Chương 15
Sở Dập Kiều bị ánh mắt nồng cháy của Lạc Thanh Dã nhìn chăm chú, hắn chợt nhớ về ngày đầu tiên nhìn thấy Lạc Thanh Dã, ánh mắt khi ấy của cậu nhóc như nhìn thấy vị cứu tinh mang đến cho mình hi vọng.
Hắn cũng tự hỏi từ khi nào mà hắn có thể cho người khác hi vọng.
Coi như 5% này là đúng thì cũng không thể thay đổi quyết tâm được ăn cả ngã về không của hắn. Hắn đặt cược hết vào Lạc Thanh Dã, giống như cách Lạc Thanh Dã đặt tất cả hy vọng vào hắn.
Nói thẳng ra thì, ai cũng vì nhu cầu của bản thân thôi.
“Đừng nhịn nữa, người của Sở Dập Kiều không có kẻ ăn hại. Bắt đầu từ tuần tới sẽ có tiết học võ thuật vào mỗi buổi chiều đồng thời kiểm soát dinh dưỡng trong khẩu phần ăn của nhóc, cấm được kén ăn.” Sở Dập Kiều kiểm tra vết bầm trên eo, phần tụ máu đã chuyển sang màu đen nên xem ra đã bị mấy hôm rồi. “Alpha kia tên gì? Nó lấy cái gì đánh nhóc?”
Nhìn không giống bị gậy đập, này có thể là cú đấm hoặc bị đá vào.
“Nó tên Giản Tắc, nó đấm với húc gối vào người em, còn gọi em là thằng ẻo lả.”
Sở Dập Kiều nhìn vẻ mặt chực khóc của cậu liền không khỏi nghiêm khắc: “Nhóc là Alpha cơ mà? Nếu cảm thấy bản thân không đánh lại được nó thì đi báo với người lớn để được giúp đỡ. Nhóc càng nhịn thì nó càng được đà lấn tới, đã bắt nạt được một lần thì kiểu gì cũng sẽ có những lần tiếp theo, cứ thế thì người bị thiệt chỉ luôn là mình thôi. Lần này là lần cuối cùng để bị đánh đấy. Tháng sau trở về tôi sẽ đích thân kiểm tra khả năng võ thuật của nhóc. Nếu còn để bị bắt nạt thì đừng về nhà nữa.”
Hắn không muốn Lạc Thanh Dã trở thành người nhu nhược, hắn hi vọng cậu có thể nhanh chóng trưởng thành.
Lạc Thanh Dã sốt sắng ấn Sở Dập Kiều tựa lưng vào ghế, quỳ một gối xuống giữa hai chân hắn: “Anh ơi, em sẽ chăm chỉ học mà, anh đừng bỏ em được không ạ?”
Sở Dập Kiều đối diện với ánh mắt bối rối sợ hãi của Lạc Thanh Dã, cảm nhận lực bóp từ những ngón tay trên vai hắn cách một lớp áo mỏng mang tới sự tê dại lan tràn xuống lưng. Hắn thắc mắc Lạc Thanh Dã nhỏ con như vậy mà lực lại rất mạnh, vậy tại sao còn để mình bị bắt nạt?
Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn lại rất gần.
Hơi thở nhẹ nhàng lướt qua môi.
Chính là loại tiếp xúc này khiến Sở Dập Kiều cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể, độ phù hợp 5% có thể mang tới cảm giác như vậy sao? Hắn không cảm thấy bài xích, chỉ thấy trong không khí tràn ngập sự thoải mái lạ thường.
Hắn phải tiếp tục thăm dò.
Tay khẽ chạm vào chỗ vết bầm tím trên eo Lạc Thanh Dã, Sở Dập Kiều nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?”
Ngay lúc đó, lông mày hắn chợt nhíu lại.
Hắn phát hiện chỉ có Lạc Thanh Dã chạm vào mình mới có cảm giác, còn hắn chạm vào cậu thì không có cảm giác gì cũng không thấy khó chịu. Mà trong suốt một tháng Lạc Thanh Dã không có ở đây, cơ thể hắn như rơi vào tình trạng báo động, dù tăng thêm liều lượng thuốc cũng không đủ để hắn chống đỡ lúc làm việc tiếp xúc với các nhân viên Alpha, cho nên hắn mới đổi thành giữa trưa mới tới công ty và rời đi lúc chưa tan làm.
Hắn nhớ rõ khoảng thời gian có Lạc Thanh Dã, đặc biệt là lúc đưa Lạc Thanh Dã tới công ty, hắn có thể tiếp xúc bình thường với bất kì người nào, giống như có thứ gì đó cản lại pheromone của Alpha vây quanh hắn.
Cho nên rốt cuộc là vì cái gì?
Lạc Thanh Dã khẽ run, cảm nhận lòng bàn tay ấm áp sờ lên eo, hầu kết cậu nhấp nhô.
“… Đau.”
“Để tôi gọi bác sĩ đến khám.”
“Không cần đâu ạ.” Lạc Thanh Dã thấy Sở Dập Kiều buông tay liền vội vàng bắt lại ấn lên bụng mình: “Nếu anh định gọi cho người bạn kia thì thôi ạ, em không cần đâu.”
Cứ chạm vào đi.
Sở Dập Kiều nhìn Lạc Thanh Dã: “Làm sao?”
Sự tê dại thoải mái lan tràn, phần gáy nóng lên, đây chính là cảm giác khi Lạc Thanh Dã chạm vào hắn.
Từ lúc Lạc Thanh Dã tan học đến bây giờ đã qua hơn một giờ, mấy lần cậu nhóc chạm vào đã có thể xoa dịu tất cả sự khó chịu trong ngày hôm nay của hắn.
Vậy nếu như lúc nào cũng chạm vào thì sao? Hoặc dùng cách tiếp xúc khác, là hắn có thể giảm bớt số lần uống thuốc, thậm chí không cần uống cũng được.
Nhưng tại sao độ phù hợp lại thấp một cách vô lý thế?
“Em không thích anh ấy.” Lạc Thanh Dã ngồi xổm xuống, cầm tay Sở Dập Kiều áp lên má mình, ánh mắt sáng rực nhìn hắn: “Người đàn ông đó thích anh nên em không thích.”
Sở Dập Kiều khẽ giật mình: “Hửm?” Hà Thiệp thích hắn? Hắn lập tức bật cười: “Không đâu, cậu ấy sẽ không thích một kẻ nhàm chán như tôi, nhóc nghĩ nhiều rồi. Nếu nhóc đã không thích cậu ấy đến thì thôi, để tôi đi xem trong nhà còn thuốc gì không.”
Nói rồi liền đứng dậy.
“Anh ơi, anh đừng thích anh Hà Thiệp được không ạ.” Lạc Thanh Dã vội vàng ôm lấy Sở Dập Kiều, nghĩ tới việc lúc mình không ở đây đã có nhiều người ngấp nghé Sở Dập Kiều khiến lòng ham muốn chiếm hữu trong đầu cậu tựa như ác ma đang giương nanh múa vuốt, chính cậu cũng không khống chế nổi.
“Tại sao?” Hắn nhìn đôi mắt rơm rớm nước của Lạc Thanh Dã trông giống như một chú cún bị chủ nhân mắng đang làm nũng cầu xin.
Lạc Thanh Dã đứng thẳng dậy, mũi chân cậu đụng vào chân Sở Dập Kiều: “Bởi vì Tiểu Dã sẽ cảm thấy không thoải mái. Em chỉ muốn anh nhìn em thật nhiều thôi, được không ạ?”
Trông thì ngây ngô đơn thuần, hành động lại trái ngược.
Như một thằng nhóc biến thái.
“Thích tôi à?” Sở Dập Kiều cầm áo sơ mi trắng của mình lên, trong mắt phản chiếu thần sắc phức tạp của Lạc Thanh Dã, hắn bật cười: “Thằng nhóc biến thái.”
Cả người Lạc Thanh Dã chợt run khẽ lên hưng phấn. Thấy Sở Dập Kiều dường như không có ý ghét bỏ mình, cậu lại ghé sát vào.
“Thích ạ, em thích anh nhất.”
Cậu nhất định sẽ xé nát chiếc áo sơ mi trắng này.
Còn có thể biến thái hơn nữa.
Sở Dập Kiều nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Lạc Thanh Dã lúc này, thắc mắc rốt cuộc là Alpha nhà nào bắt bạt Lạc Thanh Dã? Lạc Thanh Dã là hạt giống tốt mà hắn đã chọn, không thể cứ để bị bắt nạt như vậy.
“Cuối tuần có muốn đi chơi đâu không?” Hắn không biết trong lòng Lạc Thanh Dã đang kìm nén bao nhiêu chuyện, nhưng bây giờ quan hệ giữa hai người là hỗ trợ lẫn nhau, vậy hắn tất nhiên sẽ hi vọng Lạc Thanh Dã có thể mở lòng ra với hắn.
Nhớ hồi còn bé cứ đến cuối tuần là mẹ sẽ dẫn hắn đi chơi khắp nơi, ra ngoài chơi là cách dễ nhất để gia tăng tình cảm.
Lạc Thanh Dã ôm cánh tay Sở Dập Kiều: “Em không cần đi chơi đâu, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh là em vui rồi, em muốn được ở bên anh mọi lúc mọi nơi.”
Sở Dập Kiều im lặng vài giây, nghĩ xem hoạt động nào có thể tự do tiếp xúc cơ thể, chứ ở nhà cố ý động chạm cũng không hay.
“Từng cưỡi ngựa chưa?”
Ban đầu hắn sẽ cho Lạc Thanh Dã ngồi sau lưng ôm lấy mình, sau đó lại đổi sang dạy Lạc Thanh Dã cưỡi ngựa để cậu nhóc ngồi trong lòng mình. Tranh thủ tăng cường tiếp xúc để hắn kiểm chứng thêm việc không bị bài xích khi tiếp xúc thân thể với Lạc Thanh Dã là do đâu.
Nếu tất cả đều không bài xích thì chứng tỏ 5% này chưa chắc đúng.
Lạc Thanh Dã vừa nghe hai tiếng ‘Cưỡi ngựa’, lòng bàn tay cậu dần ẩm ướt, trong mắt xẹt qua sắc thái mờ mịt.
Cậu thì chưa từng cưỡi ngựa, nhưng đã thấy người khác “Cưỡi”.
“Chưa bao giờ ạ.”
Vẻ xộc xệch mất khống chế của những Omega ấy khi “Cưỡi ngựa” trông thật xấu xí, giống như con cá nằm trên thớt mặc người làm thịt, nát thành bùn.
Nhưng nếu là Sở Dập Kiều cưỡi ngựa thì sao?
Cậu muốn xem.
Hai má ửng đỏ, khóe mi ướt nhòe, nhất định nhìn rất đẹp.
“Muốn thử không? Tôi sẽ dạy cho.”
“Vâng ạ!” Lạc Thanh Dã ngoan ngoãn gật đầu.
Sở Dập Kiều lấy điện thoại ra gọi thư ký sắp xếp lịch làm việc cuối tuần, rồi quay sang nói với Lạc Thanh Dã: “Vậy đi tắm trước đi, lát nữa tôi bôi thuốc cho.”
Nếu hắn thật sự có thể tiếp xúc với Lạc Thanh Dã mà không bị bài xích, vậy số liệu kia chẳng còn giá trị, kế hoạch của hắn hoàn toàn có thể tiến hành bình thường.
Đợi hắn bồi dưỡng ra một trợ thủ đắc lực, đăng kí kết hôn với Lạc Thanh Dã là đủ điều kiện nhận phần hợp đồng trong ngân hàng, giành lấy tập đoàn Giang thị khiến Giang Miễn Hoài chết trong đau khổ tuyệt vọng.
Bây giờ cứ từng bước mà đi, chậm mà chắc.
“Anh ơi, tối nay em có thể ngủ với anh được không ạ? Em không muốn ngủ một mình đâu, em sợ lắm.” Lạc Thanh Dã thấy Sở Dập Kiều muốn đi lập tức bắt lấy tay hắn, chớp chớp mắt: “… Em sợ lại mơ thấy ác mộng bị bọn chúng bắt nạt.”
Sở Dập Kiều nhìn Lạc Thanh Dã cầm tay mình. Rõ ràng là Alpha mà từng hành động cử chỉ lại rất yếu ớt, gọi là Omega cũng chẳng ngoa.
Hiện tại muốn ngủ chung?
“Được.”
Cầu còn không được.
Hắn cũng tự hỏi từ khi nào mà hắn có thể cho người khác hi vọng.
Coi như 5% này là đúng thì cũng không thể thay đổi quyết tâm được ăn cả ngã về không của hắn. Hắn đặt cược hết vào Lạc Thanh Dã, giống như cách Lạc Thanh Dã đặt tất cả hy vọng vào hắn.
Nói thẳng ra thì, ai cũng vì nhu cầu của bản thân thôi.
“Đừng nhịn nữa, người của Sở Dập Kiều không có kẻ ăn hại. Bắt đầu từ tuần tới sẽ có tiết học võ thuật vào mỗi buổi chiều đồng thời kiểm soát dinh dưỡng trong khẩu phần ăn của nhóc, cấm được kén ăn.” Sở Dập Kiều kiểm tra vết bầm trên eo, phần tụ máu đã chuyển sang màu đen nên xem ra đã bị mấy hôm rồi. “Alpha kia tên gì? Nó lấy cái gì đánh nhóc?”
Nhìn không giống bị gậy đập, này có thể là cú đấm hoặc bị đá vào.
“Nó tên Giản Tắc, nó đấm với húc gối vào người em, còn gọi em là thằng ẻo lả.”
Sở Dập Kiều nhìn vẻ mặt chực khóc của cậu liền không khỏi nghiêm khắc: “Nhóc là Alpha cơ mà? Nếu cảm thấy bản thân không đánh lại được nó thì đi báo với người lớn để được giúp đỡ. Nhóc càng nhịn thì nó càng được đà lấn tới, đã bắt nạt được một lần thì kiểu gì cũng sẽ có những lần tiếp theo, cứ thế thì người bị thiệt chỉ luôn là mình thôi. Lần này là lần cuối cùng để bị đánh đấy. Tháng sau trở về tôi sẽ đích thân kiểm tra khả năng võ thuật của nhóc. Nếu còn để bị bắt nạt thì đừng về nhà nữa.”
Hắn không muốn Lạc Thanh Dã trở thành người nhu nhược, hắn hi vọng cậu có thể nhanh chóng trưởng thành.
Lạc Thanh Dã sốt sắng ấn Sở Dập Kiều tựa lưng vào ghế, quỳ một gối xuống giữa hai chân hắn: “Anh ơi, em sẽ chăm chỉ học mà, anh đừng bỏ em được không ạ?”
Sở Dập Kiều đối diện với ánh mắt bối rối sợ hãi của Lạc Thanh Dã, cảm nhận lực bóp từ những ngón tay trên vai hắn cách một lớp áo mỏng mang tới sự tê dại lan tràn xuống lưng. Hắn thắc mắc Lạc Thanh Dã nhỏ con như vậy mà lực lại rất mạnh, vậy tại sao còn để mình bị bắt nạt?
Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn lại rất gần.
Hơi thở nhẹ nhàng lướt qua môi.
Chính là loại tiếp xúc này khiến Sở Dập Kiều cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể, độ phù hợp 5% có thể mang tới cảm giác như vậy sao? Hắn không cảm thấy bài xích, chỉ thấy trong không khí tràn ngập sự thoải mái lạ thường.
Hắn phải tiếp tục thăm dò.
Tay khẽ chạm vào chỗ vết bầm tím trên eo Lạc Thanh Dã, Sở Dập Kiều nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?”
Ngay lúc đó, lông mày hắn chợt nhíu lại.
Hắn phát hiện chỉ có Lạc Thanh Dã chạm vào mình mới có cảm giác, còn hắn chạm vào cậu thì không có cảm giác gì cũng không thấy khó chịu. Mà trong suốt một tháng Lạc Thanh Dã không có ở đây, cơ thể hắn như rơi vào tình trạng báo động, dù tăng thêm liều lượng thuốc cũng không đủ để hắn chống đỡ lúc làm việc tiếp xúc với các nhân viên Alpha, cho nên hắn mới đổi thành giữa trưa mới tới công ty và rời đi lúc chưa tan làm.
Hắn nhớ rõ khoảng thời gian có Lạc Thanh Dã, đặc biệt là lúc đưa Lạc Thanh Dã tới công ty, hắn có thể tiếp xúc bình thường với bất kì người nào, giống như có thứ gì đó cản lại pheromone của Alpha vây quanh hắn.
Cho nên rốt cuộc là vì cái gì?
Lạc Thanh Dã khẽ run, cảm nhận lòng bàn tay ấm áp sờ lên eo, hầu kết cậu nhấp nhô.
“… Đau.”
“Để tôi gọi bác sĩ đến khám.”
“Không cần đâu ạ.” Lạc Thanh Dã thấy Sở Dập Kiều buông tay liền vội vàng bắt lại ấn lên bụng mình: “Nếu anh định gọi cho người bạn kia thì thôi ạ, em không cần đâu.”
Cứ chạm vào đi.
Sở Dập Kiều nhìn Lạc Thanh Dã: “Làm sao?”
Sự tê dại thoải mái lan tràn, phần gáy nóng lên, đây chính là cảm giác khi Lạc Thanh Dã chạm vào hắn.
Từ lúc Lạc Thanh Dã tan học đến bây giờ đã qua hơn một giờ, mấy lần cậu nhóc chạm vào đã có thể xoa dịu tất cả sự khó chịu trong ngày hôm nay của hắn.
Vậy nếu như lúc nào cũng chạm vào thì sao? Hoặc dùng cách tiếp xúc khác, là hắn có thể giảm bớt số lần uống thuốc, thậm chí không cần uống cũng được.
Nhưng tại sao độ phù hợp lại thấp một cách vô lý thế?
“Em không thích anh ấy.” Lạc Thanh Dã ngồi xổm xuống, cầm tay Sở Dập Kiều áp lên má mình, ánh mắt sáng rực nhìn hắn: “Người đàn ông đó thích anh nên em không thích.”
Sở Dập Kiều khẽ giật mình: “Hửm?” Hà Thiệp thích hắn? Hắn lập tức bật cười: “Không đâu, cậu ấy sẽ không thích một kẻ nhàm chán như tôi, nhóc nghĩ nhiều rồi. Nếu nhóc đã không thích cậu ấy đến thì thôi, để tôi đi xem trong nhà còn thuốc gì không.”
Nói rồi liền đứng dậy.
“Anh ơi, anh đừng thích anh Hà Thiệp được không ạ.” Lạc Thanh Dã vội vàng ôm lấy Sở Dập Kiều, nghĩ tới việc lúc mình không ở đây đã có nhiều người ngấp nghé Sở Dập Kiều khiến lòng ham muốn chiếm hữu trong đầu cậu tựa như ác ma đang giương nanh múa vuốt, chính cậu cũng không khống chế nổi.
“Tại sao?” Hắn nhìn đôi mắt rơm rớm nước của Lạc Thanh Dã trông giống như một chú cún bị chủ nhân mắng đang làm nũng cầu xin.
Lạc Thanh Dã đứng thẳng dậy, mũi chân cậu đụng vào chân Sở Dập Kiều: “Bởi vì Tiểu Dã sẽ cảm thấy không thoải mái. Em chỉ muốn anh nhìn em thật nhiều thôi, được không ạ?”
Trông thì ngây ngô đơn thuần, hành động lại trái ngược.
Như một thằng nhóc biến thái.
“Thích tôi à?” Sở Dập Kiều cầm áo sơ mi trắng của mình lên, trong mắt phản chiếu thần sắc phức tạp của Lạc Thanh Dã, hắn bật cười: “Thằng nhóc biến thái.”
Cả người Lạc Thanh Dã chợt run khẽ lên hưng phấn. Thấy Sở Dập Kiều dường như không có ý ghét bỏ mình, cậu lại ghé sát vào.
“Thích ạ, em thích anh nhất.”
Cậu nhất định sẽ xé nát chiếc áo sơ mi trắng này.
Còn có thể biến thái hơn nữa.
Sở Dập Kiều nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Lạc Thanh Dã lúc này, thắc mắc rốt cuộc là Alpha nhà nào bắt bạt Lạc Thanh Dã? Lạc Thanh Dã là hạt giống tốt mà hắn đã chọn, không thể cứ để bị bắt nạt như vậy.
“Cuối tuần có muốn đi chơi đâu không?” Hắn không biết trong lòng Lạc Thanh Dã đang kìm nén bao nhiêu chuyện, nhưng bây giờ quan hệ giữa hai người là hỗ trợ lẫn nhau, vậy hắn tất nhiên sẽ hi vọng Lạc Thanh Dã có thể mở lòng ra với hắn.
Nhớ hồi còn bé cứ đến cuối tuần là mẹ sẽ dẫn hắn đi chơi khắp nơi, ra ngoài chơi là cách dễ nhất để gia tăng tình cảm.
Lạc Thanh Dã ôm cánh tay Sở Dập Kiều: “Em không cần đi chơi đâu, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh là em vui rồi, em muốn được ở bên anh mọi lúc mọi nơi.”
Sở Dập Kiều im lặng vài giây, nghĩ xem hoạt động nào có thể tự do tiếp xúc cơ thể, chứ ở nhà cố ý động chạm cũng không hay.
“Từng cưỡi ngựa chưa?”
Ban đầu hắn sẽ cho Lạc Thanh Dã ngồi sau lưng ôm lấy mình, sau đó lại đổi sang dạy Lạc Thanh Dã cưỡi ngựa để cậu nhóc ngồi trong lòng mình. Tranh thủ tăng cường tiếp xúc để hắn kiểm chứng thêm việc không bị bài xích khi tiếp xúc thân thể với Lạc Thanh Dã là do đâu.
Nếu tất cả đều không bài xích thì chứng tỏ 5% này chưa chắc đúng.
Lạc Thanh Dã vừa nghe hai tiếng ‘Cưỡi ngựa’, lòng bàn tay cậu dần ẩm ướt, trong mắt xẹt qua sắc thái mờ mịt.
Cậu thì chưa từng cưỡi ngựa, nhưng đã thấy người khác “Cưỡi”.
“Chưa bao giờ ạ.”
Vẻ xộc xệch mất khống chế của những Omega ấy khi “Cưỡi ngựa” trông thật xấu xí, giống như con cá nằm trên thớt mặc người làm thịt, nát thành bùn.
Nhưng nếu là Sở Dập Kiều cưỡi ngựa thì sao?
Cậu muốn xem.
Hai má ửng đỏ, khóe mi ướt nhòe, nhất định nhìn rất đẹp.
“Muốn thử không? Tôi sẽ dạy cho.”
“Vâng ạ!” Lạc Thanh Dã ngoan ngoãn gật đầu.
Sở Dập Kiều lấy điện thoại ra gọi thư ký sắp xếp lịch làm việc cuối tuần, rồi quay sang nói với Lạc Thanh Dã: “Vậy đi tắm trước đi, lát nữa tôi bôi thuốc cho.”
Nếu hắn thật sự có thể tiếp xúc với Lạc Thanh Dã mà không bị bài xích, vậy số liệu kia chẳng còn giá trị, kế hoạch của hắn hoàn toàn có thể tiến hành bình thường.
Đợi hắn bồi dưỡng ra một trợ thủ đắc lực, đăng kí kết hôn với Lạc Thanh Dã là đủ điều kiện nhận phần hợp đồng trong ngân hàng, giành lấy tập đoàn Giang thị khiến Giang Miễn Hoài chết trong đau khổ tuyệt vọng.
Bây giờ cứ từng bước mà đi, chậm mà chắc.
“Anh ơi, tối nay em có thể ngủ với anh được không ạ? Em không muốn ngủ một mình đâu, em sợ lắm.” Lạc Thanh Dã thấy Sở Dập Kiều muốn đi lập tức bắt lấy tay hắn, chớp chớp mắt: “… Em sợ lại mơ thấy ác mộng bị bọn chúng bắt nạt.”
Sở Dập Kiều nhìn Lạc Thanh Dã cầm tay mình. Rõ ràng là Alpha mà từng hành động cử chỉ lại rất yếu ớt, gọi là Omega cũng chẳng ngoa.
Hiện tại muốn ngủ chung?
“Được.”
Cầu còn không được.