Chương : 7
Hắn ném về việc tuyển chọn nên lĩnh ngộ công pháp nào sang một bên.
Điều này không để gấp được, ai kêu hắn ít công pháp quá làm chi.
Dù là nghĩ như thế nhưng hắn vẫn thấy mình may mắn, nếu như hắn có nhiều công pháp đôi khi hắn càng khó lựa chọn hơn.
Có cái này mất cái kia, đạo lý này hắn hiểu, từ trước đến không bao giờ có cái gì hoàn mỹ cả.
Hắn không suy nghĩ về điều đó nữa, hiện tại trong tay hắn đang cầm một quyển sách.
Cầm quyển sách trên tay Long Sát cảm nhận được một loại lực lượng vô thượng mà hắn không thể tưởng tượng nổi.
Long Sát trong lòng chấn động, hắn không biết đây là thứ gì, đây là lực lượng nào, nó có lực lượng như thế nào.
“ Cho ta xem thuộc tính Luân Hồi Pháp Bảo.”
Long Sát gấp gáp kêu hệ thống, thứ này khiến tâm thần hắn rung động, làm sao không gấp gáp sao được.
“ Luân Hồi Pháp Bảo ( Luân Hồi Thư): Ghi chép luân hồi, sửa chữa luân hồi, nghịch thiên đại đạo.”
“ Thức thứ nhất: Có thể tăng tuổi thọ cho người khác trừ tuổi thọ của mình.”
“ Thức thứ hai: Trừ tuổi thọ của người khác tăng tuổi thọ cho mình.”
“ Thức thứ ba:????.”
Long Sát bắt đầu muốn điên lên khi đọc dòng đầu tiên, đối với hắn mà nói dòng giới thiệu quá hoa trương.
Này không thể trách hắn, do hắn sống ở thời kỳ hiện đại nên đối với những thứ như thế này, chỉ giống như quảng cáo trên ti vi, nhìn thì hấp dẫn nhưng sử dụng rồi mới biết mình bị lừa.
Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy công dụng của nó thì trừng cả mắt lên, bởi vì hắn thấy được một sự việc không thể tin được.
Bản thân hắn là người mang Bất Tử Chi Thân, hắn có thể nói là thọ nguyên vô tận, không bao giờ sợ hết tuổi thọ.
Long Sát chợt thấy một cái bánh từ trên trời rơi xuống, nếu hắn sử dụng thức thứ nhất thì sẽ như thế nào.
Có thể nói hắn có thể truyền vô tận thọ nguyên của bản thân của mình cho người khác.
Mặc dù không thể làm cho đối phương bất tử nhưng nếu để đối phương trường sinh thì quá dễ dàng.
Đối với tu sĩ mà nói tuổi thọ vô cùng trọng yếu, dù họ mạnh bao nhiêu thì vẫn phải chết già.
Cho dù có ăn đan dược nghịch thiên đến mấy thì chỉ có thể kéo dài mạng sống mà thôi không thể sống được bao nhiêu năm.
Nhưng mà hiện tại hắn lại sở hữu một thứ có thể khiến cho người khác sở hữu vô số tuổi thọ.
Đủ để bọn hắn sống cả một đời không lo chết già, chỉ có thể nói là sống đến mức chán quá rồi tự sát mà thôi.
Trừ phi có ai đó giết bọn họ nếu không thì chắc chắn bọn hắn sẽ bị mắc một chứng bệnh chán sống trong truyền thuyết.
Nhưng mà hắn sẽ không làm vậy, bởi vì thứ này không thể để cho người khác phát hiện.
Mang ngọc trong người, Hoài bích có tội.
Có lẽ giống Bất Tử Chi Thân, hắn cần phải cẩn thận nhiều hơn, tuy hắn không sợ bọn hắn đến đoạt.
Dù gì cũng không đoạt được, cũng không giết được hắn, cùng lắm thì bị giam hoặc phong ấn mà thôi.
Cho dù bị tra tấn cũng không sợ, bản thân hắn hiện giờ đối với thân thể mình bị liệt không khác nhau mấy.
Cũng hên là có một số chỗ vẫn sài được, vẫn cảm giác được, vì thế hắn đối với Bất Tử Chi Thân phi thường hài lòng.
Lại trở về đề tài trước đó, Mặc dù hắn không sợ người đến đoạt bảo của hắn, nhưng vẫn rất phiền phức.
Điều này không để gấp được, ai kêu hắn ít công pháp quá làm chi.
Dù là nghĩ như thế nhưng hắn vẫn thấy mình may mắn, nếu như hắn có nhiều công pháp đôi khi hắn càng khó lựa chọn hơn.
Có cái này mất cái kia, đạo lý này hắn hiểu, từ trước đến không bao giờ có cái gì hoàn mỹ cả.
Hắn không suy nghĩ về điều đó nữa, hiện tại trong tay hắn đang cầm một quyển sách.
Cầm quyển sách trên tay Long Sát cảm nhận được một loại lực lượng vô thượng mà hắn không thể tưởng tượng nổi.
Long Sát trong lòng chấn động, hắn không biết đây là thứ gì, đây là lực lượng nào, nó có lực lượng như thế nào.
“ Cho ta xem thuộc tính Luân Hồi Pháp Bảo.”
Long Sát gấp gáp kêu hệ thống, thứ này khiến tâm thần hắn rung động, làm sao không gấp gáp sao được.
“ Luân Hồi Pháp Bảo ( Luân Hồi Thư): Ghi chép luân hồi, sửa chữa luân hồi, nghịch thiên đại đạo.”
“ Thức thứ nhất: Có thể tăng tuổi thọ cho người khác trừ tuổi thọ của mình.”
“ Thức thứ hai: Trừ tuổi thọ của người khác tăng tuổi thọ cho mình.”
“ Thức thứ ba:????.”
Long Sát bắt đầu muốn điên lên khi đọc dòng đầu tiên, đối với hắn mà nói dòng giới thiệu quá hoa trương.
Này không thể trách hắn, do hắn sống ở thời kỳ hiện đại nên đối với những thứ như thế này, chỉ giống như quảng cáo trên ti vi, nhìn thì hấp dẫn nhưng sử dụng rồi mới biết mình bị lừa.
Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy công dụng của nó thì trừng cả mắt lên, bởi vì hắn thấy được một sự việc không thể tin được.
Bản thân hắn là người mang Bất Tử Chi Thân, hắn có thể nói là thọ nguyên vô tận, không bao giờ sợ hết tuổi thọ.
Long Sát chợt thấy một cái bánh từ trên trời rơi xuống, nếu hắn sử dụng thức thứ nhất thì sẽ như thế nào.
Có thể nói hắn có thể truyền vô tận thọ nguyên của bản thân của mình cho người khác.
Mặc dù không thể làm cho đối phương bất tử nhưng nếu để đối phương trường sinh thì quá dễ dàng.
Đối với tu sĩ mà nói tuổi thọ vô cùng trọng yếu, dù họ mạnh bao nhiêu thì vẫn phải chết già.
Cho dù có ăn đan dược nghịch thiên đến mấy thì chỉ có thể kéo dài mạng sống mà thôi không thể sống được bao nhiêu năm.
Nhưng mà hiện tại hắn lại sở hữu một thứ có thể khiến cho người khác sở hữu vô số tuổi thọ.
Đủ để bọn hắn sống cả một đời không lo chết già, chỉ có thể nói là sống đến mức chán quá rồi tự sát mà thôi.
Trừ phi có ai đó giết bọn họ nếu không thì chắc chắn bọn hắn sẽ bị mắc một chứng bệnh chán sống trong truyền thuyết.
Nhưng mà hắn sẽ không làm vậy, bởi vì thứ này không thể để cho người khác phát hiện.
Mang ngọc trong người, Hoài bích có tội.
Có lẽ giống Bất Tử Chi Thân, hắn cần phải cẩn thận nhiều hơn, tuy hắn không sợ bọn hắn đến đoạt.
Dù gì cũng không đoạt được, cũng không giết được hắn, cùng lắm thì bị giam hoặc phong ấn mà thôi.
Cho dù bị tra tấn cũng không sợ, bản thân hắn hiện giờ đối với thân thể mình bị liệt không khác nhau mấy.
Cũng hên là có một số chỗ vẫn sài được, vẫn cảm giác được, vì thế hắn đối với Bất Tử Chi Thân phi thường hài lòng.
Lại trở về đề tài trước đó, Mặc dù hắn không sợ người đến đoạt bảo của hắn, nhưng vẫn rất phiền phức.