Chương 7
Hắn lạnh lùng cười nhạt:
" Vì bổn Vương yêu thích nàng."
Quân Dao rướn người, áp gần sát nếp môi mình lên cằm hắn thì thào hỏi:
" Không phải vì sức ảnh hưởng của Bạch Gia?"
Đồng tử Đạm Đài Quân lập tức đổi sắc, nhất thời bị nụ cười đắc ý của nàng thách thức, còn con ngươi xanh ngắt kia nữa, tử khí ngút ngàn khiến người ta cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
Làm thế nào nàng đã đoán ra được tâm tư của hắn? Bạch Uẩn dù chỉ là quan tam phẩm nhưng trong số các quan văn ông có thể nói là người nổi bật, Bạch Gia nhiều đời cống hiến dưới chân thiên tử, từng lập công lớn cũng từng có người anh dũng hy sinh, chứng kiến Đại Lôi từ khi thịnh thế, rồi dần suy yếu đến lúc phồn vinh, vì vậy bá quan lẫn hoàng thượng đều vô cùng kiêng nể, nếu có được sự ủng hộ của Bạch Gia đối với tham vọng của hắn sẽ càng thuận lợi, thế nên hắn dù có không yêu cũng sẽ tìm cách cưới nàng.
Điều làm cho Đạm Đài Quân hắn bất ngờ là không biết từ bao giờ tâm trí u muội của nàng lại tỉnh táo đến thế.
Rất nhanh Đạm Đài Quân đã lấy lại được bình tĩnh, chậm rãi buông bỏ bàn tay đẫm mồ hôi lạnh ra khỏi cằm nhỏ của nàng, cất nụ cười khó hiểu:
" Hahahahaha....hay lắm, Bạch Quân Dao ngươi ấy vậy mà lại phát giác rồi."
Hắn tiến gần hơn áp sát vai phải vào vai trái của nàng, hai gương mặt chỉ cách nhau một vành tai:
" Bổn Vương sẽ cho ngươi thấy lựa chọn này của ngươi đã sai lầm đến mức nào."
Nàng bình thản trả lời:
" Sai lầm lớn nhất là ta lại nhìn nhầm lang sói thành mãnh hổ."
Hắn phẫn nộ tột cùng lườm nàng, có vắt hết suy nghĩ cũng không biết đã làm gì khiến Quân Dao đột nhiên căm hận, hành động lời nói của nàng bây giờ giống như hắn từng tàn nhẫn tổn thương nàng.
" Nhị hoàng huynh an."
Âm giọng dịu dàng nhẹ như dòng nước của Đạm Đài Vu Nhiên vang lên, cung trang cầu kỳ đặt gót ngọc vào thềm đình hóng mát, dưới ánh dương ngã nắng nhàn nhạt ngũ quan như được người ta tỉ mỉ khắc họa.
Quân Dao hành lễ:
" Thần thiếp tham kiến Lục công chúa."
" Vị này là?"
Đạm Đài Quân cướp lời:
" Mỹ nhân trước mặt hoàng muội đây là Tướng Quân phu nhân của Thượng Quan Tinh Húc."
Liền tức khắc thái độ của Đạm Đài Vu Nhiên thay đổi, đánh giá từ trên xuống dưới Quân Dao, trong đôi mắt hiện ra tất thảy đều là chán ghét, giọng điệu cũng không mấy dễ nghe:
" Ồ, thì ra đây là nữ nhi không biết thân phận của Bạch Uẩn sao? Ta còn tưởng là mỹ nhân tuyệt sắc nào đó, rốt cuộc cũng chỉ là chút ma mãnh quyến rũ nam nhân."
Đạm Đài Vu Nhiên vốn không cho cô đứng dậy, vì vậy Quân Dao vẫn đang quỳ dưới sàn lạnh, dù chẳng ngẩng đầu nhìn thẳng mặt nàng ta nhưng tư thế của nàng vẫn hiên ngang, thẳng tắp.
" Lục công chúa đã quá lời rồi, ta chỉ là một nữ nhân hèn mọn, nào dám sánh với tuyệt sắc giai nhân trong mắt của người."
" Còn dám trả lời ta?"
Đạm Đài Vu Nhiên nổi giận, vốn nàng ta sớm đã ngưỡng mộ Thượng Quan Tinh Húc, nhưng cho dù có cố gắng tiếp cận với hắn thế nào Tinh Húc vẫn nhất mực giữ kẽ, chưa từng cho nàng ta hi vọng dù chỉ một ánh mắt dịu dàng. Ấy vậy mà nữ nhân bên dưới từ đâu xuất hiện, thoắt cái đã trở thành người chăn gối bên cạnh Thượng Quan, không tránh khỏi Đạm Đài Vu Nhiên ganh ghét.
Nàng ta hùng hổ ra lệnh:
" Trân Châu, vả miệng."
Nàng không phản kháng, vẫn vững như bàn thạch trong tư thế kính cẩn, cằm nâng hơi cao nhưng không kiêu ngạo cũng chẳng nhún nhường. Đạm Đài Quân nào lạ gì tính nết ngang bướng của Đạm Đài Vu Nhiên, đứng im một bên thong dong xem kịch, tiện thể mượn tay hoàng muội dạy cho nàng bớt thói kiêu căng.
Trân Châu hầu hạ Lục công chúa tiến lên, xắn cao tay áo nham hiểm nói:
" Tướng quân phu nhân, đắc tội rồi."
Bạch Quân Dao bất giác bật mí mắt nhìn ả, nhất thời sát ý khiến Trân Châu hơi hoảng, nha đầu lưỡng lự nhìn Đạm Đài Vu Nhiên, Lục công chúa cau mày nói:
" Còn chần chừ cái gì, ả vô lễ với ta, đích thân bổn công chúa trừng phạt ai dám ngăn cản, ngươi còn sợ cái gì? Muốn ta xử trí luôn cả ngươi không?"
" Vâng, công chúa."
Khi bàn tay của Trân Châu đang vung đến nàng trực tiếp phun ra từ trong miệng một độc châm, độc châm nhỏ đến mức giây lát không thể nhìn thấy, đi xuyên qua da lưu lại trong bắp thịt của nạn nhân, khiến Trân Châu đột ngột đau buốt mà nhăn nhó, tích tắc độc tính phát tác khiến nha đầu sốt lạnh quằn quại dưới sàn, môi tái màu sắp chuyển thành trắng bệch.
Đạm Đài Vu Nhiên kinh hãi, lập tức lùi lại:
" Trân Châu, ngươi bị làm sao vậy hả?"
Người dưới đất căn bản không thể mở miệng, toàn thân bắt đầu nóng lạnh đan xen không ngừng run lên bần bật.
" Mau, khiêng nha đầu xuống."
Đạm Đài Vu Nhiên quay lại lườm nàng, nhưng thái độ đã chuyển sang thành đề phòng.
" Bạch Quân Dao, ngươi dám giở trò trong cung, ta sẽ nói với phụ hoàng xem người xử trí ngươi thế nào."
" Lục công chúa người có tận mắt nhìn thấy ta ra tay không?"
Nàng ta nín bặt, nàng quay sang Đạm Đài Quân:
" Nhị Vương Gia, người có thấy không? "
Mặt mày hắn có chút thất kinh, nhưng loại người như Đạm Đài Quân để lộ ra biểu cảm suy suyển là điều không thể, hắn bình tĩnh trả lời:
" Đúng là bổn Vương không thấy."
Nàng cười, nụ cười đặc biệt lạnh lẽo:
" Gió đông tàn nhẫn, cơ thể vị cung nữ kia không biết chừng đã bị phong hàn xâm nhập, chuyện này sao có thể đổ lên đầu ta?"
Trong khi Đạm Đài Quân cố gắng quan sát sắc mặt khác lạ của nàng thì Đạm Đài Vu Nhiên đùng đùng tức tối:
" Cho là Trân Châu bị bệnh vậy tội phạm thượng của ngươi không thể bỏ qua."
Nàng điềm nhiên hỏi:
" Vậy công chúa muốn ta phải chịu thế nào?"
Đạm Đài Vu Nhiên đỏng đảnh ngồi xuống ghế, một tiểu công công mang đến khay trà, nàng ta dõng dạc:
" Dâng trà cho ta đến khi ta hài lòng thì thôi, xem như là ngươi chuộc tội."
Nàng khẽ cười, nói thì nghe như rất nhẹ nhàng nhưng Đạm Đài Vu Nhiên từ trước đến nay nổi tiếng quỷ ma, những trò trách phạt của nàng ta với cung nữ khiến ai nghe qua cũng sợ hãi.
Tách trà đen bóng đặt giữa khay gỗ đưa đến trước mặt nàng, toàn bộ đều đã được tắm qua nước thật sôi, rồi tiếp tục châm trà vào, cằm nắm ở đâu cũng đều bị bỏng da, mà hiển nhiên nàng ta sẽ không để nàng dùng vải cách nhiệt nâng ấm, như vậy mới tăng phần thú vị.
Đầu ngón tay Bạch Quân Dao đột nhiên đổi sắc, lớp da bên ngoài dần chuyển sang trắng đục, nàng ung dung nhấc ấm trà rót vào tách, Đạm Đài Vu Nhiên không hài lòng ném đến tiểu công công ánh mắt giận dữ, người đó liền run rẩy.
Đạm Đài Quân căn bản không thể nhận ra, chỉ cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn nàng dùng tay không chạm vào ấm trà nóng như hòn than.
Kiếp trước nàng bị những lời hoa mỹ của Đạm Đài Quân làm mất lý trí mà bán mạng vì hắn, nếu chút bản lĩnh này cũng không học được thì nàng không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Quân Dao khẽ khàng:
" Ta là người thô kệch, da dày thịt chắc, một ấm trà nóng không thể làm khó được ta."
Nàng kính cẩn dâng tách trà bằng hai tay cho Đạm Đài Vu Nhiên, nàng ta lại nói:
" Đặt trên bàn, bổn công chúa không muốn uống nữa."
Quân Dao y lời, sau đó điềm tĩnh:
" Trà đã dâng xong, ta có thể đi rồi chứ?"
Khi nàng đứng dậy vừa kịp quay lưng thì đằng sau Đạm Đài Vu Nhiên hất cằm ra hiệu cho tiểu công công hắt nước trà nóng vào nàng. Gang tấc Quân Dao né được, tiện tay kín đáo phóng ám khí vào tách trà trên bàn, liền khiến Đạm Đài Vu Nhiên bỏng da, la hét inh ỏi.
Nàng ta hung hăng ra lệnh cho tiểu công công bắt giữ nàng:
" Bắt ả lại cho ta."
" Dừng tay."
Thượng Quan Tinh Húc từ xa đi tới, ánh mắt đen ngòm nhìn Đạm Đài Vu Nhiên, tiểu công công kia do dự, sau đó thì lùi lại.
" Vì bổn Vương yêu thích nàng."
Quân Dao rướn người, áp gần sát nếp môi mình lên cằm hắn thì thào hỏi:
" Không phải vì sức ảnh hưởng của Bạch Gia?"
Đồng tử Đạm Đài Quân lập tức đổi sắc, nhất thời bị nụ cười đắc ý của nàng thách thức, còn con ngươi xanh ngắt kia nữa, tử khí ngút ngàn khiến người ta cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
Làm thế nào nàng đã đoán ra được tâm tư của hắn? Bạch Uẩn dù chỉ là quan tam phẩm nhưng trong số các quan văn ông có thể nói là người nổi bật, Bạch Gia nhiều đời cống hiến dưới chân thiên tử, từng lập công lớn cũng từng có người anh dũng hy sinh, chứng kiến Đại Lôi từ khi thịnh thế, rồi dần suy yếu đến lúc phồn vinh, vì vậy bá quan lẫn hoàng thượng đều vô cùng kiêng nể, nếu có được sự ủng hộ của Bạch Gia đối với tham vọng của hắn sẽ càng thuận lợi, thế nên hắn dù có không yêu cũng sẽ tìm cách cưới nàng.
Điều làm cho Đạm Đài Quân hắn bất ngờ là không biết từ bao giờ tâm trí u muội của nàng lại tỉnh táo đến thế.
Rất nhanh Đạm Đài Quân đã lấy lại được bình tĩnh, chậm rãi buông bỏ bàn tay đẫm mồ hôi lạnh ra khỏi cằm nhỏ của nàng, cất nụ cười khó hiểu:
" Hahahahaha....hay lắm, Bạch Quân Dao ngươi ấy vậy mà lại phát giác rồi."
Hắn tiến gần hơn áp sát vai phải vào vai trái của nàng, hai gương mặt chỉ cách nhau một vành tai:
" Bổn Vương sẽ cho ngươi thấy lựa chọn này của ngươi đã sai lầm đến mức nào."
Nàng bình thản trả lời:
" Sai lầm lớn nhất là ta lại nhìn nhầm lang sói thành mãnh hổ."
Hắn phẫn nộ tột cùng lườm nàng, có vắt hết suy nghĩ cũng không biết đã làm gì khiến Quân Dao đột nhiên căm hận, hành động lời nói của nàng bây giờ giống như hắn từng tàn nhẫn tổn thương nàng.
" Nhị hoàng huynh an."
Âm giọng dịu dàng nhẹ như dòng nước của Đạm Đài Vu Nhiên vang lên, cung trang cầu kỳ đặt gót ngọc vào thềm đình hóng mát, dưới ánh dương ngã nắng nhàn nhạt ngũ quan như được người ta tỉ mỉ khắc họa.
Quân Dao hành lễ:
" Thần thiếp tham kiến Lục công chúa."
" Vị này là?"
Đạm Đài Quân cướp lời:
" Mỹ nhân trước mặt hoàng muội đây là Tướng Quân phu nhân của Thượng Quan Tinh Húc."
Liền tức khắc thái độ của Đạm Đài Vu Nhiên thay đổi, đánh giá từ trên xuống dưới Quân Dao, trong đôi mắt hiện ra tất thảy đều là chán ghét, giọng điệu cũng không mấy dễ nghe:
" Ồ, thì ra đây là nữ nhi không biết thân phận của Bạch Uẩn sao? Ta còn tưởng là mỹ nhân tuyệt sắc nào đó, rốt cuộc cũng chỉ là chút ma mãnh quyến rũ nam nhân."
Đạm Đài Vu Nhiên vốn không cho cô đứng dậy, vì vậy Quân Dao vẫn đang quỳ dưới sàn lạnh, dù chẳng ngẩng đầu nhìn thẳng mặt nàng ta nhưng tư thế của nàng vẫn hiên ngang, thẳng tắp.
" Lục công chúa đã quá lời rồi, ta chỉ là một nữ nhân hèn mọn, nào dám sánh với tuyệt sắc giai nhân trong mắt của người."
" Còn dám trả lời ta?"
Đạm Đài Vu Nhiên nổi giận, vốn nàng ta sớm đã ngưỡng mộ Thượng Quan Tinh Húc, nhưng cho dù có cố gắng tiếp cận với hắn thế nào Tinh Húc vẫn nhất mực giữ kẽ, chưa từng cho nàng ta hi vọng dù chỉ một ánh mắt dịu dàng. Ấy vậy mà nữ nhân bên dưới từ đâu xuất hiện, thoắt cái đã trở thành người chăn gối bên cạnh Thượng Quan, không tránh khỏi Đạm Đài Vu Nhiên ganh ghét.
Nàng ta hùng hổ ra lệnh:
" Trân Châu, vả miệng."
Nàng không phản kháng, vẫn vững như bàn thạch trong tư thế kính cẩn, cằm nâng hơi cao nhưng không kiêu ngạo cũng chẳng nhún nhường. Đạm Đài Quân nào lạ gì tính nết ngang bướng của Đạm Đài Vu Nhiên, đứng im một bên thong dong xem kịch, tiện thể mượn tay hoàng muội dạy cho nàng bớt thói kiêu căng.
Trân Châu hầu hạ Lục công chúa tiến lên, xắn cao tay áo nham hiểm nói:
" Tướng quân phu nhân, đắc tội rồi."
Bạch Quân Dao bất giác bật mí mắt nhìn ả, nhất thời sát ý khiến Trân Châu hơi hoảng, nha đầu lưỡng lự nhìn Đạm Đài Vu Nhiên, Lục công chúa cau mày nói:
" Còn chần chừ cái gì, ả vô lễ với ta, đích thân bổn công chúa trừng phạt ai dám ngăn cản, ngươi còn sợ cái gì? Muốn ta xử trí luôn cả ngươi không?"
" Vâng, công chúa."
Khi bàn tay của Trân Châu đang vung đến nàng trực tiếp phun ra từ trong miệng một độc châm, độc châm nhỏ đến mức giây lát không thể nhìn thấy, đi xuyên qua da lưu lại trong bắp thịt của nạn nhân, khiến Trân Châu đột ngột đau buốt mà nhăn nhó, tích tắc độc tính phát tác khiến nha đầu sốt lạnh quằn quại dưới sàn, môi tái màu sắp chuyển thành trắng bệch.
Đạm Đài Vu Nhiên kinh hãi, lập tức lùi lại:
" Trân Châu, ngươi bị làm sao vậy hả?"
Người dưới đất căn bản không thể mở miệng, toàn thân bắt đầu nóng lạnh đan xen không ngừng run lên bần bật.
" Mau, khiêng nha đầu xuống."
Đạm Đài Vu Nhiên quay lại lườm nàng, nhưng thái độ đã chuyển sang thành đề phòng.
" Bạch Quân Dao, ngươi dám giở trò trong cung, ta sẽ nói với phụ hoàng xem người xử trí ngươi thế nào."
" Lục công chúa người có tận mắt nhìn thấy ta ra tay không?"
Nàng ta nín bặt, nàng quay sang Đạm Đài Quân:
" Nhị Vương Gia, người có thấy không? "
Mặt mày hắn có chút thất kinh, nhưng loại người như Đạm Đài Quân để lộ ra biểu cảm suy suyển là điều không thể, hắn bình tĩnh trả lời:
" Đúng là bổn Vương không thấy."
Nàng cười, nụ cười đặc biệt lạnh lẽo:
" Gió đông tàn nhẫn, cơ thể vị cung nữ kia không biết chừng đã bị phong hàn xâm nhập, chuyện này sao có thể đổ lên đầu ta?"
Trong khi Đạm Đài Quân cố gắng quan sát sắc mặt khác lạ của nàng thì Đạm Đài Vu Nhiên đùng đùng tức tối:
" Cho là Trân Châu bị bệnh vậy tội phạm thượng của ngươi không thể bỏ qua."
Nàng điềm nhiên hỏi:
" Vậy công chúa muốn ta phải chịu thế nào?"
Đạm Đài Vu Nhiên đỏng đảnh ngồi xuống ghế, một tiểu công công mang đến khay trà, nàng ta dõng dạc:
" Dâng trà cho ta đến khi ta hài lòng thì thôi, xem như là ngươi chuộc tội."
Nàng khẽ cười, nói thì nghe như rất nhẹ nhàng nhưng Đạm Đài Vu Nhiên từ trước đến nay nổi tiếng quỷ ma, những trò trách phạt của nàng ta với cung nữ khiến ai nghe qua cũng sợ hãi.
Tách trà đen bóng đặt giữa khay gỗ đưa đến trước mặt nàng, toàn bộ đều đã được tắm qua nước thật sôi, rồi tiếp tục châm trà vào, cằm nắm ở đâu cũng đều bị bỏng da, mà hiển nhiên nàng ta sẽ không để nàng dùng vải cách nhiệt nâng ấm, như vậy mới tăng phần thú vị.
Đầu ngón tay Bạch Quân Dao đột nhiên đổi sắc, lớp da bên ngoài dần chuyển sang trắng đục, nàng ung dung nhấc ấm trà rót vào tách, Đạm Đài Vu Nhiên không hài lòng ném đến tiểu công công ánh mắt giận dữ, người đó liền run rẩy.
Đạm Đài Quân căn bản không thể nhận ra, chỉ cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn nàng dùng tay không chạm vào ấm trà nóng như hòn than.
Kiếp trước nàng bị những lời hoa mỹ của Đạm Đài Quân làm mất lý trí mà bán mạng vì hắn, nếu chút bản lĩnh này cũng không học được thì nàng không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Quân Dao khẽ khàng:
" Ta là người thô kệch, da dày thịt chắc, một ấm trà nóng không thể làm khó được ta."
Nàng kính cẩn dâng tách trà bằng hai tay cho Đạm Đài Vu Nhiên, nàng ta lại nói:
" Đặt trên bàn, bổn công chúa không muốn uống nữa."
Quân Dao y lời, sau đó điềm tĩnh:
" Trà đã dâng xong, ta có thể đi rồi chứ?"
Khi nàng đứng dậy vừa kịp quay lưng thì đằng sau Đạm Đài Vu Nhiên hất cằm ra hiệu cho tiểu công công hắt nước trà nóng vào nàng. Gang tấc Quân Dao né được, tiện tay kín đáo phóng ám khí vào tách trà trên bàn, liền khiến Đạm Đài Vu Nhiên bỏng da, la hét inh ỏi.
Nàng ta hung hăng ra lệnh cho tiểu công công bắt giữ nàng:
" Bắt ả lại cho ta."
" Dừng tay."
Thượng Quan Tinh Húc từ xa đi tới, ánh mắt đen ngòm nhìn Đạm Đài Vu Nhiên, tiểu công công kia do dự, sau đó thì lùi lại.