Chương 50
Vài ngày sau, Long Môn viện, phủ Tướng Quân.
Thượng Quan Tinh Húc ngồi tại bàn gỗ đàn hương, trầm tĩnh nhìn ngọn đèn dập dờn đặt gần nghiêng mực.
Hắn lục lại từng đoạn sự việc đã xảy ra, kể từ lúc Quân Dao đột ngột thay đổi ý định muốn hủy hôn với Đạm Đài Quân, người mà nàng nói rằng yêu đến chết đi sống lại. Rồi gấp gáp tạo một sợi dây liên kết khó bứt rời, để người đời nhầm tưởng tờ hôn ước giả mạo ban đầu là thật, cho đến nỗi hận thù khó hiểu giữa nàng cùng Đạm Đài Quân.
Sự xuất hiện trùng hợp của nàng ở cánh rừng Hoang Vực, ngay cả việc Cao Trung bị xúi giục vu khống hắn mưu phản nàng cũng nhanh chóng tìm ra chân tướng, từng nước đi hành động của nàng cứ như thể đã biết trước điều mà người ta sắp làm.
Ninh thái y, Từ Khải, Thôi Dĩ Minh trước khi bọn họ chết một cách thê thảm đều đã gặp qua Quân Dao ít nhất là một lần, những lời Đạm Đài Vu Nhiên đã nói dẫu có mang theo mấy phần ác ý cũng không thể phủ nhận, khiến người ta phải bận lòng.
Đám sát thủ ở rừng trúc huyện Tỳ Trấn, nàng không biết võ công, làm thế nào lại giữ được bản thân không bị tổn hại, hơn nữa còn diệt gọn chúng một cách dễ dàng?
Tài năng của nàng, hiểu biết của nàng từng là niềm kiêu hãnh với hắn trước tất cả mọi người, nhưng hiện giờ mọi thứ bắt đầu phân ra lối rẽ, khiến Tinh Húc không thể dối được bản thân mình đã sinh ra nghi ngờ.
" Tướng Quân."
Tiếng gọi của Tống Từ bên ngoài cửa đã đánh động nghĩ suy trong lòng hắn. Tinh Húc thu lại vẻ trầm tư trên mặt mình, cất giọng:
" Vào đi."
Thiếu niên bước vào, bất an thăm dò tinh thần của chủ nhân, đã nhiều năm như vậy rồi chưa bao giờ Tinh Húc nhìn thấy vẻ do dự này của Tống Từ. Thấy vậy, Tinh Húc làm vẻ ngạc nhiên hỏi:
" Ngươi muốn bẩm báo việc gì?"
" Tướng Quân… "
Tống Từ ngập ngừng, liếc thấy trên tay hắn cầm theo một mảnh da thú, Tinh Húc nghiêm mặt:
" Việc điều tra đã có kết quả rồi ư?"
Thiếu niên khẽ gật đầu, siết mảnh da thú vào lòng bàn tay:
" Vâng, Tướng Quân."
Tinh Húc nhìn đăm đăm vào mảnh da thú, trên gương mặt anh tuấn không biểu lộ thêm bất kỳ cảm xúc gì. Lạnh lùng đưa bàn tay đẹp ra trước nghiêm nghị bảo:
" Đưa cho ta."
Nhận được bức da thú, những gì ghi trên đó khiến sắc mặt nam nhân bất ngờ thay đổi, hắn mở to mắt kinh ngạc như thể không tin vào đôi mắt của chính mình.
" Năm xưa khi Đạm Đài Dạ Đế vừa lên ngôi, căn cơ chưa vững, người dân vẫn còn nhiều hoài nghi đối với năng lực của vị tân đế này. Nội chiến triền miên diễn ra do các thế lực bất hòa trong nước, nhằm lật đổ đế vị của dòng dõi Đạm Đài, tự xưng tân đế. Thiên Minh Tông bấy giờ cũng là một trong số các thế lực bất hòa đó.
Khi khắp nơi xảy ra hỗn loạn, khói lửa nhấn chìm Lôi Quốc trong cảnh tang thương, Chưởng Môn Thiên Minh Tông bấy giờ là Thiên Hạo Hiên bị thế lực đối địch ám sát.
Lương Bạc là đệ tử thân truyền của Thiên Hạo Hiên, nhưng người này tài mạo song toàn, so với sư phụ của mình ông ta còn lợi hại hơn rất nhiều. Vì muốn bảo vệ tông môn, hoàn thành di nguyện của Thiên Hạo Hiên, Lương Bạc đã cùng thê tử dấn thân vào biển lửa.
Thượng Quan Lão Tướng Quân phụng mệnh thánh thượng xuất chiến, liên tiếp thắng trận, nội loạn trong thời gian ngắn ngủi đã gần như lụi tàn, để lại cảnh tượng máu chảy thành sông, đáng tiếc trong biển thi thể ngoài kia có cả thê tử của Lương Bạc, bà ấy qua đời để lại đứa bé gái mới chào đời vẫn còn đỏ hỏn.
Rất nhanh, dưới mưu lược tài giỏi của Thượng Quan Lão Tướng Quân đã giúp triều đình trấn áp được nội chiến, an định lòng dân. Đạm Đài Dạ Đế ngày đêm ráo riết truy lùng tàn dư của các thế lực bất hòa.
Lương Bạc buộc phải đưa các đệ tử Thiên Minh Tông lẩn trốn, ẩn tích giang hồ. Bụi trần khắc nghiệt, ông ấy biết bản thân không thể mang theo con gái nhỏ bên mình để chịu khổ, nên đã nhờ vả đến vị bằng hữu thời niên thiếu nuôi nấng nữ nhi của mình, chính là Bạch đại nhân, Bạch Uẩn.
Trước khi trốn khỏi Lôi Quốc, Lương Bạc đã thay đổi tên tuổi thành Lương Tông Trạch, trà trộn vào quân doanh nhân lúc hỗn loạn ám sát Thượng Quan Lão Tướng Quân đang tham chiến ở biên giới, nhằm trả thù cho cái chết của thê tử, sau đó thì không ai biết được hắn đã đi đâu."
Cầm tấm da thú mà lòng bàn tay Tinh Húc cảm thấy đau buốt, hắn trầm giọng hỏi Tống Từ:
" Ngươi điều tra được những thứ này từ đâu? Như vậy thì có ý nghĩa gì?"
Tống Từ ôm quyền:
" Tướng Quân, đây là những gì thuộc hạ điều tra được qua các bằng hữu và tiền bối trên giang hồ."
Tinh Húc chớp chớp mắt, vành mi ửng lên sắc đỏ cay xè:
" Vậy đứa bé gái mang huyết mạch của Lương Tông Trạch…? "
Hắn không dám hỏi thẳng, càng không đủ can đảm nói ra tên nàng trong trường hợp này.
Tống Từ cúi mặt, giọng khẽ vô cùng:
" Là…phu nhân."
* Gầm.*
Tinh Húc đấm mạnh xuống mặt bàn, nghiến răng tức giận:
" Không thể nào. Làm sao lại có thể như vậy."
Hắn vứt mảnh da thú xuống sàn:
" Tin này không đúng sự thật, ngươi điều tra lại đi."
" Tướng Quân, đã điều tra lại rất nhiều lần rồi."
Tại cổ họng Tinh Húc giống như vướng phải một cuộn bông dày, lồng ngực dâng lên loại chua chát khó mà diễn tả.
Hắn đăm đăm nhìn tấm da thú nằm dưới sàn, ký hiệu sáu đóa hồng liên hoa tạo thành một vòng tròn đập ngay vào mắt: Trên vai Dao nhi cũng có vết bớt hồng liên hoa, bấy nhiêu đấy vẫn chưa đủ làm đáp án cho ngươi hay sao hả Thượng Quan Tinh Húc? Ấy vậy mà ngươi vẫn cố chấp không muốn tin.
" Tinh Húc."
Là tiếng gọi của nàng, bóng dáng mảnh mai in rõ ràng trên khung cửa, bên cạnh có cả Đan Quất theo cùng. Nhất thời con ngươi hắn ngân ngấn nước, rũ mắt nhìn vào tấm da thú dưới kia, lòng hỗn tạp vô vàn cảm xúc.
" Tinh Húc, là ta Quân Dao đây, ta có thể vào không?"
Hắn ngẩng đầu, gương mặt nam nhân tái nhợt: Nàng đến đây làm gì? Ta biết phải đối diện với nàng như thế nào đây?
Quân Dao đứng bên ngoài một lúc lâu vẫn không nghe thấy hắn đáp lại, nàng nói nhỏ với Đan Quất:
" Chắc chàng đang bàn chuyện quan trọng với Tống Từ, chúng ta về trước vậy."
Khi nàng quay đi, cánh cửa Long Môn viện liền mở ra.
" Phu nhân, Tướng Quân đang ở bên trong chờ người."
Nàng khẽ ừ một tiếng đáp lời Tống Từ, trong đôi mắt long lanh như nước thập phần vui vẻ.
Nhìn thấy nàng bước vào hắn kìm giữ hàng vạn cảm xúc khó tả trong lồng ngực mà mỉm cười:
" Dao nhi, sao nàng vẫn chưa đi nghỉ."
Quân Dao bước đến, đặt một thố sứ lên bàn gỗ đàn hương, những gì trông thấy tại tầm mắt đôi phần làm nàng chửng lại, bởi lẽ đồ vật trên bàn không hiểu lý do gì mà bừa bộn, ngả nghiêng.
" Trời lạnh, vào giờ này chàng vẫn chưa chịu về phòng ta tự biết phu quân đang bận rộn chính vụ, nên có đến thư phòng tìm chàng nhưng lại nghe kẻ dưới bẩm lại hôm nay chàng đến Long Môn viện, vì vậy mới căn dặn người nấu ít canh cá mang đến cho chàng giữ ấm."
Nói rồi, Quân Dao cẩn thận mở thố sứ ra, hương thơm thanh dịu tạt vào mặt nàng, tỏa theo làn khói bay khắp căn phòng.
Bỗng dưng khí sắc nữ nhân trở nên bất ổn, cơn buồn nôn vô cớ ập đến, Quân Dao lấy tay che miệng chạy vội ra ngoài.
Thượng Quan Tinh Húc ngồi tại bàn gỗ đàn hương, trầm tĩnh nhìn ngọn đèn dập dờn đặt gần nghiêng mực.
Hắn lục lại từng đoạn sự việc đã xảy ra, kể từ lúc Quân Dao đột ngột thay đổi ý định muốn hủy hôn với Đạm Đài Quân, người mà nàng nói rằng yêu đến chết đi sống lại. Rồi gấp gáp tạo một sợi dây liên kết khó bứt rời, để người đời nhầm tưởng tờ hôn ước giả mạo ban đầu là thật, cho đến nỗi hận thù khó hiểu giữa nàng cùng Đạm Đài Quân.
Sự xuất hiện trùng hợp của nàng ở cánh rừng Hoang Vực, ngay cả việc Cao Trung bị xúi giục vu khống hắn mưu phản nàng cũng nhanh chóng tìm ra chân tướng, từng nước đi hành động của nàng cứ như thể đã biết trước điều mà người ta sắp làm.
Ninh thái y, Từ Khải, Thôi Dĩ Minh trước khi bọn họ chết một cách thê thảm đều đã gặp qua Quân Dao ít nhất là một lần, những lời Đạm Đài Vu Nhiên đã nói dẫu có mang theo mấy phần ác ý cũng không thể phủ nhận, khiến người ta phải bận lòng.
Đám sát thủ ở rừng trúc huyện Tỳ Trấn, nàng không biết võ công, làm thế nào lại giữ được bản thân không bị tổn hại, hơn nữa còn diệt gọn chúng một cách dễ dàng?
Tài năng của nàng, hiểu biết của nàng từng là niềm kiêu hãnh với hắn trước tất cả mọi người, nhưng hiện giờ mọi thứ bắt đầu phân ra lối rẽ, khiến Tinh Húc không thể dối được bản thân mình đã sinh ra nghi ngờ.
" Tướng Quân."
Tiếng gọi của Tống Từ bên ngoài cửa đã đánh động nghĩ suy trong lòng hắn. Tinh Húc thu lại vẻ trầm tư trên mặt mình, cất giọng:
" Vào đi."
Thiếu niên bước vào, bất an thăm dò tinh thần của chủ nhân, đã nhiều năm như vậy rồi chưa bao giờ Tinh Húc nhìn thấy vẻ do dự này của Tống Từ. Thấy vậy, Tinh Húc làm vẻ ngạc nhiên hỏi:
" Ngươi muốn bẩm báo việc gì?"
" Tướng Quân… "
Tống Từ ngập ngừng, liếc thấy trên tay hắn cầm theo một mảnh da thú, Tinh Húc nghiêm mặt:
" Việc điều tra đã có kết quả rồi ư?"
Thiếu niên khẽ gật đầu, siết mảnh da thú vào lòng bàn tay:
" Vâng, Tướng Quân."
Tinh Húc nhìn đăm đăm vào mảnh da thú, trên gương mặt anh tuấn không biểu lộ thêm bất kỳ cảm xúc gì. Lạnh lùng đưa bàn tay đẹp ra trước nghiêm nghị bảo:
" Đưa cho ta."
Nhận được bức da thú, những gì ghi trên đó khiến sắc mặt nam nhân bất ngờ thay đổi, hắn mở to mắt kinh ngạc như thể không tin vào đôi mắt của chính mình.
" Năm xưa khi Đạm Đài Dạ Đế vừa lên ngôi, căn cơ chưa vững, người dân vẫn còn nhiều hoài nghi đối với năng lực của vị tân đế này. Nội chiến triền miên diễn ra do các thế lực bất hòa trong nước, nhằm lật đổ đế vị của dòng dõi Đạm Đài, tự xưng tân đế. Thiên Minh Tông bấy giờ cũng là một trong số các thế lực bất hòa đó.
Khi khắp nơi xảy ra hỗn loạn, khói lửa nhấn chìm Lôi Quốc trong cảnh tang thương, Chưởng Môn Thiên Minh Tông bấy giờ là Thiên Hạo Hiên bị thế lực đối địch ám sát.
Lương Bạc là đệ tử thân truyền của Thiên Hạo Hiên, nhưng người này tài mạo song toàn, so với sư phụ của mình ông ta còn lợi hại hơn rất nhiều. Vì muốn bảo vệ tông môn, hoàn thành di nguyện của Thiên Hạo Hiên, Lương Bạc đã cùng thê tử dấn thân vào biển lửa.
Thượng Quan Lão Tướng Quân phụng mệnh thánh thượng xuất chiến, liên tiếp thắng trận, nội loạn trong thời gian ngắn ngủi đã gần như lụi tàn, để lại cảnh tượng máu chảy thành sông, đáng tiếc trong biển thi thể ngoài kia có cả thê tử của Lương Bạc, bà ấy qua đời để lại đứa bé gái mới chào đời vẫn còn đỏ hỏn.
Rất nhanh, dưới mưu lược tài giỏi của Thượng Quan Lão Tướng Quân đã giúp triều đình trấn áp được nội chiến, an định lòng dân. Đạm Đài Dạ Đế ngày đêm ráo riết truy lùng tàn dư của các thế lực bất hòa.
Lương Bạc buộc phải đưa các đệ tử Thiên Minh Tông lẩn trốn, ẩn tích giang hồ. Bụi trần khắc nghiệt, ông ấy biết bản thân không thể mang theo con gái nhỏ bên mình để chịu khổ, nên đã nhờ vả đến vị bằng hữu thời niên thiếu nuôi nấng nữ nhi của mình, chính là Bạch đại nhân, Bạch Uẩn.
Trước khi trốn khỏi Lôi Quốc, Lương Bạc đã thay đổi tên tuổi thành Lương Tông Trạch, trà trộn vào quân doanh nhân lúc hỗn loạn ám sát Thượng Quan Lão Tướng Quân đang tham chiến ở biên giới, nhằm trả thù cho cái chết của thê tử, sau đó thì không ai biết được hắn đã đi đâu."
Cầm tấm da thú mà lòng bàn tay Tinh Húc cảm thấy đau buốt, hắn trầm giọng hỏi Tống Từ:
" Ngươi điều tra được những thứ này từ đâu? Như vậy thì có ý nghĩa gì?"
Tống Từ ôm quyền:
" Tướng Quân, đây là những gì thuộc hạ điều tra được qua các bằng hữu và tiền bối trên giang hồ."
Tinh Húc chớp chớp mắt, vành mi ửng lên sắc đỏ cay xè:
" Vậy đứa bé gái mang huyết mạch của Lương Tông Trạch…? "
Hắn không dám hỏi thẳng, càng không đủ can đảm nói ra tên nàng trong trường hợp này.
Tống Từ cúi mặt, giọng khẽ vô cùng:
" Là…phu nhân."
* Gầm.*
Tinh Húc đấm mạnh xuống mặt bàn, nghiến răng tức giận:
" Không thể nào. Làm sao lại có thể như vậy."
Hắn vứt mảnh da thú xuống sàn:
" Tin này không đúng sự thật, ngươi điều tra lại đi."
" Tướng Quân, đã điều tra lại rất nhiều lần rồi."
Tại cổ họng Tinh Húc giống như vướng phải một cuộn bông dày, lồng ngực dâng lên loại chua chát khó mà diễn tả.
Hắn đăm đăm nhìn tấm da thú nằm dưới sàn, ký hiệu sáu đóa hồng liên hoa tạo thành một vòng tròn đập ngay vào mắt: Trên vai Dao nhi cũng có vết bớt hồng liên hoa, bấy nhiêu đấy vẫn chưa đủ làm đáp án cho ngươi hay sao hả Thượng Quan Tinh Húc? Ấy vậy mà ngươi vẫn cố chấp không muốn tin.
" Tinh Húc."
Là tiếng gọi của nàng, bóng dáng mảnh mai in rõ ràng trên khung cửa, bên cạnh có cả Đan Quất theo cùng. Nhất thời con ngươi hắn ngân ngấn nước, rũ mắt nhìn vào tấm da thú dưới kia, lòng hỗn tạp vô vàn cảm xúc.
" Tinh Húc, là ta Quân Dao đây, ta có thể vào không?"
Hắn ngẩng đầu, gương mặt nam nhân tái nhợt: Nàng đến đây làm gì? Ta biết phải đối diện với nàng như thế nào đây?
Quân Dao đứng bên ngoài một lúc lâu vẫn không nghe thấy hắn đáp lại, nàng nói nhỏ với Đan Quất:
" Chắc chàng đang bàn chuyện quan trọng với Tống Từ, chúng ta về trước vậy."
Khi nàng quay đi, cánh cửa Long Môn viện liền mở ra.
" Phu nhân, Tướng Quân đang ở bên trong chờ người."
Nàng khẽ ừ một tiếng đáp lời Tống Từ, trong đôi mắt long lanh như nước thập phần vui vẻ.
Nhìn thấy nàng bước vào hắn kìm giữ hàng vạn cảm xúc khó tả trong lồng ngực mà mỉm cười:
" Dao nhi, sao nàng vẫn chưa đi nghỉ."
Quân Dao bước đến, đặt một thố sứ lên bàn gỗ đàn hương, những gì trông thấy tại tầm mắt đôi phần làm nàng chửng lại, bởi lẽ đồ vật trên bàn không hiểu lý do gì mà bừa bộn, ngả nghiêng.
" Trời lạnh, vào giờ này chàng vẫn chưa chịu về phòng ta tự biết phu quân đang bận rộn chính vụ, nên có đến thư phòng tìm chàng nhưng lại nghe kẻ dưới bẩm lại hôm nay chàng đến Long Môn viện, vì vậy mới căn dặn người nấu ít canh cá mang đến cho chàng giữ ấm."
Nói rồi, Quân Dao cẩn thận mở thố sứ ra, hương thơm thanh dịu tạt vào mặt nàng, tỏa theo làn khói bay khắp căn phòng.
Bỗng dưng khí sắc nữ nhân trở nên bất ổn, cơn buồn nôn vô cớ ập đến, Quân Dao lấy tay che miệng chạy vội ra ngoài.