Chương 21
Thoát ra từ cánh rừng Quân Dao đưa Tinh Húc trở về quân doanh, trên yên ngựa nam nhân kiệt sức dựa vào tấm lưng mảnh khảnh, nương nhờ chiếc cằm trên vai nàng, xung quanh trống rỗng chìm trong màn đêm đen chỉ còn nghe thấy âm thanh lộc cộc từ bước chân tuấn mã.
Hắn ôm nàng rất chặt, trầm tư nhìn nửa khuôn mặt không rõ ngũ quan vì nghịch chiều ánh sáng, mờ nhạt trông thấy đôi mi cong chớp chớp khi bị cơn gió cay của Hoang Vực thổi qua.
Người trong lòng đối với Tinh Húc hôm nay như xa, như gần, hắn biết nàng yêu thích y thư, dược lí, nhưng chưa từng nghĩ trong một thời gian ngắn ngủi nàng lại có thêm bản lĩnh điều khiển đám côn trùng, ra tay với kẻ địch không kém phần tàn nhẫn, bắt đầu với những biểu hiện lạ của nàng ở Ngự Tâm Cung cho đến dáng vẻ khí thế hôm nay hoàn toàn như trở thành người khác. Truyện Đông Phương
Kể từ thời khắc nàng nói muốn gả cho hắn, Tinh Húc dường như cảm thấy bản thân đã bị nàng làm cho hồ đồ rồi, đi lạc giữa thực tại và giấc mơ không biết những thứ đang nắm trong tay có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là mộng.
Cơ hồ cảm nhận được lực siết quanh eo mỗi lúc càng chặt, người trên lưng hơi thở thêm phần bí bách đi nhiều, Quân Dao đôi lần len lén để tâm vào biểu cảm nam nhân trên vai, nhưng nửa câu nửa chữ cũng không thể giải thích.
Nàng thừa nhận hôm nay đã vô ý phô bày bản lĩnh của mình, mà ấn tượng trong lòng hắn với nàng khác xa con người hiện tại, khó tránh Tinh Húc sinh ra nghi ngờ, nhưng nếu phải giải thích quả thật nàng cũng không biết bắt đầu từ đâu, thế nên Tinh Húc không hỏi nàng cũng giữ im lặng.
Ánh lửa trong doanh trại làm bừng sáng một vùng hoang cảnh vốn tối tăm, từ xa Quân Dao nhìn thấy Lăng Phó Tướng cùng một người lạ mặt đứng trước cửa quân doanh, nàng nhận ra nam nhân đó, hắn là thống lĩnh ám vệ quân Tần Lẫm, người này thường xuyên qua lại bí mật với Đạm Đài Quân, có thể xem như tai mắt, hắn đến đây chắc chắn không mang điều tốt lành gì, cẩn thận vẫn hơn.
Tuấn mã dừng trước quân doanh, Lăng Triệt vội vàng đến giúp nàng đỡ Tinh Húc rời yên ngựa, nhìn thấy chân hắn bị thương bước đi khập khiễng tùy ý dựa vào người bên cạnh, Lăng Triệt nhíu mày:
" Tướng Quân, ngài trở về rồi. Mạt tướng bất tài, khiến người nguy hiểm."
Tinh Húc còn chưa kịp đáp lời, Tần Lẫm đã lên tiếng:
" Tại hạ Tần Lẫm phụng ý chỉ của Hoàng Thượng đưa Thượng Quan Tướng Quân về Lôi Thành."
Nghe đến đây Quân Dao cơ hồ đã hiểu nửa phần là chuyện tốt lành gì đang chờ đợi, nàng âm thầm nhìn quanh doanh trại hiển nhiên không thấy nam nhân đáng nghi lúc sáng, Tống Từ cũng mất dạng.
Không nhịn được thầm cười giễu:
" Khuyển nô đánh hơi cũng nhanh thật."
Tinh Húc trầm mặc, thời hạn năm ngày sắp hết kế hoạch hắn cẩn thận tiến hành cũng thất bại rồi, tự thấy bản thân hổ thẹn vô cùng. Chỉ là trong lòng hắn vẫn còn thắc mắc, rõ ràng thời khắc hai bên tranh đấu phía địch quốc hoàn toàn có cơ hội tận diệt quân ta, nhưng lại dễ dàng để Lăng Triệt lui binh êm đẹp.
Tinh Húc nghiêm giọng:
" Tần thống lĩnh, hết ngày mai ta sẽ theo ngài về Lôi Thành chịu tội với Hoàng Thượng."
" Khoan đã."
Quân Dao ngắt lời, trực tiếp hỏi Tần Lẫm:
" Hoàng Thượng lệnh trong năm ngày phải báo tin thắng trận, nhưng hết hôm nay vẫn còn lại một ngày, Tần thống lĩnh có thể nói rõ lý do vì sao gấp gáp gọi chàng về Lôi Thành khi chiến sự Khinh Châu vẫn chưa ổn thỏa không?"
Tần Lẫm liếc mắt sang nàng, đánh giá từ trên xuống dưới nữ nhân có bề ngoài nhỏ bé, ngữ giọng nàng không cao, không thấp, nhưng lại hữu lực vô cùng. Nam nhân đáp:
" Ta nghe nói Tướng Quân phu nhân hai hôm trước đã một mình lặn lội đường xa đến Khinh Châu, vị này ắt hẳn là phu nhân rồi. Có người tố cáo Thượng Quan Tướng Quân cấu kết với Tỳ Quốc, hòng để chúng chiếm được Khinh Châu mà không động một binh một tốt."
" Có bằng chứng không?"
Tần Lẫm đưa ra trước mặt nàng bức mật thư, xem qua một lượt quả thật là bút tích của Tinh Húc, trong thư nói rõ thỏa thuận của Tinh Húc với Tướng Quân Tỳ Quốc, chỉ cần đối phương để Tinh Húc có đường lui an toàn hắn sẽ dùng hai tay dâng tặng Khinh Châu.
Nàng cướp bức mật thư đọc thật kỹ, bên dưới còn có đoạn nhắc nhở lời hứa hẹn rằng sau khi có được Khinh Châu sẽ hậu thuẫn Tinh Húc trở thành Ninh Vương Tỳ Quốc.
Trông thấy gương mặt bình thản của nàng, Tần Lẫm có chút hiếu kỳ nhưng vẫn muốn buông lời cợt nhả:
" Tướng Quân phu nhân kinh ngạc đến mức không nhận ra chữ viết trên giấy là của ai rồi à?"
Nàng đanh mắt đáp:
" Chỉ dựa vào một tờ giấy lại muốn xem chàng như tội nhân sao?"
Tần Lẫm chậm rãi lấy đi mật thư trên tay nàng, cong môi:
" Ta chỉ phụng mệnh hành sự, nếu phu nhân không phục có thể trực tiếp bẩm với Hoàng Thượng."
Nàng không đáp lời, bình thản chuyền cánh tay Tinh Húc lên vai mình, cẩn thận dìu hắn đến lều Tướng Quân.
Một lúc sau Tống Từ trở về, đứng bên ngoài lều lớn:
" Phu nhân, thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo."
" Vào đi."
Nam nhân đi vào, nhìn thấy Tinh Húc đã yên giấc trên giường, ánh đèn trong màn trướng không đủ sáng, mơ hồ cảm nhận gương mặt nhợt nhạt của hắn, Tống Từ hỏi:
" Tướng Quân ngài ấy không sao chứ?"
Quân Dao ngồi tại bàn gỗ đơn sơ, nghịch đầu ngón tay trên ngọn đèn cháy đỏ, nét mặt thâm sâu khó dò, điềm nhiên đáp:
" Chàng ấy bị trúng độc Mạn Đà La, vết thương ở chân không nghiêm trọng, nghỉ ngơi đôi ngày sẽ khỏi."
“…”
" Việc ta giao thế nào rồi?"
Tống Từ kính cẩn:
" Hồi phu nhân, binh sĩ lúc sáng người lệnh thuộc hạ theo dõi hắn tên Cao Trung, quê nhà ở Chiết Trấn, khi người rời khỏi doanh trại tìm Tướng Quân hắn dường như đã biết bản thân bị nghi ngờ nên âm thầm chạy trốn."
" Vậy người đâu?"
" Đã bị bắt lại, bây giờ thuộc hạ lập tức giải đến cho người tra hỏi."
Quân Dao bình thản vờn năm đầu ngón tay trên ngọn lửa:
" Không gấp."
Nàng nhìn theo thân thể hao tổn của nam nhân trên giường, hàng mi chậm rãi chớp mở một cách điềm tĩnh, Tinh Húc khổ sở cả ngày nàng không nở đánh động giấc ngủ ngon của chàng, còn Tần Lẫm kia nữa, chẳng phải lúc nãy oai phong lắm sao? Nàng cũng muốn để hắn nếm thử thế nào là tâm tư nhỏ nhen của nữ tử:
" Để chàng ấy nghỉ ngơi thêm chút. Tống Từ, ngươi lục soát thật kỹ lều của Cao Trung, hòn đất, tờ giấy cũng không được bỏ sót."
" Tuân mệnh."
Tống Từ quay đi, hắn chợt nhận ra chẳng biết bắt đầu từ lúc nào lại không do dự tin tưởng Quân Dao, có lẽ sâu thẳm trong lòng hắn ngầm hiểu nàng sẽ không làm hại Tinh Húc, trước nay ngoài Tinh Húc hắn chưa từng cung kính với ai, vậy mà đối diện nữ nhân yếu đuối như nàng vẫn không cưỡng lại được uy quyền trong con ngươi băng lãnh đó.
Canh ba.
Độc tính tiêu tán, Tinh Húc mở mắt, nữ nhân cuối giường gục đầu bên ánh đèn leo lét, hắn sờ mái tóc mỏng nhẹ cười thầm.
Quân Dao tỉnh giấc, vội vàng kiểm tra thân nhiệt cho hắn.
" Chàng tỉnh rồi à?"
Hắn mỉm cười:
" Sao nàng không lên giường ngủ?"
Nàng không trả lời, chỉ nói:
" Tinh Húc, ta giúp chàng mặc y phục, sắp có kịch hay để xem rồi."
Hắn ngạc nhiên nhìn nàng, nhưng vẫn ngoan ngoãn để nàng chườm y phục.
Doanh trại yên ắng, chỉ có những nhóm binh sĩ luân phiên canh gác đi qua lại, giữa lúc các lều trại say giấc âm thanh chói tay vang khắp quân doanh, Quân Dao cho người đến gọi Tần Lẫm đột ngột, thúc giục đến mức áo quần hắn cũng chưa kịp chỉnh trang, chân quên mang hài, đầu tóc xộc xệch vội vàng đi ra.
Khi hắn đến nơi đã thấy Tinh Húc ngồi đạo mạo trên ghế, Quân Dao nghiêm mặt đứng cạnh bên, dưới kia một nam nhân tay chân đều bị xiềng xích quỳ trên đất lạnh, không dám ngẩng đầu.
Hắn ôm nàng rất chặt, trầm tư nhìn nửa khuôn mặt không rõ ngũ quan vì nghịch chiều ánh sáng, mờ nhạt trông thấy đôi mi cong chớp chớp khi bị cơn gió cay của Hoang Vực thổi qua.
Người trong lòng đối với Tinh Húc hôm nay như xa, như gần, hắn biết nàng yêu thích y thư, dược lí, nhưng chưa từng nghĩ trong một thời gian ngắn ngủi nàng lại có thêm bản lĩnh điều khiển đám côn trùng, ra tay với kẻ địch không kém phần tàn nhẫn, bắt đầu với những biểu hiện lạ của nàng ở Ngự Tâm Cung cho đến dáng vẻ khí thế hôm nay hoàn toàn như trở thành người khác. Truyện Đông Phương
Kể từ thời khắc nàng nói muốn gả cho hắn, Tinh Húc dường như cảm thấy bản thân đã bị nàng làm cho hồ đồ rồi, đi lạc giữa thực tại và giấc mơ không biết những thứ đang nắm trong tay có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là mộng.
Cơ hồ cảm nhận được lực siết quanh eo mỗi lúc càng chặt, người trên lưng hơi thở thêm phần bí bách đi nhiều, Quân Dao đôi lần len lén để tâm vào biểu cảm nam nhân trên vai, nhưng nửa câu nửa chữ cũng không thể giải thích.
Nàng thừa nhận hôm nay đã vô ý phô bày bản lĩnh của mình, mà ấn tượng trong lòng hắn với nàng khác xa con người hiện tại, khó tránh Tinh Húc sinh ra nghi ngờ, nhưng nếu phải giải thích quả thật nàng cũng không biết bắt đầu từ đâu, thế nên Tinh Húc không hỏi nàng cũng giữ im lặng.
Ánh lửa trong doanh trại làm bừng sáng một vùng hoang cảnh vốn tối tăm, từ xa Quân Dao nhìn thấy Lăng Phó Tướng cùng một người lạ mặt đứng trước cửa quân doanh, nàng nhận ra nam nhân đó, hắn là thống lĩnh ám vệ quân Tần Lẫm, người này thường xuyên qua lại bí mật với Đạm Đài Quân, có thể xem như tai mắt, hắn đến đây chắc chắn không mang điều tốt lành gì, cẩn thận vẫn hơn.
Tuấn mã dừng trước quân doanh, Lăng Triệt vội vàng đến giúp nàng đỡ Tinh Húc rời yên ngựa, nhìn thấy chân hắn bị thương bước đi khập khiễng tùy ý dựa vào người bên cạnh, Lăng Triệt nhíu mày:
" Tướng Quân, ngài trở về rồi. Mạt tướng bất tài, khiến người nguy hiểm."
Tinh Húc còn chưa kịp đáp lời, Tần Lẫm đã lên tiếng:
" Tại hạ Tần Lẫm phụng ý chỉ của Hoàng Thượng đưa Thượng Quan Tướng Quân về Lôi Thành."
Nghe đến đây Quân Dao cơ hồ đã hiểu nửa phần là chuyện tốt lành gì đang chờ đợi, nàng âm thầm nhìn quanh doanh trại hiển nhiên không thấy nam nhân đáng nghi lúc sáng, Tống Từ cũng mất dạng.
Không nhịn được thầm cười giễu:
" Khuyển nô đánh hơi cũng nhanh thật."
Tinh Húc trầm mặc, thời hạn năm ngày sắp hết kế hoạch hắn cẩn thận tiến hành cũng thất bại rồi, tự thấy bản thân hổ thẹn vô cùng. Chỉ là trong lòng hắn vẫn còn thắc mắc, rõ ràng thời khắc hai bên tranh đấu phía địch quốc hoàn toàn có cơ hội tận diệt quân ta, nhưng lại dễ dàng để Lăng Triệt lui binh êm đẹp.
Tinh Húc nghiêm giọng:
" Tần thống lĩnh, hết ngày mai ta sẽ theo ngài về Lôi Thành chịu tội với Hoàng Thượng."
" Khoan đã."
Quân Dao ngắt lời, trực tiếp hỏi Tần Lẫm:
" Hoàng Thượng lệnh trong năm ngày phải báo tin thắng trận, nhưng hết hôm nay vẫn còn lại một ngày, Tần thống lĩnh có thể nói rõ lý do vì sao gấp gáp gọi chàng về Lôi Thành khi chiến sự Khinh Châu vẫn chưa ổn thỏa không?"
Tần Lẫm liếc mắt sang nàng, đánh giá từ trên xuống dưới nữ nhân có bề ngoài nhỏ bé, ngữ giọng nàng không cao, không thấp, nhưng lại hữu lực vô cùng. Nam nhân đáp:
" Ta nghe nói Tướng Quân phu nhân hai hôm trước đã một mình lặn lội đường xa đến Khinh Châu, vị này ắt hẳn là phu nhân rồi. Có người tố cáo Thượng Quan Tướng Quân cấu kết với Tỳ Quốc, hòng để chúng chiếm được Khinh Châu mà không động một binh một tốt."
" Có bằng chứng không?"
Tần Lẫm đưa ra trước mặt nàng bức mật thư, xem qua một lượt quả thật là bút tích của Tinh Húc, trong thư nói rõ thỏa thuận của Tinh Húc với Tướng Quân Tỳ Quốc, chỉ cần đối phương để Tinh Húc có đường lui an toàn hắn sẽ dùng hai tay dâng tặng Khinh Châu.
Nàng cướp bức mật thư đọc thật kỹ, bên dưới còn có đoạn nhắc nhở lời hứa hẹn rằng sau khi có được Khinh Châu sẽ hậu thuẫn Tinh Húc trở thành Ninh Vương Tỳ Quốc.
Trông thấy gương mặt bình thản của nàng, Tần Lẫm có chút hiếu kỳ nhưng vẫn muốn buông lời cợt nhả:
" Tướng Quân phu nhân kinh ngạc đến mức không nhận ra chữ viết trên giấy là của ai rồi à?"
Nàng đanh mắt đáp:
" Chỉ dựa vào một tờ giấy lại muốn xem chàng như tội nhân sao?"
Tần Lẫm chậm rãi lấy đi mật thư trên tay nàng, cong môi:
" Ta chỉ phụng mệnh hành sự, nếu phu nhân không phục có thể trực tiếp bẩm với Hoàng Thượng."
Nàng không đáp lời, bình thản chuyền cánh tay Tinh Húc lên vai mình, cẩn thận dìu hắn đến lều Tướng Quân.
Một lúc sau Tống Từ trở về, đứng bên ngoài lều lớn:
" Phu nhân, thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo."
" Vào đi."
Nam nhân đi vào, nhìn thấy Tinh Húc đã yên giấc trên giường, ánh đèn trong màn trướng không đủ sáng, mơ hồ cảm nhận gương mặt nhợt nhạt của hắn, Tống Từ hỏi:
" Tướng Quân ngài ấy không sao chứ?"
Quân Dao ngồi tại bàn gỗ đơn sơ, nghịch đầu ngón tay trên ngọn đèn cháy đỏ, nét mặt thâm sâu khó dò, điềm nhiên đáp:
" Chàng ấy bị trúng độc Mạn Đà La, vết thương ở chân không nghiêm trọng, nghỉ ngơi đôi ngày sẽ khỏi."
“…”
" Việc ta giao thế nào rồi?"
Tống Từ kính cẩn:
" Hồi phu nhân, binh sĩ lúc sáng người lệnh thuộc hạ theo dõi hắn tên Cao Trung, quê nhà ở Chiết Trấn, khi người rời khỏi doanh trại tìm Tướng Quân hắn dường như đã biết bản thân bị nghi ngờ nên âm thầm chạy trốn."
" Vậy người đâu?"
" Đã bị bắt lại, bây giờ thuộc hạ lập tức giải đến cho người tra hỏi."
Quân Dao bình thản vờn năm đầu ngón tay trên ngọn lửa:
" Không gấp."
Nàng nhìn theo thân thể hao tổn của nam nhân trên giường, hàng mi chậm rãi chớp mở một cách điềm tĩnh, Tinh Húc khổ sở cả ngày nàng không nở đánh động giấc ngủ ngon của chàng, còn Tần Lẫm kia nữa, chẳng phải lúc nãy oai phong lắm sao? Nàng cũng muốn để hắn nếm thử thế nào là tâm tư nhỏ nhen của nữ tử:
" Để chàng ấy nghỉ ngơi thêm chút. Tống Từ, ngươi lục soát thật kỹ lều của Cao Trung, hòn đất, tờ giấy cũng không được bỏ sót."
" Tuân mệnh."
Tống Từ quay đi, hắn chợt nhận ra chẳng biết bắt đầu từ lúc nào lại không do dự tin tưởng Quân Dao, có lẽ sâu thẳm trong lòng hắn ngầm hiểu nàng sẽ không làm hại Tinh Húc, trước nay ngoài Tinh Húc hắn chưa từng cung kính với ai, vậy mà đối diện nữ nhân yếu đuối như nàng vẫn không cưỡng lại được uy quyền trong con ngươi băng lãnh đó.
Canh ba.
Độc tính tiêu tán, Tinh Húc mở mắt, nữ nhân cuối giường gục đầu bên ánh đèn leo lét, hắn sờ mái tóc mỏng nhẹ cười thầm.
Quân Dao tỉnh giấc, vội vàng kiểm tra thân nhiệt cho hắn.
" Chàng tỉnh rồi à?"
Hắn mỉm cười:
" Sao nàng không lên giường ngủ?"
Nàng không trả lời, chỉ nói:
" Tinh Húc, ta giúp chàng mặc y phục, sắp có kịch hay để xem rồi."
Hắn ngạc nhiên nhìn nàng, nhưng vẫn ngoan ngoãn để nàng chườm y phục.
Doanh trại yên ắng, chỉ có những nhóm binh sĩ luân phiên canh gác đi qua lại, giữa lúc các lều trại say giấc âm thanh chói tay vang khắp quân doanh, Quân Dao cho người đến gọi Tần Lẫm đột ngột, thúc giục đến mức áo quần hắn cũng chưa kịp chỉnh trang, chân quên mang hài, đầu tóc xộc xệch vội vàng đi ra.
Khi hắn đến nơi đã thấy Tinh Húc ngồi đạo mạo trên ghế, Quân Dao nghiêm mặt đứng cạnh bên, dưới kia một nam nhân tay chân đều bị xiềng xích quỳ trên đất lạnh, không dám ngẩng đầu.