Chương 37
Phan Đức nghe Tùng Lâm đứng trước mặt anh báo cáo:
– Bên Thành Vinh chấp nhận tiếp tục hợp đồng ông nhé! Ông định làm gì tiếp đây?
Tùng Lâm bĩu môi cười. Tên Phan Đức này yêu vào cũng điên lắm, thế mà anh cứ tưởng hắn thuộc hẳn giới tính thứ tư. Phan Đức mặc kệ thái độ của Lâm, anh nhún vai. Dù sao mọi chuyện cũng không có gì thay đổi.
Diệp Anh đang tập trung vào sổ sách, bất ngờ cô nghe có chuông điện thoại. Thời gian gần đây Thành Vinh cắt giảm nhân sự sau vụ hỏa hoạn nên cô làm trọng trách kế toán cho công ty gia đình luôn, văn phòng chỉ còn một mình cô.
– Anh à…
Âm giọng nhẹ bẫng của cô vang lên, đáp lại cô là âm thanh xây dựng chát chúa. Cô tròn mắt. Anh… đang ở rất gần cô sao?
– Em xuống xưởng một lát đi!
Diệp Anh tò mò bước xuống khu vực xưởng đang thi công. Một bàn tay kéo cô về phía sau bức tường mới hoàn thành làm cô giật thót mình, tim cũng đập thình thình. Nhận ra mùi hương quen thuộc của anh cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng quay người lại rồi há hốc miệng. Phan Đức mặc bộ đồ bảo hộ lao động xanh biển cùng chiếc mũ cối làm cô tròn mắt ngỡ ngàng, sau đó thì phì cười.
– Nhìn cũng hợp đó!
Diệp Anh gật gù trêu. Phan Đức mím môi cười, cơ thể cao lớn trong bộ dạng lần đầu trải nghiệm chính bản thân anh cũng thấy không quen, cảm thấy khá thú vị.
– Bố em nghĩ thế nào mà lại đổi ý thế?
– Em chịu thôi, chắc bố em nghe ra anh ạ.
– Cứ tưởng có cơ hội bắt vợ.
Diệp Anh chợt đỏ bừng hai gò má trước ánh mắt say đắm của người trước mặt. Cô lúng túng nói:
– Bắt… bắt gì hả?
– Bố em cần tiền đúng chứ?
Cô chẳng cãi nhau với anh nữa. Anh cũng đầy một bụng âm mưu chẳng kém gì lão Hùng, chỉ là… anh mưu mô vì cô. Liệu có thể coi đây là lời bào chữa được không?
– Anh không thích ép bố em.
Diệp Anh gật đầu. Bố cô dễ bị kích động, nếu anh muốn ép ông chắc hẳn anh sẽ có cách, chỉ là anh không muốn làm vậy.
– Anh muốn ông ấy tự nguyện giao con gái cho anh.
Vừa nói anh vừa đưa bàn tay mềm mại của cô lên miệng hôn nhẹ, cử chỉ vừa dịu dàng lại vừa trân trọng làm trái tim cô mềm nhũn. Cô cúi khuôn mặt nóng bừng ậm ừ trong cổ họng:
– Đang giờ làm việc… em phải về phòng đây.
Phan Đức lưu luyến nhìn theo bóng dáng cô khuất dần vào dãy nhà văn phòng. Đôi mắt anh nheo nheo lại. Anh muốn bố cô tự nguyện… nhưng nếu ông ấy quá cố chấp thì, tất nhiên anh sẽ có cách.
Chiều hôm ấy, Diệp Anh được vệ sĩ đưa về nhà, cô khẽ nhíu mày khi thấy xe hơi của Thành Nam. Đã lâu Nam không sang nhà, cũng không liên lạc, cô đã nghĩ anh từ bỏ ý định với cô, vậy mà hôm nay lại thấy anh ở đây.
Không chỉ có Thành Nam ngồi trong phòng khách nhà cô, mà cả bố mẹ anh cũng cùng ngồi bàn chuyện với bố mẹ cô. Cô sững sờ khi nghe đến hai từ “đám cưới” từ miệng những người trong phòng.
Bố cô đang hào sảng cười nói, dù vẫn phải ngồi yên một chỗ nhưng sức khỏe của ông coi như đã hồi phục hoàn toàn:
– Có con gái lớn như có quả bom nổ chậm trong nhà, chúng ta cứ tiến hành thôi ạ! Nó có ai đâu, anh chị cứ yên tâm!
– Anh Thành nói thế thì chúng tôi yên tâm rồi, con bé nhà anh xinh đẹp giỏi giang quá chúng tôi cứ sợ nó chê con trai chúng tôi cơ đấy!
– Đâu có đâu, con gái nó hay ngượng thôi. Thế hôm nay bàn bạc vậy là xong xuôi rồi nhỉ? Hẹn anh chị cuối tuần chúng ta lại gặp nhau, hôm ấy chọn ngày đẹp là tiến hành thôi ạ!
Diệp Anh cứ đứng chết trân ngoài cửa phòng. Cô không thể xông vào gào thét khi bên trong đã bàn tính xong xuôi, làm như vậy chắc chắn bố mẹ cô sẽ vô cùng mất mặt, cũng mang tiếng không biết dạy con. Ba người nhà Thành Nam kéo nhau đứng dậy, cô vội lùi về bếp, không muốn đối diện với họ. Người cô cần nói chuyện là bố mẹ cô.
Tiếng xe hơi rời khỏi sân nhà, Diệp Anh cau mặt bước vào phòng khách, bực bội nói:
– Bố, mẹ, hai người ép gả con cho nhà họ đấy à?
Ông Thành sầm mặt quát to át cả lời con gái:
– Mày đừng có mà cãi láo! Tao nghe được chuyện thằng Đức có thai với con cave nào đấy rồi, nó đúng y như thằng bố nó! Tao có chết cũng không cho mày đến với nó!
Diệp Anh đanh mặt nghĩ ngợi. Chuyện này là kẻ nào nói với bố cô?
– Ai nói với bố thế ạ? Chuyện này là bịa đặt đấy bố!
– Ai nói không quan trọng, quan trọng là nó không xứng làm con rể nhà này! Cuối tuần này mày ở nhà mà tiếp khách! Họ nhà anh Nam sang dạm ngõ rồi đấy!
– Bố! Con không đồng ý! Thời nào rồi mà bố còn làm như thế chứ?
– Mọi chuyện bàn bạc xong xuôi hết rồi, mày còn muốn làm con tao thì nghe lời! Cá không ăn muối cá ươn!
– Bên Thành Vinh chấp nhận tiếp tục hợp đồng ông nhé! Ông định làm gì tiếp đây?
Tùng Lâm bĩu môi cười. Tên Phan Đức này yêu vào cũng điên lắm, thế mà anh cứ tưởng hắn thuộc hẳn giới tính thứ tư. Phan Đức mặc kệ thái độ của Lâm, anh nhún vai. Dù sao mọi chuyện cũng không có gì thay đổi.
Diệp Anh đang tập trung vào sổ sách, bất ngờ cô nghe có chuông điện thoại. Thời gian gần đây Thành Vinh cắt giảm nhân sự sau vụ hỏa hoạn nên cô làm trọng trách kế toán cho công ty gia đình luôn, văn phòng chỉ còn một mình cô.
– Anh à…
Âm giọng nhẹ bẫng của cô vang lên, đáp lại cô là âm thanh xây dựng chát chúa. Cô tròn mắt. Anh… đang ở rất gần cô sao?
– Em xuống xưởng một lát đi!
Diệp Anh tò mò bước xuống khu vực xưởng đang thi công. Một bàn tay kéo cô về phía sau bức tường mới hoàn thành làm cô giật thót mình, tim cũng đập thình thình. Nhận ra mùi hương quen thuộc của anh cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng quay người lại rồi há hốc miệng. Phan Đức mặc bộ đồ bảo hộ lao động xanh biển cùng chiếc mũ cối làm cô tròn mắt ngỡ ngàng, sau đó thì phì cười.
– Nhìn cũng hợp đó!
Diệp Anh gật gù trêu. Phan Đức mím môi cười, cơ thể cao lớn trong bộ dạng lần đầu trải nghiệm chính bản thân anh cũng thấy không quen, cảm thấy khá thú vị.
– Bố em nghĩ thế nào mà lại đổi ý thế?
– Em chịu thôi, chắc bố em nghe ra anh ạ.
– Cứ tưởng có cơ hội bắt vợ.
Diệp Anh chợt đỏ bừng hai gò má trước ánh mắt say đắm của người trước mặt. Cô lúng túng nói:
– Bắt… bắt gì hả?
– Bố em cần tiền đúng chứ?
Cô chẳng cãi nhau với anh nữa. Anh cũng đầy một bụng âm mưu chẳng kém gì lão Hùng, chỉ là… anh mưu mô vì cô. Liệu có thể coi đây là lời bào chữa được không?
– Anh không thích ép bố em.
Diệp Anh gật đầu. Bố cô dễ bị kích động, nếu anh muốn ép ông chắc hẳn anh sẽ có cách, chỉ là anh không muốn làm vậy.
– Anh muốn ông ấy tự nguyện giao con gái cho anh.
Vừa nói anh vừa đưa bàn tay mềm mại của cô lên miệng hôn nhẹ, cử chỉ vừa dịu dàng lại vừa trân trọng làm trái tim cô mềm nhũn. Cô cúi khuôn mặt nóng bừng ậm ừ trong cổ họng:
– Đang giờ làm việc… em phải về phòng đây.
Phan Đức lưu luyến nhìn theo bóng dáng cô khuất dần vào dãy nhà văn phòng. Đôi mắt anh nheo nheo lại. Anh muốn bố cô tự nguyện… nhưng nếu ông ấy quá cố chấp thì, tất nhiên anh sẽ có cách.
Chiều hôm ấy, Diệp Anh được vệ sĩ đưa về nhà, cô khẽ nhíu mày khi thấy xe hơi của Thành Nam. Đã lâu Nam không sang nhà, cũng không liên lạc, cô đã nghĩ anh từ bỏ ý định với cô, vậy mà hôm nay lại thấy anh ở đây.
Không chỉ có Thành Nam ngồi trong phòng khách nhà cô, mà cả bố mẹ anh cũng cùng ngồi bàn chuyện với bố mẹ cô. Cô sững sờ khi nghe đến hai từ “đám cưới” từ miệng những người trong phòng.
Bố cô đang hào sảng cười nói, dù vẫn phải ngồi yên một chỗ nhưng sức khỏe của ông coi như đã hồi phục hoàn toàn:
– Có con gái lớn như có quả bom nổ chậm trong nhà, chúng ta cứ tiến hành thôi ạ! Nó có ai đâu, anh chị cứ yên tâm!
– Anh Thành nói thế thì chúng tôi yên tâm rồi, con bé nhà anh xinh đẹp giỏi giang quá chúng tôi cứ sợ nó chê con trai chúng tôi cơ đấy!
– Đâu có đâu, con gái nó hay ngượng thôi. Thế hôm nay bàn bạc vậy là xong xuôi rồi nhỉ? Hẹn anh chị cuối tuần chúng ta lại gặp nhau, hôm ấy chọn ngày đẹp là tiến hành thôi ạ!
Diệp Anh cứ đứng chết trân ngoài cửa phòng. Cô không thể xông vào gào thét khi bên trong đã bàn tính xong xuôi, làm như vậy chắc chắn bố mẹ cô sẽ vô cùng mất mặt, cũng mang tiếng không biết dạy con. Ba người nhà Thành Nam kéo nhau đứng dậy, cô vội lùi về bếp, không muốn đối diện với họ. Người cô cần nói chuyện là bố mẹ cô.
Tiếng xe hơi rời khỏi sân nhà, Diệp Anh cau mặt bước vào phòng khách, bực bội nói:
– Bố, mẹ, hai người ép gả con cho nhà họ đấy à?
Ông Thành sầm mặt quát to át cả lời con gái:
– Mày đừng có mà cãi láo! Tao nghe được chuyện thằng Đức có thai với con cave nào đấy rồi, nó đúng y như thằng bố nó! Tao có chết cũng không cho mày đến với nó!
Diệp Anh đanh mặt nghĩ ngợi. Chuyện này là kẻ nào nói với bố cô?
– Ai nói với bố thế ạ? Chuyện này là bịa đặt đấy bố!
– Ai nói không quan trọng, quan trọng là nó không xứng làm con rể nhà này! Cuối tuần này mày ở nhà mà tiếp khách! Họ nhà anh Nam sang dạm ngõ rồi đấy!
– Bố! Con không đồng ý! Thời nào rồi mà bố còn làm như thế chứ?
– Mọi chuyện bàn bạc xong xuôi hết rồi, mày còn muốn làm con tao thì nghe lời! Cá không ăn muối cá ươn!