Chương 13
Diệp Anh chẳng cãi nổi mẹ, cô trở về phòng, vừa ngồi xuống giường đã nhận được tin nhắn từ số máy lạ.
“Tối mai em có đi tập không anh sang đưa em đi? Anh Nam.”
Diệp Anh nghĩ ngợi một hồi, quả tình chưa biết trả lời sao, bất ngờ cô xem lại cuộc gọi nhỡ. Thời điểm người này gọi cho cô từ lúc cô còn chọn đồ ở siêu thị mini. Số máy lạ này rất đẹp khiến cô bần thần, chẳng hiểu sao trái tim lại đập rộn. Nghĩ thế nào cô nhắn một tin cho số máy đó.
“Ai gọi tôi vậy?”
“Gọi cô có được đâu còn hỏi.”
Giọng điệu này… là Phan Đức? Mỉm cười cô nhắn lại.
“Anh gọi tôi có việc gì?”
“Nhớ ra còn giữ của cô một thứ. Định trả lại.”
Cô mím môi nghĩ ngợi. Hôm đó chiếc ví cô nhận lại, ngoài tiền là không cánh mà bay thì cũng không thiếu gì cả. Chẳng lẽ… ý anh là tiền sao?
“Ví tôi chỉ thiếu tiền, ý anh là thế sao?”
“Thiếu bao nhiêu?”
Diệp Anh không tin Phan Đức giữ lại tiền trong ví của cô, anh là kẻ thừa tiền chứ không phải ngược lại. Khả năng có kẻ nào đã lấy tiền rồi đưa ví của cô cho anh, thế nên cô nghĩ anh không biết trong ví cô có bao nhiêu.
“Tôi nói bao nhiêu anh cũng tin à?”
“Thách cô dám nói điêu.”
Diệp Anh phì cười. Hôm ấy cô đóng phí tập ở Sunny cũng tốn kha khá, sau đó lại mời mấy cô bạn bữa nhậu nên cũng không còn bao nhiêu.
“Tôi không nhớ, nếu anh muốn trả thì đưa tôi bao nhiêu cũng được.”
“Vậy tối mai sang Sunny tập tôi trả.”
Trung tâm Sunny bắt đóng phí ba tháng một lần, từ dạo ấy vẫn còn hạn thoải mái, cô muốn sang tập thì sang. Xem ra con người này muốn cô tập ở Sunny thật. Chẳng hiểu sao… cô lại muốn nghe theo, thế nên nhắn lại.
“OK. Tối mai tôi tập ca sáu giờ.”
“Bảy giờ tập xong gặp nhau.”
Cuộc đối thoại ngắn ngủi đã dừng rồi mà chẳng hiểu sao tim cô vẫn đập thình thình, còn đọc đi đọc lại những gì anh nhắn. Chẳng lẽ cô đã thích anh rồi sao? Con người lạnh lùng khó hiểu lại kỳ cục này… cô không muốn tin mình thích anh nữa. Lắc lắc đầu, cô bỗng giật mình khi chuông điện thoại reo vang. Thành Nam chờ cô nhắn trả lời không được sốt ruột gọi cho cô.
– Diệp Anh à, tối mai em có đi tập không?
– À… em không anh ạ.
– Em bận gì hay mệt mà không đi?
– Em… bận. Em cũng muốn nói với anh… chuyện hai bên bố mẹ gán ghép đó em… không thích.
Diệp Anh quyết định nói thẳng với Thành Nam điều mà cô vốn muốn nói lúc bước khỏi siêu thị. Thành Nam có chút buồn, anh cười trả lời:
– Ừ, anh cũng ghét kiểu gán ghép như thế… mình cứ tự nhiên thôi em.
– Vâng… thôi mẹ em gọi rồi, em xuống nhà đây ạ.
– Ừ. Em ngủ ngon nhé!
Diệp Anh khẽ thở dài ngắt máy. Dù muốn dù không lòng cô đã sớm hướng về một người rồi, chẳng biết anh có nghĩ đến cô không nữa. Nhìn ra ngoài trời, những đợt gió lạnh đầu mùa ùa tới làm lá vàng rơi rụng lả tả, hỗn độn như chính tâm trạng trong lòng cô lúc này.
Phan Đức cũng chẳng biết mình đang vui hay đang buồn bực nữa, chỉ biết anh muốn nhắn cho cô một tin “chúc ngủ ngon” mà bấm rồi lại xóa. Cô với gã kia là thế nào… chẳng lẽ hắn tán đổ cô nhanh như thế sao? Mới có hai ngày chứ mấy… Không, thái độ của cô cho anh tin là không phải, lúc ấy cô cũng bực bội với hành động của hắn… Hay anh tưởng tượng nhỉ? Còn anh… liệu anh vội vàng có phải là nên hay không? Cô có từ chối anh không… Anh có thực lòng yêu thích cô không? Từ trước đến giờ anh rất sợ gần gũi thể xác nên luôn tránh né, chỉ là với cô anh lại không cảm thấy như vậy… nhưng anh vẫn chưa thể khẳng định được tình cảm của mình. Vò vò đầu anh xì một tiếng, quyết định vào nhà tắm sẽ nghĩ tiếp sau khi cảm thấy đủ sạch sẽ.
Đứng dưới vòi sen ấm áp, bất chợt Phan Đức nghe phía sau có tiếng động. Anh giật mình, theo phản xạ liền với khăn tắm quấn quanh hông rồi rùng mình khi có bàn tay con gái chạm vào lưng anh như muốn giúp anh mát xa. Anh quay người cùng hất tay làm cô ta ngã nhào ra nền gạch ướt át, kêu á lên một tiếng, khuôn mặt diễm lệ hướng đôi mắt long lanh trách móc:
– Phan đại thiếu gia… anh làm em sợ!
– Cô là ai? Tại sao lại vào được đây?
Phan Đức bực bội quát lên, anh lừ mắt trước vẻ sợ sệt của cô gái mặc bộ váy boby bó sát thiếu vải khoe da thịt. Mặc kệ cô ta anh bước nhanh ra khỏi phòng tắm. Điên mất thôi! Lại là trò của ba anh. Ông Hùng ba anh lúc nào cũng sợ anh không thể làm tròn nghĩa vụ nối dõi tông đường cho ông nên từng bày trò khỉ kiểu này không chỉ một lần.
Cô gái xinh đẹp có tên Hoa Lệ vốn là gái gọi cao cấp kinh nghiệm đầy mình. Cô được ông Phan Hùng thuê đến đây để kích thích ham muốn trong lòng con trai ông ta, vậy mà anh ta… đẹp thì đẹp thật, tiền cũng nhiều thật nhưng ai ngờ anh ta lại khó xơi như vậy. Cô không chịu đầu hàng, trấn giữ sợ hãi trong lòng mà bước khỏi phòng tắm sang trọng hòa hợp với ngôi biệt thự xa hoa làm cô lóa mắt khi vừa bước chân vào. Biết đâu… người như anh ta mới là người có thể đem lại mọi thứ cô cần chứ không chỉ là tiền. Cô đâu có gì để mất mà không cố gắng chứ?
Phan Đức đang đứng trước tủ đồ lớn, anh muốn tìm một bộ đồ để mặc. Thói quen của anh thường là quấn khăn tắm ra tủ lấy đồ vì trong căn phòng này ngoài anh cũng chẳng có ai.
– Phan đại thiếu gia…
– Cô còn chưa biến đi?
Phan Đức cáu, đanh giọng nhìn điệu bộ lả lơi của cô ta hỏi xẵng. Lệ bất ngờ lao đến, ôm chầm lấy anh, õng ẹo nói:
– Người ta chỉ muốn… vui vẻ một chút!
“Tối mai em có đi tập không anh sang đưa em đi? Anh Nam.”
Diệp Anh nghĩ ngợi một hồi, quả tình chưa biết trả lời sao, bất ngờ cô xem lại cuộc gọi nhỡ. Thời điểm người này gọi cho cô từ lúc cô còn chọn đồ ở siêu thị mini. Số máy lạ này rất đẹp khiến cô bần thần, chẳng hiểu sao trái tim lại đập rộn. Nghĩ thế nào cô nhắn một tin cho số máy đó.
“Ai gọi tôi vậy?”
“Gọi cô có được đâu còn hỏi.”
Giọng điệu này… là Phan Đức? Mỉm cười cô nhắn lại.
“Anh gọi tôi có việc gì?”
“Nhớ ra còn giữ của cô một thứ. Định trả lại.”
Cô mím môi nghĩ ngợi. Hôm đó chiếc ví cô nhận lại, ngoài tiền là không cánh mà bay thì cũng không thiếu gì cả. Chẳng lẽ… ý anh là tiền sao?
“Ví tôi chỉ thiếu tiền, ý anh là thế sao?”
“Thiếu bao nhiêu?”
Diệp Anh không tin Phan Đức giữ lại tiền trong ví của cô, anh là kẻ thừa tiền chứ không phải ngược lại. Khả năng có kẻ nào đã lấy tiền rồi đưa ví của cô cho anh, thế nên cô nghĩ anh không biết trong ví cô có bao nhiêu.
“Tôi nói bao nhiêu anh cũng tin à?”
“Thách cô dám nói điêu.”
Diệp Anh phì cười. Hôm ấy cô đóng phí tập ở Sunny cũng tốn kha khá, sau đó lại mời mấy cô bạn bữa nhậu nên cũng không còn bao nhiêu.
“Tôi không nhớ, nếu anh muốn trả thì đưa tôi bao nhiêu cũng được.”
“Vậy tối mai sang Sunny tập tôi trả.”
Trung tâm Sunny bắt đóng phí ba tháng một lần, từ dạo ấy vẫn còn hạn thoải mái, cô muốn sang tập thì sang. Xem ra con người này muốn cô tập ở Sunny thật. Chẳng hiểu sao… cô lại muốn nghe theo, thế nên nhắn lại.
“OK. Tối mai tôi tập ca sáu giờ.”
“Bảy giờ tập xong gặp nhau.”
Cuộc đối thoại ngắn ngủi đã dừng rồi mà chẳng hiểu sao tim cô vẫn đập thình thình, còn đọc đi đọc lại những gì anh nhắn. Chẳng lẽ cô đã thích anh rồi sao? Con người lạnh lùng khó hiểu lại kỳ cục này… cô không muốn tin mình thích anh nữa. Lắc lắc đầu, cô bỗng giật mình khi chuông điện thoại reo vang. Thành Nam chờ cô nhắn trả lời không được sốt ruột gọi cho cô.
– Diệp Anh à, tối mai em có đi tập không?
– À… em không anh ạ.
– Em bận gì hay mệt mà không đi?
– Em… bận. Em cũng muốn nói với anh… chuyện hai bên bố mẹ gán ghép đó em… không thích.
Diệp Anh quyết định nói thẳng với Thành Nam điều mà cô vốn muốn nói lúc bước khỏi siêu thị. Thành Nam có chút buồn, anh cười trả lời:
– Ừ, anh cũng ghét kiểu gán ghép như thế… mình cứ tự nhiên thôi em.
– Vâng… thôi mẹ em gọi rồi, em xuống nhà đây ạ.
– Ừ. Em ngủ ngon nhé!
Diệp Anh khẽ thở dài ngắt máy. Dù muốn dù không lòng cô đã sớm hướng về một người rồi, chẳng biết anh có nghĩ đến cô không nữa. Nhìn ra ngoài trời, những đợt gió lạnh đầu mùa ùa tới làm lá vàng rơi rụng lả tả, hỗn độn như chính tâm trạng trong lòng cô lúc này.
Phan Đức cũng chẳng biết mình đang vui hay đang buồn bực nữa, chỉ biết anh muốn nhắn cho cô một tin “chúc ngủ ngon” mà bấm rồi lại xóa. Cô với gã kia là thế nào… chẳng lẽ hắn tán đổ cô nhanh như thế sao? Mới có hai ngày chứ mấy… Không, thái độ của cô cho anh tin là không phải, lúc ấy cô cũng bực bội với hành động của hắn… Hay anh tưởng tượng nhỉ? Còn anh… liệu anh vội vàng có phải là nên hay không? Cô có từ chối anh không… Anh có thực lòng yêu thích cô không? Từ trước đến giờ anh rất sợ gần gũi thể xác nên luôn tránh né, chỉ là với cô anh lại không cảm thấy như vậy… nhưng anh vẫn chưa thể khẳng định được tình cảm của mình. Vò vò đầu anh xì một tiếng, quyết định vào nhà tắm sẽ nghĩ tiếp sau khi cảm thấy đủ sạch sẽ.
Đứng dưới vòi sen ấm áp, bất chợt Phan Đức nghe phía sau có tiếng động. Anh giật mình, theo phản xạ liền với khăn tắm quấn quanh hông rồi rùng mình khi có bàn tay con gái chạm vào lưng anh như muốn giúp anh mát xa. Anh quay người cùng hất tay làm cô ta ngã nhào ra nền gạch ướt át, kêu á lên một tiếng, khuôn mặt diễm lệ hướng đôi mắt long lanh trách móc:
– Phan đại thiếu gia… anh làm em sợ!
– Cô là ai? Tại sao lại vào được đây?
Phan Đức bực bội quát lên, anh lừ mắt trước vẻ sợ sệt của cô gái mặc bộ váy boby bó sát thiếu vải khoe da thịt. Mặc kệ cô ta anh bước nhanh ra khỏi phòng tắm. Điên mất thôi! Lại là trò của ba anh. Ông Hùng ba anh lúc nào cũng sợ anh không thể làm tròn nghĩa vụ nối dõi tông đường cho ông nên từng bày trò khỉ kiểu này không chỉ một lần.
Cô gái xinh đẹp có tên Hoa Lệ vốn là gái gọi cao cấp kinh nghiệm đầy mình. Cô được ông Phan Hùng thuê đến đây để kích thích ham muốn trong lòng con trai ông ta, vậy mà anh ta… đẹp thì đẹp thật, tiền cũng nhiều thật nhưng ai ngờ anh ta lại khó xơi như vậy. Cô không chịu đầu hàng, trấn giữ sợ hãi trong lòng mà bước khỏi phòng tắm sang trọng hòa hợp với ngôi biệt thự xa hoa làm cô lóa mắt khi vừa bước chân vào. Biết đâu… người như anh ta mới là người có thể đem lại mọi thứ cô cần chứ không chỉ là tiền. Cô đâu có gì để mất mà không cố gắng chứ?
Phan Đức đang đứng trước tủ đồ lớn, anh muốn tìm một bộ đồ để mặc. Thói quen của anh thường là quấn khăn tắm ra tủ lấy đồ vì trong căn phòng này ngoài anh cũng chẳng có ai.
– Phan đại thiếu gia…
– Cô còn chưa biến đi?
Phan Đức cáu, đanh giọng nhìn điệu bộ lả lơi của cô ta hỏi xẵng. Lệ bất ngờ lao đến, ôm chầm lấy anh, õng ẹo nói:
– Người ta chỉ muốn… vui vẻ một chút!