Chương : 4
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Nam nhân lăn lộn để trở về từ trên con đường tử vong, càng thêm thô bạo và điên cuồng hơn so với bình thường.
Giờ khắc này, ở nơi đóng quân, chỗ nô lệ đang tụ tập, tùy ý có thể thấy được nữ nhân thét chói tai, bị vài gã đàn ông kéo vào góc âm u.
Đôi khi không chỉ có nữ nhân, ngay cả nam nhân trẻ tuổi yếu đuối cũng không may mắn thoát khỏi.
Nô lệ, từ trên chiến trường tìm được đường sống trong chỗ chết dùng cách thức này, để giải quyết trống trải sau khi chém giết qua đi, phát tiết nỗi khiếp đảm mà tử vong còn lưu lại.
Hôm nay Mặc Kiều Sinh đã không còn là hài tử nhu nhược dễ bị ức hiếp nữa, hắn mài luyện ra được võ lực trong huấn luyện địa ngục kia, khiến cả doanh khu không ai dám tùy tiện trêu chọc hắn.
Đồng thời theo số tuổi tăng trưởng, dung mạo của hắn càng nảy nở, ngũ quan càng lạnh lùng, vóc người thon dài, tay dài eo thô, một thân cơ bắp, làn da nhờ sa trường ma luyện ra đầy vết thương và thô ráp.
Trừ phần hông hơi nhỏ ra, giờ phút này hắn không có dáng vẻ thiếu niên có thể khơi gợi dục vọng cho bất kỳ nam nhân khác.
Hắn cảm thấy mình đã thoát khỏi số mệnh bị nam nhân ức hiếp rồi.
Nhưng hắn vẫn vô cùng ghê tởm và ghét bỏ loại hành vi này, hắn tăng nhanh bước chân, chỉ muốn nhanh chóng trở về nơi nghỉ ngơi, ngủ ngon một giấc, khôi phục thể lực đã gần như cạn kiệt của hắn.
"Sinh, đây là phần của ngài." Một nữ nô phụ trách phân phát thức ăn cúi đầu quỳ trước mặt hắn.
Môi nàng dày, xương gò má cao, ánh mắt thật nhỏ, không mấy xinh đẹp.
Nhưng nàng trẻ tuổi, vừa trẻ tuổi vừa là nữ nhân, ở đây cũng đã rất hiếm thấy.
Nàng được sai đến đưa thức ăn cho Mặc Kiều Sinh trong doanh Bách phu trưởng [1], đồng thời cũng tặng chính bản thân nàng, nếu như các Bách phu trưởng có cần.
[1] Bách phu trưởng (còn gọi là Bách nhân đội hay Bách binh đoàn): là một cấp bậc đồng thời là chức vụ sĩ quan trung cấp ngạch chỉ huy trong Quân đội Đế chế La Mã cổ đại, xuất hiện sau cuộc Cải cách Quân sự của Marius năm 107 TCN. Bách phu trưởng tương đương đại đội trưởng trong quân đội thời hiện đại.
Mặc Kiều Sinh nhìn nàng, nữ nhân kia cúi đầu, gương mặt mang theo chút đỏ bừng, có một phần thẹn thùng và ôn nhu của thiếu nữ.
Hắn nhận lấy bánh trong tay nữ nô.
Bánh màu vàng nâu, trông tốt hơn rất nhiều so với thức ăn bình thường cứng ngắc đen như mực của đám nô lệ.
Đây là thứ nô lệ cỡ Bách phu trưởng trở lên mới có thể hưởng thụ, trong lương thực xen lẫn một ít kiều mạch và rau.
Nữ nô đó không dám ngẩng đầu, tim của nàng ta đang nhảy thình thịch.
Mặc Kiều Sinh không phải là người tuấn tú nhất trong số Bách phu trưởng, trong đám Bách phu trưởng, A Phượng mới là người mà đông đảo nữ nô thầm khát vọng nhất.
Tuy vậy, vì phụ trách đưa thức ăn nên nàng biết, Kiều Sinh, mới là người ôn hòa nhất.
Mặc dù A Phượng tuấn tú, nhưng A Phượng quá tàn bạo. Không lúc nào là không lạnh lùng, chỗ nào nơi đâu cũng đều sẽ phát cáu. Chỉ cần hơi dựa gần hắn ta, sẽ khiến người ta sợ đến toàn thân phát run.
Nhưng hình như Kiều Sinh không có nữ nhân, thật hy vọng mình có thể trở thành nữ nhân đầu tiên của hắn, nữ nô nghĩ vậy.
Tay nàng hơi nặng, trước mặt nhiều thêm một nửa miếng bánh mì nâu, là Mặc Kiều Sinh đặt vào tay nàng.
Nhưng chuyện nàng thật sự mong đợi thì không hề xảy ra.
Vị Bách phu trưởng trẻ tuổi kia loạng choạng cầm thức ăn còn dư lại rời đi, thậm chí không quay đầu lại nhìn nàng một lần.
Để lại nàng cầm nửa miếng bánh mì, mất mác đứng đó.
Mặc Kiều Sinh về đến ‘lãnh địa’ thuộc về mình, nơi này được ngăn cách bởi một dãy phiến gỗ, cần trúc mộc mạc, không gian nhỏ bốn bề thoáng gió. Mỗi phòng chỉ có một tấm ván gỗ, một đống rơm rạ, cùng một tấm chăn rách nát.
Nhưng cuối cùng vẫn khá riêng tư, không gian thuộc về cá nhân.
Đây là mấy phen hắn chảy máu liều mạng trên chiến trường, mới lấy được ‘vinh hạnh đặc biệt’ này. Để hắn có thể không cần phải như súc sinh nữa, người lấn người, chen chúc với đám nô lệ giành chỗ ngủ.
Mặc Kiều Sinh ngả lên ‘giường’ của mình, sau đó xé miếng bánh mì, ngậm vào miệng, để nước bọt từ từ làm mềm nó.
Miệng vết thương trên người hắn còn đang chảy máu, khiến hắn cảm thấy thể lực không ngừng bị cuốn mất.
Quá đau, quá mệt mỏi, ngủ một lúc đã. Hai mắt hắn nhắm nghiền.
Vừa mới thiu thiu một chút, chợt cảm thấy có người kêu hắn dậy.
"Kiều Sinh, Kiều Sinh."
Mặc Kiều Sinh khó khăn mở mắt, nhìn thấy A Vân ở cách vách đang gọi hắn.
"Kiều Sinh, chủ nhân triệu kiến chúng ta, nói muốn ban thưởng cho chúng ta trong lễ chúc mừng." A Vân vui vẻ nói với hắn.
Trong số Bách phu trưởng, A Vân là người trẻ tuổi nhất, thậm chí cậu ta còn có vẻ non nớt, tính tình hơi hoạt bát nhanh nhảu.
Hiếm thấy là, lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn thế này, vậy mà cậu ta vẫn là một người rất hay cười.
Nhưng một khi ra chiến trường, trong nháy mắt cậu ta biến thành một dã thú vô cùng hung mãnh, tiếng hô xung phong vừa vang lên, cậu ta lập tức liều mạng xông về phía trước.
Trên mu bàn tay phải của cậu ta có một vết sẹo rất dữ tợn, cậu ta đã dựa vào vết sẹo này mà làm nên chiến công, trở thành Bách phu trưởng trẻ tuổi nhất.
Mặc Kiều Sinh bò dậy, lặng lẽ cùng đi theo ra nơi đóng quân.
Hắn không hề muốn đi tham gia cái yến hội này, nhưng hắn không có quyền cự tuyệt.
Đi xa phía trước chính là A Phượng. Gương mặt của Phượng trong đám nam nhân xem như là khá xinh đẹp, đuôi mắt hẹp dài, sống mũi cao thẳng. Thế nhưng, đối với nô lệ mà nói, bất luận nam hay nữ, xinh đẹp không có nghĩa là chuyện tốt.
Vừa xinh đẹp vừa có thể sống sót, còn làm đến Bách phu trưởng, chỉ có thể nói rõ ở sau lưng không biết hắn ta đã bỏ ra nhiều hơn người khác bao nhiêu.
Hắn ta và Mặc Kiều Sinh đều trầm mặt, lặng lẽ đi.
"Không biết chủ nhân sẽ ban thưởng gì đây? A Giáp, ngươi nói xem có thể là thịt không đây? Đã lâu rồi ta chưa được ăn thịt." A Vân vừa ảo tưởng vừa liếm môi.
"Ta cũng muốn ăn thịt, nằm mơ cũng muốn." A Giáp cao lớn thô kệch, cường tráng như con gấu, đang nuốt nước miếng.
"Đừng có nằm mơ, trước mặt chủ nhân coi chừng da các của các ngươi đây, nếu không cẩn thận thịt chưa được ăn, ngược lại mất mạng." Lão Thường râu tóc hoa râm lạnh lùng chặn lời bọn họ.
Nhóm năm người này là những nô lệ lập công lớn nhất, có lẽ bọn họ hưng phấn, hoặc thấp thỏm, hoặc nặng trĩu đi theo người hầu của chủ nhân, tới doanh địa của Uy Bắc hầu.
Người hầu dẫn bọn họ tới một thủy phòng, mỗi người được phát một bàn chải và một cái gáo lớn.
"Tắm rửa bản thân sạch sẻ, thay y phục mới, trên yến tiệc có rất nhiều quý nhân, đừng để chủ nhân mất mặt." Người hầu dùng giọng nói chói tai, chỉ vào một xấp y phục giống nhau bên cạnh.
Mặc Kiều Sinh ngồi xổm xuống đất, múc một gáo nước lạnh, xối ào từ trên xuống dưới. Phía dưới chảy ra dòng nước hồng vẩn đục mang theo mùi tanh, nước lạnh như băng kích thích thần kinh đang buồn ngủ của hắn, trong lòng hắn hơi nặng nề, dường như cảm thấy sắp gặp phải chuyện gì không tốt.
Đối với đám nô lệ bọn họ, bất luận công lao lớn đến đâu đi nữa, cũng không thể đánh đồng với những Tướng quân thật sự kia. Nếu may mắn, bọn họ có thể được một miếng thịt chín, một món khôi giáp hoặc vũ khí, do chủ nhân từ bi ban thưởng.
Nhưng nếu không may, một cử chỉ không đúng, cũng có thể chọc giận Chúa công, hoặc trêu chọc một quý nhân, đó chính là họa sát thân.
Hơn nữa, vị Chúa công này của bọn họ, Uy Bắc hầu...
Mặc Kiều Sinh xối cả thùng nước lên đầu mình, hắn không muốn hồi tưởng lại lần đầu nhìn thấy Uy Bắc hầu ở Sở Hoài quán, thấy hành vi bỉ ổi biến thái của vị Chúa công kia.
Có lẽ ta sai lầm rồi, không nên liều mạng như thế.
Thế nhưng khi lúc bò tới tường thành, không liều mạng, tương đương với bỏ mạng, cũng có nghĩa các huynh đệ sau lưng mình đều sẽ chết.
A Phượng bên cạnh cũng như hắn, sắc mặt ngưng trọng, cắn răng lặng lẽ không lên tiếng xả nước lên người. Đang lúc hai người vô ý trao đổi ánh mắt, đều thấy trong mắt đối phương là bất an và sợ hãi.
Tắm rửa sạch xong, xác định thân thể không hề có mùi lạ nữa, bọn họ mặc y phục màu đen viền đỏ, áo ngắn tay, vạt áo dài đến đầu gối. Để thể hiện sự chỉnh tề trong quân đội, nên bọn họ được lệnh phải mặc áo giáp da bó sát vào người này.
A Vân vuốt y phục bằng bông trên người, tấm tắc khen: "Y phục này thật vừa mềm mại vừa thoải mái, ta lớn đầu như vậy mới được một lần ăn mặc xinh đẹp thế này."
A Phượng đi ngang qua bên cạnh cậu ta, hừ lạnh: "Ngu xuẩn!"
...
Uy Bắc hầu tổ chức lễ chúc mừng, Trình Thiên Diệp có chút hứng thú xem biểu diễn ca múa cổ đại mà đối với nàng khá là mới lạ, thưởng thức các món ngon mỹ vị trên yến tiệc.
Hầu bên người nàng chính là hai vị thiếu niên lang môi hồng răng trắng, một tên Lữ Dao, một tên Tiêu Tú.
Bọn họ là thiếp thân theo công tử Vũ, vô cùng thân mật với công tử Vũ, quan hệ không thể nói rõ, bất luận đi đến đâu, công tử Vũ cũng dẫn theo hai người bọn họ.
Cho nên Trình Thiên Diệp cũng đành phải dẫn theo.
Bọn họ ân cần vây quanh Trình Thiên Diệp, ánh mắt ngập nước nhìn về phía Trình Thiên Diệp, đều tràn đầy ngưỡng mộ và nhu tình.
Trong mắt Trình Thiên Diệp, lúc Tiêu Tú nhìn mình, thật sự tản ra ái mộ hòa cùng màu đỏ hồng.
Mà bao phủ Lữ Dao, rõ ràng là một tầng màu xanh xám.
Vì vậy Trình Thiên Diệp hiểu, Tiêu Tú thật lòng làm cơ cho ca ca, còn Lữ Dao do bị cưỡng ép mới bất đắc dĩ giả vờ nương thân.
Bất luận là thật lòng hay giả ý, ta cũng không cần. Ta chỉ mong lúc nào mới có thể thuận lý thành chương đuổi hai vị đại gia này đi. Trình Thiên Diệp lệ rơi đầy mặt thầm nghĩ.
Trong bữa tiệc, không ít thị nữ và người hầu trẻ tuổi xinh đẹp đi qua đi lại, bưng thức ăn rót rượu cho các quý nhân. Nếu khách tham yến nhìn trúng ai, sẽ ngoắc lại hầu hạ, nhiều khi sau yến còn có thể ở mang người về trướng của mình.
Uy Bắc hầu - Hoa Vũ Trực, Hán trung Thái thú - Hàn Toàn Lâm và Vân Nam vương - Viên Dịch Chi, ba người đều trái ôm phải ấp hai gã loan sủng xinh đẹp tuyệt trần, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã kết thành một khối, tán gẫu hăng say.
Bọn họ nghĩ Trình Thiên Diệp cũng là đồng loại, thỉnh thoảng còn chia sẻ một ít chuyện hoàng đoạn [2] với Trình Thiên Diệp, khiến Trình Thiên Diệp phải buồn bực đối phó.
[2] hoàng đoạn: ý nói chuyện người lớn (XXOO) á.
Đang lúc này, ngoài cửa có một hàng năm người mặc hắc giáp võ sĩ tiến vào, bọn họ khom người bò quỳ, hai tay đặt ở phía trước, đỡ trán dập đầu, đây là quỳ lễ của nô lệ.
Hoa Vũ Trực cười nói với mọi người: "Đây là những nô lệ dưới trướng bỉ nhân [3], đã lập được chiến công lần này, gần nhất là dũng sĩ đầu tiên đi lên tường thành, tên là Mặc... À đúng rồi, Mặc Kiều Sinh."
[3] bỉ nhân: khi người nói tự xưng mình với người khác, tiếng tự xưng khiêm nhường.
Mặc Kiều Sinh ngẩng đầu lên, dập đầu một cái.
Trình Thiên Diệp ngồi trong bữa tiệc nhìn nam tử có thân phận hèn mọn này, trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, ở trong mắt nàng người này như một viên lam bảo thạch nguyên chất sáng long lanh, mang theo một sự tinh khiết như đại dương mênh mông xanh thẳm, là người có màu sắc thu hút mà trước đây nàng chưa từng gặp.
Người khởi xướng Minh quân, Thứ sử Lương Châu - Lý Văn Quảng đứng dậy, bưng ly rượu trên bàn lên nói: "Mặc dù thân là nô lệ, nhưng đã lập được một đại chiến công cho Minh quân ta, ta đích thân mời ngươi một chén."
Rượu ra, mọi người đều khen Lý Văn Quảng chiêu hiền đãi sĩ, ào ạt noi theo ban thưởng rượu cho mấy vị nô lệ đã lập công.
Nam nhân lăn lộn để trở về từ trên con đường tử vong, càng thêm thô bạo và điên cuồng hơn so với bình thường.
Giờ khắc này, ở nơi đóng quân, chỗ nô lệ đang tụ tập, tùy ý có thể thấy được nữ nhân thét chói tai, bị vài gã đàn ông kéo vào góc âm u.
Đôi khi không chỉ có nữ nhân, ngay cả nam nhân trẻ tuổi yếu đuối cũng không may mắn thoát khỏi.
Nô lệ, từ trên chiến trường tìm được đường sống trong chỗ chết dùng cách thức này, để giải quyết trống trải sau khi chém giết qua đi, phát tiết nỗi khiếp đảm mà tử vong còn lưu lại.
Hôm nay Mặc Kiều Sinh đã không còn là hài tử nhu nhược dễ bị ức hiếp nữa, hắn mài luyện ra được võ lực trong huấn luyện địa ngục kia, khiến cả doanh khu không ai dám tùy tiện trêu chọc hắn.
Đồng thời theo số tuổi tăng trưởng, dung mạo của hắn càng nảy nở, ngũ quan càng lạnh lùng, vóc người thon dài, tay dài eo thô, một thân cơ bắp, làn da nhờ sa trường ma luyện ra đầy vết thương và thô ráp.
Trừ phần hông hơi nhỏ ra, giờ phút này hắn không có dáng vẻ thiếu niên có thể khơi gợi dục vọng cho bất kỳ nam nhân khác.
Hắn cảm thấy mình đã thoát khỏi số mệnh bị nam nhân ức hiếp rồi.
Nhưng hắn vẫn vô cùng ghê tởm và ghét bỏ loại hành vi này, hắn tăng nhanh bước chân, chỉ muốn nhanh chóng trở về nơi nghỉ ngơi, ngủ ngon một giấc, khôi phục thể lực đã gần như cạn kiệt của hắn.
"Sinh, đây là phần của ngài." Một nữ nô phụ trách phân phát thức ăn cúi đầu quỳ trước mặt hắn.
Môi nàng dày, xương gò má cao, ánh mắt thật nhỏ, không mấy xinh đẹp.
Nhưng nàng trẻ tuổi, vừa trẻ tuổi vừa là nữ nhân, ở đây cũng đã rất hiếm thấy.
Nàng được sai đến đưa thức ăn cho Mặc Kiều Sinh trong doanh Bách phu trưởng [1], đồng thời cũng tặng chính bản thân nàng, nếu như các Bách phu trưởng có cần.
[1] Bách phu trưởng (còn gọi là Bách nhân đội hay Bách binh đoàn): là một cấp bậc đồng thời là chức vụ sĩ quan trung cấp ngạch chỉ huy trong Quân đội Đế chế La Mã cổ đại, xuất hiện sau cuộc Cải cách Quân sự của Marius năm 107 TCN. Bách phu trưởng tương đương đại đội trưởng trong quân đội thời hiện đại.
Mặc Kiều Sinh nhìn nàng, nữ nhân kia cúi đầu, gương mặt mang theo chút đỏ bừng, có một phần thẹn thùng và ôn nhu của thiếu nữ.
Hắn nhận lấy bánh trong tay nữ nô.
Bánh màu vàng nâu, trông tốt hơn rất nhiều so với thức ăn bình thường cứng ngắc đen như mực của đám nô lệ.
Đây là thứ nô lệ cỡ Bách phu trưởng trở lên mới có thể hưởng thụ, trong lương thực xen lẫn một ít kiều mạch và rau.
Nữ nô đó không dám ngẩng đầu, tim của nàng ta đang nhảy thình thịch.
Mặc Kiều Sinh không phải là người tuấn tú nhất trong số Bách phu trưởng, trong đám Bách phu trưởng, A Phượng mới là người mà đông đảo nữ nô thầm khát vọng nhất.
Tuy vậy, vì phụ trách đưa thức ăn nên nàng biết, Kiều Sinh, mới là người ôn hòa nhất.
Mặc dù A Phượng tuấn tú, nhưng A Phượng quá tàn bạo. Không lúc nào là không lạnh lùng, chỗ nào nơi đâu cũng đều sẽ phát cáu. Chỉ cần hơi dựa gần hắn ta, sẽ khiến người ta sợ đến toàn thân phát run.
Nhưng hình như Kiều Sinh không có nữ nhân, thật hy vọng mình có thể trở thành nữ nhân đầu tiên của hắn, nữ nô nghĩ vậy.
Tay nàng hơi nặng, trước mặt nhiều thêm một nửa miếng bánh mì nâu, là Mặc Kiều Sinh đặt vào tay nàng.
Nhưng chuyện nàng thật sự mong đợi thì không hề xảy ra.
Vị Bách phu trưởng trẻ tuổi kia loạng choạng cầm thức ăn còn dư lại rời đi, thậm chí không quay đầu lại nhìn nàng một lần.
Để lại nàng cầm nửa miếng bánh mì, mất mác đứng đó.
Mặc Kiều Sinh về đến ‘lãnh địa’ thuộc về mình, nơi này được ngăn cách bởi một dãy phiến gỗ, cần trúc mộc mạc, không gian nhỏ bốn bề thoáng gió. Mỗi phòng chỉ có một tấm ván gỗ, một đống rơm rạ, cùng một tấm chăn rách nát.
Nhưng cuối cùng vẫn khá riêng tư, không gian thuộc về cá nhân.
Đây là mấy phen hắn chảy máu liều mạng trên chiến trường, mới lấy được ‘vinh hạnh đặc biệt’ này. Để hắn có thể không cần phải như súc sinh nữa, người lấn người, chen chúc với đám nô lệ giành chỗ ngủ.
Mặc Kiều Sinh ngả lên ‘giường’ của mình, sau đó xé miếng bánh mì, ngậm vào miệng, để nước bọt từ từ làm mềm nó.
Miệng vết thương trên người hắn còn đang chảy máu, khiến hắn cảm thấy thể lực không ngừng bị cuốn mất.
Quá đau, quá mệt mỏi, ngủ một lúc đã. Hai mắt hắn nhắm nghiền.
Vừa mới thiu thiu một chút, chợt cảm thấy có người kêu hắn dậy.
"Kiều Sinh, Kiều Sinh."
Mặc Kiều Sinh khó khăn mở mắt, nhìn thấy A Vân ở cách vách đang gọi hắn.
"Kiều Sinh, chủ nhân triệu kiến chúng ta, nói muốn ban thưởng cho chúng ta trong lễ chúc mừng." A Vân vui vẻ nói với hắn.
Trong số Bách phu trưởng, A Vân là người trẻ tuổi nhất, thậm chí cậu ta còn có vẻ non nớt, tính tình hơi hoạt bát nhanh nhảu.
Hiếm thấy là, lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn thế này, vậy mà cậu ta vẫn là một người rất hay cười.
Nhưng một khi ra chiến trường, trong nháy mắt cậu ta biến thành một dã thú vô cùng hung mãnh, tiếng hô xung phong vừa vang lên, cậu ta lập tức liều mạng xông về phía trước.
Trên mu bàn tay phải của cậu ta có một vết sẹo rất dữ tợn, cậu ta đã dựa vào vết sẹo này mà làm nên chiến công, trở thành Bách phu trưởng trẻ tuổi nhất.
Mặc Kiều Sinh bò dậy, lặng lẽ cùng đi theo ra nơi đóng quân.
Hắn không hề muốn đi tham gia cái yến hội này, nhưng hắn không có quyền cự tuyệt.
Đi xa phía trước chính là A Phượng. Gương mặt của Phượng trong đám nam nhân xem như là khá xinh đẹp, đuôi mắt hẹp dài, sống mũi cao thẳng. Thế nhưng, đối với nô lệ mà nói, bất luận nam hay nữ, xinh đẹp không có nghĩa là chuyện tốt.
Vừa xinh đẹp vừa có thể sống sót, còn làm đến Bách phu trưởng, chỉ có thể nói rõ ở sau lưng không biết hắn ta đã bỏ ra nhiều hơn người khác bao nhiêu.
Hắn ta và Mặc Kiều Sinh đều trầm mặt, lặng lẽ đi.
"Không biết chủ nhân sẽ ban thưởng gì đây? A Giáp, ngươi nói xem có thể là thịt không đây? Đã lâu rồi ta chưa được ăn thịt." A Vân vừa ảo tưởng vừa liếm môi.
"Ta cũng muốn ăn thịt, nằm mơ cũng muốn." A Giáp cao lớn thô kệch, cường tráng như con gấu, đang nuốt nước miếng.
"Đừng có nằm mơ, trước mặt chủ nhân coi chừng da các của các ngươi đây, nếu không cẩn thận thịt chưa được ăn, ngược lại mất mạng." Lão Thường râu tóc hoa râm lạnh lùng chặn lời bọn họ.
Nhóm năm người này là những nô lệ lập công lớn nhất, có lẽ bọn họ hưng phấn, hoặc thấp thỏm, hoặc nặng trĩu đi theo người hầu của chủ nhân, tới doanh địa của Uy Bắc hầu.
Người hầu dẫn bọn họ tới một thủy phòng, mỗi người được phát một bàn chải và một cái gáo lớn.
"Tắm rửa bản thân sạch sẻ, thay y phục mới, trên yến tiệc có rất nhiều quý nhân, đừng để chủ nhân mất mặt." Người hầu dùng giọng nói chói tai, chỉ vào một xấp y phục giống nhau bên cạnh.
Mặc Kiều Sinh ngồi xổm xuống đất, múc một gáo nước lạnh, xối ào từ trên xuống dưới. Phía dưới chảy ra dòng nước hồng vẩn đục mang theo mùi tanh, nước lạnh như băng kích thích thần kinh đang buồn ngủ của hắn, trong lòng hắn hơi nặng nề, dường như cảm thấy sắp gặp phải chuyện gì không tốt.
Đối với đám nô lệ bọn họ, bất luận công lao lớn đến đâu đi nữa, cũng không thể đánh đồng với những Tướng quân thật sự kia. Nếu may mắn, bọn họ có thể được một miếng thịt chín, một món khôi giáp hoặc vũ khí, do chủ nhân từ bi ban thưởng.
Nhưng nếu không may, một cử chỉ không đúng, cũng có thể chọc giận Chúa công, hoặc trêu chọc một quý nhân, đó chính là họa sát thân.
Hơn nữa, vị Chúa công này của bọn họ, Uy Bắc hầu...
Mặc Kiều Sinh xối cả thùng nước lên đầu mình, hắn không muốn hồi tưởng lại lần đầu nhìn thấy Uy Bắc hầu ở Sở Hoài quán, thấy hành vi bỉ ổi biến thái của vị Chúa công kia.
Có lẽ ta sai lầm rồi, không nên liều mạng như thế.
Thế nhưng khi lúc bò tới tường thành, không liều mạng, tương đương với bỏ mạng, cũng có nghĩa các huynh đệ sau lưng mình đều sẽ chết.
A Phượng bên cạnh cũng như hắn, sắc mặt ngưng trọng, cắn răng lặng lẽ không lên tiếng xả nước lên người. Đang lúc hai người vô ý trao đổi ánh mắt, đều thấy trong mắt đối phương là bất an và sợ hãi.
Tắm rửa sạch xong, xác định thân thể không hề có mùi lạ nữa, bọn họ mặc y phục màu đen viền đỏ, áo ngắn tay, vạt áo dài đến đầu gối. Để thể hiện sự chỉnh tề trong quân đội, nên bọn họ được lệnh phải mặc áo giáp da bó sát vào người này.
A Vân vuốt y phục bằng bông trên người, tấm tắc khen: "Y phục này thật vừa mềm mại vừa thoải mái, ta lớn đầu như vậy mới được một lần ăn mặc xinh đẹp thế này."
A Phượng đi ngang qua bên cạnh cậu ta, hừ lạnh: "Ngu xuẩn!"
...
Uy Bắc hầu tổ chức lễ chúc mừng, Trình Thiên Diệp có chút hứng thú xem biểu diễn ca múa cổ đại mà đối với nàng khá là mới lạ, thưởng thức các món ngon mỹ vị trên yến tiệc.
Hầu bên người nàng chính là hai vị thiếu niên lang môi hồng răng trắng, một tên Lữ Dao, một tên Tiêu Tú.
Bọn họ là thiếp thân theo công tử Vũ, vô cùng thân mật với công tử Vũ, quan hệ không thể nói rõ, bất luận đi đến đâu, công tử Vũ cũng dẫn theo hai người bọn họ.
Cho nên Trình Thiên Diệp cũng đành phải dẫn theo.
Bọn họ ân cần vây quanh Trình Thiên Diệp, ánh mắt ngập nước nhìn về phía Trình Thiên Diệp, đều tràn đầy ngưỡng mộ và nhu tình.
Trong mắt Trình Thiên Diệp, lúc Tiêu Tú nhìn mình, thật sự tản ra ái mộ hòa cùng màu đỏ hồng.
Mà bao phủ Lữ Dao, rõ ràng là một tầng màu xanh xám.
Vì vậy Trình Thiên Diệp hiểu, Tiêu Tú thật lòng làm cơ cho ca ca, còn Lữ Dao do bị cưỡng ép mới bất đắc dĩ giả vờ nương thân.
Bất luận là thật lòng hay giả ý, ta cũng không cần. Ta chỉ mong lúc nào mới có thể thuận lý thành chương đuổi hai vị đại gia này đi. Trình Thiên Diệp lệ rơi đầy mặt thầm nghĩ.
Trong bữa tiệc, không ít thị nữ và người hầu trẻ tuổi xinh đẹp đi qua đi lại, bưng thức ăn rót rượu cho các quý nhân. Nếu khách tham yến nhìn trúng ai, sẽ ngoắc lại hầu hạ, nhiều khi sau yến còn có thể ở mang người về trướng của mình.
Uy Bắc hầu - Hoa Vũ Trực, Hán trung Thái thú - Hàn Toàn Lâm và Vân Nam vương - Viên Dịch Chi, ba người đều trái ôm phải ấp hai gã loan sủng xinh đẹp tuyệt trần, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã kết thành một khối, tán gẫu hăng say.
Bọn họ nghĩ Trình Thiên Diệp cũng là đồng loại, thỉnh thoảng còn chia sẻ một ít chuyện hoàng đoạn [2] với Trình Thiên Diệp, khiến Trình Thiên Diệp phải buồn bực đối phó.
[2] hoàng đoạn: ý nói chuyện người lớn (XXOO) á.
Đang lúc này, ngoài cửa có một hàng năm người mặc hắc giáp võ sĩ tiến vào, bọn họ khom người bò quỳ, hai tay đặt ở phía trước, đỡ trán dập đầu, đây là quỳ lễ của nô lệ.
Hoa Vũ Trực cười nói với mọi người: "Đây là những nô lệ dưới trướng bỉ nhân [3], đã lập được chiến công lần này, gần nhất là dũng sĩ đầu tiên đi lên tường thành, tên là Mặc... À đúng rồi, Mặc Kiều Sinh."
[3] bỉ nhân: khi người nói tự xưng mình với người khác, tiếng tự xưng khiêm nhường.
Mặc Kiều Sinh ngẩng đầu lên, dập đầu một cái.
Trình Thiên Diệp ngồi trong bữa tiệc nhìn nam tử có thân phận hèn mọn này, trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, ở trong mắt nàng người này như một viên lam bảo thạch nguyên chất sáng long lanh, mang theo một sự tinh khiết như đại dương mênh mông xanh thẳm, là người có màu sắc thu hút mà trước đây nàng chưa từng gặp.
Người khởi xướng Minh quân, Thứ sử Lương Châu - Lý Văn Quảng đứng dậy, bưng ly rượu trên bàn lên nói: "Mặc dù thân là nô lệ, nhưng đã lập được một đại chiến công cho Minh quân ta, ta đích thân mời ngươi một chén."
Rượu ra, mọi người đều khen Lý Văn Quảng chiêu hiền đãi sĩ, ào ạt noi theo ban thưởng rượu cho mấy vị nô lệ đã lập công.