Chương : 2
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Mặc Kiều Sinh sinh ra trong gia đình nô lệ.
Nương hắn là nô lệ, con của nô lệ đương nhiên cũng chỉ có thể là nô lệ.
Nghe nói khi mẫu thân hắn đang hoài thai hắn, lúc đi ngang qua một cây cầu, đột nhiên trong bụng có cảm giác hơi nặng, vị mẫu thân này đã có kinh nghiệm qua nhiều lần sinh đẻ, tùy tiện tìm một chỗ tránh gió bên trụ cầu, sinh hắn ra.
Vì vậy hắn mới có cái tên này, Mặc Kiều Sinh. Mặc dù nghe có vẻ rất tùy ý, nhưng trong đám nô lệ thì đã xem như là một cái tên hiếm có rồi.
Chẳng hạn như huynh đệ tỷ muội hắn đều chia ra gọi Mặc A Cẩu, Mặc Thiết Đản (trứng cứng), Mặc Nhị Tam, Mặc Ngũ Lục vân vân. Muội muội Mặc Nhị Tam này được trời cho dáng vẻ vô cùng xinh đẹp đáng yêu.
Mặc Kiều Sinh không biết phụ thân mình là ai, hắn có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, bọn họ đều có cùng một mẫu thân.
Mẫu thân là một nữ nhân gầy gò khô héo, hoàn cảnh sống gian khổ khiến bà có vẻ vô cùng già nua.
Nhưng mà một nữ nhân như thế, mỗi đêm khuya khi trở về, cả người đều đầy vết thương và mùi hôi thối, mang về cho bọn hắn một ít bánh hoặc chút thức ăn ít ỏi kém chất lượng. Rồi sau đó trao cho mỗi đứa con một nụ hôn trán, cái hôn rất dịu dàng.
Đây là tuổi thơ xám xịt mà Mặc Kiều Sinh có, sự dịu dàng đến từ phái nữ.
Con trong nhà càng ngày càng nhiều, mẫu thân càng ngày càng già, thức ăn thiếu hụt ngày càng nghiêm trọng.
Lúc nhỏ, mỗi ngày Mặc Kiều Sinh vác bụng đói meo đi theo ca ca lớn nhất Mặc A Cẩu, thu lượm xung quanh để kiếm chút gì đó mà ăn.
Giữa núi rừng thì hái rau dại, dưới sông thì bắt cá.
Chui tới chui lui trong chợ phiên đầy bùn, nhặt một số đồ mà thỉnh thoảng người khác làm mất hoặc vứt bỏ.
Có lúc hắn đói bụng đến váng đầu hoa mắt, bấy giờ bước đi không nổi, Mặc A Cẩu từ trong ngực móc ra một mẩu bánh hôm qua kiếm được, bẻ ra một miếng nho nhỏ, nhét vào miệng Mặc Kiều Sinh.
Lại bẻ thêm một mẩu khác nhưng lớn hơn một chút, nhét vào miệng muội muội nhỏ hơn, Mặc Nhị Tam.
Mặc Kiều Sinh và Mặc Nhị Tam ngậm mẩu bánh này trong miệng, dùng nước bọt từ từ làm cho nó mềm đi, cố không nuốt xuống, để cho mình cảm thấy đang được ăn. Có thế mới không thấy đói bụng đến mức hoảng sợ như vậy nữa.
Khi bọn hắn sống ở Bằng Hộ Khu (gia đình sống bằng lều), có một người nô lệ tên là Hùng Tích, ông ta cường tráng, cộc cằn, cả người thô bạo.
Là một nam nhân có sức mạnh nhất trong đây, không ai dám tùy ý trêu chọc ông ta.
Ông ta là nam nhân của mẫu thân, một nam nhân trong số đó.
Gần đây lúc ông ta đến tìm mẫu thân, thường xuyên dời ánh mắt bỉ ổi vào Mặc Kiều Sinh và muội muội Mặc Nhị Tam.
Lúc ánh mắt như cá chết kia cứ đảo đi đảo lại quan sát mình, Mặc Kiều Sinh cảm thấy có một sự ghê tởm lạnh lẽo chạy đến tận xương cổ.
Lúc này Mặc A Cẩu sẽ nhẹ nhàng không dấu vết khẽ đẩy hắn và Mặc Nhị Tam ra phía sau mình, dùng thân thể vẫn còn rất gầy ốm của mình che chắn cho đệ đệ và muội muội.
Vậy mà bất kể bọn hắn tránh né thế nào, số mạng cũng không bỏ qua cho những hài tử đáng thương này, ngày kinh khủng kia đã tới.
Cuối cùng Hùng Tích bắt được Mặc Nhị Tam, tiếng gào thét bén nhọn của thiếu nữ vang lên trong doanh ấy vậy mà không hề có ai phản ứng.
Hùng Tích bắt được cánh tay mảnh khảnh của Mặc Nhị Tam rồi kéo vào trong lều. Mặc Kiều Sinh đánh lên, bị ông ta một cước đá văng, lộn đến mấy vòng.
Mặc A Cẩu đở hắn dậy, cậu yên lặng nhìn lều cỏ, khẽ thở dài: "Đệ còn quá nhỏ, để ca ca đi cho."
Mặc Kiều Sinh ngỡ ngàng nhìn ca ca vén lều cỏ lên, chui vào.
Sau một lúc lâu, muội muội Mặc Nhị Tam nước mắt nước mũi từ trong lều đi ra ngoài, con bé ngơ ngác đi tới, cúi đầu run rẩy níu chặt vạt áo Mặc Kiều Sinh.
Trong lều truyền ra một vài tiếng động kỳ quái, xen lẫn tiếng ca ca thống khổ la khóc.
Mặc Kiều Sinh lờ mờ biết đã xảy ra chuyện gì.
Hắn mờ mịt không biết làm sao, chỉ kéo muội muội chạy cực nhanh đi tìm mẫu thân.
Vậy mà nương của bọn hắn, khi nghe hắn kể, chỉ lặng lẽ ngồi đó, không nhúc nhích mà cứ thất thần nhìn chằm chằm xuống đất.
Nét mặt bị cuộc sống tàn phá đến già nua của bà, chỉ có vẻ bất đắc dĩ và mất mác.
Lần đầu tiên, Mặc Kiều Sinh bắt đầu oán hận,
Oán hận mình nhỏ yếu và bất lực,
Oán hận mình xuất thân hèn mọn và đê tiện như vậy,
Oán hận những thứ nam nhân tùy ý dùng bạo lực bắt nạt kẻ yếu đuối, những thứ nam nhân tàn nhẫn biến thái kia!
Hùng Tích dày vò đến nửa đêm mới từ trong lều ra ngoài, ông ta vừa lắc thịt toàn thân vừa mặc quần, liếc mắt nhìn Mặc Kiều Sinh đang núp trong bóng đêm bên ngoài lều chờ đợi, đắc ý ngâm nga bỏ đi.
Ta không muốn, không muốn bị nam nhân ức hiếp như vậy, vĩnh viễn không muốn. Mặc Kiều Sinh bé nhỏ đau khổ rơi lệ, thầm nghĩ.
Mấy ngày sau có một cuộc săn trong vùng, ngựa của Hùng Tích không biết vì sao bị kinh sợ, hất ông ta từ trên sườn núi xuống.
Lúc mọi người tìm được ông ta, phát hiện đầu và mặt của ông ta không biết bị ai dùng đá đập đến nát bấy, đã chết đến không thể chết hơn được nữa.
Người chết, đối với nô lệ mà nói, là một việc bình thường chẳng có gì to tát. Mọi người phân chia ngựa binh khí và y phục của ông ta, rồi sau đó không hề có ai nhắc đến chuyện này nữa.
Chủ nhân cũng chỉ đánh một dấu vào danh sách, bày tỏ tài sản của mình ít đi một phần.
Đêm hôm đó, Mặc Kiều Sinh mang vết thương đầy người, rất khuya mới về đến nhà.
Mẫu thân thấy cái thân kia bị cỏ tranh cắt rách tung toé, y phục nhuốm máu, không nói gì. Chỉ lặng lẽ thở dài một tiếng, sờ mặt hắn, bảo hắn cởi y phục ra, ở dưới đèn khâu vá sửa lại cho hắn.
Tiểu Mặc Kiều Sinh ngồi xổm bên cạnh mẫu thân, nhìn nét mặt nhu hòa trước ánh đèn của mẫu thân, từ từ bình phục khủng hoảng của lần đầu tiên giết người trong đời.
Trong lòng hắn thậm chí bắt đầu manh nha, có thể kéo dài phần an bình này đến mãi mãi.
Vậy mà theo thời gian hắn lớn lên, hắn nhanh chóng bị chủ nhân thứ nhất của mình mua đi.
Vị chủ nhân này họ Ngô, tên là Học Lễ, mặt trắng râu dài, là một vị phu tử dạy học, mở học quán, nhận vài học sinh tiểu học, dạy chữ, đọc sách, làm văn.
Ngày thường, Ngô Học Lễ ra vẻ rất lịch sự, thậm chí rất ít đánh chửi đầy tớ.
Đầy tớ nhà ông ta, có y phục để mặc, rất ít bị đói.
Đối với Mặc Kiều Sinh, đây xem như là một loại đãi ngộ mà từ nhỏ hắn chưa từng được thể nghiệm.
Hắn vô cùng quý trọng phần cuộc sống thế này.
Mỗi lần chủ nhân căn dặn chuyện gì, dù rất nhỏ hắn cũng dùng thái độ vô cùng nghiêm túc cẩn thận hoàn thành, không dám lơ là và lười biếng dù chỉ là một chút.
Có lúc chủ nhân cho học sinh học bài, hắn ở một bên hầu hạ, cố vểnh tai, dụng tâm nhớ mỗi lời mỗi chữ, mỗi một câu nói của chủ nhân, đều ghi tạc trong lòng.
Đợi đến đêm khuya vắng người, sau một ngày bận rộn, hắn cầm nhánh cây nhỏ lên, viết viết vẽ vẽ trên cát, luyện tập chữ viết ban ngày nghe được nhìn thấy một chút xíu.
Dần dần, Ngô Học Lễ phát hiện tiểu nô lệ này không giống người khác. Hắn chịu khó, hiếu học, tiếp thu rất mau.
Quan trọng nhất là, giao chuyện cho hắn, bất luận lớn nhỏ, tất cả đều được hoàn thành rất gọn gàng ngăn nắp, không hề có sai sót.
Ngô Học Lễ điều động hắn đến bên cạnh để sai sử, từ từ cho hắn xử lý thư phòng của mình, thỉnh thoảng có hứng, sẽ dạy hắn vài chữ.
Dù sao, có thể có một đầy tớ biết chữ làm thư đồng, đó là biểu tượng của một gia đình giàu có, dẫn ra ngoài kết bạn cũng rất có mặt mũi.
Đoạn thời gian đó, Mặc Kiều Sinh đối với vị chủ nhân này, tràn đầy sùng bái và cảm kích như phụ mẫu.
Hắn được phép nghỉ đêm trong thư phòng để tùy thời hầu hạ chủ nhân.
Vì vậy hắn có cơ hội, có thể hàng đêm lén lật xem những bộ sách tuyệt vời kia.
Những bộ sách này, khiến hắn hiểu rõ sự hạn hẹp của mình, hiểu rõ bầu trời bên ngoài, vẫn tồn tại một thế giới mênh mông vô tận.
Hắn như đói học tập, hấp dẫn hắn nhất chính là những kiến thức về thao lược chiến tranh. Mặc dù có rất nhiều chỗ tối nghĩa khó hiểu, lấy tuổi của hắn rất khó đọc mà hiểu được, nhưng hắn luôn nghiền ngẫm nhiều lần, ghi nhớ trong lòng.
Hắn không dám hỏi chủ nhân, nhưng một khi chủ nhân giảng bài cho những học sinh kia thì sẽ nhắc tới tí tẹo, hắn nhẫn nại không nổi mà rất hưng phấn, như nắng hạn gặp mưa rào.
Khi còn tấm bé hắn không hiểu, vì hắn quá liều mạng để thể hiện bản thân, nên ngoài thu hút sự chú ý của chủ nhân ra, còn hấp dẫn vô số người – cũng có cuộc sống hèn mọn như hắn, ghen tỵ.
Một ngày nọ, Mặc Kiều Sinh bị một người quen lừa ra khỏi thư phòng. Đợi lúc quay về, nghiên mực Đoan Khê kim ngân viền tím trân quý mà chủ nhân nhất yêu thích nhất, đã vinh quang rớt xuống sàn nhà, toàn bộ vỡ toang.
Ngô Học Lễ giận tím mặt, bất luận Mặc Kiều Sinh bò lổm ngổm dưới đất giải thích thế nào, Ngô Học Lễ cũng không tin.
Bọn đầy tớ đứng hầu xung quanh lạnh lùng nhìn hắn quỳ dưới đất, hắn kinh hoảng, không ai bước ra nói giúp hoặc chứng minh cho hắn dù chỉ một câu.
Ngô Học Lễ cởi quần hắn, trước mặt mọi người đánh cho hắn một trận. Sau đó, bán hắn vào Sở Hoài quán bẩn thỉu ti tiện nhất để làm nô.
May mắn là ngũ quan Mặc Kiều Sinh quá lập thể, xương rộng quá mức, không phải thiếu niên âm nhu [1] xinh đẹp tuyệt trần mà đám quý nhân dâm loạn đương thời thích nhất. Cho nên khi hắn mãnh liệt chống cự, cũng không lập tức bị đưa đi tiếp khách, mà bị sai đi thiếp thân hầu hạ một vị tiểu quan [2] đang nổi.
[1] âm nhu: ý nói nữ tính.
[2] tiểu quan: chỉ kỹ nam, trai bao.
Vị tiểu quan này tên là Lục Tụ, là một vị thiếu niên có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, làn da tựa như tuyết gấm.
Y chỉ thích mặc một thân trường bào màu xanh đậm, tô son điểm phấn ngã nghiêng xiêu vẹo lên người khách nhân, nũng nịu ân cần với đám quý nhân.
Vậy mà khách vừa đi, y thường xuyên trở nên vô cùng nóng nảy, lập tức nhìn về phía Mặc Kiều Sinh vừa đánh vừa mắng.
Chỉ cần không để hắn đi hầu hạ những thứ khách ghê tởm biến thái kia, dù bị đánh bị mắng, Mặc Kiều Sinh vẫn có thể chịu được.
Nhưng loại cuộc sống này không duy trì được mấy ngày.
Lần này, một gã khách mặc y phục đắt tiền thoả mãn rời đi, nhưng hồi lâu mà Lục Tụ không đi ra cùng.
Mặc Kiều Sinh bưng nước vào, nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên được.
Trên làn da tuyết trắng của Lục Tụ này trải rộng các loại vết thương kinh khủng, đã sớm mất đi dấu hiệu của sự sống.
Trường bào màu xanh đậm mà y thích nhất đã rách nát, bị máu tươi thấm đẫm, dần làm mất đi sắc thái ban đầu.
Trên sàn nhà, có một thỏi vàng lẳng lặng nằm đó, chính là giá tiền cho sinh mạng của vị thiếu niên nọ.
Chủ nhân của Sở Hoài quán, vui mừng nhặt hoàng kim lên, vung tay một cái, ra lệnh cho Mặc Kiều Sinh lau dọn gian phòng sạch sẽ.
Mặc Kiều Sinh vừa nôn mửa, vừa nằm bò xuống đất, lau đi vết máu mà có tẩy cũng mãi mãi không thể sạch nổi này.
Sở Hoài quán nuôi một đám tay chân đấm đá chuyên nghiệp, bọn họ phụ trách xử lý bất kỳ sự kiện nào cần giải quyết bằng bạo lực bên trong quán.
Dẫn đầu là Đổng Tam Đao, gần đây gã phát hiện, vốn nghĩ tên nô lệ này sớm muộn gì cũng sẽ làm tiểu quan, vậy mà cứ luôn quấn lấy gã.
Trên người vị thiếu niên nô lệ này có sự tàn nhẫn, chẳng những ngoan độc với người khác, mà với bản thân còn ngoan độc hơn.
Đổng Tam Đao thích thằng oắt con có ý chí tàn nhẫn thế này, nên nhận hắn.
Dĩ nhiên, Đổng Tam Đao không phải là kẻ đại thiện nhân có lòng từ bi, trong hoàn cảnh mà sinh tồn rất khó khăn này, ai có thể có dư thừa thiện tâm phân cho một tên ranh con có thân phận nô lệ chứ.
Gã chỉ như trui luyện một món binh khí vậy thôi, mài giũa Mặc Kiều Sinh.
Thiếu niên gầy trơ cả xương này, như một dã lang cắn chặt hàm răng, trưởng thành từ trong những bài huấn luyện kỳ dị đáng sợ, rồi dần dần trở thành một cây đao sắc bén.
Uy Bắc hầu Hoa Vũ Trực tới Sở Hoài quán tiêu khiển, trong lúc vô tình gặp được Mặc Kiều Sinh. Vì vậy hắn ta móc ra hai thỏi bạc thu lấy lưỡi dao sắc bén này vào trong quân, trở thành một võ sĩ dưới trướng hắn ta.
Mặc Kiều Sinh sinh ra trong gia đình nô lệ.
Nương hắn là nô lệ, con của nô lệ đương nhiên cũng chỉ có thể là nô lệ.
Nghe nói khi mẫu thân hắn đang hoài thai hắn, lúc đi ngang qua một cây cầu, đột nhiên trong bụng có cảm giác hơi nặng, vị mẫu thân này đã có kinh nghiệm qua nhiều lần sinh đẻ, tùy tiện tìm một chỗ tránh gió bên trụ cầu, sinh hắn ra.
Vì vậy hắn mới có cái tên này, Mặc Kiều Sinh. Mặc dù nghe có vẻ rất tùy ý, nhưng trong đám nô lệ thì đã xem như là một cái tên hiếm có rồi.
Chẳng hạn như huynh đệ tỷ muội hắn đều chia ra gọi Mặc A Cẩu, Mặc Thiết Đản (trứng cứng), Mặc Nhị Tam, Mặc Ngũ Lục vân vân. Muội muội Mặc Nhị Tam này được trời cho dáng vẻ vô cùng xinh đẹp đáng yêu.
Mặc Kiều Sinh không biết phụ thân mình là ai, hắn có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, bọn họ đều có cùng một mẫu thân.
Mẫu thân là một nữ nhân gầy gò khô héo, hoàn cảnh sống gian khổ khiến bà có vẻ vô cùng già nua.
Nhưng mà một nữ nhân như thế, mỗi đêm khuya khi trở về, cả người đều đầy vết thương và mùi hôi thối, mang về cho bọn hắn một ít bánh hoặc chút thức ăn ít ỏi kém chất lượng. Rồi sau đó trao cho mỗi đứa con một nụ hôn trán, cái hôn rất dịu dàng.
Đây là tuổi thơ xám xịt mà Mặc Kiều Sinh có, sự dịu dàng đến từ phái nữ.
Con trong nhà càng ngày càng nhiều, mẫu thân càng ngày càng già, thức ăn thiếu hụt ngày càng nghiêm trọng.
Lúc nhỏ, mỗi ngày Mặc Kiều Sinh vác bụng đói meo đi theo ca ca lớn nhất Mặc A Cẩu, thu lượm xung quanh để kiếm chút gì đó mà ăn.
Giữa núi rừng thì hái rau dại, dưới sông thì bắt cá.
Chui tới chui lui trong chợ phiên đầy bùn, nhặt một số đồ mà thỉnh thoảng người khác làm mất hoặc vứt bỏ.
Có lúc hắn đói bụng đến váng đầu hoa mắt, bấy giờ bước đi không nổi, Mặc A Cẩu từ trong ngực móc ra một mẩu bánh hôm qua kiếm được, bẻ ra một miếng nho nhỏ, nhét vào miệng Mặc Kiều Sinh.
Lại bẻ thêm một mẩu khác nhưng lớn hơn một chút, nhét vào miệng muội muội nhỏ hơn, Mặc Nhị Tam.
Mặc Kiều Sinh và Mặc Nhị Tam ngậm mẩu bánh này trong miệng, dùng nước bọt từ từ làm cho nó mềm đi, cố không nuốt xuống, để cho mình cảm thấy đang được ăn. Có thế mới không thấy đói bụng đến mức hoảng sợ như vậy nữa.
Khi bọn hắn sống ở Bằng Hộ Khu (gia đình sống bằng lều), có một người nô lệ tên là Hùng Tích, ông ta cường tráng, cộc cằn, cả người thô bạo.
Là một nam nhân có sức mạnh nhất trong đây, không ai dám tùy ý trêu chọc ông ta.
Ông ta là nam nhân của mẫu thân, một nam nhân trong số đó.
Gần đây lúc ông ta đến tìm mẫu thân, thường xuyên dời ánh mắt bỉ ổi vào Mặc Kiều Sinh và muội muội Mặc Nhị Tam.
Lúc ánh mắt như cá chết kia cứ đảo đi đảo lại quan sát mình, Mặc Kiều Sinh cảm thấy có một sự ghê tởm lạnh lẽo chạy đến tận xương cổ.
Lúc này Mặc A Cẩu sẽ nhẹ nhàng không dấu vết khẽ đẩy hắn và Mặc Nhị Tam ra phía sau mình, dùng thân thể vẫn còn rất gầy ốm của mình che chắn cho đệ đệ và muội muội.
Vậy mà bất kể bọn hắn tránh né thế nào, số mạng cũng không bỏ qua cho những hài tử đáng thương này, ngày kinh khủng kia đã tới.
Cuối cùng Hùng Tích bắt được Mặc Nhị Tam, tiếng gào thét bén nhọn của thiếu nữ vang lên trong doanh ấy vậy mà không hề có ai phản ứng.
Hùng Tích bắt được cánh tay mảnh khảnh của Mặc Nhị Tam rồi kéo vào trong lều. Mặc Kiều Sinh đánh lên, bị ông ta một cước đá văng, lộn đến mấy vòng.
Mặc A Cẩu đở hắn dậy, cậu yên lặng nhìn lều cỏ, khẽ thở dài: "Đệ còn quá nhỏ, để ca ca đi cho."
Mặc Kiều Sinh ngỡ ngàng nhìn ca ca vén lều cỏ lên, chui vào.
Sau một lúc lâu, muội muội Mặc Nhị Tam nước mắt nước mũi từ trong lều đi ra ngoài, con bé ngơ ngác đi tới, cúi đầu run rẩy níu chặt vạt áo Mặc Kiều Sinh.
Trong lều truyền ra một vài tiếng động kỳ quái, xen lẫn tiếng ca ca thống khổ la khóc.
Mặc Kiều Sinh lờ mờ biết đã xảy ra chuyện gì.
Hắn mờ mịt không biết làm sao, chỉ kéo muội muội chạy cực nhanh đi tìm mẫu thân.
Vậy mà nương của bọn hắn, khi nghe hắn kể, chỉ lặng lẽ ngồi đó, không nhúc nhích mà cứ thất thần nhìn chằm chằm xuống đất.
Nét mặt bị cuộc sống tàn phá đến già nua của bà, chỉ có vẻ bất đắc dĩ và mất mác.
Lần đầu tiên, Mặc Kiều Sinh bắt đầu oán hận,
Oán hận mình nhỏ yếu và bất lực,
Oán hận mình xuất thân hèn mọn và đê tiện như vậy,
Oán hận những thứ nam nhân tùy ý dùng bạo lực bắt nạt kẻ yếu đuối, những thứ nam nhân tàn nhẫn biến thái kia!
Hùng Tích dày vò đến nửa đêm mới từ trong lều ra ngoài, ông ta vừa lắc thịt toàn thân vừa mặc quần, liếc mắt nhìn Mặc Kiều Sinh đang núp trong bóng đêm bên ngoài lều chờ đợi, đắc ý ngâm nga bỏ đi.
Ta không muốn, không muốn bị nam nhân ức hiếp như vậy, vĩnh viễn không muốn. Mặc Kiều Sinh bé nhỏ đau khổ rơi lệ, thầm nghĩ.
Mấy ngày sau có một cuộc săn trong vùng, ngựa của Hùng Tích không biết vì sao bị kinh sợ, hất ông ta từ trên sườn núi xuống.
Lúc mọi người tìm được ông ta, phát hiện đầu và mặt của ông ta không biết bị ai dùng đá đập đến nát bấy, đã chết đến không thể chết hơn được nữa.
Người chết, đối với nô lệ mà nói, là một việc bình thường chẳng có gì to tát. Mọi người phân chia ngựa binh khí và y phục của ông ta, rồi sau đó không hề có ai nhắc đến chuyện này nữa.
Chủ nhân cũng chỉ đánh một dấu vào danh sách, bày tỏ tài sản của mình ít đi một phần.
Đêm hôm đó, Mặc Kiều Sinh mang vết thương đầy người, rất khuya mới về đến nhà.
Mẫu thân thấy cái thân kia bị cỏ tranh cắt rách tung toé, y phục nhuốm máu, không nói gì. Chỉ lặng lẽ thở dài một tiếng, sờ mặt hắn, bảo hắn cởi y phục ra, ở dưới đèn khâu vá sửa lại cho hắn.
Tiểu Mặc Kiều Sinh ngồi xổm bên cạnh mẫu thân, nhìn nét mặt nhu hòa trước ánh đèn của mẫu thân, từ từ bình phục khủng hoảng của lần đầu tiên giết người trong đời.
Trong lòng hắn thậm chí bắt đầu manh nha, có thể kéo dài phần an bình này đến mãi mãi.
Vậy mà theo thời gian hắn lớn lên, hắn nhanh chóng bị chủ nhân thứ nhất của mình mua đi.
Vị chủ nhân này họ Ngô, tên là Học Lễ, mặt trắng râu dài, là một vị phu tử dạy học, mở học quán, nhận vài học sinh tiểu học, dạy chữ, đọc sách, làm văn.
Ngày thường, Ngô Học Lễ ra vẻ rất lịch sự, thậm chí rất ít đánh chửi đầy tớ.
Đầy tớ nhà ông ta, có y phục để mặc, rất ít bị đói.
Đối với Mặc Kiều Sinh, đây xem như là một loại đãi ngộ mà từ nhỏ hắn chưa từng được thể nghiệm.
Hắn vô cùng quý trọng phần cuộc sống thế này.
Mỗi lần chủ nhân căn dặn chuyện gì, dù rất nhỏ hắn cũng dùng thái độ vô cùng nghiêm túc cẩn thận hoàn thành, không dám lơ là và lười biếng dù chỉ là một chút.
Có lúc chủ nhân cho học sinh học bài, hắn ở một bên hầu hạ, cố vểnh tai, dụng tâm nhớ mỗi lời mỗi chữ, mỗi một câu nói của chủ nhân, đều ghi tạc trong lòng.
Đợi đến đêm khuya vắng người, sau một ngày bận rộn, hắn cầm nhánh cây nhỏ lên, viết viết vẽ vẽ trên cát, luyện tập chữ viết ban ngày nghe được nhìn thấy một chút xíu.
Dần dần, Ngô Học Lễ phát hiện tiểu nô lệ này không giống người khác. Hắn chịu khó, hiếu học, tiếp thu rất mau.
Quan trọng nhất là, giao chuyện cho hắn, bất luận lớn nhỏ, tất cả đều được hoàn thành rất gọn gàng ngăn nắp, không hề có sai sót.
Ngô Học Lễ điều động hắn đến bên cạnh để sai sử, từ từ cho hắn xử lý thư phòng của mình, thỉnh thoảng có hứng, sẽ dạy hắn vài chữ.
Dù sao, có thể có một đầy tớ biết chữ làm thư đồng, đó là biểu tượng của một gia đình giàu có, dẫn ra ngoài kết bạn cũng rất có mặt mũi.
Đoạn thời gian đó, Mặc Kiều Sinh đối với vị chủ nhân này, tràn đầy sùng bái và cảm kích như phụ mẫu.
Hắn được phép nghỉ đêm trong thư phòng để tùy thời hầu hạ chủ nhân.
Vì vậy hắn có cơ hội, có thể hàng đêm lén lật xem những bộ sách tuyệt vời kia.
Những bộ sách này, khiến hắn hiểu rõ sự hạn hẹp của mình, hiểu rõ bầu trời bên ngoài, vẫn tồn tại một thế giới mênh mông vô tận.
Hắn như đói học tập, hấp dẫn hắn nhất chính là những kiến thức về thao lược chiến tranh. Mặc dù có rất nhiều chỗ tối nghĩa khó hiểu, lấy tuổi của hắn rất khó đọc mà hiểu được, nhưng hắn luôn nghiền ngẫm nhiều lần, ghi nhớ trong lòng.
Hắn không dám hỏi chủ nhân, nhưng một khi chủ nhân giảng bài cho những học sinh kia thì sẽ nhắc tới tí tẹo, hắn nhẫn nại không nổi mà rất hưng phấn, như nắng hạn gặp mưa rào.
Khi còn tấm bé hắn không hiểu, vì hắn quá liều mạng để thể hiện bản thân, nên ngoài thu hút sự chú ý của chủ nhân ra, còn hấp dẫn vô số người – cũng có cuộc sống hèn mọn như hắn, ghen tỵ.
Một ngày nọ, Mặc Kiều Sinh bị một người quen lừa ra khỏi thư phòng. Đợi lúc quay về, nghiên mực Đoan Khê kim ngân viền tím trân quý mà chủ nhân nhất yêu thích nhất, đã vinh quang rớt xuống sàn nhà, toàn bộ vỡ toang.
Ngô Học Lễ giận tím mặt, bất luận Mặc Kiều Sinh bò lổm ngổm dưới đất giải thích thế nào, Ngô Học Lễ cũng không tin.
Bọn đầy tớ đứng hầu xung quanh lạnh lùng nhìn hắn quỳ dưới đất, hắn kinh hoảng, không ai bước ra nói giúp hoặc chứng minh cho hắn dù chỉ một câu.
Ngô Học Lễ cởi quần hắn, trước mặt mọi người đánh cho hắn một trận. Sau đó, bán hắn vào Sở Hoài quán bẩn thỉu ti tiện nhất để làm nô.
May mắn là ngũ quan Mặc Kiều Sinh quá lập thể, xương rộng quá mức, không phải thiếu niên âm nhu [1] xinh đẹp tuyệt trần mà đám quý nhân dâm loạn đương thời thích nhất. Cho nên khi hắn mãnh liệt chống cự, cũng không lập tức bị đưa đi tiếp khách, mà bị sai đi thiếp thân hầu hạ một vị tiểu quan [2] đang nổi.
[1] âm nhu: ý nói nữ tính.
[2] tiểu quan: chỉ kỹ nam, trai bao.
Vị tiểu quan này tên là Lục Tụ, là một vị thiếu niên có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, làn da tựa như tuyết gấm.
Y chỉ thích mặc một thân trường bào màu xanh đậm, tô son điểm phấn ngã nghiêng xiêu vẹo lên người khách nhân, nũng nịu ân cần với đám quý nhân.
Vậy mà khách vừa đi, y thường xuyên trở nên vô cùng nóng nảy, lập tức nhìn về phía Mặc Kiều Sinh vừa đánh vừa mắng.
Chỉ cần không để hắn đi hầu hạ những thứ khách ghê tởm biến thái kia, dù bị đánh bị mắng, Mặc Kiều Sinh vẫn có thể chịu được.
Nhưng loại cuộc sống này không duy trì được mấy ngày.
Lần này, một gã khách mặc y phục đắt tiền thoả mãn rời đi, nhưng hồi lâu mà Lục Tụ không đi ra cùng.
Mặc Kiều Sinh bưng nước vào, nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên được.
Trên làn da tuyết trắng của Lục Tụ này trải rộng các loại vết thương kinh khủng, đã sớm mất đi dấu hiệu của sự sống.
Trường bào màu xanh đậm mà y thích nhất đã rách nát, bị máu tươi thấm đẫm, dần làm mất đi sắc thái ban đầu.
Trên sàn nhà, có một thỏi vàng lẳng lặng nằm đó, chính là giá tiền cho sinh mạng của vị thiếu niên nọ.
Chủ nhân của Sở Hoài quán, vui mừng nhặt hoàng kim lên, vung tay một cái, ra lệnh cho Mặc Kiều Sinh lau dọn gian phòng sạch sẽ.
Mặc Kiều Sinh vừa nôn mửa, vừa nằm bò xuống đất, lau đi vết máu mà có tẩy cũng mãi mãi không thể sạch nổi này.
Sở Hoài quán nuôi một đám tay chân đấm đá chuyên nghiệp, bọn họ phụ trách xử lý bất kỳ sự kiện nào cần giải quyết bằng bạo lực bên trong quán.
Dẫn đầu là Đổng Tam Đao, gần đây gã phát hiện, vốn nghĩ tên nô lệ này sớm muộn gì cũng sẽ làm tiểu quan, vậy mà cứ luôn quấn lấy gã.
Trên người vị thiếu niên nô lệ này có sự tàn nhẫn, chẳng những ngoan độc với người khác, mà với bản thân còn ngoan độc hơn.
Đổng Tam Đao thích thằng oắt con có ý chí tàn nhẫn thế này, nên nhận hắn.
Dĩ nhiên, Đổng Tam Đao không phải là kẻ đại thiện nhân có lòng từ bi, trong hoàn cảnh mà sinh tồn rất khó khăn này, ai có thể có dư thừa thiện tâm phân cho một tên ranh con có thân phận nô lệ chứ.
Gã chỉ như trui luyện một món binh khí vậy thôi, mài giũa Mặc Kiều Sinh.
Thiếu niên gầy trơ cả xương này, như một dã lang cắn chặt hàm răng, trưởng thành từ trong những bài huấn luyện kỳ dị đáng sợ, rồi dần dần trở thành một cây đao sắc bén.
Uy Bắc hầu Hoa Vũ Trực tới Sở Hoài quán tiêu khiển, trong lúc vô tình gặp được Mặc Kiều Sinh. Vì vậy hắn ta móc ra hai thỏi bạc thu lấy lưỡi dao sắc bén này vào trong quân, trở thành một võ sĩ dưới trướng hắn ta.