Chương 2: Ngây thơ
Văn Dịch tay chân mới vừa khôi phục tri giác, liền thấy bốn viên cảnh vệ Alpha mặc đồng phục đột nhiên xuất hiện vây quanh đem hắn đi.
"Không cần mấy người phải tới đỡ ---"
Nói còn chưa xong, tên Alpha gần nhất ở đó đã nâng chân lên cho hắn một cước.
Văn Dịch: "......"
Mẹ nó, cái này mà gọi là tiên lễ hậu binh sao? (tiên lễ hậu binh là nói đạo lý trước mới dùng vũ lực)
"Ấy ấy, có lầm không vậy?" Văn Dịch một bên tránh đòn công kích của đối phương, một bên thử biện minh cho mình, tuy rằng hắn leo cửa sổ, nhưng cũng đứng đứng đắn đắn là khách được quản gia mời vào đấy nhá.
Nhưng những viên cảnh vệ này căn bản không quan tâm tới ý tứ của hắn, động tác công kích trên tay vẫn liên tiếp không ngừng. Văn Dịch nghiêng mình né tránh sau lưng, giạng chân đá một cước, đồng thời giơ tay lên đỡ một cú đấm trực diện.
Vừa nhấc mắt liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, trước mắt chính là tên Alpha kia vừa rồi được quản gia để lại theo dõi hắn.
Văn Dịch "Hừ" một tiếng, nói: "Hồi nãy mới bưng trà rót nước cho ta, hiện tại liền dùng vũ lực nhắm vào ta? Ngươi sao lại thế này?"
Alpha nhíu mày, đột nhiên dùng sức rút nắm tay đang bị khống chế thu về. Hắn ta không thèm để ý đến lời Văn Dịch nói, chỉ nhớ rõ mình vừa rồi nhận được mệnh lệnh - đánh hắn.
Hai nắm đấm khó địch lại bốn tay, nhóm viên cảnh vệ liên tiếp công kích làm Văn Dịch cũng dần dần mất kiên nhẫn, từ né tránh ban đầu biến thành chủ động công kích.
Nói không thông thì thôi, đánh phát là over ngay.
Văn Dịch tấn công tương tự như viên cảnh vệ kia, nhưng xảo quyệt hơn một chút, cuối cùng vẫn có thể đánh trúng những nơi không ngờ tới. Ví dụ như khi hắn cùng viên cảnh vệ kia mặt đối mặt quan sát nhau, thừa dịp hắn ta chưa kịp chuẩn bị mà hướng tới gốc rễ (chú chuym đóa mụi ngừi:D) của hắn nhanh chóng đá một cước.
Nếu không phải Văn Dịch không muốn xuống tay tàn nhẫn, cố ý nhắm sai góc độ đá vào háng hắn, tên Alpha này có lẽ nửa đời sau sinh lực liền không có.
Khi tránh được gông cùm xiềng xích, Văn Dịch còn nghiêng đầu hướng hắn cười, uy hiếp nói: "Lần sau có thể ta sẽ không tốt tính như vậy nữa đâu"
Viên cảnh vệ cau mày, nhưng hắn ta cũng không dừng tay, dù sao cũng chưa nhận được lệnh dừng lại.
Nhưng Văn Dịch lại là chú ý tới ánh mắt hắn mới vừa rồi nhìn thoáng qua căn biệt thự. Văn Dịch xoay người đá vào người viên cảnh vệ Alpha đang tấn công từ bên phải, khóe mắt liếc cái liền nhìn thấy Giang Hạc Linh, người ngồi trên xe lăn được quản gia đẩy ra, nhìn hắn đánh người như đang xem một vở kịch.
Cũng có thể nói là bị đánh.
Cứ như vậy mà mất tập trung, vai và lưng Văn Dịch liền trúng một quyền.
Văn Dịch trong lòng nén giận, dồn hết sức, bay lên một cước đem tên Alpha kia đá ra xa hai mét.
Alpha kêu rên ngã xuống đất, Văn Dịch giật giật bả vai nhức mỏi, lạnh lùng mà hướng Giang Hạc Linh lườm một cái.
"Giang thiếu gia đây là muốn xem tôi đem bọn họ đều đánh thành tàn phế hay sao?"
Giang Hạc Linh không nói chuyện, vẫn là lẳng lặng mà nhìn, nhìn Văn Dịch bị dồn đến đường cùng.
Dưới sự tấn công từ trước và sau của viên cảnh vệ, Văn Dịch nhanh chóng xoay người bỏ đi, đồng thời vừa tránh đòn tấn công trực diện, vừa dùng sức để hóa giải đòn tấn công không thể tránh khỏi bên tay phải.
Sự linh hoạt của cơ eo và lưng cùng với năng lực phản ứng nhanh như chớp của hắn khiến đôi mắt của Giang Hạc Linh lóe lên vẻ kinh ngạc.
Mặc dù Văn Dịch tránh được đòn tấn công nặng nề trong vòng vây mà không gặp bất kỳ rủi ro nào, nhưng vừa nãy góc né tránh không tốt, rốt cuộc nắm đấm của tên còn lại đã đánh trúng má hắn.
Không tính là rất đau, nhưng Văn Dịch gần như trong nháy mắt đã thay đổi sắc mặt, mang theo mùi tin tức tố có vị cay của cây đỗ tùng phút chốc liền tỏa ra, hắn một phen giữ chặt cánh tay tên Alpha, eo lưng căng chặt, một cú ngã qua vai đem người tàn nhẫn mà vật xuống mặt đất.
Viên cảnh vệ kia còn chưa hết choáng váng, Văn Dịch đã đấm một cú trời giáng vào mặt khiến hắn phát ra tiếng rên thống khổ đau đớn.
Văn Dịch lạnh lùng nhìn máu mũi trên mặt hắn chảy tứ phía: "Trả lại cho ngươi."
"Được rồi"
Có lẽ là do đổ máu, hay là thông qua tin tức tố biết được Văn Dịch thật sự rất tức giận, Giang Hạc Linh rốt cuộc cũng đã mở miệng.
Nhưng Văn Dịch không đáp ứng, người hắn nhiễm máu tươi không từ thủ đoạn, lạnh lùng nói: "Tôi còn chưa đánh đủ đâu."
"Văn tiên sinh, thủ hạ lưu tình." Quản gia lập tức mở miệng, đồng thời ra hiệu cho những nhóm viên cảnh vệ xung quanh Văn Dịch rút lui.
Một lúc sau, tất cả mùi tin tức tố do cảm xúc của Alpha trào dâng từ từ biến mất, tin tức tố của Văn Dịch liền trở nên vô cùng rõ ràng.
Vị cay độc của đỗ tùng và hương thơm êm dịu của rượu, hòa quyện vào nhau tạo nên tin tức tố hương rượu gin độc nhất vô nhị.
(Mình không biết từ này 琴酒 dịch ra tiếng việt là rượu gì, sớt trên gg dịch thì nó ghi là hương rượu gin nên mình để rượu gin luôn nhé, nếu bạn nào biết đây là rượu gì thì cmt mình biết với nha)
Ánh mắt của Giang Hạc Linh nheo lại, tập trung vào tuyến thể nhô ra sau gáy của Văn Dịch, trong mắt anh lóe lên tia nghi hoặc khó phát hiện.
Như là cảm nhận được ánh mắt sau lưng, Văn Dịch khẽ đảo mắt, bắt gặp ánh mắt của Giang Hạc Linh. Hai người yên lặng nhìn nhau, đợi mùi tin tức tố Alpha hỗn tạp tan biến dần trong xoang mũi, còn lại mùi cay độc của rượu gin cùng hương hoa hồng nhạt nhẽo ôn hòa ẩm ướt lan tỏa hòa quyện lẫn nhau.
"Văn tiên sinh, cậu tới tìm tôi, hẳn không phải chỉ để đánh viên cảnh vệ của tôi nhỉ". Giang Hạc Linh chậm rãi nói.
Quả thực, đánh là đánh, lửa giận chưa nguôi, nhưng Văn Dịch cũng không phải là người không chịu buông tha, không nhất quyết phải nhìn thấy máu, liền dừng tay lại.
"Anh biết tôi tới đây không phải để đánh người còn ép tôi phải đánh người, có phải muốn tôi mắc nợ anh đúng không?" Văn Dịch lau vết máu trên mu bàn tay lên quần áo của viên cảnh vệ, sau đó xoay người nói với Giang Hạc Linh.
Giang Hạc Linh cau mày, không đáp lại sự khiêu khích của hắn, mà hướng quản gia nói: "Mang Văn tiên sinh đi 'rửa tay' đi" (ý là cải tà quy chính, bỏ nghề đánh người đồ đóa)
Văn Dịch: "......"
Rửa tay cái gì cơ?
"Không cần" Văn Dịch hờ hững khoát tay "Tôi chính là đến nói cho anh biết, tôi không muốn làm vệ sĩ của anh, anh đổi người khác đi"
Giang Hạc Linh: "Không được".
Văn Dịch không thể sửa được lời tự chối hùng hồn này, cách đó không xa, Văn Dịch hơi nhíu mày, ngẩng đầu ngước lên trên, nhìn Giang Hạc Linh với ánh mắt khó hiểu và thiếu kiên nhẫn.
Giang Hạc Linh choàng trên vai chiếc áo khoác, cảm giác ẩm ướt mơ hồ trên người đã biến mất, cả người trở nên sảng khoái sạch sẽ, làn da lộ ra ngoài đã trở lại màu trắng bạch, chỉ có chóp mũi và hốc mắt vẫn còn hơi nhiễm màu hồng do gió lạnh thổi qua.
Văn Dịch để ý thấy khi gió lạnh thổi qua, cổ anh khẽ rụt lại, nếu không phải hắn đang nhìn chằm chằm chắc khó có thể phát hiện ra.
"Nếu như cậu tới tìm tôi chỉ là vì nói chuyện này, thì tôi làm cậu phải thất vọng rồi" Giang Hạc Linh lại mở miệng nói, nhưng ngữ khí lại có chút nhu hòa, không biết có phải vì lạnh hay không.
"Bên cạnh anh hẳn không thiếu vệ sĩ, người hơn tôi có thể không nhiều, nhưng người kém tôi một chút cũng không hề ít". Văn Dịch nói.
Giang Hạc Linh đưa mắt nhìn mấy Alpha bị Văn Dịch đả thương, khóe miệng hơi nhếch lên: "Rõ ràng, bọn họ đều đánh không lại cậu"
Này miễn cưỡng xem như một lời khen, khó chịu trong lòng Văn Dịch cũng tan một chút, ngữ khí khi nói chuyện cũng nhẹ hơn: "Không phải bọn họ quá yếu, chỉ có thể nói là tôi quá mạnh".
(Đúng là ổng có bệnh tự luyến thiệc:D)
Giang Hạc Linh: "......"
"Anh cho bọn họ đánh với tôi một hồi, là vì muốn thử xem thân thủ của tôi?" Văn Dịch hỏi.
"Vốn dĩ có thể không cần thử" dừng một chút, Giang Hạc Linh lại nói, "Nếu cậu không đi con đường khác thường".
Văn Dịch: "......"
À, cho nên là bực hắn thay vì gặp theo cách thông thường thì lại đi trèo cửa sổ chứ gì.
Văn Dịch cười một tiếng: "Ầy, anh đừng hiểu lầm, ngày thường tôi cũng không như vậy, phim khiêu dâm tôi cũng không thích xem"
A, ý là nhìn trộm Giang Hạc Linh còn không bằng xem phim khiêu dâm.
Lại một trận gió lạnh thổi qua, khóe miệng Giang Hạc Linh cong lên rõ ràng hơn, nhưng giọng nói lại lạnh xuống một chút: "Cho nên? Cậu là muốn tôi khen một câu ngây thơ sao?".
---------- Còn tiếp ----------
"Không cần mấy người phải tới đỡ ---"
Nói còn chưa xong, tên Alpha gần nhất ở đó đã nâng chân lên cho hắn một cước.
Văn Dịch: "......"
Mẹ nó, cái này mà gọi là tiên lễ hậu binh sao? (tiên lễ hậu binh là nói đạo lý trước mới dùng vũ lực)
"Ấy ấy, có lầm không vậy?" Văn Dịch một bên tránh đòn công kích của đối phương, một bên thử biện minh cho mình, tuy rằng hắn leo cửa sổ, nhưng cũng đứng đứng đắn đắn là khách được quản gia mời vào đấy nhá.
Nhưng những viên cảnh vệ này căn bản không quan tâm tới ý tứ của hắn, động tác công kích trên tay vẫn liên tiếp không ngừng. Văn Dịch nghiêng mình né tránh sau lưng, giạng chân đá một cước, đồng thời giơ tay lên đỡ một cú đấm trực diện.
Vừa nhấc mắt liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, trước mắt chính là tên Alpha kia vừa rồi được quản gia để lại theo dõi hắn.
Văn Dịch "Hừ" một tiếng, nói: "Hồi nãy mới bưng trà rót nước cho ta, hiện tại liền dùng vũ lực nhắm vào ta? Ngươi sao lại thế này?"
Alpha nhíu mày, đột nhiên dùng sức rút nắm tay đang bị khống chế thu về. Hắn ta không thèm để ý đến lời Văn Dịch nói, chỉ nhớ rõ mình vừa rồi nhận được mệnh lệnh - đánh hắn.
Hai nắm đấm khó địch lại bốn tay, nhóm viên cảnh vệ liên tiếp công kích làm Văn Dịch cũng dần dần mất kiên nhẫn, từ né tránh ban đầu biến thành chủ động công kích.
Nói không thông thì thôi, đánh phát là over ngay.
Văn Dịch tấn công tương tự như viên cảnh vệ kia, nhưng xảo quyệt hơn một chút, cuối cùng vẫn có thể đánh trúng những nơi không ngờ tới. Ví dụ như khi hắn cùng viên cảnh vệ kia mặt đối mặt quan sát nhau, thừa dịp hắn ta chưa kịp chuẩn bị mà hướng tới gốc rễ (chú chuym đóa mụi ngừi:D) của hắn nhanh chóng đá một cước.
Nếu không phải Văn Dịch không muốn xuống tay tàn nhẫn, cố ý nhắm sai góc độ đá vào háng hắn, tên Alpha này có lẽ nửa đời sau sinh lực liền không có.
Khi tránh được gông cùm xiềng xích, Văn Dịch còn nghiêng đầu hướng hắn cười, uy hiếp nói: "Lần sau có thể ta sẽ không tốt tính như vậy nữa đâu"
Viên cảnh vệ cau mày, nhưng hắn ta cũng không dừng tay, dù sao cũng chưa nhận được lệnh dừng lại.
Nhưng Văn Dịch lại là chú ý tới ánh mắt hắn mới vừa rồi nhìn thoáng qua căn biệt thự. Văn Dịch xoay người đá vào người viên cảnh vệ Alpha đang tấn công từ bên phải, khóe mắt liếc cái liền nhìn thấy Giang Hạc Linh, người ngồi trên xe lăn được quản gia đẩy ra, nhìn hắn đánh người như đang xem một vở kịch.
Cũng có thể nói là bị đánh.
Cứ như vậy mà mất tập trung, vai và lưng Văn Dịch liền trúng một quyền.
Văn Dịch trong lòng nén giận, dồn hết sức, bay lên một cước đem tên Alpha kia đá ra xa hai mét.
Alpha kêu rên ngã xuống đất, Văn Dịch giật giật bả vai nhức mỏi, lạnh lùng mà hướng Giang Hạc Linh lườm một cái.
"Giang thiếu gia đây là muốn xem tôi đem bọn họ đều đánh thành tàn phế hay sao?"
Giang Hạc Linh không nói chuyện, vẫn là lẳng lặng mà nhìn, nhìn Văn Dịch bị dồn đến đường cùng.
Dưới sự tấn công từ trước và sau của viên cảnh vệ, Văn Dịch nhanh chóng xoay người bỏ đi, đồng thời vừa tránh đòn tấn công trực diện, vừa dùng sức để hóa giải đòn tấn công không thể tránh khỏi bên tay phải.
Sự linh hoạt của cơ eo và lưng cùng với năng lực phản ứng nhanh như chớp của hắn khiến đôi mắt của Giang Hạc Linh lóe lên vẻ kinh ngạc.
Mặc dù Văn Dịch tránh được đòn tấn công nặng nề trong vòng vây mà không gặp bất kỳ rủi ro nào, nhưng vừa nãy góc né tránh không tốt, rốt cuộc nắm đấm của tên còn lại đã đánh trúng má hắn.
Không tính là rất đau, nhưng Văn Dịch gần như trong nháy mắt đã thay đổi sắc mặt, mang theo mùi tin tức tố có vị cay của cây đỗ tùng phút chốc liền tỏa ra, hắn một phen giữ chặt cánh tay tên Alpha, eo lưng căng chặt, một cú ngã qua vai đem người tàn nhẫn mà vật xuống mặt đất.
Viên cảnh vệ kia còn chưa hết choáng váng, Văn Dịch đã đấm một cú trời giáng vào mặt khiến hắn phát ra tiếng rên thống khổ đau đớn.
Văn Dịch lạnh lùng nhìn máu mũi trên mặt hắn chảy tứ phía: "Trả lại cho ngươi."
"Được rồi"
Có lẽ là do đổ máu, hay là thông qua tin tức tố biết được Văn Dịch thật sự rất tức giận, Giang Hạc Linh rốt cuộc cũng đã mở miệng.
Nhưng Văn Dịch không đáp ứng, người hắn nhiễm máu tươi không từ thủ đoạn, lạnh lùng nói: "Tôi còn chưa đánh đủ đâu."
"Văn tiên sinh, thủ hạ lưu tình." Quản gia lập tức mở miệng, đồng thời ra hiệu cho những nhóm viên cảnh vệ xung quanh Văn Dịch rút lui.
Một lúc sau, tất cả mùi tin tức tố do cảm xúc của Alpha trào dâng từ từ biến mất, tin tức tố của Văn Dịch liền trở nên vô cùng rõ ràng.
Vị cay độc của đỗ tùng và hương thơm êm dịu của rượu, hòa quyện vào nhau tạo nên tin tức tố hương rượu gin độc nhất vô nhị.
(Mình không biết từ này 琴酒 dịch ra tiếng việt là rượu gì, sớt trên gg dịch thì nó ghi là hương rượu gin nên mình để rượu gin luôn nhé, nếu bạn nào biết đây là rượu gì thì cmt mình biết với nha)
Ánh mắt của Giang Hạc Linh nheo lại, tập trung vào tuyến thể nhô ra sau gáy của Văn Dịch, trong mắt anh lóe lên tia nghi hoặc khó phát hiện.
Như là cảm nhận được ánh mắt sau lưng, Văn Dịch khẽ đảo mắt, bắt gặp ánh mắt của Giang Hạc Linh. Hai người yên lặng nhìn nhau, đợi mùi tin tức tố Alpha hỗn tạp tan biến dần trong xoang mũi, còn lại mùi cay độc của rượu gin cùng hương hoa hồng nhạt nhẽo ôn hòa ẩm ướt lan tỏa hòa quyện lẫn nhau.
"Văn tiên sinh, cậu tới tìm tôi, hẳn không phải chỉ để đánh viên cảnh vệ của tôi nhỉ". Giang Hạc Linh chậm rãi nói.
Quả thực, đánh là đánh, lửa giận chưa nguôi, nhưng Văn Dịch cũng không phải là người không chịu buông tha, không nhất quyết phải nhìn thấy máu, liền dừng tay lại.
"Anh biết tôi tới đây không phải để đánh người còn ép tôi phải đánh người, có phải muốn tôi mắc nợ anh đúng không?" Văn Dịch lau vết máu trên mu bàn tay lên quần áo của viên cảnh vệ, sau đó xoay người nói với Giang Hạc Linh.
Giang Hạc Linh cau mày, không đáp lại sự khiêu khích của hắn, mà hướng quản gia nói: "Mang Văn tiên sinh đi 'rửa tay' đi" (ý là cải tà quy chính, bỏ nghề đánh người đồ đóa)
Văn Dịch: "......"
Rửa tay cái gì cơ?
"Không cần" Văn Dịch hờ hững khoát tay "Tôi chính là đến nói cho anh biết, tôi không muốn làm vệ sĩ của anh, anh đổi người khác đi"
Giang Hạc Linh: "Không được".
Văn Dịch không thể sửa được lời tự chối hùng hồn này, cách đó không xa, Văn Dịch hơi nhíu mày, ngẩng đầu ngước lên trên, nhìn Giang Hạc Linh với ánh mắt khó hiểu và thiếu kiên nhẫn.
Giang Hạc Linh choàng trên vai chiếc áo khoác, cảm giác ẩm ướt mơ hồ trên người đã biến mất, cả người trở nên sảng khoái sạch sẽ, làn da lộ ra ngoài đã trở lại màu trắng bạch, chỉ có chóp mũi và hốc mắt vẫn còn hơi nhiễm màu hồng do gió lạnh thổi qua.
Văn Dịch để ý thấy khi gió lạnh thổi qua, cổ anh khẽ rụt lại, nếu không phải hắn đang nhìn chằm chằm chắc khó có thể phát hiện ra.
"Nếu như cậu tới tìm tôi chỉ là vì nói chuyện này, thì tôi làm cậu phải thất vọng rồi" Giang Hạc Linh lại mở miệng nói, nhưng ngữ khí lại có chút nhu hòa, không biết có phải vì lạnh hay không.
"Bên cạnh anh hẳn không thiếu vệ sĩ, người hơn tôi có thể không nhiều, nhưng người kém tôi một chút cũng không hề ít". Văn Dịch nói.
Giang Hạc Linh đưa mắt nhìn mấy Alpha bị Văn Dịch đả thương, khóe miệng hơi nhếch lên: "Rõ ràng, bọn họ đều đánh không lại cậu"
Này miễn cưỡng xem như một lời khen, khó chịu trong lòng Văn Dịch cũng tan một chút, ngữ khí khi nói chuyện cũng nhẹ hơn: "Không phải bọn họ quá yếu, chỉ có thể nói là tôi quá mạnh".
(Đúng là ổng có bệnh tự luyến thiệc:D)
Giang Hạc Linh: "......"
"Anh cho bọn họ đánh với tôi một hồi, là vì muốn thử xem thân thủ của tôi?" Văn Dịch hỏi.
"Vốn dĩ có thể không cần thử" dừng một chút, Giang Hạc Linh lại nói, "Nếu cậu không đi con đường khác thường".
Văn Dịch: "......"
À, cho nên là bực hắn thay vì gặp theo cách thông thường thì lại đi trèo cửa sổ chứ gì.
Văn Dịch cười một tiếng: "Ầy, anh đừng hiểu lầm, ngày thường tôi cũng không như vậy, phim khiêu dâm tôi cũng không thích xem"
A, ý là nhìn trộm Giang Hạc Linh còn không bằng xem phim khiêu dâm.
Lại một trận gió lạnh thổi qua, khóe miệng Giang Hạc Linh cong lên rõ ràng hơn, nhưng giọng nói lại lạnh xuống một chút: "Cho nên? Cậu là muốn tôi khen một câu ngây thơ sao?".
---------- Còn tiếp ----------