Chương 3 : Không nói đạo nghĩa
Trần Văn Thanh một phút trước trên mặt còn mang theo nụ cười, vẻ mặt ôn hòa đàm phán điều kiện, một phút sau liền trầm mặt xuống, bộc lộ bộ mặt hung ác, công phu trở mặt nhanh hơn lật bàn tay, khiến cho Nguyễn Thanh Sương cảm thấy bối rối.
Nàng đang muốn nói nhưng Trần Văn Thanh lại lạnh lùng ngắt lời: "Ngươi không cần phải nói thêm gì, giới hạn cuối cùng của ta là 10 khối Linh Ngọc, 50 viên Tăng Khí đan. Trước giữa trưa phải đem tới cho ta. Nếu như đến lúc đó, ngươi không đem tới đủ đồ ta cần, hậu quả ngươi tự biết."
Trần Văn Thanh nói lời nói này cực kỳ quả quyết, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân tỏa ra một luồng áp bức khiếp người, khiến Nguyễn Thanh Sương không dám phản đối gì cả.
Khi bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, Nguyễn Thanh Sương cảm giác mình như ngã vào trong hầm băng đen tối, lạnh thấu xương.
Ánh mắt đáng sợ như vậy, từ trước tới giờ nàng chưa từng gặp qua.
"Trước giữa trưa... Thời gian chỉ có nửa ngày, ta làm sao kiếm được nhiều như vậy." Nguyễn Thanh Sương vội vàng cúi đầu, tránh không nhìn vào mắt Trần Văn Thanh, khó khăn nói ra một câu này.
Trần Văn Thanh khoát tay áo, "Ta mặc kệ, ngươi gom không đủ, có thể kêu Từ Huy sư huynh của ngươi cùng kiếm, ta không quan tâm các ngươi đi mượn, hay là đi trộm, nói chung trước giữa trưa, nhất định phải đưa tới cho ta."
Nguyễn Thanh Sương ngơ ngơ ngác ngác đi ra khỏi sân, một hồi lâu sau, mới phục hồi được tinh thần khi bị áp bức bởi ánh mắt lạnh lùng của Trần Văn Thanh.
"Tại sao vừa nãy trong nháy mắt đó, hắn lại khiến cho ta cảm giác thực sự sợ hãi, không tự chủ được. Hắn chỉ là một phế vật Phàm thể tầng sáu mà thôi, nhất định là do mấy ngày nay xảy ra quá nhiều việc, tinh thần của ta xuất hiện vấn đề."
Nguyễn Thanh Sương tự an ủi chính mình, lại nghĩ tới yêu cầu của Trần Văn Thanh mà cảm thấy đau đầu.
10 khối Linh Ngọc, 50 viên Tăng Khí đan, đây không phải là số lượng nhỏ, coi như nàng không tu luyện, dựa vào tài nguyên được lĩnh mỗi tháng mà tích góp lại, cũng ít nhất phải mất hơn một năm mới gom đủ.
Chuyện này, cũng chỉ có thể đi thương lượng với Từ Huy sư huynh.
Một lát sau, ở trong phòng của Từ Huy.
"Cái gì! Cái tên phế vật kia dám to gan uy hiếp chúng ta, hắn muốn tạo phản sao!"
Âm thanh của Từ Huy tràn đầy phẫn nộ.
Vốn là khi Nguyễn Thanh Sương mới tới, hắn còn muốn cùng nàng thân mật một chút, nhưng vừa nghe mục đích của nàng khi đến đây, thì mọi hứng thú của hắn đều không còn.
"Thực sự là to gan lớn mật, to gan lớn mật! Hắn chỉ là một tên phế vật Phàm thể tầng sáu, ta chỉ cần một ngón tay là có thể bóp chết hắn, lại dám dọa dẫm lên đầu ta. Còn muốn 10 khối Linh Ngọc, 50 viên Tăng Khí đan, ta xem hắn đúng là không biết chữ "chết" viết như thế nào." Từ Huy tức đến nổ phổi, quát lên.
"Từ Huy sư huynh, vậy bây giờ nên làm gì? Hắn nói trước giữa trưa, không đem đồ đến cho hắn, hắn sẽ đem chuyện của chúng ta truyền ra ngoài. Ngươi cũng biết, tính tình của cha ta..." Nguyễn Thanh Sương nhẹ giọng hỏi.
Từ Huy tức giận trừng mắt nhìn Nguyễn Thanh Sương, nói: "Tên phế vật đó làm sao mà biết được chuyện này? Lúc trước không phải ngươi nói, phế vật này bị ngươi mê hoặc không còn biết gì nữa, để hắn đi chết hắn cũng không làm trái, vậy tại sao bị cha ngươi đánh cho một trận, gan chó lại lớn lên như thế."
"Ta cũng không biết Trần Văn Thanh trúng tà gì rồi, hắn như biến thành người khác vậy." Nguyễn Thanh Sương cũng khóc không ra nước mắt.
Vốn luôn cho rằng đã hoàn toàn mê hoặc được đối phương, khiến cho đối phương cam tâm tình nguyện làm người chết thay, kết quả bây giờ lại trở thành nhược điểm để người ta uy hiếp, dọa dẫm.
Hơn nữa buồn bực nhất chính là nàng còn bị cái tên phế vật kia, hai lần nắm ngực của nàng.
"Được rồi, hiện tại cũng không còn biện pháp nào cả, chỉ có thể làm theo lời hắn nói mà thôi. Nhưng không lâu nữa, ta không chỉ muốn hắn phun ra cả gốc lẫn lãi, hơn nữa ta còn muốn lấy mạng của hắn!"
Sau khi tỉnh táo lại, Từ Huy hung tợn nói.
Sau đó, trong thời gian một buổi sáng, Từ Huy cùng Nguyễn Thanh Sương vội vàng đi ra ngoài mượn tiền.
Cũng may Từ Huy là đệ tử ngoại môn chính thức, mà Nguyễn Thanh Sương lại là con gái chấp sự, mỗi tháng đều được lĩnh tài nguyên, có cái này làm bảo đảm, bọn họ dễ dàng có thể gom đủ Linh Ngọc cùng Tăng Khí đan đúng thời hạn.
"Ha ha ha, hoan nghênh, hoan nghênh."
Từ Huy cùng Nguyễn Thanh Sương vừa đến đỉnh núi dành cho đệ tử dự bị, liền nhìn thấy Trần Văn Thanh đã chờ ở đó từ rất sớm.
Khi bước đến gian phòng của Trần Văn Thanh, Từ Huy vẫn đang kìm nén tức giận, liền vung tay muốn tát Trần Văn Thanh.
Nhưng hắn liền bất ngờ khi cái tát này của hắn không hề trúng đích, đối phương dường như đã sớm liệu trước tất cả, ở ngay lúc Từ Huy giơ tay thì đối phương cũng đã lui về phía sau hai bước.
Điều này khiến Từ Huy rất ngạc nhiên.
Lúc này chợt nghe âm thanh của Trần Văn Thanh ở trong phòng vang lên, "Từ Huy sư huynh, đã quyết định để của đi thay người, cần gì phải làm những việc thương tổn hòa khí này chứ. Sư đệ ngày hôm nay còn có nhiệm vụ tạp dịch, phải đi giúp Vương trưởng lão chăm sóc vườn thuốc, thanh lý cỏ dại, nếu như bị ngươi đánh thành đầu heo, lúc người khác hỏi tới, ngươi muốn ta trả lời thế nào đây?"
Từ Huy mặt âm trầm, nói: "Ngươi rốt cục có biết mình đang làm gì hay không?"
Trần Văn Thanh hỏi ngược lại: "Vậy Từ Huy sư huynh có biết sư đệ đã thay sư huynh gánh tai họa lớn bao nhiêu không?"
Nghe đến đó, Từ Huy liền biết đối phương không sợ hãi gì, hừ một tiếng, từ trong lồng ngực móc ra một nắm mảnh ngọc, còn có mấy cái bình nhỏ.
Những mảnh ngọc kia, chính là Linh Ngọc, là một loại khoáng thạch hấp thu thiên địa linh khí mà hình thành, còn bên trong bình sứ là Tăng Khí đan, đối với tu giả thì đây là đồ vật rất hữu ích cho việc tu luyện.
Lúc Từ Huy lấy ra những thứ đồ này, trong lòng thực sự đau như bị cắt vào thịt.
Nguyễn Thanh Sương cũng tỏ ra đau lòng, nhìn Trần Văn Thanh giọng căm hận nói: "Chuyện này, ngươi phải cố gắng hết sức mà gánh lấy, nếu như liên lụy đến Từ Huy sư huynh, kết cục của ngươi nhất định sẽ rất thảm."
"Yên tâm, yên tâm, mọi người đều chung một môn phái, sau này còn nhìn nhau nữa chứ, đạo lý ấy tại hạ đương nhiên là biết. Chuyện này, ta gánh đến cùng." Trần Văn Thanh vỗ ngực bảo đảm.
Từ Huy nắm chặt nắm đấm, chỉ sợ nếu đứng thêm lúc nữa, sẽ không nhịn được mà đánh chết Trần Văn Thanh, lập tức mang theo Nguyễn Thanh Sương đẩy cửa rời đi.
Trần Văn Thanh tươi cười nhìn theo hai người bọn họ rời đi, đến tận khi đối phương đi xa, nụ cười trên mặt hắn mới dần dần thu lại, thay vào đó là vẻ mặt hoàn toàn lạnh lùng.
"Điếc không sợ súng, dám mang sát ý đối với ta. Cũng được, muốn chơi với ta, ta sẽ chơi chết các ngươi."
Trần Văn Thanh nói nhỏ một câu, lập tức lấy giấy bút ra, viết xoàn xoạt.
Mặt khác, sau khi Từ Huy rời đi, càng nghĩ càng giận, một quyền đánh vào một cây đại thụ ven đường, trực tiếp đánh gãy thân cây to bằng thùng nước.
"Không được, ta nhất định phải khiến cho tên phế vật kia chết sớm mới được. Hơn nữa, chuyện này sớm muộn cũng cần phải giải quyết triệt để. Thanh Sương, ta quyết định, qua một thời gian ngắn nữa, ta sẽ đến gặp cha ngươi cầu thân. Đến lúc đó, tất cả đều quang minh chính đại, tiểu tử kia không thể uy hiếp được chúng ta nữa." Từ Huy nói rằng.
Nguyễn Thanh Sương trên mặt vui vẻ, bất quá lại có chút lo lắng nói: "Nhưng cha ta..."
Từ Huy hừ một tiếng, nói: "Ta biết tâm nguyện của cha ngươi rất lớn, muốn chờ ngươi tu luyện tới Thần tuyền cảnh, sau khi trở thành đệ tử ngoại môn, để cho ngươi kết giao với những nhân vật kiệt xuất trong nội môn. Nhưng ta cũng không phải quá kém, khoảng thời gian này, ta đã kết giao với không ít người, còn có quan hệ rất tốt với Triệu Kim Long sư huynh. Đến lúc đó ta sẽ mời Triệu sư huynh đứng ra hoà giải, hơn nữa chúng ta đã gạo nấu thành cơm, cha ngươi cũng sẽ không phản đối."
"Vậy ngươi mau nhanh lên một chút, chỉ cần việc này thành, ta nhất định sẽ khiến cho tên phế vật kia phải chết!" Nguyễn Thanh Sương đối với Trần Văn Thanh chỉ có tràn ngập sự thù hận.
"Yên tâm đi, không lâu nữa đâu, gần đây Triệu Kim Long sư huynh đang bế quan, chờ hắn xuất quan, chuyện của chúng ta có thể được giải quyết rồi."
Nói tới đây, ánh mắt Từ Huy lại liếc mắt về phía gian phòng của Trần Văn Thanh ở phía xa, sát ý nồng nặc, "Lúc đó, chính là giờ chết của hắn."
Kế hoạch của Từ Huy sư huynh cực kì tốt, nhưng kế hoạch không theo kịp sự tình biến hóa.
Ngay xế chiều hôm đó, ngoại môn Bàn Long tông liền phát sinh một vụ thảm án.
Một vị chấp sự trong môn phái, Nguyễn Thiên, không biết vì nguyên nhân gì, lại hùng hùng hổ hổ tìm tới cửa, đánh Từ Huy gần chết, nghe nói chân tay của Từ Huy đều bị đánh gãy.
Mà Nguyễn Thanh Sương, cũng bị Nguyễn Thiên nhốt ở trong phòng.
"Đùng!"
Nguyễn Thiên cầm trong tay một lá thư, vỗ mạnh lên bàn trước mặt Nguyễn Thanh Sương.
"Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ! Ngươi rốt cục có đầu óc hay không, những năm gần đây ta tận lực bồi dưỡng ngươi, là hi vọng tương lai ngươi có thể kết thành đạo lữ với đệ tử nội môn trong môn phái. Kết quả ngươi lại cấu kết cùng Từ Huy ở ngoại môn. Hừ, ta đã sớm đoán được, đệ tử dự bị kia chỉ là người chết thay cho các ngươi mà thôi... Tên Từ Huy kia, nếu như trước đây, chủ động đứng ra nhận lỗi, thì ta vẫn coi hắn là người đàn ông..."
Nguyễn Thiên thực sự nổi nóng, Nguyễn Thanh Sương đứng ở đối diện hắn chỉ biết cúi đầu, không dám rên lên một tiếng nào.
Nàng nhìn nội dung của là thư trên mặt bàn, cả người đều muốn tức điên.
Trong lá thư kia, là Trần Văn Thanh viết hết sự thật cho Nguyên Thiên được biết.
Nội dung văn từ rất cung kính, tự thuật lại chuyện hôm qua sau khi được Nguyễn Thiên giáo huấn, hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ, không còn dám lừa gạt nữa, quyết định đem tất cả mọi việc đều nói ra.
Trong đó còn nói rõ tất cả mọi việc, bao gồm cả chuyện Nguyễn Thanh Sương ở trước mặt mình khóc lóc cầu xin hắn giúp đỡ ra sao, còn có Từ Huy cưỡng bức dụ dỗ hắn như thế nào.
Trong thư, nêu lên tất cả những việc bất đắc dĩ của một đệ tử dự bị như hắn, đều nói rõ ràng.
Nguyễn Thanh Sương sau khi xem xong, suýt chút nữa tức giận đến thổ huyết.
"Tại sao có thể như vậy... Cái tên phế vật kia sao dám làm như vậy..."
Nguyễn Thanh Sương không thể ngờ được, buổi trưa Trần Văn Thanh còn tự nhận là rất hiểu đạo lý, sẽ dốc hết sức gánh đến cùng, sau khi thu được chỗ tốt, hắn liền đem nàng cùng Từ Huy bán đứng.
Hơn nữa bán đứng nàng rất là quả quyết và nhanh chóng.
Việc này, hoàn toàn vượt qua phạm trù mà sự thông minh của nàng có thể lý giải.
Bởi vì một người đầu óc bình thường, cũng sẽ không làm như thế, như vậy là triệt để đắc tội với người ta rồi.
Chuyện này, mặc dù sẽ cho tạo thành phiền phức rất lớn đối với nàng cùng Từ Huy, nhưng nếu như không mất mạng, Từ Huy sau đó sẽ khiến Trần Văn Thanh chết không có chỗ chôn chứ không đùa.
"Đáng chết! Trần Văn Thanh, ta nhất định phải giết ngươi."
Nguyễn Thanh Sương trong lòng gào thét.
Cùng lúc đó, Từ Huy bị đánh gãy tay chân, đang trị thương, cũng hét ra một lời tương tự.
Mà kẻ gây ra chuyện này, giờ phút này lại không thấy bóng dáng, cũng không ai biết hắn chạy đi nơi nào.
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m