Chương 8
Đây là một hòn đảo tư nhân, đạo diễn vất vả nhờ các mối quan hệ xung quanh mới mượn được.Sau khi mua, vị đại gia kia vẫn chưa đυ.ng tới hòn đảo này, ngay cả chủ nhân của hòn đảo cũng không biết tình hình trên đảo ra sao.Vì đảm bảo an toàn, trước đó, tổ tiết mục đã giăng dây để giới hạn phạm vi.Mà bây giờ, Trịnh Tú rõ ràng đã vượt rào.Nhà sản xuất không nói lời nào.Một chút đồ ăn cũng không chuẩn bị cho người ta, nếu người ta không tự đi tìm đồ ăn thì chẳng lẽ ngồi đây chờ chết đói à?“Cố tình?” Đạo diễn chỉ có thể nghĩ ra lý do này, sau đó hơi bực bội mà chạm vào di động, trong lúc nhất thời do dự không biết có nên chuẩn bị thuyền cứu hộ hay không.“… Thôi.” Cuối cùng, ông ta vẫn từ bỏ.Chờ một chút vậy.Chờ thêm một, hai tiếng cũng không chết được.Nhà sản xuất thấy vậy, ngoại trừ thở dài cũng không còn cách nào khác.*“Cũng không biết những người khác sao rồi.” Sau khi ăn uống no nê, Trình Tiêu, một trong sáu thành viên không nhịn được mà cảm thán một câu, lại âm thầm đắc ý trong lòng.Cũng không có cách nào khác.Ai kêu cậu ta may mắn đến như vậy, trong số sáu người, cậu ta rút được lá thăm tốt nhất.Một đống thức ăn đóng hộp, chỉ cần tiết kiệm một chút là đủ cho cậu ăn suốt nửa tháng.Một đồng đội khác của Trình Tiêu là Hứa Vi nghe vậy, không nhịn được mà giật giật khóe miệng, cuối cùng cũng không nói gì.Dù sao cô cũng ké nhờ Trình Tiêu, không tiện nói gì.“… Cậu tiết chế lại một chút.” Hứa Vi bất đắc dĩ mà nói.Trình Tiêu khụ một tiếng, sau đó chậm rãi lấy di động ra.Đúng vậy, di động.Trong số các trang bị của cậu ta còn có cả cục sạc bằng năng lượng mặt trời.Hơn nữa, hòn đảo chỗ cậu là hòn đảo gần đất liền nhất.Chỉ cần tìm được góc chết của camera là có thể lén lên mạng.Không khác gì đi nghỉ dưỡng.Quả nhiên, bốn thành viên khác chỉ có thảm hơn chứ không có thảm nhất.Vốn dĩ dáng vẻ nhàn nhã này của Trình Tiêu rất dễ khiến người ta mất thiện cảm, nhưng cũng không có cách nào, fans của cậu ta lại thích phong cách này.Fans rất thích dáng vẻ kiêu ngạo đắc ý của cậu ta.“Hả? Đây không phải là Trịnh Tú hay sao? Sao cô ấy lại vào rừng rồi?” Hứa Vi nhịn không được mà kề sát vào.“Cô ấy còn chưa ăn cơm à?”Dựa vào số trang bị ít ỏi mà tổ tiết mục cung cấp, có miếng ăn mới là chuyện lạ.Bởi vì camera vây quanh bốn phía, cho nên Trình Tiêu chỉ nghĩ thầm trong lòng chứ không nói ra những lời này..