Chương : 77
Nhân viên nhà hàng không ngờ lại có người dám quản, lườm Diệp Huyền: "Làm sao? Anh định thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ à?"
Diệp Huyền mắng: "Ông chú kia có ăn cơm chùa, ăn cơm không trả tiền đâu. Anh dựa vào cái gì đuổi người ta ra ngoài? Còn đẩy người? Nhìn cô bé xem, bị anh dọa rồi này!"
"Xem ra đúng là xen vào việc của người khác thật..." Nhân viên phục vụ cười lạnh một tiếng, quay đầu gọi với lên trên tầng: "Lão bản, có người đến gây sự!"
"Ai tới chỗ chúng ta gây sự?"
Hừ lạnh một tiếng.
Một lão bản trung niên tai to mặt lớn đi xuống, ngoài cười nhưng trong không cười: "Chỗ tôi luôn luôn tuân thủ luật pháp, hòa khí sinh tài, sao lại có khách hàng nghĩ quẩn, muốn tìm tôi gây phiền phức chứ? Để tôi xem một chút."
Hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền: "Chính là thằng nhóc cậu muốn gây chuyện à?"
Diệp Huyền cau mày: "Không phải tôi muốn gây chuyện, mà là nhân viên phục vụ của ông làm không đúng. Ông chú này muốn tạo bất ngờ cho con gái vào ngày sinh nhật, cho con gái ăn một bữa cơm... Mà nhân viên phục vụ của ông trái lại thô bạo đẩy người ta. Ông nhìn cô bé này xem, bị thương rồi này."
Lão bản nhìn ông chú nhặt đồng nát kia một chút, mũi nhíu lại: "Mùi này... vừa chua vừa thối... Nhà ăn cao cấp như chúng tôi, người tới ăn cơm người không phú thì quý, nhìn thấy hắn ta vào, còn không chê chết chúng tôi sao? Phá đám nhà hàng của tôi sao?"
Diệp Huyền bất mãn nói: "Có chút mùi thì sao? Chú ấy từ lúc vào cửa liền đứng tại nơi hẻo lánh, không dám ảnh hưởng đến khách khác, tố chất của chú ấy không chê chỗ nào. Ngược lại thì tố chất nhà hàng các anh khiến tôi mở rộng tầm mắt, từ nhân viên phục vụ đến lão bản, đều tỏa ra một mùi hôi thối."
"Hừ ~~ cậu đến gây sự đúng không?" Lão bản nhìn Diệp Huyền, ánh mắt mang theo một loại âm độc.
Rất hiển nhiên, lão bản này cũng không phải là người lương thiện, đoán chừng là hạng người ỷ có bối cảnh lại tâm ngoan thủ lạt.
Diệp Huyền căn bản không quan tâm đến loại người này: "Tôi không phải đến gây sự, tôi tới giảng đạo lý, chú ấy muốn tới đây ăn cơm, sẽ trả tiền, không ăn xin. Còn nữa, chú ấy vì sinh nhật con gái cố ý tới nhà hàng này. Đó là tình yêu thương. Các ông thì sao? Mắt chó coi thường người khác? Còn làm bị thương trẻ con!"
Ông chú kia luống cuống, muốn từ bỏ: "Thực sự không được, coi như xong. Đa tạ cậu, vị tiểu ca này. Aizz, tôi tới nhà hàng khác thử một chút. Đáng thương sinh nhật con gái tôi... "
Hắn vành mắt đỏ lên, ươn ướt.
Con gái của hắn đã trở lại trong ngực hắn, ôm cổ hắn, không ngừng khóc.
"Ha ha, tính tôi cục sẵn!" Lão bản trừng ông chú nhặt đồng nát kia một chút, còn có cô bé đang khóc ầm ĩ, mắng to: "Khóc cái gì mà khóc? Đúng là hãm tài, đuổi hết tài vận nơi này rồi. Hai người cút cho tôi, bằng không thì đừng trách tôi kêu người ném ra ngoài."
"Tiểu tử, cậu cũng tranh thủ thời gian tính tiền cút cho tôi, bằng không thì cho cậu đẹp mặt!" Nhân viên phục vụ kia ở một bên lớn lối nói: "Các người cũng không hỏi thăm một chút, nhà hàng chúng tôi có bối cảnh hậu trường như nào, không sợ các người gây sự!"
Diệp Huyền vui vẻ: "Làm sao? Cửa hàng các người là hắc điếm à? Hay là xã hội đen! Bây giờ là xã hội pháp trị rồi!"
Nhân viên phục vụ cười lạnh một tiếng: "Pháp trị? Đúng dịp, lão bản của tôi vừa vặn nhận biết luật sư Robin của Quyền cảnh luật sở, nghe nói qua chưa? Kim bài luật sư! Thưa kiện cho tới bây giờ chưa thua bao giờ... làm sao? Có muốn thử một chút hay không?"
Một nhân viên phục vụ khác cười lạnh nói: "Anh có bản lĩnh thì kiện đi! Nhìn xem ai có thể đánh thắng Robin?"
Lúc này, Tô Viện Viện lặng lẽ kéo một chút Diệp Huyền: "Không thì chúng ta đi thôi, đưa chú ấy sang quán khác."
Vừa mới nhìn thấy Diệp Huyền không chút do dự ra mặt thay ông chú nhặt đồng nát, chính diện cứng rắn với nhà hàng. Tô Viện Viện có chút kinh hỉ, bởi vì ở bệnh viện cô gặp quá nhiều tình người ấm lạnh.
Mà Diệp Huyền, lại là một thanh niên vô cùng giàu nhiệt huyết hiếm có.
Nhưng lúc này, Tô Viện Viện lại nghe được chủ nhà hàng này hậu trường cứng như vậy, còn nhận biết Robin Quyền Cảnh luật sở, luật sư kim bà xưa nay không thua kiện, Tô Viện Viện lại Huyền lo lắng thay Diệp.
Cô biết Diệp Huyền khả năng không thiếu tiền, nhưng không thiếu tiền cũng không có nghĩa là có thể thắng kiện.
Robin khá nổi tiếng ở kinh thành, bất bại kim thân cũng không phải là trưng cho đẹp.
Các khách ăn cơm khác đều tốt bụng, thuyết phục Diệp Huyền nhường một bước.
"Cậu kia, lão bản nhà hàng này đúng là có quan hệ rất cứng! Quên đi thôi."
"Cậu huyết khí phương cương, chúng tôi đều thấy được, tốt, nhưng là việc này... Được rồi được rồi."
"Đi thôi, đi thôi."
…
Diệp Huyền lại không động đậy: "Robin? Anh cảm thấy quen biết Robin liền có thể muốn làm gì thì làm?"
"Hắc hắc!" Nhân viên phục vụ kia kiêu ngạo hất cằm lên: "Thật xin lỗi, lão bản nhà tôi có tiền. Có bối cảnh, có luật sư, là có thể muốn làm gì thì làm!"
Diệp Huyền khinh thường cười một tiếng, đang muốn nói chuyện, lúc này Phong Ấn, Giang Hải Nhai trên lầu hai đi xuống, nhìn thấy Diệp Huyền đang cùng lão bản các nhân viên phục vụ giằng co, lấy làm kinh hãi.
"Chuyện gì xảy ra thế?"
Phong Ấn nhíu mày.
"Ô?" Lão bản nhìn thấy Phong Ấn, phá lệ nịnh nọt, vội vàng đi lên, cười làm lành nói: "Phong tiên sinh, Giang tiên sinh!"
Người khác không biết thân phận của hai người này, nhưng hắn lại biết một chút nội tình.
Phong Ấn, là người sáng lập Quyền Cảnh luật sở, ông chủ của Robin!
Giang Hải Nhai, có vẻ như là chủ tịch tập đoàn chữa bệnh Hòa Thuận!
Tóm lại, hai người này đều là đại phú đại quý, rất có thế lực, là đại nhân vật người bình thường nịnh bợ cả ba đời cũng không đến.
Lão bản này cùng lắm cũng chỉ có thể kết bạn với người cấp độ như Robin, còn đại lão như Phong Ấn, hắn không đủ tuổi làm quen.
Diệp Huyền mắng: "Ông chú kia có ăn cơm chùa, ăn cơm không trả tiền đâu. Anh dựa vào cái gì đuổi người ta ra ngoài? Còn đẩy người? Nhìn cô bé xem, bị anh dọa rồi này!"
"Xem ra đúng là xen vào việc của người khác thật..." Nhân viên phục vụ cười lạnh một tiếng, quay đầu gọi với lên trên tầng: "Lão bản, có người đến gây sự!"
"Ai tới chỗ chúng ta gây sự?"
Hừ lạnh một tiếng.
Một lão bản trung niên tai to mặt lớn đi xuống, ngoài cười nhưng trong không cười: "Chỗ tôi luôn luôn tuân thủ luật pháp, hòa khí sinh tài, sao lại có khách hàng nghĩ quẩn, muốn tìm tôi gây phiền phức chứ? Để tôi xem một chút."
Hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền: "Chính là thằng nhóc cậu muốn gây chuyện à?"
Diệp Huyền cau mày: "Không phải tôi muốn gây chuyện, mà là nhân viên phục vụ của ông làm không đúng. Ông chú này muốn tạo bất ngờ cho con gái vào ngày sinh nhật, cho con gái ăn một bữa cơm... Mà nhân viên phục vụ của ông trái lại thô bạo đẩy người ta. Ông nhìn cô bé này xem, bị thương rồi này."
Lão bản nhìn ông chú nhặt đồng nát kia một chút, mũi nhíu lại: "Mùi này... vừa chua vừa thối... Nhà ăn cao cấp như chúng tôi, người tới ăn cơm người không phú thì quý, nhìn thấy hắn ta vào, còn không chê chết chúng tôi sao? Phá đám nhà hàng của tôi sao?"
Diệp Huyền bất mãn nói: "Có chút mùi thì sao? Chú ấy từ lúc vào cửa liền đứng tại nơi hẻo lánh, không dám ảnh hưởng đến khách khác, tố chất của chú ấy không chê chỗ nào. Ngược lại thì tố chất nhà hàng các anh khiến tôi mở rộng tầm mắt, từ nhân viên phục vụ đến lão bản, đều tỏa ra một mùi hôi thối."
"Hừ ~~ cậu đến gây sự đúng không?" Lão bản nhìn Diệp Huyền, ánh mắt mang theo một loại âm độc.
Rất hiển nhiên, lão bản này cũng không phải là người lương thiện, đoán chừng là hạng người ỷ có bối cảnh lại tâm ngoan thủ lạt.
Diệp Huyền căn bản không quan tâm đến loại người này: "Tôi không phải đến gây sự, tôi tới giảng đạo lý, chú ấy muốn tới đây ăn cơm, sẽ trả tiền, không ăn xin. Còn nữa, chú ấy vì sinh nhật con gái cố ý tới nhà hàng này. Đó là tình yêu thương. Các ông thì sao? Mắt chó coi thường người khác? Còn làm bị thương trẻ con!"
Ông chú kia luống cuống, muốn từ bỏ: "Thực sự không được, coi như xong. Đa tạ cậu, vị tiểu ca này. Aizz, tôi tới nhà hàng khác thử một chút. Đáng thương sinh nhật con gái tôi... "
Hắn vành mắt đỏ lên, ươn ướt.
Con gái của hắn đã trở lại trong ngực hắn, ôm cổ hắn, không ngừng khóc.
"Ha ha, tính tôi cục sẵn!" Lão bản trừng ông chú nhặt đồng nát kia một chút, còn có cô bé đang khóc ầm ĩ, mắng to: "Khóc cái gì mà khóc? Đúng là hãm tài, đuổi hết tài vận nơi này rồi. Hai người cút cho tôi, bằng không thì đừng trách tôi kêu người ném ra ngoài."
"Tiểu tử, cậu cũng tranh thủ thời gian tính tiền cút cho tôi, bằng không thì cho cậu đẹp mặt!" Nhân viên phục vụ kia ở một bên lớn lối nói: "Các người cũng không hỏi thăm một chút, nhà hàng chúng tôi có bối cảnh hậu trường như nào, không sợ các người gây sự!"
Diệp Huyền vui vẻ: "Làm sao? Cửa hàng các người là hắc điếm à? Hay là xã hội đen! Bây giờ là xã hội pháp trị rồi!"
Nhân viên phục vụ cười lạnh một tiếng: "Pháp trị? Đúng dịp, lão bản của tôi vừa vặn nhận biết luật sư Robin của Quyền cảnh luật sở, nghe nói qua chưa? Kim bài luật sư! Thưa kiện cho tới bây giờ chưa thua bao giờ... làm sao? Có muốn thử một chút hay không?"
Một nhân viên phục vụ khác cười lạnh nói: "Anh có bản lĩnh thì kiện đi! Nhìn xem ai có thể đánh thắng Robin?"
Lúc này, Tô Viện Viện lặng lẽ kéo một chút Diệp Huyền: "Không thì chúng ta đi thôi, đưa chú ấy sang quán khác."
Vừa mới nhìn thấy Diệp Huyền không chút do dự ra mặt thay ông chú nhặt đồng nát, chính diện cứng rắn với nhà hàng. Tô Viện Viện có chút kinh hỉ, bởi vì ở bệnh viện cô gặp quá nhiều tình người ấm lạnh.
Mà Diệp Huyền, lại là một thanh niên vô cùng giàu nhiệt huyết hiếm có.
Nhưng lúc này, Tô Viện Viện lại nghe được chủ nhà hàng này hậu trường cứng như vậy, còn nhận biết Robin Quyền Cảnh luật sở, luật sư kim bà xưa nay không thua kiện, Tô Viện Viện lại Huyền lo lắng thay Diệp.
Cô biết Diệp Huyền khả năng không thiếu tiền, nhưng không thiếu tiền cũng không có nghĩa là có thể thắng kiện.
Robin khá nổi tiếng ở kinh thành, bất bại kim thân cũng không phải là trưng cho đẹp.
Các khách ăn cơm khác đều tốt bụng, thuyết phục Diệp Huyền nhường một bước.
"Cậu kia, lão bản nhà hàng này đúng là có quan hệ rất cứng! Quên đi thôi."
"Cậu huyết khí phương cương, chúng tôi đều thấy được, tốt, nhưng là việc này... Được rồi được rồi."
"Đi thôi, đi thôi."
…
Diệp Huyền lại không động đậy: "Robin? Anh cảm thấy quen biết Robin liền có thể muốn làm gì thì làm?"
"Hắc hắc!" Nhân viên phục vụ kia kiêu ngạo hất cằm lên: "Thật xin lỗi, lão bản nhà tôi có tiền. Có bối cảnh, có luật sư, là có thể muốn làm gì thì làm!"
Diệp Huyền khinh thường cười một tiếng, đang muốn nói chuyện, lúc này Phong Ấn, Giang Hải Nhai trên lầu hai đi xuống, nhìn thấy Diệp Huyền đang cùng lão bản các nhân viên phục vụ giằng co, lấy làm kinh hãi.
"Chuyện gì xảy ra thế?"
Phong Ấn nhíu mày.
"Ô?" Lão bản nhìn thấy Phong Ấn, phá lệ nịnh nọt, vội vàng đi lên, cười làm lành nói: "Phong tiên sinh, Giang tiên sinh!"
Người khác không biết thân phận của hai người này, nhưng hắn lại biết một chút nội tình.
Phong Ấn, là người sáng lập Quyền Cảnh luật sở, ông chủ của Robin!
Giang Hải Nhai, có vẻ như là chủ tịch tập đoàn chữa bệnh Hòa Thuận!
Tóm lại, hai người này đều là đại phú đại quý, rất có thế lực, là đại nhân vật người bình thường nịnh bợ cả ba đời cũng không đến.
Lão bản này cùng lắm cũng chỉ có thể kết bạn với người cấp độ như Robin, còn đại lão như Phong Ấn, hắn không đủ tuổi làm quen.