Chương : 6
Tôi làm nhân viên chuyển phát nhanh, đây là lần đầu tiên gặp được người giả vờ bị đụng.
Làm sao bây giờ?
Diệp Huyền trầm mặc một chút, dừng xe, đi xuống.
Hắn ôm trà xanh Dung Dung lên •••
Trong lòng Dung Dung tim đập thình thịch!
Được anh trai kia ôm, hạnh phúc qua!
Đập vào mặt, là mùi tiền, ừ, cực kỳ giống tình yêu!
Ai ngờ ••
Diệp Huyền bĩu môi, cười lạnh một tiếng: "Muốn lừa ai? Không có cửa đâu!"
Hắn trực tiếp ôm cô, bỏ xuống bên đường.
Phốc!
Trà xanh Dung Dung: "•••• "
Nội tâm đờ đẫn •••
Khó gặp được một đại mỹ nữ hoạt sắc sinh hương ở trên đường, cô không thơm sao?
Đáng nhẽ mắt phải sáng lên, anh hùng cứu mỹ nhân đưa tôi về chữa trị vết thương rồi xảy ra những chuyện không nên chứ?
Diệp Huyền bình tĩnh, lái xe ba gác thình thịch đi qua.
Sau đó hắn lại xuống xe, quay trở về.
Nội tâm sụp đổ củ trà xanh Dung Dung lại dấy lên hi vọng!
Nội tâm điên cuồng mừng rỡ!
Rốt cục lương tâm của anh ta cũng phát hiện rồi!
Bỏ lỡ tôi là một sai lầm không thể tha thứ đó.
Mặc dù ngay từ đầu hắn đã tôi đẩy ra, làm tôi đau lòng, giờ biết sai có thể thay đổi, bà đây cũng tha thứ cho anh!
Ừ, đẹp trai như thế, tôi không tha thứ thì sao được?
Dẫn tôi đi đi.
Ai ngờ •••
Diệp Huyền chỉ là đưa cô về chỗ cũ, đặt xuống đất, quay đầu rời đi.
Trà xanh Dung Dung: "••• "
Diệp Huyền lái xe ba gác, thình thịch rời đi, cuối cùng ném lại một câu.
"Nhường đường! Cô tiếp tục kinh doanh đi!"
Trà xanh Dung Dung: "???"
Nước mắt muốn rớt xuống.
Venus hành động thất bại rồi!
Chàng trai này rõ ràng xem mình như người giả vờ bị đụng!
Anh trai thần tiên à, người ta không phải muốn giả vờ bị đụng đâu, chỉ là thèm muốn thân thể của anh thôi! Khụ khụ, cũng thèm tiền của anh nữa!
"Bá bá bá ~~~ "
Một chiếc xe hàng lớn lao vùn vụt tới, tới gần mới nhìn rõ có một người phụ nữ đang nằm giữa đường, vội vàng thắng xe.
Trà xanh Dung Dung bị dọa đến rơi mất cả giày, lộn nhào chạy trốn.
"Cô TM có bệnh a!"
Lái xe chửi ầm lên: "Giữa ban ngày lại nằm giữa đường, muốn chết à?"
Trà xanh Dung Dung đầy bụi đất: "•••• "
...
Diệp Huyền đẩy trà xanh Dung Dung ra thì lái xe ba gác mang một túi lớn đến khu chung cư.
Nhưng khu chung cư không vào được.
Một người phụ nữ xinh đẹp vừa lúc đứng ngay cửa tiểu khu, cô ta đi tới: "Đồ chuyển phát nhanh này là của tôi."
Diệp Huyền liếc mắt nhìn cô: "Người đẹp à, số điện thoại của cô là số mấy?"
Sắc mặt người kia nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: "Anh bắt chuyện với tôi sao?"
Diệp Huyền như cô như là nhìn đồ đần, liếc qua một chút: "Người đẹp, cô không nói điện thoại, tôi làm sao tôi biết hàng chuyển phát nhanh có phải là của cô hay không?"
Nữ: "••••• "
Lúc này, bên cạnh đột nhiên có một người đàn ông, hắn lái chiếc Honda đi qua, thấy Diệp Huyền đang đứng nói chuyện với phụ nữ.
"Diệp Huyền!"
Người đàn ông vốn còn không dám nhận, hắn thử kêu một tiếng.
"Tống Tư Minh?"
Diệp Huyền quay đầu thì nhận ra, đây là bạn học thời đại học của hắn Tống Tư Minh.
"Ôi, thật là cậu rồi."
Lúc đầu Tống Tư Minh còn hâm mộ đố kị vì Diệp Huyền đẹp trai, nhưng vừa nhìn thấy Diệp Huyền lái ba gác đi chuyển phát nhanh, trong lòng hắn lại cân bằng hơn nhiều.
Hắn xuống xe, hàn huyên cùng Diệp Huyền.
"Gần đây thế nào?" Tống Tư Minh ra vẻ quan tâm bạn.
"Đưa chuyển phát nhanh đó."
Diệp Huyền cười cười.
Hắn không cố ý giả nghèo, mặc dù xe thể thao 9000 vạn của hắn để ở công ty, trong tài khoản có 1 tỷ, nhưng hắn đúng là người chuyển phát nhanh, cái này không phải nói láo mà?
Tống Tư Minh lại cố gắng giả nghèo, cảm khái nói: "Đúng vậy, giờ kinh tế không tốt lắm, mình cũng tìm bừa một công việc, tiền lương cũng không cao, trải qua nhất cuộc sống của một người bình thường. Nhớ tới đại học lúc hăng hái, giờ thì đúng thảm."
Hiện tại giữa bạn bè với nhau đều lưu hành —— giả nghèo.
Giả nghèo không phải là nghèo thật. Dù sao có một người khoe của rất dễ khiến người ta tức giận. Nhưng giả nghèo cũng sẽ có một cảm giác ưu việt, lại có thể khiến người khác khắc sâu ấn tượng, nhưng lại nói mình cũng không được gì.
Bạn bè giả nghèo đang là cách nói chuyện lưu hành gần đây!
Tống Tư Minh cảm giác vô cùng ưu việt, trên mặt hắn lại thân thiết hỏi han: "Đúng rồi, báo cậu biết, ba ngày sau họp lớp đại học. Đẹp trai như cậu không thể vắng mặt đâu, phải tham gia nhé. Bằng không thì cậu không đi, mỹ nữ lớp mình chắc cũng không đi, bọn mình còn tụ hội cái gì?"
"Họp lớp à? Tốt!" Diệp Huyền cũng muốn gặp lại bạn bè cũ.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Diệp Huyền vang lên.
"Thôi, không quấy rầy nữa, ba ngày sau gặp."
"Tạm biệt."
Tống Tư Minh cáo từ, lái Honda tiến vào cư xá, trước khi đi còn rú chiếc Honda của mình.
Diệp Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng.
Có ý tứ.
Làm sao bây giờ?
Diệp Huyền trầm mặc một chút, dừng xe, đi xuống.
Hắn ôm trà xanh Dung Dung lên •••
Trong lòng Dung Dung tim đập thình thịch!
Được anh trai kia ôm, hạnh phúc qua!
Đập vào mặt, là mùi tiền, ừ, cực kỳ giống tình yêu!
Ai ngờ ••
Diệp Huyền bĩu môi, cười lạnh một tiếng: "Muốn lừa ai? Không có cửa đâu!"
Hắn trực tiếp ôm cô, bỏ xuống bên đường.
Phốc!
Trà xanh Dung Dung: "•••• "
Nội tâm đờ đẫn •••
Khó gặp được một đại mỹ nữ hoạt sắc sinh hương ở trên đường, cô không thơm sao?
Đáng nhẽ mắt phải sáng lên, anh hùng cứu mỹ nhân đưa tôi về chữa trị vết thương rồi xảy ra những chuyện không nên chứ?
Diệp Huyền bình tĩnh, lái xe ba gác thình thịch đi qua.
Sau đó hắn lại xuống xe, quay trở về.
Nội tâm sụp đổ củ trà xanh Dung Dung lại dấy lên hi vọng!
Nội tâm điên cuồng mừng rỡ!
Rốt cục lương tâm của anh ta cũng phát hiện rồi!
Bỏ lỡ tôi là một sai lầm không thể tha thứ đó.
Mặc dù ngay từ đầu hắn đã tôi đẩy ra, làm tôi đau lòng, giờ biết sai có thể thay đổi, bà đây cũng tha thứ cho anh!
Ừ, đẹp trai như thế, tôi không tha thứ thì sao được?
Dẫn tôi đi đi.
Ai ngờ •••
Diệp Huyền chỉ là đưa cô về chỗ cũ, đặt xuống đất, quay đầu rời đi.
Trà xanh Dung Dung: "••• "
Diệp Huyền lái xe ba gác, thình thịch rời đi, cuối cùng ném lại một câu.
"Nhường đường! Cô tiếp tục kinh doanh đi!"
Trà xanh Dung Dung: "???"
Nước mắt muốn rớt xuống.
Venus hành động thất bại rồi!
Chàng trai này rõ ràng xem mình như người giả vờ bị đụng!
Anh trai thần tiên à, người ta không phải muốn giả vờ bị đụng đâu, chỉ là thèm muốn thân thể của anh thôi! Khụ khụ, cũng thèm tiền của anh nữa!
"Bá bá bá ~~~ "
Một chiếc xe hàng lớn lao vùn vụt tới, tới gần mới nhìn rõ có một người phụ nữ đang nằm giữa đường, vội vàng thắng xe.
Trà xanh Dung Dung bị dọa đến rơi mất cả giày, lộn nhào chạy trốn.
"Cô TM có bệnh a!"
Lái xe chửi ầm lên: "Giữa ban ngày lại nằm giữa đường, muốn chết à?"
Trà xanh Dung Dung đầy bụi đất: "•••• "
...
Diệp Huyền đẩy trà xanh Dung Dung ra thì lái xe ba gác mang một túi lớn đến khu chung cư.
Nhưng khu chung cư không vào được.
Một người phụ nữ xinh đẹp vừa lúc đứng ngay cửa tiểu khu, cô ta đi tới: "Đồ chuyển phát nhanh này là của tôi."
Diệp Huyền liếc mắt nhìn cô: "Người đẹp à, số điện thoại của cô là số mấy?"
Sắc mặt người kia nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: "Anh bắt chuyện với tôi sao?"
Diệp Huyền như cô như là nhìn đồ đần, liếc qua một chút: "Người đẹp, cô không nói điện thoại, tôi làm sao tôi biết hàng chuyển phát nhanh có phải là của cô hay không?"
Nữ: "••••• "
Lúc này, bên cạnh đột nhiên có một người đàn ông, hắn lái chiếc Honda đi qua, thấy Diệp Huyền đang đứng nói chuyện với phụ nữ.
"Diệp Huyền!"
Người đàn ông vốn còn không dám nhận, hắn thử kêu một tiếng.
"Tống Tư Minh?"
Diệp Huyền quay đầu thì nhận ra, đây là bạn học thời đại học của hắn Tống Tư Minh.
"Ôi, thật là cậu rồi."
Lúc đầu Tống Tư Minh còn hâm mộ đố kị vì Diệp Huyền đẹp trai, nhưng vừa nhìn thấy Diệp Huyền lái ba gác đi chuyển phát nhanh, trong lòng hắn lại cân bằng hơn nhiều.
Hắn xuống xe, hàn huyên cùng Diệp Huyền.
"Gần đây thế nào?" Tống Tư Minh ra vẻ quan tâm bạn.
"Đưa chuyển phát nhanh đó."
Diệp Huyền cười cười.
Hắn không cố ý giả nghèo, mặc dù xe thể thao 9000 vạn của hắn để ở công ty, trong tài khoản có 1 tỷ, nhưng hắn đúng là người chuyển phát nhanh, cái này không phải nói láo mà?
Tống Tư Minh lại cố gắng giả nghèo, cảm khái nói: "Đúng vậy, giờ kinh tế không tốt lắm, mình cũng tìm bừa một công việc, tiền lương cũng không cao, trải qua nhất cuộc sống của một người bình thường. Nhớ tới đại học lúc hăng hái, giờ thì đúng thảm."
Hiện tại giữa bạn bè với nhau đều lưu hành —— giả nghèo.
Giả nghèo không phải là nghèo thật. Dù sao có một người khoe của rất dễ khiến người ta tức giận. Nhưng giả nghèo cũng sẽ có một cảm giác ưu việt, lại có thể khiến người khác khắc sâu ấn tượng, nhưng lại nói mình cũng không được gì.
Bạn bè giả nghèo đang là cách nói chuyện lưu hành gần đây!
Tống Tư Minh cảm giác vô cùng ưu việt, trên mặt hắn lại thân thiết hỏi han: "Đúng rồi, báo cậu biết, ba ngày sau họp lớp đại học. Đẹp trai như cậu không thể vắng mặt đâu, phải tham gia nhé. Bằng không thì cậu không đi, mỹ nữ lớp mình chắc cũng không đi, bọn mình còn tụ hội cái gì?"
"Họp lớp à? Tốt!" Diệp Huyền cũng muốn gặp lại bạn bè cũ.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Diệp Huyền vang lên.
"Thôi, không quấy rầy nữa, ba ngày sau gặp."
"Tạm biệt."
Tống Tư Minh cáo từ, lái Honda tiến vào cư xá, trước khi đi còn rú chiếc Honda của mình.
Diệp Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng.
Có ý tứ.