Chương : 53
Diệp Huyền nhìn về phía Nghiêm Thừa: "Huynh đệ, như vậy đi, để cô ấy đi khách sạn cùng tôi một giờ, để cho tôi tròn mộng tưởng với mối tình đầu, điều kiện tùy huynh đệ anh ra, thế nào?"
"Cái gì?" Tiểu Châu khó có thể tin kêu lên: "Để cho tôi đi cùng anh? Dựa vào cái gì?"
Nghiêm Thừa gật đầu, tức giận nói với Diệp Huyền: "Có phải anh muốn ăn đòn hay không? Đây chính là bạn gái của tôi!"
"2 vạn!" Diệp Huyền nghiêm túc nói. Hiện tại vai trò của hắn là một thổ hào thích dùng tiền nện người.
Đổi người khác, chỉ sợ Nghiêm Thừa lập tức nổi giận nhảy dựng lên.
Là đàn ông, thì sẽ không thể dễ dàng tha thứ có người công nhiên đùa giỡn bạn gái mình ở đầu đường.
Thế nhưng, cái Nghiêm Thừa thích chính là tiền!
Về phần Tiểu Châu, chỉ là một người phụ nữ bị hắn lừa gạt mà thôi.
Đáng tiếc, 2 vạn còn quá ít, phải biết bản thân Tiểu Châu có 3 vạn.
Không đáng giá!
Nghiêm nói với Thừa Diệp Huyền: "Anh nói cái gì? Anh nghĩ rằng chúng tôi là ai? Sẽ vì 2 vạn mà bán bạn gái sao?"
"5 vạn!"
Diệp Huyền tích chữ như vàng, không nói nhảm.
Mặt Nghiêm Thừa run rẩy một chút, thanh âm lập tức từ quãng tám cuồng loạn, biến thành hơi cao: "Không được! Bao nhiêu tiền cũng đừng mơ!"
"10 vạn!"
Diệp Huyền bĩu môi.
Lần này, Nghiêm Thừa thở dốc, ấp úng nửa ngày, không nói chuyện.
Tiểu Châu: "???"
"Ê!"
Tiểu Châu trừng mắt nhìn Nghiêm Thừa hồi lâu, phát hiện Nghiêm Thừa căn bản không nói, tức điên nói: "Anh đang làm gì thế? 10 vạn liền bán lương tâm của mình đi à? Anh đến cùng phải đàn ông hay không?"
"Khụ khụ."
Nghiêm Thừa hít sâu một hơi, nội tâm lại đang điên cuồng xoắn xuýt.
10 vạn, 10 vạn đấy!
Đây chính là 10 vạn a!
Mình phải lừa ít nhất là 3, 4 cô như Tiểu Châu, mới lừa được nhiều tiền như vậy.
10 vạn đồng này, nhưng đủ để mình thoải mái sống qua nửa năm.
Ghê tởm!
Nếu là Tiểu Châu không ở bên cạnh là tốt rồi, mình căn bản không cần xoắn xuýt, lập tức liền có thể kiếm cái mười vạn này.
Nhưng Tiểu Châu nhìn, mình không có cách nào đồng ý thổ hào này. Tiểu Châu ngốc nghếch này rất cương trực, phát hiện mình bán cô ta, sẽ lập tức trở mặt.
Mình đến cùng có nên đồng ý hay không •••
Nghiêm Thừa vùng vẫy trong lòng nửa ngày, cắn răng một cái: "Không, không! Tiểu Châu, anh không phải người như vậy!"
Lúc này Tiểu Châu mới gật gật đầu. Mặc dù Nghiêm Thừa tỏ thái độ có chút tiêu chảy, nhưng dù sao vẫn từ chối yêu cầu vô lý này.
"20 vạn!"
Diệp Huyền căn bản không để vào mắt lời từ chối của Nghiêm Thừa, mí mắt đều không thèm nhấc, bỏ lại một câu như vậy.
"20 vạn!"
Nghiêm Thừa thở còn gấp hơn người mắc bệnh hô hấp, hai mắt đỏ rực…
20 vạn, đây chính là 20 vạn đấy.
Một giờ mà thôi!
Lừa sạch tài sản của Tiểu Châu, mới 3 vạn!
Nhưng chỉ cần Tiểu Châu chơi với thổ hào một giờ, liền kiếm 20 vạn!
Tiểu Châu chơi với thổ hào xong, mình lại lừa thêm 3 vạn!
Hoàn mỹ!!
Hắn lập tức im lặng.
Tiểu Châu thọc hắn, tràn đầy tự tin nói: "Nghiêm Thừa! Nói cho hắn biết! Dù có bao nhiêu tiền, anh đều sẽ không đồng ý! Tình yêu của chúng ta là vô giá!"
Ai ngờ ••
Nghiêm Thừa căn bản không lên tiếng.
Tiểu Châu: "…"
Cô kinh ngạc nhìn về phía Nghiêm Thừa.
Lúc này, bạn trai không phải hẳn là nên bảo vệ mình sao?
Nghiêm Thừa tằng hắng, nuốt nước miếng một cái, cười khan nói: "Tiểu Châu à, thật ra anh cảm thấy tình yêu đúng là vô giá, nhưng dạo gần đây công việc làm ăn cần dùng tiền gấp. 20 vạn này đủ cho anh tiếp tục, rất quan trọng đối với tôi. Em đã yêu tôi như vậy, hay là ••• "
"Anh đang nói bậy bạ gì đó?"
Tiểu Châu tức giận hai mắt đỏ ngầu, lớn tiếng mắng: "20 vạn, anh liền bán bạn gái mình trên đường cho người đàn ông khác? Để tôi đi bồi người ta một giờ? Nghiêm Thừa, anh có cần mặt mũi hay không?"
Diệp Huyền nhìn Nghiêm Thừa không nói, kiêu căng từ trong bọc móc ra •••
Một xấp một xấp tiền mặt mới tinh!
Một tay 10 xấp, hai tay chính là 20 vạn!
"Thấy không?"
Diệp Huyền bình tĩnh nói: "20 vạn tiền mặt, một tay giao tiền một tay giao người, tuyệt đối không do dự."
Nghiêm Thừa nhìn thấy 20 vạn tiền mặt sống sờ sờ kia, một chút do dự trong mắt cuối cùng cũng đã biến mất, kéo Tiểu Châu đang tức giận, chém đinh chặt sắt nói: "Tiểu Châu, em có yêu anh hay không?"
Tiểu Châu cúi đầu: "Đương nhiên yêu anh. Bằng không thì tại sao em lại rời khỏi Lưu Hoa yêu em như vậy?"
"Nếu như em yêu anh, xin hãy đồng ý với anh một việc!"
Trong mắt Nghiêm Thừa, đột nhiên tuôn ra nước mắt, nức nở nói: "Xin em, giúp anh kiếm được 20 vạn này! Anh thật rất cần 20 vạn này!"
"Cái gì?"
Tiểu Châu đơ tại chỗ••• khó có thể tin nhìn Nghiêm Thừa.
"Anh, anh thật sự muốn đưa em đưa cho vị tiên sinh này sao, chỉ vì 20 vạn?"
Tiểu Châu tức giận đến vành mắt rơi lệ.
"Chỉ là chơi một giờ mà thôi! Lại không rơi một sợi tóc!" Nghiêm Thừa lại khuyên nhủ: "Vị tiên sinh này đẹp trai như vậy, lại có tiền như vậy, rất nhiều nữ sinh muốn cũng không thể đi lên xe của hắn. Em lời rồi!"
"Anh nói cái gì?"
Tiểu Châu tức giận vung tay tát: "Anh anh anh, anh không phải là đàn ông!"
Nghiêm Thừa đau khổ cầu khẩn: "Tiểu Châu, đồng ý với anh có được hay không, chỉ lần này, anh thật sự rất thiếu 20 vạn này!"
Sắc mặt Tiểu Châu trắng bệch.
Ánh mắt Nhìn Nghiêm Thừa bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Cô nghĩ, mình cùng Nghiêm Thừa là trời đất tạo nên một đôi, có thể cùng nhau đến đầu bạc răng long.
Thế nhưng hiện tại, cô đã thấy rõ bộ mặt của tên đàn ông này!
Vậy mà vì chỉ là 20 vạn, bán đứng cô!!
Diệp Huyền nhìn ánh mắt Tiểu Châu, trong lòng biết, kế ly gián, thành công!
Aizz, quá dễ dàng.
Quả nhiên có tiền chính là ngưu bức!!
"Tiểu Châu..." Nghiêm Thừa cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng kia của Tiểu Châu, rất chột dạ.
Tiểu Châu hít sâu một hơi: "Được! Nghiêm Thừa! Anh không phải là vì tiền, muốn đưa tôi đưa cho vị soái ca này sao? Tôi sẽ cho hài lòng! Soái ca! Đi, tôi đi với anh"
Tiểu Châu cầm lấy tiền, tức giận ngồi lên siêu xe của Diệp Huyền.
Nghiêm Thừa hốt hoảng: "Ê! Tiền kia là của anh! Em trả đây!"
Tiểu Châu nhìn chính mình cũng ngồi lên xe của người khác, cái thứ nhất mà Nghiêm Thừa này nghĩ tới thế nhưng không phải dỗ cô, mà là đòi tiền, lúc ấy liền khóc.
Cô đã triệt để nhìn thấu Nghiêm Thừa, thất vọng, tổn thương thấu tâm.
"Nghiêm Thừa, anh là đồ súc sinh mặt người dạ thú, anh vốn không thật lòng với tôi. Anh chỉ là đang lợi dụng tôi, đùa bỡn tình cảm của tôi. Về sau tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."
Tiểu Châu khóc, nói với Diệp Huyền: "Soái ca! Dẫn tôi đi đi. Tôi lại nhìn thấy anh ta một lần, sẽ nôn ra mất."
"Cái gì?" Tiểu Châu khó có thể tin kêu lên: "Để cho tôi đi cùng anh? Dựa vào cái gì?"
Nghiêm Thừa gật đầu, tức giận nói với Diệp Huyền: "Có phải anh muốn ăn đòn hay không? Đây chính là bạn gái của tôi!"
"2 vạn!" Diệp Huyền nghiêm túc nói. Hiện tại vai trò của hắn là một thổ hào thích dùng tiền nện người.
Đổi người khác, chỉ sợ Nghiêm Thừa lập tức nổi giận nhảy dựng lên.
Là đàn ông, thì sẽ không thể dễ dàng tha thứ có người công nhiên đùa giỡn bạn gái mình ở đầu đường.
Thế nhưng, cái Nghiêm Thừa thích chính là tiền!
Về phần Tiểu Châu, chỉ là một người phụ nữ bị hắn lừa gạt mà thôi.
Đáng tiếc, 2 vạn còn quá ít, phải biết bản thân Tiểu Châu có 3 vạn.
Không đáng giá!
Nghiêm nói với Thừa Diệp Huyền: "Anh nói cái gì? Anh nghĩ rằng chúng tôi là ai? Sẽ vì 2 vạn mà bán bạn gái sao?"
"5 vạn!"
Diệp Huyền tích chữ như vàng, không nói nhảm.
Mặt Nghiêm Thừa run rẩy một chút, thanh âm lập tức từ quãng tám cuồng loạn, biến thành hơi cao: "Không được! Bao nhiêu tiền cũng đừng mơ!"
"10 vạn!"
Diệp Huyền bĩu môi.
Lần này, Nghiêm Thừa thở dốc, ấp úng nửa ngày, không nói chuyện.
Tiểu Châu: "???"
"Ê!"
Tiểu Châu trừng mắt nhìn Nghiêm Thừa hồi lâu, phát hiện Nghiêm Thừa căn bản không nói, tức điên nói: "Anh đang làm gì thế? 10 vạn liền bán lương tâm của mình đi à? Anh đến cùng phải đàn ông hay không?"
"Khụ khụ."
Nghiêm Thừa hít sâu một hơi, nội tâm lại đang điên cuồng xoắn xuýt.
10 vạn, 10 vạn đấy!
Đây chính là 10 vạn a!
Mình phải lừa ít nhất là 3, 4 cô như Tiểu Châu, mới lừa được nhiều tiền như vậy.
10 vạn đồng này, nhưng đủ để mình thoải mái sống qua nửa năm.
Ghê tởm!
Nếu là Tiểu Châu không ở bên cạnh là tốt rồi, mình căn bản không cần xoắn xuýt, lập tức liền có thể kiếm cái mười vạn này.
Nhưng Tiểu Châu nhìn, mình không có cách nào đồng ý thổ hào này. Tiểu Châu ngốc nghếch này rất cương trực, phát hiện mình bán cô ta, sẽ lập tức trở mặt.
Mình đến cùng có nên đồng ý hay không •••
Nghiêm Thừa vùng vẫy trong lòng nửa ngày, cắn răng một cái: "Không, không! Tiểu Châu, anh không phải người như vậy!"
Lúc này Tiểu Châu mới gật gật đầu. Mặc dù Nghiêm Thừa tỏ thái độ có chút tiêu chảy, nhưng dù sao vẫn từ chối yêu cầu vô lý này.
"20 vạn!"
Diệp Huyền căn bản không để vào mắt lời từ chối của Nghiêm Thừa, mí mắt đều không thèm nhấc, bỏ lại một câu như vậy.
"20 vạn!"
Nghiêm Thừa thở còn gấp hơn người mắc bệnh hô hấp, hai mắt đỏ rực…
20 vạn, đây chính là 20 vạn đấy.
Một giờ mà thôi!
Lừa sạch tài sản của Tiểu Châu, mới 3 vạn!
Nhưng chỉ cần Tiểu Châu chơi với thổ hào một giờ, liền kiếm 20 vạn!
Tiểu Châu chơi với thổ hào xong, mình lại lừa thêm 3 vạn!
Hoàn mỹ!!
Hắn lập tức im lặng.
Tiểu Châu thọc hắn, tràn đầy tự tin nói: "Nghiêm Thừa! Nói cho hắn biết! Dù có bao nhiêu tiền, anh đều sẽ không đồng ý! Tình yêu của chúng ta là vô giá!"
Ai ngờ ••
Nghiêm Thừa căn bản không lên tiếng.
Tiểu Châu: "…"
Cô kinh ngạc nhìn về phía Nghiêm Thừa.
Lúc này, bạn trai không phải hẳn là nên bảo vệ mình sao?
Nghiêm Thừa tằng hắng, nuốt nước miếng một cái, cười khan nói: "Tiểu Châu à, thật ra anh cảm thấy tình yêu đúng là vô giá, nhưng dạo gần đây công việc làm ăn cần dùng tiền gấp. 20 vạn này đủ cho anh tiếp tục, rất quan trọng đối với tôi. Em đã yêu tôi như vậy, hay là ••• "
"Anh đang nói bậy bạ gì đó?"
Tiểu Châu tức giận hai mắt đỏ ngầu, lớn tiếng mắng: "20 vạn, anh liền bán bạn gái mình trên đường cho người đàn ông khác? Để tôi đi bồi người ta một giờ? Nghiêm Thừa, anh có cần mặt mũi hay không?"
Diệp Huyền nhìn Nghiêm Thừa không nói, kiêu căng từ trong bọc móc ra •••
Một xấp một xấp tiền mặt mới tinh!
Một tay 10 xấp, hai tay chính là 20 vạn!
"Thấy không?"
Diệp Huyền bình tĩnh nói: "20 vạn tiền mặt, một tay giao tiền một tay giao người, tuyệt đối không do dự."
Nghiêm Thừa nhìn thấy 20 vạn tiền mặt sống sờ sờ kia, một chút do dự trong mắt cuối cùng cũng đã biến mất, kéo Tiểu Châu đang tức giận, chém đinh chặt sắt nói: "Tiểu Châu, em có yêu anh hay không?"
Tiểu Châu cúi đầu: "Đương nhiên yêu anh. Bằng không thì tại sao em lại rời khỏi Lưu Hoa yêu em như vậy?"
"Nếu như em yêu anh, xin hãy đồng ý với anh một việc!"
Trong mắt Nghiêm Thừa, đột nhiên tuôn ra nước mắt, nức nở nói: "Xin em, giúp anh kiếm được 20 vạn này! Anh thật rất cần 20 vạn này!"
"Cái gì?"
Tiểu Châu đơ tại chỗ••• khó có thể tin nhìn Nghiêm Thừa.
"Anh, anh thật sự muốn đưa em đưa cho vị tiên sinh này sao, chỉ vì 20 vạn?"
Tiểu Châu tức giận đến vành mắt rơi lệ.
"Chỉ là chơi một giờ mà thôi! Lại không rơi một sợi tóc!" Nghiêm Thừa lại khuyên nhủ: "Vị tiên sinh này đẹp trai như vậy, lại có tiền như vậy, rất nhiều nữ sinh muốn cũng không thể đi lên xe của hắn. Em lời rồi!"
"Anh nói cái gì?"
Tiểu Châu tức giận vung tay tát: "Anh anh anh, anh không phải là đàn ông!"
Nghiêm Thừa đau khổ cầu khẩn: "Tiểu Châu, đồng ý với anh có được hay không, chỉ lần này, anh thật sự rất thiếu 20 vạn này!"
Sắc mặt Tiểu Châu trắng bệch.
Ánh mắt Nhìn Nghiêm Thừa bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Cô nghĩ, mình cùng Nghiêm Thừa là trời đất tạo nên một đôi, có thể cùng nhau đến đầu bạc răng long.
Thế nhưng hiện tại, cô đã thấy rõ bộ mặt của tên đàn ông này!
Vậy mà vì chỉ là 20 vạn, bán đứng cô!!
Diệp Huyền nhìn ánh mắt Tiểu Châu, trong lòng biết, kế ly gián, thành công!
Aizz, quá dễ dàng.
Quả nhiên có tiền chính là ngưu bức!!
"Tiểu Châu..." Nghiêm Thừa cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng kia của Tiểu Châu, rất chột dạ.
Tiểu Châu hít sâu một hơi: "Được! Nghiêm Thừa! Anh không phải là vì tiền, muốn đưa tôi đưa cho vị soái ca này sao? Tôi sẽ cho hài lòng! Soái ca! Đi, tôi đi với anh"
Tiểu Châu cầm lấy tiền, tức giận ngồi lên siêu xe của Diệp Huyền.
Nghiêm Thừa hốt hoảng: "Ê! Tiền kia là của anh! Em trả đây!"
Tiểu Châu nhìn chính mình cũng ngồi lên xe của người khác, cái thứ nhất mà Nghiêm Thừa này nghĩ tới thế nhưng không phải dỗ cô, mà là đòi tiền, lúc ấy liền khóc.
Cô đã triệt để nhìn thấu Nghiêm Thừa, thất vọng, tổn thương thấu tâm.
"Nghiêm Thừa, anh là đồ súc sinh mặt người dạ thú, anh vốn không thật lòng với tôi. Anh chỉ là đang lợi dụng tôi, đùa bỡn tình cảm của tôi. Về sau tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."
Tiểu Châu khóc, nói với Diệp Huyền: "Soái ca! Dẫn tôi đi đi. Tôi lại nhìn thấy anh ta một lần, sẽ nôn ra mất."