Chương : 43
"Lưu Hoa, thật đáng thương."
Tô Thiển Thiển vô cùng thương hại Lưu Hoa.
Diệp Huyền nghĩ nghĩ, Lưu Hoa biểu hiện như vậy, rõ ràng là không bỏ được cô gái tên Tiểu Châu kia.
Hắn nhìn sang Tô Thiển Thiển: "Chỗ này rất gần nhà em, anh muốn tìm Lưu Hoa tâm sự."
"Ừm."
Tô Thiển Thiển là một nữ sinh rất hiểu chuyện, nghe xong liền gật đầu nói: "Em xuống xe rồi tự về là được, anh đi đi!"
Diệp Huyền tiễn Tô Thiển Thiển về xong, nghĩ ngợi một chút, sau đó lấy điện thoại ra.
Gọi điện thoại cho Lưu Hoa.
"Diệp Huyền, là cậu sao?"
Lưu Hoa nhận điện thoại thì vô cùng bất ngờ, nhưng Diệp Huyền nghe ra trong giọng nói của hắn vẫn còn chút buồn bã, chắc là tâm trạng vẫn rất tệ.
Diệp Huyền có thể hiểu được, lại nói: "Tâm trạng của mình không tốt, có thời gian đi uống rượu không?"
Diệp Huyền rất tinh tế.
Rõ ràng là hắn biết tâm trạng Lưu Hoa không tốt, cần mượn rượu giải sầu, nhưng không nói thẳng ra, mà lại nói là tâm trạng mình không tốt, cần người uống rượu cùng.
Lưu Hoa sửng sốt, không ngờ lại trùng hợp đến vậy, cùng lúc buồn bã muốn mượn rượu giải sầu luôn.
Bây giờ không ai cần mượn rượu giải sầu hơn hắn cả.
"Được, lúc nào, ở đâu?" Bây giờ hắn chỉ muốn khóc lớn một trận, say khướt một lần.
"Bây giờ luôn đi." Diệp Huyền nói: "Được rồi, giờ cậu ở đâu? Mình đi tìm cậu."
Lưu Hoa: "Mình đang ở gần Joy City..."
Diệp Huyền "vui mừng": "A, thật sao? Trùng hợp quá, mình cũng vậy… Nói địa chỉ cụ thể đi, mình qua ngay."
Mười phút sau, Diệp Huyền lại xuống bãi đỗ xe, sau đó gặp được Lưu Hoa.
Lúc mới gặp, hai người không nói chuyện nhiều.
Tình bạn của đàn ông có một đặc điểm, nếu thật sự là bạn bè thân thiết, thì dù cách xa thế nào, bao lâu không gặp thì chỉ cần bưng chén rượu lên, uống ba chén xong là lại thân thiết như chưa bao giờ cách xa.
Điểm này, đàn ông ông và phụ nữ khác nhau hoàn toàn. Đàn ông mà thân thiết thật, thì không cần lắm lời.
Ba chén rượu vào bụng, Lưu Hoa không thèm hỏi thăm tình hình gần đây của Diệp Huyền nữa mà phun hết nỗi lòng của mình ra.
"… Mình quen một cô gái, tên là Tiểu Châu!"
"Nói thật, bây giờ mình cần uống rượu giải sầu hơn người khác nhiều!"
"Mình sắp không chịu nổi, sắp phát điên rồi."
Hai người uống rượu, Lưu Hoa khóc lóc kể lể.
Nói hơn một giờ, nói từ khi hắn mới biết Tiểu Châu, đến chuyện mấy lần chia tay rồi quay lại…
Cũng được coi là một cuộc tình khắc cốt ghi tâm.
"Cậu có yêu cô Tiểu Châu này không?"
Lưu Hoa lắc đầu: "Mình cũng không biết."
Thật ra hôm nay, sau khi Lưu Hoa biết lòng của Tiểu Châu, biết cô ấy vẫn yêu Nghiêm Thừa mà vẫn gọi điện thoại cho hắn ta đến đón Tiểu Châu về, Diệp Huyền đã biết – Lưu Hoa thật sự yêu Tiểu Châu rồi.
Nếu như không yêu thật lòng, thì sao lại dễ dàng tha thứ chuyện bạn gái mình để mật khẩu điện thoại là sinh nhật thằng khác, còn lưu số thằng khác trong danh bạ là “Anh yêu”?
Nếu là Diệp Huyền, chỉ sợ hắn sẽ không chút do dự, lập tức bỏ rơi cô ta rồi.
Nhưng Lưu Hoa không như vậy.
Thậm chí hắn còn chủ động thông báo cho tình địch, để hắn tới đón bạn gái mình về.
Điều này chứng tỏ…
Lưu Hoa thật lòng yêu Tiểu Châu
Diệp Huyền cảm thấy, làm bạn bè, lúc cần thiết thì nên giúp bạn mình một tay!
"Có muốn dùng kế để ly gián Tiểu Châu và gã Nghiêm Thừa kia không?"
Bởi vì cái gọi là ‘có tiền có thể xui ma khiến quỷ’, có thể dùng tiền đi khảo nghiệm tên Nghiêm Thừa đó.
"Đi, đi theo mình!!"
Diệp Huyền kéo Lưu Hoa lên, xuống hầm để xe.
"Móa! Xe này là của cậu? Rolls-Royce!"
Lúc Lưu Hoa nhìn thấy xe của Diệp Huyền thì cực kì kinh ngạc, ngay cả bi thương lúc nãy cũng không cánh mà bay.
"Đúng, xe của mình, đi, lên xe."
“Mình… Mình..."
Lưu Hoa vô cùng căng thẳng, lần đầu tiên hắn lên một chiếc xe đắt tiền như vậy, cho nên nơm nớp lo sợ, sợ khua khoắng lung tung làm hỏng cái gì sẽ không đền nổi.
Diệp Huyền cười mắng: "Thả lỏng một chút, không sao đâu."
Trên đường đi, Lưu Hoa nói năng lộn xộn, chấn kinh vô cùng.
Xe này mấy trăm vạn?
"Sao cậu lại mua được xe này?"
"Ngưu bức quá!"
Diệp Huyền mồ hôi nói: "Không phải cậu mới chia tay sao? Sao giờ đã quên hết rồi thế?"
Lưu Hoa: "..."
Diệp Huyền: "Mình có một cách, có thể khiến cô Tiểu Châu kia quên người cũ."
Lưu Hoa vui mừng: "Cách gì?"
Diệp Huyền: "Bởi vì cái gọi là "Tuyệt đối không nên đi thử lòng người", mình có thể lấy tiền đi thử cái tên Nghiêm Thừa kia... Đương nhiên, chuyện này phải xem cậu có muốn hay không, nếu không thì mình không làm kẻ ác đâu, dù sao cũng hơi thất đức."
Lưu Hoa do dự một chút: "Để mình suy nghĩ đã."
Ngày hôm sau, Diệp Huyền vẫn đi giao đồ chuyển phát nhanh, đi 9 tiểu khu, 3 thôn xã, 1 trường học, nói chung là hơn 200 đơn chuyển phát.
Không có phát động đơn chuyển phát nhanh đặc thù nào.
Diệp Huyền có hơi thất vọng.
Nhưng Diệp Huyền không biết là, ở một tiểu khu nào đó, sau khi nhận được đồ chuyển phát nhanh của Diệp Huyền, một nữ sinh khen không dứt miệng, còn phát lên vòng bạn bè:
"Sau này mình muốn chuyển phát sẽ chỉ chọn Thuận Phong thôi!!! Anh giai vừa nãy đẹp trai quá, lại còn rất biết ăn mặc nữa!!! Ngày mai nhận đồ chuyển phát mình sẽ nói là không có tiền mặt, yêu cầu chuyển khoản Wechat →_→!"
Cô gái này còn chụp trộm một bức ảnh của Diệp Huyền, đăng lên mạng.
Nhưng cô gái cũng không ngờ, bài đăng của mình lại nhanh chóng bùng nổ!
Lập tức, bùng nổ.
Rất nhiều bạn bè của cô ta nhìn thấy bài đăng xong liền nhao nhao chia sẻ, bình luận phía dưới đều là khen ngợi.
"Anh giai này, thật sự rất đẹp trai!"
"Không chỉ nhan sắc phi phàm, khí chất xuất chúng, mà ăn mặc cũng rất đẹp!"
"Ăn mặc rất được, mình cảm thấy rất nhiều anh đẹp trai nhưng không có mắt thẩm mĩ, phối đồ rối tinh rồi mù, đây là người phối đồ đẹp nhất mà mình từng thấy!"
"Cầu điểm chuyển phát nhanh cụ thể, mình cũng muốn đi gửi chuyển phát nhanh!
Đến đâu để gửi chuyển phát nhanh vậy."
"Tiêu Tiêu, nếu mai cậu lấy được Wechat của hắn thì nhất định phải gửi cho mình nữa, nếu không cậu tự biết hậu quả."
"Đã chụp màn hình, ngày mai sẽ tìm cậu lấy Wechat của anh giai đó."
Nhưng chị gái nói Diệp Huyền phối đồ đẹp kia càng nhìn càng thích, không nhịn được đăng lên Weibo, thế là trên Weibo cũng dậy sóng vì chủ đề này.
Tô Thiển Thiển vô cùng thương hại Lưu Hoa.
Diệp Huyền nghĩ nghĩ, Lưu Hoa biểu hiện như vậy, rõ ràng là không bỏ được cô gái tên Tiểu Châu kia.
Hắn nhìn sang Tô Thiển Thiển: "Chỗ này rất gần nhà em, anh muốn tìm Lưu Hoa tâm sự."
"Ừm."
Tô Thiển Thiển là một nữ sinh rất hiểu chuyện, nghe xong liền gật đầu nói: "Em xuống xe rồi tự về là được, anh đi đi!"
Diệp Huyền tiễn Tô Thiển Thiển về xong, nghĩ ngợi một chút, sau đó lấy điện thoại ra.
Gọi điện thoại cho Lưu Hoa.
"Diệp Huyền, là cậu sao?"
Lưu Hoa nhận điện thoại thì vô cùng bất ngờ, nhưng Diệp Huyền nghe ra trong giọng nói của hắn vẫn còn chút buồn bã, chắc là tâm trạng vẫn rất tệ.
Diệp Huyền có thể hiểu được, lại nói: "Tâm trạng của mình không tốt, có thời gian đi uống rượu không?"
Diệp Huyền rất tinh tế.
Rõ ràng là hắn biết tâm trạng Lưu Hoa không tốt, cần mượn rượu giải sầu, nhưng không nói thẳng ra, mà lại nói là tâm trạng mình không tốt, cần người uống rượu cùng.
Lưu Hoa sửng sốt, không ngờ lại trùng hợp đến vậy, cùng lúc buồn bã muốn mượn rượu giải sầu luôn.
Bây giờ không ai cần mượn rượu giải sầu hơn hắn cả.
"Được, lúc nào, ở đâu?" Bây giờ hắn chỉ muốn khóc lớn một trận, say khướt một lần.
"Bây giờ luôn đi." Diệp Huyền nói: "Được rồi, giờ cậu ở đâu? Mình đi tìm cậu."
Lưu Hoa: "Mình đang ở gần Joy City..."
Diệp Huyền "vui mừng": "A, thật sao? Trùng hợp quá, mình cũng vậy… Nói địa chỉ cụ thể đi, mình qua ngay."
Mười phút sau, Diệp Huyền lại xuống bãi đỗ xe, sau đó gặp được Lưu Hoa.
Lúc mới gặp, hai người không nói chuyện nhiều.
Tình bạn của đàn ông có một đặc điểm, nếu thật sự là bạn bè thân thiết, thì dù cách xa thế nào, bao lâu không gặp thì chỉ cần bưng chén rượu lên, uống ba chén xong là lại thân thiết như chưa bao giờ cách xa.
Điểm này, đàn ông ông và phụ nữ khác nhau hoàn toàn. Đàn ông mà thân thiết thật, thì không cần lắm lời.
Ba chén rượu vào bụng, Lưu Hoa không thèm hỏi thăm tình hình gần đây của Diệp Huyền nữa mà phun hết nỗi lòng của mình ra.
"… Mình quen một cô gái, tên là Tiểu Châu!"
"Nói thật, bây giờ mình cần uống rượu giải sầu hơn người khác nhiều!"
"Mình sắp không chịu nổi, sắp phát điên rồi."
Hai người uống rượu, Lưu Hoa khóc lóc kể lể.
Nói hơn một giờ, nói từ khi hắn mới biết Tiểu Châu, đến chuyện mấy lần chia tay rồi quay lại…
Cũng được coi là một cuộc tình khắc cốt ghi tâm.
"Cậu có yêu cô Tiểu Châu này không?"
Lưu Hoa lắc đầu: "Mình cũng không biết."
Thật ra hôm nay, sau khi Lưu Hoa biết lòng của Tiểu Châu, biết cô ấy vẫn yêu Nghiêm Thừa mà vẫn gọi điện thoại cho hắn ta đến đón Tiểu Châu về, Diệp Huyền đã biết – Lưu Hoa thật sự yêu Tiểu Châu rồi.
Nếu như không yêu thật lòng, thì sao lại dễ dàng tha thứ chuyện bạn gái mình để mật khẩu điện thoại là sinh nhật thằng khác, còn lưu số thằng khác trong danh bạ là “Anh yêu”?
Nếu là Diệp Huyền, chỉ sợ hắn sẽ không chút do dự, lập tức bỏ rơi cô ta rồi.
Nhưng Lưu Hoa không như vậy.
Thậm chí hắn còn chủ động thông báo cho tình địch, để hắn tới đón bạn gái mình về.
Điều này chứng tỏ…
Lưu Hoa thật lòng yêu Tiểu Châu
Diệp Huyền cảm thấy, làm bạn bè, lúc cần thiết thì nên giúp bạn mình một tay!
"Có muốn dùng kế để ly gián Tiểu Châu và gã Nghiêm Thừa kia không?"
Bởi vì cái gọi là ‘có tiền có thể xui ma khiến quỷ’, có thể dùng tiền đi khảo nghiệm tên Nghiêm Thừa đó.
"Đi, đi theo mình!!"
Diệp Huyền kéo Lưu Hoa lên, xuống hầm để xe.
"Móa! Xe này là của cậu? Rolls-Royce!"
Lúc Lưu Hoa nhìn thấy xe của Diệp Huyền thì cực kì kinh ngạc, ngay cả bi thương lúc nãy cũng không cánh mà bay.
"Đúng, xe của mình, đi, lên xe."
“Mình… Mình..."
Lưu Hoa vô cùng căng thẳng, lần đầu tiên hắn lên một chiếc xe đắt tiền như vậy, cho nên nơm nớp lo sợ, sợ khua khoắng lung tung làm hỏng cái gì sẽ không đền nổi.
Diệp Huyền cười mắng: "Thả lỏng một chút, không sao đâu."
Trên đường đi, Lưu Hoa nói năng lộn xộn, chấn kinh vô cùng.
Xe này mấy trăm vạn?
"Sao cậu lại mua được xe này?"
"Ngưu bức quá!"
Diệp Huyền mồ hôi nói: "Không phải cậu mới chia tay sao? Sao giờ đã quên hết rồi thế?"
Lưu Hoa: "..."
Diệp Huyền: "Mình có một cách, có thể khiến cô Tiểu Châu kia quên người cũ."
Lưu Hoa vui mừng: "Cách gì?"
Diệp Huyền: "Bởi vì cái gọi là "Tuyệt đối không nên đi thử lòng người", mình có thể lấy tiền đi thử cái tên Nghiêm Thừa kia... Đương nhiên, chuyện này phải xem cậu có muốn hay không, nếu không thì mình không làm kẻ ác đâu, dù sao cũng hơi thất đức."
Lưu Hoa do dự một chút: "Để mình suy nghĩ đã."
Ngày hôm sau, Diệp Huyền vẫn đi giao đồ chuyển phát nhanh, đi 9 tiểu khu, 3 thôn xã, 1 trường học, nói chung là hơn 200 đơn chuyển phát.
Không có phát động đơn chuyển phát nhanh đặc thù nào.
Diệp Huyền có hơi thất vọng.
Nhưng Diệp Huyền không biết là, ở một tiểu khu nào đó, sau khi nhận được đồ chuyển phát nhanh của Diệp Huyền, một nữ sinh khen không dứt miệng, còn phát lên vòng bạn bè:
"Sau này mình muốn chuyển phát sẽ chỉ chọn Thuận Phong thôi!!! Anh giai vừa nãy đẹp trai quá, lại còn rất biết ăn mặc nữa!!! Ngày mai nhận đồ chuyển phát mình sẽ nói là không có tiền mặt, yêu cầu chuyển khoản Wechat →_→!"
Cô gái này còn chụp trộm một bức ảnh của Diệp Huyền, đăng lên mạng.
Nhưng cô gái cũng không ngờ, bài đăng của mình lại nhanh chóng bùng nổ!
Lập tức, bùng nổ.
Rất nhiều bạn bè của cô ta nhìn thấy bài đăng xong liền nhao nhao chia sẻ, bình luận phía dưới đều là khen ngợi.
"Anh giai này, thật sự rất đẹp trai!"
"Không chỉ nhan sắc phi phàm, khí chất xuất chúng, mà ăn mặc cũng rất đẹp!"
"Ăn mặc rất được, mình cảm thấy rất nhiều anh đẹp trai nhưng không có mắt thẩm mĩ, phối đồ rối tinh rồi mù, đây là người phối đồ đẹp nhất mà mình từng thấy!"
"Cầu điểm chuyển phát nhanh cụ thể, mình cũng muốn đi gửi chuyển phát nhanh!
Đến đâu để gửi chuyển phát nhanh vậy."
"Tiêu Tiêu, nếu mai cậu lấy được Wechat của hắn thì nhất định phải gửi cho mình nữa, nếu không cậu tự biết hậu quả."
"Đã chụp màn hình, ngày mai sẽ tìm cậu lấy Wechat của anh giai đó."
Nhưng chị gái nói Diệp Huyền phối đồ đẹp kia càng nhìn càng thích, không nhịn được đăng lên Weibo, thế là trên Weibo cũng dậy sóng vì chủ đề này.