Chương : 38
Edit: DL – Beta: Chi
*****
Tần Dĩ Hằng ném Sở Nghĩa lên giường.
Không sai, là ném.
Giường của Tần Dĩ Hằng rất mềm, Sở Nghĩa kinh ngạc kêu lên một tiếng. Khi người cậu sắp nảy lên, Tần Dĩ Hằng đã theo lên giường.
Bầu không khí vốn đã rất ám muội, xung quanh còn tràn ngập mùi hương đàn ông của Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa nhanh chóng đi vào trạng thái.
Nhưng Tần Dĩ Hằng không lập tức hôn xuống, anh ôm lấy cậu, tay còn lại sờ tóc cậu.
Tần Dĩ Hằng: “Sao vẫn còn ướt thế này?”
Sở Nghĩa ngước mắt nhìn: “Không nghĩ sẽ ngủ sớm thế này nên em chỉ tiện tay sấy qua thôi.”
Cậu nói xong cũng tự đưa tay lên sờ, chỉ còn đuôi tóc hơi ướt một chút thôi.
Sở Nghĩa: “Không sao đâu, chút nữa là khô thôi ạ.”
Tần Dĩ Hằng vẫn nhìn cậu.
Sờ tóc cậu, sờ mặt cậu, sờ tai cậu, sờ cằm cậu, nhưng không hề hôn.
Mắt Tần Dĩ Hằng di chuyển theo đường đi của ngón tay anh, mà Sở Nghĩa vẫn luôn nhìn vào mắt anh, chăm chú dõi theo anh.
Đến hôm nay cậu mới nhận ra, bản thân chưa bao giờ nghiêm túc quan sát Tần Dĩ Hằng ở khoảng cách gần như vậy.
Tần Dĩ Hằng có một đôi mắt rất đẹp, rất sâu, đôi mắt ấy có lúc sẽ tức giận, có lúc lại dịu dàng, cũng có khi ẩn chứa ý cười.
Lông mày của anh cũng rất đẹp, rất đậm, mũi rất cao, môi không mỏng quá cũng không dày quá.
Từng đường nét trên gương mặt anh, tách riêng đẹp mà tập hợp chung một chỗ vẫn rất đẹp, chỉ nhìn thoáng qua liền khó mà quên được.
“Nhìn gì vậy?” Tần Dĩ Hằng đột nhiên hỏi Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa cười cười: “Nhìn anh.”
Tần Dĩ Hằng: “Nhìn gì anh?”
Sở Nghĩa: “Nhìn thấy anh thật đẹp.”
Sở Nghĩa nói rồi cười rộ lên.
Cậu cũng bị bản thân làm cho ngọt đến ê răng.
Nhưng có vẻ như Tần Dĩ Hằng không cảm thấy gì, thậm chí vẻ mặt anh còn thoáng biến đổi, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.
Anh hơi cúi đầu, hỏi: “Anh đẹp đến mức nào?”
Sở Nghĩa bị hỏi như vậy liền hết cả ê răng, ngay lập tức tiến vào trạng thái.
Cậu khoác tay lên vai anh: “Muốn đẹp tới mức nào liền đẹp tới mức đó.”
Tần Dĩ Hằng đặt tay lên sườn mặt Sở Nghĩa, thoáng cúi đầu, cậu tưởng cuối cùng anh cũng chịu hôn mình, liền nhắm mắt lại.
Nhưng Tần Dĩ Hằng vẫn không làm như vậy.
“Trong mắt em, còn có ai đẹp nữa?” Giọng Tần Dĩ Hằng rất trầm, anh hỏi Sở Nghĩa.
Đã làm bao nhiêu lần, thế nhưng từ trước tới nay, trước khi lâm trận, Tần Dĩ Hằng chưa bao giờ tán tỉnh Sở Nghĩa như vậy, cũng chưa từng nói chuyện gần gũi với cậu đến thế.
Dịu dàng, ái muội, nỉ non.
Sở Nghĩa liền trở nên vô cùng hưng phấn.
Cậu không biết hai ngày nay Tần Dĩ Hằng làm sao, trông cứ là lạ, nói chuyện cũng lạ, biểu hiện càng lạ.
Nhưng xét tổng thể, Sở Nghĩa vẫn rất hưởng thụ.
Tất cả những biến đổi khác lạ của Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa đều vô cùng hưởng thụ.
“Không có ai đẹp cả.” Sở Nghĩa ngoan ngoãn nói những lời ngọt ngào, cậu nhìn Tần Dĩ Hằng, mắt cười cong lên: “Trong mắt em, anh chính là người đẹp nhất.”
Nghe thế, Tần Dĩ Hằng nở nụ cười, nhưng anh vẫn hành động như một đứa nhóc, dáng vẻ không quá tin tưởng, truy hỏi: “Thật chứ?”
Sở Nghĩa gật đầu: “Thật mà.”
Nói ngọt là một chuyện, nhưng Tần Dĩ Hằng thật sự rất đẹp trai. Sở Nghĩa không thể tìm ra một người đẹp trai hơn anh trong số những người cậu quen.
Cậu cảm thấy công đoạn tán tỉnh như vậy là đủ rồi, nên bắt đầu đi thôi.
Nhưng không ngờ bạn học Tần vẫn còn vấn đề cần giải quyết.
Tần Dĩ Hằng: “Nếu anh không đẹp trai thế này, em có đồng ý kết hôn với anh nhanh như vậy không?”
Sở Nghĩa bỗng hơi do dự.
Vừa rồi bởi vì đang nói những lời thật lòng thật dạ nên cậu trả lời rất nhanh.
Nhưng hiện giờ…
Sở Nghĩa ngẫm nghĩ một hồi, nghĩ đến trường hợp có một người đàn ông không đẹp trai lắm đột nhiên đến văn phòng cậu, lấy lý do muốn chịu trách nhiệm cho chuyện tình một đêm, đề xuất chuyện kết hôn với cậu. Sở Nghĩa cảm thấy chắc cậu sẽ không thể đồng ý nhanh như vậy được.
Ít nhất cũng phải suy nghĩ mất vài ngày.
Tìm hiểu thêm một chút.
Thực hiện theo kiểu trình tự xem mắt.
“Em sẽ không.” Tần Dĩ Hằng đã nhận ra.
Sở Nghĩa cười gượng hai tiếng.
Cũng đâu trách được cậu, tuy bản chất bên trong cũng rất quan trọng, nhưng để ý ngoại hình vẫn luôn là là bản tính của số đông mà.
Vì thế, Tần Dĩ Hằng cúi đầu cắn nhẹ lên cổ cậu như một sự trừng phạt.
Sở Nghĩa bị đau, hít hà một hơi.
Tần Dĩ Hằng cắn xong không ngẩng đầu lên luôn mà còn liếm nhẹ lên vết cắn, giống như đang vỗ về vết thương của Sở Nghĩa.
Không khí càng trở nên mờ ám.
Sở Nghĩa ngứa ngáy, cả người mềm nhũn, choáng váng mơ màng.
Đến khi Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu lên, cậu ấm ức hỏi lại: “Em cũng hỏi anh nhé, anh thấy em có đẹp không?”
Tần Dĩ Hằng khẽ nở nụ cười: “Đẹp.”
Trả lời xong, anh liền cúi đầu hôn Sở Nghĩa.
Tán tỉnh rồi hôn, quả nhiên khác biệt, Tần Dĩ Hằng dùng nhiều kỹ xảo biến hóa chơi đùa với môi trên của cậu, rồi đến môi dưới, cuối cùng là đùa nghịch với đầu lưỡi cậu.
Không lâu sau, Tần Dĩ Hằng lưu luyến chuyển qua hôn tai cậu.
Hô hấp của Sở Nghĩa càng lúc càng trở nên nặng nề, cậu ôm chặt lấy Tần Dĩ Hằng.
Ngay khi Tần Dĩ Hằng định hôn dần xuống, Sở Nghĩa bỗng co rụt lại, không cho anh chạm vào.
Còn chưa hỏi xong mà. Cậu vẫn chưa phục đâu đấy.
Sở Nghĩa mở to mắt, đặt tay lên vai Tần Dĩ Hằng, ngăn cản động tác của anh.
Cũng cùng một vấn đề, Sở Nghĩa hỏi ngược lại: “Nếu em không đẹp thế này, lúc trước anh có quyết định kết hôn với em nhanh như vậy không?”
Tần Dĩ Hằng: “Sẽ không đâu.”
Sở Nghĩa: “…”
Ngài Tần à, ngài trả lời quá nhanh rồi đấy.
Ít ra cũng phải suy nghĩ một chút chứ.
Tần Dĩ Hằng bắt lấy tay Sở Nghĩa, quen thuộc đè xuống bên cạnh.
Sở Nghĩa làm bộ giãy giụa một chút, quả nhiên Tần Dĩ Hằng dùng sức giữ chặt hơn.
Anh nói: “Loài người hầu hết đều là động vật sống bằng mắt.”
Ha.
Nói ra những lời trong lòng Sở Nghĩa.
Hay rồi, hóa ra những gì ngài nói lại hợp tình hợp lý đến vậy.
Tần Dĩ Hằng tiếp tục: “Nếu em không như thế này, lần đầu tiên gặp em đó, anh đã chẳng liếc mắt nhìn em một cái.”
Sở Nghĩa: “…”
Có thể nói như vậy sao? Càng nói càng nông cạn rồi đó ngài Tần.
Tần Dĩ Hằng lại tiếp tục: “Nhưng bỏ qua vẻ bề ngoài, anh rất hài lòng với em. Tính cách của em, lý lịch của em, những gì em từng trải qua, anh đều rất vừa lòng.”
Sở Nghĩa không biết nên khóc hay nên cười, hiện giờ cậu đang tham gia một buổi phỏng vấn sao?
Sau đó có phải nên nói về chuyện tiền lương?
Sở Nghĩa nhìn Tần Dĩ Hằng, cười đáp: “Vâng.”
Thật ra cậu không quá để ý đến chuyện này, Tần Dĩ Hằng trả lời thế nào cũng được.
Cậu chỉ muốn đưa đẩy với Tần Dĩ Hằng.
Mục đích đã đạt được, thậm chí cậu còn phát hiện giọng nói của Tần Dĩ Hằng càng lúc càng trầm, càng lúc càng thấp.
Sau đó, anh cúi đầu xuống. Ngay khi Sở Nghĩa cho rằng cuối cùng anh cũng đã chịu hôn cậu, Tần Dĩ Hằng lại đột nhiên hơi nghển cổ lên.
Sở Nghĩa nghi ngờ mở mắt.
Tần Dĩ Hằng: “Cho em cắn một miếng.”
Sở Nghĩa: “Dạ?”
Tần Dĩ Hằng: “Vừa rồi anh cắn em, cho em cắn lại.”
Sở Nghĩa khựng lại mất nửa giây, cả người nóng rực.
Cậu hơi ngẩng đầu, cắn nhẹ lên cổ Tần Dĩ Hằng một cái rồi lui về.
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: “Không được, nhẹ quá, không có cảm giác.”
Đầu Sở Nghĩa rối mù, lại hơi ngẩng dậy. Lần này cậu cắn thật mạnh, sau đó, trên cổ Tần Dĩ Hằng lập tức xuất hiện một dấu răng rõ ràng, mắt thường cũng có thể thấy được.
Bầu không khí đã không thể miêu tả bằng từ mờ ám được nữa.
Sở Nghĩa bị trêu ghẹo đến mức choáng váng như vừa uống rượu.
Sau đó, cậu nghe thấy anh hỏi: “Còn nữa chứ?”
Từng tế bào trong cơ thể Sở Nghĩa đều trở nên điên cuồng.
Cậu lại ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếm lên vết cắn.
Nằm trở về giường, cậu ngước mắt lên nhìn vẻ mặt hài lòng của Tần Dĩ Hằng.
Chết tiệt, cậu hưng phấn quá.
Hai người nhìn nhau nửa giây, tóc Sở Nghĩa đột nhiên bị Tần Dĩ Hằng nắm chặt, sau đó hơi kéo ra một chút.
Không nặng không đau, chỉ đủ khiến Sở Nghĩa ngẩng đầu lên.
Ngay sau đó, Tần Dĩ Hằng liền hôn xuống, rất nhẹ rất dịu dàng, từng chút từng chút một, giống như muốn hút cạn không khí trong miệng Sở Nghĩa.
Tay Sở Nghĩa lại khoác lên người Tần Dĩ Hằng, nắm lấy quần áo của anh, càng nắm càng chặt…
…
Dấu hôn cũ chưa tan, dấu hôn mới đã xuất hiện. Sau khi kết thúc một trận, cả người Sở Nghĩa rã rời mệt mỏi. Tần Dĩ Hằng cầm lấy tay Sở Nghĩa, nửa quỳ bên cạnh, cúi đầu nhìn cậu.
Sở Nghĩa không còn chút sức lực nào, chỉ có thể yếu ớt ngước mắt lên.
Ánh mắt Tần Dĩ Hằng hiện giờ giống như đang thưởng thức, thưởng thức kiệt tác của bản thân.
Sở Nghĩa cố gắng hết sức, nương theo ánh mắt Tần Dĩ Hằng, ngắm nhìn chính mình, không lâu sau đã phải bỏ cuộc.
Quá thảm mà.
Tần Dĩ Hằng cười với cậu, sau đó cúi đầu, tiếp tục ngắm nhìn.
Ánh mắt anh nóng rực, cậu đẹp đến vậy sao?
Sở Nghĩa chớp mắt, rồi lại chớp mắt, Tần Dĩ Hằng vẫn đang nhìn.
Cứ như vậy thì ai mà chịu được, thế nên chẳng mấy chốc, có một thứ lại ngẩng đầu lên.
Giữa không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng cười của Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa khẽ nghiêng đầu, tai lập tức đỏ ửng.
Sở Nghĩa: “Anh đừng nhìn mà.”
Cậu hơi dịch sang bên cạnh, kéo chăn đắp lên người.
Tần Dĩ Hằng càng cười tươi hơn, anh cúi người xuống, với tay vào trong chăn, hỏi bên tai Sở Nghĩa: “Còn muốn nữa sao?”
“Từ bỏ.” Sở Nghĩa lắc đầu, cậu quá buồn ngủ, quá mệt mỏi rồi: “Em muốn ngủ.”
Tần Dĩ Hằng không ép buộc, vỗ nhẹ người cậu: “Đi tắm trước đã.”
Sở Nghĩa không muốn động đậy, mắt nhắm lại, miệng tùy tiện đáp: “Vâng vâng.”
Tần Dĩ Hằng khẽ nhéo cổ cậu, bị ngứa, Sở Nghĩa hơi nghiêng đầu, rụt cổ lại.
Tần Dĩ Hằng: “Anh ôm em đi nhé?”
Sở Nghĩa ngay lập tức mở mắt: “Em dậy ngay đây.”
Nói xong cậu liền xuống giường, nhặt quần áo trên mặt đất lên, nhanh nhẹn chạy vào thẳng phòng tắm.
Nếu thật sự để Tần Dĩ Hằng bế, chắc chắn anh sẽ tiếp tục nhìn cậu như lúc nãy.
Da mặt Sở Nghĩa mỏng, cậu vẫn chưa quen, thật sự rất xấu hổ.
Sau khi cậu ra khỏi phòng tắm, Tần Dĩ Hằng liền tiến vào.
Sở Nghĩa nằm trên giường một lúc, anh đã đi ra. Cậu mở đèn bàn lên, chỉnh độ sáng vừa phải, sau đó Tần Dĩ Hằng liền nằm xuống.
Nhưng sao Sở Nghĩa lại cảm thấy anh nằm hơi gần?
Cậu sờ phần giường phía mình, bởi vì Tần Dĩ Hằng từng nói đừng lộn xộn khi anh đang ngủ nên cậu chỉ đành sờ một cách lặng lẽ.
Sờ rồi nhận ra bên cạnh vẫn còn chỗ trống, cậu lại khẽ khàng, lặng lẽ dịch về hướng bên kia.
Sau đó, Tần Dĩ Hằng tắt đèn, phòng ngủ liền trở nên tối mịt.
Có lẽ do khi nãy đèn không sáng hẳn, Sở Nghĩa thích ứng với bóng tối rất nhanh.
Cậu bắt đầu thấy mệt, đang chuẩn bị chọn tư thế thoải mái để tiến vào giấc ngủ, Tần Dĩ Hằng bỗng nhiên chuyển động.
Chỉ nhúc nhích một chút, Tần Dĩ Hằng đã tới gần cậu, tay anh đụng vào tay cậu.
Sở Nghĩa vẫn luôn nhớ lần đầu tiên nằm cùng giường với Tần Dĩ Hằng sau khi cưới, anh đã nói đừng chạm vào anh.
Vì thế khi anh vừa chạm vào, Sở Nghĩa đã ngay lập tức rút tay lại, chầm chậm dịch sang bên cạnh.
Thế này có thể ngủ được rồi nhỉ?
Nhưng cậu không ngờ Tần Dĩ Hằng lại tiếp tục cử động, thậm chí còn để toàn bộ bàn tay lên cánh tay cậu.
Sở Nghĩa dừng lại một chút, hỏi nhỏ: “Anh đã ngủ chưa ạ?”
Tần Dĩ Hằng: “Chưa.”
Sở Nghĩa: “À.”
Cậu ấn tay xuống giường, tiếp tục dịch sang bên cạnh. Vì Tần Dĩ Hằng chưa ngủ, động tác của cậu càng mạnh dạn hơn, còn rút hẳn tay ra.
Làm được một nửa, Tần Dĩ Hằng đột nhiên mở miệng, giọng điệu có phần nặng nề: “Dịch nữa là ngã xuống đấy.”
Sở Nghĩa đành bất động.
Tần Dĩ Hằng lại hỏi: “Không muốn cho anh chạm vào à?”
Sở Nghĩa khựng lại.
Không phải chứ anh trai?
“Chẳng phải anh từng nói lúc ngủ không được chạm vào anh sao?” Sở Nghĩa hỏi một câu từ sâu trong linh hồn.
Tần Dĩ Hằng: “…”
Sở Nghĩa:???
Tần Dĩ Hằng: “Đừng dịch nữa.”
Sở Nghĩa: “Vâng.”
Cậu không hiểu Tần Dĩ Hằng muốn làm gì.
Đợi một lúc, thấy anh không có hành động gì tiếp theo, có lẽ cũng không định làm gì đâu, cơn buồn ngủ của cậu lại bắt đầu gõ cửa.
Nhưng đang lúc lim dim, Tần Dĩ Hằng đột nhiên vươn tay ôm Sở Nghĩa vào trong ngực, đặt phần đầu đã hơi mơ màng của cậu vào lồng ngực mình.
Sở Nghĩa mờ mịt.
Kéo chăn xong xuôi, Tần Dĩ Hằng lên tiếng: “Ngủ ngon.”
*****
Tần Dĩ Hằng ném Sở Nghĩa lên giường.
Không sai, là ném.
Giường của Tần Dĩ Hằng rất mềm, Sở Nghĩa kinh ngạc kêu lên một tiếng. Khi người cậu sắp nảy lên, Tần Dĩ Hằng đã theo lên giường.
Bầu không khí vốn đã rất ám muội, xung quanh còn tràn ngập mùi hương đàn ông của Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa nhanh chóng đi vào trạng thái.
Nhưng Tần Dĩ Hằng không lập tức hôn xuống, anh ôm lấy cậu, tay còn lại sờ tóc cậu.
Tần Dĩ Hằng: “Sao vẫn còn ướt thế này?”
Sở Nghĩa ngước mắt nhìn: “Không nghĩ sẽ ngủ sớm thế này nên em chỉ tiện tay sấy qua thôi.”
Cậu nói xong cũng tự đưa tay lên sờ, chỉ còn đuôi tóc hơi ướt một chút thôi.
Sở Nghĩa: “Không sao đâu, chút nữa là khô thôi ạ.”
Tần Dĩ Hằng vẫn nhìn cậu.
Sờ tóc cậu, sờ mặt cậu, sờ tai cậu, sờ cằm cậu, nhưng không hề hôn.
Mắt Tần Dĩ Hằng di chuyển theo đường đi của ngón tay anh, mà Sở Nghĩa vẫn luôn nhìn vào mắt anh, chăm chú dõi theo anh.
Đến hôm nay cậu mới nhận ra, bản thân chưa bao giờ nghiêm túc quan sát Tần Dĩ Hằng ở khoảng cách gần như vậy.
Tần Dĩ Hằng có một đôi mắt rất đẹp, rất sâu, đôi mắt ấy có lúc sẽ tức giận, có lúc lại dịu dàng, cũng có khi ẩn chứa ý cười.
Lông mày của anh cũng rất đẹp, rất đậm, mũi rất cao, môi không mỏng quá cũng không dày quá.
Từng đường nét trên gương mặt anh, tách riêng đẹp mà tập hợp chung một chỗ vẫn rất đẹp, chỉ nhìn thoáng qua liền khó mà quên được.
“Nhìn gì vậy?” Tần Dĩ Hằng đột nhiên hỏi Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa cười cười: “Nhìn anh.”
Tần Dĩ Hằng: “Nhìn gì anh?”
Sở Nghĩa: “Nhìn thấy anh thật đẹp.”
Sở Nghĩa nói rồi cười rộ lên.
Cậu cũng bị bản thân làm cho ngọt đến ê răng.
Nhưng có vẻ như Tần Dĩ Hằng không cảm thấy gì, thậm chí vẻ mặt anh còn thoáng biến đổi, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.
Anh hơi cúi đầu, hỏi: “Anh đẹp đến mức nào?”
Sở Nghĩa bị hỏi như vậy liền hết cả ê răng, ngay lập tức tiến vào trạng thái.
Cậu khoác tay lên vai anh: “Muốn đẹp tới mức nào liền đẹp tới mức đó.”
Tần Dĩ Hằng đặt tay lên sườn mặt Sở Nghĩa, thoáng cúi đầu, cậu tưởng cuối cùng anh cũng chịu hôn mình, liền nhắm mắt lại.
Nhưng Tần Dĩ Hằng vẫn không làm như vậy.
“Trong mắt em, còn có ai đẹp nữa?” Giọng Tần Dĩ Hằng rất trầm, anh hỏi Sở Nghĩa.
Đã làm bao nhiêu lần, thế nhưng từ trước tới nay, trước khi lâm trận, Tần Dĩ Hằng chưa bao giờ tán tỉnh Sở Nghĩa như vậy, cũng chưa từng nói chuyện gần gũi với cậu đến thế.
Dịu dàng, ái muội, nỉ non.
Sở Nghĩa liền trở nên vô cùng hưng phấn.
Cậu không biết hai ngày nay Tần Dĩ Hằng làm sao, trông cứ là lạ, nói chuyện cũng lạ, biểu hiện càng lạ.
Nhưng xét tổng thể, Sở Nghĩa vẫn rất hưởng thụ.
Tất cả những biến đổi khác lạ của Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa đều vô cùng hưởng thụ.
“Không có ai đẹp cả.” Sở Nghĩa ngoan ngoãn nói những lời ngọt ngào, cậu nhìn Tần Dĩ Hằng, mắt cười cong lên: “Trong mắt em, anh chính là người đẹp nhất.”
Nghe thế, Tần Dĩ Hằng nở nụ cười, nhưng anh vẫn hành động như một đứa nhóc, dáng vẻ không quá tin tưởng, truy hỏi: “Thật chứ?”
Sở Nghĩa gật đầu: “Thật mà.”
Nói ngọt là một chuyện, nhưng Tần Dĩ Hằng thật sự rất đẹp trai. Sở Nghĩa không thể tìm ra một người đẹp trai hơn anh trong số những người cậu quen.
Cậu cảm thấy công đoạn tán tỉnh như vậy là đủ rồi, nên bắt đầu đi thôi.
Nhưng không ngờ bạn học Tần vẫn còn vấn đề cần giải quyết.
Tần Dĩ Hằng: “Nếu anh không đẹp trai thế này, em có đồng ý kết hôn với anh nhanh như vậy không?”
Sở Nghĩa bỗng hơi do dự.
Vừa rồi bởi vì đang nói những lời thật lòng thật dạ nên cậu trả lời rất nhanh.
Nhưng hiện giờ…
Sở Nghĩa ngẫm nghĩ một hồi, nghĩ đến trường hợp có một người đàn ông không đẹp trai lắm đột nhiên đến văn phòng cậu, lấy lý do muốn chịu trách nhiệm cho chuyện tình một đêm, đề xuất chuyện kết hôn với cậu. Sở Nghĩa cảm thấy chắc cậu sẽ không thể đồng ý nhanh như vậy được.
Ít nhất cũng phải suy nghĩ mất vài ngày.
Tìm hiểu thêm một chút.
Thực hiện theo kiểu trình tự xem mắt.
“Em sẽ không.” Tần Dĩ Hằng đã nhận ra.
Sở Nghĩa cười gượng hai tiếng.
Cũng đâu trách được cậu, tuy bản chất bên trong cũng rất quan trọng, nhưng để ý ngoại hình vẫn luôn là là bản tính của số đông mà.
Vì thế, Tần Dĩ Hằng cúi đầu cắn nhẹ lên cổ cậu như một sự trừng phạt.
Sở Nghĩa bị đau, hít hà một hơi.
Tần Dĩ Hằng cắn xong không ngẩng đầu lên luôn mà còn liếm nhẹ lên vết cắn, giống như đang vỗ về vết thương của Sở Nghĩa.
Không khí càng trở nên mờ ám.
Sở Nghĩa ngứa ngáy, cả người mềm nhũn, choáng váng mơ màng.
Đến khi Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu lên, cậu ấm ức hỏi lại: “Em cũng hỏi anh nhé, anh thấy em có đẹp không?”
Tần Dĩ Hằng khẽ nở nụ cười: “Đẹp.”
Trả lời xong, anh liền cúi đầu hôn Sở Nghĩa.
Tán tỉnh rồi hôn, quả nhiên khác biệt, Tần Dĩ Hằng dùng nhiều kỹ xảo biến hóa chơi đùa với môi trên của cậu, rồi đến môi dưới, cuối cùng là đùa nghịch với đầu lưỡi cậu.
Không lâu sau, Tần Dĩ Hằng lưu luyến chuyển qua hôn tai cậu.
Hô hấp của Sở Nghĩa càng lúc càng trở nên nặng nề, cậu ôm chặt lấy Tần Dĩ Hằng.
Ngay khi Tần Dĩ Hằng định hôn dần xuống, Sở Nghĩa bỗng co rụt lại, không cho anh chạm vào.
Còn chưa hỏi xong mà. Cậu vẫn chưa phục đâu đấy.
Sở Nghĩa mở to mắt, đặt tay lên vai Tần Dĩ Hằng, ngăn cản động tác của anh.
Cũng cùng một vấn đề, Sở Nghĩa hỏi ngược lại: “Nếu em không đẹp thế này, lúc trước anh có quyết định kết hôn với em nhanh như vậy không?”
Tần Dĩ Hằng: “Sẽ không đâu.”
Sở Nghĩa: “…”
Ngài Tần à, ngài trả lời quá nhanh rồi đấy.
Ít ra cũng phải suy nghĩ một chút chứ.
Tần Dĩ Hằng bắt lấy tay Sở Nghĩa, quen thuộc đè xuống bên cạnh.
Sở Nghĩa làm bộ giãy giụa một chút, quả nhiên Tần Dĩ Hằng dùng sức giữ chặt hơn.
Anh nói: “Loài người hầu hết đều là động vật sống bằng mắt.”
Ha.
Nói ra những lời trong lòng Sở Nghĩa.
Hay rồi, hóa ra những gì ngài nói lại hợp tình hợp lý đến vậy.
Tần Dĩ Hằng tiếp tục: “Nếu em không như thế này, lần đầu tiên gặp em đó, anh đã chẳng liếc mắt nhìn em một cái.”
Sở Nghĩa: “…”
Có thể nói như vậy sao? Càng nói càng nông cạn rồi đó ngài Tần.
Tần Dĩ Hằng lại tiếp tục: “Nhưng bỏ qua vẻ bề ngoài, anh rất hài lòng với em. Tính cách của em, lý lịch của em, những gì em từng trải qua, anh đều rất vừa lòng.”
Sở Nghĩa không biết nên khóc hay nên cười, hiện giờ cậu đang tham gia một buổi phỏng vấn sao?
Sau đó có phải nên nói về chuyện tiền lương?
Sở Nghĩa nhìn Tần Dĩ Hằng, cười đáp: “Vâng.”
Thật ra cậu không quá để ý đến chuyện này, Tần Dĩ Hằng trả lời thế nào cũng được.
Cậu chỉ muốn đưa đẩy với Tần Dĩ Hằng.
Mục đích đã đạt được, thậm chí cậu còn phát hiện giọng nói của Tần Dĩ Hằng càng lúc càng trầm, càng lúc càng thấp.
Sau đó, anh cúi đầu xuống. Ngay khi Sở Nghĩa cho rằng cuối cùng anh cũng đã chịu hôn cậu, Tần Dĩ Hằng lại đột nhiên hơi nghển cổ lên.
Sở Nghĩa nghi ngờ mở mắt.
Tần Dĩ Hằng: “Cho em cắn một miếng.”
Sở Nghĩa: “Dạ?”
Tần Dĩ Hằng: “Vừa rồi anh cắn em, cho em cắn lại.”
Sở Nghĩa khựng lại mất nửa giây, cả người nóng rực.
Cậu hơi ngẩng đầu, cắn nhẹ lên cổ Tần Dĩ Hằng một cái rồi lui về.
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: “Không được, nhẹ quá, không có cảm giác.”
Đầu Sở Nghĩa rối mù, lại hơi ngẩng dậy. Lần này cậu cắn thật mạnh, sau đó, trên cổ Tần Dĩ Hằng lập tức xuất hiện một dấu răng rõ ràng, mắt thường cũng có thể thấy được.
Bầu không khí đã không thể miêu tả bằng từ mờ ám được nữa.
Sở Nghĩa bị trêu ghẹo đến mức choáng váng như vừa uống rượu.
Sau đó, cậu nghe thấy anh hỏi: “Còn nữa chứ?”
Từng tế bào trong cơ thể Sở Nghĩa đều trở nên điên cuồng.
Cậu lại ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếm lên vết cắn.
Nằm trở về giường, cậu ngước mắt lên nhìn vẻ mặt hài lòng của Tần Dĩ Hằng.
Chết tiệt, cậu hưng phấn quá.
Hai người nhìn nhau nửa giây, tóc Sở Nghĩa đột nhiên bị Tần Dĩ Hằng nắm chặt, sau đó hơi kéo ra một chút.
Không nặng không đau, chỉ đủ khiến Sở Nghĩa ngẩng đầu lên.
Ngay sau đó, Tần Dĩ Hằng liền hôn xuống, rất nhẹ rất dịu dàng, từng chút từng chút một, giống như muốn hút cạn không khí trong miệng Sở Nghĩa.
Tay Sở Nghĩa lại khoác lên người Tần Dĩ Hằng, nắm lấy quần áo của anh, càng nắm càng chặt…
…
Dấu hôn cũ chưa tan, dấu hôn mới đã xuất hiện. Sau khi kết thúc một trận, cả người Sở Nghĩa rã rời mệt mỏi. Tần Dĩ Hằng cầm lấy tay Sở Nghĩa, nửa quỳ bên cạnh, cúi đầu nhìn cậu.
Sở Nghĩa không còn chút sức lực nào, chỉ có thể yếu ớt ngước mắt lên.
Ánh mắt Tần Dĩ Hằng hiện giờ giống như đang thưởng thức, thưởng thức kiệt tác của bản thân.
Sở Nghĩa cố gắng hết sức, nương theo ánh mắt Tần Dĩ Hằng, ngắm nhìn chính mình, không lâu sau đã phải bỏ cuộc.
Quá thảm mà.
Tần Dĩ Hằng cười với cậu, sau đó cúi đầu, tiếp tục ngắm nhìn.
Ánh mắt anh nóng rực, cậu đẹp đến vậy sao?
Sở Nghĩa chớp mắt, rồi lại chớp mắt, Tần Dĩ Hằng vẫn đang nhìn.
Cứ như vậy thì ai mà chịu được, thế nên chẳng mấy chốc, có một thứ lại ngẩng đầu lên.
Giữa không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng cười của Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa khẽ nghiêng đầu, tai lập tức đỏ ửng.
Sở Nghĩa: “Anh đừng nhìn mà.”
Cậu hơi dịch sang bên cạnh, kéo chăn đắp lên người.
Tần Dĩ Hằng càng cười tươi hơn, anh cúi người xuống, với tay vào trong chăn, hỏi bên tai Sở Nghĩa: “Còn muốn nữa sao?”
“Từ bỏ.” Sở Nghĩa lắc đầu, cậu quá buồn ngủ, quá mệt mỏi rồi: “Em muốn ngủ.”
Tần Dĩ Hằng không ép buộc, vỗ nhẹ người cậu: “Đi tắm trước đã.”
Sở Nghĩa không muốn động đậy, mắt nhắm lại, miệng tùy tiện đáp: “Vâng vâng.”
Tần Dĩ Hằng khẽ nhéo cổ cậu, bị ngứa, Sở Nghĩa hơi nghiêng đầu, rụt cổ lại.
Tần Dĩ Hằng: “Anh ôm em đi nhé?”
Sở Nghĩa ngay lập tức mở mắt: “Em dậy ngay đây.”
Nói xong cậu liền xuống giường, nhặt quần áo trên mặt đất lên, nhanh nhẹn chạy vào thẳng phòng tắm.
Nếu thật sự để Tần Dĩ Hằng bế, chắc chắn anh sẽ tiếp tục nhìn cậu như lúc nãy.
Da mặt Sở Nghĩa mỏng, cậu vẫn chưa quen, thật sự rất xấu hổ.
Sau khi cậu ra khỏi phòng tắm, Tần Dĩ Hằng liền tiến vào.
Sở Nghĩa nằm trên giường một lúc, anh đã đi ra. Cậu mở đèn bàn lên, chỉnh độ sáng vừa phải, sau đó Tần Dĩ Hằng liền nằm xuống.
Nhưng sao Sở Nghĩa lại cảm thấy anh nằm hơi gần?
Cậu sờ phần giường phía mình, bởi vì Tần Dĩ Hằng từng nói đừng lộn xộn khi anh đang ngủ nên cậu chỉ đành sờ một cách lặng lẽ.
Sờ rồi nhận ra bên cạnh vẫn còn chỗ trống, cậu lại khẽ khàng, lặng lẽ dịch về hướng bên kia.
Sau đó, Tần Dĩ Hằng tắt đèn, phòng ngủ liền trở nên tối mịt.
Có lẽ do khi nãy đèn không sáng hẳn, Sở Nghĩa thích ứng với bóng tối rất nhanh.
Cậu bắt đầu thấy mệt, đang chuẩn bị chọn tư thế thoải mái để tiến vào giấc ngủ, Tần Dĩ Hằng bỗng nhiên chuyển động.
Chỉ nhúc nhích một chút, Tần Dĩ Hằng đã tới gần cậu, tay anh đụng vào tay cậu.
Sở Nghĩa vẫn luôn nhớ lần đầu tiên nằm cùng giường với Tần Dĩ Hằng sau khi cưới, anh đã nói đừng chạm vào anh.
Vì thế khi anh vừa chạm vào, Sở Nghĩa đã ngay lập tức rút tay lại, chầm chậm dịch sang bên cạnh.
Thế này có thể ngủ được rồi nhỉ?
Nhưng cậu không ngờ Tần Dĩ Hằng lại tiếp tục cử động, thậm chí còn để toàn bộ bàn tay lên cánh tay cậu.
Sở Nghĩa dừng lại một chút, hỏi nhỏ: “Anh đã ngủ chưa ạ?”
Tần Dĩ Hằng: “Chưa.”
Sở Nghĩa: “À.”
Cậu ấn tay xuống giường, tiếp tục dịch sang bên cạnh. Vì Tần Dĩ Hằng chưa ngủ, động tác của cậu càng mạnh dạn hơn, còn rút hẳn tay ra.
Làm được một nửa, Tần Dĩ Hằng đột nhiên mở miệng, giọng điệu có phần nặng nề: “Dịch nữa là ngã xuống đấy.”
Sở Nghĩa đành bất động.
Tần Dĩ Hằng lại hỏi: “Không muốn cho anh chạm vào à?”
Sở Nghĩa khựng lại.
Không phải chứ anh trai?
“Chẳng phải anh từng nói lúc ngủ không được chạm vào anh sao?” Sở Nghĩa hỏi một câu từ sâu trong linh hồn.
Tần Dĩ Hằng: “…”
Sở Nghĩa:???
Tần Dĩ Hằng: “Đừng dịch nữa.”
Sở Nghĩa: “Vâng.”
Cậu không hiểu Tần Dĩ Hằng muốn làm gì.
Đợi một lúc, thấy anh không có hành động gì tiếp theo, có lẽ cũng không định làm gì đâu, cơn buồn ngủ của cậu lại bắt đầu gõ cửa.
Nhưng đang lúc lim dim, Tần Dĩ Hằng đột nhiên vươn tay ôm Sở Nghĩa vào trong ngực, đặt phần đầu đã hơi mơ màng của cậu vào lồng ngực mình.
Sở Nghĩa mờ mịt.
Kéo chăn xong xuôi, Tần Dĩ Hằng lên tiếng: “Ngủ ngon.”