Chương 3
Dụ Tễ đậu xe xong, khó khăn mà khiêng Ôn Thường Thế vào cửa.
Cậu không thích ở chung với người khác, mà trong nhà không giữ lại người hầu hay lắp camera cũng chính là sự tôn trọng duy nhất mà Thiệu Anh Lộc dành cho Dụ Tễ suốt 21 năm cuộc đời cậu.
Mở cửa đi vào, cầu thang thông từ tầng hầm đến lầu 1 chỉ bật mỗi ngọn đèn tường, trong nhà một mảng yên tĩnh.
Dụ Tễ túm cánh tay Ôn Thường Thế tha lên lầu, âu phục ướt sũng của hắn kéo thành một vệt nước trên thang lầu lót đá hoa cương.
Sau khi kéo hắn vào phòng tắm trong phòng bảo mẫu dự lưu, Dụ Tễ đã hoàn toàn hết hơi, cậu buông tay, tùy Ôn Thường Thế nghiêng ngã trên sàn gạch tráng men, sau đó thở phì phò dựa vào tường nghỉ lại sức.
"Ăn tới nặng như vậy," Dụ Tễ đá đá cẳng chân Ôn Thường Thế, mang thù nói, "tôi thấy là anh thấy thành phố Mậu thiếu kích thích thì có."
Dụ Tễ ngồi trên bồn rửa tay, nhìn xuống Ôn Thường Thế, nghỉ ngơi đôi chút, nhưng còn chưa đến nửa phút, điện thoại của cậu đã vang lên.
Chương 3 bản giao hưởng số 5 của Beethoven trong C thứ, là cuộc gọi của cha cậu.
Dụ Tễ thở gấp kịch liệt, chờ chương nhạc vang được một nửa mới dám nhận.
"Cục cưng, sao lâu vậy mới nghe máy thế?" Thiệu Anh Lộc hỏi cậu.
"Vừa chạy bộ đêm về," Dụ Tễ nói qua loa, lại hỏi Thiệu Anh Lộc, "có chuyện gì thế?"
"Bố vừa có được một gốc sâm rừng, mai bảo dì Sầm nấu một bát canh, đưa tới núi Lê cho con." Thiệu Anh Lộc nói.
Dụ Tễ nhảy xuống khỏi bồn rửa tay, ngồi xổm bên người Ôn Thường Thế, một tay cầm điện thoại áp bên tai, tay còn lại bắt mạch cho hắn.
Cảm nhận được nhịp đập yếu ớt của Ôn Thường Thế, Dụ Tễ nhắm mắt lại, tìm một ngữ điệu thật cao hứng nói với Thiệu Anh Lộc: "Cảm ơn bố già."
Thiệu Anh Lộc ở thành phố Nghi xứ tôn cư hiển (có danh vọng có địa vị), dòng dõi thành đàn, chi phồn diệp mậu (gia tộc thịnh vượng, nhiều con cháu). Ông có 5 người con gái và 7 người con trai, trong đó yêu thương nhất vẫn là đứa con trai chính thất, Dụ Tễ.
Cả đời Thiệu Anh Lộc cũng được coi là truyền kỳ. Ông xuất thân bình thường, hồi con trẻ làm tài xế cho Dụ lão gia, nói chuyện yêu đương rầm rộ với tiểu thư Dụ gia, rồi đến Dụ gia làm con rễ luôn.
Hai người sinh được một đứa con trai, cũng họ Dụ. Thiệu Anh Lộc thấy tên mình tục khí, anh tài sơ sơ, quan to lộc hậu, nên lúc đặt tên cho con liền rất chú ý, tìm người tính ra mấy trăm cát danh hay nhất. Cuối cùng ông và Dụ tiểu thư quyết định, chọn chữ Tễ trong 'phong quang tễ nguyệt'. (cảnh tượng xanh tươi, trong trẻo sau cơn mưa)
Mệnh Dụ tiểu thư lại chả hề tốt. Dụ lão gia thì sớm chiều bị Thiệu Anh Lộc mưu tính đoạt lấy quyền lực, còn bản thân bà thì sau khi sinh Dụ Tễ không lâu cũng bệnh nặng từ thế.
Hai năm sau, Thiệu Anh Lộc dẫn cái người mới kia vào nhà, tay xách nách mang 3 đứa con trai họ Thiệu, nhưng đều lớn hơn Dụ Tễ vài tuổi.
Dụ Tễ có lúc cảm thấy cha mình khôn khéo, có lúc lại cảm thấy ngu xuẩn. Thiệu Anh Lộc lừa được Dụ đại tiểu thư, chứ không lừa được Dụ Tễ.
Ông mê tín mà nhốt Dụ Tễ ở mảnh đất Nghi thị nhỏ bé này, cung cấp cơm ngon áo đẹp, nuôi trong xe sang biệt thự, nhưng hư tình giả ý trong lòng Dụ Tễ, ông lại chẳng mảy may phát giác.
Dụ Tễ hốt Ôn Thường Thế về nhà, một là do mỗi ngày trôi qua quá nhàm chán, hai là bởi vì còn ấp ủ tư tâm. Có điều tư tâm vì cái gì, hiện tại còn khó nói.
"Không cần đâu," Dụ Tễ không yên lòng thu tay về, rút một tờ giấy lau tay, sau khi ra sức lau vài cái trên mặt Ôn Thường thế, cậu mới nói với cha mình: "con có hơi nóng trong người."
"Sao lại nóng trong người?" Thiệu Anh Lộc hỏi cậu.
"Không biết." Dụ Tễ cảm thấy lau bằng khăn giấy khô không có tác dụng, bèn đứng lên thấm ướt khăn giấy, rồi lại ngồi xổm xuống tiếp tục lau mặt Ôn Thường Thế, sau đó bỗng nhiên vòng vo mà hỏi Thiệu Anh Lộc, "Đúng rồi, bố già à, bố còn nhớ Ôn Thường Thế không?"
"Ôn Thường Thế?" Ngữ khí Thiệu Anh Lộc nhất thời trở nên nghiêm khắc, hỏi Dụ Tễ, "Sao lại nhớ đến cậu ta rồi?"
"Tùy tiện hỏi chút thôi." Dụ Tễ ngừng tay, vuốt sợi tóc rơi trên mắt Ôn Thường Thế lên.
Hai má Ôn Thường Thế cực lạnh, Dụ Tễ chạm lên vết thương trên mặt hắn một cái, rồi lật tay lại, chỉ thấy dính chút máu nhàn nhạt trên đầu ngón tay.
Thiệu Anh Lộc hiển nhiên không tin. Ông tạm ngừng một chút, truy hỏi Dụ Tễ, "Con thấy Ôn Thường Thế rồi à?"
Dụ Tễ không lên tiếng, dù sao thì cậu chẳng những đã gặp Ôn Thường Thế mà còn nhặt luôn người ta về nữa.
"Thật sự đã thấy cậu ta hả?" Thiệu Anh Lộc không nghe thấy Dụ Tễ trả lời, lại gọi cậu, "Cục cưng?"
Dụ Tễ lau vết máu lên khăn giấy, suy nghĩ một chút, nghiêm cẩn mà đáp: "Hồi chiều con thấy một bóng lưng ở ngoài cao ốc Vĩnh Lợi, thấy giống giống. Còn chưa nhìn kỹ thì anh ta đã đeo khẩu trang đi rồi."
Chiều nay cậu đúng là đã đến cao ốc Vĩnh Lợi, cũng thực sự đã thấy một người đàn ông đeo khẩu trang, dù Thiệu Anh Lộc có đi thăm dò cũng chẳng tra được gì.
"Ôn Thường Thế sao thế?" Dụ Tễ giả ngây hỏi, "Bố già, sao bố nghiêm túc vậy?"
"..." Thiệu Anh Lộc dừng lại rất lâu rồi mới nói: "Ôn Thường Thế mất tích hai ngày rồi, thành phố Nghi có hai phe người đang tìm cậu ta. Việc này phiền phức lắm, cho dù con có nhìn thấy cậu ta thì cũng cứ làm như không thấy, cách càng xa càng tốt."
"Biết rồi ạ." Dụ Tễ ngoài miệng ngoan ngoãn đáp lời, trong lòng lại quanh co khúc chiết, tay liền không nhịn được mà duỗi về phía Ôn Thường Thế.
Có một số người, ở sòng bạc Fernan thì hô phong hoán vũ, lúc té xỉu rồi thì cũng chỉ là nhân loại bình thường có máu có thịt mà thôi.
Trên mặt Ôn Thường Thế có dính bùn, cũng có trầy da, Dụ Tễ thì ra tay không biết nặng nhẹ, còn lau đi lau lại mấy bận. Sau khi đã lau sạch một khối dơ bẩn trên mặt hắn, cậu chợt thấy Ôn Thường Thế nhíu nhíu mày, như sắp tỉnh lại.
Dụ Tễ sợ Ôn Thường Thế tỉnh lại lên tiếng sẽ bị cha mình nghe thấy nên nhanh chóng lừa đại ổng vài câu rồi nói tạm biệt luôn.
Đặt điện thoại xuống, Dụ Tễ xem xét Ôn Thường Thế một hồi, nhẹ đẩy mặt hắn một cái, tràn đầy hứng thú mà gọi hắn: "Ôn Thường Thế. Tỉnh lại đi?"
Ôn Thường Thế một tý cũng chẳng động. Dụ Tễ muốn làm sạch người bệnh một chút, nên liền lôi hắn vào buồng tắm vòi sen, ngồi xổm xuống đưa tay cởi quần áo cho hắn.
Dụ Tễ đem hắn lột sạch chỉ chừa mỗi quần lót, sau đó mới phát hiện trên người hắn không bẩn tẹo nào, chỉ có không ít các vết thương to nhỏ.
Trên cánh tay Ôn Thường Thế có mấy vết thương màu nhạt do dao chém đã kết vảy được phân nửa, còn có cả vết thương do đạn bắn rất nổi bật, miệng vết thương lộn ra ngoài da thịt, sưng hết cả lên, như là nhiễm trùng; trên đùi cũng trúng hai phát, đều là những vết thương xuyên qua, máu ở miệng vết thương đã sắp đông cứng lại, nhìn qua rất dữ tợn đáng sợ.
Dụ Tễ vừa nhìn đã thấy sợ xĩu, kéo khăn tắm che lên chân Ôn Thường Thế, dìu hắn ngồi dậy, để hắn tựa thân trên vào tường.
Ôn Thường Thế quá cao to, chân duỗi ở ngoài buồng tắm, Dụ Tễ làm thế nào cũng không thể chuyển vào, hết cách chỉ đành trực tiếp mở vòi sen, muốn tùy tiện xối xối cho xong việc.
Ai dè ngay khoảnh khắc dòng nước từ vòi sen vừa chạm đến Ôn Thường Thế, hắn liền mở mắt ra.
Ánh mắt hắn mê võng một giây, sau đó trở nên hung tàn, tay với tới Dụ Tễ. Dụ Tễ thấy hắn mở mắt liền sợ bay màu, còn chưa kịp phản ứng gì thì mắt cá chân đã bị Ôn Thường Thế dùng sức nắm chặt.
Ôn Thường Thế muốn bẽ gãy xương đùi Dụ Tễ như ý định, khí lực lớn đến kinh người. Một trận đau đớn ập đến, xỏ xuyên đến mức Dụ Tễ suýt nữa quỳ xuống.
"Đệt." Dụ Tễ mắng một câu, xuất phát từ bản năng tự vệ, cậu giữ chặt lấy cửa buồng tắm, nhấc bàn chân không bị Ôn Thường Thế nắm lên, suýt mạnh hắn một phát. Đầu Ôn Thường Thế nặng nề đập vào mặt kính, phát ra tiếng vang cực lớn.
Mắt trần có thể thấy được mặt kính của buồng tắm đã bị đập ra vài vết nứt.
Dụ Tễ sợ hãi chưa lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy Ôn Thường Thế hôn mê lần nữa, lập tức nhảy ra khỏi buồng tắm, thấp giọng chửi bới: "Đệt, tôi phát cáu gì với tiểu gia anh chứ?"
Vòi sen chưa tắt, động tác vừa nãy của Dụ Tễ quá lớn, tay quơ lung tung một trận, biến cả phòng tắm đều là vết nước.
Đợi hồi lâu Ôn Thường Thế vẫn không nhúc nhích, Dụ Tễ mới đến gần tắt vòi sen. Cậu thấy đầu Ôn Thường Thế u lên một cục liền đưa tay bắt bắt mạch cho hắn.
Còn sống.
Dụ Tễ đau đầu đứng một hồi, đi lên lầu lấy còng tay còng Ôn Thường Thế lại, sau đó cam chịu số phận mà ngồi xổm xuống, giúp Ôn Thường Thế cọ rửa lần nữa.
- ----------------------------------------------------
Cậu không thích ở chung với người khác, mà trong nhà không giữ lại người hầu hay lắp camera cũng chính là sự tôn trọng duy nhất mà Thiệu Anh Lộc dành cho Dụ Tễ suốt 21 năm cuộc đời cậu.
Mở cửa đi vào, cầu thang thông từ tầng hầm đến lầu 1 chỉ bật mỗi ngọn đèn tường, trong nhà một mảng yên tĩnh.
Dụ Tễ túm cánh tay Ôn Thường Thế tha lên lầu, âu phục ướt sũng của hắn kéo thành một vệt nước trên thang lầu lót đá hoa cương.
Sau khi kéo hắn vào phòng tắm trong phòng bảo mẫu dự lưu, Dụ Tễ đã hoàn toàn hết hơi, cậu buông tay, tùy Ôn Thường Thế nghiêng ngã trên sàn gạch tráng men, sau đó thở phì phò dựa vào tường nghỉ lại sức.
"Ăn tới nặng như vậy," Dụ Tễ đá đá cẳng chân Ôn Thường Thế, mang thù nói, "tôi thấy là anh thấy thành phố Mậu thiếu kích thích thì có."
Dụ Tễ ngồi trên bồn rửa tay, nhìn xuống Ôn Thường Thế, nghỉ ngơi đôi chút, nhưng còn chưa đến nửa phút, điện thoại của cậu đã vang lên.
Chương 3 bản giao hưởng số 5 của Beethoven trong C thứ, là cuộc gọi của cha cậu.
Dụ Tễ thở gấp kịch liệt, chờ chương nhạc vang được một nửa mới dám nhận.
"Cục cưng, sao lâu vậy mới nghe máy thế?" Thiệu Anh Lộc hỏi cậu.
"Vừa chạy bộ đêm về," Dụ Tễ nói qua loa, lại hỏi Thiệu Anh Lộc, "có chuyện gì thế?"
"Bố vừa có được một gốc sâm rừng, mai bảo dì Sầm nấu một bát canh, đưa tới núi Lê cho con." Thiệu Anh Lộc nói.
Dụ Tễ nhảy xuống khỏi bồn rửa tay, ngồi xổm bên người Ôn Thường Thế, một tay cầm điện thoại áp bên tai, tay còn lại bắt mạch cho hắn.
Cảm nhận được nhịp đập yếu ớt của Ôn Thường Thế, Dụ Tễ nhắm mắt lại, tìm một ngữ điệu thật cao hứng nói với Thiệu Anh Lộc: "Cảm ơn bố già."
Thiệu Anh Lộc ở thành phố Nghi xứ tôn cư hiển (có danh vọng có địa vị), dòng dõi thành đàn, chi phồn diệp mậu (gia tộc thịnh vượng, nhiều con cháu). Ông có 5 người con gái và 7 người con trai, trong đó yêu thương nhất vẫn là đứa con trai chính thất, Dụ Tễ.
Cả đời Thiệu Anh Lộc cũng được coi là truyền kỳ. Ông xuất thân bình thường, hồi con trẻ làm tài xế cho Dụ lão gia, nói chuyện yêu đương rầm rộ với tiểu thư Dụ gia, rồi đến Dụ gia làm con rễ luôn.
Hai người sinh được một đứa con trai, cũng họ Dụ. Thiệu Anh Lộc thấy tên mình tục khí, anh tài sơ sơ, quan to lộc hậu, nên lúc đặt tên cho con liền rất chú ý, tìm người tính ra mấy trăm cát danh hay nhất. Cuối cùng ông và Dụ tiểu thư quyết định, chọn chữ Tễ trong 'phong quang tễ nguyệt'. (cảnh tượng xanh tươi, trong trẻo sau cơn mưa)
Mệnh Dụ tiểu thư lại chả hề tốt. Dụ lão gia thì sớm chiều bị Thiệu Anh Lộc mưu tính đoạt lấy quyền lực, còn bản thân bà thì sau khi sinh Dụ Tễ không lâu cũng bệnh nặng từ thế.
Hai năm sau, Thiệu Anh Lộc dẫn cái người mới kia vào nhà, tay xách nách mang 3 đứa con trai họ Thiệu, nhưng đều lớn hơn Dụ Tễ vài tuổi.
Dụ Tễ có lúc cảm thấy cha mình khôn khéo, có lúc lại cảm thấy ngu xuẩn. Thiệu Anh Lộc lừa được Dụ đại tiểu thư, chứ không lừa được Dụ Tễ.
Ông mê tín mà nhốt Dụ Tễ ở mảnh đất Nghi thị nhỏ bé này, cung cấp cơm ngon áo đẹp, nuôi trong xe sang biệt thự, nhưng hư tình giả ý trong lòng Dụ Tễ, ông lại chẳng mảy may phát giác.
Dụ Tễ hốt Ôn Thường Thế về nhà, một là do mỗi ngày trôi qua quá nhàm chán, hai là bởi vì còn ấp ủ tư tâm. Có điều tư tâm vì cái gì, hiện tại còn khó nói.
"Không cần đâu," Dụ Tễ không yên lòng thu tay về, rút một tờ giấy lau tay, sau khi ra sức lau vài cái trên mặt Ôn Thường thế, cậu mới nói với cha mình: "con có hơi nóng trong người."
"Sao lại nóng trong người?" Thiệu Anh Lộc hỏi cậu.
"Không biết." Dụ Tễ cảm thấy lau bằng khăn giấy khô không có tác dụng, bèn đứng lên thấm ướt khăn giấy, rồi lại ngồi xổm xuống tiếp tục lau mặt Ôn Thường Thế, sau đó bỗng nhiên vòng vo mà hỏi Thiệu Anh Lộc, "Đúng rồi, bố già à, bố còn nhớ Ôn Thường Thế không?"
"Ôn Thường Thế?" Ngữ khí Thiệu Anh Lộc nhất thời trở nên nghiêm khắc, hỏi Dụ Tễ, "Sao lại nhớ đến cậu ta rồi?"
"Tùy tiện hỏi chút thôi." Dụ Tễ ngừng tay, vuốt sợi tóc rơi trên mắt Ôn Thường Thế lên.
Hai má Ôn Thường Thế cực lạnh, Dụ Tễ chạm lên vết thương trên mặt hắn một cái, rồi lật tay lại, chỉ thấy dính chút máu nhàn nhạt trên đầu ngón tay.
Thiệu Anh Lộc hiển nhiên không tin. Ông tạm ngừng một chút, truy hỏi Dụ Tễ, "Con thấy Ôn Thường Thế rồi à?"
Dụ Tễ không lên tiếng, dù sao thì cậu chẳng những đã gặp Ôn Thường Thế mà còn nhặt luôn người ta về nữa.
"Thật sự đã thấy cậu ta hả?" Thiệu Anh Lộc không nghe thấy Dụ Tễ trả lời, lại gọi cậu, "Cục cưng?"
Dụ Tễ lau vết máu lên khăn giấy, suy nghĩ một chút, nghiêm cẩn mà đáp: "Hồi chiều con thấy một bóng lưng ở ngoài cao ốc Vĩnh Lợi, thấy giống giống. Còn chưa nhìn kỹ thì anh ta đã đeo khẩu trang đi rồi."
Chiều nay cậu đúng là đã đến cao ốc Vĩnh Lợi, cũng thực sự đã thấy một người đàn ông đeo khẩu trang, dù Thiệu Anh Lộc có đi thăm dò cũng chẳng tra được gì.
"Ôn Thường Thế sao thế?" Dụ Tễ giả ngây hỏi, "Bố già, sao bố nghiêm túc vậy?"
"..." Thiệu Anh Lộc dừng lại rất lâu rồi mới nói: "Ôn Thường Thế mất tích hai ngày rồi, thành phố Nghi có hai phe người đang tìm cậu ta. Việc này phiền phức lắm, cho dù con có nhìn thấy cậu ta thì cũng cứ làm như không thấy, cách càng xa càng tốt."
"Biết rồi ạ." Dụ Tễ ngoài miệng ngoan ngoãn đáp lời, trong lòng lại quanh co khúc chiết, tay liền không nhịn được mà duỗi về phía Ôn Thường Thế.
Có một số người, ở sòng bạc Fernan thì hô phong hoán vũ, lúc té xỉu rồi thì cũng chỉ là nhân loại bình thường có máu có thịt mà thôi.
Trên mặt Ôn Thường Thế có dính bùn, cũng có trầy da, Dụ Tễ thì ra tay không biết nặng nhẹ, còn lau đi lau lại mấy bận. Sau khi đã lau sạch một khối dơ bẩn trên mặt hắn, cậu chợt thấy Ôn Thường Thế nhíu nhíu mày, như sắp tỉnh lại.
Dụ Tễ sợ Ôn Thường Thế tỉnh lại lên tiếng sẽ bị cha mình nghe thấy nên nhanh chóng lừa đại ổng vài câu rồi nói tạm biệt luôn.
Đặt điện thoại xuống, Dụ Tễ xem xét Ôn Thường Thế một hồi, nhẹ đẩy mặt hắn một cái, tràn đầy hứng thú mà gọi hắn: "Ôn Thường Thế. Tỉnh lại đi?"
Ôn Thường Thế một tý cũng chẳng động. Dụ Tễ muốn làm sạch người bệnh một chút, nên liền lôi hắn vào buồng tắm vòi sen, ngồi xổm xuống đưa tay cởi quần áo cho hắn.
Dụ Tễ đem hắn lột sạch chỉ chừa mỗi quần lót, sau đó mới phát hiện trên người hắn không bẩn tẹo nào, chỉ có không ít các vết thương to nhỏ.
Trên cánh tay Ôn Thường Thế có mấy vết thương màu nhạt do dao chém đã kết vảy được phân nửa, còn có cả vết thương do đạn bắn rất nổi bật, miệng vết thương lộn ra ngoài da thịt, sưng hết cả lên, như là nhiễm trùng; trên đùi cũng trúng hai phát, đều là những vết thương xuyên qua, máu ở miệng vết thương đã sắp đông cứng lại, nhìn qua rất dữ tợn đáng sợ.
Dụ Tễ vừa nhìn đã thấy sợ xĩu, kéo khăn tắm che lên chân Ôn Thường Thế, dìu hắn ngồi dậy, để hắn tựa thân trên vào tường.
Ôn Thường Thế quá cao to, chân duỗi ở ngoài buồng tắm, Dụ Tễ làm thế nào cũng không thể chuyển vào, hết cách chỉ đành trực tiếp mở vòi sen, muốn tùy tiện xối xối cho xong việc.
Ai dè ngay khoảnh khắc dòng nước từ vòi sen vừa chạm đến Ôn Thường Thế, hắn liền mở mắt ra.
Ánh mắt hắn mê võng một giây, sau đó trở nên hung tàn, tay với tới Dụ Tễ. Dụ Tễ thấy hắn mở mắt liền sợ bay màu, còn chưa kịp phản ứng gì thì mắt cá chân đã bị Ôn Thường Thế dùng sức nắm chặt.
Ôn Thường Thế muốn bẽ gãy xương đùi Dụ Tễ như ý định, khí lực lớn đến kinh người. Một trận đau đớn ập đến, xỏ xuyên đến mức Dụ Tễ suýt nữa quỳ xuống.
"Đệt." Dụ Tễ mắng một câu, xuất phát từ bản năng tự vệ, cậu giữ chặt lấy cửa buồng tắm, nhấc bàn chân không bị Ôn Thường Thế nắm lên, suýt mạnh hắn một phát. Đầu Ôn Thường Thế nặng nề đập vào mặt kính, phát ra tiếng vang cực lớn.
Mắt trần có thể thấy được mặt kính của buồng tắm đã bị đập ra vài vết nứt.
Dụ Tễ sợ hãi chưa lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy Ôn Thường Thế hôn mê lần nữa, lập tức nhảy ra khỏi buồng tắm, thấp giọng chửi bới: "Đệt, tôi phát cáu gì với tiểu gia anh chứ?"
Vòi sen chưa tắt, động tác vừa nãy của Dụ Tễ quá lớn, tay quơ lung tung một trận, biến cả phòng tắm đều là vết nước.
Đợi hồi lâu Ôn Thường Thế vẫn không nhúc nhích, Dụ Tễ mới đến gần tắt vòi sen. Cậu thấy đầu Ôn Thường Thế u lên một cục liền đưa tay bắt bắt mạch cho hắn.
Còn sống.
Dụ Tễ đau đầu đứng một hồi, đi lên lầu lấy còng tay còng Ôn Thường Thế lại, sau đó cam chịu số phận mà ngồi xổm xuống, giúp Ôn Thường Thế cọ rửa lần nữa.
- ----------------------------------------------------