Chương 50
Một tuần sau, Chu Thế Tước phải đi đến một thành phố khác để công tác, là vì việc công nhưng không biết tại sao anh lại muốn dẫn Mễ Nhu đi cùng, còn bảo cô chuẩn bị hành lí.
“Ông chủ, em có thể không đi không? Không phải anh đã có trợ lí đi cùng rồi sao? Dẫn em theo chỉ thêm vướng tay vướng chân.”
Chu Thế Tước đang sắp xếp hành lí, nghe cô nói vậy thì dừng lại, đưa mắt sang nhìn cô: “Tôi bảo cô vướng tay vướng chân khi nào?”
“Đúng là ông chủ không có nói nhưng mà bản thân em cảm thấy như vậy. Vã lại, bình thường ông chủ đi công tác cũng đâu có dẫn người ngoài theo, sao tự dưng lại…”
“Bớt ảo tưởng lại đi! Ngoan ngoãn nghe theo tôi là được.” Anh lạnh lùng nói sau đó lại tiếp tục thu dọn hành lí.
Mễ Nhu cúi đầu, cô âm thành thở dài, không dám nói thêm nữa, ngoan ngoãn trở về phòng chuẩn bị hành lí.
Sau khi cô rời khỏi anh đã xoay người lại nhìn theo bóng lưng cô, trong ánh mắt dường như có chút dịu dàng xen lẫn bực tức.
Anh tự lẩm bẩm một mình: “Đúng là cô gái kì lạ, đến một nụ cười cũng không thấy, được đi riêng với tôi mà cô không vui sao? Đáng sợ đến vậy à?”
Thật ra lần này chỉ là đi công tác ở trong nước, chừng một hai ngày là trở về nhưng Chu Thế Tước lại muốn nhân cơ hội này đưa cô ra ngoài vui chơi, nhìn ngắm vẻ đẹp của thiên nhiên, ít ra cũng có thể giúp cô vui lên một chút, không còn lúc nào cũng ủ rũ, bất an nữa.
Chỉ có điều, dường như trông cô không được hào hứng cho lắm, cứ giống như là anh đang bắt ép cô vậy nên tâm trạng có chút không vui.
…
Mễ Nhu quay về phòng chuẩn bị hành lí nhưng cô phát hiện ngoài ba bộ đồng phục người hầu ra thì cô chỉ có một bộ váy duy nhất, đã vậy còn rất cũ và lỗi thời.
“Thôi vậy, cứ mặc đồng phục người hầu là được rồi, dù sao cũng không phải là đi chơi, không cần phải ăn diện, tránh anh ấy lại nói mình có suy nghĩ khác.” Mễ Nhu thở dài, xếp quần áo và đồ dùng cá nhân bỏ vào chiếc túi nhỏ, ngoài ra thì không còn gì để đem theo nữa, ít ỏi đến mức đáng thương.
“Ông chủ, chuẩn bị xong rồi.”
Chu Thế Tước nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, gương mặt tỏ ra một luồng khí u ám: “Cô định mặc như này ra ngoài à?”
“Không… không được sao? Dù gì em cũng chỉ là một người hầu, sẽ không ai chú ý đến chứ?” Mễ Nhu đột nhiên im lặng, cô suy nghĩ gì đó rồi lại tiếp tục nói: “Hay là… ông chủ đừng dẫn em theo nữa, em sợ sẽ làm anh mất mặt. Hơn nữa… trước giờ em không hay ra ngoài, có rất nhiều thứ em không biết, lỡ đâu làm hỏng chuyện của anh thì phải làm sao?”
Chu Thế Tước cau mày, bất lực đến mức cạn lời, không biết nên nói gì: “Lư Mễ Nhu, từ bây giờ cho đến khi đến nơi tốt nhất cô đừng mở miệng nói chuyện nữa, nghe cô nói là tôi cảm thấy phiền.”
Chu Thế Tước bực bội xoay người còn Mễ Nhu thì vội vàng đuổi theo trong khi cô vẫn không biết lí do vì sao anh lại tức giận. Là cô đã nói sai gì sao?
Tuy tính khí của anh vẫn thất thường như vậy nhưng không biết tại sao cô lại có cảm giác rất lạ. Cô có cảm giác như người trước mặt cô không phải là Chu Thế Tước đáng sợ của trước đây mà có chút gì đó vô cùng dịu dàng, cứ như rằng anh đã biến thành một người khác.
Cơ mà, cũng không biết đó có phải là ảo giác của cô không nữa.
“Ông chủ, em có thể không đi không? Không phải anh đã có trợ lí đi cùng rồi sao? Dẫn em theo chỉ thêm vướng tay vướng chân.”
Chu Thế Tước đang sắp xếp hành lí, nghe cô nói vậy thì dừng lại, đưa mắt sang nhìn cô: “Tôi bảo cô vướng tay vướng chân khi nào?”
“Đúng là ông chủ không có nói nhưng mà bản thân em cảm thấy như vậy. Vã lại, bình thường ông chủ đi công tác cũng đâu có dẫn người ngoài theo, sao tự dưng lại…”
“Bớt ảo tưởng lại đi! Ngoan ngoãn nghe theo tôi là được.” Anh lạnh lùng nói sau đó lại tiếp tục thu dọn hành lí.
Mễ Nhu cúi đầu, cô âm thành thở dài, không dám nói thêm nữa, ngoan ngoãn trở về phòng chuẩn bị hành lí.
Sau khi cô rời khỏi anh đã xoay người lại nhìn theo bóng lưng cô, trong ánh mắt dường như có chút dịu dàng xen lẫn bực tức.
Anh tự lẩm bẩm một mình: “Đúng là cô gái kì lạ, đến một nụ cười cũng không thấy, được đi riêng với tôi mà cô không vui sao? Đáng sợ đến vậy à?”
Thật ra lần này chỉ là đi công tác ở trong nước, chừng một hai ngày là trở về nhưng Chu Thế Tước lại muốn nhân cơ hội này đưa cô ra ngoài vui chơi, nhìn ngắm vẻ đẹp của thiên nhiên, ít ra cũng có thể giúp cô vui lên một chút, không còn lúc nào cũng ủ rũ, bất an nữa.
Chỉ có điều, dường như trông cô không được hào hứng cho lắm, cứ giống như là anh đang bắt ép cô vậy nên tâm trạng có chút không vui.
…
Mễ Nhu quay về phòng chuẩn bị hành lí nhưng cô phát hiện ngoài ba bộ đồng phục người hầu ra thì cô chỉ có một bộ váy duy nhất, đã vậy còn rất cũ và lỗi thời.
“Thôi vậy, cứ mặc đồng phục người hầu là được rồi, dù sao cũng không phải là đi chơi, không cần phải ăn diện, tránh anh ấy lại nói mình có suy nghĩ khác.” Mễ Nhu thở dài, xếp quần áo và đồ dùng cá nhân bỏ vào chiếc túi nhỏ, ngoài ra thì không còn gì để đem theo nữa, ít ỏi đến mức đáng thương.
“Ông chủ, chuẩn bị xong rồi.”
Chu Thế Tước nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, gương mặt tỏ ra một luồng khí u ám: “Cô định mặc như này ra ngoài à?”
“Không… không được sao? Dù gì em cũng chỉ là một người hầu, sẽ không ai chú ý đến chứ?” Mễ Nhu đột nhiên im lặng, cô suy nghĩ gì đó rồi lại tiếp tục nói: “Hay là… ông chủ đừng dẫn em theo nữa, em sợ sẽ làm anh mất mặt. Hơn nữa… trước giờ em không hay ra ngoài, có rất nhiều thứ em không biết, lỡ đâu làm hỏng chuyện của anh thì phải làm sao?”
Chu Thế Tước cau mày, bất lực đến mức cạn lời, không biết nên nói gì: “Lư Mễ Nhu, từ bây giờ cho đến khi đến nơi tốt nhất cô đừng mở miệng nói chuyện nữa, nghe cô nói là tôi cảm thấy phiền.”
Chu Thế Tước bực bội xoay người còn Mễ Nhu thì vội vàng đuổi theo trong khi cô vẫn không biết lí do vì sao anh lại tức giận. Là cô đã nói sai gì sao?
Tuy tính khí của anh vẫn thất thường như vậy nhưng không biết tại sao cô lại có cảm giác rất lạ. Cô có cảm giác như người trước mặt cô không phải là Chu Thế Tước đáng sợ của trước đây mà có chút gì đó vô cùng dịu dàng, cứ như rằng anh đã biến thành một người khác.
Cơ mà, cũng không biết đó có phải là ảo giác của cô không nữa.