Chương 23
Mễ Nhu nhân lúc anh vẫn còn chưa tỉnh, nhanh chóng mặc lại quần áo sau đó bước ra khỏi phòng, nhưng cô chỉ vừa mở cửa ra thì quản gia đã đứng ở bên ngoài phòng, chuẩn bị gõ cửa.
Trong lòng Mễ Nhu vô cùng hoảng loạn, cô vội vàng né tránh ánh mắt của quản gia và bỏ chạy xuống lầu.
Tề quản gia nhìn dáng vẻ hớt ha hớt hải của cô liền nảy sinh nghi hoặc, chú ấy nheo mắt lại, không dám suy diễn lung tung, gấp gáp bước vào phòng anh.
Lúc này, Chu Thế Tước cũng đã tỉnh, anh vươn vai, trên người không mặc gì, gương mặt còn lộ ra sự mệt mỏi.
“Thiếu gia, chuyện này…” Tề quản gia cả kinh nhìn anh, chú ấy tuy biết bên ngoài anh có rất nhiều tình nhân cũng thường hay qua lại với nhiều cô gái, nhưng chú ấy không dám tin anh lại làm chuyện như vậy với một nữ hầu, chú ấy nhất thời bị sốc, không biết nên mở lời như thế nào.
Chu Thế Tước chậm rãi mở đôi mắt phượng ra nhìn Tề quản gia, không chút mảy may lo sợ, thậm chí còn vô cùng điềm tĩnh, anh nói: “Chú cũng đã nhìn thấy rồi đấy, mọi chuyện chính là như vậy.”
Nghe anh nói thế quản gia cũng không biết phải nói gì, chú ấy thở dài: “Thiếu gia, cậu hồ đồ quá rồi.”
Chu Thế Tước mặt vô biểu tình, anh nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, bên ngoài ánh nắng thật chói chang, cứ như thể mọi ngóc ngách trên thế gian đều được ánh mặt trời chiếu rọi, chưa từng tồn tại bóng tối.
“Hôm nay trời đẹp thật, rất thích hợp để ra ngoài vui chơi.” Anh nói một câu chẳng liên quan rồi đột nhiên im lặng, một lúc sau mới cất giọng trầm thấp: “Tề quản gia, chú có cảm thấy cô ấy rất giống với Võ Phương Hạ không?”
Tề quản gia có chút ngạc nhiên, chú ấy phải suy nghĩ rất lâu mới dám khẳng định: “Quả thật là… rất giống.”
Chu Thế Tước khẽ cười, anh cảm thấy mừng vì không phải chỉ có anh mới có suy nghĩ đó, xem ra thì… cô chính là một thế thân hoàn hảo.
“Nhưng… cũng không giống.” Tề quản gia lại nói.
Đôi mắt Chu Thế Tước bỗng trở nên lãnh đạm, anh cau mày: “Không giống ở chỗ nào?”
Tề quản gia nghiêm giọng đáp: “Chỗ nào cũng không giống, cô ấy chỉ giống một ai đó khi cậu so sánh cô ấy với người đó mà thôi, còn sự thật… mỗi người chúng ta đều là một cá thể độc nhất vô nhị, từ ánh mắt, giọng nói, tính cách, ngoại hình đều không giống nhau, cho dù là chị em song sinh đi chăng nữa cũng sẽ có điểm khác biệt, đừng nói đến là hai người xa lạ.”
“Ý của chú, tất cả là do ảo giác của tôi sao?” Bầu không khí xung quanh chợt trở nên lạnh lẽo, anh lại bắt đầu cảm thấy không vui.
“Chuyện cũng đã qua nhiều năm như vậy, cớ sao thiếu gia vẫn cứ canh cánh trong lòng để làm gì? Cho dù cậu có lấy cô gái kia ra làm bù nhìn thì cũng có ít gì đâu chứ, vẫn không thể thay thế được người thật, không phải sao?” Tề quản gia cảm thấy xót xa thay cho anh, bao nhiêu năm qua, chú ấy dường như chưa từng nhìn thấy nụ cười trên môi anh, lúc nào cũng sống trong âu lo, phiền muộn, không được thảnh thơi ngày nào.
“Cái gì mà bù nhìn với người thật chứ? Cho dù Võ Phương Hạ có đứng trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không mềm lòng dù chỉ một chút. Tôi chỉ muốn hỏi chú, ở trên đời này, thật sự có cái gọi là chân tình không?” Chu Thế Tước trầm mặc, anh lại nhìn về phía ánh mặt trời chói mắt, tự cảm thấy bản thân thật nực cười khi hỏi câu hỏi này.
Tề quản gia đáp: “Chân thành sẽ đổi được chân tình, tôi thấy câu nói này rất có lí.”
“Chân thành?” Anh nhấn mạnh từng chữ, trong đáy mắt là sự trào phúng, hoang đường.
“Thế nào là chân thành hả? Rõ ràng tôi đã trao cho họ tất cả những gì mà tôi có, tôi hi vọng họ có thể ở bên tôi, đừng bỏ rơi tôi nhưng cuối cùng thì sao? Cuối cùng họ vẫn xoay gót bước đi, bỏ mặc tôi trong màn đêm tâm tối. Bọn họ… vốn dĩ chưa từng xem lời nói của tôi ra gì, chưa từng… thật lòng yêu thương tôi như cách họ đã thể hiện ra bên ngoài. Đều là giả dối, tất cả chỉ là sự giả dối, họ chỉ muốn bao biện cho sự vô tâm của chính bản thân mình mà thôi.” Trong lòng anh như có một ngọn núi lửa đang phun trào, nó thêu rụi hết mọi thứ trong trái tim anh, khiến nó trở nên hô héo, mạch đập mỏng manh.
“Ha! Được thôi, nếu họ đã muốn chơi thì tôi sẽ chơi cùng họ đến cùng, xem xem, rốt cuộc thì ai mới là người tàn nhẫn hơn.” Anh nở nụ cười rùng rợn như tử thần đang vẫy gọi, trong đôi mắt là sự thê lương, thảm khốc.
Quản gia Tề thật sự không đành lòng như anh như vậy nhưng lại không có cách nào kéo anh ra khỏi cơn ác mộng, ngày ngày nhìn anh bị nhấn chìm trong những kí ức tâm tối.
Thật ra có một số người trông thì rất ổn nhưng sâu thẳm trong linh hồn họ lại hoang tàn đến mức chẳng còn lại gì, cũng không ai biết được phía sau vỏ bọc hoàn hảo kia là một con người điên loạn và khổ sở như thế nào, cũng không ai biết rằng rốt cuộc thì họ đã trải qua những gì.
Trong lòng Mễ Nhu vô cùng hoảng loạn, cô vội vàng né tránh ánh mắt của quản gia và bỏ chạy xuống lầu.
Tề quản gia nhìn dáng vẻ hớt ha hớt hải của cô liền nảy sinh nghi hoặc, chú ấy nheo mắt lại, không dám suy diễn lung tung, gấp gáp bước vào phòng anh.
Lúc này, Chu Thế Tước cũng đã tỉnh, anh vươn vai, trên người không mặc gì, gương mặt còn lộ ra sự mệt mỏi.
“Thiếu gia, chuyện này…” Tề quản gia cả kinh nhìn anh, chú ấy tuy biết bên ngoài anh có rất nhiều tình nhân cũng thường hay qua lại với nhiều cô gái, nhưng chú ấy không dám tin anh lại làm chuyện như vậy với một nữ hầu, chú ấy nhất thời bị sốc, không biết nên mở lời như thế nào.
Chu Thế Tước chậm rãi mở đôi mắt phượng ra nhìn Tề quản gia, không chút mảy may lo sợ, thậm chí còn vô cùng điềm tĩnh, anh nói: “Chú cũng đã nhìn thấy rồi đấy, mọi chuyện chính là như vậy.”
Nghe anh nói thế quản gia cũng không biết phải nói gì, chú ấy thở dài: “Thiếu gia, cậu hồ đồ quá rồi.”
Chu Thế Tước mặt vô biểu tình, anh nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, bên ngoài ánh nắng thật chói chang, cứ như thể mọi ngóc ngách trên thế gian đều được ánh mặt trời chiếu rọi, chưa từng tồn tại bóng tối.
“Hôm nay trời đẹp thật, rất thích hợp để ra ngoài vui chơi.” Anh nói một câu chẳng liên quan rồi đột nhiên im lặng, một lúc sau mới cất giọng trầm thấp: “Tề quản gia, chú có cảm thấy cô ấy rất giống với Võ Phương Hạ không?”
Tề quản gia có chút ngạc nhiên, chú ấy phải suy nghĩ rất lâu mới dám khẳng định: “Quả thật là… rất giống.”
Chu Thế Tước khẽ cười, anh cảm thấy mừng vì không phải chỉ có anh mới có suy nghĩ đó, xem ra thì… cô chính là một thế thân hoàn hảo.
“Nhưng… cũng không giống.” Tề quản gia lại nói.
Đôi mắt Chu Thế Tước bỗng trở nên lãnh đạm, anh cau mày: “Không giống ở chỗ nào?”
Tề quản gia nghiêm giọng đáp: “Chỗ nào cũng không giống, cô ấy chỉ giống một ai đó khi cậu so sánh cô ấy với người đó mà thôi, còn sự thật… mỗi người chúng ta đều là một cá thể độc nhất vô nhị, từ ánh mắt, giọng nói, tính cách, ngoại hình đều không giống nhau, cho dù là chị em song sinh đi chăng nữa cũng sẽ có điểm khác biệt, đừng nói đến là hai người xa lạ.”
“Ý của chú, tất cả là do ảo giác của tôi sao?” Bầu không khí xung quanh chợt trở nên lạnh lẽo, anh lại bắt đầu cảm thấy không vui.
“Chuyện cũng đã qua nhiều năm như vậy, cớ sao thiếu gia vẫn cứ canh cánh trong lòng để làm gì? Cho dù cậu có lấy cô gái kia ra làm bù nhìn thì cũng có ít gì đâu chứ, vẫn không thể thay thế được người thật, không phải sao?” Tề quản gia cảm thấy xót xa thay cho anh, bao nhiêu năm qua, chú ấy dường như chưa từng nhìn thấy nụ cười trên môi anh, lúc nào cũng sống trong âu lo, phiền muộn, không được thảnh thơi ngày nào.
“Cái gì mà bù nhìn với người thật chứ? Cho dù Võ Phương Hạ có đứng trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không mềm lòng dù chỉ một chút. Tôi chỉ muốn hỏi chú, ở trên đời này, thật sự có cái gọi là chân tình không?” Chu Thế Tước trầm mặc, anh lại nhìn về phía ánh mặt trời chói mắt, tự cảm thấy bản thân thật nực cười khi hỏi câu hỏi này.
Tề quản gia đáp: “Chân thành sẽ đổi được chân tình, tôi thấy câu nói này rất có lí.”
“Chân thành?” Anh nhấn mạnh từng chữ, trong đáy mắt là sự trào phúng, hoang đường.
“Thế nào là chân thành hả? Rõ ràng tôi đã trao cho họ tất cả những gì mà tôi có, tôi hi vọng họ có thể ở bên tôi, đừng bỏ rơi tôi nhưng cuối cùng thì sao? Cuối cùng họ vẫn xoay gót bước đi, bỏ mặc tôi trong màn đêm tâm tối. Bọn họ… vốn dĩ chưa từng xem lời nói của tôi ra gì, chưa từng… thật lòng yêu thương tôi như cách họ đã thể hiện ra bên ngoài. Đều là giả dối, tất cả chỉ là sự giả dối, họ chỉ muốn bao biện cho sự vô tâm của chính bản thân mình mà thôi.” Trong lòng anh như có một ngọn núi lửa đang phun trào, nó thêu rụi hết mọi thứ trong trái tim anh, khiến nó trở nên hô héo, mạch đập mỏng manh.
“Ha! Được thôi, nếu họ đã muốn chơi thì tôi sẽ chơi cùng họ đến cùng, xem xem, rốt cuộc thì ai mới là người tàn nhẫn hơn.” Anh nở nụ cười rùng rợn như tử thần đang vẫy gọi, trong đôi mắt là sự thê lương, thảm khốc.
Quản gia Tề thật sự không đành lòng như anh như vậy nhưng lại không có cách nào kéo anh ra khỏi cơn ác mộng, ngày ngày nhìn anh bị nhấn chìm trong những kí ức tâm tối.
Thật ra có một số người trông thì rất ổn nhưng sâu thẳm trong linh hồn họ lại hoang tàn đến mức chẳng còn lại gì, cũng không ai biết được phía sau vỏ bọc hoàn hảo kia là một con người điên loạn và khổ sở như thế nào, cũng không ai biết rằng rốt cuộc thì họ đã trải qua những gì.