Chương 17
Ngày hôm sau, bầu trời vô cùng xinh đẹp, những gợn mây trắng xoá bay trên đỉnh đầu với những hình thù kì lạ.
Mễ Nhu quét lá cây trong vườn, xung quanh ngập tràn ánh nắng ấm áp, hoa tươi nở rộ như tuôn trào sức sống xanh, bướm lượn khắp nơi, cứ như bản thân đang lạc trong một khu vườn cổ tích với những phép màu diệu kì.
Đứng dưới ánh nắng rực rỡ, tâm hồn cô như được sưởi ấm, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc hân hoan, không nhịn được mà vươn tay ra muốn bắt con bướm đang đậu trên một cành hoa, đôi cánh khẽ rập rờn.
Nhưng cô còn chưa chạm được vào chiếc cánh của chú bướm ấy thì nó vỗ cánh bay mất, cô đưa mắt nhìn theo chú bướm, trong lòng có chút hụt hẫng nhưng khoé môi lại mỉm cười.
Thật ra cô rất ngưỡng mộ những chú bướm đó, mặc dù có vòng đời ngắn nhưng từ khi sinh ra đến khi phá kén thành bướm thì nó điều rất tự do tự tại, mỗi ngày đều được bay khắp nơi, không cần lo nghĩ về bất cứ điều gì, cứ vậy mà trải qua một cuộc đời không chút vướng bận.
Đối với cô, như vậy thật sự rất tốt.
Chợt, có vài giọt nước rơi lên gò má cô, cô ngẩng đầu nhìn lên cao, ánh nắng vẫn chói chang nhưng trời lại đổ mưa.
Cơn mưa thưa thớt dần trở nên nặng hạt, che khuất tầm nhìn của Mễ Nhu nhưng Mễ Nhu lại không bỏ chạy vào trong để tránh mưa mà còn dang rộng cánh tay ra hứng lấy những giọt mưa nặng trĩu.
Cô nhỏ giọng, tự thì thầm với chính mình: "Nghe nói sau cơn mưa nắng sẽ xuất hiện cầu vồng."
Mễ Nhu đứng dưới cơn mưa nắng, trên môi nở nụ cười rạng rỡ, cứ như một đứa con nít.
Thật ra lúc nhỏ cô rất thích tắm mưa, mỗi lần được chạy nhảy dưới mưa cô đều có cảm giác rất tự do, đầu óc vô cùng thanh thản, cứ như tâm hồn cô được gột rửa bởi cơn mưa ấy, mọi muộn phiền cũng vì vậy mà bị rửa trôi.
Cũng không biết đã bao lâu rồi cô không còn cảm nhận được cảm giác này.
Mặc dù cô đã không còn là một đứa trẻ nhưng cô lại muốn được phóng túng một lần, được một lần làm những chuyện điên rồ. Bởi lẽ, sự căng thẳng của cuộc sống đã khiến cô quá mệt mỏi, lúc nào cũng phải gồng lên, không được thả lỏng dù chỉ một giây. Chỉ khi khiến đầu óc được thoải mái, nghỉ ngơi, chỉ khi trở về làm một đứng trẻ vô lo vô nghĩ thì cô mới có thể tìm lại niềm vui trong cái gian khổ này.
Cơ mà, khi cô đang chạy nhảy khắp sân vườn, nô đùa dưới cơn mưa, đã có một người luôn quan sát cô. Anh khoanh tay đứng tựa vào cánh cửa, trong đôi mắt là một cô gái tuổi đã đôi mươi nhưng lại có những hành vi như một đứa trẻ, trên đôi môi, trên gương mặt là sự rực rỡ, xán lạn, khiến người ta không có cách nào không chú ý đến.
Chu Thế Tước lẳng lặng nhìn cô rất lâu rất lâu, gương mặt tuy vô cảm nhưng trong lòng lại có một loại cảm xúc rất kì lạ.
Anh tự hỏi, liệu có phải là do cô quá giống với cô ấy nên thứ cảm xúc này mới xuất hiện, không lẽ anh thật sự vẫn còn yêu cô ấy?
Câu hỏi này lặp tức bị chính anh phủ nhận nhưng anh lại không tìm được đáp án mà anh muốn tìm, cứ có cảm giác thật mơ hồ như đang ở trên mây.
Một lúc sau, Mễ Nhu vô tình phát hiện ra có người đang đứng ở cánh cửa hướng mắt về cô, khi cô nhìn rõ đó chính là anh, cơ thể cô như bị đóng băng, vừa xấu hổ lại vừa kinh sợ.
Hai tay cô siết chặt vào váy, đôi mắt sợ sệt lén lút nhìn anh rồi lại cụp xuống, đột nhiên lại bị cái lạnh lẽo bủa vây, khó nói thành lời.
Chỉ một chốc sau, cơn mưa đột nhiên lại dừng hẳn, trên bầu trời thật sự xuất hiện cầu vồng, lại còn là cầu vồng đôi. Người ta thường nói cầu vồng biểu trưng cho sự hi vọng, nhưng trong lòng anh đang hi vọng điều gì, chính anh còn không rõ.
Chu Thế Tước chậm rãi bước về phía cô, ánh mắt anh nhìn cô vô cùng khác lạ, vừa lạnh lùng lại vừa trào phúng, có lẽ anh đang cho rằng đầu óc cô thật sự có vấn đề cũng nên.
Mễ Nhu như chôn chân tại chỗ, cô thậm chí còn không dám nhúc nhích, chỉ thấy bờ vai nhỏ của cô khẽ run lên, bờ môi mím chặt, gương mặt tái xanh, trông vô cùng sợ hãi.
Chu Thế Tước vươn tay về phía cô, cô liền nghiêng đầu né tránh, nhưng anh chỉ khựng lại một lúc sau đó thì tém gọn mái tóc bết dính, ướt sũng trên gương mặt cô ra sau tai.
Cô không biết anh đang muốn làm gì, trái tim căng thẳng đến mức muốn nhảy ra ngoài, nhưng không lâu sau đó anh đã ghì chặt lấy cằm cô, ép cô phải ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt anh.
Chu Thế Tước thấp giọng, nhấn mạnh từng chữ: "Lư Mễ Nhu, có phải là cô đang muốn câu dẫn tôi không?"
Bên tai cô như có tiếng sấm chớp đùng đoàng, cô không hiểu cái gọi là câu dẫn mà anh nói là như thế nào, cô cũng không hiểu tại sao anh lại hỏi cô như vậy.
"Tôi... Ông chủ... tôi không có." Giọng cô run run, đau đến mức đôi mắt đỏ ửng.
Nhưng Chu Thế Tước làm gì biết thương hoa tiếc ngọc, thậm chí anh còn ghì chặt cằm cô hơn, trong đôi mắt hiện lên sự tức giận. Anh nói rồi, anh ghét cái cảm giác này đến cùng cực, nó khiến anh như phát điên lên.
Tám năm rồi, đã tám năm rồi anh chưa bị người phụ nữ nào làm ảnh hưởng nhiều đến như vậy, từ khi cô xuất hiện trong tầm mắt anh, anh có cảm giác như mình không còn điềm tĩnh được như trước nữa. Nhất là mỗi lần trông thấy cô, gương mặt này, nụ cười này, ánh mắt này, tất cả đều làm cho anh chán ghét nhưng lại không thể kiềm chế được mà nảy sinh ý muốn chiếm hữu.
Mễ Nhu có cảm giác như anh sắp ra tay đánh mình, hai tay cô bấu chặt vào váy, đến thở cũng không dám thở mạnh, cứ như rằng cô sắp bị tên ác ma này nuốt chửng, đến xương cũng không còn.
Đột nhiên, Tề quản gia từ trong đi ra, nhìn thấy cảnh tượng này chú ấy có chút hoang mang, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chu Thế Tước thấy vậy thì liền buông tay ra, ánh mắt cũng dần dịu đi.
Tề quản gia nhìn cô từ đầu đến chân rồi cau mày nói: "Còn không mau vào trong thay quần áo, không sợ bị cảm lạnh à?"
"Dạ vâng."
Nghe theo lời quản gia, Mễ Nhu cúi người xuống nhặt cây chổi rồi nhanh chóng bỏ chạy, dáng vẻ khúm núm, sợ sệt, làm người ta cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Sau đó, Chu Thế Tước cất giọng trầm ổn: "Có chuyện gì sao?"
Tề quản gia nói: "Tối nay thiếu gia phải đến một bữa tiệc quan trọng, vậy nên tôi đã chọn vài bộ vest để cậu xem thử, nếu cậu ưng ý bộ nào thì tôi sẽ cho người là ủi."
Anh khoát tay như không quan tâm lắm rồi xoay người bỏ vào trong: "Không cần phiền phức vậy đâu, chú cứ tùy tiện chọn cho tôi một bộ là được."
Mễ Nhu quét lá cây trong vườn, xung quanh ngập tràn ánh nắng ấm áp, hoa tươi nở rộ như tuôn trào sức sống xanh, bướm lượn khắp nơi, cứ như bản thân đang lạc trong một khu vườn cổ tích với những phép màu diệu kì.
Đứng dưới ánh nắng rực rỡ, tâm hồn cô như được sưởi ấm, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc hân hoan, không nhịn được mà vươn tay ra muốn bắt con bướm đang đậu trên một cành hoa, đôi cánh khẽ rập rờn.
Nhưng cô còn chưa chạm được vào chiếc cánh của chú bướm ấy thì nó vỗ cánh bay mất, cô đưa mắt nhìn theo chú bướm, trong lòng có chút hụt hẫng nhưng khoé môi lại mỉm cười.
Thật ra cô rất ngưỡng mộ những chú bướm đó, mặc dù có vòng đời ngắn nhưng từ khi sinh ra đến khi phá kén thành bướm thì nó điều rất tự do tự tại, mỗi ngày đều được bay khắp nơi, không cần lo nghĩ về bất cứ điều gì, cứ vậy mà trải qua một cuộc đời không chút vướng bận.
Đối với cô, như vậy thật sự rất tốt.
Chợt, có vài giọt nước rơi lên gò má cô, cô ngẩng đầu nhìn lên cao, ánh nắng vẫn chói chang nhưng trời lại đổ mưa.
Cơn mưa thưa thớt dần trở nên nặng hạt, che khuất tầm nhìn của Mễ Nhu nhưng Mễ Nhu lại không bỏ chạy vào trong để tránh mưa mà còn dang rộng cánh tay ra hứng lấy những giọt mưa nặng trĩu.
Cô nhỏ giọng, tự thì thầm với chính mình: "Nghe nói sau cơn mưa nắng sẽ xuất hiện cầu vồng."
Mễ Nhu đứng dưới cơn mưa nắng, trên môi nở nụ cười rạng rỡ, cứ như một đứa con nít.
Thật ra lúc nhỏ cô rất thích tắm mưa, mỗi lần được chạy nhảy dưới mưa cô đều có cảm giác rất tự do, đầu óc vô cùng thanh thản, cứ như tâm hồn cô được gột rửa bởi cơn mưa ấy, mọi muộn phiền cũng vì vậy mà bị rửa trôi.
Cũng không biết đã bao lâu rồi cô không còn cảm nhận được cảm giác này.
Mặc dù cô đã không còn là một đứa trẻ nhưng cô lại muốn được phóng túng một lần, được một lần làm những chuyện điên rồ. Bởi lẽ, sự căng thẳng của cuộc sống đã khiến cô quá mệt mỏi, lúc nào cũng phải gồng lên, không được thả lỏng dù chỉ một giây. Chỉ khi khiến đầu óc được thoải mái, nghỉ ngơi, chỉ khi trở về làm một đứng trẻ vô lo vô nghĩ thì cô mới có thể tìm lại niềm vui trong cái gian khổ này.
Cơ mà, khi cô đang chạy nhảy khắp sân vườn, nô đùa dưới cơn mưa, đã có một người luôn quan sát cô. Anh khoanh tay đứng tựa vào cánh cửa, trong đôi mắt là một cô gái tuổi đã đôi mươi nhưng lại có những hành vi như một đứa trẻ, trên đôi môi, trên gương mặt là sự rực rỡ, xán lạn, khiến người ta không có cách nào không chú ý đến.
Chu Thế Tước lẳng lặng nhìn cô rất lâu rất lâu, gương mặt tuy vô cảm nhưng trong lòng lại có một loại cảm xúc rất kì lạ.
Anh tự hỏi, liệu có phải là do cô quá giống với cô ấy nên thứ cảm xúc này mới xuất hiện, không lẽ anh thật sự vẫn còn yêu cô ấy?
Câu hỏi này lặp tức bị chính anh phủ nhận nhưng anh lại không tìm được đáp án mà anh muốn tìm, cứ có cảm giác thật mơ hồ như đang ở trên mây.
Một lúc sau, Mễ Nhu vô tình phát hiện ra có người đang đứng ở cánh cửa hướng mắt về cô, khi cô nhìn rõ đó chính là anh, cơ thể cô như bị đóng băng, vừa xấu hổ lại vừa kinh sợ.
Hai tay cô siết chặt vào váy, đôi mắt sợ sệt lén lút nhìn anh rồi lại cụp xuống, đột nhiên lại bị cái lạnh lẽo bủa vây, khó nói thành lời.
Chỉ một chốc sau, cơn mưa đột nhiên lại dừng hẳn, trên bầu trời thật sự xuất hiện cầu vồng, lại còn là cầu vồng đôi. Người ta thường nói cầu vồng biểu trưng cho sự hi vọng, nhưng trong lòng anh đang hi vọng điều gì, chính anh còn không rõ.
Chu Thế Tước chậm rãi bước về phía cô, ánh mắt anh nhìn cô vô cùng khác lạ, vừa lạnh lùng lại vừa trào phúng, có lẽ anh đang cho rằng đầu óc cô thật sự có vấn đề cũng nên.
Mễ Nhu như chôn chân tại chỗ, cô thậm chí còn không dám nhúc nhích, chỉ thấy bờ vai nhỏ của cô khẽ run lên, bờ môi mím chặt, gương mặt tái xanh, trông vô cùng sợ hãi.
Chu Thế Tước vươn tay về phía cô, cô liền nghiêng đầu né tránh, nhưng anh chỉ khựng lại một lúc sau đó thì tém gọn mái tóc bết dính, ướt sũng trên gương mặt cô ra sau tai.
Cô không biết anh đang muốn làm gì, trái tim căng thẳng đến mức muốn nhảy ra ngoài, nhưng không lâu sau đó anh đã ghì chặt lấy cằm cô, ép cô phải ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt anh.
Chu Thế Tước thấp giọng, nhấn mạnh từng chữ: "Lư Mễ Nhu, có phải là cô đang muốn câu dẫn tôi không?"
Bên tai cô như có tiếng sấm chớp đùng đoàng, cô không hiểu cái gọi là câu dẫn mà anh nói là như thế nào, cô cũng không hiểu tại sao anh lại hỏi cô như vậy.
"Tôi... Ông chủ... tôi không có." Giọng cô run run, đau đến mức đôi mắt đỏ ửng.
Nhưng Chu Thế Tước làm gì biết thương hoa tiếc ngọc, thậm chí anh còn ghì chặt cằm cô hơn, trong đôi mắt hiện lên sự tức giận. Anh nói rồi, anh ghét cái cảm giác này đến cùng cực, nó khiến anh như phát điên lên.
Tám năm rồi, đã tám năm rồi anh chưa bị người phụ nữ nào làm ảnh hưởng nhiều đến như vậy, từ khi cô xuất hiện trong tầm mắt anh, anh có cảm giác như mình không còn điềm tĩnh được như trước nữa. Nhất là mỗi lần trông thấy cô, gương mặt này, nụ cười này, ánh mắt này, tất cả đều làm cho anh chán ghét nhưng lại không thể kiềm chế được mà nảy sinh ý muốn chiếm hữu.
Mễ Nhu có cảm giác như anh sắp ra tay đánh mình, hai tay cô bấu chặt vào váy, đến thở cũng không dám thở mạnh, cứ như rằng cô sắp bị tên ác ma này nuốt chửng, đến xương cũng không còn.
Đột nhiên, Tề quản gia từ trong đi ra, nhìn thấy cảnh tượng này chú ấy có chút hoang mang, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chu Thế Tước thấy vậy thì liền buông tay ra, ánh mắt cũng dần dịu đi.
Tề quản gia nhìn cô từ đầu đến chân rồi cau mày nói: "Còn không mau vào trong thay quần áo, không sợ bị cảm lạnh à?"
"Dạ vâng."
Nghe theo lời quản gia, Mễ Nhu cúi người xuống nhặt cây chổi rồi nhanh chóng bỏ chạy, dáng vẻ khúm núm, sợ sệt, làm người ta cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Sau đó, Chu Thế Tước cất giọng trầm ổn: "Có chuyện gì sao?"
Tề quản gia nói: "Tối nay thiếu gia phải đến một bữa tiệc quan trọng, vậy nên tôi đã chọn vài bộ vest để cậu xem thử, nếu cậu ưng ý bộ nào thì tôi sẽ cho người là ủi."
Anh khoát tay như không quan tâm lắm rồi xoay người bỏ vào trong: "Không cần phiền phức vậy đâu, chú cứ tùy tiện chọn cho tôi một bộ là được."