Chương 11
Trước mắt cô như có một lớp sương mỏng, tâm trí dần rơi vào mơ hồ, trò chơi này cũng chỉ có một mình anh cảm thấy thú vị, còn cô thì không vui một chút nào.
Chu Thế Tước vừa đẩy sâu vào bên trong cô, cơ thể cô liền run rẩy, huyệt đạo nhỏ cắn chặt không buông.
Nhưng vì để tra tấn tinh thần cô, anh đã ngay lập tức rút ra, ngăn không cho dòng nước kia được phép chảy ra ngoài.
"Cô cũng thật là cứng đầu nhỉ?" Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, đôi mắt hung hãn như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Bờ Mễ Nhu mím chặt, cô khó khăn cất giọng: "Làm ơn, tha cho tôi!"
"Tha cho cô? Tại sao tôi phải làm vậy?" Anh cắn vào vành tai cô, thích thú nói: "Cô nhạy cảm thật đó! Tôi vừa chạm vào cô thì cô đã rùng mình. Khó chịu đến vậy thì phải mở miệng vang xin tôi tiếp tục mới đúng chứ."
"Tôi... tôi không muốn."
"Cô thật sự không muốn? Đừng giả vờ nữa, phía dưới của cô đang khóc lóc muốn tôi cho vào kìa, vẫn là cơ thể của cô thành thật hơn nhỉ?"
"Tôi... không có." Cô nhỏ giọng.
"Ồ! Vậy sao? Được thôi, tôi xem cô cứng đầu đến khi nào." Chu Thế Tước hừ lạnh, anh thật sự không chơi nữa mà bước vào phòng tắm.
Mễ Nhu mím chặt môi, cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng thân dưới cô lại vô cùng khó chịu, nó cứ rỉ nước ra ngoài, dường như có thứ gì đó muốn tuôn trào nhưng lại bị ngăn lại, không thể nào xuất ra được, cảm giác giống như là muốn đi vệ sinh nhưng lại không đi được, thậm chí còn hơn như thế.
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy đột nhiên dừng lại, Chu Thế Tước thong thả bước ra ngoài, anh quấn một chiếc khăn ngăn hông, ánh mắt nhìn cô có chút thú tính.
Anh bước đến bóp lấy cổ cô, cơ thể vừa tắm xong trở nên lạnh lẽo và ướt át nhưng lại vô cùng nam tính khiến người ta không thể không nghĩ đến những chuyện đen tối.
"Vẫn không chịu khuất phục à? Với bộ dạng này của cô, cô nghĩ mình có thể bước ra khỏi cánh cửa này? Đừng có nằm mơ nữa, ngoan ngoãn một chút đi, cầu xin tôi!" Anh thì thầm bên tai cô, rõ ràng là đang đe doạ.
Mễ Nhu vẫn như một người câm, cô không chịu nói chuyện. Chu Thế Tước bực bội hất cô xuống giường, anh châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi bóp lấy má cô, phả khói vào trong miệng cô khiến cô ho sặc sụa.
"Khụ! Khụ! Khụ! Khụ!"
"Xem ra cô thật sự không biết sợ là gì nhỉ?" Anh vứt điếu thuốc vào ly rượu vang, sau đó nâng hai chân của cô lên, cúi người xuống...
Sắc mặt cô trở nên trắng bệch, cô vội vàng hét lên: "Không được, anh muốn làm gì? Chỗ đó... chỗ đó... bẩn..."
Anh nhếch môi, vốn dĩ không quan tâm đến lời nói của cô, anh dùng miệng liếm láp huyệt đạo của cô, chạm rãi luồng chiếc lưỡi vào sâu bên trong.
Đầu óc Mễ Nhu lại trở nên trống rỗng, cô kinh hoàng hét lên, vừa sợ hãi lại vừa xấu hổ mà đỏ mặt, nước mắt ướt nhoè bờ mi: "Không được! Dừng lại đi! Tôi... tôi không nhịn được nữa mất!"
"Cô hét lớn thật đấy, cũng may mà căn phòng này cách âm, nếu không thì cô nghĩ mọi người sẽ cảm thấy thế nào đây?" Anh lè lưỡi lém vào nơi nhạy cảm của cô, bức ép cô phải cầu xin anh, mà cũng không đúng, anh biết cô chắc chắn sẽ cầu xin anh.
"Dừng lại đi! Đừng... đừng dùng miệng!"
"Hửm? Ý cô là sao? Tôi vẫn chưa hiểu lắm." Anh cắn vào đùi cô rồi lại liếm vào vết cắn đó, không khác gì một con thú hoang.
"Hức... tôi muốn, tôi muốn anh cho vào bên trong tôi. Xin anh đấy! Đừng dùng miệng, bẩn... bẩn lắm!"
Chu Thế Tước đắc ý cong khoé môi, anh không chờ được thêm được nữa, khi con mồi vừa cắn câu anh liền gỡ bỏ chiếc khăn tắm ở ngang hông ra, cầm lấy thứ vẫn luôn c.ương cứng đó chậm rãi đâm sâu vào bên trong cô.
Mễ Nhu không chịu được sự kích thích này, cô cong eo lên, cơ thể cứ run lên bần bật khi anh tiến vào.
"Đáng lẽ cô nên nghe lời tôi ngay từ đầu, vậy thì đã không phải khổ sở như này rồi." Anh nhấc hai chân cô để lên vai mình, đồng thời trườn người xuống hôn lên bờ môi cô, nụ hôn cứ như muốn cắn xé cô ra vậy, vô cùng mạnh bạo.
Chu Thế Tước thở hắt ra, anh liên tục thúc mạnh vào bên trong huyệt đạo của cô, đồng thời nắm lấy eo cô kéo về phía mình, để cô nhận lấy toàn bộ thứ của anh, sâu đến mức không thể sâu hơn.
Trước mắt Mễ Nhu chợt trở nên mờ ảo, cô cam chịu nhắm chặt hai mắt, nhưng đột nhiên, cô cảm nhận được thứ bên trong cơ thể cô lại đang sôi sục, nó đang tuông trào ra ngoài.
Bên dưới của cô co thắt, cô rùng mình, cảm giác sung sướng không biết từ đâu ập đến khiến tâm trí của cô như bị thôi miên.
Chu Thế Tước càng lúc càng mạnh bạo hơn, anh rút ra rồi lại đâm mạnh vào.
"Á... ư... đừng... đừng mà!"
"Phụt!"
Chu Thế Tước vừa rút cây "gậy ra" của mình ra, một dòng nước nóng hổi đã trào ra như lũ, không có cách nào ngăn lại được.
Anh lại đắc ý nở nụ cười, au đó dùng hai ngón tay điêu luyện của mình đút vào nơi đang nhạy cảm của cô, liên tục ra vào như một cái máy.
"Ư..." Mễ Nhu cong eo lên, cơ thể ngọ nguậy muốn trốn khỏi anh nhưng lại không trốn được, lại tiếp tục có một dòng nước trào ra ngoài, nhiều đến mức làm ướt cả ga giường.
Chu Thế Tước vô cùng hài lòng, anh giúp cô chỉnh lại mái tóc bết dính trên gương mặt, d.âm loạn kéo cổ áo cổ xuống, cắn vào vầu ngực căng tròn của cô.
"Sướng đến vậy sao? Hửm? Nước văng tung tóe làm bẩn người tôi luôn rồi này."
Mễ Nhu xấu hổ không dám đối mặt với chuyện vừa xảy ra, cô sợ sệt quay mặt đi, khóc nhiều đến nỗi khiến hai mắt sưng đỏ, không ngừng vang lên tiếng nấc nghẹn, uất ức.
"Ông chủ, anh đã có thể... thả tôi ra được chưa?"
Chu Thế Tước khẽ cười, anh tháo chiếc thắt lưng ra khỏi tay cô, dịu dàng xoa cổ tay bị siết đến mức chảy máu của cô.
Nhưng sao anh có thể dễ dàng để cho cô đi như vậy, ngược lại anh còn lột sạch đồ trên người cô, đè cô xuống giường một lần nữa: "Tôi còn chưa "xuất" kia mà! Đêm nay, cô phải phục vụ tôi đến khi tôi thoả mãn mới thôi."
Mễ Nhu cả kinh nhìn anh, cô sợ hãi đến mức bàn tay trở nên lạnh ngắt, cô có cảm giác như mình sắp chết rồi vậy.
"Đừng nhìn tôi như vậy, cô chỉ việc ngoan ngoãn dạng chân ra là được, việc còn lại, cứ để tôi."
"Tôi... nhưng mà tôi..."
Cô còn chưa kịp nói xong thì anh đã đút thứ đó vào trong.
"Ư...ưm... Chậm... chậm lại... Xin anh! Nó... to... to quá!" Mễ Nhu cảm nhận được thứ "vũ khí" giết người đó của anh đang dần to lên, cô có cảm giác như mình sắp bị anh "đâm" chết vậy.
Chu Thế Tước nghiến răng, anh không ngờ rằng bản thân lại hưng phấn đến mức mất khống chế vì cô. Không thể chấp nhận được việc này, anh lại vô lí nổi cơn thịnh nộ, bịt chặt miệng của cô lại đồng thời nhấp mạnh hơn: "Câm miệng của cô lại!"
Chu Thế Tước vừa đẩy sâu vào bên trong cô, cơ thể cô liền run rẩy, huyệt đạo nhỏ cắn chặt không buông.
Nhưng vì để tra tấn tinh thần cô, anh đã ngay lập tức rút ra, ngăn không cho dòng nước kia được phép chảy ra ngoài.
"Cô cũng thật là cứng đầu nhỉ?" Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, đôi mắt hung hãn như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Bờ Mễ Nhu mím chặt, cô khó khăn cất giọng: "Làm ơn, tha cho tôi!"
"Tha cho cô? Tại sao tôi phải làm vậy?" Anh cắn vào vành tai cô, thích thú nói: "Cô nhạy cảm thật đó! Tôi vừa chạm vào cô thì cô đã rùng mình. Khó chịu đến vậy thì phải mở miệng vang xin tôi tiếp tục mới đúng chứ."
"Tôi... tôi không muốn."
"Cô thật sự không muốn? Đừng giả vờ nữa, phía dưới của cô đang khóc lóc muốn tôi cho vào kìa, vẫn là cơ thể của cô thành thật hơn nhỉ?"
"Tôi... không có." Cô nhỏ giọng.
"Ồ! Vậy sao? Được thôi, tôi xem cô cứng đầu đến khi nào." Chu Thế Tước hừ lạnh, anh thật sự không chơi nữa mà bước vào phòng tắm.
Mễ Nhu mím chặt môi, cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng thân dưới cô lại vô cùng khó chịu, nó cứ rỉ nước ra ngoài, dường như có thứ gì đó muốn tuôn trào nhưng lại bị ngăn lại, không thể nào xuất ra được, cảm giác giống như là muốn đi vệ sinh nhưng lại không đi được, thậm chí còn hơn như thế.
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy đột nhiên dừng lại, Chu Thế Tước thong thả bước ra ngoài, anh quấn một chiếc khăn ngăn hông, ánh mắt nhìn cô có chút thú tính.
Anh bước đến bóp lấy cổ cô, cơ thể vừa tắm xong trở nên lạnh lẽo và ướt át nhưng lại vô cùng nam tính khiến người ta không thể không nghĩ đến những chuyện đen tối.
"Vẫn không chịu khuất phục à? Với bộ dạng này của cô, cô nghĩ mình có thể bước ra khỏi cánh cửa này? Đừng có nằm mơ nữa, ngoan ngoãn một chút đi, cầu xin tôi!" Anh thì thầm bên tai cô, rõ ràng là đang đe doạ.
Mễ Nhu vẫn như một người câm, cô không chịu nói chuyện. Chu Thế Tước bực bội hất cô xuống giường, anh châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi bóp lấy má cô, phả khói vào trong miệng cô khiến cô ho sặc sụa.
"Khụ! Khụ! Khụ! Khụ!"
"Xem ra cô thật sự không biết sợ là gì nhỉ?" Anh vứt điếu thuốc vào ly rượu vang, sau đó nâng hai chân của cô lên, cúi người xuống...
Sắc mặt cô trở nên trắng bệch, cô vội vàng hét lên: "Không được, anh muốn làm gì? Chỗ đó... chỗ đó... bẩn..."
Anh nhếch môi, vốn dĩ không quan tâm đến lời nói của cô, anh dùng miệng liếm láp huyệt đạo của cô, chạm rãi luồng chiếc lưỡi vào sâu bên trong.
Đầu óc Mễ Nhu lại trở nên trống rỗng, cô kinh hoàng hét lên, vừa sợ hãi lại vừa xấu hổ mà đỏ mặt, nước mắt ướt nhoè bờ mi: "Không được! Dừng lại đi! Tôi... tôi không nhịn được nữa mất!"
"Cô hét lớn thật đấy, cũng may mà căn phòng này cách âm, nếu không thì cô nghĩ mọi người sẽ cảm thấy thế nào đây?" Anh lè lưỡi lém vào nơi nhạy cảm của cô, bức ép cô phải cầu xin anh, mà cũng không đúng, anh biết cô chắc chắn sẽ cầu xin anh.
"Dừng lại đi! Đừng... đừng dùng miệng!"
"Hửm? Ý cô là sao? Tôi vẫn chưa hiểu lắm." Anh cắn vào đùi cô rồi lại liếm vào vết cắn đó, không khác gì một con thú hoang.
"Hức... tôi muốn, tôi muốn anh cho vào bên trong tôi. Xin anh đấy! Đừng dùng miệng, bẩn... bẩn lắm!"
Chu Thế Tước đắc ý cong khoé môi, anh không chờ được thêm được nữa, khi con mồi vừa cắn câu anh liền gỡ bỏ chiếc khăn tắm ở ngang hông ra, cầm lấy thứ vẫn luôn c.ương cứng đó chậm rãi đâm sâu vào bên trong cô.
Mễ Nhu không chịu được sự kích thích này, cô cong eo lên, cơ thể cứ run lên bần bật khi anh tiến vào.
"Đáng lẽ cô nên nghe lời tôi ngay từ đầu, vậy thì đã không phải khổ sở như này rồi." Anh nhấc hai chân cô để lên vai mình, đồng thời trườn người xuống hôn lên bờ môi cô, nụ hôn cứ như muốn cắn xé cô ra vậy, vô cùng mạnh bạo.
Chu Thế Tước thở hắt ra, anh liên tục thúc mạnh vào bên trong huyệt đạo của cô, đồng thời nắm lấy eo cô kéo về phía mình, để cô nhận lấy toàn bộ thứ của anh, sâu đến mức không thể sâu hơn.
Trước mắt Mễ Nhu chợt trở nên mờ ảo, cô cam chịu nhắm chặt hai mắt, nhưng đột nhiên, cô cảm nhận được thứ bên trong cơ thể cô lại đang sôi sục, nó đang tuông trào ra ngoài.
Bên dưới của cô co thắt, cô rùng mình, cảm giác sung sướng không biết từ đâu ập đến khiến tâm trí của cô như bị thôi miên.
Chu Thế Tước càng lúc càng mạnh bạo hơn, anh rút ra rồi lại đâm mạnh vào.
"Á... ư... đừng... đừng mà!"
"Phụt!"
Chu Thế Tước vừa rút cây "gậy ra" của mình ra, một dòng nước nóng hổi đã trào ra như lũ, không có cách nào ngăn lại được.
Anh lại đắc ý nở nụ cười, au đó dùng hai ngón tay điêu luyện của mình đút vào nơi đang nhạy cảm của cô, liên tục ra vào như một cái máy.
"Ư..." Mễ Nhu cong eo lên, cơ thể ngọ nguậy muốn trốn khỏi anh nhưng lại không trốn được, lại tiếp tục có một dòng nước trào ra ngoài, nhiều đến mức làm ướt cả ga giường.
Chu Thế Tước vô cùng hài lòng, anh giúp cô chỉnh lại mái tóc bết dính trên gương mặt, d.âm loạn kéo cổ áo cổ xuống, cắn vào vầu ngực căng tròn của cô.
"Sướng đến vậy sao? Hửm? Nước văng tung tóe làm bẩn người tôi luôn rồi này."
Mễ Nhu xấu hổ không dám đối mặt với chuyện vừa xảy ra, cô sợ sệt quay mặt đi, khóc nhiều đến nỗi khiến hai mắt sưng đỏ, không ngừng vang lên tiếng nấc nghẹn, uất ức.
"Ông chủ, anh đã có thể... thả tôi ra được chưa?"
Chu Thế Tước khẽ cười, anh tháo chiếc thắt lưng ra khỏi tay cô, dịu dàng xoa cổ tay bị siết đến mức chảy máu của cô.
Nhưng sao anh có thể dễ dàng để cho cô đi như vậy, ngược lại anh còn lột sạch đồ trên người cô, đè cô xuống giường một lần nữa: "Tôi còn chưa "xuất" kia mà! Đêm nay, cô phải phục vụ tôi đến khi tôi thoả mãn mới thôi."
Mễ Nhu cả kinh nhìn anh, cô sợ hãi đến mức bàn tay trở nên lạnh ngắt, cô có cảm giác như mình sắp chết rồi vậy.
"Đừng nhìn tôi như vậy, cô chỉ việc ngoan ngoãn dạng chân ra là được, việc còn lại, cứ để tôi."
"Tôi... nhưng mà tôi..."
Cô còn chưa kịp nói xong thì anh đã đút thứ đó vào trong.
"Ư...ưm... Chậm... chậm lại... Xin anh! Nó... to... to quá!" Mễ Nhu cảm nhận được thứ "vũ khí" giết người đó của anh đang dần to lên, cô có cảm giác như mình sắp bị anh "đâm" chết vậy.
Chu Thế Tước nghiến răng, anh không ngờ rằng bản thân lại hưng phấn đến mức mất khống chế vì cô. Không thể chấp nhận được việc này, anh lại vô lí nổi cơn thịnh nộ, bịt chặt miệng của cô lại đồng thời nhấp mạnh hơn: "Câm miệng của cô lại!"