Chương 8
“Ca ca, học hành có mệt không?”
Hai người họ đang ở chính phòng, Tân Hà ngước lên, bắt gặp ánh mặt mệt mỏi của Tân Minh Tuyên thì hơi.
“Hà nhi ngốc, học hành sao có thể không mệt, trên thế gian này điều gian khổ nhất chính là học hành.”
Tân Minh Tuyên càng lớn càng giống phụ thân.
“….Nếu như mệt như vậy, huynh phải cố gắng nghỉ ngơi đầy đủ…” Tân Hà cũng không biết nên nói gì.
Hắn là thứ trưởng tử trong nhà, phụ thân luôn dặn dò hắn phải trở thành tấm gương sáng cho đệ muội, vốn tư chất của hắn không tốt sao dám nghỉ ngơi chểnh mảng. Tân Minh Tuyên xoa xoa đầu muội muội, hắn không trả lời, quả nhiên vẫn là một đứa nhỏ đáng yêu, vừa nghe thấy mệt chỉ nghĩ đến nghỉ ngơi.
Hai huynh muội đều mang theo nha hoàn, nô tài, bọn họ cùng nhau xuyên qua lối mòn hoa hồng đang nở rộ. Dương quang rực rỡ ấm cũng đang trải khắp đại trạch Tân phủ.
“Hà nhi, muội muốn uống canh bồ câu không?” Ra đến cổng “Đức Huệ Uyển”, Tân Minh Tuyên ngồi xổm xuống nói chuyện với Tân Hà.
Tân Hà sửng sốt, xua tay đáp lại: “Không uống đâu, đó là canh mẫu thân đặc biệt ban cho huynh, ta đâu thể uống trộm sau lưng người được.”
“Ta không nói, muội không nói cũng không ai nói ra.” Nói vậy, hắn quay đầu nhìn đám hạ nhân phía sau, hỏi: “Có phải vậy không?”
“Vâng ạ.” Bọn hạ nhân phía sau đồng thanh đáp.
“Muội xem…” Giọng hắn dỗ dành, từ sau khi sinh ra hắn đã được Tần thị nuôi dưỡng, sau đó có thêm tiểu muội muội này, bọn họ cùng nhau lớn lên, hắn thực sự yêu thương tiểu muội là nàng.
Tân Hà cười khổ nói: “Ca ca như vậy là không có thành ý rồi, nếu như huynh thực sự thương Hà nhi, để lần sau huynh tự nấu canh mang đến, Hà nhi nhất định sẽ uống.”
“Được chứ, lần sau ta sẽ tự nấu cho muội uống. Nhưng lần này nàng cứ uống tạm canh mẫu thân ban…”
Hắn còn chưa nói xong, tiểu cô nương đã chạy ra xa, âm thanh non nớt vọng lại chỗ hắn: “Ca ca, ta có việc phải đi trước…”
“Hà nhi, muội chạy chậm lại đi, cẩn thận ngã bây giờ.” Tân Minh Tuyên hoảng hốt hô to sau đó quay lại nhìn Vân Đoá Vân Linh nói: “Còn không mau đi theo chủ tử các ngươi.”
“Vâng thưa Đại thiếu gia, chúng nô tỳ đi ngay.” Hai người hành lễ rồi đuổi theo Tân Hà.
Vóc dáng nhỏ nhắn mà chạy cũng nhanh thật, Tân Minh Tuyên đứng đó bật cười, mãi cho đến khi bóng dáng Tân Hà khuất khỏi tầm mắt hắn mới cùng nô tài đi về học đường.
Vân Đoá nhìn thấy Tân Hà đang trốn sau núi giả, nàng vuốt ngực, hổn hển nói: “Sao tiểu thư lại chạy nhanh như vậy?”
“Nếu còn không chạy, Đại ca nhất định ép ta uống canh bồ câu…” Cũng là nàng tự làm tự chịu mà.
“Nhưng mà Đại thiếu gia…cũng rất yêu thương tiểu thư.” Vân Linh cũng đang thở hổn hển từ phía sau chạy lại.
Ba người ngồi nghỉ ngơi một lúc rồi trở về Liên Uyển. Tân Hà chạy được một lúc thì trên trán đã toát đầy mồ hôi, trung y dính dính khiến nàng vô cùng khó chịu.
Trên đường trở về, nàng phân phó Vân Linh: “Đợi tí nữa về đến, ngươi sai phòng bếp làm một ít bánh sơn tra trứng gà rồi mang cho Tứ thúc. Món khai vị này ngon, hắn ăn vào cũng tốt. Cũng hầm thêm một ít canh bồi bổ thân thể rồi mang qua đấy luôn đi.”
Vân Linh “Vâng” một tiếng.
Vừa về đến Liên Uyển, Tân Hà đã phái Vân Đoá cho người đun nước nóng để nàng tắm.
Sau mấy hôm uống thuốc, Cố Vọng Thư cũng thấy thân thể tốt hơn rất nhiều hơn nữa hắn thấy thời tiết hôm nay cũng rất tốt nên để Hổ Tử đỡ ra sân ngồi một lúc.
Nhớ tới buổi sáng được ăn bánh bao trắng mềm, trong lòng Hổ Tử lại cảm thấy vui vẻ, hơn nữa loại bột này còn rất ngon, khí lực trên người hắn cũng tràn trề. Nhân hôm nay trời nắng to, hắn chuẩn bị đem chăn đệm ra đập qua rồi phơi phóng, trong phòng vừa ẩm vừa lạnh lại không thường có ánh nắng nên ban đêm cũng không giữ được ấm.
“Y thuật của Lưu đại phu cũng thật cao minh, đêm qua chủ tử cũng đỡ ho khan đi nhiều…”
Cố Vọng Thư không biết đang suy nghĩ điều gì mãi đến nửa ngày mới đáp lại: “Xưa nay hắn vẫn tài giỏi, chút bệnh vặt này chẳng đáng là gì.”
“Tứ gia có đó không?”
“Cũng phải…” Hổ Tử đang định nói tiếp thì đã nhìn thấy nha hoàn bên cạnh tiểu thư đến, hắn nhanh chóng vuốt phẳng tấm chăn rồi đi ra đón tiếp: “Đến đây, đến đây…”
Hắn giương mắt đánh giá Vân Linh, nàng mặc một tấm bỉ giáp(*) dài màu cánh sen, bên dưới mặc một chiếc mã diện cùng màu.Trên tai còn đeo một đôi bông bạc rủ xuống. dáng vẻ đoan trang, thanh tú, rất đẹp mắt.
*Bỉ giáp: một loại trang phục phổ biến vào thời Nguyên, Minh. Dáng áo không tay, không cổ, xẻ tà hai bên. Thường dài đến hông hoặc đầu gối, một số loại dài cách đất một bàn chân còn được gọi là “Bối tâm”.
Vân Linh gật đầu với Hổ Tử một cái rồi đi đến trước mặt Cố Vọng Thư hành lễ: “Thỉnh an Tứ gia, Đại tiểu thư sai nô tỳ đem qua cho người bánh sơn tra trứng gà và canh gà hầm sâm, hai món này đều có tác dụng khai vị, bổ khí huyết, cơ thể Tứ gia chưa khoẻ thì nên dùng nhiều một chút.”
Cố Vọng Thư nhìn nàng một lúc, sai Hổ Tử nhận lấy rồi nói: “Thay ta đa tạ chủ tử nhà ngươi, nói với nàng sau nàng không cần làm vậy nữa.”
Hắn không muốn dính dáng quá nhiều đến Tân gia. Nhưng đứa nhỏ này… Trong khi hắn nếm trải tất cả ác ý trên thế gian thì nàng lại cho hắn một phần ấm áp mà hắn chẳng bao giờ dám mơ tới. Nhưng chung quy, trẻ nhỏ ham vui, mới đầu thì cảm thấy mới mẻ … nhưng sau vài ngày nàng sẽ cảm thấy phiền chán…sau này cũng không cần hắn nữa.
Nếu như một ngày, sự ấm áp mà hắn quen thuộc sẽ đột ngột biến mất… Vậy ngay từ đầu không nên nhận vẫn tốt hơn.
“…Chủ tử có nói, người và nàng đều là người một nhà, hơn nữa người còn là Tứ thúc của nàng nên chăm sóc người là việc nên làm, Tứ gia không cần khách khí.”
Vân Linh thấy dáng vẻ hắn lạnh nhạt thì ngừng lại một chút rồi gượng gạo mở miệng giải thích. Tứ gia luôn xa cách, cự tuyệt người khác, trong lòng nàng cảm thấy bất bình thay tiểu thư.
“Nếu như người không còn việc gì phân phó, nô tì xin cáo lui.” Vân Linh đưa cặp lồng cho Hổ Tử, xoay người rời đi.
“Để ta tiễn ngươi.”
“Không cần đâu, ngươi đi hầu hạ chủ tử của ngươi đi, thức ăn thì nên ăn lúc còn nóng.”
“…” Hổ Tử cúi đầu nhìn, sờ sờ cái cặp lồng in mai vàng ở giữa ở trong tay, quả nhiên vẫn còn nóng, rồi hắn lại ngẩng đầu nhìn dáng Vân Linh đã đi xa.
“Tứ gia, nhân lúc thức ăn còn nóng, lại toàn thứ bổ…rất tốt cho thân thể người.” Hắn mở cặp lồng ra, hương thơm ngào ngạt lan khắp sân nhỏ.
Cố Vọng Thư trầm mặc một lúc: “Đi lấy bát đũa ra đây.”
Hổ Tử “Vâng” xong thì nhanh nhẹn chạy về gian tây, nhất thời không chú ý đến thần sắc ảm đạm xuất hiện trong chốc lát của chủ nhân.
Vừa trở về Liên Uyển, Vân Linh đã nhìn thấy Tân Hà mặc đối khâm bối tử (*) màu anh đào đang ngồi ở thềm phơi nắng, nàng vừa mới tắm xong nên tóc vẫn ẩm ướt.
*Bối tử: một loại Hán phục xuất hiện từ thời nhà Tuỳ, trang phục có vạt cân xứng (đối khâm), từ sườn đến nách trở xuống không được may liền, được mặc bên ngoài nhiều loại trang phục khác. Thịnh hành vào triều Tống và Minh.
“Tứ thúc như nào rồi? Bệnh đã đỡ chưa?”
“…Tốt hơn rồi…Tiểu thư không cần bận tâm đâu.” Nói xong thì nàng vào phòng lấy khăn bông chuẩn bị lau tóc cho Tân Hà, tiểu thư mới khỏi phong hàn, không nên để nhiễm lạnh.
Tân Hà thấy khó hiểu vì biểu tình hờ hững của nha hoàn nhà mình nhưng cuối cùng nàng cũng không hỏi gì thêm.
Hai ngày sau, sinh nhật của Tân Minh Duy đã đến.
Hai phòng của Tân gia đều tụ họp ở “Niệm Từ Uyển”, cười cười nói nói vô cùng náo nhiệt. Tân lão thái thái ôm tôn tử (*), chơi đùa với hắn. Hài tử hai tuổi mũm mĩm đang ê a nói chuyện với tổ mẫu, hắn còn cố gắng rút cây trâm ngọc bích ở trên búi tóc của tổ mẫu.
*Tôn tử: cháu trai.
Lễ vật trong sinh nhật của hài tử hai tuổi vô cùng đa dạng, loại nào cũng có. Tân lão thái thái tin Phật nên tặng hắn một cuốn “Kim cương kinh” chép tay, ngụ ý mong tôn tử thông minh tài giỏi. Tân Đức Trạch tặng hắn một bộ giấy, bút và nghiên mực thượng hạng, hắn xuất thân là tiến sĩ đương nhiên cũng muốn hướng con cháu theo con đường thi cử. Tần thị tặng hắn một đôi vòng vàng khắc phú quý tường vân (*), Tân Minh Tuyên tặng một khối ngọc bội tinh khiết. Tân Hà cũng đã sớm chuẩn bị một chiếc trường mệnh tỏa (*). Gương mặt Lý thị tươi cười, nhận từng món từng món một.
*Phú quý tường vân: đám mây phú quý cát tường
*Trường mệnh tỏa: khóa trường mệnh.
Vẫn theo lệ thường, đến bữa trưa, mọi người lại quây quần một chỗ, thức ăn cực kì phong phú, thịt kho Đông Pha, sườn xào chua ngọt, cá sạo hấp, gà non hầm nấm, thịt viên gạo nếp chưng, cà tím kho chay,…hơn mười người Tân gia ngồi quanh một chiếc bàn tròn lớn. Tân Hà ngồi bên cạnh mẫu thân, miệng nhỏ đang uống bát canh tổ yến mà mẫu thân múc cho nàng.
Lý thị đang chăm đứa con lớn Tân Minh Dương ăn cơm. Đứa nhỏ vẫn đang ăn sữa mẹ lúc này đang được nha hoàn bế ngồi một bên, hắn cũng biết hương vị thức ăn ngọt ngào nên vừa trông thấy đã chảy nước miếng.
Tân Minh Tuyên ngồi ngay cạnh Tân Hà, nhìn tiểu cô nương đang cúi đầu uống canh thì chọn mấy món nàng thích, mỗi thứ gắp một ít đặt vào trong đĩa của nàng.
“Đa tạ ca ca.” Tân Hà nhỏ giọng cảm ơn.
Lý thị vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp cảnh này, cười nói: “Tuyên nhi đã trưởng thành thật rồi, bây giờ còn biết chăm sóc muội muội nữa.”
Tân lão thái thái đang ngồi ở chủ vị nghe thấy vậy thì cũng nhìn đứa chúa kính cẩn hiếu thuận, gật gật đầu nói: “Đúng vậy, Tuyên nhi bây giờ rất có tiền đồ, đã là cử nhân rồi. Nhân lúc tổ mẫu đương khoẻ mạnh, con hãy lấy bằng tiến sĩ về cho ta xem có được không?”
“Vâng ạ, tôn nhi nhất đinh sẽ cố gắng.” Khuôn mặt tuấn tú của Tân Minh Tuyên đỏ bừng.
“Đứa nhỏ ngoan ngoãn, ăn nhiều một chút.”
Tân Đức Trạch cũng Tần thị nhìn nhau cười, lão thái thái vẫn luôn không quan tâm đứa cháu dòng thứ này, khó khăn lắm hôm nay mới khen hắn được một câu, trong lòng bọn họ cũng thấy vui lây.
Trong lòng Lý thị trở nên rối rắm, nàng vốn muốn mượn Tân Minh Tuyên để châm chọc việc Tần thị không sinh được hài tử, không nghĩ tới ý định của nàng bị lão thái thái cắt đứt, còn gián tiếp khen ngợi đại phòng.
Tân Đức Dục thực tâm yêu quý đứa cháu trai với thi đỗ cử nhân này, hắn vui vẻ nói: “Tuyên nhi vẫn luôn cố gắng phấn đấu, sau này tiền đồ vô lượng, về sau còn nhờ con chiếu cố hai tiểu đệ.”
“Tạ ơn Nhị thúc khích lệ.”
Lý thị bất mãn liếc phu quân của mình một cái, nàng vừa định mở miệng thì lại nghe đứa nhỏ Tân Minh Duy khó oà một cái, nàng đành vội vội vàng vàng chạy ra ôm hắn vào lòng, dỗ dành một lúc lâu mới được.
Tân lão thái thái đã lớn tuổi nên vừa mới ngồi ăn một lúc đã thấy mệt, thấy sắc mặt mẫu thân không tốt, hai huynh đệ Tân Đức Trạch và Tân Đức Dục cũng hiểu ý cho nên sau khi ăn xong cả hai ngồi lại không bao lâu thì đã dẫn vợ con trở về.
Tân Hà nhìn mẫu thân một cái, nàng không trở về mà đi về phía lão thái thái, ngọt ngào nhỏ nhẹ gọi: “Tổ mẫu…”
“Hà nhi, sao con không theo phụ mẫu trở về?” Lão thái thái xoa xoa trán nhỏ của đích nữ nhà mình.
“Con thấy tổ mẫu mệt nên muốn ở lại đấm bóp giúp người.” Nàng vòng ra sau lão thái thái, bóp vai đấm lưng thành thạo.
“Đứa nhỏ hiếu thuận đã biết quan tâm tổ mẫu rồi.”
“Nhìn này, đúng là đích nữ có khác, lúc nào cũng hiếu thảo với người.” Tú Mai đứng bên cạnh dí dỏm nói, làm khoé miệng của lão thái thái nhếch lên vui vẻ.
“Xem như ngươi biết nói chuyện.”
“Lần này lão thái thái khen nhầm rồi, ở Tân phủ ai cũng biết nô tì ăn nói vụng về, chẳng qua nô tì đang nói thật thôi.”
“Đúng vậy, trên dưới cái phủ này không ai thành thật bằng ngươi.” Lão thái thái cười đùa.
Tú Chi từ ngoài sân đi vào, trong tay còn bê một đĩa bánh xốp hoa đào mứt táo đặt xuống bàn nơi gần Tân Hà nhất: “Tiểu thư, người đến ăn thử món này đi, là món người thích đấy, người đừng để bị mỏi tay, để nô tỳ làm cho.”
Hương thơm ngọt ngào của mứt táo cứ quanh quẩn bên mũi nàng, nàng bất giác ngẩng đầu thì nhìn thấy điểm tâm hồng phấn như hoa đào được làm rất tinh xảo được đặt trong đĩa sứ trắng tinh, nàng nuốt nước bọt theo bản năng: “Hiếu kính tổ mẫu mới là trên hết.”
Chỉ là tiếng nuốt nước bọt quá to chọc cười tất cả nha hoàn lẫn bà mụ đang đứng trong phòng, còn chọc cho Tân lão thái thái cười đến gập người. Lão thái thái khoát tay: “Đúng là đứa nhỏ ham ăn, mau đi ăn đi, đều là chuẩn bị cho con đấy.”
“Vẫn là tổ mẫu tốt nhất.” Tân Hà xấu hổ với hành động vô thức của mình khi nhìn thấy điểm tâm, nàng cố che giấu ngượng ngùng lấy lòng Tân lão thái thái.
Hai người họ đang ở chính phòng, Tân Hà ngước lên, bắt gặp ánh mặt mệt mỏi của Tân Minh Tuyên thì hơi.
“Hà nhi ngốc, học hành sao có thể không mệt, trên thế gian này điều gian khổ nhất chính là học hành.”
Tân Minh Tuyên càng lớn càng giống phụ thân.
“….Nếu như mệt như vậy, huynh phải cố gắng nghỉ ngơi đầy đủ…” Tân Hà cũng không biết nên nói gì.
Hắn là thứ trưởng tử trong nhà, phụ thân luôn dặn dò hắn phải trở thành tấm gương sáng cho đệ muội, vốn tư chất của hắn không tốt sao dám nghỉ ngơi chểnh mảng. Tân Minh Tuyên xoa xoa đầu muội muội, hắn không trả lời, quả nhiên vẫn là một đứa nhỏ đáng yêu, vừa nghe thấy mệt chỉ nghĩ đến nghỉ ngơi.
Hai huynh muội đều mang theo nha hoàn, nô tài, bọn họ cùng nhau xuyên qua lối mòn hoa hồng đang nở rộ. Dương quang rực rỡ ấm cũng đang trải khắp đại trạch Tân phủ.
“Hà nhi, muội muốn uống canh bồ câu không?” Ra đến cổng “Đức Huệ Uyển”, Tân Minh Tuyên ngồi xổm xuống nói chuyện với Tân Hà.
Tân Hà sửng sốt, xua tay đáp lại: “Không uống đâu, đó là canh mẫu thân đặc biệt ban cho huynh, ta đâu thể uống trộm sau lưng người được.”
“Ta không nói, muội không nói cũng không ai nói ra.” Nói vậy, hắn quay đầu nhìn đám hạ nhân phía sau, hỏi: “Có phải vậy không?”
“Vâng ạ.” Bọn hạ nhân phía sau đồng thanh đáp.
“Muội xem…” Giọng hắn dỗ dành, từ sau khi sinh ra hắn đã được Tần thị nuôi dưỡng, sau đó có thêm tiểu muội muội này, bọn họ cùng nhau lớn lên, hắn thực sự yêu thương tiểu muội là nàng.
Tân Hà cười khổ nói: “Ca ca như vậy là không có thành ý rồi, nếu như huynh thực sự thương Hà nhi, để lần sau huynh tự nấu canh mang đến, Hà nhi nhất định sẽ uống.”
“Được chứ, lần sau ta sẽ tự nấu cho muội uống. Nhưng lần này nàng cứ uống tạm canh mẫu thân ban…”
Hắn còn chưa nói xong, tiểu cô nương đã chạy ra xa, âm thanh non nớt vọng lại chỗ hắn: “Ca ca, ta có việc phải đi trước…”
“Hà nhi, muội chạy chậm lại đi, cẩn thận ngã bây giờ.” Tân Minh Tuyên hoảng hốt hô to sau đó quay lại nhìn Vân Đoá Vân Linh nói: “Còn không mau đi theo chủ tử các ngươi.”
“Vâng thưa Đại thiếu gia, chúng nô tỳ đi ngay.” Hai người hành lễ rồi đuổi theo Tân Hà.
Vóc dáng nhỏ nhắn mà chạy cũng nhanh thật, Tân Minh Tuyên đứng đó bật cười, mãi cho đến khi bóng dáng Tân Hà khuất khỏi tầm mắt hắn mới cùng nô tài đi về học đường.
Vân Đoá nhìn thấy Tân Hà đang trốn sau núi giả, nàng vuốt ngực, hổn hển nói: “Sao tiểu thư lại chạy nhanh như vậy?”
“Nếu còn không chạy, Đại ca nhất định ép ta uống canh bồ câu…” Cũng là nàng tự làm tự chịu mà.
“Nhưng mà Đại thiếu gia…cũng rất yêu thương tiểu thư.” Vân Linh cũng đang thở hổn hển từ phía sau chạy lại.
Ba người ngồi nghỉ ngơi một lúc rồi trở về Liên Uyển. Tân Hà chạy được một lúc thì trên trán đã toát đầy mồ hôi, trung y dính dính khiến nàng vô cùng khó chịu.
Trên đường trở về, nàng phân phó Vân Linh: “Đợi tí nữa về đến, ngươi sai phòng bếp làm một ít bánh sơn tra trứng gà rồi mang cho Tứ thúc. Món khai vị này ngon, hắn ăn vào cũng tốt. Cũng hầm thêm một ít canh bồi bổ thân thể rồi mang qua đấy luôn đi.”
Vân Linh “Vâng” một tiếng.
Vừa về đến Liên Uyển, Tân Hà đã phái Vân Đoá cho người đun nước nóng để nàng tắm.
Sau mấy hôm uống thuốc, Cố Vọng Thư cũng thấy thân thể tốt hơn rất nhiều hơn nữa hắn thấy thời tiết hôm nay cũng rất tốt nên để Hổ Tử đỡ ra sân ngồi một lúc.
Nhớ tới buổi sáng được ăn bánh bao trắng mềm, trong lòng Hổ Tử lại cảm thấy vui vẻ, hơn nữa loại bột này còn rất ngon, khí lực trên người hắn cũng tràn trề. Nhân hôm nay trời nắng to, hắn chuẩn bị đem chăn đệm ra đập qua rồi phơi phóng, trong phòng vừa ẩm vừa lạnh lại không thường có ánh nắng nên ban đêm cũng không giữ được ấm.
“Y thuật của Lưu đại phu cũng thật cao minh, đêm qua chủ tử cũng đỡ ho khan đi nhiều…”
Cố Vọng Thư không biết đang suy nghĩ điều gì mãi đến nửa ngày mới đáp lại: “Xưa nay hắn vẫn tài giỏi, chút bệnh vặt này chẳng đáng là gì.”
“Tứ gia có đó không?”
“Cũng phải…” Hổ Tử đang định nói tiếp thì đã nhìn thấy nha hoàn bên cạnh tiểu thư đến, hắn nhanh chóng vuốt phẳng tấm chăn rồi đi ra đón tiếp: “Đến đây, đến đây…”
Hắn giương mắt đánh giá Vân Linh, nàng mặc một tấm bỉ giáp(*) dài màu cánh sen, bên dưới mặc một chiếc mã diện cùng màu.Trên tai còn đeo một đôi bông bạc rủ xuống. dáng vẻ đoan trang, thanh tú, rất đẹp mắt.
*Bỉ giáp: một loại trang phục phổ biến vào thời Nguyên, Minh. Dáng áo không tay, không cổ, xẻ tà hai bên. Thường dài đến hông hoặc đầu gối, một số loại dài cách đất một bàn chân còn được gọi là “Bối tâm”.
Vân Linh gật đầu với Hổ Tử một cái rồi đi đến trước mặt Cố Vọng Thư hành lễ: “Thỉnh an Tứ gia, Đại tiểu thư sai nô tỳ đem qua cho người bánh sơn tra trứng gà và canh gà hầm sâm, hai món này đều có tác dụng khai vị, bổ khí huyết, cơ thể Tứ gia chưa khoẻ thì nên dùng nhiều một chút.”
Cố Vọng Thư nhìn nàng một lúc, sai Hổ Tử nhận lấy rồi nói: “Thay ta đa tạ chủ tử nhà ngươi, nói với nàng sau nàng không cần làm vậy nữa.”
Hắn không muốn dính dáng quá nhiều đến Tân gia. Nhưng đứa nhỏ này… Trong khi hắn nếm trải tất cả ác ý trên thế gian thì nàng lại cho hắn một phần ấm áp mà hắn chẳng bao giờ dám mơ tới. Nhưng chung quy, trẻ nhỏ ham vui, mới đầu thì cảm thấy mới mẻ … nhưng sau vài ngày nàng sẽ cảm thấy phiền chán…sau này cũng không cần hắn nữa.
Nếu như một ngày, sự ấm áp mà hắn quen thuộc sẽ đột ngột biến mất… Vậy ngay từ đầu không nên nhận vẫn tốt hơn.
“…Chủ tử có nói, người và nàng đều là người một nhà, hơn nữa người còn là Tứ thúc của nàng nên chăm sóc người là việc nên làm, Tứ gia không cần khách khí.”
Vân Linh thấy dáng vẻ hắn lạnh nhạt thì ngừng lại một chút rồi gượng gạo mở miệng giải thích. Tứ gia luôn xa cách, cự tuyệt người khác, trong lòng nàng cảm thấy bất bình thay tiểu thư.
“Nếu như người không còn việc gì phân phó, nô tì xin cáo lui.” Vân Linh đưa cặp lồng cho Hổ Tử, xoay người rời đi.
“Để ta tiễn ngươi.”
“Không cần đâu, ngươi đi hầu hạ chủ tử của ngươi đi, thức ăn thì nên ăn lúc còn nóng.”
“…” Hổ Tử cúi đầu nhìn, sờ sờ cái cặp lồng in mai vàng ở giữa ở trong tay, quả nhiên vẫn còn nóng, rồi hắn lại ngẩng đầu nhìn dáng Vân Linh đã đi xa.
“Tứ gia, nhân lúc thức ăn còn nóng, lại toàn thứ bổ…rất tốt cho thân thể người.” Hắn mở cặp lồng ra, hương thơm ngào ngạt lan khắp sân nhỏ.
Cố Vọng Thư trầm mặc một lúc: “Đi lấy bát đũa ra đây.”
Hổ Tử “Vâng” xong thì nhanh nhẹn chạy về gian tây, nhất thời không chú ý đến thần sắc ảm đạm xuất hiện trong chốc lát của chủ nhân.
Vừa trở về Liên Uyển, Vân Linh đã nhìn thấy Tân Hà mặc đối khâm bối tử (*) màu anh đào đang ngồi ở thềm phơi nắng, nàng vừa mới tắm xong nên tóc vẫn ẩm ướt.
*Bối tử: một loại Hán phục xuất hiện từ thời nhà Tuỳ, trang phục có vạt cân xứng (đối khâm), từ sườn đến nách trở xuống không được may liền, được mặc bên ngoài nhiều loại trang phục khác. Thịnh hành vào triều Tống và Minh.
“Tứ thúc như nào rồi? Bệnh đã đỡ chưa?”
“…Tốt hơn rồi…Tiểu thư không cần bận tâm đâu.” Nói xong thì nàng vào phòng lấy khăn bông chuẩn bị lau tóc cho Tân Hà, tiểu thư mới khỏi phong hàn, không nên để nhiễm lạnh.
Tân Hà thấy khó hiểu vì biểu tình hờ hững của nha hoàn nhà mình nhưng cuối cùng nàng cũng không hỏi gì thêm.
Hai ngày sau, sinh nhật của Tân Minh Duy đã đến.
Hai phòng của Tân gia đều tụ họp ở “Niệm Từ Uyển”, cười cười nói nói vô cùng náo nhiệt. Tân lão thái thái ôm tôn tử (*), chơi đùa với hắn. Hài tử hai tuổi mũm mĩm đang ê a nói chuyện với tổ mẫu, hắn còn cố gắng rút cây trâm ngọc bích ở trên búi tóc của tổ mẫu.
*Tôn tử: cháu trai.
Lễ vật trong sinh nhật của hài tử hai tuổi vô cùng đa dạng, loại nào cũng có. Tân lão thái thái tin Phật nên tặng hắn một cuốn “Kim cương kinh” chép tay, ngụ ý mong tôn tử thông minh tài giỏi. Tân Đức Trạch tặng hắn một bộ giấy, bút và nghiên mực thượng hạng, hắn xuất thân là tiến sĩ đương nhiên cũng muốn hướng con cháu theo con đường thi cử. Tần thị tặng hắn một đôi vòng vàng khắc phú quý tường vân (*), Tân Minh Tuyên tặng một khối ngọc bội tinh khiết. Tân Hà cũng đã sớm chuẩn bị một chiếc trường mệnh tỏa (*). Gương mặt Lý thị tươi cười, nhận từng món từng món một.
*Phú quý tường vân: đám mây phú quý cát tường
*Trường mệnh tỏa: khóa trường mệnh.
Vẫn theo lệ thường, đến bữa trưa, mọi người lại quây quần một chỗ, thức ăn cực kì phong phú, thịt kho Đông Pha, sườn xào chua ngọt, cá sạo hấp, gà non hầm nấm, thịt viên gạo nếp chưng, cà tím kho chay,…hơn mười người Tân gia ngồi quanh một chiếc bàn tròn lớn. Tân Hà ngồi bên cạnh mẫu thân, miệng nhỏ đang uống bát canh tổ yến mà mẫu thân múc cho nàng.
Lý thị đang chăm đứa con lớn Tân Minh Dương ăn cơm. Đứa nhỏ vẫn đang ăn sữa mẹ lúc này đang được nha hoàn bế ngồi một bên, hắn cũng biết hương vị thức ăn ngọt ngào nên vừa trông thấy đã chảy nước miếng.
Tân Minh Tuyên ngồi ngay cạnh Tân Hà, nhìn tiểu cô nương đang cúi đầu uống canh thì chọn mấy món nàng thích, mỗi thứ gắp một ít đặt vào trong đĩa của nàng.
“Đa tạ ca ca.” Tân Hà nhỏ giọng cảm ơn.
Lý thị vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp cảnh này, cười nói: “Tuyên nhi đã trưởng thành thật rồi, bây giờ còn biết chăm sóc muội muội nữa.”
Tân lão thái thái đang ngồi ở chủ vị nghe thấy vậy thì cũng nhìn đứa chúa kính cẩn hiếu thuận, gật gật đầu nói: “Đúng vậy, Tuyên nhi bây giờ rất có tiền đồ, đã là cử nhân rồi. Nhân lúc tổ mẫu đương khoẻ mạnh, con hãy lấy bằng tiến sĩ về cho ta xem có được không?”
“Vâng ạ, tôn nhi nhất đinh sẽ cố gắng.” Khuôn mặt tuấn tú của Tân Minh Tuyên đỏ bừng.
“Đứa nhỏ ngoan ngoãn, ăn nhiều một chút.”
Tân Đức Trạch cũng Tần thị nhìn nhau cười, lão thái thái vẫn luôn không quan tâm đứa cháu dòng thứ này, khó khăn lắm hôm nay mới khen hắn được một câu, trong lòng bọn họ cũng thấy vui lây.
Trong lòng Lý thị trở nên rối rắm, nàng vốn muốn mượn Tân Minh Tuyên để châm chọc việc Tần thị không sinh được hài tử, không nghĩ tới ý định của nàng bị lão thái thái cắt đứt, còn gián tiếp khen ngợi đại phòng.
Tân Đức Dục thực tâm yêu quý đứa cháu trai với thi đỗ cử nhân này, hắn vui vẻ nói: “Tuyên nhi vẫn luôn cố gắng phấn đấu, sau này tiền đồ vô lượng, về sau còn nhờ con chiếu cố hai tiểu đệ.”
“Tạ ơn Nhị thúc khích lệ.”
Lý thị bất mãn liếc phu quân của mình một cái, nàng vừa định mở miệng thì lại nghe đứa nhỏ Tân Minh Duy khó oà một cái, nàng đành vội vội vàng vàng chạy ra ôm hắn vào lòng, dỗ dành một lúc lâu mới được.
Tân lão thái thái đã lớn tuổi nên vừa mới ngồi ăn một lúc đã thấy mệt, thấy sắc mặt mẫu thân không tốt, hai huynh đệ Tân Đức Trạch và Tân Đức Dục cũng hiểu ý cho nên sau khi ăn xong cả hai ngồi lại không bao lâu thì đã dẫn vợ con trở về.
Tân Hà nhìn mẫu thân một cái, nàng không trở về mà đi về phía lão thái thái, ngọt ngào nhỏ nhẹ gọi: “Tổ mẫu…”
“Hà nhi, sao con không theo phụ mẫu trở về?” Lão thái thái xoa xoa trán nhỏ của đích nữ nhà mình.
“Con thấy tổ mẫu mệt nên muốn ở lại đấm bóp giúp người.” Nàng vòng ra sau lão thái thái, bóp vai đấm lưng thành thạo.
“Đứa nhỏ hiếu thuận đã biết quan tâm tổ mẫu rồi.”
“Nhìn này, đúng là đích nữ có khác, lúc nào cũng hiếu thảo với người.” Tú Mai đứng bên cạnh dí dỏm nói, làm khoé miệng của lão thái thái nhếch lên vui vẻ.
“Xem như ngươi biết nói chuyện.”
“Lần này lão thái thái khen nhầm rồi, ở Tân phủ ai cũng biết nô tì ăn nói vụng về, chẳng qua nô tì đang nói thật thôi.”
“Đúng vậy, trên dưới cái phủ này không ai thành thật bằng ngươi.” Lão thái thái cười đùa.
Tú Chi từ ngoài sân đi vào, trong tay còn bê một đĩa bánh xốp hoa đào mứt táo đặt xuống bàn nơi gần Tân Hà nhất: “Tiểu thư, người đến ăn thử món này đi, là món người thích đấy, người đừng để bị mỏi tay, để nô tỳ làm cho.”
Hương thơm ngọt ngào của mứt táo cứ quanh quẩn bên mũi nàng, nàng bất giác ngẩng đầu thì nhìn thấy điểm tâm hồng phấn như hoa đào được làm rất tinh xảo được đặt trong đĩa sứ trắng tinh, nàng nuốt nước bọt theo bản năng: “Hiếu kính tổ mẫu mới là trên hết.”
Chỉ là tiếng nuốt nước bọt quá to chọc cười tất cả nha hoàn lẫn bà mụ đang đứng trong phòng, còn chọc cho Tân lão thái thái cười đến gập người. Lão thái thái khoát tay: “Đúng là đứa nhỏ ham ăn, mau đi ăn đi, đều là chuẩn bị cho con đấy.”
“Vẫn là tổ mẫu tốt nhất.” Tân Hà xấu hổ với hành động vô thức của mình khi nhìn thấy điểm tâm, nàng cố che giấu ngượng ngùng lấy lòng Tân lão thái thái.