Chương 65
Cố Vọng Thư gần đây rất bận rộn, đi sớm về muộn, càng không có thời gian đến Tân gia.
Hôm nay hưu mộc, người thanh niên ngồi trong thư phòng uống trà, thời tiết ngoài cửa sổ âm u, giống như sắp mưa.
Hổ Tử đứng ở một bên, hắn nhìn chủ tử một hồi lâu, thử hỏi: "Chúng ta có cần đến Tân phủ thăm Đại tiểu thư không? Từ sau lần trước gặp mặt, đã hơn mười ngày không..."
"Không cần phải đi, đã lâu như vậy, bệnh của nàng ấy chắc đã tốt hơn."
Hổ Tử sửng sốt, không nói lời nào nữa. Hắn không rõ giữa chủ tử và Đại tiểu thư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... Ngày xưa yêu thương nàng như vậy, ngậm trong miệng còn sợ tan, bây giờ lại không đến thăm một lần.
Lúc đại nha đầu Minh Mẫn bên cạnh Diệp lão thái thái đến, nhìn thấy biểu thiếu gia một mình đứng ở dưới hành lang ngẩn người, vẻ mặt rất lạnh nhạt, không biết đang suy nghĩ cái gì. Hắn mặc trực xuyến màu xanh nhạt hơi cũ, tư thái như tiên, đẹp như tranh vẽ.
Nàng hơi thở dài, trách không được Tuyết tiểu thư quyết tâm muốn gả cho biểu thiếu gia... Chỉ riêng dung mạo này đã có thể khiến người ta mê muội.
Các thiếu gia, tiểu thư trong phủ tùy tiện chọn ra một người, đều rất xinh đẹp... Đặc biệt là Vũ thiếu gia, chỉ nở một nụ cười, còn đẹp hơn so với con gái. Mặc dù vậy, nhưng vẫn không thể so sánh với biểu thiếu gia.
"Biểu thiếu gia, lão thái thái kêu người đi qua một chuyến." Minh Mẫn cúi người hành lễ.
Cố Vọng Thư gật đầu, đi theo nàng ra khỏi cửa viện.
Diệp lão thái thái mặc áo như ý thêu hoa sen màu nâu sẫm ngồi trên trường kỷ quý phi, nói chuyện với cháu dâu Trịnh thị. Trịnh thị vốn là cháu gái đích tôn của Định Viễn Hầu Trịnh Lâm, dung mạo thanh nhã, hiện giờ gả cho con trai cả của Diệp Cẩn Văn là Diệp Thần Minh, sinh ra một đứa con trai, rất biết lấy lòng cho lão nhân gia vui vẻ.
Diệp lão thái thái thấy hắn đi vào, bèn bảo cháu dâu lui ra trước.
"Thư nhi, sau khi vào mùa hè thời tiết nóng bức, ăn uống còn ngon miệng không?"
Cố Vọng Thư cung kính hành lễ, đáp lại: "Làm phiền ngoại tổ mẫu nhớ đến, tất cả đều tốt."
Trong lòng hắn đối với việc lão nhân gia luôn luôn quan tâm đ ến mình tôn trọng trong lòng.
Diệp lão thái thái xua tay bảo hắn ngồi xuống, nói: "Mấy ngày trước, Diêu các lão phu nhân mời ta đến phủ xem kịch, cháu gái Diêu Cẩm Khê của bà ấy cũng ở đó. Nhìn thì là một đứa trẻ nhanh nhẹn, diện mạo cũng xinh đẹp. Chủ yếu là rất có thiện cảm với con."
"Ngoại tổ mẫu có nói chuyện vài câu với nàng ấy, cảm thấy rất khéo léo, hiểu chuyện. Tuổi của con cũng không còn nhỏ, có muốn dành thời gian đi xem mắt hay không... Nếu thật sự không thích hợp, chúng ta lại tìm."
Người thanh niên im lặng một hồi, nhớ tới Diêu các lão trên triều đình vẫn thường bảo vệ mình, thản nhiên cười: "Ngoại tổ mẫu, con không quan tâm đ ến chuyện thành gia, đừng làm chậm trễ cô nương nhà người ta."
"Đứa nhỏ này..."
Diệp lão thái thái thở dài một tiếng, đổi đề tài, tính tình, bản tính của cháu ngoại bà cực kỳ giống con gái. Quyết định chuyện gì, chín con trâu cũng không kéo lại được.
"Đây là bánh ngọt sơn tra phòng bếp nhỏ mới làm, khai vị, con ăn nhiều một chút." Bà vẫy tay bảo Minh Mẫn dâng bánh ngọt lên.
Cố Vọng Thư giật mình, ký ức ở trong đầu lật sông đảo hải hiện về, hắn nhớ rõ lần đầu tiên tiểu cô nương bảo nha đầu đưa cho hắn điểm tâm chính là bánh ngọt sơn tra, cũng là nói khai vị tiêu thực.
Bây giờ... Không muốn cũng có được, hắn lắc đầu, đưa tay cầm một miếng điểm tâm ăn.
Phẩm hạnh cao quý như hoa sen, tên của nàng mang "Sen". Nói vậy, năm đó khi Tân lão thái gia dùng chữ này cho nàng, cũng có phần ngụ ý này.
Nàng không phụ kỳ vọng, khi trưởng thành đã trở thành một cô nương tốt bụng lương thiện. Chỉ là bản thân mình không có liên quan đến "Cao quý", thân ở trong vòng xoáy quyền thế, mọi việc bất luận đúng sai, chỉ chú ý có lợi ích hay không. Hắn muốn báo thù cho Cố gia, tất yếu phải đánh bại tất cả "người chặn đường", đứng ở đỉnh cao quyền lực. Về phần "người chặn đường" là tốt hay xấu, hắn bất chấp.
Về phần chút tâm tư đó ở trong lòng, vẫn là quên đi thì hơn, hắn vốn không xứng.
Diệp lão thái thái nhìn hắn ăn liền hai miếng điểm tâm, cho rằng hắn thích, liền kêu nha đầu gói lại, bảo hắn mang về ăn.
Cố Vọng Thư lại ngồi một hồi, thoái thác nói sắp đến giờ Ngọ phải trở về "Hợp Hoan Đường".
Mới đến cửa lớn, Hổ Tử kích động đi ra nghênh đón, nói là Nhị gia Diệp Cẩn Trạch đang chờ hắn ở trong thư phòng, có chuyện quan trọng đàm luận.
Cố Vọng Thư gật đầu, đi về phía chính phòng.
Diệp Cẩn Trạch cầm quyển "Đại Minh Luật" trong tay, đang xem rất nghiêm túc, thấy hắn tiến vào, tiện tay đặt lên kỷ trà.
"Hôm nay trên triều đình đã xảy ra một chuyện lớn." Diệp Cẩn Trạch sắc mặt khó coi, "Lão tặc Lương Bỉnh Nhân kia công khai khải tấu, kêu Thánh thượng cho con trai út của hắn vào nội các... Ngôn từ thẳng thắn, lại có ý ép buộc."
"Hữu đốc Ngự Sử Vương Chiêm còn chưa đợi Thánh thượng nói chuyện, đã trực tiếp phản bác trở lại, nói vào nội các cũng phải có trình tự, không phải ai cũng có thể vào."
"Lời này vừa ra khỏi miệng đã chọc giận người của Lương Bỉnh Nhân, song phương cãi nhau túi bụi. Thánh thượng tái mặt liền hạ triều."
Người thanh niên nghe vậy cười cười, rót cho mình một ly Bích Loa Xuân, nhấp một ngụm: "Cữu cữu đang sợ cái gì vậy? Việc này không có một chút quan hệ gì với phủ Trấn Quốc tướng quân chúng ta, yên lặng quan sát biến hóa."
"..." Diệp Cẩn Trạch cắn răng nói: "Ăn lộc vui thì phải trung với vua —— là gốc lập mệnh của Diệp gia, Nhị cữu biết con hôm nay có triển vọng nhưng con đường này cũng không thể đi khác được!"
Cố Vọng Thư lạnh lùng mở miệng: "Con họ Cố, không phải họ Diệp."
Không đợi Diệp Cẩn Trạch mở miệng, hắn tiếp tục nói: "Thánh thượng anh minh, cũng rất hiểu lòng người... Có lẽ là người cố ý dung túng, cũng dám chừng là như vậy."
"Ví dụ như trên người mọc vết loét, dù sao cũng phải để thối rữa hoàn toàn, mới có thể đào ra một thể, vĩnh viễn loại trừ hậu hoạn."
Diệp Cẩn Trạch nhìn sườn mặt thanh tú như ngọc của cháu trai, trong lòng phát lạnh, hắn nói tại sao gần đây cả tộc của hoàng hậu lại càng ngày càng hung hăng ngang ngược, thì ra là đạo lý này.
Cháu trai năm nay còn chưa tới hai mươi mốt tuổi, lại có thể nhìn thấu triệt người lòng như vậy. Hoặc là, tâm tư này Thánh thượng chính miệng nói cho hắn biết.
Cả hai câu trả lời, bất kể là loại câu trả lời nào, đều có thể làm cho người ta sởn tóc gáy.
Người thanh niên giương mắt nhìn Diệp Cẩn Trạch, cười nói: "Cữu cữu không cần lo lắng, nếu con đã ở Diệp gia, chúng ta chính là một thể... Lời nói vừa rồi chẳng qua là đùa giỡn, không cần để ở trong lòng."
Diệp Cẩn Trạch đứng dậy vỗ vỗ bả vai Cố Vọng Thư, đi ra ngoài. Hắn phải đi tìm phụ tá trong phủ, xem bọn họ đối với "Chuyện của Lương Bỉnh Nhân" có ý kiến gì.
Qua giờ Ngọ, có một cơn gió mạnh thổi tới kéo theo sau đó trời bắt đầu mưa, "bùm bùm", thanh thế to lớn.
Cố Vọng Thư ngẩn người ngắm mưa, Tân Hà cũng vậy.
Thân thể nàng đã khỏe hẳn, đang ngồi trên trường kỷ gần cửa sổ ở "Liên Uyển", nhìn bên ngoài mưa to như nước bão, trong lòng rất phiền muộn.
Từ sau ngày Tứ thúc cùng nàng ngắm hoa sen, cũng không tới thăm lần nữa.
Nàng có đôi khi đi "Đức Huệ Uyển" ăn cơm cùng mẫu thân, thỉnh thoảng cũng nghe phụ thân nhắc tới Tứ thúc, nói hắn rất được Thánh thượng coi trọng, càng bận rộn hơn, cùng triều làm quan cũng rất ít khi gặp nhau.
"Tiểu thư, Đại thiếu phu nhân đến đây." Vân Đóa đẩy cửa tiến vào, làm gián đoạn suy nghĩ của nàng.
Tân Hà "Ồ" một tiếng, lúc này trời đang mưa, sao nàng lại tới đây, "Mau mời vào."
"Đại tẩu." Nàng xuống trường kỷ, kéo lệt xệt giày đến đón Trương Tĩnh Điệp vào chính đường.
Tân Hà thấy cả người nàng ướt sũng, liền bảo Vân Đóa đi gian tây tìm một bộ quần áo của mình rồi hầu hạ nàng thay đồ.
"Tẩu vốn đang đi dạo trong hoa viên, ai ngờ nói mưa liền mưa, trốn cũng không có chỗ trốn, đúng lúc "Liên Uyển" lại gần đó, nên quyết định tới chỗ muội muội... Muội đừng trách móc."
Tân Hà cười nói: "Tẩu tẩu quá khách khí, muội chỉ mong sao tẩu mỗi ngày đều tới đây." Trong lúc nói chuyện, phân phó Tuệ Mẫn dẫn nha đầu của Trương Tĩnh Điệp xuống để thay quần áo ướt.
Vân Linh bưng trà nóng và điểm tâm tới, hai người cô tẩu ngồi trên trường kỷ nói cười.
Ấn tượng của Tân Hà đối với người tẩu tẩu này rất tốt, đẹp mà không quyến rũ, lại rất biết lễ nghĩa, nhìn là biết một người hiền lành.
Ngày tháng sáu, tính cách của ông trời thay đổi nhiều nhất. Một khắc trước còn mưa to như trút, một khắc sau liền ánh nắng chiếu rọi.
Không phải quần áo của mình, mặc trên người sẽ được không thoải mái... Trương thị mắt thấy mưa đã ngừng, liền đứng dậy cáo từ, dẫn các nha đầu trở về.
"Nghe nói, Đại thiếu phu nhân mỗi ngày sáng sớm và chiều tối đều đi hầu hạ thái thái, rất là tận tâm." Vân Đóa tiễn người ra ngoài, trở về nói chuyện với Tân Hà.
Tân Hà nhớ tới bộ dạng của Lý Họa Bình và Vương Diệu Bạch, thở dài nói: "… Mẫu thân cô quạnh có Đại tẩu ở bên cạnh, tâm tình của người sẽ thoải mái một chút."
Nàng vốn nghĩ, mình có chút ký ức kiếp trước, có thể giúp mẫu thân tránh được chút tai nạn... Đúng là có tránh khỏi sự hãm hại của Lý di nương, lại không ngờ tới lại có một thêm Vương di nương.
Vương Diệu Bạch ở kiếp trước chưa từng xuất hiện, đây có lẽ là biến cố mà ông trời trừng phạt mình nhúng tay vào vận mệnh của người khác.
Theo thời gian trôi qua, tình cảm của mẫu thân và phụ thân vẫn thay đổi giống hệt như kiếp trước, dần dần lạnh nhạt... Thay vì nói như vậy, không bằng nói mẫu thân lãnh đạm với phụ thân.
Cũng đúng, có lẽ không có người phụ nữ nào vẫn tiếp tục thâm tình với nam nhân thay đổi thất thường, có mới nới cũ.
Tân Hà uống một tách trà, lẩm bẩm: "... Kết cục của Tân gia sẽ giống như kiếp trước?"
"Tiểu thư, người nói cái gì vậy?" Vân Đóa đứng cách nàng có chút xa, hỏi thêm một câu.
Tân Hà xua tay, ý bảo không có việc gì.
Vừa có một trận mưa lớn, không khí đều là mùa đất hoa cỏ, rất tự nhiên và trong lành.
Buổi tối, Tân Hà sau khi ăn cơm thì đi ngủ sớm. Mấy ngày gần đây thân thể nàng rất mệt mỏi, luôn lười biếng không muốn hoạt động.
Sau nửa đêm, Tân Hà nằm mơ... Mơ thấy cảnh tượng lúc mình chết, còn có một thoáng kinh hồng với Tứ thúc.
Nàng cả người đổ đầy mồ hôi tỉnh lại, tay run rẩy sờ cổ mình, thở dài một hơi, may mà đầu vẫn còn nối liền với cổ...
Nàng ngồi trên giường, bình tĩnh lại và chuẩn bị nằm xuống tiếp tục ngủ, đột nhiên cảm thấy phần dưới cơ thể có chút không được tự nhiên... Tiết khố(*) dán chặt vào người, trơn nhẵn...
(*)Tiết khố: phần vải quấn quanh vùng kín làm qu@n lót.
Chẳng bao lâu, Tân Hà nhận ra rằng nàng đã đến kỳ rồi.
"Người đâu, người đâu…"
Đêm nay Tuệ Mẫn trực, nghe thấy Đại tiểu thư gọi nàng, nhanh chóng thắp sáng nến đi đến.
"...... Chuyện gì xảy ra vậy?" Nàng thấy sắc mặt Tân Hà trắng như tuyết, có chút sợ hãi.
Tân Hà xua tay, nói: "Ngươi đem nguyệt sự trong tủ mang ra. Lấy thêm một bộ đồ lót sạch sẽ."
Hôm trước nàng rảnh rỗi nên may vài cái băng nguyệt sự, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có ích.
Tuệ Mẫn trong lòng kinh ngạc, Đại tiểu thư đến nguyệt sự? Cuống quýt đi đến tủ lấy đồ.
Tân Hà mò mẫm đi tịnh phòng bên cạnh, c ởi quần áo dính máu ra, thay lại đồ sạch sẽ, đệm thêm băng nguyệt sự vào.
Tuệ Mẫn hầu hạ nàng nằm trên giường xong, mở cửa đi đến sương phòng, đánh thức Vân Đóa, Vân Linh... Thương lượng nấu chút nước đường đỏ cho Đại tiểu thư uống.
Sáng sớm hôm sau, Tần thị cũng nhận được tin tức, vẻ mặt vui sướng dẫn theo nha đầu, bà già đến "Liên Uyển". Con gái đến kỳ là một chuyện lớn, nàng phải tự mình dặn dò.
Hôm nay hưu mộc, người thanh niên ngồi trong thư phòng uống trà, thời tiết ngoài cửa sổ âm u, giống như sắp mưa.
Hổ Tử đứng ở một bên, hắn nhìn chủ tử một hồi lâu, thử hỏi: "Chúng ta có cần đến Tân phủ thăm Đại tiểu thư không? Từ sau lần trước gặp mặt, đã hơn mười ngày không..."
"Không cần phải đi, đã lâu như vậy, bệnh của nàng ấy chắc đã tốt hơn."
Hổ Tử sửng sốt, không nói lời nào nữa. Hắn không rõ giữa chủ tử và Đại tiểu thư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... Ngày xưa yêu thương nàng như vậy, ngậm trong miệng còn sợ tan, bây giờ lại không đến thăm một lần.
Lúc đại nha đầu Minh Mẫn bên cạnh Diệp lão thái thái đến, nhìn thấy biểu thiếu gia một mình đứng ở dưới hành lang ngẩn người, vẻ mặt rất lạnh nhạt, không biết đang suy nghĩ cái gì. Hắn mặc trực xuyến màu xanh nhạt hơi cũ, tư thái như tiên, đẹp như tranh vẽ.
Nàng hơi thở dài, trách không được Tuyết tiểu thư quyết tâm muốn gả cho biểu thiếu gia... Chỉ riêng dung mạo này đã có thể khiến người ta mê muội.
Các thiếu gia, tiểu thư trong phủ tùy tiện chọn ra một người, đều rất xinh đẹp... Đặc biệt là Vũ thiếu gia, chỉ nở một nụ cười, còn đẹp hơn so với con gái. Mặc dù vậy, nhưng vẫn không thể so sánh với biểu thiếu gia.
"Biểu thiếu gia, lão thái thái kêu người đi qua một chuyến." Minh Mẫn cúi người hành lễ.
Cố Vọng Thư gật đầu, đi theo nàng ra khỏi cửa viện.
Diệp lão thái thái mặc áo như ý thêu hoa sen màu nâu sẫm ngồi trên trường kỷ quý phi, nói chuyện với cháu dâu Trịnh thị. Trịnh thị vốn là cháu gái đích tôn của Định Viễn Hầu Trịnh Lâm, dung mạo thanh nhã, hiện giờ gả cho con trai cả của Diệp Cẩn Văn là Diệp Thần Minh, sinh ra một đứa con trai, rất biết lấy lòng cho lão nhân gia vui vẻ.
Diệp lão thái thái thấy hắn đi vào, bèn bảo cháu dâu lui ra trước.
"Thư nhi, sau khi vào mùa hè thời tiết nóng bức, ăn uống còn ngon miệng không?"
Cố Vọng Thư cung kính hành lễ, đáp lại: "Làm phiền ngoại tổ mẫu nhớ đến, tất cả đều tốt."
Trong lòng hắn đối với việc lão nhân gia luôn luôn quan tâm đ ến mình tôn trọng trong lòng.
Diệp lão thái thái xua tay bảo hắn ngồi xuống, nói: "Mấy ngày trước, Diêu các lão phu nhân mời ta đến phủ xem kịch, cháu gái Diêu Cẩm Khê của bà ấy cũng ở đó. Nhìn thì là một đứa trẻ nhanh nhẹn, diện mạo cũng xinh đẹp. Chủ yếu là rất có thiện cảm với con."
"Ngoại tổ mẫu có nói chuyện vài câu với nàng ấy, cảm thấy rất khéo léo, hiểu chuyện. Tuổi của con cũng không còn nhỏ, có muốn dành thời gian đi xem mắt hay không... Nếu thật sự không thích hợp, chúng ta lại tìm."
Người thanh niên im lặng một hồi, nhớ tới Diêu các lão trên triều đình vẫn thường bảo vệ mình, thản nhiên cười: "Ngoại tổ mẫu, con không quan tâm đ ến chuyện thành gia, đừng làm chậm trễ cô nương nhà người ta."
"Đứa nhỏ này..."
Diệp lão thái thái thở dài một tiếng, đổi đề tài, tính tình, bản tính của cháu ngoại bà cực kỳ giống con gái. Quyết định chuyện gì, chín con trâu cũng không kéo lại được.
"Đây là bánh ngọt sơn tra phòng bếp nhỏ mới làm, khai vị, con ăn nhiều một chút." Bà vẫy tay bảo Minh Mẫn dâng bánh ngọt lên.
Cố Vọng Thư giật mình, ký ức ở trong đầu lật sông đảo hải hiện về, hắn nhớ rõ lần đầu tiên tiểu cô nương bảo nha đầu đưa cho hắn điểm tâm chính là bánh ngọt sơn tra, cũng là nói khai vị tiêu thực.
Bây giờ... Không muốn cũng có được, hắn lắc đầu, đưa tay cầm một miếng điểm tâm ăn.
Phẩm hạnh cao quý như hoa sen, tên của nàng mang "Sen". Nói vậy, năm đó khi Tân lão thái gia dùng chữ này cho nàng, cũng có phần ngụ ý này.
Nàng không phụ kỳ vọng, khi trưởng thành đã trở thành một cô nương tốt bụng lương thiện. Chỉ là bản thân mình không có liên quan đến "Cao quý", thân ở trong vòng xoáy quyền thế, mọi việc bất luận đúng sai, chỉ chú ý có lợi ích hay không. Hắn muốn báo thù cho Cố gia, tất yếu phải đánh bại tất cả "người chặn đường", đứng ở đỉnh cao quyền lực. Về phần "người chặn đường" là tốt hay xấu, hắn bất chấp.
Về phần chút tâm tư đó ở trong lòng, vẫn là quên đi thì hơn, hắn vốn không xứng.
Diệp lão thái thái nhìn hắn ăn liền hai miếng điểm tâm, cho rằng hắn thích, liền kêu nha đầu gói lại, bảo hắn mang về ăn.
Cố Vọng Thư lại ngồi một hồi, thoái thác nói sắp đến giờ Ngọ phải trở về "Hợp Hoan Đường".
Mới đến cửa lớn, Hổ Tử kích động đi ra nghênh đón, nói là Nhị gia Diệp Cẩn Trạch đang chờ hắn ở trong thư phòng, có chuyện quan trọng đàm luận.
Cố Vọng Thư gật đầu, đi về phía chính phòng.
Diệp Cẩn Trạch cầm quyển "Đại Minh Luật" trong tay, đang xem rất nghiêm túc, thấy hắn tiến vào, tiện tay đặt lên kỷ trà.
"Hôm nay trên triều đình đã xảy ra một chuyện lớn." Diệp Cẩn Trạch sắc mặt khó coi, "Lão tặc Lương Bỉnh Nhân kia công khai khải tấu, kêu Thánh thượng cho con trai út của hắn vào nội các... Ngôn từ thẳng thắn, lại có ý ép buộc."
"Hữu đốc Ngự Sử Vương Chiêm còn chưa đợi Thánh thượng nói chuyện, đã trực tiếp phản bác trở lại, nói vào nội các cũng phải có trình tự, không phải ai cũng có thể vào."
"Lời này vừa ra khỏi miệng đã chọc giận người của Lương Bỉnh Nhân, song phương cãi nhau túi bụi. Thánh thượng tái mặt liền hạ triều."
Người thanh niên nghe vậy cười cười, rót cho mình một ly Bích Loa Xuân, nhấp một ngụm: "Cữu cữu đang sợ cái gì vậy? Việc này không có một chút quan hệ gì với phủ Trấn Quốc tướng quân chúng ta, yên lặng quan sát biến hóa."
"..." Diệp Cẩn Trạch cắn răng nói: "Ăn lộc vui thì phải trung với vua —— là gốc lập mệnh của Diệp gia, Nhị cữu biết con hôm nay có triển vọng nhưng con đường này cũng không thể đi khác được!"
Cố Vọng Thư lạnh lùng mở miệng: "Con họ Cố, không phải họ Diệp."
Không đợi Diệp Cẩn Trạch mở miệng, hắn tiếp tục nói: "Thánh thượng anh minh, cũng rất hiểu lòng người... Có lẽ là người cố ý dung túng, cũng dám chừng là như vậy."
"Ví dụ như trên người mọc vết loét, dù sao cũng phải để thối rữa hoàn toàn, mới có thể đào ra một thể, vĩnh viễn loại trừ hậu hoạn."
Diệp Cẩn Trạch nhìn sườn mặt thanh tú như ngọc của cháu trai, trong lòng phát lạnh, hắn nói tại sao gần đây cả tộc của hoàng hậu lại càng ngày càng hung hăng ngang ngược, thì ra là đạo lý này.
Cháu trai năm nay còn chưa tới hai mươi mốt tuổi, lại có thể nhìn thấu triệt người lòng như vậy. Hoặc là, tâm tư này Thánh thượng chính miệng nói cho hắn biết.
Cả hai câu trả lời, bất kể là loại câu trả lời nào, đều có thể làm cho người ta sởn tóc gáy.
Người thanh niên giương mắt nhìn Diệp Cẩn Trạch, cười nói: "Cữu cữu không cần lo lắng, nếu con đã ở Diệp gia, chúng ta chính là một thể... Lời nói vừa rồi chẳng qua là đùa giỡn, không cần để ở trong lòng."
Diệp Cẩn Trạch đứng dậy vỗ vỗ bả vai Cố Vọng Thư, đi ra ngoài. Hắn phải đi tìm phụ tá trong phủ, xem bọn họ đối với "Chuyện của Lương Bỉnh Nhân" có ý kiến gì.
Qua giờ Ngọ, có một cơn gió mạnh thổi tới kéo theo sau đó trời bắt đầu mưa, "bùm bùm", thanh thế to lớn.
Cố Vọng Thư ngẩn người ngắm mưa, Tân Hà cũng vậy.
Thân thể nàng đã khỏe hẳn, đang ngồi trên trường kỷ gần cửa sổ ở "Liên Uyển", nhìn bên ngoài mưa to như nước bão, trong lòng rất phiền muộn.
Từ sau ngày Tứ thúc cùng nàng ngắm hoa sen, cũng không tới thăm lần nữa.
Nàng có đôi khi đi "Đức Huệ Uyển" ăn cơm cùng mẫu thân, thỉnh thoảng cũng nghe phụ thân nhắc tới Tứ thúc, nói hắn rất được Thánh thượng coi trọng, càng bận rộn hơn, cùng triều làm quan cũng rất ít khi gặp nhau.
"Tiểu thư, Đại thiếu phu nhân đến đây." Vân Đóa đẩy cửa tiến vào, làm gián đoạn suy nghĩ của nàng.
Tân Hà "Ồ" một tiếng, lúc này trời đang mưa, sao nàng lại tới đây, "Mau mời vào."
"Đại tẩu." Nàng xuống trường kỷ, kéo lệt xệt giày đến đón Trương Tĩnh Điệp vào chính đường.
Tân Hà thấy cả người nàng ướt sũng, liền bảo Vân Đóa đi gian tây tìm một bộ quần áo của mình rồi hầu hạ nàng thay đồ.
"Tẩu vốn đang đi dạo trong hoa viên, ai ngờ nói mưa liền mưa, trốn cũng không có chỗ trốn, đúng lúc "Liên Uyển" lại gần đó, nên quyết định tới chỗ muội muội... Muội đừng trách móc."
Tân Hà cười nói: "Tẩu tẩu quá khách khí, muội chỉ mong sao tẩu mỗi ngày đều tới đây." Trong lúc nói chuyện, phân phó Tuệ Mẫn dẫn nha đầu của Trương Tĩnh Điệp xuống để thay quần áo ướt.
Vân Linh bưng trà nóng và điểm tâm tới, hai người cô tẩu ngồi trên trường kỷ nói cười.
Ấn tượng của Tân Hà đối với người tẩu tẩu này rất tốt, đẹp mà không quyến rũ, lại rất biết lễ nghĩa, nhìn là biết một người hiền lành.
Ngày tháng sáu, tính cách của ông trời thay đổi nhiều nhất. Một khắc trước còn mưa to như trút, một khắc sau liền ánh nắng chiếu rọi.
Không phải quần áo của mình, mặc trên người sẽ được không thoải mái... Trương thị mắt thấy mưa đã ngừng, liền đứng dậy cáo từ, dẫn các nha đầu trở về.
"Nghe nói, Đại thiếu phu nhân mỗi ngày sáng sớm và chiều tối đều đi hầu hạ thái thái, rất là tận tâm." Vân Đóa tiễn người ra ngoài, trở về nói chuyện với Tân Hà.
Tân Hà nhớ tới bộ dạng của Lý Họa Bình và Vương Diệu Bạch, thở dài nói: "… Mẫu thân cô quạnh có Đại tẩu ở bên cạnh, tâm tình của người sẽ thoải mái một chút."
Nàng vốn nghĩ, mình có chút ký ức kiếp trước, có thể giúp mẫu thân tránh được chút tai nạn... Đúng là có tránh khỏi sự hãm hại của Lý di nương, lại không ngờ tới lại có một thêm Vương di nương.
Vương Diệu Bạch ở kiếp trước chưa từng xuất hiện, đây có lẽ là biến cố mà ông trời trừng phạt mình nhúng tay vào vận mệnh của người khác.
Theo thời gian trôi qua, tình cảm của mẫu thân và phụ thân vẫn thay đổi giống hệt như kiếp trước, dần dần lạnh nhạt... Thay vì nói như vậy, không bằng nói mẫu thân lãnh đạm với phụ thân.
Cũng đúng, có lẽ không có người phụ nữ nào vẫn tiếp tục thâm tình với nam nhân thay đổi thất thường, có mới nới cũ.
Tân Hà uống một tách trà, lẩm bẩm: "... Kết cục của Tân gia sẽ giống như kiếp trước?"
"Tiểu thư, người nói cái gì vậy?" Vân Đóa đứng cách nàng có chút xa, hỏi thêm một câu.
Tân Hà xua tay, ý bảo không có việc gì.
Vừa có một trận mưa lớn, không khí đều là mùa đất hoa cỏ, rất tự nhiên và trong lành.
Buổi tối, Tân Hà sau khi ăn cơm thì đi ngủ sớm. Mấy ngày gần đây thân thể nàng rất mệt mỏi, luôn lười biếng không muốn hoạt động.
Sau nửa đêm, Tân Hà nằm mơ... Mơ thấy cảnh tượng lúc mình chết, còn có một thoáng kinh hồng với Tứ thúc.
Nàng cả người đổ đầy mồ hôi tỉnh lại, tay run rẩy sờ cổ mình, thở dài một hơi, may mà đầu vẫn còn nối liền với cổ...
Nàng ngồi trên giường, bình tĩnh lại và chuẩn bị nằm xuống tiếp tục ngủ, đột nhiên cảm thấy phần dưới cơ thể có chút không được tự nhiên... Tiết khố(*) dán chặt vào người, trơn nhẵn...
(*)Tiết khố: phần vải quấn quanh vùng kín làm qu@n lót.
Chẳng bao lâu, Tân Hà nhận ra rằng nàng đã đến kỳ rồi.
"Người đâu, người đâu…"
Đêm nay Tuệ Mẫn trực, nghe thấy Đại tiểu thư gọi nàng, nhanh chóng thắp sáng nến đi đến.
"...... Chuyện gì xảy ra vậy?" Nàng thấy sắc mặt Tân Hà trắng như tuyết, có chút sợ hãi.
Tân Hà xua tay, nói: "Ngươi đem nguyệt sự trong tủ mang ra. Lấy thêm một bộ đồ lót sạch sẽ."
Hôm trước nàng rảnh rỗi nên may vài cái băng nguyệt sự, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có ích.
Tuệ Mẫn trong lòng kinh ngạc, Đại tiểu thư đến nguyệt sự? Cuống quýt đi đến tủ lấy đồ.
Tân Hà mò mẫm đi tịnh phòng bên cạnh, c ởi quần áo dính máu ra, thay lại đồ sạch sẽ, đệm thêm băng nguyệt sự vào.
Tuệ Mẫn hầu hạ nàng nằm trên giường xong, mở cửa đi đến sương phòng, đánh thức Vân Đóa, Vân Linh... Thương lượng nấu chút nước đường đỏ cho Đại tiểu thư uống.
Sáng sớm hôm sau, Tần thị cũng nhận được tin tức, vẻ mặt vui sướng dẫn theo nha đầu, bà già đến "Liên Uyển". Con gái đến kỳ là một chuyện lớn, nàng phải tự mình dặn dò.