Chương 34
Niên Nhân cũng đi vào khuyên nhủ: “Phu nhân đừng tức giận nữa, Nghiên cô nương tốt như vậy, là Đại thiếu gia không có phúc.”
Lý thị căm phẫn bất bình một lúc lâu mới hạ hoả, nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Sao không thấy Dương nhi?”
“Tam thiếu gia dùng bữa xong đã dẫn sai vặt đi dạo tiêu cơm….” Phẩm Nhân trả lời.
Lý thị ừ một tiếng, bực bội lột vỏ quýt.
“Phu nhân… có chuyện nô tỳ không biết có nên nói hay không.” Niên Nhân ấp a ấp úng, có chút do dự.
“Chuyện gì? Quan trọng thì nói, không quan trọng thì thôi.”
“….. Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là mấy ngày trước nô tỳ xuất phủ thăm người thân đã nhìn thấy đại nha đầu của Lý Hoạ Bình là Xuân Hồng. Nàng ta vội vội vàng vàng đi đến dược phường ạ.”
Đến đây Lý thị hơi hứng thú: “Nói tiếp đi.”
“Nô tỳ nấp vào một chỗ… đợi nàng đi xa mới quay lại dược phường hỏi…. hỏi xong thì biết được hoá ra nàng ta mua thuốc trợ thai.”
“Thuốc trợ thai?” Lý thị ăn quýt, vẻ mặt khinh thường: “Kẻ kia…. Là di nương mới vào cửa à?”
Niên Nhân gật đầu.
“Một di nương thân phận hèn mọn như vậy mà còn vọng tưởng nhờ một đứa con trèo lên ghế chủ mẫu? Đúng là phản rồi. Cũng may là ở đại phòng, nếu như ở đây, ta nhất định sẽ đánh gãy chân yêu nữ đấy.” Thân là chủ mẫu nhị phòng, Lý thị đã lộ rõ ưu thế của mình.
Hai nha hoàn hầu hạ trong phòng lặng lẽ nhìn nhau, im lặng như tờ. Bọn họ không còn dám tư tưởng đến việc trèo lên giường nữa rồi.
Mỗi ngày từ sớm tới muộn, hình ảnh Triệu di nương đến hầu hạ thỉnh an đã in đậm vào ấn tượng của mọi người… Quỳ hầu chủ mẫu dùng cơm lại quỳ bóp chân cho chủ mẫu… đãi ngộ còn không bằng nha hoàn nhị phòng. Mà Triệu di nương đáng thương còn không dám kể với Nhị lão gia, chỉ có thể về phòng rửa mặt bằng nước mắt.
“A!” Lý thị nhớ mày, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng. Nàng khoát tay, nói: “Các ngươi lui hết đi, nơi này có Phẩm Nhân và Niên Nhân hầu hạ là được rồi.”
Chúng nha đầu hành lễ rồi lùi ra.
“Nếu Lý di nương này đã muốn mang thai, an ổn ở đại phòng…. Chúng ta có thể giúp nàng một phen.”
“Phu nhân?” Phẩm Nhân nghi hoặc hỏi lại: “Người thực sự muốn trợ giúp Lý di nương sao?”
“Giúp, sao lại không giúp chứ? Trước tiên giúp nàng ta đạp đổ Tần thị sau đó xử nàng ta sau. Như vậy chẳng phải cả Tân phủ sẽ đều rơi vào túi nhị phòng ta sao.” Lý thị cười to thành tiếng: “Khiến nội bộ đại phòng lục đục, chúng ta đứng ngoài tìm cơ hội chiếm lợi. Đỡ lo lại không tốn sức, nghe vậy chẳng phải rất hay à?”
Niên Nhân vỗ tay khen ngợi: “ Hoá ra đây là ngư ông đắc lợi như người ta vẫn nói. Phu nhân thật thông thái.”
“Được rồi, đừng vuốt mông ngựa nữa. Có việc cần ngươi làm đây.” Lý thị cười nói.
“Người cứ nói.”
“Ngươi tìm cơ hội đến chỗ Lý di nương, những chuyện khác đừng nhắc, chỉ cần nói ta mời nàng ta uống trà. Có chuyện quan trọng muốn thương lượng, chỉ cần nàng ta đồng ý đến, ta có cách khiến nàng ta chấp thuận.”
“Vâng, nô tỳ tuân mệnh.” Niên Nhân hành lễ.
Phẩm Nhân đưa chén trà cho Lý thị, có chút lo lắng: “Như vậy có ổn không ạ?”
“Sao lại không được, chỉ cần đề phòng lão gia, không để hắn biết là được.” Lý thị nhận chén, nhấp một ngụm: “Sao Dương nhi vẫn chưa về, còn phải ngủ trưa nữa, ngươi mau ra xem đi.”
Phẩm Nhân vâng một tiếng, hành lễ rồi đi về tiền viện. Khi vừa đến bức tường phù điêu, đương lúc cổng mở nên nàng ta thấp thoáng nhìn thấy Tần thị dẫn một đoàn nha hoàn bà già đi đằng xa. Nàng ta ngẫm nghĩ một lúc nhưng cũng không để ý nữa, quay về tìm tam thiếu gia.
Mà Tần thị sau khi rời khỏi ‘Vọng Nguyệt Các’ thì đi đến đại thiện phòng, dặn dò bọn họ bổ sung thịt dê và gừng, trời ngày càng lạnh, mua để ngừa phong hàn, bổ thân thể.
Nơi ở của các chủ tử cũng xây thiện phòng để thuận tiện ăn uống nhưng lại nhỏ. Nguyên vật liệu thường ngày chủ yếu vẫn lấy từ đại thiện phòng. Mà khi Tân gia có hỉ sự phải thiết yến, thì càng quan trọng hơn, tất cả món ăn đều được đại thiện phòng chuẩn bị, vô cùng cẩn thận.
Quay cuồng một buổi như vậy, khi về đến ‘Đức Huệ Uyển’ đã vào chạng vạng.
Tần thị bị lạnh đến môi cũng tím tái. Từ sau khi sinh con, cơ thể nàng suy nhược, rất sợ lạnh. Thải Phong, Thải Nguyệt vội vã dìu nàng ngồi lên tháp lại quay sang phân phó tiểu nha hoàn đốt lò sưởi.
Nhũ mẫu Hứa thị bưng một chén canh gừng nóng đưa nàng uống.
“Mấy nay càng về chiều càng lạnh. Mau đưa mấy cặp chăn bông mới sang cho Hà nhi đi.” Tần thị phân phó.
Thải Nguyệt gật đầu, đi ra gian ngoài sắp xếp.
“Cô nương đừng lo lắng nhiều như vậy, phải chăm sóc thân thể cho tốt, sinh cho tiểu thư một đệ đệ mới là việc nên làm.” Hứa thị dịu dàng vỗ vỗ vai Tần thị.
“Tần lão phu nhân cũng truyền lời qua rồi, nói rằng mấy ngày nữa sẽ phái người đến điều trị thân thể cho người.”
“Là một vị y nữ đáng tin, người cứ yên tâm.”
Ánh nến trong phòng rực rỡ, chiếu sáng mọi ngóc ngách, Tần thị uống được mấy ngụm canh gừng, thấy quá cay nên tuỳ tiện đặt lên bàn.
“Hứa ma ma, để y nữ chữa trị xong, ta có thể hoài thai thật sao?”
Hứa thị thấy Tần thị như vậy thì trong lòng chua xót. Cô nương của nàng vì muốn sinh trưởng tử mà nếm qua vô vàn đau khổ. Nàng nhìn thấy cũng vô cùng khó chịu: “Nhất định có cơ hội, cô nương tốt bụng như vậy, ông trời nhất định sẽ giúp người.”
Tần thị mỉm cười, Hứa thị vẫn luôn yêu thương nàng nhất, là người nhìn nàng trưởng thành, thân thiết với nàng như mẫu thân vậy.
Trước khi đi ngủ, Tân Đức Trạch cho sai vặt truyền lời, nói rằng đêm nay hắn nghỉ ở chỗ Tôn di nương. Tân thị chỉ ừ một tiếng, rồi để nha hoàn vào trải chăn nệm.
Không phải nàng không rõ, chỉ là lười phải so đo…. Nhũ mẫu nói đúng, không phải hắn không có tình cảm với nàng, nhưng hắn là người là người như vậy, gặp một người yêu một người, tính cách này mãi không sửa được. Mà chẳng phải nam nhân trong thiên hạ đều giống nhau sao, mà trong thế gia vọng tộc lại càng không phải chuyện hiếm lạ gì. Bây giờ nàng chỉ hi vọng có thể sinh được một hài tử, không phải chỉ vì Tân gia sinh một đích trưởng tử, mà còn mong sau này Tân Hà có một huynh đệ ruột thịt kề bên.
Một đêm không mộng mị, sáng hôm sau tỉnh lại, thời tiết thật tốt, dương quang chói lọi chiếu vào đỉnh đầu, dịu dàng ấm áp.
Tần thị đưa người đến ‘Thanh Đình Cư’ ở phía đông nam Tân phủ, để bọn họ dọn dẹp, đây là nơi chuẩn bị để Cố Vọng Thư tới ở. Trước mặt là ba gian chính phòng, hai sườn còn có thêm nhĩ phòng, còn thêm sương phòng đông – tây. Nơi này mặc dù không lớn nhưng cũng đủ chỗ ở.
Để bố trí nơi này nàng cũng bỏ một chút tâm tư, gian tây chính phòng làm nội thất, gian đông làm thư phòng, nhĩ phòng để nô tài ở, còn tạm thời cho người dựng một tiểu thiện phòng ở viện. Ở hành lang còn trồng thêm một số loại hoa. Thấy trong sân vẫn còn trống trải nên nàng để nô tài đặt một chiếc vại tròn cao bằng nửa người, tráng men xanh ở sườn trái, nuôi chút hoa súng. Trông rất thanh nhã lại có sức sống.
Cuối cùng, Tần thị cho người sơn đỏ khung cửa sổ, nhìn qua cũng tạm coi là mới mẻ, coi như được chăm chút đôi phần.
Lý thị căm phẫn bất bình một lúc lâu mới hạ hoả, nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Sao không thấy Dương nhi?”
“Tam thiếu gia dùng bữa xong đã dẫn sai vặt đi dạo tiêu cơm….” Phẩm Nhân trả lời.
Lý thị ừ một tiếng, bực bội lột vỏ quýt.
“Phu nhân… có chuyện nô tỳ không biết có nên nói hay không.” Niên Nhân ấp a ấp úng, có chút do dự.
“Chuyện gì? Quan trọng thì nói, không quan trọng thì thôi.”
“….. Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là mấy ngày trước nô tỳ xuất phủ thăm người thân đã nhìn thấy đại nha đầu của Lý Hoạ Bình là Xuân Hồng. Nàng ta vội vội vàng vàng đi đến dược phường ạ.”
Đến đây Lý thị hơi hứng thú: “Nói tiếp đi.”
“Nô tỳ nấp vào một chỗ… đợi nàng đi xa mới quay lại dược phường hỏi…. hỏi xong thì biết được hoá ra nàng ta mua thuốc trợ thai.”
“Thuốc trợ thai?” Lý thị ăn quýt, vẻ mặt khinh thường: “Kẻ kia…. Là di nương mới vào cửa à?”
Niên Nhân gật đầu.
“Một di nương thân phận hèn mọn như vậy mà còn vọng tưởng nhờ một đứa con trèo lên ghế chủ mẫu? Đúng là phản rồi. Cũng may là ở đại phòng, nếu như ở đây, ta nhất định sẽ đánh gãy chân yêu nữ đấy.” Thân là chủ mẫu nhị phòng, Lý thị đã lộ rõ ưu thế của mình.
Hai nha hoàn hầu hạ trong phòng lặng lẽ nhìn nhau, im lặng như tờ. Bọn họ không còn dám tư tưởng đến việc trèo lên giường nữa rồi.
Mỗi ngày từ sớm tới muộn, hình ảnh Triệu di nương đến hầu hạ thỉnh an đã in đậm vào ấn tượng của mọi người… Quỳ hầu chủ mẫu dùng cơm lại quỳ bóp chân cho chủ mẫu… đãi ngộ còn không bằng nha hoàn nhị phòng. Mà Triệu di nương đáng thương còn không dám kể với Nhị lão gia, chỉ có thể về phòng rửa mặt bằng nước mắt.
“A!” Lý thị nhớ mày, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng. Nàng khoát tay, nói: “Các ngươi lui hết đi, nơi này có Phẩm Nhân và Niên Nhân hầu hạ là được rồi.”
Chúng nha đầu hành lễ rồi lùi ra.
“Nếu Lý di nương này đã muốn mang thai, an ổn ở đại phòng…. Chúng ta có thể giúp nàng một phen.”
“Phu nhân?” Phẩm Nhân nghi hoặc hỏi lại: “Người thực sự muốn trợ giúp Lý di nương sao?”
“Giúp, sao lại không giúp chứ? Trước tiên giúp nàng ta đạp đổ Tần thị sau đó xử nàng ta sau. Như vậy chẳng phải cả Tân phủ sẽ đều rơi vào túi nhị phòng ta sao.” Lý thị cười to thành tiếng: “Khiến nội bộ đại phòng lục đục, chúng ta đứng ngoài tìm cơ hội chiếm lợi. Đỡ lo lại không tốn sức, nghe vậy chẳng phải rất hay à?”
Niên Nhân vỗ tay khen ngợi: “ Hoá ra đây là ngư ông đắc lợi như người ta vẫn nói. Phu nhân thật thông thái.”
“Được rồi, đừng vuốt mông ngựa nữa. Có việc cần ngươi làm đây.” Lý thị cười nói.
“Người cứ nói.”
“Ngươi tìm cơ hội đến chỗ Lý di nương, những chuyện khác đừng nhắc, chỉ cần nói ta mời nàng ta uống trà. Có chuyện quan trọng muốn thương lượng, chỉ cần nàng ta đồng ý đến, ta có cách khiến nàng ta chấp thuận.”
“Vâng, nô tỳ tuân mệnh.” Niên Nhân hành lễ.
Phẩm Nhân đưa chén trà cho Lý thị, có chút lo lắng: “Như vậy có ổn không ạ?”
“Sao lại không được, chỉ cần đề phòng lão gia, không để hắn biết là được.” Lý thị nhận chén, nhấp một ngụm: “Sao Dương nhi vẫn chưa về, còn phải ngủ trưa nữa, ngươi mau ra xem đi.”
Phẩm Nhân vâng một tiếng, hành lễ rồi đi về tiền viện. Khi vừa đến bức tường phù điêu, đương lúc cổng mở nên nàng ta thấp thoáng nhìn thấy Tần thị dẫn một đoàn nha hoàn bà già đi đằng xa. Nàng ta ngẫm nghĩ một lúc nhưng cũng không để ý nữa, quay về tìm tam thiếu gia.
Mà Tần thị sau khi rời khỏi ‘Vọng Nguyệt Các’ thì đi đến đại thiện phòng, dặn dò bọn họ bổ sung thịt dê và gừng, trời ngày càng lạnh, mua để ngừa phong hàn, bổ thân thể.
Nơi ở của các chủ tử cũng xây thiện phòng để thuận tiện ăn uống nhưng lại nhỏ. Nguyên vật liệu thường ngày chủ yếu vẫn lấy từ đại thiện phòng. Mà khi Tân gia có hỉ sự phải thiết yến, thì càng quan trọng hơn, tất cả món ăn đều được đại thiện phòng chuẩn bị, vô cùng cẩn thận.
Quay cuồng một buổi như vậy, khi về đến ‘Đức Huệ Uyển’ đã vào chạng vạng.
Tần thị bị lạnh đến môi cũng tím tái. Từ sau khi sinh con, cơ thể nàng suy nhược, rất sợ lạnh. Thải Phong, Thải Nguyệt vội vã dìu nàng ngồi lên tháp lại quay sang phân phó tiểu nha hoàn đốt lò sưởi.
Nhũ mẫu Hứa thị bưng một chén canh gừng nóng đưa nàng uống.
“Mấy nay càng về chiều càng lạnh. Mau đưa mấy cặp chăn bông mới sang cho Hà nhi đi.” Tần thị phân phó.
Thải Nguyệt gật đầu, đi ra gian ngoài sắp xếp.
“Cô nương đừng lo lắng nhiều như vậy, phải chăm sóc thân thể cho tốt, sinh cho tiểu thư một đệ đệ mới là việc nên làm.” Hứa thị dịu dàng vỗ vỗ vai Tần thị.
“Tần lão phu nhân cũng truyền lời qua rồi, nói rằng mấy ngày nữa sẽ phái người đến điều trị thân thể cho người.”
“Là một vị y nữ đáng tin, người cứ yên tâm.”
Ánh nến trong phòng rực rỡ, chiếu sáng mọi ngóc ngách, Tần thị uống được mấy ngụm canh gừng, thấy quá cay nên tuỳ tiện đặt lên bàn.
“Hứa ma ma, để y nữ chữa trị xong, ta có thể hoài thai thật sao?”
Hứa thị thấy Tần thị như vậy thì trong lòng chua xót. Cô nương của nàng vì muốn sinh trưởng tử mà nếm qua vô vàn đau khổ. Nàng nhìn thấy cũng vô cùng khó chịu: “Nhất định có cơ hội, cô nương tốt bụng như vậy, ông trời nhất định sẽ giúp người.”
Tần thị mỉm cười, Hứa thị vẫn luôn yêu thương nàng nhất, là người nhìn nàng trưởng thành, thân thiết với nàng như mẫu thân vậy.
Trước khi đi ngủ, Tân Đức Trạch cho sai vặt truyền lời, nói rằng đêm nay hắn nghỉ ở chỗ Tôn di nương. Tân thị chỉ ừ một tiếng, rồi để nha hoàn vào trải chăn nệm.
Không phải nàng không rõ, chỉ là lười phải so đo…. Nhũ mẫu nói đúng, không phải hắn không có tình cảm với nàng, nhưng hắn là người là người như vậy, gặp một người yêu một người, tính cách này mãi không sửa được. Mà chẳng phải nam nhân trong thiên hạ đều giống nhau sao, mà trong thế gia vọng tộc lại càng không phải chuyện hiếm lạ gì. Bây giờ nàng chỉ hi vọng có thể sinh được một hài tử, không phải chỉ vì Tân gia sinh một đích trưởng tử, mà còn mong sau này Tân Hà có một huynh đệ ruột thịt kề bên.
Một đêm không mộng mị, sáng hôm sau tỉnh lại, thời tiết thật tốt, dương quang chói lọi chiếu vào đỉnh đầu, dịu dàng ấm áp.
Tần thị đưa người đến ‘Thanh Đình Cư’ ở phía đông nam Tân phủ, để bọn họ dọn dẹp, đây là nơi chuẩn bị để Cố Vọng Thư tới ở. Trước mặt là ba gian chính phòng, hai sườn còn có thêm nhĩ phòng, còn thêm sương phòng đông – tây. Nơi này mặc dù không lớn nhưng cũng đủ chỗ ở.
Để bố trí nơi này nàng cũng bỏ một chút tâm tư, gian tây chính phòng làm nội thất, gian đông làm thư phòng, nhĩ phòng để nô tài ở, còn tạm thời cho người dựng một tiểu thiện phòng ở viện. Ở hành lang còn trồng thêm một số loại hoa. Thấy trong sân vẫn còn trống trải nên nàng để nô tài đặt một chiếc vại tròn cao bằng nửa người, tráng men xanh ở sườn trái, nuôi chút hoa súng. Trông rất thanh nhã lại có sức sống.
Cuối cùng, Tần thị cho người sơn đỏ khung cửa sổ, nhìn qua cũng tạm coi là mới mẻ, coi như được chăm chút đôi phần.