Chương 26
Tần thị không đành lòng nhìn nữ nhi buồn phiền nên ở lại cùng nàng một lúc nữa, sau khi dùng cơm tối thì mới rời đi, tới cửa Tần thị còn dặn dò Vân Linh, Vân Đoá phải chăm sóc tiểu thư cẩn thận, không được để nàng ra ngoài.
Tần thị vừa đi được một đoạn thì trời đổ mưa, gió đêm gào théo xen lẫn cả sấm chớp, mưa ngày càng nặng hạt, rơi xuống mái xuống đất tạo những âm thanh vô cùng nặng nề. Ồn ào như vậy khiến Tân Hà cả đêm ngủ không yên.
Trời cứ mưa liên tục ba ngày, cuối cùng cũng trời quang mây tạnh.
Tân Hà bị bắt ở trong ‘Liên Uyển’, cả người buồn chán. Đã vài ngày rồi nàng không sang thăm Cố Vọng Thư, không biết thương thế của hắn đã tốt hơn chưa.
“Vân Đoá ~ ta muốn đi dạo…..” Tân Hà ngồi trên tháp cạnh cửa sổ, buồn bã thêu khăn tay.
“Tiểu thư à, trời vừa mới mưa to, bây giờ ngoài đường vừa lầy vừa trơn, không đi được đâu.”
Tân Hà than thở một tiếng, ghé vào bàn lười cả nhúc nhích, các nàng tìm đủ loại lý do để ngăn nàng ra ngoài…. Hai ngày trước nói là trời mưa to, phong hàn chưa khỏi, không thể xuất môn….. cuối cùng trời cũng tạnh thì lại nói ngoài đường trơn trượt, dễ ngã….
“Nếu mà còn như vậy thì lông tóc ta cũng dày rậm ra mất.”
Vân Linh bê trái cây mới cắt đi vào, nghe vậy thì khúc khích cười nói: “Tiểu thư cũng không phải quả đào, làm sao mà lông tóc rậm rạp được?”
“…..Chỉ biết cười cười cười thôi, nếu các người còn nhốt ta trong phòng thì ta nhất định sẽ sốt ruột đến tái phát phong hàn mất…..”
“Phủi phui, tiểu thư đừng nói gở, sao lại lôi bệnh về người như vậy.” Vân Đoá nhắc nhở: “Hơn nữa, chẳng phải Lâm sư phụ mới đưa cho người mấy dạng hoa mới bảo người thêu khăn tay sao? Sao lại nhàm chán được?”
“Ài…. Đừng nói nữa.” Tân Hà vừa nghe nhắc đến việc này đã thấy đau đầu, Lâm Tĩnh này cũng thật nghiêm khắc, nàng đã cáo bệnh nhiều ngày xin không đến ‘Phương Phỉ Các’, vậy mà còn phái tiểu nha đầu đưa mấy mẫu hoa này sang đây…. Còn phân phó cho nàng rất nhiều bài tập, qua mấy hôm lại đến kiểm tra.
Vân Linh, Vân Đoá nhìn nhau cười rồi dỗ nàng: “Tiểu thư à, đến ăn thử chút táo đi, táo này là nhị phu nhân đặc biệt tặng người đấy. Nói là nhị lão gia bỏ rất nhiều tiền mới mua được… nên để chúng ta nếm thử một chút.”
Tân Hà nắm chặt tay, sắc mặt lạnh lẽo. Những lời của nhị thẩm hôm lão thái thái muốn đánh nàng, nàng vẫn nhớ rõ như in.
Nàng phẩy tay: “Thưởng cho nha hoàn đi, ta không muốn ăn.”
Vân Linh ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, vâng lời bê ra ngoài.
Trận mưa to vừa qua, tiết trời cũng chính thức vào đông. Tần thị lập tức an bài, để thợ may trong phủ may cho mỗi nha hoàn nô tài hai bộ quần áo mùa đông. Nhân tiện cũng để Cố Vọng Thư đo kích thước, may thêm mấy bộ y phục thường ngày.
Về chuyện lão thái thái phạt côn Tứ gia, phạt roi tôn nữ, Tần thị đã tận lực áp chế, trong phủ cũng không còn ai nhắc đến chuyện này. Nàng cũng rất thông minh lại biết mua chuộc lòng người…. nói rằng gần đây trời lạnh, thưởng sáu xâu tiền và sáu lạng thịt dê, để mọi người ăn no giữ ấm thân thể. Nhận được phần thưởng thì ai nấy đều vui mừng khôn xiết, còn có ai lắm mồm nhiều chuyện mà bàn tán chuyện của chủ nhân đâu.
Từ khi Cố Vọng Thư ở ‘Mặc Trúc Hiên’ dưỡng bệnh đến nay cũng rất nhiều người đến thăm hỏi. Tần thị đã dẫn đại nha đầu Thái Nguyệt qua hai lần, mang đến rất nhiều thuốc bổ. Đến nhị phòng Lý thị cũng cho tâm phúc mang đồ ăn đồ dùng đến. Tân Minh Tuyên mỗi khi tan học lại đến đây thăm hắn, hai người trạc tuổi cũng nhiều chuyện để nói.
Hôm nay, hắn đang ngồi đọc xách trong phòng thì Hổ Tử xách một lồng vuông đi vào: “Chủ tử, đây là canh gà hầm đương quy mà tiểu thư sai người đưa đến, vẫn còn đương nóng, người mau uống đi.”
“Người đâu?” Hắn đúng lên hỏi. Căn bản còn trẻ nên hắn hồi phục rất nhanh, bây giờ cũng không còn gì đáng ngại. Hơn nữa gần đây dùng rất nhiều thuốc bổ, sắc mặt cũng hồng nhuận hẳn lên.
“Ai ạ?” Sau đó Hổ Tử mới nghĩ ra: “Tiểu nha đầu đưa canh đã về luôn rồi.”
Cố Vọng Thư không nói nữa, nhận bát canh từ tay hắn, uống hai ngụm.
Lại qua hai ngày, bây giờ đường đi cũng khô thoáng. Tân Hà đã dậy từ sớm, để nha hoàn hầu hạ chải tóc sau đó lại thay một bộ váy áo xanh thẫm mới tinh. Trước tiên đi thỉnh an mẫu thân, sau đó mới đi đến ‘Mặc Trúc Hiên’.
Tân Minh Tuyên mỗi ngày đều dậy rất sớm, dùng bữa sáng xong thì đến học đường, vô cùng cực khổ. Hắn biết mình không có thiên phú gì nên phải chăm chỉ một chút để bù đắp thiếu sót này.
Thời tiết quang đãng, ánh nắng chiếu vào lưng Tân Hà, lúc sau còn thấy nóng lên. Khi Tân Hà đi đến phòng của Cố Vọng Thư, thấy hắn đang uống thuốc, trên bàn còn có một đĩa ô mai.
“Tứ thúc, ta đến thăm người đây.” Nàng cười nói rồi đi qua: “Thân thể người thế nào rồi?”
“Đỡ nhiều rồi.” Hắn liếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn, thấy vết đỏ giữa mi tâm của nàng đã nhạt đi nhiều.
Tân Hà ăn một viên ô mai: “Ngọt quá. Tứ thúc cũng sợ thuốc đắng sao?”
Tay phải thiếu niên nắm thành quyền, đưa lên che miệng ho khan một tiếng: “Làm gì có.”
Tân Hà cũng không để ý, chỉ thấy ô mai ở đây so với ‘Liên Uyển’ ngọt hơn một chút nên lại ăn thêm miếng nữa.
“Đừng ăn nhiều vậy, cẩn thận đau răng.”
Tân Hà không phản đối, đáp lại một tiếng rồi ngước lên nhìn Cố Vọng Thư. Hắn mặc một bộ trực chuế (*) thẳng dày đen huyền. Vừa nhìn đã biết là mới may, rất vừa vặn. Quả nhiên người đẹp vì lụa, hắn như vậy càng tuấn mỹ bất phàm.
*Trực chuế: một loại trang phục của nam giới.
“Nhìn cái gì vậy?” Thấy nàng cứ nhìn chằm chằm mình, hắn nghi hoặc hỏi.
“Dáng vẻ của Tứ thúc đẹp như vậy, đương nhiên phải nhìn nhiều một chút.”
Cố Vọng Thư bật cười, vỗ nhẹ đầu nàng: “Hôm nay trời đẹp, ta đưa ngươi đi dạo một chút.”
“Vâng.” Tân Hà đáp ứng, chạy ra ngoài theo hắn, mấy ngày nay nàng bị nhốt, buồn chán chết đi được, ước gì có thể đi quanh quẩn một lúc.
Đi ra khỏi ‘Mặc Trúc Hiên’, nhóm người đi về phía hồ nước. Thiếu niên cao lớn đi trước, tiểu cô nương chân ngắn chạy theo sau nhưng mãi không bắt kịp.
“Tiểu thư à, người chạy chậm một chút, cẩn thận ngã.” Vân Linh thấy nàng chạy lảo đảo thì nhắc nhở.
Cố Vọng Thư sửng sốt, hắn cũng không để ý điều này, quay người nhìn nàng: “Không đuổi kịp ta sao không nói?” Nói xong thì cúi người bế nàng lên, tay đỡ dưới chân nàng, là kiểu dáng bế tiểu hài tử.
“Đa tạ Tứ thúc.” Tân Hà cười híp mắt, giọng nói ngọt ngào. Trên người hắn thoang thoảng mùi dược, rất đặc biệt.
Lý Hoạ Bình dẫn Xuân Hồng đi đến hoa viên, mấy ngày nay đến một góc áo của Tân Đức Trạch cũng không nhìn thấy, nàng ta rất phiền muộn nên muốn đi dạo giải khuây. Từ đằng xa đã nghe tiếng trẻ con cười nói thanh thuý, men theo lời nói thì đến được bờ hồ, nàng ta thấy một thiếu niên tuấn nhã vô song, trong lòng còn bế đích nữ Đại tiểu thư….
Tần thị vừa đi được một đoạn thì trời đổ mưa, gió đêm gào théo xen lẫn cả sấm chớp, mưa ngày càng nặng hạt, rơi xuống mái xuống đất tạo những âm thanh vô cùng nặng nề. Ồn ào như vậy khiến Tân Hà cả đêm ngủ không yên.
Trời cứ mưa liên tục ba ngày, cuối cùng cũng trời quang mây tạnh.
Tân Hà bị bắt ở trong ‘Liên Uyển’, cả người buồn chán. Đã vài ngày rồi nàng không sang thăm Cố Vọng Thư, không biết thương thế của hắn đã tốt hơn chưa.
“Vân Đoá ~ ta muốn đi dạo…..” Tân Hà ngồi trên tháp cạnh cửa sổ, buồn bã thêu khăn tay.
“Tiểu thư à, trời vừa mới mưa to, bây giờ ngoài đường vừa lầy vừa trơn, không đi được đâu.”
Tân Hà than thở một tiếng, ghé vào bàn lười cả nhúc nhích, các nàng tìm đủ loại lý do để ngăn nàng ra ngoài…. Hai ngày trước nói là trời mưa to, phong hàn chưa khỏi, không thể xuất môn….. cuối cùng trời cũng tạnh thì lại nói ngoài đường trơn trượt, dễ ngã….
“Nếu mà còn như vậy thì lông tóc ta cũng dày rậm ra mất.”
Vân Linh bê trái cây mới cắt đi vào, nghe vậy thì khúc khích cười nói: “Tiểu thư cũng không phải quả đào, làm sao mà lông tóc rậm rạp được?”
“…..Chỉ biết cười cười cười thôi, nếu các người còn nhốt ta trong phòng thì ta nhất định sẽ sốt ruột đến tái phát phong hàn mất…..”
“Phủi phui, tiểu thư đừng nói gở, sao lại lôi bệnh về người như vậy.” Vân Đoá nhắc nhở: “Hơn nữa, chẳng phải Lâm sư phụ mới đưa cho người mấy dạng hoa mới bảo người thêu khăn tay sao? Sao lại nhàm chán được?”
“Ài…. Đừng nói nữa.” Tân Hà vừa nghe nhắc đến việc này đã thấy đau đầu, Lâm Tĩnh này cũng thật nghiêm khắc, nàng đã cáo bệnh nhiều ngày xin không đến ‘Phương Phỉ Các’, vậy mà còn phái tiểu nha đầu đưa mấy mẫu hoa này sang đây…. Còn phân phó cho nàng rất nhiều bài tập, qua mấy hôm lại đến kiểm tra.
Vân Linh, Vân Đoá nhìn nhau cười rồi dỗ nàng: “Tiểu thư à, đến ăn thử chút táo đi, táo này là nhị phu nhân đặc biệt tặng người đấy. Nói là nhị lão gia bỏ rất nhiều tiền mới mua được… nên để chúng ta nếm thử một chút.”
Tân Hà nắm chặt tay, sắc mặt lạnh lẽo. Những lời của nhị thẩm hôm lão thái thái muốn đánh nàng, nàng vẫn nhớ rõ như in.
Nàng phẩy tay: “Thưởng cho nha hoàn đi, ta không muốn ăn.”
Vân Linh ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, vâng lời bê ra ngoài.
Trận mưa to vừa qua, tiết trời cũng chính thức vào đông. Tần thị lập tức an bài, để thợ may trong phủ may cho mỗi nha hoàn nô tài hai bộ quần áo mùa đông. Nhân tiện cũng để Cố Vọng Thư đo kích thước, may thêm mấy bộ y phục thường ngày.
Về chuyện lão thái thái phạt côn Tứ gia, phạt roi tôn nữ, Tần thị đã tận lực áp chế, trong phủ cũng không còn ai nhắc đến chuyện này. Nàng cũng rất thông minh lại biết mua chuộc lòng người…. nói rằng gần đây trời lạnh, thưởng sáu xâu tiền và sáu lạng thịt dê, để mọi người ăn no giữ ấm thân thể. Nhận được phần thưởng thì ai nấy đều vui mừng khôn xiết, còn có ai lắm mồm nhiều chuyện mà bàn tán chuyện của chủ nhân đâu.
Từ khi Cố Vọng Thư ở ‘Mặc Trúc Hiên’ dưỡng bệnh đến nay cũng rất nhiều người đến thăm hỏi. Tần thị đã dẫn đại nha đầu Thái Nguyệt qua hai lần, mang đến rất nhiều thuốc bổ. Đến nhị phòng Lý thị cũng cho tâm phúc mang đồ ăn đồ dùng đến. Tân Minh Tuyên mỗi khi tan học lại đến đây thăm hắn, hai người trạc tuổi cũng nhiều chuyện để nói.
Hôm nay, hắn đang ngồi đọc xách trong phòng thì Hổ Tử xách một lồng vuông đi vào: “Chủ tử, đây là canh gà hầm đương quy mà tiểu thư sai người đưa đến, vẫn còn đương nóng, người mau uống đi.”
“Người đâu?” Hắn đúng lên hỏi. Căn bản còn trẻ nên hắn hồi phục rất nhanh, bây giờ cũng không còn gì đáng ngại. Hơn nữa gần đây dùng rất nhiều thuốc bổ, sắc mặt cũng hồng nhuận hẳn lên.
“Ai ạ?” Sau đó Hổ Tử mới nghĩ ra: “Tiểu nha đầu đưa canh đã về luôn rồi.”
Cố Vọng Thư không nói nữa, nhận bát canh từ tay hắn, uống hai ngụm.
Lại qua hai ngày, bây giờ đường đi cũng khô thoáng. Tân Hà đã dậy từ sớm, để nha hoàn hầu hạ chải tóc sau đó lại thay một bộ váy áo xanh thẫm mới tinh. Trước tiên đi thỉnh an mẫu thân, sau đó mới đi đến ‘Mặc Trúc Hiên’.
Tân Minh Tuyên mỗi ngày đều dậy rất sớm, dùng bữa sáng xong thì đến học đường, vô cùng cực khổ. Hắn biết mình không có thiên phú gì nên phải chăm chỉ một chút để bù đắp thiếu sót này.
Thời tiết quang đãng, ánh nắng chiếu vào lưng Tân Hà, lúc sau còn thấy nóng lên. Khi Tân Hà đi đến phòng của Cố Vọng Thư, thấy hắn đang uống thuốc, trên bàn còn có một đĩa ô mai.
“Tứ thúc, ta đến thăm người đây.” Nàng cười nói rồi đi qua: “Thân thể người thế nào rồi?”
“Đỡ nhiều rồi.” Hắn liếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn, thấy vết đỏ giữa mi tâm của nàng đã nhạt đi nhiều.
Tân Hà ăn một viên ô mai: “Ngọt quá. Tứ thúc cũng sợ thuốc đắng sao?”
Tay phải thiếu niên nắm thành quyền, đưa lên che miệng ho khan một tiếng: “Làm gì có.”
Tân Hà cũng không để ý, chỉ thấy ô mai ở đây so với ‘Liên Uyển’ ngọt hơn một chút nên lại ăn thêm miếng nữa.
“Đừng ăn nhiều vậy, cẩn thận đau răng.”
Tân Hà không phản đối, đáp lại một tiếng rồi ngước lên nhìn Cố Vọng Thư. Hắn mặc một bộ trực chuế (*) thẳng dày đen huyền. Vừa nhìn đã biết là mới may, rất vừa vặn. Quả nhiên người đẹp vì lụa, hắn như vậy càng tuấn mỹ bất phàm.
*Trực chuế: một loại trang phục của nam giới.
“Nhìn cái gì vậy?” Thấy nàng cứ nhìn chằm chằm mình, hắn nghi hoặc hỏi.
“Dáng vẻ của Tứ thúc đẹp như vậy, đương nhiên phải nhìn nhiều một chút.”
Cố Vọng Thư bật cười, vỗ nhẹ đầu nàng: “Hôm nay trời đẹp, ta đưa ngươi đi dạo một chút.”
“Vâng.” Tân Hà đáp ứng, chạy ra ngoài theo hắn, mấy ngày nay nàng bị nhốt, buồn chán chết đi được, ước gì có thể đi quanh quẩn một lúc.
Đi ra khỏi ‘Mặc Trúc Hiên’, nhóm người đi về phía hồ nước. Thiếu niên cao lớn đi trước, tiểu cô nương chân ngắn chạy theo sau nhưng mãi không bắt kịp.
“Tiểu thư à, người chạy chậm một chút, cẩn thận ngã.” Vân Linh thấy nàng chạy lảo đảo thì nhắc nhở.
Cố Vọng Thư sửng sốt, hắn cũng không để ý điều này, quay người nhìn nàng: “Không đuổi kịp ta sao không nói?” Nói xong thì cúi người bế nàng lên, tay đỡ dưới chân nàng, là kiểu dáng bế tiểu hài tử.
“Đa tạ Tứ thúc.” Tân Hà cười híp mắt, giọng nói ngọt ngào. Trên người hắn thoang thoảng mùi dược, rất đặc biệt.
Lý Hoạ Bình dẫn Xuân Hồng đi đến hoa viên, mấy ngày nay đến một góc áo của Tân Đức Trạch cũng không nhìn thấy, nàng ta rất phiền muộn nên muốn đi dạo giải khuây. Từ đằng xa đã nghe tiếng trẻ con cười nói thanh thuý, men theo lời nói thì đến được bờ hồ, nàng ta thấy một thiếu niên tuấn nhã vô song, trong lòng còn bế đích nữ Đại tiểu thư….