Chương 19
So với Tần thị buồn bực không vui thì Lý thị bên “Vọng Nguyệt Các” lại vui vẻ hơn nhiều. Vị Triệu di nương biết ngâm vài câu kia đang phải nửa quỳ dưới đất hầu hạ nàng dùng cơm…. Một nhóm nha hoàn bà mụ trong phòng, ai cũng bận việc này việc kia, không ai giúp đỡ vị di nương đang “ăn hành” kia.
Đại nha đầu Phẩm Nhi đứng một bên thích thú chơi đùa với Tân Minh Duy trong lòng bà mụ. Nhóc mập kia thích thú cười rộ lên lộ ra hai má lúm đồng tiền, vô cùng đáng yêu. Đại thiếu gia Tân Minh Dương cũng đang được nha hoàn thiếp thân hầu hạ ăn bánh ngọt. Mấy ngày gần đây, Triệu di nương luôn đều đặn đúng giờ hầu hạ chủ mẫu rời giường, còn rất nhiều việc khác vốn là của nàng cũng đều bị nàng ta giành mất….Như vậy, đúng là có chút khó chịu.
Chỉ là, chủ mẫu thật có bản lĩnh, có thể khiến Triệu Oánh Oánh đang nhận vô vàn sủng ái phải cúi mình hầu hạ….Nghĩ đi nghĩ lại, hẳn là đã nắm được điểm yếu gì của nàng ta rồi.
Đúng lúc này, một nha hoàn vận áo váy xanh bích bước vào gian tây, nàng ta hành lễ rồi nói: “Chủ mẫu, La quản gia cầu kiến.”
“La quản gia?” Nàng hơi sửng sốt, La Bình là người nàng mang từ nhà mẹ đẻ đến để phụ trách nội vụ của nhị phòng. Có đôi khi cũng theo Tân Đức Dục ra ngoài chạy việc vặt vãnh, trông coi cửa hàng. Thế nhưng, vì sao hắn lại đến vào giờ này?
Nàng khoác tay cho nha hoàn và bà mụ lui ra hết: “Cho hắn vào đi.”
“Đúng rồi, ngươi cũng lui xuống đi, mệt mỏi cả một ngày, về viện nghỉ ngơi đi….” Lý thị liếc qua Triệu di nương rồi nói.
“Đa tạ chủ mẫu.” Sau khi Triệu Oánh Oánh hành lễ xong thì để cho nha hoàn của mình dìu ra khỏi “Vọng Nguyệt Các”.
Một lúc sau, Niên Nhi đã dẫn một nam nhân trung niên đi vào chính đường.
“Thỉnh an chủ mẫu.”
“Ngồi xuống rồi nói.” Lý thị nhấp một ngụm trà Long Tĩnh.
“Nô tài không dám….” La Bình theo phép tắc đúng gọn một bên rồi vội vã nói: “Gần đây có một việc vô cùng kỳ lạ xảy ra, việc này có liên quan đến đại phòng.”
“Đại phòng?” Lý thị dừng một chút: “Nói tiếp đi.”
“Sài phòng không phải là nơi của vị “Tứ gia” kia sao? Đây là người mà lão thái thái kiêng kỵ nhất…. Còn ra lệnh cấm người trong phủ không được đến thăm cũng không được âm thầm giúp đỡ hắn, để cho hắn tự sinh tự diệt.”
“Ngươi đang nói đến Cố Vọng Thư?”
“……Vâng. Gần đây có kẻ phát hiện cuộc sống của vị Tứ gia kia tốt hơn rất nhiều…. không những có chăn bông mới mà đồ ăn, đồng dùng cũng đầy đủ hơn.”
Lý thị đặt chén trà trong tay xuống, ngẩng mặt lên hỏi: “Ý ngươi là có người lén lút giúp hắn ư?”
La Bình gật đầu: “Chủ mẫu minh giám, sau khi nô tài nghe được tin kia thì đã cẩn thận thăm dò một chút, việc này hẳn là có liên quan đến đại phòng. Nói cách khác là có người của đại phòng đang âm thầm giúp hắn.”
“Tin này có chắc chắn không?”
“Tuyệt không có nửa câu gian dối. Mặc dù chưa tìm ra người giúp đỡ hắn là ai nhưng điều này có liên quan đến đại phòng thì không còn gì nghi ngờ nữa.” La Bình thề: “Nô tài đã bỏ một khoản lớn nhờ người điều tra, chắc chắn không có sai sót.”
Lý thị liếc nhìn Phẩm Nhi, ý bảo nàng ta mang bạc thưởng ra đây: “Đây là mười hai lượng bạc, thưởng cho ngươi vì làm tốt. Về sau chỉ cần liên quan đến đại phòng, dù là động tĩnh nhỏ cũng phải báo cho ta biết.”
“Đa tạ chủ mẫu, nô tài sẽ nhớ kĩ.”
“Được rồi, lui xuống đi. À đúng rồi, chuyện này trước mắt đừng nói cho nhị lão gia, ta tự biết chừng mực.”
La Bình đáp một tiếng, lúc gần đi lại hỏi một câu: “Vậy việc kế tiếp…..”
Hắn còn chưa nói hết, Lý thị đã ngắt lời: “Việc kế tiếp ta biết nên làm như nào không cần ngươi phải lo lắng.”
La Bình hành lễ xong thì được nha hoàn dẫn ra khỏi “Vọng Nguyệt Các”.
Phẩm Nhi thấy hắn đã đi xa mới quay đầu hỏi Lý thị: “Chủ mẫu, người thấy việc này như thế nào?”
“….Không có gì.”
“Ngày mai ngươi tự mình đến sài phòng xem có đúng như lời hắn nói hay không, nếu là thật thì lựa thời cơ tiết lộ với bà mụ quản gia ở bên “Từ Niệm Uyển”.”
Phẩm Nhi nhìn nét mặt vui vẻ không hề che giấu của chủ mẫu nhà mình thì hơi chột dạ: “Như vậy…..Liệu có được không ạ?”
“Có gì mà không được? Ta làm tức phụ Tân gia mấy năm, điều khác không dám nói nhưng thăm dò tâm tư lão thái thái thì chuẩn hơn ai hết. Người kiêng kị nhất là trong ngoài bất nhất…. Đại phòng bây giờ như đao kề trên cổ.”
“Chúng ta cứ chờ xem kịch hay đi.”
“Vẫn là chủ mẫu nhìn xa trông rộng.” Niên Nhi bê một khay quýt lớn đi vào: “Đây là nhị lão gia đặc biệt chuẩn bị cho người, nhìn xem nhìn xem, nhị lão gia vẫn thương người nhất.”
“Nhiều chuyện.” Lý thị giả vờ mắng một câu, nàng ta lấy một quả quýt, bóc vỏ. Quýt này chua chua ngọt ngọt lại mọng nước.
Phẩm Nhi gọi đám nha hoàn bà mụ vào ăn cùng, vừa ăn vừa nói chuyện với Lý thị.
Trời vừa tối, Tân Hà đã chuẩn bị lên giường, ban sáng khi thỉnh an mẫu thân, thấy mẫu thân không vui nên nàng cũng ở lại lâu hơn bình thường, cùng người nói chuyện.
Đột nhiên, nến trong phòng chợt tắt, không biết vì sao trong lòng nàng có chút sợ hãi, ban đêm yên tĩnh như vậy…..Yên tĩnh đến mức độ khiến lòng người hoảng hốt, nàng vội hô to nói với Vân Linh đang trực đêm: “Ta sợ tối, ngươi vào với ta đi.”
Vân Linh lấy hỏa chiết tử(*) ra thắp lại nến: “Tiểu thư đừng sợ, nô tỳ ở cùng người.” Nàng nhẹ nhàng xoa xoa chán của Tân Hà sau đó lấy chăn đệm của mình để lên giường.
*Hỏa chiết tử: vật giữ lửa trong ống trúc ngày xưa.
Tiểu cô nương này được nàng hầu hạ từ nhỏ, bản tính mỏng manh lương thiện, nàng đối với tiểu cô nương này cũng như đối đãi với muội muội ruột vậy.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tân Hà và Vân Đoá vừa rời khỏi “Phương Phỉ Các”, Vân Linh gấp gáp chạy lên: “Tiểu thư mau trở về đi, Tứ gia xảy ra chuyện rồi.”
Trong lòng Tân Hà cả kinh: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện chúng ta âm thầm giúp đỡ Tứ gia….không biết vì sao đã truyền đến tai lão thái thái, lão thái thái đem theo người đến sài phòng còn cho người sang gọi Đại chủ mẫu qua đó. Việc này đã lan ra khắp phủ, nô tỳ lo lắng đã phái tiểu nha đầu đi nghe ngóng….”
“Kết quả, nha đầu đó trở về nói Tứ gia bị bà mụ của lão thái thái đề xuống, dùng gậy đánh đến máu thịt mơ hồ. Lão thái thái ép hỏi hắn, đồ trong phòng từ đâu mà có, là ai giúp đỡ hắn….hắn chỉ cắn răng nói là hắn tự trộm.”
Đầu óc Tân Hà choáng váng, bị đánh đến máu thịt mơ hồ, vậy phải làm sao bây giờ? Trong lòng nàng lo lắng, nước mắt rớt xuống không ngừng. Liệu Tứ thúc có bị đánh chết không….Chỉ một khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi nhưng nàng thương xót vị Tứ thúc này. Thấy hắn sống cơ cực như vậy, chỉ nghĩ giúp đỡ hắn một chút, nào ngờ vẫn xảy ra chuyện.
“Tiểu thư, người chạy chậm một chút, cẩn thận ngã. Hay để nô tỳ bế người, như vậy sẽ nhanh hơn một chút.” Vân Đoá thấy Đại tiểu thư đang chạy nghiêng ngả phía trước, lồng ngực đau xót vô cùng.
Đại nha đầu Phẩm Nhi đứng một bên thích thú chơi đùa với Tân Minh Duy trong lòng bà mụ. Nhóc mập kia thích thú cười rộ lên lộ ra hai má lúm đồng tiền, vô cùng đáng yêu. Đại thiếu gia Tân Minh Dương cũng đang được nha hoàn thiếp thân hầu hạ ăn bánh ngọt. Mấy ngày gần đây, Triệu di nương luôn đều đặn đúng giờ hầu hạ chủ mẫu rời giường, còn rất nhiều việc khác vốn là của nàng cũng đều bị nàng ta giành mất….Như vậy, đúng là có chút khó chịu.
Chỉ là, chủ mẫu thật có bản lĩnh, có thể khiến Triệu Oánh Oánh đang nhận vô vàn sủng ái phải cúi mình hầu hạ….Nghĩ đi nghĩ lại, hẳn là đã nắm được điểm yếu gì của nàng ta rồi.
Đúng lúc này, một nha hoàn vận áo váy xanh bích bước vào gian tây, nàng ta hành lễ rồi nói: “Chủ mẫu, La quản gia cầu kiến.”
“La quản gia?” Nàng hơi sửng sốt, La Bình là người nàng mang từ nhà mẹ đẻ đến để phụ trách nội vụ của nhị phòng. Có đôi khi cũng theo Tân Đức Dục ra ngoài chạy việc vặt vãnh, trông coi cửa hàng. Thế nhưng, vì sao hắn lại đến vào giờ này?
Nàng khoác tay cho nha hoàn và bà mụ lui ra hết: “Cho hắn vào đi.”
“Đúng rồi, ngươi cũng lui xuống đi, mệt mỏi cả một ngày, về viện nghỉ ngơi đi….” Lý thị liếc qua Triệu di nương rồi nói.
“Đa tạ chủ mẫu.” Sau khi Triệu Oánh Oánh hành lễ xong thì để cho nha hoàn của mình dìu ra khỏi “Vọng Nguyệt Các”.
Một lúc sau, Niên Nhi đã dẫn một nam nhân trung niên đi vào chính đường.
“Thỉnh an chủ mẫu.”
“Ngồi xuống rồi nói.” Lý thị nhấp một ngụm trà Long Tĩnh.
“Nô tài không dám….” La Bình theo phép tắc đúng gọn một bên rồi vội vã nói: “Gần đây có một việc vô cùng kỳ lạ xảy ra, việc này có liên quan đến đại phòng.”
“Đại phòng?” Lý thị dừng một chút: “Nói tiếp đi.”
“Sài phòng không phải là nơi của vị “Tứ gia” kia sao? Đây là người mà lão thái thái kiêng kỵ nhất…. Còn ra lệnh cấm người trong phủ không được đến thăm cũng không được âm thầm giúp đỡ hắn, để cho hắn tự sinh tự diệt.”
“Ngươi đang nói đến Cố Vọng Thư?”
“……Vâng. Gần đây có kẻ phát hiện cuộc sống của vị Tứ gia kia tốt hơn rất nhiều…. không những có chăn bông mới mà đồ ăn, đồng dùng cũng đầy đủ hơn.”
Lý thị đặt chén trà trong tay xuống, ngẩng mặt lên hỏi: “Ý ngươi là có người lén lút giúp hắn ư?”
La Bình gật đầu: “Chủ mẫu minh giám, sau khi nô tài nghe được tin kia thì đã cẩn thận thăm dò một chút, việc này hẳn là có liên quan đến đại phòng. Nói cách khác là có người của đại phòng đang âm thầm giúp hắn.”
“Tin này có chắc chắn không?”
“Tuyệt không có nửa câu gian dối. Mặc dù chưa tìm ra người giúp đỡ hắn là ai nhưng điều này có liên quan đến đại phòng thì không còn gì nghi ngờ nữa.” La Bình thề: “Nô tài đã bỏ một khoản lớn nhờ người điều tra, chắc chắn không có sai sót.”
Lý thị liếc nhìn Phẩm Nhi, ý bảo nàng ta mang bạc thưởng ra đây: “Đây là mười hai lượng bạc, thưởng cho ngươi vì làm tốt. Về sau chỉ cần liên quan đến đại phòng, dù là động tĩnh nhỏ cũng phải báo cho ta biết.”
“Đa tạ chủ mẫu, nô tài sẽ nhớ kĩ.”
“Được rồi, lui xuống đi. À đúng rồi, chuyện này trước mắt đừng nói cho nhị lão gia, ta tự biết chừng mực.”
La Bình đáp một tiếng, lúc gần đi lại hỏi một câu: “Vậy việc kế tiếp…..”
Hắn còn chưa nói hết, Lý thị đã ngắt lời: “Việc kế tiếp ta biết nên làm như nào không cần ngươi phải lo lắng.”
La Bình hành lễ xong thì được nha hoàn dẫn ra khỏi “Vọng Nguyệt Các”.
Phẩm Nhi thấy hắn đã đi xa mới quay đầu hỏi Lý thị: “Chủ mẫu, người thấy việc này như thế nào?”
“….Không có gì.”
“Ngày mai ngươi tự mình đến sài phòng xem có đúng như lời hắn nói hay không, nếu là thật thì lựa thời cơ tiết lộ với bà mụ quản gia ở bên “Từ Niệm Uyển”.”
Phẩm Nhi nhìn nét mặt vui vẻ không hề che giấu của chủ mẫu nhà mình thì hơi chột dạ: “Như vậy…..Liệu có được không ạ?”
“Có gì mà không được? Ta làm tức phụ Tân gia mấy năm, điều khác không dám nói nhưng thăm dò tâm tư lão thái thái thì chuẩn hơn ai hết. Người kiêng kị nhất là trong ngoài bất nhất…. Đại phòng bây giờ như đao kề trên cổ.”
“Chúng ta cứ chờ xem kịch hay đi.”
“Vẫn là chủ mẫu nhìn xa trông rộng.” Niên Nhi bê một khay quýt lớn đi vào: “Đây là nhị lão gia đặc biệt chuẩn bị cho người, nhìn xem nhìn xem, nhị lão gia vẫn thương người nhất.”
“Nhiều chuyện.” Lý thị giả vờ mắng một câu, nàng ta lấy một quả quýt, bóc vỏ. Quýt này chua chua ngọt ngọt lại mọng nước.
Phẩm Nhi gọi đám nha hoàn bà mụ vào ăn cùng, vừa ăn vừa nói chuyện với Lý thị.
Trời vừa tối, Tân Hà đã chuẩn bị lên giường, ban sáng khi thỉnh an mẫu thân, thấy mẫu thân không vui nên nàng cũng ở lại lâu hơn bình thường, cùng người nói chuyện.
Đột nhiên, nến trong phòng chợt tắt, không biết vì sao trong lòng nàng có chút sợ hãi, ban đêm yên tĩnh như vậy…..Yên tĩnh đến mức độ khiến lòng người hoảng hốt, nàng vội hô to nói với Vân Linh đang trực đêm: “Ta sợ tối, ngươi vào với ta đi.”
Vân Linh lấy hỏa chiết tử(*) ra thắp lại nến: “Tiểu thư đừng sợ, nô tỳ ở cùng người.” Nàng nhẹ nhàng xoa xoa chán của Tân Hà sau đó lấy chăn đệm của mình để lên giường.
*Hỏa chiết tử: vật giữ lửa trong ống trúc ngày xưa.
Tiểu cô nương này được nàng hầu hạ từ nhỏ, bản tính mỏng manh lương thiện, nàng đối với tiểu cô nương này cũng như đối đãi với muội muội ruột vậy.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tân Hà và Vân Đoá vừa rời khỏi “Phương Phỉ Các”, Vân Linh gấp gáp chạy lên: “Tiểu thư mau trở về đi, Tứ gia xảy ra chuyện rồi.”
Trong lòng Tân Hà cả kinh: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện chúng ta âm thầm giúp đỡ Tứ gia….không biết vì sao đã truyền đến tai lão thái thái, lão thái thái đem theo người đến sài phòng còn cho người sang gọi Đại chủ mẫu qua đó. Việc này đã lan ra khắp phủ, nô tỳ lo lắng đã phái tiểu nha đầu đi nghe ngóng….”
“Kết quả, nha đầu đó trở về nói Tứ gia bị bà mụ của lão thái thái đề xuống, dùng gậy đánh đến máu thịt mơ hồ. Lão thái thái ép hỏi hắn, đồ trong phòng từ đâu mà có, là ai giúp đỡ hắn….hắn chỉ cắn răng nói là hắn tự trộm.”
Đầu óc Tân Hà choáng váng, bị đánh đến máu thịt mơ hồ, vậy phải làm sao bây giờ? Trong lòng nàng lo lắng, nước mắt rớt xuống không ngừng. Liệu Tứ thúc có bị đánh chết không….Chỉ một khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi nhưng nàng thương xót vị Tứ thúc này. Thấy hắn sống cơ cực như vậy, chỉ nghĩ giúp đỡ hắn một chút, nào ngờ vẫn xảy ra chuyện.
“Tiểu thư, người chạy chậm một chút, cẩn thận ngã. Hay để nô tỳ bế người, như vậy sẽ nhanh hơn một chút.” Vân Đoá thấy Đại tiểu thư đang chạy nghiêng ngả phía trước, lồng ngực đau xót vô cùng.