Chương 17
Cố Vọng Thư vào phòng lấy một ống trúc, đổ một ít nước rồi cắm bó nhài vào. Sau đó đặt chúng lên bàn.
Tân Hà vòng quanh hắn một hồi, sau đây ghé vào bàn ngửa mặt hỏi hắn: “Tứ thúc, hoa có thơm không?” Khi nói chuyện, dây chuyền trên cổ nàng cũng lắc lư, bên trên còn khảm hồng ngọc rực rỡ.
“Thơm.” Cố Vọng Thư cúi đầu sắp xếp sách vở chứ không nhìn nàng.
“Vậy thì tốt rồi…” Tân Hà cười híp mắt.
“Tiểu thư, chúng ta nên về thôi, buổi trưa người không ăn gì….Cẩn thận đói lại khó chịu.” Vân Đoá nhỏ giọng nhắc nhở.
Cố Vọng Thư nhướng mày: “Buổi trưa ngươi không ăn cơm sao?”
“…..Cái này…trở về ta sẽ ăn.” Tân Hà vị sắc mặt tự nhiên trầm xuống của hắn doạ sợ, nàng run run đáp sau đó nhanh chóng đi ra khỏi viện.
Vân Đoá, Vân Linh hành lễ với Cố Vọng Thư xong thì cũng nhanh chóng đuổi theo.
Gió nhẹ xuyên qua cửa sổ thổi vào trong phòng, mơn trớn rung động mấy cánh nhài, hương thơm thoảng khắp phòng.
Tân Hà vừa chạy được một đoạn thì trên người toàn mồ hôi, nàng hơi mệt mỏi, bước đi cũng bơ phờ. Vân Đoá muốn bế về nhưng nàng lại tránh đi. Đùa gì vậy, nàng có tay có chân, cũng không muốn suốt ngày bị người khác bế.
Sau khi về đến Liên Uyển, nàng được Vân Linh hầu hạ tắm rửa sạch sẽ, thay một thân bối tử trắng thêu hoa đào, Vân Linh hầu nàng rửa mặt chải đầu lần nữa rồi mới sai người bưng cơm trưa lên.
Tân Hà ngồi vào bàn nhìn nha hoàn lần lượt bưng thức ăn lên…. Nào là vịt kho mặn, khâu nhục rau chua, canh sườn, trân châu viên, khá thịnh soạn, có thịt có rau.
Nàng ăn mỗi thứ một ít, vô cùng ngon miệng.
“Tiểu thư, đừng ăn nữa… uống mấy ngụm cháo đi…” Vân Đoá không dám để nàng ăn nhiều, buổi sáng tiểu tổ tông này đã ăn không ít điểm tâm, nếu lại ăn nữa thì dở.
Tân Hà uống hết một bát cháo rau xanh thịt nạc, trường xuống ghế, sai Vân Linh đến gian tây lấy mấy bình hoa đỏ đến.
Hoa trắng bình đỏ, duyên dáng đến lạ, vô cùng thích mắt.
“Đại tiểu thư có đó không?” Tân Hà ngẩn người nghe một giọng nữ thanh thoát truyền đến, nàng sai Vân Đoá ra ngoài xem là ai đến.
“A, là Xuân Hồng à….ngọn gió nào đưa ngươi đến vậy? Ngươi không ở bên hầu hạ Lý di nương sao?”
“….Vân Đoá tỷ tỷ, di nương nghe nói Đại tiểu thư thích ăn điểm tâm nên đã bảo phòng bếp làm nhanh mấy món tinh xảo đem qua tặng…” Xuân Hồng mặc một kiện bỉ giáp không tay màu xanh nhạt, trên đầu gắn hoa lụa màu đồng, trên tay còn cầm một cặp lồng hai tầng sơn đỏ, trên mặt toàn ý cười. Nàng là nha hoàn mà Lý Hoạ Bình tâm đắc nhất nên ăn mặc cũng được tốt theo.
“A…Di nương có tâm quá.” Tân Hà từ trong phòng đi ra, khoát tay ý bảo Vân Đoá nhận lấy.
“Thỉnh an Đại tiểu thư.” Xuân Hồng hành lễ xong thì quy củ đứng ở một bên.
“Đã đưa điểm tâm xong rồi….nếu không còn việc gì thì lui đi. Ta vừa cơm nước xong cũng hơi mệt, muốn đi ngủ một giấc, không tiếp ngươi được.”
“Vâng, nô tỳ cáo lui.”
Tân Hà nhìn Xuân Hồng nghe lời lùi đi, mí phải giật giật vài cái, nha đầu này bộ dáng không những xinh đẹp mà còn thông minh….Điều không nên nói sẽ không đề cập đến nửa chữ. Kiếp trước, Lý Hoạ Bình có nàng ta bên cạnh, làm việc gì cũng như hổ mọc thêm cánh.
Muốn hạ bệ Lý thị, trước tiên phải đuổi được Xuân Hồng đi. Bằng không thì rất khó xuống tay.
Ở bên “Lê Hương Cư”, Lý Hoạ Bình đang nằm nghiêng trên tháp quý phi, bên cạnh còn có tiểu nha hoàn đang đấm bóp chân.
“Di nương….” Xuân Hồng rảo bước tiến vào, thấp giọng gọi, phất tay áo cho tiểu nha hoàn kia lui ra ngoài.
“Tặng điểm tâm chưa?”
Xuân Hồng vâng một tiếng, quỳ lên thảm tiếp tục bóp chân cho nàng.
“Đại tiểu thư có nói gì không?”
Xuân Hồng lắc đầu, động tác tay vẫn không dừng.
“…..Đúng là không biết tốt xấu, ta làm riêng điểm tâm cho nó mà còn không biết nói một câu cảm ơn sao? Cũng không biết Tần thị dạy dỗ quy củ như thế nào…” Vẻ mặt Lý Hoạ Bình khinh thường nói.
“Di nương, cũng không thể nói Đại tiểu thư như vậy….nàng ta là đích nữ duy nhất, trên dưới ai ai trong phủ cũng đều thương nàng…. Cẩn thận tai vách mạch rừng…”
“Rốt cuộc ngươi là nha hoàn của ai, sao bây giờ còn hướng khuỷu tay ra ngoài thế hả?”
Môi mỏng của Xuân Hồng khẽ nhếch: “Di nương, sao người còn chưa rõ? Lão gia vô cùng thương Đại tiểu thư, nếu lời này để hắn nghe được, liệu chúng ta còn sống tốt được nữa hay không?”
“Ngươi bớt doạ ta, trong phòng chỉ có ta với ngươi, ngươi không nói, ta không nói, còn ai biết chứ?” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng giọng của nàng ta cũng thấp dần xuống.
Xuân Hồng thấy nàng ta nghe lời mình thì cúi đầu không nói nữa.
Trời vừa tối, Lý Hoạ Bình đã cho mấy tiểu nha hoàn đến “Lăng Nhã Các” mời Tân Đức Trạch, nói rằng “Lê Hương Cư” đã chuẩn bị rượu thịt mà hắn thích nhất, mời hắn qua dùng bữa.
Nhưng chỉ trong chốc lát đã có một tiểu nha hoàn về báo Đại lão gia nói di nương cứ ăn rồi nghỉ sớm. Gần đây hắn công cụ bận rộn nên không đến “Lê Hương Cư” nữa.
“…..Đại lão gia đi đâu?” Lý Hoạ Bình nghiến răng vỗ bàn.
“Nghe gã sai vặt nói……Gần đây lão gia đều nghỉ ở chỗ chủ mẫu….”
“Cút ra ngoài.”
Tiểu nha hoàn bị cơn tức của Lý Họa Bình doạ đến chân tay mềm nhũn, đến khi bước ra ngoài chân vẫn còn run.
“Di nương bớt giận.” Xuân Hồng đưa cho nàng ta một tách trà.
“Ta làm sao còn có tâm trạng thảnh thơi để uống trà? Cục tức này ta nuốt không trôi….” Lý Hoạ Bình liếc Xuân Hồng một cái: “Mau nghĩ biện pháp để đêm nay lão gia qua đây nghỉ đi.”
Xuân Hồng sửng sốt nhìn nàng ta một cái rồi cúi đầu: “Nô tỳ không có biện pháp nào.”
“Không có, không có, không có…. Nói đi nói lại cũng chỉ có câu này. Chẳng phải việc gì ngươi cũng có chủ ý sao? Mau nghĩ biện pháp đi chứ.”
Xuân Hồng nhìn Lý Hoạ Bình đi đi lại lại trong phòng hệt như con kiến trên chảo lửa, nàng ta thở dài nói: “Di nương, người có biết phụ thân của chủ mẫu là ai không?”
“…..Ngươi hỏi cái này làm gì? Ta quan tâm hắn là ai để làm gì?”
Xuân Hồng không để ý nàng ta, tiếp tục nói: “Phụ thân của chủ mẫu là Lễ bộ Thượng thư, quan nhị phẩm trong triều, chức quan còn cao hơn lão gia nhà ta….”
“Chủ mẫu là đích nữ, người nghĩ lão gia sẽ vì người mà lạnh nhạt nàng ta sao?”
“Nếu tính ra, hôn phối của lão gia là Tân gia với cao Tần gia.”
Vẻ mặt Lý Hoạ Bình ngơ ngác, sững sờ nhìn nha đầu trước mặt, đột nhiên thấy vô cùng xa lạ: “Ngươi là ai?”
“Di nương, ta là ai không quan trọng….” Xuân Hồng thở dài: “Điều quan trọng bây giờ là người phải nhanh chóng hoài thai, không cần biết là trai hay gái, chỉ khi có một đứa con thì người mới có thể sống yên ổn ở Tân gia được…”
“Nếu như chỉ trông đợi vào sự sủng ái của lão gia thì cuộc sống sau này cũng không thể khá lên được.”
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Lý Hoạ Bình khiếp sợ, trên mặt vô cùng cảnh giác.
“Trước kia ta là nha hoàn quét rác trong viện lão thái thái, những việc này ta cũng nghe được một phần…. mặt lợi, mặt hại trong đó cũng hiểu được một ít.”
“Sau khi lão thái thái điều chỉnh lại nha hoàn nô tài trong viện, ta bị chuyển đến phòng bếp rửa rau cỏ, sau khi người vào cửa thì bắt gặp ta bị bắt nạt rồi đưa ta về “Lê Hương Cư”….”
“Người yên tâm, nô tỳ có ân tất báo.”
Lý Hoạ Bình thở phào nhẹ nhõm: “Hoá ra là vậy….” Chuyện này nàng cũng có chút ấn tượng, khi ấy Xuân Hồng bị hai bà mụ xô ngã, là nàng ra mặt giúp đỡ.
“Chỉ là, ta làm sao có thể tự mình hoài thai được?” Lý Hoạ Bình ngả mình trên ghế bành: “Đại lão gia đã mấy ngày không nghỉ ở “Lê Hương Cư” rồi…”
Tân Hà vòng quanh hắn một hồi, sau đây ghé vào bàn ngửa mặt hỏi hắn: “Tứ thúc, hoa có thơm không?” Khi nói chuyện, dây chuyền trên cổ nàng cũng lắc lư, bên trên còn khảm hồng ngọc rực rỡ.
“Thơm.” Cố Vọng Thư cúi đầu sắp xếp sách vở chứ không nhìn nàng.
“Vậy thì tốt rồi…” Tân Hà cười híp mắt.
“Tiểu thư, chúng ta nên về thôi, buổi trưa người không ăn gì….Cẩn thận đói lại khó chịu.” Vân Đoá nhỏ giọng nhắc nhở.
Cố Vọng Thư nhướng mày: “Buổi trưa ngươi không ăn cơm sao?”
“…..Cái này…trở về ta sẽ ăn.” Tân Hà vị sắc mặt tự nhiên trầm xuống của hắn doạ sợ, nàng run run đáp sau đó nhanh chóng đi ra khỏi viện.
Vân Đoá, Vân Linh hành lễ với Cố Vọng Thư xong thì cũng nhanh chóng đuổi theo.
Gió nhẹ xuyên qua cửa sổ thổi vào trong phòng, mơn trớn rung động mấy cánh nhài, hương thơm thoảng khắp phòng.
Tân Hà vừa chạy được một đoạn thì trên người toàn mồ hôi, nàng hơi mệt mỏi, bước đi cũng bơ phờ. Vân Đoá muốn bế về nhưng nàng lại tránh đi. Đùa gì vậy, nàng có tay có chân, cũng không muốn suốt ngày bị người khác bế.
Sau khi về đến Liên Uyển, nàng được Vân Linh hầu hạ tắm rửa sạch sẽ, thay một thân bối tử trắng thêu hoa đào, Vân Linh hầu nàng rửa mặt chải đầu lần nữa rồi mới sai người bưng cơm trưa lên.
Tân Hà ngồi vào bàn nhìn nha hoàn lần lượt bưng thức ăn lên…. Nào là vịt kho mặn, khâu nhục rau chua, canh sườn, trân châu viên, khá thịnh soạn, có thịt có rau.
Nàng ăn mỗi thứ một ít, vô cùng ngon miệng.
“Tiểu thư, đừng ăn nữa… uống mấy ngụm cháo đi…” Vân Đoá không dám để nàng ăn nhiều, buổi sáng tiểu tổ tông này đã ăn không ít điểm tâm, nếu lại ăn nữa thì dở.
Tân Hà uống hết một bát cháo rau xanh thịt nạc, trường xuống ghế, sai Vân Linh đến gian tây lấy mấy bình hoa đỏ đến.
Hoa trắng bình đỏ, duyên dáng đến lạ, vô cùng thích mắt.
“Đại tiểu thư có đó không?” Tân Hà ngẩn người nghe một giọng nữ thanh thoát truyền đến, nàng sai Vân Đoá ra ngoài xem là ai đến.
“A, là Xuân Hồng à….ngọn gió nào đưa ngươi đến vậy? Ngươi không ở bên hầu hạ Lý di nương sao?”
“….Vân Đoá tỷ tỷ, di nương nghe nói Đại tiểu thư thích ăn điểm tâm nên đã bảo phòng bếp làm nhanh mấy món tinh xảo đem qua tặng…” Xuân Hồng mặc một kiện bỉ giáp không tay màu xanh nhạt, trên đầu gắn hoa lụa màu đồng, trên tay còn cầm một cặp lồng hai tầng sơn đỏ, trên mặt toàn ý cười. Nàng là nha hoàn mà Lý Hoạ Bình tâm đắc nhất nên ăn mặc cũng được tốt theo.
“A…Di nương có tâm quá.” Tân Hà từ trong phòng đi ra, khoát tay ý bảo Vân Đoá nhận lấy.
“Thỉnh an Đại tiểu thư.” Xuân Hồng hành lễ xong thì quy củ đứng ở một bên.
“Đã đưa điểm tâm xong rồi….nếu không còn việc gì thì lui đi. Ta vừa cơm nước xong cũng hơi mệt, muốn đi ngủ một giấc, không tiếp ngươi được.”
“Vâng, nô tỳ cáo lui.”
Tân Hà nhìn Xuân Hồng nghe lời lùi đi, mí phải giật giật vài cái, nha đầu này bộ dáng không những xinh đẹp mà còn thông minh….Điều không nên nói sẽ không đề cập đến nửa chữ. Kiếp trước, Lý Hoạ Bình có nàng ta bên cạnh, làm việc gì cũng như hổ mọc thêm cánh.
Muốn hạ bệ Lý thị, trước tiên phải đuổi được Xuân Hồng đi. Bằng không thì rất khó xuống tay.
Ở bên “Lê Hương Cư”, Lý Hoạ Bình đang nằm nghiêng trên tháp quý phi, bên cạnh còn có tiểu nha hoàn đang đấm bóp chân.
“Di nương….” Xuân Hồng rảo bước tiến vào, thấp giọng gọi, phất tay áo cho tiểu nha hoàn kia lui ra ngoài.
“Tặng điểm tâm chưa?”
Xuân Hồng vâng một tiếng, quỳ lên thảm tiếp tục bóp chân cho nàng.
“Đại tiểu thư có nói gì không?”
Xuân Hồng lắc đầu, động tác tay vẫn không dừng.
“…..Đúng là không biết tốt xấu, ta làm riêng điểm tâm cho nó mà còn không biết nói một câu cảm ơn sao? Cũng không biết Tần thị dạy dỗ quy củ như thế nào…” Vẻ mặt Lý Hoạ Bình khinh thường nói.
“Di nương, cũng không thể nói Đại tiểu thư như vậy….nàng ta là đích nữ duy nhất, trên dưới ai ai trong phủ cũng đều thương nàng…. Cẩn thận tai vách mạch rừng…”
“Rốt cuộc ngươi là nha hoàn của ai, sao bây giờ còn hướng khuỷu tay ra ngoài thế hả?”
Môi mỏng của Xuân Hồng khẽ nhếch: “Di nương, sao người còn chưa rõ? Lão gia vô cùng thương Đại tiểu thư, nếu lời này để hắn nghe được, liệu chúng ta còn sống tốt được nữa hay không?”
“Ngươi bớt doạ ta, trong phòng chỉ có ta với ngươi, ngươi không nói, ta không nói, còn ai biết chứ?” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng giọng của nàng ta cũng thấp dần xuống.
Xuân Hồng thấy nàng ta nghe lời mình thì cúi đầu không nói nữa.
Trời vừa tối, Lý Hoạ Bình đã cho mấy tiểu nha hoàn đến “Lăng Nhã Các” mời Tân Đức Trạch, nói rằng “Lê Hương Cư” đã chuẩn bị rượu thịt mà hắn thích nhất, mời hắn qua dùng bữa.
Nhưng chỉ trong chốc lát đã có một tiểu nha hoàn về báo Đại lão gia nói di nương cứ ăn rồi nghỉ sớm. Gần đây hắn công cụ bận rộn nên không đến “Lê Hương Cư” nữa.
“…..Đại lão gia đi đâu?” Lý Hoạ Bình nghiến răng vỗ bàn.
“Nghe gã sai vặt nói……Gần đây lão gia đều nghỉ ở chỗ chủ mẫu….”
“Cút ra ngoài.”
Tiểu nha hoàn bị cơn tức của Lý Họa Bình doạ đến chân tay mềm nhũn, đến khi bước ra ngoài chân vẫn còn run.
“Di nương bớt giận.” Xuân Hồng đưa cho nàng ta một tách trà.
“Ta làm sao còn có tâm trạng thảnh thơi để uống trà? Cục tức này ta nuốt không trôi….” Lý Hoạ Bình liếc Xuân Hồng một cái: “Mau nghĩ biện pháp để đêm nay lão gia qua đây nghỉ đi.”
Xuân Hồng sửng sốt nhìn nàng ta một cái rồi cúi đầu: “Nô tỳ không có biện pháp nào.”
“Không có, không có, không có…. Nói đi nói lại cũng chỉ có câu này. Chẳng phải việc gì ngươi cũng có chủ ý sao? Mau nghĩ biện pháp đi chứ.”
Xuân Hồng nhìn Lý Hoạ Bình đi đi lại lại trong phòng hệt như con kiến trên chảo lửa, nàng ta thở dài nói: “Di nương, người có biết phụ thân của chủ mẫu là ai không?”
“…..Ngươi hỏi cái này làm gì? Ta quan tâm hắn là ai để làm gì?”
Xuân Hồng không để ý nàng ta, tiếp tục nói: “Phụ thân của chủ mẫu là Lễ bộ Thượng thư, quan nhị phẩm trong triều, chức quan còn cao hơn lão gia nhà ta….”
“Chủ mẫu là đích nữ, người nghĩ lão gia sẽ vì người mà lạnh nhạt nàng ta sao?”
“Nếu tính ra, hôn phối của lão gia là Tân gia với cao Tần gia.”
Vẻ mặt Lý Hoạ Bình ngơ ngác, sững sờ nhìn nha đầu trước mặt, đột nhiên thấy vô cùng xa lạ: “Ngươi là ai?”
“Di nương, ta là ai không quan trọng….” Xuân Hồng thở dài: “Điều quan trọng bây giờ là người phải nhanh chóng hoài thai, không cần biết là trai hay gái, chỉ khi có một đứa con thì người mới có thể sống yên ổn ở Tân gia được…”
“Nếu như chỉ trông đợi vào sự sủng ái của lão gia thì cuộc sống sau này cũng không thể khá lên được.”
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Lý Hoạ Bình khiếp sợ, trên mặt vô cùng cảnh giác.
“Trước kia ta là nha hoàn quét rác trong viện lão thái thái, những việc này ta cũng nghe được một phần…. mặt lợi, mặt hại trong đó cũng hiểu được một ít.”
“Sau khi lão thái thái điều chỉnh lại nha hoàn nô tài trong viện, ta bị chuyển đến phòng bếp rửa rau cỏ, sau khi người vào cửa thì bắt gặp ta bị bắt nạt rồi đưa ta về “Lê Hương Cư”….”
“Người yên tâm, nô tỳ có ân tất báo.”
Lý Hoạ Bình thở phào nhẹ nhõm: “Hoá ra là vậy….” Chuyện này nàng cũng có chút ấn tượng, khi ấy Xuân Hồng bị hai bà mụ xô ngã, là nàng ra mặt giúp đỡ.
“Chỉ là, ta làm sao có thể tự mình hoài thai được?” Lý Hoạ Bình ngả mình trên ghế bành: “Đại lão gia đã mấy ngày không nghỉ ở “Lê Hương Cư” rồi…”