Chương 13
“Mẫu thân….”
“Sao vậy Hà nhi?” Tần thị vỗ vỗ lưng Tân Hà, nhỏ giọng hỏi.
“Cảm ơn người.” Tân Hà nhịn không nói chuyện hôm qua nhị thẩm tặng đồ mà chẳng có lý do gì ra. Tâm địa mẫu thân thiện lương nhất định sẽ tin vào những suy đoán của nàng. Thay vì để nàng phải suy nghĩ nhiều thì tự mình cảnh giác với nhị thẩm là được. Nếu sau này tra ra manh mối gì, lúc ấy nói với mẫu thân cũng không muộn.
“Nha đầu ngốc…”
“Hà nhi, con đã sáu tuổi rồi, đã đến tuổi nên học nữ công…. Khi nào ta với phụ thân con bàn bạc, tìm một nữ sư phụ giỏi thêu thùa về dạy con.”
“Vâng.” Tân Hà đáp một tiếng. Kiếp trước cũng vậy, sáu tuổi nàng đã bắt đầu học nữ công, tám tuổi đã học may quần áo, đến mười tuổi đã có thể thêu hoa cỏ, chim chóc chân thật sinh động rồi.
Nàng ngồi cùng mẫu thân một lúc nữa rồi mới rời khỏi “Đức Huệ Uyển”, nàng nhìn sắc trời đoán… còn lâu mới đến cơm trưa, nàng quyết định đến thăm Nhị thẩm Lý thị. Cũng để cảm ơn Nhị thẩm đã tặng nàng đồ tốt như vậy. Có cái gọi là “Có đi mà không có lại thì quá bất lịch sự.” Cũng nhân dịp này đến mà không báo trước, thuận tiện thăm dò xem rốt cuộc ý định đang cất giấu của Nhị thẩm là gì.
Nàng và Vân Đoá mang theo hai hộp bánh hạt dẻ mới lấy từ chỗ mẫu thân đi sang chỗ Nhị thẩm.
Từ phía xa đã hiện lên tường trắng ngói đen của “Vọng Nguyệt Các”, ngoài sân có mấy cây đã lớn tươi tốt, tán lá vươn rộng che mát một khoảng sân cùng với vách tường hồng phấn, cảnh tượng đẹp đẽ vui mắt. Vừa vào cửa, đập vào mắt chính là vô vàn loại hoa đương mùa cũng như trái mùa dưới hành lang… Viện rất to và quý phái, cũng sắp vào đông rồi nhưng nơi này của Nhị thẩm trồng cẩm tú cầu, hương thơm lan toả khắp sân, thoạt nhìn cả sân cũng trở nên tươi sáng lộng lẫy.
Quả nhiên, mấy năm nay Nhị thúc làm ra không ít của cải, ít nhất nhìn bài trí trong sân Nhị thẩm, thậm chí còn xa hoa hơn so với “Đức Huệ Uyển” của mẫu thân.
“Thỉnh an Đại tiểu thư.” Mấy tiểu nha hoàn Nhị phòng đang ngồi chơi bỗng nhìn thấy Tân Hà thì lập tức đứng thẳng dậy hành lễ.
“Đứng lên đi, ta đến thăm Nhị thẩm.” Nói xong nàng đi thẳng lên phía trước, sớm đã có nha hoàn nhanh nhẹn đi thông báo cho Nhị thẩm rồi.
Tân Hà còn chưa tới phòng chính, Lý thị đã ôm tiểu hài tử Minh Duy ra đón, nàng ta nhiệt tình nói: “Hà nhi, mau vào đây, ta mỗi ngày đều trông mong con đến.” Nói xong thì Lý thị quay ra phân phó nha hoàn: “Đi chuẩn bị mấy món mà tiểu thư thích ăn đi, còn nữa, mang một chén trà sữa nóng đến đây.”
“Thỉnh an Nhị thẩm, con đã sớm muốn qua thăm người, còn mang theo bánh hạt dẻ nữa.” Nàng cúi người, hành lễ xong thì để Vân Đoá trình điểm tâm lên.
“Nữ nhi thật hiếu thuận, đến thăm ta còn mang theo lễ vật.” Lý thị đưa tiểu hài tử trong lòng cho nhũ mẫu bế, còn mình thì dắt Tân Hà vào gian tây.
Đại nha hoàn Phẩm Nhi nhận đồ từ Vân Đoá, cười cười rồi trao lại cho hạ nhân trong phòng.
“Đáng tiếc ta mang thai hai lần, lần nào cũng sinh ra tiểu tử bướng bỉnh…” Tuy nói vậy nhưng khoé miệng Lý thị lại nhếch lên tự đắc.
Tân Hà nhấp môi: “Thẩm thẩm thật có phúc, con cũng hy vọng mẫu thân có thể sớm sinh cho con hai tiểu đệ đệ.”
Lời nói này …. Vẻ đắc ý trên gương mặt Lý thị lập tức cứng lại. Nếu Tần thị có thể sinh hai hài tử vậy những vinh hoa phú của của Tân gia này….chẳng còn chừa lại cho các con của nàng.
Chưa đợi Lý thị mở miệng, Tân Hà lại nói tiếp: “Ta rất thích Minh Duy đệ đệ, lớn lên rất đẹp mắt.”
Nghe vậy Lý thị liền bật cười, hoá ra vẫn chỉ là trẻ con… Thấy đẹp là thích, loại lý do gì đây? Nhưng như vậy cũng tốt, ngọc chưa khắc mới có thể tạo ra hình dáng mình mong muốn. Lý thị vừa lòng cười, xoa xoa hai búi tóc mềm mại của tiểu cô nương: “Đúng là đứa trẻ ngoan.”
Đại nha đầu Niên Nhi bưng trà sữa và mấy món điểm tâm tinh xảo đặt lên bàn, gần nơi mà Đại tiểu thư có thể lấy.
Tân Hà không đói lắm nên chỉ ăn hai ba miếng bánh cuốn hồ điệp.
“Thẩm thẩm, mấy món đồ hôm qua người tặng ta thật đẹp, bình thường ta chưa từng thấy qua…” Tân Hà uống một ngụm trà rồi nói.
“Hà nhi, sau này con thường đến đây thăm ta nhé, ta rất thích nữ nhi…”
“Không phải con cũng thích đệ đệ sao? Cũng có thể đến đây chơi cùng chúng nó.”
Lý thị cứ một câu lại một câu dụ dỗ nàng: “Thẩm còn có rất nhiều quần áo và trang sức hợp thời, đến lúc đó đều cho Hà nhi hết.”
Tân Hà thầm cười lạnh, diễn xuất của nhị thẩm đúng là quá xuất sắc, có thể diễn trắng trợn như vậy, từng câu từng chữ đều giống như vô cùng yêu thương cháu nữ, giống như dạy bảo hậu bối phải biết thủ túc thân thiết…. Chính nàng cũng biết lòng dạ Lý thị thâm sâu, nhưng ngoài mặt không biểu hiện gượng gạo chút nào.
Được, nếu Lý thị đã coi nàng là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, vậy nàng cũng thuận nước đẩy thuyền thôi…. Nghĩ vậy, Tân Hà ngẩng lên nhìn nhị thẩm, ngây ngô nói: “Thím hai đối xử với con thật tốt, con quý người nhất.”
“Đúng là đứa trẻ ngoan….” Lý thị lộ rõ vẻ vui mừng.
Vân Đoá nhíu mày nhìn nhị phu nhân thân thiết thái quá, nàng cắn môi không nói gì.
“Sao vậy Hà nhi?” Tần thị vỗ vỗ lưng Tân Hà, nhỏ giọng hỏi.
“Cảm ơn người.” Tân Hà nhịn không nói chuyện hôm qua nhị thẩm tặng đồ mà chẳng có lý do gì ra. Tâm địa mẫu thân thiện lương nhất định sẽ tin vào những suy đoán của nàng. Thay vì để nàng phải suy nghĩ nhiều thì tự mình cảnh giác với nhị thẩm là được. Nếu sau này tra ra manh mối gì, lúc ấy nói với mẫu thân cũng không muộn.
“Nha đầu ngốc…”
“Hà nhi, con đã sáu tuổi rồi, đã đến tuổi nên học nữ công…. Khi nào ta với phụ thân con bàn bạc, tìm một nữ sư phụ giỏi thêu thùa về dạy con.”
“Vâng.” Tân Hà đáp một tiếng. Kiếp trước cũng vậy, sáu tuổi nàng đã bắt đầu học nữ công, tám tuổi đã học may quần áo, đến mười tuổi đã có thể thêu hoa cỏ, chim chóc chân thật sinh động rồi.
Nàng ngồi cùng mẫu thân một lúc nữa rồi mới rời khỏi “Đức Huệ Uyển”, nàng nhìn sắc trời đoán… còn lâu mới đến cơm trưa, nàng quyết định đến thăm Nhị thẩm Lý thị. Cũng để cảm ơn Nhị thẩm đã tặng nàng đồ tốt như vậy. Có cái gọi là “Có đi mà không có lại thì quá bất lịch sự.” Cũng nhân dịp này đến mà không báo trước, thuận tiện thăm dò xem rốt cuộc ý định đang cất giấu của Nhị thẩm là gì.
Nàng và Vân Đoá mang theo hai hộp bánh hạt dẻ mới lấy từ chỗ mẫu thân đi sang chỗ Nhị thẩm.
Từ phía xa đã hiện lên tường trắng ngói đen của “Vọng Nguyệt Các”, ngoài sân có mấy cây đã lớn tươi tốt, tán lá vươn rộng che mát một khoảng sân cùng với vách tường hồng phấn, cảnh tượng đẹp đẽ vui mắt. Vừa vào cửa, đập vào mắt chính là vô vàn loại hoa đương mùa cũng như trái mùa dưới hành lang… Viện rất to và quý phái, cũng sắp vào đông rồi nhưng nơi này của Nhị thẩm trồng cẩm tú cầu, hương thơm lan toả khắp sân, thoạt nhìn cả sân cũng trở nên tươi sáng lộng lẫy.
Quả nhiên, mấy năm nay Nhị thúc làm ra không ít của cải, ít nhất nhìn bài trí trong sân Nhị thẩm, thậm chí còn xa hoa hơn so với “Đức Huệ Uyển” của mẫu thân.
“Thỉnh an Đại tiểu thư.” Mấy tiểu nha hoàn Nhị phòng đang ngồi chơi bỗng nhìn thấy Tân Hà thì lập tức đứng thẳng dậy hành lễ.
“Đứng lên đi, ta đến thăm Nhị thẩm.” Nói xong nàng đi thẳng lên phía trước, sớm đã có nha hoàn nhanh nhẹn đi thông báo cho Nhị thẩm rồi.
Tân Hà còn chưa tới phòng chính, Lý thị đã ôm tiểu hài tử Minh Duy ra đón, nàng ta nhiệt tình nói: “Hà nhi, mau vào đây, ta mỗi ngày đều trông mong con đến.” Nói xong thì Lý thị quay ra phân phó nha hoàn: “Đi chuẩn bị mấy món mà tiểu thư thích ăn đi, còn nữa, mang một chén trà sữa nóng đến đây.”
“Thỉnh an Nhị thẩm, con đã sớm muốn qua thăm người, còn mang theo bánh hạt dẻ nữa.” Nàng cúi người, hành lễ xong thì để Vân Đoá trình điểm tâm lên.
“Nữ nhi thật hiếu thuận, đến thăm ta còn mang theo lễ vật.” Lý thị đưa tiểu hài tử trong lòng cho nhũ mẫu bế, còn mình thì dắt Tân Hà vào gian tây.
Đại nha hoàn Phẩm Nhi nhận đồ từ Vân Đoá, cười cười rồi trao lại cho hạ nhân trong phòng.
“Đáng tiếc ta mang thai hai lần, lần nào cũng sinh ra tiểu tử bướng bỉnh…” Tuy nói vậy nhưng khoé miệng Lý thị lại nhếch lên tự đắc.
Tân Hà nhấp môi: “Thẩm thẩm thật có phúc, con cũng hy vọng mẫu thân có thể sớm sinh cho con hai tiểu đệ đệ.”
Lời nói này …. Vẻ đắc ý trên gương mặt Lý thị lập tức cứng lại. Nếu Tần thị có thể sinh hai hài tử vậy những vinh hoa phú của của Tân gia này….chẳng còn chừa lại cho các con của nàng.
Chưa đợi Lý thị mở miệng, Tân Hà lại nói tiếp: “Ta rất thích Minh Duy đệ đệ, lớn lên rất đẹp mắt.”
Nghe vậy Lý thị liền bật cười, hoá ra vẫn chỉ là trẻ con… Thấy đẹp là thích, loại lý do gì đây? Nhưng như vậy cũng tốt, ngọc chưa khắc mới có thể tạo ra hình dáng mình mong muốn. Lý thị vừa lòng cười, xoa xoa hai búi tóc mềm mại của tiểu cô nương: “Đúng là đứa trẻ ngoan.”
Đại nha đầu Niên Nhi bưng trà sữa và mấy món điểm tâm tinh xảo đặt lên bàn, gần nơi mà Đại tiểu thư có thể lấy.
Tân Hà không đói lắm nên chỉ ăn hai ba miếng bánh cuốn hồ điệp.
“Thẩm thẩm, mấy món đồ hôm qua người tặng ta thật đẹp, bình thường ta chưa từng thấy qua…” Tân Hà uống một ngụm trà rồi nói.
“Hà nhi, sau này con thường đến đây thăm ta nhé, ta rất thích nữ nhi…”
“Không phải con cũng thích đệ đệ sao? Cũng có thể đến đây chơi cùng chúng nó.”
Lý thị cứ một câu lại một câu dụ dỗ nàng: “Thẩm còn có rất nhiều quần áo và trang sức hợp thời, đến lúc đó đều cho Hà nhi hết.”
Tân Hà thầm cười lạnh, diễn xuất của nhị thẩm đúng là quá xuất sắc, có thể diễn trắng trợn như vậy, từng câu từng chữ đều giống như vô cùng yêu thương cháu nữ, giống như dạy bảo hậu bối phải biết thủ túc thân thiết…. Chính nàng cũng biết lòng dạ Lý thị thâm sâu, nhưng ngoài mặt không biểu hiện gượng gạo chút nào.
Được, nếu Lý thị đã coi nàng là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, vậy nàng cũng thuận nước đẩy thuyền thôi…. Nghĩ vậy, Tân Hà ngẩng lên nhìn nhị thẩm, ngây ngô nói: “Thím hai đối xử với con thật tốt, con quý người nhất.”
“Đúng là đứa trẻ ngoan….” Lý thị lộ rõ vẻ vui mừng.
Vân Đoá nhíu mày nhìn nhị phu nhân thân thiết thái quá, nàng cắn môi không nói gì.