Chương 10
Mặt trời đã ngả về tây, toàn bộ Tân phủ đắm mình trong ráng chiều, chủ tớ ba người họ nhàn nhã bước đi trên hành lang, gió mát thổi qua cuốn đến cả hương hoa thơm ngát khiến cả người đều khoan khoái thoải mái.
“Trời hôm nay thật đẹp, đến mây cũng nhuộm đỏ….” Vân Linh đang cầm lồng điểm tâm sơn đỏ đi ngay sau Tân Hà, nàng thấp giọng nói chuyện với Vân Đoá.
“Đẹp thật đấy ~ hôm nay còn vãn tình(*), xem ra thời tiết ngày mai sẽ rất đẹp.”
*Vãn tình: nắng muộn
“Vãn tình?” Tân Hà lần đầu tiên nghe thấy từ này, tò mò hỏi: “Cái đấy với thời tiết có quan hệ gì sao?”
“Đây là kinh nghiệm được người nông dân đúc kết mà ra, nô tỳ cũng chỉ nghe gia gia nói rằng nếu chạng vạng hôm trước có vãn tình thì thời tiết hôm sau sẽ rất đẹp.”
Từ khi ra khỏi “Niệm Từ Uyển”, tiểu thư vẫn tâm sự trùng trùng, cả đoạn đường đều không có sức sống, hiếm có lắm mới thấy nàng lấy lại hứng thú nên Vân Đoá giải thích cho nàng nghe.
“À, hoá ra là như vậy. Đây là lần đầu ta nghe thấy từ đấy…”
Tân Hà lơ đãng trả lời, tiếp tục trở về với tâm sự của mình… Rốt cuộc năm ấy xảy ra chuyện gì, tại sao cả phụ thân lẫn tổ mẫu đều không muốn nói về Cố Vọng Thư?
“Tiểu thư, hình như đây không phải đường về “Liên Uyển”…” Vân Đoá khó hiểu.
“Ngươi nói cái gì?” Tân Hà cũng khó hiểu nhìn sang hai đại nha hoàn nhà mình.
“Đây không phải đường về “Liên Uyển”…” Vân Linh trả lời.
Tân Hà không trả lời mà tự nói: “Cũng ba bốn ngày rồi chưa qua thăm Tứ thúc. Không biết bệnh tình của hắn như nào rồi?”
Vân Linh nghĩ nghĩ rồi đáp: “Mấy hôm trước nô tỳ qua thăm Tứ gia, thấy sắc mặt hắn hồng nhuận, đến nay hẳn là đã khỏi bệnh rồi.”
“Thế thì tốt.”
“Bây giờ trời vẫn sớm, nếu tiểu thư quan tâm hay là đi qua thăm một chút…”
Vân Đoá còn chưa nói xong đã bị Vân Linh chắn ngang: “Mặc dù còn sớm nhưng cũng là cuối thu, trời lạnh, tiểu thư vẫn nên về “Liên Uyển” mặc thêm quần áo.”
Hiếm khi hai người này không chung ý kiến, điều này khiến Tân Hà cực kì ngạc nhiên, nhưng quả thực lúc này trời vẫn còn sớm, nàng quyết định qua thăm Tứ thúc một phen. Nghĩ vậy nàng quay đầu nói: “Vân Đoá nói có lý, Tứ thúc đang bệnh, nếu không qua thăm ta cũng không yên lòng.”
Vân Linh liếc Vân Đoá một cái, không nói thêm gì. Tiểu thư vì hắn mạo hiểm như thế mà hắn còn chẳng cảm kích… Tuy rằng nàng chỉ là nô tỳ nhưng cũng nhìn tiểu thư lớn lên, trong lòng xem tiểu thư như muội muội ruột, nên nàng cũng không muốn thấy tiểu thư làm mấy việc vô nghĩa như thế.
Ở quanh “Niệm Từ Uyển” đều trồng rất nhiều trúc, đến khi gió thôi qua đều lay động xào xạc. Ba người vừa đi vừa tán gẫu, đến cuối “Từ Niệm Uyển”, xa xa chính là sài phòng. Nàng bước nhanh đến “Tứ thúc có đó không?” lại thấy cửa viện không mở nên đẩy cửa đi vào.
Cố Vọng Thư đang ngồi ở bàn đá trong sân đọc sách, nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại đã nhìn thấy tiểu cô nương cùng hai đại nha hoàn đi đến.
“Đại tiểu thư…” Hắn đứng dậy.
“Tứ thúc, người đừng gọi ta như vậy…”
“Tôn ti không thể bỏ.” Hắn gập cuốn sách trong tay lại, mặt hướng về gian tây nói với Hổ Tử: “Châm trà cho Đại tiểu thư.”
“…Như mà, người là Tứ thúc của ta…”
“Bình thường… cứ gọi tên ta là được…”
Ánh mắt Cố Vọng Thư đạm mạc, để lộ vẻ lạnh lùng xa cách. Tân Hà thấy hắn như vậy bỗng thấy tủi thân, nàng đi tìm tổ mẫu và phụ thân thưa chuyện của hắn, còn chưa kịp nói ra đã bị đuổi về. Bây giờ đến thăm Tứ thúc…thì hắn lại lạnh lùng như thế….
Chẳng nhẽ nàng chẳng thể làm được việc gì nên hồn sao?
Nàng không tin!
Bị tiểu cô nương đỏ mắt nhìn chằm chằm, Cố Vọng Thư thở dài đi vào lấy chiếc đệm màu xám đặt lên ghế đá: “Ngồi xuống đi.”
“Bệnh của Tứ thúc như thế nào rồi?”
“Khỏi hẳn rồi.”
Hổ Tử trong phòng bận bịu nửa ngày, hắn lấy ít lá trúc phơi khô để trong túi vải treo trên tường cho vào ấm trà lại đảo mắt tìm một ít bát sứ trắng nhỏ, cuối cùng mới bưng ra ngoài.
“Đại tiểu thư, uống trà.” Hắn cung kính nói.
Tân Hà đi đường một lúc nên khát nước, vừa nhận chén trà nàng đã nhấp mấy ngụm, vị trà vừa thanh mát lại không chát họng: “Tứ thúc, trà này ngon quá, uống vào rất thơm…”
“Đại tiểu thư hẳn là không thích loại là trà này…”
“Tứ thúc…”
Hắn chưa nói xong đã thấy nàng nhíu mày.
“Hà nhi hẳn là không thích loại trà này đâu, đây là lá trúc ngắt ở trong phủ, đem đi rửa sạch rồi phơi khô.” Cố Vọng Thư ho một tiếng rồi sửa lời.
“Lá trúc cũng có thể làm trà sao? Đây là lần đầu ta nghe thấy đấy, ta rất thích, hay Tứ thúc cho ta một ít đi.” Nàng tươi cười nói.
“….Hổ Tử, đi lấy…”
“Vâng, chủ tử.”
Nói xong, hắn cúi đầu nhìn cuốn sách trên tay, không lên tiếng nữa.
Tân Hà đánh giá sườn mặt hắn, lông mi đen dài, nhưng có lẽ do bệnh nên gương mặt gầy hơn trước, làn da trắng trẻo, mặt mày tuấn tú. Tuy quần áo đã sờn bạc nhưng lại không thể che được hết phong thái của hắn. Bộ dáng Tứ thúc rất đẹp, chính là đẹp theo kiểu kinh diễm, khiến người khác đã gặp thì khó quên.
“Trời hôm nay thật đẹp, đến mây cũng nhuộm đỏ….” Vân Linh đang cầm lồng điểm tâm sơn đỏ đi ngay sau Tân Hà, nàng thấp giọng nói chuyện với Vân Đoá.
“Đẹp thật đấy ~ hôm nay còn vãn tình(*), xem ra thời tiết ngày mai sẽ rất đẹp.”
*Vãn tình: nắng muộn
“Vãn tình?” Tân Hà lần đầu tiên nghe thấy từ này, tò mò hỏi: “Cái đấy với thời tiết có quan hệ gì sao?”
“Đây là kinh nghiệm được người nông dân đúc kết mà ra, nô tỳ cũng chỉ nghe gia gia nói rằng nếu chạng vạng hôm trước có vãn tình thì thời tiết hôm sau sẽ rất đẹp.”
Từ khi ra khỏi “Niệm Từ Uyển”, tiểu thư vẫn tâm sự trùng trùng, cả đoạn đường đều không có sức sống, hiếm có lắm mới thấy nàng lấy lại hứng thú nên Vân Đoá giải thích cho nàng nghe.
“À, hoá ra là như vậy. Đây là lần đầu ta nghe thấy từ đấy…”
Tân Hà lơ đãng trả lời, tiếp tục trở về với tâm sự của mình… Rốt cuộc năm ấy xảy ra chuyện gì, tại sao cả phụ thân lẫn tổ mẫu đều không muốn nói về Cố Vọng Thư?
“Tiểu thư, hình như đây không phải đường về “Liên Uyển”…” Vân Đoá khó hiểu.
“Ngươi nói cái gì?” Tân Hà cũng khó hiểu nhìn sang hai đại nha hoàn nhà mình.
“Đây không phải đường về “Liên Uyển”…” Vân Linh trả lời.
Tân Hà không trả lời mà tự nói: “Cũng ba bốn ngày rồi chưa qua thăm Tứ thúc. Không biết bệnh tình của hắn như nào rồi?”
Vân Linh nghĩ nghĩ rồi đáp: “Mấy hôm trước nô tỳ qua thăm Tứ gia, thấy sắc mặt hắn hồng nhuận, đến nay hẳn là đã khỏi bệnh rồi.”
“Thế thì tốt.”
“Bây giờ trời vẫn sớm, nếu tiểu thư quan tâm hay là đi qua thăm một chút…”
Vân Đoá còn chưa nói xong đã bị Vân Linh chắn ngang: “Mặc dù còn sớm nhưng cũng là cuối thu, trời lạnh, tiểu thư vẫn nên về “Liên Uyển” mặc thêm quần áo.”
Hiếm khi hai người này không chung ý kiến, điều này khiến Tân Hà cực kì ngạc nhiên, nhưng quả thực lúc này trời vẫn còn sớm, nàng quyết định qua thăm Tứ thúc một phen. Nghĩ vậy nàng quay đầu nói: “Vân Đoá nói có lý, Tứ thúc đang bệnh, nếu không qua thăm ta cũng không yên lòng.”
Vân Linh liếc Vân Đoá một cái, không nói thêm gì. Tiểu thư vì hắn mạo hiểm như thế mà hắn còn chẳng cảm kích… Tuy rằng nàng chỉ là nô tỳ nhưng cũng nhìn tiểu thư lớn lên, trong lòng xem tiểu thư như muội muội ruột, nên nàng cũng không muốn thấy tiểu thư làm mấy việc vô nghĩa như thế.
Ở quanh “Niệm Từ Uyển” đều trồng rất nhiều trúc, đến khi gió thôi qua đều lay động xào xạc. Ba người vừa đi vừa tán gẫu, đến cuối “Từ Niệm Uyển”, xa xa chính là sài phòng. Nàng bước nhanh đến “Tứ thúc có đó không?” lại thấy cửa viện không mở nên đẩy cửa đi vào.
Cố Vọng Thư đang ngồi ở bàn đá trong sân đọc sách, nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại đã nhìn thấy tiểu cô nương cùng hai đại nha hoàn đi đến.
“Đại tiểu thư…” Hắn đứng dậy.
“Tứ thúc, người đừng gọi ta như vậy…”
“Tôn ti không thể bỏ.” Hắn gập cuốn sách trong tay lại, mặt hướng về gian tây nói với Hổ Tử: “Châm trà cho Đại tiểu thư.”
“…Như mà, người là Tứ thúc của ta…”
“Bình thường… cứ gọi tên ta là được…”
Ánh mắt Cố Vọng Thư đạm mạc, để lộ vẻ lạnh lùng xa cách. Tân Hà thấy hắn như vậy bỗng thấy tủi thân, nàng đi tìm tổ mẫu và phụ thân thưa chuyện của hắn, còn chưa kịp nói ra đã bị đuổi về. Bây giờ đến thăm Tứ thúc…thì hắn lại lạnh lùng như thế….
Chẳng nhẽ nàng chẳng thể làm được việc gì nên hồn sao?
Nàng không tin!
Bị tiểu cô nương đỏ mắt nhìn chằm chằm, Cố Vọng Thư thở dài đi vào lấy chiếc đệm màu xám đặt lên ghế đá: “Ngồi xuống đi.”
“Bệnh của Tứ thúc như thế nào rồi?”
“Khỏi hẳn rồi.”
Hổ Tử trong phòng bận bịu nửa ngày, hắn lấy ít lá trúc phơi khô để trong túi vải treo trên tường cho vào ấm trà lại đảo mắt tìm một ít bát sứ trắng nhỏ, cuối cùng mới bưng ra ngoài.
“Đại tiểu thư, uống trà.” Hắn cung kính nói.
Tân Hà đi đường một lúc nên khát nước, vừa nhận chén trà nàng đã nhấp mấy ngụm, vị trà vừa thanh mát lại không chát họng: “Tứ thúc, trà này ngon quá, uống vào rất thơm…”
“Đại tiểu thư hẳn là không thích loại là trà này…”
“Tứ thúc…”
Hắn chưa nói xong đã thấy nàng nhíu mày.
“Hà nhi hẳn là không thích loại trà này đâu, đây là lá trúc ngắt ở trong phủ, đem đi rửa sạch rồi phơi khô.” Cố Vọng Thư ho một tiếng rồi sửa lời.
“Lá trúc cũng có thể làm trà sao? Đây là lần đầu ta nghe thấy đấy, ta rất thích, hay Tứ thúc cho ta một ít đi.” Nàng tươi cười nói.
“….Hổ Tử, đi lấy…”
“Vâng, chủ tử.”
Nói xong, hắn cúi đầu nhìn cuốn sách trên tay, không lên tiếng nữa.
Tân Hà đánh giá sườn mặt hắn, lông mi đen dài, nhưng có lẽ do bệnh nên gương mặt gầy hơn trước, làn da trắng trẻo, mặt mày tuấn tú. Tuy quần áo đã sờn bạc nhưng lại không thể che được hết phong thái của hắn. Bộ dáng Tứ thúc rất đẹp, chính là đẹp theo kiểu kinh diễm, khiến người khác đã gặp thì khó quên.