Chương 42: Tất Cả Đều Có Anh Lo
Nghe Liễu Khiết nói Tằng Kiến gọi mọi người tập trung lại, thân thể mềm mại của Tô Anh khẽ run lên. Lâm Hiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Anh, nói: "Vào thôi, Tiểu Anh, tất cả đều có anh lo.” Bị tay Lâm Hiên nắm lấy, Tô Anh theo bản năng có chút phản kháng. Cũng không phải là phản cảm Lâm Hiên nắm tay cô, mà là cô đến bây giờ, còn không có hoàn toàn tha thứ cho Lâm Hiên. Nhưng, cũng chỉ là hơi phản kháng một chút. Sau đó cũng để cho Lâm Hiên nắm chặt. Hai người cùng nhau đi vào trong Hồng Lãng. Thấy cảnh này, khóe miệng Liễu Khiết khẽ cong lên. Sau ngày hôm nay, Liễu Khiết cô sẽ lấy lại vị trí đứng đầu tại Hồng Lãng. Về phần Tô Anh, có thể sống sót rời khỏi Hồng Lãng hay không đều khó nói. Nghe nói cú đá kia của Tô Anh đủ tàn nhẫn, trực tiếp làm cho anh Long đánh mất một quả trứng. Chỉ cần anh Long không phải kẻ ngốc, sẽ không dễ dàng buông tha Tô Anh. … Vốn dĩ, Tô Anh còn rất sợ hãi. Nhưng không biết vì sao, nhiệt độ từ trên tay Lâm Hiên truyền đến khiến cô cảm thấy cảm thấy an tâm. Giống như khi cô còn bé, bất kể cô phạm sai lầm gì, Lâm Hiên sẽ luôn đứng ở phía trước cô, sau đó nói một câu, đừng sợ, có anh ở đây. Câu nói ‘tất cả đều có anh lo’ khiến Tô Anh như trở lại thời kỳ ngây thơ và trong sáng kia, chỉ cần tin tưởng Lâm Hiên vô điều kiện. Bây giờ vẫn chưa đến giờ làm việc, vì vậy bên trong Hồng Lãng không có khách hàng. Thế nhưng, trông đại sảnh lại đông nghịt người. Liễu Khiết không có lừa gạt Tô Anh, Tằng Kiến đích xác là đem mọi người gọi hết tới. Trận chiến này, hiển nhiên không phải vì Tô Anh mà chuẩn bị. Dù sao Tô Anh cũng chỉ là một sinh viên đại học làm việc bán thời gian ngoài trường, không xứng phải bày trận này. Tằng Kiến gọi tất cả mọi người tới đây là vì đối phó với anh Long. Đúng vậy, hắn muốn giúp Tô Anh. Tất nhiên là có điều kiện. Dù sao, không phải ai cũng có dũng khí dám khiêu chiến uy nghiêm của anh Long. Vốn dĩ Tằng Kiến vẫn giữ nụ cười trên môi. Nhưng sau khi nhìn thấy Tô Anh được một người đàn ông dẫn vào, nụ cười trên mặt anh ta lập tức đông cứng lại. "Tiểu tử, mày là thằng nào? Ai cho mày nắm tay Tiểu Anh?” Tằng Kiến ngậm điếu thuốc trong miệng chửi rủa. “Tôi là anh trai của cô ấy.” Lâm Hiên trả lời. Sau khi nghe câu trả lời của Lâm Hiên, khuôn mặt của Tằng Kiến tươi cười trở lại. “Thì ra là chú… à, anh trai của Tiểu Anh, mời ngồi.” Tằng Kiến thiếu chút nữa đã đem suy nghĩ chân thật trong lòng mình nói ra. Tằng Kiến đối với Tô Anh là yêu thích. Muốn Tô Anh làm bạn gái của hắn. Tuy rằng hắn là quản lý quán bar, gặp qua phụ nữ không phải nhiều, mà là rất rất nhiều. Hơn nữa, dung mạo mỗi người đều không kém, dáng người cũng rất nóng bỏng. Ví dụ như người tên Liễu Khiết, gợi cảm nóng bỏng, đặc biệt là ‘chơi’ rất giỏi. Mỗi lần đều có thể làm cho hắn cảm giác được làm đàn ông là cực kỳ sướng. Nhưng, Tằng Kiến luôn cảm thấy giữa anh và Liễu Khiết luôn thiếu một cái gì đó. Hai người có thể ngủ cùng nhau, nhưng để Liễu Khiết làm bạn gái, Tằng Kiến lại không quá nguyện ý. Kể từ sau khi Tô Anh tới, Tằng Kiến rốt cục cũng hiểu được, trên người Liễu Khiết kém cái gì. Liễu Khiết tuy rằng cũng xinh đẹp, nhưng chỉ cần có tiền là sẽ ngoan ngoãn mở chân ra, để cho hắn tận tình thăm dò. Đương nhiên, những người khác cũng vậy... Mà Tô Anh, là vô giá. Đối với một người phụ nữ vô giá, người đàn ông sẵn sàng trả tất cả mọi thứ cho cô ấy. Ví dụ như lần này, Tằng Kiến biết rõ, đối nghịch với anh Long không phải là một lựa chọn sáng suốt. Nhưng vì Tô Anh, hắn vẫn quyết định liều mạng. “Anh Long rốt cuộc thế nào rồi?” Sau khi hai người ngồi xuống chiếc ghế mà Tằng Kiến nhờ người mang tới, Tô Anh không nhịn được hỏi. Dù sao, cô tuy rằng đại khái biết anh Long bị thương ở chỗ nào, nhưng vẫn có chút không tin, cô tùy tiện đạp một cước, là có thể phế ‘trứng’ của anh Long. “Haizz, Tiểu Anh, một cước kia của cô chọn vị trí thật tốt. Đặc biệt đêm đó cô đi giày cao gót mười cm, không khác gì cây đinh, anh Long bị phế ngay tại chỗ.” Tằng Kiến thở dài nói. Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe Tằng Kiến nói xong, Tô Anh vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng. “Anh Long cho cô hai lựa chọn, một là bị hắn ném xuống xong, hai là gả cho hắn làm vợ, dùng cả đời bù đắp lỗi lầm của cô." Tô Anh cúi đầu. Rõ ràng, cả hai lựa chọn, cô đều không muốn chọn. "Tôi cho cô lựa chọn thứ ba." Tằng Kiến đột nhiên mở miệng nói. Ánh mắt Tô Anh sáng lên, ngẩng đầu nhìn về phía Tằng Kiến. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Anh, trái tim của Tằng Kiến càng thêm nóng hơn. Hắn thề, chỉ cần Tô Anh nguyện ý làm bạn gái của hắn, như vậy, cho dù anh Long có lợi hại hơn nữa, hắn cũng phải đấu một trận. "Hãy làm bạn gái của tôi!" Tằng Kiến mở miệng nói. "Tiểu Anh, cô cũng biết, thế lực của anh Long ở Giang Đô rất lớn, muốn đối kháng với anh Long, tôi nhất định phải xuất ra toàn bộ lá bài tẩy của mình.” “Nếu cô chỉ là một nhân viên của quán bar, tôi không cần thiết phải làm như vậy. Nhưng nếu cô là bạn gái của tôi thì lại khác.” Lâm Hiên đánh giá Tằng Kiến, thì ra trong lòng đối phương đánh chủ ý này. Lập tức nói: "Không cần anh giúp đỡ, anh Long kia tôi sẽ tự mình giải quyết." “Ha ha, anh trai, anh chắc là không biết bối cảnh của anh Long rồi. Ở Giang Đô này, dám nói người có thể giải quyết anh Long, không quá hai mươi người." Tằng Kiến cười nói. Đương nhiên, lời này của hắn có hơi khoa trương. Nhưng cũng không tính là quá khoa trương. Anh Long không đáng sợ, chủ yếu là thế lực sau lưng hắn đáng sợ. Một khi bị thế lực kia nhắm đến. Cho dù là gia tộc trị giá trăm tỷ, cũng phải đau đầu. Nếu như không phải bởi vì quá thích Tô Anh, Tằng Kiến thật sự không muốn dính vào vũng nước đục này. Hiển nhiên, Tô Anh không có khả năng đáp ứng điều kiện của Tằng Kiến. Nhưng nếu không đáp ứng, có thể làm gì đây? "Tiểu Anh, cô ngẫm lại xem, nếu cô không làm bạn gái của tôi, cô phải gả cho anh Long. Tôi so với một người tàn phế thì tốt hơn không?" Tằng Kiến khuyên nhủ. “Mẹ kiếp, ai dám nói ông đây là tàn phế?” Tằng Kiến vừa dứt lời, một tiếng quát lớn vang lên. Là người của anh Long đến! Không chỉ có anh Long, mà còn mang theo mấy trăm người! Khi nhìn thấy anh Long dẫn người xông vào, Tằng Kiến không thể không nuốt nước bọt. Không ngờ đối phương lại đến nhanh như vậy. Hơn nữa, bên ngoài có không ít người của hắn canh giữ. Anh Long làm sao vào được tận đây? Tất nhiên là đánh vào rồi! Anh Long không ngốc, thấy Tằng Kiến triệu tập nhiều người như vậy, đại khái đoán được Tằng Kiến muốn giúp Tô Anh. Ánh mắt hắn như điện, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tằng Kiến, nói: "Tằng Kiến, chỉ bằng ngươi cũng muốn ra mặt thay cho Tô Anh sao?” “Anh Long, tôi sẽ bồi thường tổn thất của anh, nhưng Tô Anh, hôm nay anh không thể mang đi." Tằng Kiến cắn răng nói. Cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa từ bỏ hy vọng. "Ha ha, bồi thường tổn thất cho ta? Mất ‘trứng’ ngươi bồi thường thế nào? Hay là ta cũng phế một ‘trứng’ của ngươi nhé?” Anh Long chửi bới: “Đừng nói là tiểu tử Tằng Kiến ngươi, hôm nay cho dù là Thiên Vương Lão Tử cũng ngăn không được ta mang Tô Anh đi!" Lúc anh Long nói chuyện, dùng ánh mắt khinh thường quét qua toàn trường. Tuy nhiên, mắt hắn chợt liếc thấy một bóng người. Sau đó, thân thể đột nhiên như bị sét đánh! Người… người kia là Lâm Hiên? Sát tinh này, sao lại có mặt ở đây?