Chương 31: Góa Phụ Xuất Hiện
"Lâm Hiên, thì ra cậu và Lâm tổng quen nhau à? Sao không nói sớm." “Đúng vậy, từ lúc đi học tôi đã cảm thấy tương lai cậu khẳng định có tiền đồ rồi." "..." Một đám bạn học cũ, thái độ đối với Lâm Hiên lập tức thay đổi 180 độ. Hiển nhiên, Lâm Hiên hiện tại đã không còn là con rể không địa vị mà bọn họ từng biết. "Lâm Hiên, bây giờ cậu có bạn gái không? Nếu không, chúng ta thêm WeChat nhé?” Một bạn nữ thậm chí còn chủ động đến xin liên lạc. Điều này làm cho Ngô Hữu Lượng rất xấu hổ. Rõ ràng, hôm nay hắn mới là sân nhà. Những nữ nhân này phải là vây quanh hắn mới đúng. Nhất là lớp trưởng Khương Phán, ánh mắt nhìn Lâm Hiên đều đã thay đổi. Hôm nay nếu không phải Lâm Hiên xuất hiện, cô nàng chỉ có thể đồng ý làm bạn gái của hắn. Đối với những bạn nữ muốn thêm wechat, Lâm Hiên trực tiếp bảo bọn họ thêm Lý Thiết Trụ. Tuy rằng nữ sinh kia thật ra muốn thêm Lâm Hiên, nhưng các nàng biết, Lý Thiết Trụ cùng Lâm Hiên là bạn thân nối khố. Thêm Lý Thiết Trụ chẳng khác nào thêm Lâm Hiên. Lý Thiết Trụ cũng không từ chối bất cứ ai. Tất cả đã được thêm vào. Về phần Trần Đình, cô ta có hơi xấu hổ. Vốn là cô có wechat của Lý Thiết Trụ. Chỉ tiếc, lúc chia tay, trực tiếp đem Lý Thiết Trụ kéo đen. Tình huống hiện tại, cô cũng không còn mặt mũi đi thêm wechat của Lý Thiết Trụ nữa. Chỉ đành thức thời rời đi. Một đám bạn nữ, tuy rằng không thể thêm wechat của Lâm Hiên, nhưng vẫn vây quanh Lâm Hiên, không muốn rời đi. "Lâm Hiên, khi nào rảnh rỗi, đến nhà tôi ăn cơm tối nha.” Có một nữ sinh đặc biệt bạo gan, thẳng thừng mời Lâm Hiên đến nhà cô ấy ăn cơm tối. "Lâm Hiên, cậu lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Thanh âm lớp trưởng Khương Phán vang lên. “Được rồi, được rồi, các cậu cũng đừng tranh giành với lớp trưởng, các cậu không đẹp bằng lớp trưởng đâu.” “Đi thôi.” Lâm Hiên đi theo Khương Phán đến cầu thang. "Lâm Hiên, cám ơn hôm nay cậu đã giúp tôi." Khương Phán nhìn người đàn ông vẫn đẹp trai như trong ký ức này, trong lòng có loại cảm giác khó hiểu. Cô đã nghĩ rằng đời này sẽ không cùng Lâm Hiên lại có bất kỳ giao tiếp gì. Nhất là khi ba năm trước, Lâm Hiên gặp chuyện không may. Cô thậm chí cho rằng, đời này sẽ không thể nào gặp được Lâm Hiên nữa. Nhưng không ngờ ba năm sau lại gặp lại nhau. Hơn nữa, Lâm Hiên còn giúp cô trong lúc nguy cấp. "À, đều là bạn học cũ, nên làm như vậy.” Lâm Hiên thản nhiên nói. Sư phụ Sát Đế đã nói rồi, đối với một gã cường giả chân chính mà nói, tiền chỉ là con số mà thôi. Bởi vì nếu anh ta muốn tiền, có thể có bao nhiêu tùy thích. "Lâm Hiên, tôi biết, có lẽ 10 triệu đối với cậu chẳng là gì. Nhưng đối với tôi, số tiền này chẳng khác nào cứu mạng. Mấy tháng nay, ngày nào tôi cũng không ngủ được, thậm chí, ngay cả ngủ thiếp đi, đều sẽ bị ác mộng dọa tỉnh.” “Vì vậy tôi không thể nhận tiền của cậu một cách vô ích. Nếu cậu có bất cứ điều kiện gì, cứ nói với tôi. Chỉ cần không quá đáng, tôi đều sẽ đáp ứng cậu…” Khương Phán cúi đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt góc áo mình. nhỏ giọng nói. "Tôi không có điều kiện gì." Lâm Hiên lắc đầu. Thời gian trôi qua, nữ thần thời học sinh này ngày càng trưởng thành và quyến rũ. Tuy nhiên, Lâm Hiên hiện tại cũng không còn là cậu bé to xác đầy nội tiết tố hồi đó. Vì theo đuổi nữ thần, cưỡng ép đưa người khác về nhà trong một học kỳ. Nhưng đó hoàn toàn không phải là tình yêu. Chỉ là bởi vì Khương Phán là nữ thần trong lòng mọi người, hắn mới muốn chinh phục mà thôi. "Được rồi, lớp trưởng, nếu không có chuyện gì, tôi đi trước đây." Lâm Hiên nói xong liền muốn rời đi. "Vậy… vậy tôi sẽ cho cậu cổ phần. Tuy rằng quy mô công ty của tôi bây giờ không lớn lắm, nhưng triển vọng phát triển rất tốt, nhất định có thể kiếm được nhiều tiền." Khương Phán nói. "Cũng được." Lâm Hiên cũng không có cự tuyệt. Dù sao, nếu như anh thật sự không cần cái gì, nói không chừng Khương Phán còn có thể suy nghĩ nhiều. Khi rời khỏi khách sạn Prince. Lý Thiết Trụ trong lòng cực kỳ vui vẻ. Cuối cùng cũng có thể lên mặt một lần. Đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dáng xì hơi của Trần Đình, trong lòng càng cảm thấy sảng khoái. “Này, Lâm Hiên, đây là tờ giấy nhỏ các cô ấy bảo tôi chuyển cho cậu." Lý Thiết Trụ đưa cho Lâm Hiên tờ giấy nhỏ. “Vứt đi.” Lâm Hiên tùy ý nói. “Lâm Hiên, chẳng lẽ cậu không muốn nhìn thử xem trong đó viết gì à?” Lý Thiết Trụ vẻ mặt xấu xa cười nói. "Không có hứng thú." “Haizz, cậu biết không, đám nữ sinh đó thật là khốn nạn. Sau khi biết cậu giàu có thì liền hận không thể lập tức nhào tới vồ lấy cậu.” “Thậm chí có người còn nói với tôi, muốn tôi giúp cô ta theo đuổi cậu. Nếu thành công liền cho tôi ngủ với cô ấy. Nếu làm như vậy, chẳng phải đang cắm sừng trên đầu cậu sao?” Lý Thiết Trụ lắc đầu cười nói. Hai người đang chuẩn bị bắt xe về Đế Phủ, đột nhiên, một đám người xông ra, bao vây lấy họ. Cầm đầu là một phụ nữ mặc áo khoác da và quần da. Dáng người nóng bỏng, phảng phất muốn đem quần da nổ tung. Người phụ nữ rất xinh đẹp, nhưng che một bên mắt, trông đầy sát khí. Nhìn thấy người này, Lý Thiết Trụ lập tức không khỏi nuốt nước miếng. Bởi vì anh biết người phụ nữ này. Chính xác mà nói, ở Giang Đô này, sẽ không có mấy người không biết nữ nhân này. Cô ta chính là Góa Phụ, một trong tứ đại tặc! "Là ngươi phế bỏ Cường Tử?” Góa Phụ híp mắt đánh giá Lâm Hiên, trong mắt lóe ra khí tức nguy hiểm. “Là tôi.” Lâm Hiên đáp. “Tiểu tử, ngươi không biết người động vào người của ta thì sẽ có hậu quả như thế nào sao?” Góa Phụ khóe miệng cong lên. "Tôi thật đúng là không biết đó." Lâm Hiên nói. "Đó chỉnh là phải chết!" "Lâm Hiên, cẩn thận một chút, cô ta chính là Góa Phụ!" Lý Thiết Trụ nhịn không được nhắc nhở. Tuy nhiên, người phụ nữ này cũng không tự mình ra tay. Mà là quay đầu nói với người đàn ông phía sau: “Hắc Long, ngươi đi xử hắn đi.” Hắc Long chính là Anh Long lúc trước. Hắn và Cường Tử đều là thủ hạ của Góa Phụ, chuyên phụ trách cho vay nặng lãi. "Vâng, Góa Phụ tỷ." Hắc Long lập tức đứng ra. Hắc Long vạm vỡ dị thường, cao 1,7 mét, thân đầy gân guốc, trên cổ có hình xăm một con rồng, trông khá uy phong. Người bình thường chỉ cần nhìn thấy diện mạo của Hắc Long, đều sẽ bị hù dọa. Đáng tiếc, đối thủ của hắn lại là Lâm Hiên. Hắc Long không nói nhảm, trực tiếp đấm vào mặt Lâm Hiên. Lâm Hiên hời hợt, không dùng chút sức cũng đã bắt được nắm đấm của Hắc Long. Cho dù Hắc Long dùng sức thế nào, đều không thể tiến thêm một chút. "Góa Phụ, không bằng cô tự mình lên đi, hoặc là các người cùng nhau lên cũng được." Lâm Hiên thản nhiên nói. Góa Phụ nghe vậy cười ha ha, hướng về phía Hắc Long nói: "Hắc Long, ngươi lui ra đi.” Sau đó hung hăng nói với Lâm Hiên: "Tiểu tử, ngươi sẽ hối hận vì quyết định này."