Chương 19: Anh Em Tốt
“Tôi… tôi không thể nói!” Lần này, Thẩm Ngạo Tuyết lại có chút cứng rắn, mặc dù đã đau đến đổ mồ hôi, nhưng vẫn không mở miệng. Bởi vì, không nói, có thể Lâm Hiên sẽ tháo cánh tay của cô. Nhưng nói, Thẩm gia đều sẽ không còn tồn tại nữa. Trước mặt người kia, cho dù là Thẩm gia đã có quy mô trăm tỷ cũng chẳng khác gì con kiến. "A, đau quá, cứu tôi với! Lâm Hiên, làm ơn tha cho tôi đi!" Thẩm Ngạo Tuyết thống khổ cầu xin. "Tha cho cô? Nếu hôm nay tôi thua, cô sẽ tha cho tôi chứ?" Nhìn nữ nhân từng coi mình như chó mà sai khiến này, Lâm Hiên không có chút thương hại nào. Nếu như, hôm nay hắn không phải là đối thủ của Cao Viễn Sơn, sợ rằng lúc này cũng sẽ giống như ba năm trước, bị móc thận ra. Nhưng hắn cũng không có ý định tra tấn Thẩm Ngạo Tuyết nữa. Rắc! Lâm Hiên tiện tay vung lên, liền đem một cánh tay của Thẩm Ngạo Tuyết ném xuống. Hắn nói lời giữ lời, nói muốn một cánh tay của Thẩm Ngạo Tuyết, thì nhất định phải làm. "A!" Trầm Ngạo Tuyết kêu thảm một tiếng, hôn mê bất tỉnh. Lâm Hiên không để ý tới Thẩm Ngạo Tuyết nữa. Mà là một tay nắm lấy cổ áo Thẩm Vạn Quốc, xách nó lên, ngữ khí lạnh lẽo nói: “Thẩm Vạn Quốc, ông nói cho tôi biết, một quả thận khác của tôi, đi đâu?” “Lâm Hiên, cho dù ngươi giết ta, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết!” Trầm Vạn Quốc mặc dù rất sợ hãi, nhưng vẫn nói như vậy. "Giết ông? Vậy cũng quá tiện nghi cho ông rồi.” “Tôi muốn ông cùng Thẩm Ngạo Tuyết trải nghiệm một chút cuộc sống của Hinh tỷ trong ba năm qua!” Lâm Hiên đem Thẩm Vạn Quốc ném xuống đất. Nhìn thấy cảnh này, Từ Thiên Thành vội vàng mang theo người của mình chạy trốn. Hiện tại hắn rõ ràng không thể đối phó được với Lâm Hiên. Vẫn là chờ anh của hắn trở về rồi xử lý Lâm Hiên cũng không muộn! Lâm Hiên cũng không có ngăn cản hắn. Từ Thiên Thành tốt hơn đừng chọc giận hắn, nếu không, hắn cũng không ngại giết Từ Thiên Thành. Về phần Thẩm gia, nhất định sẽ cầu cứu thế lực đứng sau, sớm muộn gì cũng sẽ biết được ai đã lấy đi quả thận thứ hai của anh! Bất kể là ai, đều phải trả giá đắt! Lâm Hiên cất bước, đang muốn rời đi thì lại nghe thấy có người gọi tên mình. "Lâm Hiên?" Lâm Hiên quay đầu lại, nhìn thấy một thân ảnh gầy như cây gậy trúc, đang nhìn mình. "Chúng ta quen biết?" Lâm Hiên tuy rằng cảm thấy người trước mắt dường như có chút quen thuộc, nhưng lại không nhận ra đối phương là ai. "Lâm Hiên, thật là cậu, cậu còn sống? Là ta, mập mạp đây!" Người gầy kia thấy được mặt Lâm Hiên, kích động chạy tới. Không biết có phải bởi vì hắn chạy quá nhanh hay không, mà vừa chạy tới trước mặt Lâm Hiên, liền kịch liệt ho khan. "Cậu là… mập mạp?" Lâm Hiên từ trên xuống dưới nhìn đối phương vài lần, rốt cục cũng nhận ra. Đây là người bạn thân của anh khi còn làm ở tập đoàn Ngạo Tuyết, là Lý Thiết Trụ. Hai người sống trong cùng một ký túc xá, cùng nhau đi làm, cùng nhau đi ăn ở căng tin, cùng nhau xem phim, cùng nhau biểu diễn các nghề thủ công truyền thống, và cùng nhau thầm mến Thẩm Ngạo Tuyết... Hai người tốt đến nỗi có thể mặc chung một chiếc quần. Chỉ là, về sau Lâm Hiên vào Thẩm gia ở, hai người ít gặp nhau hơn. Lâm Hiên nghi ngờ nhìn Lý Thiết Trụ. Lý Thiết Trụ của trước kia, thân thể cường tráng giống trâu bò, cao 1,85 mét, nặng hơn 100 kg, sức khỏe rất tốt. Nhưng bây giờ, lại gầy như que củi, như thể chỉ cần một cơn gió là có thể thổi đổ. Hơn nữa, vừa mới chạy chưa tới mười mét, hắn liền thở dốc, một chân có chút khập khiễng. "Vừa rồi tôi nghe được có người gọi Lâm Hiên, nên mới ra nhìn một chút. Không nghĩ tới đúng thật là cậu nha. Cậu tốt như vậy, tôi biết ngay cậu sẽ không chết… khụ khụ!” Nhìn thấy Lâm Hiên, Lý Thiết Trụ rất hưng phấn, nhưng nói không được mấy lời thì lại bắt đầu ho kịch liệt. không nói lời nào, lại ho khan kịch liệt. Lâm Hiên vỗ nhẹ vào lưng Lý Thiết Trụ, cơn ho của hắn ta cuối cùng cũng dừng lại. “Sao cậu lại biến thành như này?” Lâm Hiên vẻ mặt nghi hoặc hỏi. "Còn không phải đều là vì tiểu tử cậu. Tôi từ chỗ Hinh tỷ biết được là Thẩm Ngạo Tuyết hại chết cậu, liền muốn bắt con khốn đó để xem cô ta có hai quả thận trong người hay không.” “Ai ngờ gặp phải Hồng Đào, gã ta quá lợi hại, đánh tôi một chưởng, đến bây giờ vẫn không khỏe lại nổi.” “Nhưng bây giờ nhìn thấy cậu vẫn còn sống, một chưởng kia cũng chẳng là gì cả.” Lý Thiết Trụ nói rất tùy ý, nhưng trong lòng Lâm Hiên lại có chút chua xót. Lý Thiết Trụ cao lớn, khỏe mạnh. Bình thường dù có năm, ba người đều không đánh lại hắn. Nhưng Hồng Đào là võ giả Thần cấp, Lý Thiết Trụ đương nhiên không phải là đối thủ. Vừa rồi khi Lâm Hiên vỗ lưng Lý Thiết Trụ, cũng đã vụng trộm kiểm tra qua thân thể hắn. Tim, gan, lá lách, phổi và thận của Lý Thiết Trụ, bị tổn thương ở các mức độ khác nhau. Một chân hắn còn đi khập khiễng. Ngay cả phổi cũng chỉ hoạt động được một nửa, có thể sống được, chính là một kỳ tích. Rõ ràng, lúc ấy khẳng định không phải hắn chỉ chịu một chưởng của Hồng Đào đơn giản như vậy. "Thực xin lỗi, mập mạp, đều là tôi hại cậu." Lâm Hiên nghẹn ngào nói. “Không, phải là tôi nói xin lỗi mới đúng. Nếu tôi có thể là đối thủ của Hồng Đào, nhất định sẽ lôi con khốn Thẩm Ngạo Tuyết đến bệnh viện chụp X-quang. Nếu trong người cô ta thật sự có hai quả thận, lão tử liền đem thận của nàng moi ra. Dù cậu đã chết, tôi cũng muốn đốt nó xuống cho cậu.” “Anh em tốt. Tôi sẽ không để cậu phải tổn thương vô ích.” Lâm Hiên nghiến răng nói. Nhưng không ngờ Lý Thiết Trụ nghe vậy sắc mặt lại biến đổi, vội nói: "Tiểu tử, cậu đừng làm bậy. Tên khốn Hồng Đào đó thật sự rất mạnh, tôi còn không phải đối thủ của hắn.” “Tôi biết Thẩm Ngạo Tuyết đã tái giá với Từ Thiên Thành, trong lòng cậu nhất định không vui, nhưng bây giờ Thẩm gia đã không còn như trước, đã thành cây đại thụ như nhà họ Từ. Bọn họ muốn hại chết chúng ta rất dễ. Vẫn là không nên dính dáng đến bọn họ.” “Hừ, bây giờ tôi muốn nghiền chết Thẩm gia dễ như nghiền chết một con kiến!” Lâm Hiên nói. "Đừng có mà khoác lác, nhóc con. Cậu nghĩ mình là ai? Là chiến thần hay gì? Ha ha.” “Nhưng mà nói nghe, ba năm sống cùng với Thẩm Ngạo Tuyết, rốt cuộc cậu có được chạm vào cô ta chưa? Tư vị thế nào?” Lý Thiết Trụ đột nhiên thay đổi vẻ mặt hỏi. Dù sao, lúc trước Lý Thiết Trụ cùng Lâm Hiên đều thầm mến Thẩm Ngạo Tuyết. Lâm Hiên lắc đầu. “Mẹ, thiệt thòi lớn rồi! Nữ nhân này quá vô lương tâm, cậu hiến thận cho cô ta, cô ta còn không cho đụng vào?” Lý Thiết Trụ tức giận nói. Sau đó lại chớp chớp mắt nhìn Lâm Hiên: “Hay là, Lâm Hiên, hai chúng ta tìm một cơ hội bắt Thẩm Ngạo Tuyết, sau đó dạy cô ta cách làm phụ nữ?” Lâm Hiên khóe miệng giật giật, người này đã biến thành như vậy, tính cách vẫn không thay đổi, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Cậu nhìn thấy cô ta bây giờ, chưa chắc đã muốn ngủ cùng đâu.” "Lý Thiết Trụ, thì ra mày trốn ở chỗ này? Tao rốt cục cũng bắt được mày!" Hai người đang tán gẫu, đột nhiên, một tiếng nói giận dữ vang lên. Tiếp theo, mười mấy người, vọt tới, vây quanh Lý Thiết Trụ. Cầm đầu là một người đàn ông đầu trọc với vẻ mặt dữ tợn.