Chương 14: Thanh Phong
Edit & trans: Hắc Nguyệt Linh Ngư
Bản dịch và edit thuộc về @Sw33t_0c34n trên watt không đăng ở trên nền tảng khác. Ai reup thì đến dog cũng không bằng!!!
_____________________________.
Chương 14: Thanh Phong
Tiếng giao tranh bỗng nhiên biến mất ở trên không nơi hoàng cung, Tô Mạc toàn thân trên dưới xuất hiện nhiều vết thương, nhưng đều là những vết thương nhỏ không đáng kể. Những vết xước mỏng chỉ rỉ ra một ít máu tươi, ở trên làn da trắng nõn ngược lại trông có vẻ vô cùng dụ hoặc. Đau đớn trên người chẳng những không làm Tô Mạc không khoẻ, ngược lại cậu càng đánh càng hăng. Một đôi tay tinh tế trắng tinh giống như thần binh lợi khí, mỗi khi va chạm trực tiếp với lợi kiếm của Cố Vân Châu đều phát ra tiếng vang chói tai.
Bởi vì đòn công kích không giống bình thường của Tô Mạc, y phục giá trị xa xỉ trên người Cố Vân Châu lúc này đã trở nên rách tươm chỉ có thể miễn cưỡng che đậy thân thể mà thôi. Qua những khe hở có thể thoáng thấy da thịt màu đồng cổ cùng dáng người hoàn mỹ của hắn, không cần phải nói đến hắn có thể trực tiếp xuất hiện trên trang bìa của một quyển tạp chí hạng nhất.
Từ hoàng cung cho đến vùng ngoại ô, hai người đã đánh hơn hai canh giờ mà vẫn chưa phân biệt được thắng thua.
Cố Vân Châu đứng phía trước Tô Mạc cách đó không xa khẽ thở dốc, lồng ngực trần dày rộng theo hơi thở mà phập phồng, một cảnh tượng có thể khiến cho bất kì ai cũng có thể phun máu mũi. Ánh mắt của hắn như lửa nóng nhìn chằm chằm Tô Mạc, trên người đầy những vết cắt mỏng từ thanh kiếm của hắn. Nếu ai không biết rõ sẽ cho rằng hắn mới làm chuyện gì đó không trong sáng với Tô Mạc.
Nội lực tích tụ trong cơ thể mấy tháng đã được phóng thích hoàn toàn, Tô Mạc dần dần khôi phục thần trí, nhưng ánh mắt vẫn như cũ làm người sợ hãi, cậu đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích đề phòng nhìn chằm chằm Cố Vân Châu.
Sau đó hai người liền lấy loại tạo hình kỳ quái này mà "thâm tình" nhìn đối phương. Ước chừng qua nửa canh giờ, Tô Mạc cảm thấy được cơn buồn ngủ thì mới nói: "Ta buồn ngủ, không đánh nữa." Nói xong Tô Mạc liền quay người lại biến mất khỏi tầm mắt Cố Vân Châu.
Thực lực của Tô Mạc và Cố Vân Châu ngang nhau, muốn phân ra thắng bại còn không biết phải chờ tới khi nào. Tô Mạc đã nhìn ra được đối phương đang lợi dụng cậu để cậu bồi luyện cho hắn, nhưng mỗi ngày cậu còn có một đống việc phải giải quyết, cậu không nhàn rỗi đến mức có thể trở thành bạn tập miễn phí của ai đó.
Tô Mạc mặc một thân y phục rách nát trở lại hoàng cung, ở cửa cung cậu liếc mắt một cái liền nhìn thấy đám hậu cung của mình.
Khí Hoàng Tuyên nhìn thấy bóng dáng Tô Mạc ánh mắt lập tức chuyển từ lo lắng sang mừng rỡ, vội vàng chạy đến bên người Tô Mạc. Sau khi nhìn thấy Tô Mạc vết thương đầy người, hắn vừa lo lắng vừa đau lòng nói:
"Điện hạ, người cảm thấy như thế nào? Công công, mau đi thỉnh ngự y đến đây nhanh lên!"
Tô Mạc không có ngăn cản hắn, khi đi vào trong phòng lại đi đến một bên an ủi hắn: "Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."
"Sao có thể chỉ là vết thương nhỏ, đều đã chảy nhiều máu như vậy! Rốt cuộc là ai? Lá gan cũng quá lớn mới dám làm tổn thương Thái Tử!" Hoàng Tuyên vẻ mặt tức giận, dường như đã quên mất cách đây không lâu khi nhắc tới hai chữ "Thái Tử" sắc mặt hắn đều bị dọa đến mức trắng bệch, nhưng bây giờ lại đúng lý hợp tình bảo vệ cậu.
Tô Mạc nhìn Hoàng Tuyên càng ngày càng tuấn tú, trong lòng bỗng dâng lên một dòng nước ấm, cậu có thể nói cậu vẫn là rất thành công trong cuộc sống nhỉ? Chỉ là cái nhìn của mọi người đều bắt đầu chậm rãi thay đổi, người có thể bảo vệ cậu như bây giờ cũng chỉ có một mình Hoàng Tuyên.
Ánh mắt Tô Mạc nhìn Hoàng Tuyên trở nên ôn nhu rất nhiều nói: "Chỉ là một kẻ điên ngươi không cần phải để ý đến hắn."
Sau khi để tất cả mọi người lui ra, Tô Mạc thay một bộ y phục sạch sẽ rồi đi đến hoa viên của cung Thái Tử mở ra một cơ quan ẩn. Sau một lát ở trước mặt cậu bỗng xuất hiện một lối vào thông đạo sâu thẳm, Tô Mạc hít sâu một hơi thần sắc phức tạp mà đi vào.
Địa đạo rất dài và sâu khắp nơi che kín đủ loại cơ quan và bẫy rập chết người. Tô Mạc dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà bước đi thật cẩn thận lướt qua các chướng ngại vật trên đường. Ánh nến tối tăm chỉ có thể chiếu rọi được hình bóng của Tô Mạc, địa đạo không có một chút tiếng động nào cũng không thể nhìn thấy điểm cuối của nó giống như hung thú đang ngủ đông làm người tâm thần bất an.
Đi được non nửa một canh giờ sau, Tô Mạc rốt cuộc nhìn thấy được một phiến cửa đá dày nặng. Đây là một phiến cửa đá được đặc chế không có một cơ quan đặc thù nào để mở cũng chỉ có thể dựa vào vũ lực. Nếu chỉ bằng một người mà không có công lực biến thái như vậy của Tô Mặc Trì thì sẽ không thể mở được cánh cửa này.
Tô Mạc tập trung toàn bộ công lực tụ ở lòng bàn tay rồi chậm rãi đẩy cửa đá ra. Một gương mặt tuấn dật phi phàm liền xuất hiện trong tầm mắt Tô Mạc, có lẽ là vì nhiều năm không được thấy ánh mặt trời làm sắc mặt của hắn thoạt nhìn rất tái nhợt.
Tay chân của hắn bị bốn sợi xích sắt cố định ở trên tường, có thể ở trong gian thạch thất không nhỏ này hoạt động nhưng lại không có cách nào đi ra cửa được nửa bước. Một đầu tóc đen dài quá thắt lưng được tùy ý khoác ở phía sau người, một kiện áo ngoài đơn giản lỏng lẻo tròng lên trên người hắn làm lộ ra một mảng lớn da tuyết trắng ở trước ngực, thậm chí cả hai điểm đỏ ửng trước ngực đều dường như thoắt ẩn thoắt hiện.
Khi nhìn thấy Tô Mạc đi vào, hắn ngay cả cấp cho cậu một ánh mắt cũng chưa cấp mà nằm ở trên chiếc giường lớn đơn sơ nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn làm lơ Tô Mạc.
Một lát sau không thấy Tô Mạc tới gần mình, Diệp Thanh Phong nhắm mắt lại tự mình cởi ra mảnh quần áo duy nhất trên người mình, lộ ra dáng người làm người muốn chảy máu mũi, nói: "Ngươi làm nhanh lên đi, ta còn phải đi ngủ."
Tô - đang chuẩn bị mở ra xiềng xích - Mạc:......
Chẳng lẽ ngày thường Tô Mặc Trì đều sẽ cơ khát như vậy sao? Tô Mạc đầu đầy hắc tuyến* thầm nghĩ.
(*) Hắc tuyến: gân xanh.
"Phanh" một tiếng xích sắt đã bị ném xuống đất. Diệp Thanh Phong mở to mắt, kinh ngạc nhìn Tô Mạc cởi bỏ bốn sợi xích sắt thô to được đặc chế trên tay chân của hắn.
Diệp Thanh Phong nhìn Thái Tử có chút khác với thường ngày, nhíu mày nói: "Ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?"
"Chẳng lẽ ngươi muốn bị nhốt cả đời ở đây?" Tô Mạc ném xích sắt xuống đất rồi không quay đầu lại mà rời đi.
Diệp Thanh Phong một phen giữ chặt cậu, mắt đào hoa khôn khéo cẩn thận nhìn Tô Mạc nói: "Ngươi không phải là Thái Tử, ngươi là ai?"
So với những người khác ở Thái Tử điện chậm rãi nghe về sự thay đổi của Thái Tử sau đó thì dần dần tiếp thu. Nhưng Diệp Thanh Phong lại vẫn luôn bị ngăn cách với thế nhân có thể cảm nhận rõ ràng hơn được Thái Tử đã hoàn toàn khác so với trong trí nhớ của hắn.
Tô Mạc hất tay Diệp Thanh Phong ra, nhìn thấy toàn thân trần trụi của Diệp Thanh Phong, không được tự nhiên dời đi ánh mắt, nói: "Nếu ta không phải, chẳng lẽ ngươi là?"
Diệp Thanh Phong nhướng mày mỉm cười mà có chút thú vị nhìn vị Thái Tử trước mắt, trước kia Thái Tử ngay cả mấy chữ "ngượng ngùng" này cũng không biết viết như thế nào. Diệp Thanh Phong không chút nào để ý phủ thêm một kiện áo ngoài hơi mỏng đi đến trước mặt Tô Mạc, khuôn mặt tuấn tú như muốn dán vào mặt của Tô Mạc, cười khẽ nói: "Giả trang cũng thật giống, là cha ta phái ngươi tới sao?"
Hắn duỗi tay ra định cởi bỏ lớp "mặt nạ" trên mặt Tô Mạc.
Tô Mạc nhẹ nhàng tránh ra, lạnh lùng nói: "Nếu không muốn rời đi thì ngươi có thể ở lại nơi này mà chờ chết đi." Nói xong Tô Mạc cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Phải biết rằng toàn thân Diệp Thanh Phong trên dưới chỉ có đúng một kiện áo ngoài, bên trong cái gì cũng không có. Tô Mạc sợ mình ở lại sẽ nhịn không được làm một chút chuyện không trong sáng. Suy cho cùng, cậu cũng là một nam nhân đôi khi sẽ có chút ham muốn.
Diệp Thanh Phong nhìn Tô Mạc biến mất sau cánh cửa đá, trong đôi mắt mê người hiện lên vài tia nghi hoặc.
Ra vào thạch thất một cách trắng trợn và táo bạo như vậy, chẳng lẽ thật sự không phải người mà lão cha của hắn phái tới? Kia sẽ là ai? Thái Tử sao?
Diệp Thanh Phong lập tức bác bỏ cái loại đáp án này, hắn làm sao có thể không biết Thái Tử là người như thế nào? Giam giữ hắn trong ba năm lại đột nhiên thả hắn ra mà không hề báo trước. Cho dù có bị uy hiếp, cũng khẳng định sẽ đem hắn tra tấn đến hơi thở cuối cùng trước khi quăng ra ngoài. Không thể nào lại dễ dàng giống hiện tại như vậy.
Diệp Thanh Phong không chút nào để ý đến việc bản thân đang gần như khỏa thân mà cứ như vậy đi ra ngoài, trên mặt mang một nụ cười tùy tiện.
_____________________________
Tối up thêm để bù mấy ngày nay chưa up nha٩(˃̶͈̀௰˂̶͈́)و
Chương sau có phần hơi đặc sắc một chút(¬‿¬)
Bản dịch và edit thuộc về @Sw33t_0c34n trên watt không đăng ở trên nền tảng khác. Ai reup thì đến dog cũng không bằng!!!
Bản dịch và edit thuộc về @Sw33t_0c34n trên watt không đăng ở trên nền tảng khác. Ai reup thì đến dog cũng không bằng!!!
_____________________________.
Chương 14: Thanh Phong
Tiếng giao tranh bỗng nhiên biến mất ở trên không nơi hoàng cung, Tô Mạc toàn thân trên dưới xuất hiện nhiều vết thương, nhưng đều là những vết thương nhỏ không đáng kể. Những vết xước mỏng chỉ rỉ ra một ít máu tươi, ở trên làn da trắng nõn ngược lại trông có vẻ vô cùng dụ hoặc. Đau đớn trên người chẳng những không làm Tô Mạc không khoẻ, ngược lại cậu càng đánh càng hăng. Một đôi tay tinh tế trắng tinh giống như thần binh lợi khí, mỗi khi va chạm trực tiếp với lợi kiếm của Cố Vân Châu đều phát ra tiếng vang chói tai.
Bởi vì đòn công kích không giống bình thường của Tô Mạc, y phục giá trị xa xỉ trên người Cố Vân Châu lúc này đã trở nên rách tươm chỉ có thể miễn cưỡng che đậy thân thể mà thôi. Qua những khe hở có thể thoáng thấy da thịt màu đồng cổ cùng dáng người hoàn mỹ của hắn, không cần phải nói đến hắn có thể trực tiếp xuất hiện trên trang bìa của một quyển tạp chí hạng nhất.
Từ hoàng cung cho đến vùng ngoại ô, hai người đã đánh hơn hai canh giờ mà vẫn chưa phân biệt được thắng thua.
Cố Vân Châu đứng phía trước Tô Mạc cách đó không xa khẽ thở dốc, lồng ngực trần dày rộng theo hơi thở mà phập phồng, một cảnh tượng có thể khiến cho bất kì ai cũng có thể phun máu mũi. Ánh mắt của hắn như lửa nóng nhìn chằm chằm Tô Mạc, trên người đầy những vết cắt mỏng từ thanh kiếm của hắn. Nếu ai không biết rõ sẽ cho rằng hắn mới làm chuyện gì đó không trong sáng với Tô Mạc.
Nội lực tích tụ trong cơ thể mấy tháng đã được phóng thích hoàn toàn, Tô Mạc dần dần khôi phục thần trí, nhưng ánh mắt vẫn như cũ làm người sợ hãi, cậu đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích đề phòng nhìn chằm chằm Cố Vân Châu.
Sau đó hai người liền lấy loại tạo hình kỳ quái này mà "thâm tình" nhìn đối phương. Ước chừng qua nửa canh giờ, Tô Mạc cảm thấy được cơn buồn ngủ thì mới nói: "Ta buồn ngủ, không đánh nữa." Nói xong Tô Mạc liền quay người lại biến mất khỏi tầm mắt Cố Vân Châu.
Thực lực của Tô Mạc và Cố Vân Châu ngang nhau, muốn phân ra thắng bại còn không biết phải chờ tới khi nào. Tô Mạc đã nhìn ra được đối phương đang lợi dụng cậu để cậu bồi luyện cho hắn, nhưng mỗi ngày cậu còn có một đống việc phải giải quyết, cậu không nhàn rỗi đến mức có thể trở thành bạn tập miễn phí của ai đó.
Tô Mạc mặc một thân y phục rách nát trở lại hoàng cung, ở cửa cung cậu liếc mắt một cái liền nhìn thấy đám hậu cung của mình.
Khí Hoàng Tuyên nhìn thấy bóng dáng Tô Mạc ánh mắt lập tức chuyển từ lo lắng sang mừng rỡ, vội vàng chạy đến bên người Tô Mạc. Sau khi nhìn thấy Tô Mạc vết thương đầy người, hắn vừa lo lắng vừa đau lòng nói:
"Điện hạ, người cảm thấy như thế nào? Công công, mau đi thỉnh ngự y đến đây nhanh lên!"
Tô Mạc không có ngăn cản hắn, khi đi vào trong phòng lại đi đến một bên an ủi hắn: "Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."
"Sao có thể chỉ là vết thương nhỏ, đều đã chảy nhiều máu như vậy! Rốt cuộc là ai? Lá gan cũng quá lớn mới dám làm tổn thương Thái Tử!" Hoàng Tuyên vẻ mặt tức giận, dường như đã quên mất cách đây không lâu khi nhắc tới hai chữ "Thái Tử" sắc mặt hắn đều bị dọa đến mức trắng bệch, nhưng bây giờ lại đúng lý hợp tình bảo vệ cậu.
Tô Mạc nhìn Hoàng Tuyên càng ngày càng tuấn tú, trong lòng bỗng dâng lên một dòng nước ấm, cậu có thể nói cậu vẫn là rất thành công trong cuộc sống nhỉ? Chỉ là cái nhìn của mọi người đều bắt đầu chậm rãi thay đổi, người có thể bảo vệ cậu như bây giờ cũng chỉ có một mình Hoàng Tuyên.
Ánh mắt Tô Mạc nhìn Hoàng Tuyên trở nên ôn nhu rất nhiều nói: "Chỉ là một kẻ điên ngươi không cần phải để ý đến hắn."
Sau khi để tất cả mọi người lui ra, Tô Mạc thay một bộ y phục sạch sẽ rồi đi đến hoa viên của cung Thái Tử mở ra một cơ quan ẩn. Sau một lát ở trước mặt cậu bỗng xuất hiện một lối vào thông đạo sâu thẳm, Tô Mạc hít sâu một hơi thần sắc phức tạp mà đi vào.
Địa đạo rất dài và sâu khắp nơi che kín đủ loại cơ quan và bẫy rập chết người. Tô Mạc dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà bước đi thật cẩn thận lướt qua các chướng ngại vật trên đường. Ánh nến tối tăm chỉ có thể chiếu rọi được hình bóng của Tô Mạc, địa đạo không có một chút tiếng động nào cũng không thể nhìn thấy điểm cuối của nó giống như hung thú đang ngủ đông làm người tâm thần bất an.
Đi được non nửa một canh giờ sau, Tô Mạc rốt cuộc nhìn thấy được một phiến cửa đá dày nặng. Đây là một phiến cửa đá được đặc chế không có một cơ quan đặc thù nào để mở cũng chỉ có thể dựa vào vũ lực. Nếu chỉ bằng một người mà không có công lực biến thái như vậy của Tô Mặc Trì thì sẽ không thể mở được cánh cửa này.
Tô Mạc tập trung toàn bộ công lực tụ ở lòng bàn tay rồi chậm rãi đẩy cửa đá ra. Một gương mặt tuấn dật phi phàm liền xuất hiện trong tầm mắt Tô Mạc, có lẽ là vì nhiều năm không được thấy ánh mặt trời làm sắc mặt của hắn thoạt nhìn rất tái nhợt.
Tay chân của hắn bị bốn sợi xích sắt cố định ở trên tường, có thể ở trong gian thạch thất không nhỏ này hoạt động nhưng lại không có cách nào đi ra cửa được nửa bước. Một đầu tóc đen dài quá thắt lưng được tùy ý khoác ở phía sau người, một kiện áo ngoài đơn giản lỏng lẻo tròng lên trên người hắn làm lộ ra một mảng lớn da tuyết trắng ở trước ngực, thậm chí cả hai điểm đỏ ửng trước ngực đều dường như thoắt ẩn thoắt hiện.
Khi nhìn thấy Tô Mạc đi vào, hắn ngay cả cấp cho cậu một ánh mắt cũng chưa cấp mà nằm ở trên chiếc giường lớn đơn sơ nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn làm lơ Tô Mạc.
Một lát sau không thấy Tô Mạc tới gần mình, Diệp Thanh Phong nhắm mắt lại tự mình cởi ra mảnh quần áo duy nhất trên người mình, lộ ra dáng người làm người muốn chảy máu mũi, nói: "Ngươi làm nhanh lên đi, ta còn phải đi ngủ."
Tô - đang chuẩn bị mở ra xiềng xích - Mạc:......
Chẳng lẽ ngày thường Tô Mặc Trì đều sẽ cơ khát như vậy sao? Tô Mạc đầu đầy hắc tuyến* thầm nghĩ.
(*) Hắc tuyến: gân xanh.
"Phanh" một tiếng xích sắt đã bị ném xuống đất. Diệp Thanh Phong mở to mắt, kinh ngạc nhìn Tô Mạc cởi bỏ bốn sợi xích sắt thô to được đặc chế trên tay chân của hắn.
Diệp Thanh Phong nhìn Thái Tử có chút khác với thường ngày, nhíu mày nói: "Ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?"
"Chẳng lẽ ngươi muốn bị nhốt cả đời ở đây?" Tô Mạc ném xích sắt xuống đất rồi không quay đầu lại mà rời đi.
Diệp Thanh Phong một phen giữ chặt cậu, mắt đào hoa khôn khéo cẩn thận nhìn Tô Mạc nói: "Ngươi không phải là Thái Tử, ngươi là ai?"
So với những người khác ở Thái Tử điện chậm rãi nghe về sự thay đổi của Thái Tử sau đó thì dần dần tiếp thu. Nhưng Diệp Thanh Phong lại vẫn luôn bị ngăn cách với thế nhân có thể cảm nhận rõ ràng hơn được Thái Tử đã hoàn toàn khác so với trong trí nhớ của hắn.
Tô Mạc hất tay Diệp Thanh Phong ra, nhìn thấy toàn thân trần trụi của Diệp Thanh Phong, không được tự nhiên dời đi ánh mắt, nói: "Nếu ta không phải, chẳng lẽ ngươi là?"
Diệp Thanh Phong nhướng mày mỉm cười mà có chút thú vị nhìn vị Thái Tử trước mắt, trước kia Thái Tử ngay cả mấy chữ "ngượng ngùng" này cũng không biết viết như thế nào. Diệp Thanh Phong không chút nào để ý phủ thêm một kiện áo ngoài hơi mỏng đi đến trước mặt Tô Mạc, khuôn mặt tuấn tú như muốn dán vào mặt của Tô Mạc, cười khẽ nói: "Giả trang cũng thật giống, là cha ta phái ngươi tới sao?"
Hắn duỗi tay ra định cởi bỏ lớp "mặt nạ" trên mặt Tô Mạc.
Tô Mạc nhẹ nhàng tránh ra, lạnh lùng nói: "Nếu không muốn rời đi thì ngươi có thể ở lại nơi này mà chờ chết đi." Nói xong Tô Mạc cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Phải biết rằng toàn thân Diệp Thanh Phong trên dưới chỉ có đúng một kiện áo ngoài, bên trong cái gì cũng không có. Tô Mạc sợ mình ở lại sẽ nhịn không được làm một chút chuyện không trong sáng. Suy cho cùng, cậu cũng là một nam nhân đôi khi sẽ có chút ham muốn.
Diệp Thanh Phong nhìn Tô Mạc biến mất sau cánh cửa đá, trong đôi mắt mê người hiện lên vài tia nghi hoặc.
Ra vào thạch thất một cách trắng trợn và táo bạo như vậy, chẳng lẽ thật sự không phải người mà lão cha của hắn phái tới? Kia sẽ là ai? Thái Tử sao?
Diệp Thanh Phong lập tức bác bỏ cái loại đáp án này, hắn làm sao có thể không biết Thái Tử là người như thế nào? Giam giữ hắn trong ba năm lại đột nhiên thả hắn ra mà không hề báo trước. Cho dù có bị uy hiếp, cũng khẳng định sẽ đem hắn tra tấn đến hơi thở cuối cùng trước khi quăng ra ngoài. Không thể nào lại dễ dàng giống hiện tại như vậy.
Diệp Thanh Phong không chút nào để ý đến việc bản thân đang gần như khỏa thân mà cứ như vậy đi ra ngoài, trên mặt mang một nụ cười tùy tiện.
_____________________________
Tối up thêm để bù mấy ngày nay chưa up nha٩(˃̶͈̀௰˂̶͈́)و
Chương sau có phần hơi đặc sắc một chút(¬‿¬)
Bản dịch và edit thuộc về @Sw33t_0c34n trên watt không đăng ở trên nền tảng khác. Ai reup thì đến dog cũng không bằng!!!