Chương 52: Tình cảm của Phong Diên
Sau khi Bảo Bảo vào phòng, sắc mặt Phong Diên lập tức thay đổi. Anh tựa lưng vào thành sofa, đưa tay lên trán cố gắng kìm nén sự mệt mỏi của mình. Bà Khương đương nhiên biết con trai bây giờ không ổn chút nào. Khi nãy anh đúng thật là hành xử rất trẻ con nhưng có lẽ những hành động đó của anh chỉ là không muốn con trai tiếp tục chứng kiến vẻ bê tha, thảm hại của bản thân nữa.
Yên lặng một lúc, Phong Diên trút ra một hơi thở nặng nề rồi quay sang hỏi mẹ:
“Vậy rốt cuộc mẹ tới đây có chuyện gì?”
Đến đây, bà Khương đưa tay nhẹ nhàng xoa lưng an ủi con trai, dịu dàng nói:
“Rời xa Tiểu Niệm chắc con khó chịu lắm nhỉ? Thằng bé có lẽ sẽ không bao giờ quay lại nữa. Nhưng dù vậy, ta nghĩ con vẫn nên xốc lại tinh thần đi, đừng gây ảnh hưởng đến Bảo Bảo và công ty chứ?”
Bà Khương vừa nói xong câu đó, lập tức trong đầu Phong Diên liền hiện ra một chút nghi hoặc. Anh khó hiểu mà bật dậy, cau mày.
“Làm sao mẹ biết được chuyện này? Châu Tư Niệm, cậu ta gặp mẹ và kể ra tất cả rồi sao?”
“Không sai.” Vẻ mặt bà Khương lúc này lại trở nên nghiêm túc. “Đúng là thằng bé đã gặp và kể cho ta nghe tất cả. Kể cả chuyện quan hệ yêu đương của hai đứa không phải thật. Nhưng trước đó, người cho ta biết mọi chuyện đầu tiên lại chính là con trai con.”
Phong Diên phút chốc ngây người. Lúc này anh mới nhớ ra bản thân đã hoàn toàn quên mất con trai trong suốt khoảng thời gian khuỵ luỵ. Vậy mà khi Tư Niệm vẫn còn một chút tình cảm quan tâm tới chăm sóc nó, anh lại nói không cần một cách vô liêm sỉ vô cùng.
Bảo Bảo hai ngày qua hẳn là đã phải chịu đựng rất nhiều, không chỉ sự cô đơn mà còn cả sự sợ hãi. Càng nghĩ càng thấy tự trách. Tổn thương như thế trước kia anh không phải chưa từng trải, đáng lẽ bây giờ anh phải dễ dàng chợp mắt mà cho qua, phải cứng rắn hơn để bảo vệ và chăm sóc cho thằng bé. Rốt cuộc, anh lại phạm phải sai lầm năm đó. Trao đi sự tin tưởng để bị phản bội, không chỉ làm tổn thương chính mình mà còn làm tổn thương đến cả con trai.
Cảm giác tội lỗi, khó chịu lại đè nặng lên đầu anh. Đầu lại tiếp tục đau. Anh vò đầu như thể đầu anh sắp nổ tung đến nơi rồi vậy.
“Phong Diên, ta hỏi con một câu. Hãy trả lời đúng theo tình cảm mà trái tim con mách bảo. Đừng nói dối.”
Nhìn vẻ mặt của mẹ lại đột nhiên nghiêm trọng như vậy, Phong Diên đến giờ vẫn chưa hiểu lí do bà tới tận đây tìm anh là gì. Anh không trả lời, bà Khương vẫn tiếp tục nói:
“Con có chút tình cảm nào với Tiểu Niệm không? Ta muốn câu trả lời cụ thể hơn. Con có yêu Tiểu Niệm không? Giống như cách mà trước kia con đã từng yêu Tôn Tuệ Như ấy.”
Dù bà Khương nói chuyện bằng chất giọng vô cùng điềm đạm và nhỏ nhẹ, thế nhưng bà vừa dứt câu trong lòng Phong Diên lại có chút giật mình. Anh hoang mang quay sang hỏi bà:
“Tại sao mẹ lại hỏi như vậy?”
“Ta cho rằng nếu con không yêu thằng bé, con sẽ không tin tưởng nó nhiều đến mức bây giờ phải thất vọng suy sụp thế này. Con có phải không đơn giản chỉ đặt niềm tin vào Tư Niệm với tư cách là ông chủ và người làm thôi đúng không? Điều mà con hi vọng sau khi tiếp xúc với thằng bé một thời gian không phải chỉ là ở lại đây vì Bảo Bảo mà còn là vì con nữa đúng không? Thứ con mong muốn hẳn là một thứ tình cảm hoặc là một mối quan hệ trên mức ông chủ và người làm. Trả lời ta. Ta nói đúng không? Con chính là đã sớm phải lòng Châu Tư Niệm rồi đúng không?”
Lại một lần nữa, lời nói của mẹ trực tiếp khiến Phong Diên phải ngây người. Có vẻ như cho đến tận bây giờ anh mới nhận ra những tình cảm và hành động của bản thân đối với người bảo mẫu kia sớm đã vượt quá xa giới hạn. Tại sao anh lại đối với cậu như vậy? Tại sao sau khi biết cậu phản bội và rời đi anh lại đau khổ giống như lần Tôn Tuệ Như đã làm điều đó với anh? Thứ tình cảm đó rốt cuộc là sao? Không sai. Phong Diên quả nhiên cho rằng bản thân thực sự đã phạm phải sai lầm năm đó. Không chỉ dừng lại ở sự tin tưởng, anh lại vô tình phải lòng một người nữa để giờ phải nhận kết cục tương tự thế này.
“Hình như… đầu óc con có vấn đề rồi mẹ à. Trải qua chuyện của Tôn Tuệ Như, sau cùng con vẫn ngây thơ mà tiếp tục dính phải thứ gọi là “tình yêu” một lần nữa. Con có lẽ đã đối với Châu Tư Niệm cung giống như cách mà con đối với Tôn Tuệ Như khi trước. Con hình như thực sự… đã phải lòng tên nhóc thối đó rồi.”
Trái tim của một người đàn ông trưởng thành như Phong Diên vừa bình tĩnh lại một chút, bây giờ nhận ra nó lại rung động vì một người thêm một lần nữa, lại cảm thấy như bị bóp nghẹt lại rồi.
Yên lặng một lúc, Phong Diên trút ra một hơi thở nặng nề rồi quay sang hỏi mẹ:
“Vậy rốt cuộc mẹ tới đây có chuyện gì?”
Đến đây, bà Khương đưa tay nhẹ nhàng xoa lưng an ủi con trai, dịu dàng nói:
“Rời xa Tiểu Niệm chắc con khó chịu lắm nhỉ? Thằng bé có lẽ sẽ không bao giờ quay lại nữa. Nhưng dù vậy, ta nghĩ con vẫn nên xốc lại tinh thần đi, đừng gây ảnh hưởng đến Bảo Bảo và công ty chứ?”
Bà Khương vừa nói xong câu đó, lập tức trong đầu Phong Diên liền hiện ra một chút nghi hoặc. Anh khó hiểu mà bật dậy, cau mày.
“Làm sao mẹ biết được chuyện này? Châu Tư Niệm, cậu ta gặp mẹ và kể ra tất cả rồi sao?”
“Không sai.” Vẻ mặt bà Khương lúc này lại trở nên nghiêm túc. “Đúng là thằng bé đã gặp và kể cho ta nghe tất cả. Kể cả chuyện quan hệ yêu đương của hai đứa không phải thật. Nhưng trước đó, người cho ta biết mọi chuyện đầu tiên lại chính là con trai con.”
Phong Diên phút chốc ngây người. Lúc này anh mới nhớ ra bản thân đã hoàn toàn quên mất con trai trong suốt khoảng thời gian khuỵ luỵ. Vậy mà khi Tư Niệm vẫn còn một chút tình cảm quan tâm tới chăm sóc nó, anh lại nói không cần một cách vô liêm sỉ vô cùng.
Bảo Bảo hai ngày qua hẳn là đã phải chịu đựng rất nhiều, không chỉ sự cô đơn mà còn cả sự sợ hãi. Càng nghĩ càng thấy tự trách. Tổn thương như thế trước kia anh không phải chưa từng trải, đáng lẽ bây giờ anh phải dễ dàng chợp mắt mà cho qua, phải cứng rắn hơn để bảo vệ và chăm sóc cho thằng bé. Rốt cuộc, anh lại phạm phải sai lầm năm đó. Trao đi sự tin tưởng để bị phản bội, không chỉ làm tổn thương chính mình mà còn làm tổn thương đến cả con trai.
Cảm giác tội lỗi, khó chịu lại đè nặng lên đầu anh. Đầu lại tiếp tục đau. Anh vò đầu như thể đầu anh sắp nổ tung đến nơi rồi vậy.
“Phong Diên, ta hỏi con một câu. Hãy trả lời đúng theo tình cảm mà trái tim con mách bảo. Đừng nói dối.”
Nhìn vẻ mặt của mẹ lại đột nhiên nghiêm trọng như vậy, Phong Diên đến giờ vẫn chưa hiểu lí do bà tới tận đây tìm anh là gì. Anh không trả lời, bà Khương vẫn tiếp tục nói:
“Con có chút tình cảm nào với Tiểu Niệm không? Ta muốn câu trả lời cụ thể hơn. Con có yêu Tiểu Niệm không? Giống như cách mà trước kia con đã từng yêu Tôn Tuệ Như ấy.”
Dù bà Khương nói chuyện bằng chất giọng vô cùng điềm đạm và nhỏ nhẹ, thế nhưng bà vừa dứt câu trong lòng Phong Diên lại có chút giật mình. Anh hoang mang quay sang hỏi bà:
“Tại sao mẹ lại hỏi như vậy?”
“Ta cho rằng nếu con không yêu thằng bé, con sẽ không tin tưởng nó nhiều đến mức bây giờ phải thất vọng suy sụp thế này. Con có phải không đơn giản chỉ đặt niềm tin vào Tư Niệm với tư cách là ông chủ và người làm thôi đúng không? Điều mà con hi vọng sau khi tiếp xúc với thằng bé một thời gian không phải chỉ là ở lại đây vì Bảo Bảo mà còn là vì con nữa đúng không? Thứ con mong muốn hẳn là một thứ tình cảm hoặc là một mối quan hệ trên mức ông chủ và người làm. Trả lời ta. Ta nói đúng không? Con chính là đã sớm phải lòng Châu Tư Niệm rồi đúng không?”
Lại một lần nữa, lời nói của mẹ trực tiếp khiến Phong Diên phải ngây người. Có vẻ như cho đến tận bây giờ anh mới nhận ra những tình cảm và hành động của bản thân đối với người bảo mẫu kia sớm đã vượt quá xa giới hạn. Tại sao anh lại đối với cậu như vậy? Tại sao sau khi biết cậu phản bội và rời đi anh lại đau khổ giống như lần Tôn Tuệ Như đã làm điều đó với anh? Thứ tình cảm đó rốt cuộc là sao? Không sai. Phong Diên quả nhiên cho rằng bản thân thực sự đã phạm phải sai lầm năm đó. Không chỉ dừng lại ở sự tin tưởng, anh lại vô tình phải lòng một người nữa để giờ phải nhận kết cục tương tự thế này.
“Hình như… đầu óc con có vấn đề rồi mẹ à. Trải qua chuyện của Tôn Tuệ Như, sau cùng con vẫn ngây thơ mà tiếp tục dính phải thứ gọi là “tình yêu” một lần nữa. Con có lẽ đã đối với Châu Tư Niệm cung giống như cách mà con đối với Tôn Tuệ Như khi trước. Con hình như thực sự… đã phải lòng tên nhóc thối đó rồi.”
Trái tim của một người đàn ông trưởng thành như Phong Diên vừa bình tĩnh lại một chút, bây giờ nhận ra nó lại rung động vì một người thêm một lần nữa, lại cảm thấy như bị bóp nghẹt lại rồi.