Chương 49: Chỉ quay lại một chút thôi
Bảo Bảo chỉ là một đứa trẻ. Một đứa trẻ 5 tuổi lại hiểu chuyện vô cùng. Gần hai ngày không được ăn uống gì, vậy mà nó lại chẳng kêu ca phàn nàn câu nào với người cha đang khốn khổ.
Nghe đứa cháu nội bé nhỏ nói như vậy, bà Khương trong lòng không khỏi xót xa. Bà biết rõ con trai thành ra như vậy là vì Tư Niệm, rất thương con nhưng vẫn không thể không trách con vì đã bỏ mặc cháu bà như thế.
Sau khi cúp máy, không nghĩ ngợi gì hết, bà lập tức gọi cho Tư Niệm, chỉ mong cậu có thể quay về một chút, vì bà chắc chắn giữa cậu và Phong Diên có hiểu lầm.
“Bác gái ạ?”
“Ừ, ta đây. Con có đang bận gì không?”
“Dạ không.”
“Vậy… quay về căn hộ của Phong Diên một chút được chứ?”
Nghe đến câu này, Tư Niệm lặng người. Cậu vẫn là không muốn quay lại nơi đó một lần nữa. Chỉ cần nghĩ đến một chút, lòng lại đau.
Biết rõ Tư Niệm đã rất đau khổ vì Phong Diên, để mà quay lại, chắc chắn là rất khó. Nhưng bà Khương không muốn cả hai cứ mãi đau lòng như thế, lại càng không muốn cả hai xa nhau dễ dàng thế này. Vốn dĩ bà có thể tự mình tới, mua đồ ăn cho Bảo Bảo và trấn an con trai, nhưng trong mắt bà đây chính là cơ hội để con trai và Tư Niệm giải quyết hiểu lầm với nhau. Suy cho cùng Phong Diên vẫn chưa biết vấn đề là gì, còn Tư Niệm thì chắc chắn là chưa nói.
Thấy Tư Niệm im lặng như thế, mặc dù biết rõ câu trả lời nhưng bà vẫn cố gắng nói thêm:
“Coi như là vì ta, vì Bảo Bảo được không? Cả thằng bé và Phong Diên bây giờ đều đang rất khốn khổ. Chỉ có con mới có thể khiến hai cha con nó hài lòng. Coi như ta xin con lần này, giúp ta, nhé?”
Cổ họng Tư Niệm nghẹn lại không thể phát ra thành tiếng. Bà Khương trước giờ vẫn luôn đối xử với cậu rất tốt, bây giờ bà thậm chí còn xuống nước cầu xin, cậu quả nhiên không biết nên từ chối thế nào. Hơn nữa, ngay từ khi rời đi cậu cũng vô cùng lo cho Bảo Bảo, nghe tin thằng bé đang chịu khổ, kì thực trong lòng cậu cũng muốn quay lại chăm sóc nó vô cùng.
“Con sẽ quay lại… chỉ một lát thôi. Dù sao bác cũng đã đối xử rất tốt với con, nên lần này con sẽ nghe lời bác.”
Lúc này, ở nhà, vì đã uống quá nhiều rượu nên Phong Diên đã sớm nằm gục xuống bàn. Còn Bảo Bảo thì vẫn ngồi yên, cố gắng chịu đựng cơn đói.
Bỗng, ngoài cửa vang lên một vài tiếng bíp, là tiếng ai đó đang bấm mật khẩu mở cửa căn hộ. Nhóc con có chút giật mình, ngẩng đầu lên căng mắt nhìn.
“Bảo Bảo à.”
“Ba nhỏ!”
Tư Niệm còn chưa kịp cởi giày bước vào nhà thằng bé đã lao như bay ra ôm chầm lấy cậu. Cảm giác như nó biết cậu sẽ quay lại nên đã ở đó chờ đợi từ lâu. Một luồng cảm xúc rất lớn dâng trào lên, lần đầu tiên cậu thấy Bảo Bảo vỡ òa mà khóc nấc trong lòng mình. Cùng với tiếng khóc nức nở, thằng bé thút thít cố gắng nói ra vài câu:
“Ba nhỏ đừng đi mà… Ba đừng bỏ con với ba lớn đi nữa… Con nhớ ba lắm! Con sẽ bảo ba lớn xin lỗi ba mà…”
Từng câu, từng chữ mà thằng bé thốt ra cùng tiếng khóc ấy như từng nhát dao đâm thẳng vào trái tim vốn đang rất đau của Tư Niệm. Cậu luôn nghĩ sau tất cả người bị tổn thương chỉ có cậu, không ngờ cậu lại quên mất đứa trẻ đang ôm chặt cậu trước mặt cũng bị tổn thương rất nhiều.
Nén lại cảm giác tội lỗi, Tư Niệm xoa đầu Bảo Bảo, nghẹn ngào nói bằng giọng dịu dàng:
“Bảo Bảo, chúng ta ăn cơm nào.”
Vào trong nhà, cảnh đầu tiên đập vào mắt cậu là cảnh Phong Diên với bộ quần áo xộc xệch, đầu tóc bơ phờ đang nằm gục trên bàn ăn cùng những chai rượu. Không có chút cảm xúc nào hết, cậu vẫn cứ thế mà ngồi cho Bảo Bảo ăn ở ngoài sofa.
“Ba nhỏ, ba sẽ không đi nữa đúng không? Ba sẽ không bỏ rơi con bà ba lớn nữa đúng không? Ba sẽ ở bên cạnh con và ba lớn thật lâu đúng chứ?”
“Thằng bé này từ bao giờ mà lại nói nhiều thế hả? Con đang đói mà không phải sao? Ăn nhiều vào.” Cùng với một nụ cười hiền từ, Tư Niệm vừa véo má nhóc con vừa nói. Thế nhưng cậu không biết nụ cười đó vậy mà lại khiến thằng bé tin rằng cậu sẽ không rời đi thêm lần nào.
Ngồi trong vòng tay cậu, Bảo Bảo ăn uống một cách ngon lành. Hai hôm nay nó cũng ngủ không đủ giấc gì, vậy nên ăn xong liền lăn ra, nằm trên đùi cậu ngủ.
Không gian rơi vào yên lặng. Lúc này cậu mới để ý từ lúc cậu bước vào tới giờ, căn nhà vẫn luôn tối om, chỉ le lói một vài tia sáng từ ngoài ban công, hai cha con Bảo Bảo và Phong Diên vẫn luôn sống trong không gian này suốt hai ngày trời? Nhìn đứa trẻ đang yên tâm ngủ say trong lòng mình, lại nhìn sang người đàn ông đang ngủ gục trên bàn một cách khổ sở, trong lòng Tư Niệm rõ ràng là có cảm xúc, nhưng lại không biết đó rốt cuộc là cảm xúc gì. Vô cùng khó tả.
Nghe đứa cháu nội bé nhỏ nói như vậy, bà Khương trong lòng không khỏi xót xa. Bà biết rõ con trai thành ra như vậy là vì Tư Niệm, rất thương con nhưng vẫn không thể không trách con vì đã bỏ mặc cháu bà như thế.
Sau khi cúp máy, không nghĩ ngợi gì hết, bà lập tức gọi cho Tư Niệm, chỉ mong cậu có thể quay về một chút, vì bà chắc chắn giữa cậu và Phong Diên có hiểu lầm.
“Bác gái ạ?”
“Ừ, ta đây. Con có đang bận gì không?”
“Dạ không.”
“Vậy… quay về căn hộ của Phong Diên một chút được chứ?”
Nghe đến câu này, Tư Niệm lặng người. Cậu vẫn là không muốn quay lại nơi đó một lần nữa. Chỉ cần nghĩ đến một chút, lòng lại đau.
Biết rõ Tư Niệm đã rất đau khổ vì Phong Diên, để mà quay lại, chắc chắn là rất khó. Nhưng bà Khương không muốn cả hai cứ mãi đau lòng như thế, lại càng không muốn cả hai xa nhau dễ dàng thế này. Vốn dĩ bà có thể tự mình tới, mua đồ ăn cho Bảo Bảo và trấn an con trai, nhưng trong mắt bà đây chính là cơ hội để con trai và Tư Niệm giải quyết hiểu lầm với nhau. Suy cho cùng Phong Diên vẫn chưa biết vấn đề là gì, còn Tư Niệm thì chắc chắn là chưa nói.
Thấy Tư Niệm im lặng như thế, mặc dù biết rõ câu trả lời nhưng bà vẫn cố gắng nói thêm:
“Coi như là vì ta, vì Bảo Bảo được không? Cả thằng bé và Phong Diên bây giờ đều đang rất khốn khổ. Chỉ có con mới có thể khiến hai cha con nó hài lòng. Coi như ta xin con lần này, giúp ta, nhé?”
Cổ họng Tư Niệm nghẹn lại không thể phát ra thành tiếng. Bà Khương trước giờ vẫn luôn đối xử với cậu rất tốt, bây giờ bà thậm chí còn xuống nước cầu xin, cậu quả nhiên không biết nên từ chối thế nào. Hơn nữa, ngay từ khi rời đi cậu cũng vô cùng lo cho Bảo Bảo, nghe tin thằng bé đang chịu khổ, kì thực trong lòng cậu cũng muốn quay lại chăm sóc nó vô cùng.
“Con sẽ quay lại… chỉ một lát thôi. Dù sao bác cũng đã đối xử rất tốt với con, nên lần này con sẽ nghe lời bác.”
Lúc này, ở nhà, vì đã uống quá nhiều rượu nên Phong Diên đã sớm nằm gục xuống bàn. Còn Bảo Bảo thì vẫn ngồi yên, cố gắng chịu đựng cơn đói.
Bỗng, ngoài cửa vang lên một vài tiếng bíp, là tiếng ai đó đang bấm mật khẩu mở cửa căn hộ. Nhóc con có chút giật mình, ngẩng đầu lên căng mắt nhìn.
“Bảo Bảo à.”
“Ba nhỏ!”
Tư Niệm còn chưa kịp cởi giày bước vào nhà thằng bé đã lao như bay ra ôm chầm lấy cậu. Cảm giác như nó biết cậu sẽ quay lại nên đã ở đó chờ đợi từ lâu. Một luồng cảm xúc rất lớn dâng trào lên, lần đầu tiên cậu thấy Bảo Bảo vỡ òa mà khóc nấc trong lòng mình. Cùng với tiếng khóc nức nở, thằng bé thút thít cố gắng nói ra vài câu:
“Ba nhỏ đừng đi mà… Ba đừng bỏ con với ba lớn đi nữa… Con nhớ ba lắm! Con sẽ bảo ba lớn xin lỗi ba mà…”
Từng câu, từng chữ mà thằng bé thốt ra cùng tiếng khóc ấy như từng nhát dao đâm thẳng vào trái tim vốn đang rất đau của Tư Niệm. Cậu luôn nghĩ sau tất cả người bị tổn thương chỉ có cậu, không ngờ cậu lại quên mất đứa trẻ đang ôm chặt cậu trước mặt cũng bị tổn thương rất nhiều.
Nén lại cảm giác tội lỗi, Tư Niệm xoa đầu Bảo Bảo, nghẹn ngào nói bằng giọng dịu dàng:
“Bảo Bảo, chúng ta ăn cơm nào.”
Vào trong nhà, cảnh đầu tiên đập vào mắt cậu là cảnh Phong Diên với bộ quần áo xộc xệch, đầu tóc bơ phờ đang nằm gục trên bàn ăn cùng những chai rượu. Không có chút cảm xúc nào hết, cậu vẫn cứ thế mà ngồi cho Bảo Bảo ăn ở ngoài sofa.
“Ba nhỏ, ba sẽ không đi nữa đúng không? Ba sẽ không bỏ rơi con bà ba lớn nữa đúng không? Ba sẽ ở bên cạnh con và ba lớn thật lâu đúng chứ?”
“Thằng bé này từ bao giờ mà lại nói nhiều thế hả? Con đang đói mà không phải sao? Ăn nhiều vào.” Cùng với một nụ cười hiền từ, Tư Niệm vừa véo má nhóc con vừa nói. Thế nhưng cậu không biết nụ cười đó vậy mà lại khiến thằng bé tin rằng cậu sẽ không rời đi thêm lần nào.
Ngồi trong vòng tay cậu, Bảo Bảo ăn uống một cách ngon lành. Hai hôm nay nó cũng ngủ không đủ giấc gì, vậy nên ăn xong liền lăn ra, nằm trên đùi cậu ngủ.
Không gian rơi vào yên lặng. Lúc này cậu mới để ý từ lúc cậu bước vào tới giờ, căn nhà vẫn luôn tối om, chỉ le lói một vài tia sáng từ ngoài ban công, hai cha con Bảo Bảo và Phong Diên vẫn luôn sống trong không gian này suốt hai ngày trời? Nhìn đứa trẻ đang yên tâm ngủ say trong lòng mình, lại nhìn sang người đàn ông đang ngủ gục trên bàn một cách khổ sở, trong lòng Tư Niệm rõ ràng là có cảm xúc, nhưng lại không biết đó rốt cuộc là cảm xúc gì. Vô cùng khó tả.