Chương 33: Cảm giác trống vắng
Sáng hôm sau, Phong Diên thức dậy, vừa ra ngoài đã thấy căn phòng yên lặng trống trơn. Tư Niệm đâu? Tại sao hôm nay anh lại không thấy cậu đang loay hoay trong bếp như mọi ngày nữa? Bấy giờ anh mới đề ý, trên bàn từ khi nào đã xuất hiện hai đĩa cơm chiên trứng, một ly cà phê và một ly nước ép rồi.
Hai đĩa cơm này quả thực là quá quen thuộc rồi. Là món ăn đầu tiên mà cậu làm cho anh và Bảo Bảo. Tên nhóc Tư Niệm này vậy mà lại thật bất cẩn. Cậu lại quen tay trang trí cả đĩa cơm của Phong Diên giống của Bảo Bảo rồi.
Ngoài những thứ đó, trên bàn còn có một tờ giấy note: “Đây là bữa sáng của hôm nay nhé! Tôi pha cả cà phê và nước ép, nếu anh không thích nước ép, cứ việc đổ đi.”
Đảo mắt nhìn quanh, trên tủ lạnh lại có một tờ như thế nữa: “Tôi đã mua đầy đủ nguyên liệu rồi nhé! Nhờ anh nhắc người mới là không cần mua thêm nữa đâu.”
Không chỉ vậy, trên ngăn tủ đựng ly cũng có. “Những chiếc ly cũ của anh tôi chưa vứt đi đâu. Chúng đều ở đây. Nếu anh không thích những chiếc ly tôi mua, cứ bỏ đi nhé!”
Phong Diên dường như đã nhận ra điều gì đó. Anh bỗng nhiên có chút hoảng hốt, vội vàng chạy vào phòng mở tủ ra xem. Quả nhiên, một nửa chiếc tủ của anh đã hoàn toàn trống trơn. Tư Niệm đã âm thầm dọn đồ và rời đi từ sớm. Không hiểu sao sau khi cậu đi rồi anh lại cảm thấy căn hộ của mình thật trống vắng. Trước kia anh vẫn luôn sống trong sự trốn vắng thế này sao?
“Ba nhỏ…” Nghe tiếng Bảo Bảo, anh giật mình quay ra. Thằng bé đã dậy từ khi nào và bây giờ đang đứng trước cửa phòng anh. Đôi mắt tròn xoe ngó nghiêng một lúc. Ngay cả thằng bé cũng dường như nhận ra điều gì đó. Nó lập tức chạy khắp nhà, miệng không ngừng gọi: “Ba nhỏ! Ba nhỏ ơi!”
Vậy là Tư Niệm chính thức bước ra khỏi cuộc sống của anh và con trai anh từ ngày hôm nay. Anh sẽ không bao giờ được nghe giọng và nhìn thấy hình bóng cậu lần nào nữa. Cảm giác này cũng thật quen quá. Anh có phải đã từng có cảm giác này trước kia rồi?
Sau khi anh giải thích rằng Tư Niệm đã nghỉ việc và sẽ không quay lại nữa rồi, Bảo Bảo từ lúc đó mặt vô cùng buồn, cũng không mở miệng nói câu nào nữa. Thằng bé chỉ ngồi lì trên sofa cả ngày cùng cuốn tập vẽ. Nó vẽ thứ gì đó mà đến anh cũng chẳng hiểu là gì.
Bữa sáng trên bàn hôm nay không ngon. Không phải do Tư Niệm nấu tệ đi, mà là do cả Bảo Bảo và Phong Diên đều không có tâm trạng. Ăn sáng xong rồi, Phong Diên bất giác nhìn sang ly cà phê bên cạnh. Không biết vì lí do gì, anh lại đem nó đổ đi. Thực ra từ khi cậu tới anh đã không còn muốn uống cà phê, nước ép đã trở thành thức uống mà anh thích nhất. Anh cũng dứt khoát vứt đi bộ ly cũ trong khi anh đã từng nói không cho phép cậu thế những chiếc ly mới vào. Phong Diên vậy mà lại luôn nói những lời trái với suy nghĩ của mình. Cả những lời nói với cậu đêm qua cũng vậy.
Thế rồi, 1 tháng đã trôi qua. Mọi thứ gần như đã trở về quỹ đạo cũ. Phong Diên đã thuê bảo mẫu mới, nhưng vì anh thường xuyên trách móc và khó chịu, cùng với sự cứng đầu của Bảo Bảo, cậu ta cũng đã nghỉ việc rồi. Chẳng lẽ người chịu đựng được sự khó chịu của anh chỉ có mình Tư Niệm? Không thể. Cậu bây giờ đã không còn là “người” của anh nữa rồi.
Từ ngày Tư Niệm rời đi, Bảo Bảo không mở miệng nói một lời nào nữa. Phong Diên cũng ngày đêm vùi đầu vào công việc, thời gian dành cho thằng bé cũng không có nhiều.
Tư Niệm thì lại trở về làm những công việc lặt vặt khi trước. Cậu lại quay về sống trong căn trọ chật chội tồi tàn trước kia. Mặc dù trong lòng vẫn khá lo lắng cho Bảo Bảo và Phong Diên, nhưng cậu biết bản thân sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
Bảo Bảo nhìn đĩa cơm chiên đã bị cháy mắt một nửa do Phong Diên làm, mặt liền nhăn lại. Ngay cả Phong Diên cũng phải bất lực. Sau khi Tư Niệm rời đi anh mới phát hiện bản thân ngoài làm mấy công việc của công ty thì chẳng thể làm được gì.
Đang định ra ngoài mua đồ ăn sẵn về, anh bỗng nghe tiếng chuông cửa. Trước giờ ngoài ba mẹ và một số người bảo mẫu đã nghỉ việc, chưa từng có người nào khác tới nhà của anh. Không hiểu sao, trong thoáng chốc anh lại mong người đang bấm chuông ngoài kia là Tư Niệm. Bản thân còn chưa kịp ra mở cửa, Bảo Bảo đã nhanh nhảu chạy ra. Nhóc con này có lẽ cũng đang mong chờ như anh. Nhưng người bên ngoài kia không phải là Tư Niệm.
“Cậu là người quen của Châu Tư Niệm ở tiệc sinh nhật của ba tôi?” Phong Diên khó hiểu nhướn một bên mày lên. Anh không hiểu tại sao tên này lại biết nhà mình mà tới đây tìm gặp.
“Phải. Tôi là Đoàn Chí Cường.”
“Tôi biết rồi.”
“Dạo này tôi không liên lạc được với Tư Niệm, không biết em ấy có ở nhà không?”
“Cậu tới đây tìm Châu Tư Niệm? Cậu ta không ở đây. Đã chuyển đi rồi.”
Đoàn Chí Cường nghe đến đây có chút ngượng ngùng.
“Vậy, xin lỗi, làm phiền anh rồi.”
Ngay khoảnh khắc Đoàn Chí Cường định quay lưng rời đi, Phong Diên đột nhiên lên tiếng:
“Chờ đã.”
Hai đĩa cơm này quả thực là quá quen thuộc rồi. Là món ăn đầu tiên mà cậu làm cho anh và Bảo Bảo. Tên nhóc Tư Niệm này vậy mà lại thật bất cẩn. Cậu lại quen tay trang trí cả đĩa cơm của Phong Diên giống của Bảo Bảo rồi.
Ngoài những thứ đó, trên bàn còn có một tờ giấy note: “Đây là bữa sáng của hôm nay nhé! Tôi pha cả cà phê và nước ép, nếu anh không thích nước ép, cứ việc đổ đi.”
Đảo mắt nhìn quanh, trên tủ lạnh lại có một tờ như thế nữa: “Tôi đã mua đầy đủ nguyên liệu rồi nhé! Nhờ anh nhắc người mới là không cần mua thêm nữa đâu.”
Không chỉ vậy, trên ngăn tủ đựng ly cũng có. “Những chiếc ly cũ của anh tôi chưa vứt đi đâu. Chúng đều ở đây. Nếu anh không thích những chiếc ly tôi mua, cứ bỏ đi nhé!”
Phong Diên dường như đã nhận ra điều gì đó. Anh bỗng nhiên có chút hoảng hốt, vội vàng chạy vào phòng mở tủ ra xem. Quả nhiên, một nửa chiếc tủ của anh đã hoàn toàn trống trơn. Tư Niệm đã âm thầm dọn đồ và rời đi từ sớm. Không hiểu sao sau khi cậu đi rồi anh lại cảm thấy căn hộ của mình thật trống vắng. Trước kia anh vẫn luôn sống trong sự trốn vắng thế này sao?
“Ba nhỏ…” Nghe tiếng Bảo Bảo, anh giật mình quay ra. Thằng bé đã dậy từ khi nào và bây giờ đang đứng trước cửa phòng anh. Đôi mắt tròn xoe ngó nghiêng một lúc. Ngay cả thằng bé cũng dường như nhận ra điều gì đó. Nó lập tức chạy khắp nhà, miệng không ngừng gọi: “Ba nhỏ! Ba nhỏ ơi!”
Vậy là Tư Niệm chính thức bước ra khỏi cuộc sống của anh và con trai anh từ ngày hôm nay. Anh sẽ không bao giờ được nghe giọng và nhìn thấy hình bóng cậu lần nào nữa. Cảm giác này cũng thật quen quá. Anh có phải đã từng có cảm giác này trước kia rồi?
Sau khi anh giải thích rằng Tư Niệm đã nghỉ việc và sẽ không quay lại nữa rồi, Bảo Bảo từ lúc đó mặt vô cùng buồn, cũng không mở miệng nói câu nào nữa. Thằng bé chỉ ngồi lì trên sofa cả ngày cùng cuốn tập vẽ. Nó vẽ thứ gì đó mà đến anh cũng chẳng hiểu là gì.
Bữa sáng trên bàn hôm nay không ngon. Không phải do Tư Niệm nấu tệ đi, mà là do cả Bảo Bảo và Phong Diên đều không có tâm trạng. Ăn sáng xong rồi, Phong Diên bất giác nhìn sang ly cà phê bên cạnh. Không biết vì lí do gì, anh lại đem nó đổ đi. Thực ra từ khi cậu tới anh đã không còn muốn uống cà phê, nước ép đã trở thành thức uống mà anh thích nhất. Anh cũng dứt khoát vứt đi bộ ly cũ trong khi anh đã từng nói không cho phép cậu thế những chiếc ly mới vào. Phong Diên vậy mà lại luôn nói những lời trái với suy nghĩ của mình. Cả những lời nói với cậu đêm qua cũng vậy.
Thế rồi, 1 tháng đã trôi qua. Mọi thứ gần như đã trở về quỹ đạo cũ. Phong Diên đã thuê bảo mẫu mới, nhưng vì anh thường xuyên trách móc và khó chịu, cùng với sự cứng đầu của Bảo Bảo, cậu ta cũng đã nghỉ việc rồi. Chẳng lẽ người chịu đựng được sự khó chịu của anh chỉ có mình Tư Niệm? Không thể. Cậu bây giờ đã không còn là “người” của anh nữa rồi.
Từ ngày Tư Niệm rời đi, Bảo Bảo không mở miệng nói một lời nào nữa. Phong Diên cũng ngày đêm vùi đầu vào công việc, thời gian dành cho thằng bé cũng không có nhiều.
Tư Niệm thì lại trở về làm những công việc lặt vặt khi trước. Cậu lại quay về sống trong căn trọ chật chội tồi tàn trước kia. Mặc dù trong lòng vẫn khá lo lắng cho Bảo Bảo và Phong Diên, nhưng cậu biết bản thân sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
Bảo Bảo nhìn đĩa cơm chiên đã bị cháy mắt một nửa do Phong Diên làm, mặt liền nhăn lại. Ngay cả Phong Diên cũng phải bất lực. Sau khi Tư Niệm rời đi anh mới phát hiện bản thân ngoài làm mấy công việc của công ty thì chẳng thể làm được gì.
Đang định ra ngoài mua đồ ăn sẵn về, anh bỗng nghe tiếng chuông cửa. Trước giờ ngoài ba mẹ và một số người bảo mẫu đã nghỉ việc, chưa từng có người nào khác tới nhà của anh. Không hiểu sao, trong thoáng chốc anh lại mong người đang bấm chuông ngoài kia là Tư Niệm. Bản thân còn chưa kịp ra mở cửa, Bảo Bảo đã nhanh nhảu chạy ra. Nhóc con này có lẽ cũng đang mong chờ như anh. Nhưng người bên ngoài kia không phải là Tư Niệm.
“Cậu là người quen của Châu Tư Niệm ở tiệc sinh nhật của ba tôi?” Phong Diên khó hiểu nhướn một bên mày lên. Anh không hiểu tại sao tên này lại biết nhà mình mà tới đây tìm gặp.
“Phải. Tôi là Đoàn Chí Cường.”
“Tôi biết rồi.”
“Dạo này tôi không liên lạc được với Tư Niệm, không biết em ấy có ở nhà không?”
“Cậu tới đây tìm Châu Tư Niệm? Cậu ta không ở đây. Đã chuyển đi rồi.”
Đoàn Chí Cường nghe đến đây có chút ngượng ngùng.
“Vậy, xin lỗi, làm phiền anh rồi.”
Ngay khoảnh khắc Đoàn Chí Cường định quay lưng rời đi, Phong Diên đột nhiên lên tiếng:
“Chờ đã.”