Chương 17: Cuộc gặp gỡ tình cờ
Đối với Tư Niệm mà nói, lại 1 tháng nữa trôi qua một cách êm đềm. Nhưng trong suốt 1 tháng này, những ngày mà Phong Diên được nghỉ cậu đều xin phép anh cho tới bệnh viện chăm sóc mẹ. Vì bệnh tình của mẹ càng ngày càng nặng, cậu nghĩ bản thân nên ở bên cạnh mẹ nhiều hơn.
Hôm nay vốn là một ngày nghỉ của Phong Diên, Tư Niệm đã ra ngoài từ lâu, như mọi lần thì cậu đều đi đến tận tối. Cứ tưởng rằng hôm nay anh cũng sẽ có một ngày nghỉ trọn vẹn như mọi lần, không ngờ đến 3 giờ chiều thư kí thân cận của anh lại đột nhiên gọi tới. Vì công ty có việc đột suất, Tư Niệm lại đang đi vắng, không còn cách nào khác Phong Diên chỉ đành đưa Bảo Bảo về nhà, nhờ mẹ trông nom hộ.
Cho đến tận 7 giờ tối Tư Niệm mới từ trong bệnh viện đi ra. Cậu vừa định về nhà thì điện thoại trên tay chợt đổ chuông.
“Alo, tôi là Châu Tư Niệm đây.”
“Châu Tư Niệm.” Là giọng của ông chủ của quán bar mà trước kia cậu từng làm “Sao mấy tháng nay không thấy đi làm vậy nhóc? Tìm được việc mới rồi sao?”
Nghe đến đây cậu mới sực nhớ ra. Sau khi nhận việc bảo mẫu ở nhà Phong Diên được vài hôm, những chỗ làm thêm lặt vặt khác cậu đều đã xin nghỉ, chỉ quên mất chỗ này.
“Vâng, lương của công việc mới có lẽ sẽ đủ để tôi trả chi phí phẫu thuật cho mẹ. Xin lỗi vì đã quên báo trước nhé, chú Han!”
“Thằng nhóc thối tha nhà cậu! Tôi ở đây ưu tiên, quan tâm cậu đến nhường nào, vậy mà bây giờ nghỉ làm rồi, một câu cũng quên báo với tôi như vậy đấy!”
Ở phía bên này Tư Niệm chỉ thể cười trừ một tiếng. Quan hệ của cậu và ông chú này có vẻ đã tốt từ lâu.
“Thôi được rồi! Như vậy cũng tốt. Tôi thì không có nhiều tiền trả cho cậu đủ để cậu lo phẫu thuật cho mẹ, nhưng mà lương mấy tháng vừa rồi của cậu tôi cũng không định ăn quỵt của cậu đâu. Tới đây một chuyến đi, chờ ở quầy bartender, tôi đang ở ngoài công chuyện một chút, lát về liền.”
Dù sao thì bây giờ cậu cũng tiện đang ở ngoài, Bảo Bảo ở nhà cũng đã có Phong Diên rồi, không nghĩ nhiều cậu liền đồng ý với quán bar đó một chuyến.
Quán bar ở trong một hẻm nhỏ, cách bệnh viện chỗ mẹ cậu chữa trị cũng không đáng là bao. Chỉ có điều khi trước cậu làm ở đây hầu như chỉ thấy những người ăn chơi bình thường ghé qua, chưa từng thấy ô tô đậu trước hẻm. Vậy mà lần này quay về, trước hẻm lại có đến tận 2 chiếc xe xịn, cậu thiết nghĩ có lẽ công việc làm ăn ông chủ đã đi lên rồi.
Tư Niệm mở cửa bước vào, theo lời chú Han, cậu chỉ ngồi ở quầy bartender chờ chú. Nhìn chàng trai trong quầy lạ hoắc, có lẽ người anh em khi trước làm cùng cậu cũng đã nghỉ rồi.
Tư Niệm còn chưa kịp gọi gì, bỗng nhiên một người phụ nữ trông khá sexy xuất hiện trước mắt. Người phụ nữ nhìn chằm chằm cậu một lát rồi lên tiếng: “Người mới đúng không?”
“Vâng?”
Tư Niệm trong khi vẫn đang ngơ ngác chưa kịp hiểu gì đã đột nhiên bị người phụ nữ cầm tay kéo đi. Cậu muốn giải thích với cô nhưng âm thanh trong này quá ồn nên dường như không có từ nào lọt được vào tai cô hết.
Tư Niệm bị đưa đến một căn phòng như phòng trang điểm của người nổi tiếng trước khi ra sân khấu. Cũng có khá nhiều người ở đó, cả nam cả nữ đều đang được trang điểm rất tận tâm.
“Này cô ơi, tôi không…” Tư Niệm vừa quay sang định tranh thủ giải thích với người phụ nữ kia, không ngờ cô ta còn không thèm nghe, trực tiếp chặn họng cậu lại.
“Im miệng! Đừng nói nhiều. Cậu nghĩ bây giờ cậu còn thời gian để nói chuyện sao?”
Nói rồi, cô ta lập tức kéo cậu tới bên một bàn trang điểm, gọi đại một người đang đứng đó, nói một cách nhanh chóng: “Làm cho thằng nhóc này đi. Không cần đậm quá đâu, đừng làm mất vẻ ngây thơ của nó.”
Dứt câu người phụ nữ đó liền rời đi trong chớp mắt. Tư Niệm lúng túng định nói cho người đang trang điểm cho mình biết, nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng cô ta đã sẵng giọng: “Ngồi im!”
Chưa dừng lại ở đó, người thợ trang điểm cho cậu sau khi làm xong thì đột nhiên lột áo cậu ra. Ở đây nhiều người thế này Tư Niệm ngại ngùng liền đưa tay che mình lại.
“Cô làm gì vậy?”
Tất cả đều không cho cậu một cơ hội giải thích. Cô gái đó ném cho cậu một bộ đồ khác, giục cậu thay vào rồi cầm áo cậu rời đi. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra với cậu đây? Tư Niệm mặc dù không muốn nhưng cậu cũng không thể ra ngoài với bộ dạng này, đành vào phòng thay đồ mặc bộ đồ mà cô gái kia vừa ném cho.
Sau khi thay đồ xong Tư Niệm lại càng hoang mang hơn. Bộ đồ mà cậu mặc bây giờ thực sự là quá kì cục rồi. Không phải là đồ dành cho phụ nữ sao? Nhìn loại vải thì có vẻ là vải may đồ của nhân viên phục vụ, nhưng thiết kế lại hở hang vô cùng. Là một chiếc váy liền, phần trên chỉ có cổ áo vòng xuống, hoàn toàn không có hai tay áo hai bên. Bên dưới thì chỉ ngắn ngang đùi, thậm chí lại còn bó sát.
Tư Niệm ngại ngùng không dám ra ngoài, thế nhưng bên ngoài lại đột nhiên có tiếng gọi: “Này! Thay xong chưa?”
Tư Niệm lúng túng, ấp úng vài câu: “Tôi… bộ đồ này không được đâu. Trả lại áo cho tôi.”
Không nói một lời nào cả, người thợ trang điểm bên ngoài lập tức vén rèm xông vào, nhanh chóng kẹp lên tóc cậu hai chiếc tai thỏ màu trắng, sau đó liền quay cậu ra đằng sau, gắn một cục bông tròn vào giữa mông cậu. Chưa chịu dừng lại, cô ta còn bắt cậu phải đeo tất lưới, nếu không sẽ không cho ra ngoài.
Cuối cùng, khi người phụ nữ ban đầu quay trở lại, cậu cùng một vài người nữa bị cô ta đưa tới một bàn rượu. Đến bây giờ cậu mới hiểu, bản thân đã bị hiểu lầm là nhân viên phục vụ nên mới dẫn đến tình cảnh như bây giờ.
Châu Tư Niệm vô cùng xấu hổ nhưng chẳng thể làm gì. Cậu căn bản là chưa từng mặc những thứ như này bao giờ. Cho đến khi khe khẽ ngẩng đầu lên thì cậu chợt sững người khi thấy Lâm Phong Diên vậy mà lại đang ngồi ở chiếc bàn trước mắt. Chẳng phải anh ta đang ở nhà chăm sóc Bảo Bảo thay cậu sao?
Rất nhanh Phong Diên cũng nhận ra, một trong những nhân viên mà đối tác của anh vừa gọi ra không ai khác lại chính là Châu Tư Niệm. Anh tròn mắt nhìn cậu, có lẽ bây giờ anh cũng đang không hiểu, không biết tại sao giờ này cậu lại ở đây.
Hôm nay vốn là một ngày nghỉ của Phong Diên, Tư Niệm đã ra ngoài từ lâu, như mọi lần thì cậu đều đi đến tận tối. Cứ tưởng rằng hôm nay anh cũng sẽ có một ngày nghỉ trọn vẹn như mọi lần, không ngờ đến 3 giờ chiều thư kí thân cận của anh lại đột nhiên gọi tới. Vì công ty có việc đột suất, Tư Niệm lại đang đi vắng, không còn cách nào khác Phong Diên chỉ đành đưa Bảo Bảo về nhà, nhờ mẹ trông nom hộ.
Cho đến tận 7 giờ tối Tư Niệm mới từ trong bệnh viện đi ra. Cậu vừa định về nhà thì điện thoại trên tay chợt đổ chuông.
“Alo, tôi là Châu Tư Niệm đây.”
“Châu Tư Niệm.” Là giọng của ông chủ của quán bar mà trước kia cậu từng làm “Sao mấy tháng nay không thấy đi làm vậy nhóc? Tìm được việc mới rồi sao?”
Nghe đến đây cậu mới sực nhớ ra. Sau khi nhận việc bảo mẫu ở nhà Phong Diên được vài hôm, những chỗ làm thêm lặt vặt khác cậu đều đã xin nghỉ, chỉ quên mất chỗ này.
“Vâng, lương của công việc mới có lẽ sẽ đủ để tôi trả chi phí phẫu thuật cho mẹ. Xin lỗi vì đã quên báo trước nhé, chú Han!”
“Thằng nhóc thối tha nhà cậu! Tôi ở đây ưu tiên, quan tâm cậu đến nhường nào, vậy mà bây giờ nghỉ làm rồi, một câu cũng quên báo với tôi như vậy đấy!”
Ở phía bên này Tư Niệm chỉ thể cười trừ một tiếng. Quan hệ của cậu và ông chú này có vẻ đã tốt từ lâu.
“Thôi được rồi! Như vậy cũng tốt. Tôi thì không có nhiều tiền trả cho cậu đủ để cậu lo phẫu thuật cho mẹ, nhưng mà lương mấy tháng vừa rồi của cậu tôi cũng không định ăn quỵt của cậu đâu. Tới đây một chuyến đi, chờ ở quầy bartender, tôi đang ở ngoài công chuyện một chút, lát về liền.”
Dù sao thì bây giờ cậu cũng tiện đang ở ngoài, Bảo Bảo ở nhà cũng đã có Phong Diên rồi, không nghĩ nhiều cậu liền đồng ý với quán bar đó một chuyến.
Quán bar ở trong một hẻm nhỏ, cách bệnh viện chỗ mẹ cậu chữa trị cũng không đáng là bao. Chỉ có điều khi trước cậu làm ở đây hầu như chỉ thấy những người ăn chơi bình thường ghé qua, chưa từng thấy ô tô đậu trước hẻm. Vậy mà lần này quay về, trước hẻm lại có đến tận 2 chiếc xe xịn, cậu thiết nghĩ có lẽ công việc làm ăn ông chủ đã đi lên rồi.
Tư Niệm mở cửa bước vào, theo lời chú Han, cậu chỉ ngồi ở quầy bartender chờ chú. Nhìn chàng trai trong quầy lạ hoắc, có lẽ người anh em khi trước làm cùng cậu cũng đã nghỉ rồi.
Tư Niệm còn chưa kịp gọi gì, bỗng nhiên một người phụ nữ trông khá sexy xuất hiện trước mắt. Người phụ nữ nhìn chằm chằm cậu một lát rồi lên tiếng: “Người mới đúng không?”
“Vâng?”
Tư Niệm trong khi vẫn đang ngơ ngác chưa kịp hiểu gì đã đột nhiên bị người phụ nữ cầm tay kéo đi. Cậu muốn giải thích với cô nhưng âm thanh trong này quá ồn nên dường như không có từ nào lọt được vào tai cô hết.
Tư Niệm bị đưa đến một căn phòng như phòng trang điểm của người nổi tiếng trước khi ra sân khấu. Cũng có khá nhiều người ở đó, cả nam cả nữ đều đang được trang điểm rất tận tâm.
“Này cô ơi, tôi không…” Tư Niệm vừa quay sang định tranh thủ giải thích với người phụ nữ kia, không ngờ cô ta còn không thèm nghe, trực tiếp chặn họng cậu lại.
“Im miệng! Đừng nói nhiều. Cậu nghĩ bây giờ cậu còn thời gian để nói chuyện sao?”
Nói rồi, cô ta lập tức kéo cậu tới bên một bàn trang điểm, gọi đại một người đang đứng đó, nói một cách nhanh chóng: “Làm cho thằng nhóc này đi. Không cần đậm quá đâu, đừng làm mất vẻ ngây thơ của nó.”
Dứt câu người phụ nữ đó liền rời đi trong chớp mắt. Tư Niệm lúng túng định nói cho người đang trang điểm cho mình biết, nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng cô ta đã sẵng giọng: “Ngồi im!”
Chưa dừng lại ở đó, người thợ trang điểm cho cậu sau khi làm xong thì đột nhiên lột áo cậu ra. Ở đây nhiều người thế này Tư Niệm ngại ngùng liền đưa tay che mình lại.
“Cô làm gì vậy?”
Tất cả đều không cho cậu một cơ hội giải thích. Cô gái đó ném cho cậu một bộ đồ khác, giục cậu thay vào rồi cầm áo cậu rời đi. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra với cậu đây? Tư Niệm mặc dù không muốn nhưng cậu cũng không thể ra ngoài với bộ dạng này, đành vào phòng thay đồ mặc bộ đồ mà cô gái kia vừa ném cho.
Sau khi thay đồ xong Tư Niệm lại càng hoang mang hơn. Bộ đồ mà cậu mặc bây giờ thực sự là quá kì cục rồi. Không phải là đồ dành cho phụ nữ sao? Nhìn loại vải thì có vẻ là vải may đồ của nhân viên phục vụ, nhưng thiết kế lại hở hang vô cùng. Là một chiếc váy liền, phần trên chỉ có cổ áo vòng xuống, hoàn toàn không có hai tay áo hai bên. Bên dưới thì chỉ ngắn ngang đùi, thậm chí lại còn bó sát.
Tư Niệm ngại ngùng không dám ra ngoài, thế nhưng bên ngoài lại đột nhiên có tiếng gọi: “Này! Thay xong chưa?”
Tư Niệm lúng túng, ấp úng vài câu: “Tôi… bộ đồ này không được đâu. Trả lại áo cho tôi.”
Không nói một lời nào cả, người thợ trang điểm bên ngoài lập tức vén rèm xông vào, nhanh chóng kẹp lên tóc cậu hai chiếc tai thỏ màu trắng, sau đó liền quay cậu ra đằng sau, gắn một cục bông tròn vào giữa mông cậu. Chưa chịu dừng lại, cô ta còn bắt cậu phải đeo tất lưới, nếu không sẽ không cho ra ngoài.
Cuối cùng, khi người phụ nữ ban đầu quay trở lại, cậu cùng một vài người nữa bị cô ta đưa tới một bàn rượu. Đến bây giờ cậu mới hiểu, bản thân đã bị hiểu lầm là nhân viên phục vụ nên mới dẫn đến tình cảnh như bây giờ.
Châu Tư Niệm vô cùng xấu hổ nhưng chẳng thể làm gì. Cậu căn bản là chưa từng mặc những thứ như này bao giờ. Cho đến khi khe khẽ ngẩng đầu lên thì cậu chợt sững người khi thấy Lâm Phong Diên vậy mà lại đang ngồi ở chiếc bàn trước mắt. Chẳng phải anh ta đang ở nhà chăm sóc Bảo Bảo thay cậu sao?
Rất nhanh Phong Diên cũng nhận ra, một trong những nhân viên mà đối tác của anh vừa gọi ra không ai khác lại chính là Châu Tư Niệm. Anh tròn mắt nhìn cậu, có lẽ bây giờ anh cũng đang không hiểu, không biết tại sao giờ này cậu lại ở đây.