Chương 14: Đưa Bảo Bảo đi chơi
Vì cảm thấy có lỗi, Phong Diên chỉ đành đồng ý với con trai. Không chỉ Bảo Bảo mà cả Tư Niệm nhận được sự đồng ý của anh cũng đều rất vui, cả hai đều rất hào hứng.
Như đã hứa, ngày mai cuối tuần Phong Diên được nghỉ sẽ đưa Tư Niệm và Bảo Bảo đi chơi. Thời tiết không lạnh là bao, chỉ se se, vậy nên Tư Niệm quyết định mặc cho nhóc con bộ đồ con gà dễ thương để đi sở thú.
Quả nhiên, đi khắp một vòng sở thú, được thấy tận mắt biết bao nhiêu loài động vật, Bảo Bảo rất vui. Tư Niệm lúc nào cũng dắt tay nhóc con đi phía trước, vui vẻ trò chuyện cùng thằng bé, còn papa của nó thì chỉ đi đằng sau, nhìn hai người cười đùa không rời mắt.
Trong sở thú còn có khu vui chơi nhỏ dành cho trẻ em. Thấy Bảo Bảo đứng đó nhìn một lúc lâu Tư Niệm biết ngay là thằng bé cũng muốn chơi thử. Cậu quay người lại, thấy Phong Diên đang đứng dựa cột bấm điện thoại liền lon ton chạy tới, khẽ kéo nhẹ tay áo anh.
“Phong Diên, có thể cho Bảo Bảo chơi thử một vòng được không? Thằng bé có vẻ… rất thích.”
Nghe đến đây, Phong Diên cất điện thoại đi, chăm chú nhìn quanh khu vui chơi một lượt.
“Được. Chú ý an toàn.”
Nhận được câu trả lời Tư Niệm lập tức tỏ vẻ vui mừng, hí hửng chạy đến bên Bảo Bảo: “Nào, chúng ta vào chơi!”
Cứ tưởng rằng chơi xong một vòng khu vui chơi này rồi Bảo Bảo sẽ chịu về nhà. Không ngờ, vừa từ khu vui chơi bước ra Bảo Bảo đã đưa tấm bảng của mình lên trước mặt papa cùng ánh mắt lấp lánh.
“Ba lớn, Bảo Bảo muốn đi thuỷ cung.”
Đọc xong, Phong Diên lại thở dài một hơi, bất lực đưa mắt nhìn sang Tư Niệm. Cậu lúc này vừa chạm mắt anh liền quay ngoắt đầu đi, tỏ vẻ ngây thơ vô tội. Nhưng rồi Phong Diên vẫn cam tâm đáp ứng mong muốn của Bảo Bảo. Rời khỏi sở thú anh lại lái xe đưa Tư Niệm và Bảo Bảo tới thuỷ cung.
Ở đây ngoài Bảo Bảo ra Tư Niệm cũng rất vui, điện thoại cầm theo chụp biết bao nhiêu là ảnh. Cậu thậm chí còn vô tư chụp cả cùng Phong Diên trong những lúc anh không để ý.
“Phong Diên à, tôi mua kem cho Bảo Bảo được không?”
“Trời lạnh thế này không được ăn kem.”
“Cũng đâu có lạnh lắm đâu.”
Nói xong, không kịp để Phong Diên trả lời, Tư Niệm đã dắt Bảo Bảo chạy vụt đi, đến chỗ quầy kem gần đó. Anh vốn muốn mặc kệ hai người họ như thế, nhưng trong khi đang bấm điện thoại, chợt một cây kem xuất hiện trước mặt anh.
“Này, cho anh.” Tư Niệm hồn nhiên vừa ăn kem của mình vừa nhìn anh vừa nói. Vậy mà Phong Diên lại lạnh lùng quay đi đáp: “Tôi không ăn.”
Mặc dù biết là anh không thích đồ ngọt nhưng cậu vẫn mua cho anh, vì cậu sợ rằng anh thấy cậu và Bảo Bảo chơi vui như thế trong lòng sẽ bị tủi thân đôi chút.
“Thôi nào, dù sao thì tôi cũng đã mua cho anh rồi. Tại sao tấm lòng của anh còn lạnh hơn cả cây kem này thế chứ…”
Nghe thế, bất đắc dĩ Phong Diên chỉ đành nhận lấy. Anh chỉ là không thích đồ ngọt, cũng không phải là không ăn được, hơn nữa, thấy Tư Niệm và con trai ăn ngon như vậy, anh căn bản cũng muốn thử xem mùi vị ra sao.
Thấy Phong Diên cuối cùng cũng chịu ăn, Tư Niệm và Bảo Bảo nhìn nhau cười tít mắt.
“Thế nào? Ngon chứ?” Tư Niệm nhìn anh tò mò hỏi. Anh ăn thử vài miếng xong lại nhìn cậu cau mày.
“Không ngon chút nào.”
Lúc này Tư Niệm phát hiện bên khoé miệng Phong Diên còn dính một chút kem. Không muốn mọi người đi qua chỉ trỏ rồi cười cợt anh, cũng không có giấy ở đây, cậu hồn nhiên đưa tay mình lên, quẹt đi cho anh rồi đưa vào miệng.
Ngay khoảnh khắc này không hiểu sao Phong Diên lại có chút giật mình rồi cảm thấy trái tim bỗng nhiên đập mạnh. Anh lại càng không hiểu con người này tại sao có thể làm cái hành động đó một cách vô tư thế kia?
Tư Niệm như không có chuyện gì mở điện thoại lên, bây giờ đã gần 11 giờ 30 phút.
“Phong Diên, hôm nay tôi lười nấu cơm, chúng ta ăn cơm ở ngoài nhé!”
Nghĩ lại từ sáng đến giờ cậu và Bảo Bảo đã tiêu tiền của anh khá nhiều rồi, sợ bị cho rằng bản thân muốn lợi dụng tiền của anh, cậu liền bồi thêm câu: “Tôi biết một quán rất ngon, tôi sẽ thanh toán.”
Nói rồi Tư Niệm lại dắt tay Bảo Bảo nhanh chóng trở lại xe. Phong Diên lúc này không biết nói gì hơn, đành chiều theo ý cậu. Tư Niệm đưa Bảo Bảo và anh tới một quán lẩu nhỏ trong hẻm, đây là quán của một người quen. Mặc dù hai ba con Phong Diên chưa từng ăn ở những nơi thế này nhưng thật lòng mà nói thì đồ ăn ở đây còn ngon hơn cả những nhà hàng cao cấp.
“Anh chờ ở đây một chút nhé! Tôi ra ngoài thanh toán, sẽ quay lại ngay.”
Tư Niệm vừa dứt câu thì Phong Diên đứng lên, trực tiếp lướt qua cậu mà nói: “Ngồi yên ở đó, đừng đi đâu.”
Sau bữa trưa, cứ nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, Bảo Bảo lúc này đi qua một rạp chiếu phim, lại quay sang nhìn Phong Diên, tay thì chỉ vào một bộ phim hoạt hình đang được quảng cáo. Thiết nghĩ dù sao cũng là sinh nhật của thằng bé, chiều lòng nó nốt lần nữa cũng không sao. Phong Diên lại bất lực quay xe, vào rạp chiếu phim mua vé cho con trai và Tư Niệm.
Anh vừa định ra xe ngồi đợi thì Tư Niệm bỗng nhiên giữ tay anh lại, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
“Hay là… anh cũng vào đi. Bộ phim này có vẻ khá lâu đó.”
Xem hết bộ phim mà Bảo Bảo thích, cuối cùng chuyến đi chơi cũng kết thúc ở đây. Ngồi trên xe, Bảo Bảo đột nhiên đưa tấm bảng của mình ra trước mặt Phong Diên.
“Cảm ơn ba lớn hôm nay đã cho con đi chơi.”
Không chỉ thế, để thể hiện sự biết ơn, Bảo Bảo còn chủ động thơm vào má anh. Cũng đã lâu lắm rồi thằng bé mới thể hiện tình cảm với anh thế này, không nhịn được, anh liền khẽ mỉm cười một cái.
Như đã hứa, ngày mai cuối tuần Phong Diên được nghỉ sẽ đưa Tư Niệm và Bảo Bảo đi chơi. Thời tiết không lạnh là bao, chỉ se se, vậy nên Tư Niệm quyết định mặc cho nhóc con bộ đồ con gà dễ thương để đi sở thú.
Quả nhiên, đi khắp một vòng sở thú, được thấy tận mắt biết bao nhiêu loài động vật, Bảo Bảo rất vui. Tư Niệm lúc nào cũng dắt tay nhóc con đi phía trước, vui vẻ trò chuyện cùng thằng bé, còn papa của nó thì chỉ đi đằng sau, nhìn hai người cười đùa không rời mắt.
Trong sở thú còn có khu vui chơi nhỏ dành cho trẻ em. Thấy Bảo Bảo đứng đó nhìn một lúc lâu Tư Niệm biết ngay là thằng bé cũng muốn chơi thử. Cậu quay người lại, thấy Phong Diên đang đứng dựa cột bấm điện thoại liền lon ton chạy tới, khẽ kéo nhẹ tay áo anh.
“Phong Diên, có thể cho Bảo Bảo chơi thử một vòng được không? Thằng bé có vẻ… rất thích.”
Nghe đến đây, Phong Diên cất điện thoại đi, chăm chú nhìn quanh khu vui chơi một lượt.
“Được. Chú ý an toàn.”
Nhận được câu trả lời Tư Niệm lập tức tỏ vẻ vui mừng, hí hửng chạy đến bên Bảo Bảo: “Nào, chúng ta vào chơi!”
Cứ tưởng rằng chơi xong một vòng khu vui chơi này rồi Bảo Bảo sẽ chịu về nhà. Không ngờ, vừa từ khu vui chơi bước ra Bảo Bảo đã đưa tấm bảng của mình lên trước mặt papa cùng ánh mắt lấp lánh.
“Ba lớn, Bảo Bảo muốn đi thuỷ cung.”
Đọc xong, Phong Diên lại thở dài một hơi, bất lực đưa mắt nhìn sang Tư Niệm. Cậu lúc này vừa chạm mắt anh liền quay ngoắt đầu đi, tỏ vẻ ngây thơ vô tội. Nhưng rồi Phong Diên vẫn cam tâm đáp ứng mong muốn của Bảo Bảo. Rời khỏi sở thú anh lại lái xe đưa Tư Niệm và Bảo Bảo tới thuỷ cung.
Ở đây ngoài Bảo Bảo ra Tư Niệm cũng rất vui, điện thoại cầm theo chụp biết bao nhiêu là ảnh. Cậu thậm chí còn vô tư chụp cả cùng Phong Diên trong những lúc anh không để ý.
“Phong Diên à, tôi mua kem cho Bảo Bảo được không?”
“Trời lạnh thế này không được ăn kem.”
“Cũng đâu có lạnh lắm đâu.”
Nói xong, không kịp để Phong Diên trả lời, Tư Niệm đã dắt Bảo Bảo chạy vụt đi, đến chỗ quầy kem gần đó. Anh vốn muốn mặc kệ hai người họ như thế, nhưng trong khi đang bấm điện thoại, chợt một cây kem xuất hiện trước mặt anh.
“Này, cho anh.” Tư Niệm hồn nhiên vừa ăn kem của mình vừa nhìn anh vừa nói. Vậy mà Phong Diên lại lạnh lùng quay đi đáp: “Tôi không ăn.”
Mặc dù biết là anh không thích đồ ngọt nhưng cậu vẫn mua cho anh, vì cậu sợ rằng anh thấy cậu và Bảo Bảo chơi vui như thế trong lòng sẽ bị tủi thân đôi chút.
“Thôi nào, dù sao thì tôi cũng đã mua cho anh rồi. Tại sao tấm lòng của anh còn lạnh hơn cả cây kem này thế chứ…”
Nghe thế, bất đắc dĩ Phong Diên chỉ đành nhận lấy. Anh chỉ là không thích đồ ngọt, cũng không phải là không ăn được, hơn nữa, thấy Tư Niệm và con trai ăn ngon như vậy, anh căn bản cũng muốn thử xem mùi vị ra sao.
Thấy Phong Diên cuối cùng cũng chịu ăn, Tư Niệm và Bảo Bảo nhìn nhau cười tít mắt.
“Thế nào? Ngon chứ?” Tư Niệm nhìn anh tò mò hỏi. Anh ăn thử vài miếng xong lại nhìn cậu cau mày.
“Không ngon chút nào.”
Lúc này Tư Niệm phát hiện bên khoé miệng Phong Diên còn dính một chút kem. Không muốn mọi người đi qua chỉ trỏ rồi cười cợt anh, cũng không có giấy ở đây, cậu hồn nhiên đưa tay mình lên, quẹt đi cho anh rồi đưa vào miệng.
Ngay khoảnh khắc này không hiểu sao Phong Diên lại có chút giật mình rồi cảm thấy trái tim bỗng nhiên đập mạnh. Anh lại càng không hiểu con người này tại sao có thể làm cái hành động đó một cách vô tư thế kia?
Tư Niệm như không có chuyện gì mở điện thoại lên, bây giờ đã gần 11 giờ 30 phút.
“Phong Diên, hôm nay tôi lười nấu cơm, chúng ta ăn cơm ở ngoài nhé!”
Nghĩ lại từ sáng đến giờ cậu và Bảo Bảo đã tiêu tiền của anh khá nhiều rồi, sợ bị cho rằng bản thân muốn lợi dụng tiền của anh, cậu liền bồi thêm câu: “Tôi biết một quán rất ngon, tôi sẽ thanh toán.”
Nói rồi Tư Niệm lại dắt tay Bảo Bảo nhanh chóng trở lại xe. Phong Diên lúc này không biết nói gì hơn, đành chiều theo ý cậu. Tư Niệm đưa Bảo Bảo và anh tới một quán lẩu nhỏ trong hẻm, đây là quán của một người quen. Mặc dù hai ba con Phong Diên chưa từng ăn ở những nơi thế này nhưng thật lòng mà nói thì đồ ăn ở đây còn ngon hơn cả những nhà hàng cao cấp.
“Anh chờ ở đây một chút nhé! Tôi ra ngoài thanh toán, sẽ quay lại ngay.”
Tư Niệm vừa dứt câu thì Phong Diên đứng lên, trực tiếp lướt qua cậu mà nói: “Ngồi yên ở đó, đừng đi đâu.”
Sau bữa trưa, cứ nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, Bảo Bảo lúc này đi qua một rạp chiếu phim, lại quay sang nhìn Phong Diên, tay thì chỉ vào một bộ phim hoạt hình đang được quảng cáo. Thiết nghĩ dù sao cũng là sinh nhật của thằng bé, chiều lòng nó nốt lần nữa cũng không sao. Phong Diên lại bất lực quay xe, vào rạp chiếu phim mua vé cho con trai và Tư Niệm.
Anh vừa định ra xe ngồi đợi thì Tư Niệm bỗng nhiên giữ tay anh lại, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
“Hay là… anh cũng vào đi. Bộ phim này có vẻ khá lâu đó.”
Xem hết bộ phim mà Bảo Bảo thích, cuối cùng chuyến đi chơi cũng kết thúc ở đây. Ngồi trên xe, Bảo Bảo đột nhiên đưa tấm bảng của mình ra trước mặt Phong Diên.
“Cảm ơn ba lớn hôm nay đã cho con đi chơi.”
Không chỉ thế, để thể hiện sự biết ơn, Bảo Bảo còn chủ động thơm vào má anh. Cũng đã lâu lắm rồi thằng bé mới thể hiện tình cảm với anh thế này, không nhịn được, anh liền khẽ mỉm cười một cái.