Chương 58: Cấm túc
Edit: phongsunuong.
Yến Hành Dục gọi Kinh Hàn Chương: "Điện hạ."
Điện hạ giả chết.
Yến Hành Dục sợ Kinh Hàn Chương sẽ ngã lăn xuống, vươn tay với lấy thắt lưng hắn, dùng sức kéo một cái, Kinh Hàn Chương đang giả chết không kịp đề phòng cứ thế bị Yến Hành Dục kéo lật người qua, hắn ngạc nhiên nhìn y.
Yến Hành Dục nói: "Điện hạ đừng ngã xuống."
Kinh Hàn Chương nổi giận đùng đùng: "Ngươi..."
Hắn còn chưa nói xong, Yến Hành Dục đã dính lại đây, không có chút khách khí nào mà dán vào lồng ngực Kinh Hàn Chương, hai tay kéo lấy vạt áo của hắn không cho hắn rời đi.
Trái tim Kinh Hàn Chương bắt đầu loạn nhịp, gian nan hỏi: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi đang làm cái gì đấy?"
Yến Hành Dục nhắm mắt lại, cởi nỏ trên tay xuống rồi tùy tay ném xuống góc dưới giường, nói rõ ràng: "Cọ đế khí."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương xem như đã nhận mệnh, cũng nhắm mắt theo y, trái tim hoảng loạn.
Hắn đã không còn tự lừa mình dối người giống như trước kia nữa, bây giờ hắn bắt đầu thông suốt—— chính mình là đoạn tụ.
Vào những lúc hắn vừa chờ mong nhưng vừa bài xích Yến Hành Dục tiếp xúc thân mật với mình, thì đã động tâm mất rồi, nhưng tính tình hắn lại ngoan cố vẫn không chịu thừa nhận.
Hôm qua, từ sau khi hắn chưa đánh đã khai mà nói "Ta mới không thích Hành Dục", Kinh Hàn Chương vẫn luôn tự hỏi vấn đề này.
Thụy Vương cũng không chỉ tên điểm họ, mà sao phản ứng đầu tiên của mình lại nghĩ là Yến Hành Dục?
Kinh Hàn Chương cả một đêm đều không ngủ, hơn nữa Hoàng đế bị bệnh nặng, khiến cho hắn lao lực quá độ, sau đó Thụy Vương báo cho hắn biết vài năm tới có tám phần là Nhị hoàng tử sẽ được lập làm trữ quân.
Lúc Kinh Hàn Chương quyết định muốn trợ giúp đại ca đoạt vị, điều đầu tiên mà Thất điện hạ chưa từng vướng bận bởi ai lại nghĩ là...
"Nếu ta thất bại, vậy Yến Hành Dục sẽ như thế nào?"
Sau khi bị suy nghĩ này đánh úp vào nhận thức, Kinh Hàn Chương như bầu trời trong xanh được xua tan mây mù, triệt để nhận rõ chân tâm của bản thân.
Biết được chính mình thích Yến Hành Dục, Kinh Hàn Chương nhớ lại bộ dạng nhăn nhăn nhó nhó bài xích Yến Hành Dục lúc trước của mình, trong nhất thời cảm thấy bản thân đúng là vừa ngu xuẩn lại vừa ấu trĩ.
Nhưng dù vậy, tuy đã thấy rõ nội tâm của mình thì khi đối mặt với Yến Hành Dục, Kinh Hàn Chương vẫn không tự giác được mà muốn trốn tránh.
Kinh Hàn Chương và Thụy Vương cùng nhau đoạt vị, không biết có được mấy phần thắng.
Nếu như thất bại, chỉ sợ đầu và thân phải nằm hai nơi, trở thành cô hồn dã quỷ.
Kinh Hàn Chương muốn rời xa Yến Hành Dục khi y còn chưa yêu hắn sâu đậm, ít nhất đừng khiến cho tình cảm của Yến Hành Dục với hắn tăng thêm, đỡ cho ngày đoạt vị lỡ có thất bại, thì y sẽ không phải chịu nhiều thống khổ.
Kinh Hàn Chương vốn định tính toán như vậy, nhưng vừa thấy Yến Hành Dục, hắn lập tức phủ nhận kế hoạch trong đầu.
Tránh cái gì mà tránh? Tránh cái quỷ!
Những thứ như tình cảm này, có thể trốn là trốn được sao?
Kinh Hàn Chương nghĩ như thế, cơ hồ là nảy sinh lòng oán hận với chính mình vì trước đó có ý định âm thầm rời xa Yến Hành Dục.
Hắn vừa ngượng ngùng lại vừa tức giận với nền đất.
Nhưng bản tính Kinh Hàn Chương vẫn ngoan cố, chỉ có thể giữ ý nằm ở mép giường.
Sau đó... Đã bị Yến Hành Dục thẳng thắn vô tư kéo đến giữa giường, ôm y đầy cõi lòng.
Kinh Hàn Chương mở to mắt, nhìn Yến Hành Dục trong lồng ngực.
Mỗi lần Yến Hành Dục ngủ bên cạnh hắn đều rất ngon lành, vào mỗi sáng sớm khi thức dậy đều mê mê hoặc hoặc mà đòi ôm thì mới chịu tỉnh.
Nhưng Kinh Hàn Chương hỏi A Mãn, thì A Mãn nói công tử nhà hắn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ngủ nướng, một khi đã mở mắt thì cực kỳ thanh tỉnh.
Thế nên Kinh Hàn Chương mới biết, Yến Hành Dục buồn ngủ đến mơ hồ là thuộc riêng về mình.
Kinh Hàn Chương khó hiểu mà có chút buồn bã.
Yến Hành Dục đối xử với hắn đặc biệt như vậy, mà tình cảm này lại không phải là ái mộ.
Kinh Hàn Chương nhìn chằm chằm dung nhan khi ngủ không chút phòng bị nào của Yến Hành Dục, đột nhiên một suy nghĩ thoáng hiện trong đầu.
——Hắn muốn Yến Hành Dục mỗi ngày khi đi ngủ đều giống như người thường, không cần phải đề phòng sẽ có người tới giết mình, không phải gặp vô số ác mộng khiến cả người chảy đầy mồ hôi lạnh. Hắn muốn con nai cả người đầy gai này dỡ bỏ toàn bộ ám khí trên người xuống, muốn dùng một cái ôm ấm áp lấp đầy nỗi lòng thiếu hụt cảm giác an toàn của Yến Hành Dục.
Sau khi suy nghĩ này hiện lên, Kinh Hàn Chương ngơ ngác mà nghĩ: "Ta xong rồi!"
Hắn đã hoàn toàn thua dưới tay Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục không hề biết trong đầu Kinh Hàn Chương đang suy nghĩ gì, y ngủ trên chiếc giường xa lạ, trong tay không có nỏ, đáng lẽ nên tâm hoảng ý loạn, mắt cũng không dám nhắm lại, nhưng ở trong vòng tay của Kinh Hàn Chương, giống như những thống khổ bị đâm lén sau lưng đều bị ngăn trở ở bên ngoài.
Không còn ám khí lạnh như băng luôn bên tay y, không còn cơn ác mộng đầy mùi son phấn khiến y hoảng sợ, không còn những ngón tay thon dài như ngọc muốn bóp chết y, cũng không còn sự tuyệt vọng khi không đợi được đại phu sau khi bị gãy hai chân.
Yến Hành Dục cảm giác bản thân ngủ thẳng tới màn đêm buông xuống, mới mơ hồ mà tỉnh lại.
Kinh Hàn Chương đã sớm tỉnh từ lâu, nhưng sợ Yến Hành Dục ngủ không ngon nên không dám đi xa, ngồi trên giường không chút để ý mà khắc họa hoa văn cho ngọc.
Nghe thấy động tĩnh, hắn hơi rũ mắt, thuận miệng hỏi: "Ngủ đủ rồi?"
Yến Hành Dục dụi mắt, hàm hồ mà gọi: "Điện hạ..."
Y còn chưa kịp nói xong yêu cầu, Kinh Hàn Chương đã rất tự nhiên mà cúi người ôm lấy y.
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục ngây người một chút, đây là lần đầu tiên Kinh Hàn Chương chủ động ôm y.
Kinh Hàn Chương liếc y, làm bộ như không có việc gì mà hỏi: "Ngủ sâu như vậy, tối qua ngươi làm trộm đấy à?"
Yến Hành Dục lắc đầu: "Ta chép kinh Phật chơi thôi."
"Chơi?" Kinh Hàn Chương sốc luôn, không thể hiểu nổi có người thậm chí coi việc chép sách là chơi.
Kinh Hàn Chương kính nể y luôn.
Yến Hành Dục ngồi dậy, nhìn bầu trời bên ngoài thế nhưng đã tối đen.
"Điện hạ, bây giờ là canh mấy rồi?"
"Ai biết được?" Kinh Hàn Chương không hề để ý thời gian, khắc họa xong một nét cuối cùng, hỏi, "Có đói bụng không? Không đói thì ngủ thêm một lát nữa."
Yến Hành Dục sờ sờ bụng, gật đầu: "Đói bụng."
Kinh Hàn Chương cười một tiếng, sau đó xuống giường phân phó cho người mang dược thiện và thức ăn chay tới.
Y phục của Yến Hành Dục bị lúc ngủ làm cho nhăn nheo hết, Kinh Hàn Chương đành phải lấy đồ của mình đưa cho y.
Lần trước khi ở lại quý phủ của Đại hoàng tử, Yến Hành Dục cũng từng mặc xiêm y của Kinh Hàn Chương, thân thể gầy yếu như thế lại mặc y bào rộng lớn của mình, tay áo còn rũ xuống một đoạn, khi ấy Kinh Hàn Chương chỉ cảm thấy chơi rất vui.
Nhưng bây giờ Kinh Hàn Chương nhìn thấy Yến Hành Dục ở trong tẩm điện của mình, ngủ trên giường của mình, lại còn mặc y phục của mình, trong lòng hắn đột nhiên lại nảy sinh cảm giác mỹ mãn.
Yến Hành Dục kéo lấy áo choàng rộng lớn ngồi lên xe lăn, được Kinh Hàn Chương đẩy ra phòng ngoài dùng bữa tối.
Trong dược thiện vẫn có nấm như cũ, lông mày Yến Hành Dục đều nhăn lại, Kinh Hàn Chương thấy thế nói: "Không ăn thì đưa cho điện hạ của ngươi."
Yến Hành Dục nghe vậy vội vàng gật đầu: "Đa tạ điện hạ, điện hạ thật tốt."
Sau khi nói xong Yến Hành Dục lập tức hối hận, vươn tay sờ soạng trên người nửa ngày mới nhận ra mình đang mặc xiêm y của Kinh Hàn Chương, y vội nói: "Điện hạ, hôm nay ta không mang theo vàng."
Kinh Hàn Chương buồn cười: "Sau này ngươi muốn nói cái gì thì nói cái đấy, không cần đưa vàng cho ta."
Yến Hành Dục mở to mắt: "Thật vậy sao?"
Kinh Hàn Chương: "Quân tử nhất ngôn."
Trong mắt Yến Hành Dục đều là sự sung sướng không thể biểu đạt được hết, suy nghĩ nửa ngày, y mới cực kỳ nghiêm túc mà nói: "Ta rất thích điện hạ."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương thiếu chút nữa là chọc ngay đầu đũa vào lỗ mũi, mặt hắn đều đỏ bừng, cúi đầu nhỏ giọng lí nhí: "Biết, biết, đừng nói nữa."
Yến Hành Dục lại vẫn nói một câu "Rất thích ngài" lại một câu "Điện hạ thật tốt" khiến cho Kinh Hàn Chương hận không thể chui xuống dưới bàn, sau đó y mới cảm thấy mỹ mãn mà bắt đầu dùng bữa.
Kinh Hàn Chương cúi đầu âm thầm tự cổ vũ cho bản thân.
"Thật muốn mạng mà, y biết cách nói chuyện quá."
"Ta không thể thua, phải nói cái gì mới được đây."
"Nói gì đó lớn... Lớn mật hơn nữa? Có thể khiến y đỏ mặt được?"
Bằng không thì Kinh Hàn Chương cứ mãi bị bao vây bị cưa cẩm, cũng quá bị động rồi.
Kinh Hàn Chương nghĩ vậy, ra vẻ lạnh nhạt mà ngẩng đầu ưỡn ngực, trong lòng nhẩm đi nhẩm lại nhiều lần, mới thản nhiên nói: "Rất thích ta à? Thích nhiều như nào, ngươi khoa tay múa chân áng chừng xem nào."
Yến Hành Dục không chút nghĩ ngợi mà nói: "Thích đến mức muốn đưa toàn bộ vàng của ta cho điện hạ."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương lại giống như bị mũi tên bắn trúng, mặt mũi đỏ bừng mà ôm ngực tựa lưng vào ghế dựa, xem ra phải cố gắng tiêu hóa một lúc lâu.
Yến Hành Dục dùng bữa xong, thì Kinh Hàn Chương mới tỉnh lại sau một câu sát thương bạo kích kia, hắn thầm mắng bản thân đúng là không có tiền đồ, sau đó nghĩ thầm rằng: "Lần sau nhất định sẽ không bị đánh bại dễ dàng như thế nữa!"
Sắc trời đã quá muộn, Kinh Hàn Chương cũng không giữ y lại quá lâu, tự mình đưa Yến Hành Dục ra khỏi cung, nhìn y lên xe ngựa phủ Thừa Tướng, rồi mới trở về.
Trong xe ngựa phủ Thừa Tướng, A Mãn ngồi dưới sàn xe, nhìn Yến Hành Dục không chút để ý mà đếm vàng.
A Mãn nhỏ giọng hỏi: "Công tử, ngài không vui sao?"
Yến Hành Dục: "Không có đâu, vì sao lại hỏi như vậy?"
A Mãn: "Vậy tại sao ngài lại đếm vàng?"
"À, cái này..."
Yến Hành Dục đặt ba mảnh vàng trên bàn nhỏ, chia làm hai bên khác nhau, một bên có một mảnh, bên còn lại có hai mảnh.
"Yến Trọng Thâm, là người của Thụy Vương." Y nói xong, đặt thêm một mảnh vào bên có hai mảnh vàng.
"Yến Trầm Tích... Đại ca chỉ nguyện trung thành với Hoàng đế, hẳn là sẽ không có quan hệ gì với Nhị hoàng tử."
Yến Hành Dục lại lấy thêm một mảnh vàng tùy tay tung hứng, thản nhiên hỏi: "Ngươi nói thử Phong Trần Chu, sẽ chọn phe nào?"
A Mãn không dám nói quá cụ thể: "Ta nghe nói khoảng thời gian này Thất điện hạ vẫn luôn gây khó dễ với Phong Trần Chu, chỉ sợ hắn ta sẽ không chọn Thụy Vương đi?"
Yến Hành Dục nghiêng đầu nửa ngày, cười nhạo một tiếng, đặt mảnh vàng trong tay vào bên vàng tượng trưng cho Thụy Vương.
A Mãn hoảng sợ: "Công tử? Phong Trần Chu... Chính là một con sói khó thuần phục, hắn ta..."
"Chơi hắn ta rất vui." Con ngươi Yến Hành Dục cong cong, "Càng khó thuần phục, thì càng cần phải thuần phục."
Lông mày A Mãn nhướn lên.
"Những người còn lại..." Yến Hành Dục tùy tay bốc một nắm vàng, không chút để ý mà ném vào những khe rỗng trên bàn.
"Quốc sư, Yến Kích, Yến Tu Tri, Lâm thái phó..."
Mỗi khi nói một cái tên Yến Hành Dục lại đặt một mảnh vàng lên bàn, cho đến khi trong lòng bàn tay chỉ còn lại một mảnh, y mới cười một tiếng, tùy tay ném đi, nói ra cái tên cuối cùng.
"An Bình."
***
Hai khắc sau, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cổng phủ Thừa Tướng, Yến Hành Dục vừa mới xuống xe ngựa, Triệu bá đã sốt ruột vội vàng chạy tới, nói: "Thiếu gia à, lão gia bảo ngài tới thư phòng một chuyến."
Yến Hành Dục ngoan ngoãn gật đầu: "Được, ta biết rồi, đa tạ Triệu bá."
Đầu tóc Triệu bá đầy mồ hôi: "Sắc mặt lão gia không được tốt lắm, không biết là có phải xảy ra chuyện gì không hay rồi không?"
Yến Hành Dục sửng sốt, đưa tay vỗ vỗ tay Triệu bá, trấn an ông: "Không có việc gì, đừng lo lắng, ta lập tức qua đó."
Triệu bá gật đầu.
A Mãn giúp Yến Hành Dục đi tới thư phòng phủ Thừa Tướng, Yến Kích đang đọc sách dưới ánh đèn, nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu nhìn y một cái.
Yến Hành Dục cho A Mãn lui xuống, hơi cúi thấp đầu, cung kính nói: "Phụ thân."
Yến Kích đóng lại quyển sách trong tay, chậm rãi nói: "Từ ngày mai trở đi, ngươi không cần phải đi học ở Nam thư phòng nữa, nếu muốn học, thì chờ tới năm sau ta sẽ cho ngươi tới trường Thái Học."
Yến Hành Dục cười mỉm, giọng nói ôn nhu mà nói lời cự tuyệt: "Thứ cho Hành Dục không thể nghe lời."
Yến Kích cũng không nổi giận, ngữ khí vẫn bình ổn như cũ: "Ta chỉ báo cho ngươi biết chuyện này thôi, không cần sự đồng ý của ngươi."
Yến Hành Dục còn lạnh nhạt hơn ông ta: "Phụ thân, người nên biết, ta đã học được không ít thứ rồi, ngay cả khi không có thầy dạy, thì ta cũng..."
Yến Kích ngắt lời y: "Vậy ngươi đi Nam thư phòng làm gì?"
Yến Hành Dục nhếch môi mỉm cười, ôn nhu hỏi lại: "Không phải phụ thân đã sớm biết rồi sao, tại sao đã biết rõ còn muốn hỏi nữa?"
"Làm càn!" Yến Kích vẫn luôn lạnh đạm rốt cuộc cũng nổi giận, ông ta trực tiếp ném sách trong tay vào Yến Hành Dục, cả giận nói, "Ngươi nên nhớ rõ thân phận của mình! Kinh Hàn Chương là loại người như nào?!"
Yến Hành Dục nhẹ nhàng đưa tay bắt lấy quyển sách bị ông ta ném tới, y suýt nữa là bị ném trúng, cũng không tức giận, ngược lại còn vuốt thẳng lại sách, nhìn tên trên bìa sách.
"《Tam Mệnh Thông Hội》*? Phụ thân cũng xem loại sách như này sao?"
*Tam Mệnh Thông Hội: là bộ sách gồm 12 quyển, được cho là nghiên cứu về tinh mệnh.
"Đừng có nói lảng nói tránh." Yến Kích trầm giọng nói, "Ngươi biết rất rõ Kinh Hàn Chương và ngươi không phải người cùng chung một đường."
Bàn tay vuốt sách của Yến Hành Dục chợt khựng lại, trầm mặc thật lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Đường, không phải để người đi hay sao?"
***
Hôm nay Kinh Hàn Chương dậy thật sớm, đầu tiên là đi vấn an Hoàng đế một chút, thấy ông ta đã tỉnh lại thì mới đi Nam thư phòng học khóa học buổi sáng.
Đây là lần đầu tiên Thất điện hạ đến sớm như thế, ngay cả Lâm thái phó cũng có chút kinh ngạc.
Tâm tình Kinh Hàn Chương rất tốt, vừa chống cằm chờ Yến Hành Dục đến vừa chán đến chết mà nghe Lâm thái phó giảng bài.
Nhưng chờ rồi lại chờ, đến khi khóa học buổi sáng cũng sắp xong rồi, vậy mà Yến Hành Dục còn chưa tới.
Lúc này Kinh Hàn Chương mới cảm thấy luống cuống, rõ ràng hôm qua đã hứa cùng nhau học khóa học buổi sáng, Yến Hành Dục sẽ không vô duyên vô cớ mà thất hứa không tới.
Vừa học xong, Kinh Hàn Chương trực tiếp phóng ngựa xuất cung.
Hắn vốn bị cấm túc, nhưng hiện giờ Hoàng đế đang bị bệnh, không ai quản được hắn, khiến hắn một đường thuận lợi ra khỏi cung.
Nhưng đến phủ Thừa Tướng, thì lại bị ngăn lại.
Triệu bá tận tình khuyên bảo: "Điện hạ, thiếu gia nhà ta... Thật sự nhiễm phải bệnh hiểm nghèo, không thể gặp người khác! Ngài..."
Kinh Hàn Chương đi thẳng không thèm quan tâm, nghe xong thì còn đi nhanh hơn, Triệu bá cũng không ngăn nổi nữa, chỉ có thể gắng sức đuổi theo gọi: "Điện hạ! Điện hạ đừng đi mà!"
Điện hạ căn bản không nghe lọt tai, một đường bị Triệu bá gọi đến tận thiên viện Yến Hành Dục ở.
Hắn đang chuẩn bị đá cửa đi vào, thì đột nhiên xuất hiện hai người mặc hắc y, ngăn lại Kinh Hàn Chương.
Kinh Hàn Chương sửng sốt, phát hiện trên người hai người này có ấn ký của Kinh Chập Vệ, nhíu mày hỏi: "Các ngươi có ý gì? To gan dám ngăn lại bản điện hạ?!"
Kinh Chập Vệ bị che nửa khuôn mặt, trầm giọng nói: "Điện hạ thứ tội, Thừa Tướng có lệnh, không cho điện hạ đi vào."
Kinh Hàn Chương kinh ngạc mở to mắt, hắn còn chưa từng nghe qua, thế nhưng lại có người ra lệnh cưỡng chế không cho hắn đi vào.
Lá gan của Yến Kích cũng to thật đấy.
"Ngươi xác định là không cho ta đi vào?!"
Kinh Chập Vệ: "Đúng, chỉ có ngài là không được vào."
Kinh Hàn Chương: "..."
Chỉ cần nghe đến đấy, Kinh Hàn Chương đã biết là Yến Hành Dục không bị nhiễm phải bệnh hiểm nghèo, chỉ sợ là Thừa Tướng không muốn hai người bọn họ gặp nhau nên mới làm lớn chuyện như này.
Vì sao lại không muốn bọn họ gặp mặt nhau?
Kinh Hàn Chương chỉ nghĩ một lát là biết được đại khái rồi.
Yến Kích là một người cực kỳ thông minh, chắc chắn đã phát giác được manh mối giữa hai người bọn họ, chỉ từ một câu "không thích khuê tú" trong bữa cung yến hôm trước đã làm ông ta cảm thấy có nguy cơ, nên lúc này mới sốt ruột cấm túc Yến Hành Dục.
Hiểu được vấn đế, Kinh Hàn Chương ngược lại thở phào một hơi.
Yến Hành Dục không có việc gì là được.
Kinh Hàn Chương nhìn xung quanh một chút, phát hiện ra ở ngoài căn phòng nát này không chỉ có mỗi hai tên Kinh Chập Vệ trước mắt, thế nhưng còn mấy chục tên Kinh Chập Vệ nữa, bảo vệ toàn bộ thiên viện cực kỳ cẩn thận.
Kinh Hàn Chương hừ một tiếng, cũng không lấy trứng chọi đá, trừng mắt liếc nhìn hai tên Kinh Chập Vệ kia, rồi nổi giận đùng đùng mà phất tay áo rời đi.
Triệu bá thấy Kinh Hàn Chương đã đi, lúc này mới đưa tay lau mồ hôi.
Từ sáng cho tới trưa Yến Hành Dục đều ở ngoài sân phơi nắng, làn da y tuy mềm mại nhưng phơi nắng cũng không bị sạm đi, nhưng không được lâu lắm thì mệt mỏi muốn ngủ, A Mãn ngồi xổm ở bên cạnh y đắp người tuyết, cho nên y không nghe thấy động tĩnh bên ngoài do Kinh Hàn Chương gây ra.
Khi dùng bữa trưa, hạ nhân phủ Thừa Tướng tiến đến đưa cơm cùng với thuốc mà Ngư Tức đã sắc.
Yến Hành Dục bị bắt tỉnh dậy, ủ rũ héo héo mà ngồi trên xe lăn được đẩy ra ngoài phòng ngủ để ăn cơm.
Hạ nhân đặt từng đĩa thức ăn lên trên mặt bàn, cuối cùng là một chén thuốc đã được sắc xong—— bên cạnh chén thuốc còn có một cái đĩa to bằng lòng bàn tay, trên đĩa là một viên mứt hoa quả.
Yến Hành Dục ốm yếu, không còn tinh thần để quan tâm tới những chuyện khác, nhưng vừa nhìn thấy viên mứt hoa quả kia, thì sửng sốt một hồi lâu.
Ngư Tức biết y không thích ăn mứt hoa quả, thế nên dù thuốc có đắng thế nào cũng sẽ không cố ý chuẩn bị mứt hoa quả cho y.
Yến Hành Dục không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vào "hạ nhân" luôn cúi đầu trước mặt mình.
Không biết Kinh Hàn Chương đã làm như thế nào, mặc xiêm y vải thô của hạ nhân phủ Thừa Tướng, cúi đầu, lộ ra một nụ cười xấu xa khi thực hiện được mưu kế với y.
"Công tử, dùng thuốc đi."
Con người tối tăm của Yến Hành Dục như được thắp lên cả một dải ngân hà, cả người đều trở nên có sức sống hơn.
⭐⭐⭐
Yến Hành Dục gọi Kinh Hàn Chương: "Điện hạ."
Điện hạ giả chết.
Yến Hành Dục sợ Kinh Hàn Chương sẽ ngã lăn xuống, vươn tay với lấy thắt lưng hắn, dùng sức kéo một cái, Kinh Hàn Chương đang giả chết không kịp đề phòng cứ thế bị Yến Hành Dục kéo lật người qua, hắn ngạc nhiên nhìn y.
Yến Hành Dục nói: "Điện hạ đừng ngã xuống."
Kinh Hàn Chương nổi giận đùng đùng: "Ngươi..."
Hắn còn chưa nói xong, Yến Hành Dục đã dính lại đây, không có chút khách khí nào mà dán vào lồng ngực Kinh Hàn Chương, hai tay kéo lấy vạt áo của hắn không cho hắn rời đi.
Trái tim Kinh Hàn Chương bắt đầu loạn nhịp, gian nan hỏi: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi đang làm cái gì đấy?"
Yến Hành Dục nhắm mắt lại, cởi nỏ trên tay xuống rồi tùy tay ném xuống góc dưới giường, nói rõ ràng: "Cọ đế khí."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương xem như đã nhận mệnh, cũng nhắm mắt theo y, trái tim hoảng loạn.
Hắn đã không còn tự lừa mình dối người giống như trước kia nữa, bây giờ hắn bắt đầu thông suốt—— chính mình là đoạn tụ.
Vào những lúc hắn vừa chờ mong nhưng vừa bài xích Yến Hành Dục tiếp xúc thân mật với mình, thì đã động tâm mất rồi, nhưng tính tình hắn lại ngoan cố vẫn không chịu thừa nhận.
Hôm qua, từ sau khi hắn chưa đánh đã khai mà nói "Ta mới không thích Hành Dục", Kinh Hàn Chương vẫn luôn tự hỏi vấn đề này.
Thụy Vương cũng không chỉ tên điểm họ, mà sao phản ứng đầu tiên của mình lại nghĩ là Yến Hành Dục?
Kinh Hàn Chương cả một đêm đều không ngủ, hơn nữa Hoàng đế bị bệnh nặng, khiến cho hắn lao lực quá độ, sau đó Thụy Vương báo cho hắn biết vài năm tới có tám phần là Nhị hoàng tử sẽ được lập làm trữ quân.
Lúc Kinh Hàn Chương quyết định muốn trợ giúp đại ca đoạt vị, điều đầu tiên mà Thất điện hạ chưa từng vướng bận bởi ai lại nghĩ là...
"Nếu ta thất bại, vậy Yến Hành Dục sẽ như thế nào?"
Sau khi bị suy nghĩ này đánh úp vào nhận thức, Kinh Hàn Chương như bầu trời trong xanh được xua tan mây mù, triệt để nhận rõ chân tâm của bản thân.
Biết được chính mình thích Yến Hành Dục, Kinh Hàn Chương nhớ lại bộ dạng nhăn nhăn nhó nhó bài xích Yến Hành Dục lúc trước của mình, trong nhất thời cảm thấy bản thân đúng là vừa ngu xuẩn lại vừa ấu trĩ.
Nhưng dù vậy, tuy đã thấy rõ nội tâm của mình thì khi đối mặt với Yến Hành Dục, Kinh Hàn Chương vẫn không tự giác được mà muốn trốn tránh.
Kinh Hàn Chương và Thụy Vương cùng nhau đoạt vị, không biết có được mấy phần thắng.
Nếu như thất bại, chỉ sợ đầu và thân phải nằm hai nơi, trở thành cô hồn dã quỷ.
Kinh Hàn Chương muốn rời xa Yến Hành Dục khi y còn chưa yêu hắn sâu đậm, ít nhất đừng khiến cho tình cảm của Yến Hành Dục với hắn tăng thêm, đỡ cho ngày đoạt vị lỡ có thất bại, thì y sẽ không phải chịu nhiều thống khổ.
Kinh Hàn Chương vốn định tính toán như vậy, nhưng vừa thấy Yến Hành Dục, hắn lập tức phủ nhận kế hoạch trong đầu.
Tránh cái gì mà tránh? Tránh cái quỷ!
Những thứ như tình cảm này, có thể trốn là trốn được sao?
Kinh Hàn Chương nghĩ như thế, cơ hồ là nảy sinh lòng oán hận với chính mình vì trước đó có ý định âm thầm rời xa Yến Hành Dục.
Hắn vừa ngượng ngùng lại vừa tức giận với nền đất.
Nhưng bản tính Kinh Hàn Chương vẫn ngoan cố, chỉ có thể giữ ý nằm ở mép giường.
Sau đó... Đã bị Yến Hành Dục thẳng thắn vô tư kéo đến giữa giường, ôm y đầy cõi lòng.
Kinh Hàn Chương mở to mắt, nhìn Yến Hành Dục trong lồng ngực.
Mỗi lần Yến Hành Dục ngủ bên cạnh hắn đều rất ngon lành, vào mỗi sáng sớm khi thức dậy đều mê mê hoặc hoặc mà đòi ôm thì mới chịu tỉnh.
Nhưng Kinh Hàn Chương hỏi A Mãn, thì A Mãn nói công tử nhà hắn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ngủ nướng, một khi đã mở mắt thì cực kỳ thanh tỉnh.
Thế nên Kinh Hàn Chương mới biết, Yến Hành Dục buồn ngủ đến mơ hồ là thuộc riêng về mình.
Kinh Hàn Chương khó hiểu mà có chút buồn bã.
Yến Hành Dục đối xử với hắn đặc biệt như vậy, mà tình cảm này lại không phải là ái mộ.
Kinh Hàn Chương nhìn chằm chằm dung nhan khi ngủ không chút phòng bị nào của Yến Hành Dục, đột nhiên một suy nghĩ thoáng hiện trong đầu.
——Hắn muốn Yến Hành Dục mỗi ngày khi đi ngủ đều giống như người thường, không cần phải đề phòng sẽ có người tới giết mình, không phải gặp vô số ác mộng khiến cả người chảy đầy mồ hôi lạnh. Hắn muốn con nai cả người đầy gai này dỡ bỏ toàn bộ ám khí trên người xuống, muốn dùng một cái ôm ấm áp lấp đầy nỗi lòng thiếu hụt cảm giác an toàn của Yến Hành Dục.
Sau khi suy nghĩ này hiện lên, Kinh Hàn Chương ngơ ngác mà nghĩ: "Ta xong rồi!"
Hắn đã hoàn toàn thua dưới tay Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục không hề biết trong đầu Kinh Hàn Chương đang suy nghĩ gì, y ngủ trên chiếc giường xa lạ, trong tay không có nỏ, đáng lẽ nên tâm hoảng ý loạn, mắt cũng không dám nhắm lại, nhưng ở trong vòng tay của Kinh Hàn Chương, giống như những thống khổ bị đâm lén sau lưng đều bị ngăn trở ở bên ngoài.
Không còn ám khí lạnh như băng luôn bên tay y, không còn cơn ác mộng đầy mùi son phấn khiến y hoảng sợ, không còn những ngón tay thon dài như ngọc muốn bóp chết y, cũng không còn sự tuyệt vọng khi không đợi được đại phu sau khi bị gãy hai chân.
Yến Hành Dục cảm giác bản thân ngủ thẳng tới màn đêm buông xuống, mới mơ hồ mà tỉnh lại.
Kinh Hàn Chương đã sớm tỉnh từ lâu, nhưng sợ Yến Hành Dục ngủ không ngon nên không dám đi xa, ngồi trên giường không chút để ý mà khắc họa hoa văn cho ngọc.
Nghe thấy động tĩnh, hắn hơi rũ mắt, thuận miệng hỏi: "Ngủ đủ rồi?"
Yến Hành Dục dụi mắt, hàm hồ mà gọi: "Điện hạ..."
Y còn chưa kịp nói xong yêu cầu, Kinh Hàn Chương đã rất tự nhiên mà cúi người ôm lấy y.
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục ngây người một chút, đây là lần đầu tiên Kinh Hàn Chương chủ động ôm y.
Kinh Hàn Chương liếc y, làm bộ như không có việc gì mà hỏi: "Ngủ sâu như vậy, tối qua ngươi làm trộm đấy à?"
Yến Hành Dục lắc đầu: "Ta chép kinh Phật chơi thôi."
"Chơi?" Kinh Hàn Chương sốc luôn, không thể hiểu nổi có người thậm chí coi việc chép sách là chơi.
Kinh Hàn Chương kính nể y luôn.
Yến Hành Dục ngồi dậy, nhìn bầu trời bên ngoài thế nhưng đã tối đen.
"Điện hạ, bây giờ là canh mấy rồi?"
"Ai biết được?" Kinh Hàn Chương không hề để ý thời gian, khắc họa xong một nét cuối cùng, hỏi, "Có đói bụng không? Không đói thì ngủ thêm một lát nữa."
Yến Hành Dục sờ sờ bụng, gật đầu: "Đói bụng."
Kinh Hàn Chương cười một tiếng, sau đó xuống giường phân phó cho người mang dược thiện và thức ăn chay tới.
Y phục của Yến Hành Dục bị lúc ngủ làm cho nhăn nheo hết, Kinh Hàn Chương đành phải lấy đồ của mình đưa cho y.
Lần trước khi ở lại quý phủ của Đại hoàng tử, Yến Hành Dục cũng từng mặc xiêm y của Kinh Hàn Chương, thân thể gầy yếu như thế lại mặc y bào rộng lớn của mình, tay áo còn rũ xuống một đoạn, khi ấy Kinh Hàn Chương chỉ cảm thấy chơi rất vui.
Nhưng bây giờ Kinh Hàn Chương nhìn thấy Yến Hành Dục ở trong tẩm điện của mình, ngủ trên giường của mình, lại còn mặc y phục của mình, trong lòng hắn đột nhiên lại nảy sinh cảm giác mỹ mãn.
Yến Hành Dục kéo lấy áo choàng rộng lớn ngồi lên xe lăn, được Kinh Hàn Chương đẩy ra phòng ngoài dùng bữa tối.
Trong dược thiện vẫn có nấm như cũ, lông mày Yến Hành Dục đều nhăn lại, Kinh Hàn Chương thấy thế nói: "Không ăn thì đưa cho điện hạ của ngươi."
Yến Hành Dục nghe vậy vội vàng gật đầu: "Đa tạ điện hạ, điện hạ thật tốt."
Sau khi nói xong Yến Hành Dục lập tức hối hận, vươn tay sờ soạng trên người nửa ngày mới nhận ra mình đang mặc xiêm y của Kinh Hàn Chương, y vội nói: "Điện hạ, hôm nay ta không mang theo vàng."
Kinh Hàn Chương buồn cười: "Sau này ngươi muốn nói cái gì thì nói cái đấy, không cần đưa vàng cho ta."
Yến Hành Dục mở to mắt: "Thật vậy sao?"
Kinh Hàn Chương: "Quân tử nhất ngôn."
Trong mắt Yến Hành Dục đều là sự sung sướng không thể biểu đạt được hết, suy nghĩ nửa ngày, y mới cực kỳ nghiêm túc mà nói: "Ta rất thích điện hạ."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương thiếu chút nữa là chọc ngay đầu đũa vào lỗ mũi, mặt hắn đều đỏ bừng, cúi đầu nhỏ giọng lí nhí: "Biết, biết, đừng nói nữa."
Yến Hành Dục lại vẫn nói một câu "Rất thích ngài" lại một câu "Điện hạ thật tốt" khiến cho Kinh Hàn Chương hận không thể chui xuống dưới bàn, sau đó y mới cảm thấy mỹ mãn mà bắt đầu dùng bữa.
Kinh Hàn Chương cúi đầu âm thầm tự cổ vũ cho bản thân.
"Thật muốn mạng mà, y biết cách nói chuyện quá."
"Ta không thể thua, phải nói cái gì mới được đây."
"Nói gì đó lớn... Lớn mật hơn nữa? Có thể khiến y đỏ mặt được?"
Bằng không thì Kinh Hàn Chương cứ mãi bị bao vây bị cưa cẩm, cũng quá bị động rồi.
Kinh Hàn Chương nghĩ vậy, ra vẻ lạnh nhạt mà ngẩng đầu ưỡn ngực, trong lòng nhẩm đi nhẩm lại nhiều lần, mới thản nhiên nói: "Rất thích ta à? Thích nhiều như nào, ngươi khoa tay múa chân áng chừng xem nào."
Yến Hành Dục không chút nghĩ ngợi mà nói: "Thích đến mức muốn đưa toàn bộ vàng của ta cho điện hạ."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương lại giống như bị mũi tên bắn trúng, mặt mũi đỏ bừng mà ôm ngực tựa lưng vào ghế dựa, xem ra phải cố gắng tiêu hóa một lúc lâu.
Yến Hành Dục dùng bữa xong, thì Kinh Hàn Chương mới tỉnh lại sau một câu sát thương bạo kích kia, hắn thầm mắng bản thân đúng là không có tiền đồ, sau đó nghĩ thầm rằng: "Lần sau nhất định sẽ không bị đánh bại dễ dàng như thế nữa!"
Sắc trời đã quá muộn, Kinh Hàn Chương cũng không giữ y lại quá lâu, tự mình đưa Yến Hành Dục ra khỏi cung, nhìn y lên xe ngựa phủ Thừa Tướng, rồi mới trở về.
Trong xe ngựa phủ Thừa Tướng, A Mãn ngồi dưới sàn xe, nhìn Yến Hành Dục không chút để ý mà đếm vàng.
A Mãn nhỏ giọng hỏi: "Công tử, ngài không vui sao?"
Yến Hành Dục: "Không có đâu, vì sao lại hỏi như vậy?"
A Mãn: "Vậy tại sao ngài lại đếm vàng?"
"À, cái này..."
Yến Hành Dục đặt ba mảnh vàng trên bàn nhỏ, chia làm hai bên khác nhau, một bên có một mảnh, bên còn lại có hai mảnh.
"Yến Trọng Thâm, là người của Thụy Vương." Y nói xong, đặt thêm một mảnh vào bên có hai mảnh vàng.
"Yến Trầm Tích... Đại ca chỉ nguyện trung thành với Hoàng đế, hẳn là sẽ không có quan hệ gì với Nhị hoàng tử."
Yến Hành Dục lại lấy thêm một mảnh vàng tùy tay tung hứng, thản nhiên hỏi: "Ngươi nói thử Phong Trần Chu, sẽ chọn phe nào?"
A Mãn không dám nói quá cụ thể: "Ta nghe nói khoảng thời gian này Thất điện hạ vẫn luôn gây khó dễ với Phong Trần Chu, chỉ sợ hắn ta sẽ không chọn Thụy Vương đi?"
Yến Hành Dục nghiêng đầu nửa ngày, cười nhạo một tiếng, đặt mảnh vàng trong tay vào bên vàng tượng trưng cho Thụy Vương.
A Mãn hoảng sợ: "Công tử? Phong Trần Chu... Chính là một con sói khó thuần phục, hắn ta..."
"Chơi hắn ta rất vui." Con ngươi Yến Hành Dục cong cong, "Càng khó thuần phục, thì càng cần phải thuần phục."
Lông mày A Mãn nhướn lên.
"Những người còn lại..." Yến Hành Dục tùy tay bốc một nắm vàng, không chút để ý mà ném vào những khe rỗng trên bàn.
"Quốc sư, Yến Kích, Yến Tu Tri, Lâm thái phó..."
Mỗi khi nói một cái tên Yến Hành Dục lại đặt một mảnh vàng lên bàn, cho đến khi trong lòng bàn tay chỉ còn lại một mảnh, y mới cười một tiếng, tùy tay ném đi, nói ra cái tên cuối cùng.
"An Bình."
***
Hai khắc sau, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cổng phủ Thừa Tướng, Yến Hành Dục vừa mới xuống xe ngựa, Triệu bá đã sốt ruột vội vàng chạy tới, nói: "Thiếu gia à, lão gia bảo ngài tới thư phòng một chuyến."
Yến Hành Dục ngoan ngoãn gật đầu: "Được, ta biết rồi, đa tạ Triệu bá."
Đầu tóc Triệu bá đầy mồ hôi: "Sắc mặt lão gia không được tốt lắm, không biết là có phải xảy ra chuyện gì không hay rồi không?"
Yến Hành Dục sửng sốt, đưa tay vỗ vỗ tay Triệu bá, trấn an ông: "Không có việc gì, đừng lo lắng, ta lập tức qua đó."
Triệu bá gật đầu.
A Mãn giúp Yến Hành Dục đi tới thư phòng phủ Thừa Tướng, Yến Kích đang đọc sách dưới ánh đèn, nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu nhìn y một cái.
Yến Hành Dục cho A Mãn lui xuống, hơi cúi thấp đầu, cung kính nói: "Phụ thân."
Yến Kích đóng lại quyển sách trong tay, chậm rãi nói: "Từ ngày mai trở đi, ngươi không cần phải đi học ở Nam thư phòng nữa, nếu muốn học, thì chờ tới năm sau ta sẽ cho ngươi tới trường Thái Học."
Yến Hành Dục cười mỉm, giọng nói ôn nhu mà nói lời cự tuyệt: "Thứ cho Hành Dục không thể nghe lời."
Yến Kích cũng không nổi giận, ngữ khí vẫn bình ổn như cũ: "Ta chỉ báo cho ngươi biết chuyện này thôi, không cần sự đồng ý của ngươi."
Yến Hành Dục còn lạnh nhạt hơn ông ta: "Phụ thân, người nên biết, ta đã học được không ít thứ rồi, ngay cả khi không có thầy dạy, thì ta cũng..."
Yến Kích ngắt lời y: "Vậy ngươi đi Nam thư phòng làm gì?"
Yến Hành Dục nhếch môi mỉm cười, ôn nhu hỏi lại: "Không phải phụ thân đã sớm biết rồi sao, tại sao đã biết rõ còn muốn hỏi nữa?"
"Làm càn!" Yến Kích vẫn luôn lạnh đạm rốt cuộc cũng nổi giận, ông ta trực tiếp ném sách trong tay vào Yến Hành Dục, cả giận nói, "Ngươi nên nhớ rõ thân phận của mình! Kinh Hàn Chương là loại người như nào?!"
Yến Hành Dục nhẹ nhàng đưa tay bắt lấy quyển sách bị ông ta ném tới, y suýt nữa là bị ném trúng, cũng không tức giận, ngược lại còn vuốt thẳng lại sách, nhìn tên trên bìa sách.
"《Tam Mệnh Thông Hội》*? Phụ thân cũng xem loại sách như này sao?"
*Tam Mệnh Thông Hội: là bộ sách gồm 12 quyển, được cho là nghiên cứu về tinh mệnh.
"Đừng có nói lảng nói tránh." Yến Kích trầm giọng nói, "Ngươi biết rất rõ Kinh Hàn Chương và ngươi không phải người cùng chung một đường."
Bàn tay vuốt sách của Yến Hành Dục chợt khựng lại, trầm mặc thật lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Đường, không phải để người đi hay sao?"
***
Hôm nay Kinh Hàn Chương dậy thật sớm, đầu tiên là đi vấn an Hoàng đế một chút, thấy ông ta đã tỉnh lại thì mới đi Nam thư phòng học khóa học buổi sáng.
Đây là lần đầu tiên Thất điện hạ đến sớm như thế, ngay cả Lâm thái phó cũng có chút kinh ngạc.
Tâm tình Kinh Hàn Chương rất tốt, vừa chống cằm chờ Yến Hành Dục đến vừa chán đến chết mà nghe Lâm thái phó giảng bài.
Nhưng chờ rồi lại chờ, đến khi khóa học buổi sáng cũng sắp xong rồi, vậy mà Yến Hành Dục còn chưa tới.
Lúc này Kinh Hàn Chương mới cảm thấy luống cuống, rõ ràng hôm qua đã hứa cùng nhau học khóa học buổi sáng, Yến Hành Dục sẽ không vô duyên vô cớ mà thất hứa không tới.
Vừa học xong, Kinh Hàn Chương trực tiếp phóng ngựa xuất cung.
Hắn vốn bị cấm túc, nhưng hiện giờ Hoàng đế đang bị bệnh, không ai quản được hắn, khiến hắn một đường thuận lợi ra khỏi cung.
Nhưng đến phủ Thừa Tướng, thì lại bị ngăn lại.
Triệu bá tận tình khuyên bảo: "Điện hạ, thiếu gia nhà ta... Thật sự nhiễm phải bệnh hiểm nghèo, không thể gặp người khác! Ngài..."
Kinh Hàn Chương đi thẳng không thèm quan tâm, nghe xong thì còn đi nhanh hơn, Triệu bá cũng không ngăn nổi nữa, chỉ có thể gắng sức đuổi theo gọi: "Điện hạ! Điện hạ đừng đi mà!"
Điện hạ căn bản không nghe lọt tai, một đường bị Triệu bá gọi đến tận thiên viện Yến Hành Dục ở.
Hắn đang chuẩn bị đá cửa đi vào, thì đột nhiên xuất hiện hai người mặc hắc y, ngăn lại Kinh Hàn Chương.
Kinh Hàn Chương sửng sốt, phát hiện trên người hai người này có ấn ký của Kinh Chập Vệ, nhíu mày hỏi: "Các ngươi có ý gì? To gan dám ngăn lại bản điện hạ?!"
Kinh Chập Vệ bị che nửa khuôn mặt, trầm giọng nói: "Điện hạ thứ tội, Thừa Tướng có lệnh, không cho điện hạ đi vào."
Kinh Hàn Chương kinh ngạc mở to mắt, hắn còn chưa từng nghe qua, thế nhưng lại có người ra lệnh cưỡng chế không cho hắn đi vào.
Lá gan của Yến Kích cũng to thật đấy.
"Ngươi xác định là không cho ta đi vào?!"
Kinh Chập Vệ: "Đúng, chỉ có ngài là không được vào."
Kinh Hàn Chương: "..."
Chỉ cần nghe đến đấy, Kinh Hàn Chương đã biết là Yến Hành Dục không bị nhiễm phải bệnh hiểm nghèo, chỉ sợ là Thừa Tướng không muốn hai người bọn họ gặp nhau nên mới làm lớn chuyện như này.
Vì sao lại không muốn bọn họ gặp mặt nhau?
Kinh Hàn Chương chỉ nghĩ một lát là biết được đại khái rồi.
Yến Kích là một người cực kỳ thông minh, chắc chắn đã phát giác được manh mối giữa hai người bọn họ, chỉ từ một câu "không thích khuê tú" trong bữa cung yến hôm trước đã làm ông ta cảm thấy có nguy cơ, nên lúc này mới sốt ruột cấm túc Yến Hành Dục.
Hiểu được vấn đế, Kinh Hàn Chương ngược lại thở phào một hơi.
Yến Hành Dục không có việc gì là được.
Kinh Hàn Chương nhìn xung quanh một chút, phát hiện ra ở ngoài căn phòng nát này không chỉ có mỗi hai tên Kinh Chập Vệ trước mắt, thế nhưng còn mấy chục tên Kinh Chập Vệ nữa, bảo vệ toàn bộ thiên viện cực kỳ cẩn thận.
Kinh Hàn Chương hừ một tiếng, cũng không lấy trứng chọi đá, trừng mắt liếc nhìn hai tên Kinh Chập Vệ kia, rồi nổi giận đùng đùng mà phất tay áo rời đi.
Triệu bá thấy Kinh Hàn Chương đã đi, lúc này mới đưa tay lau mồ hôi.
Từ sáng cho tới trưa Yến Hành Dục đều ở ngoài sân phơi nắng, làn da y tuy mềm mại nhưng phơi nắng cũng không bị sạm đi, nhưng không được lâu lắm thì mệt mỏi muốn ngủ, A Mãn ngồi xổm ở bên cạnh y đắp người tuyết, cho nên y không nghe thấy động tĩnh bên ngoài do Kinh Hàn Chương gây ra.
Khi dùng bữa trưa, hạ nhân phủ Thừa Tướng tiến đến đưa cơm cùng với thuốc mà Ngư Tức đã sắc.
Yến Hành Dục bị bắt tỉnh dậy, ủ rũ héo héo mà ngồi trên xe lăn được đẩy ra ngoài phòng ngủ để ăn cơm.
Hạ nhân đặt từng đĩa thức ăn lên trên mặt bàn, cuối cùng là một chén thuốc đã được sắc xong—— bên cạnh chén thuốc còn có một cái đĩa to bằng lòng bàn tay, trên đĩa là một viên mứt hoa quả.
Yến Hành Dục ốm yếu, không còn tinh thần để quan tâm tới những chuyện khác, nhưng vừa nhìn thấy viên mứt hoa quả kia, thì sửng sốt một hồi lâu.
Ngư Tức biết y không thích ăn mứt hoa quả, thế nên dù thuốc có đắng thế nào cũng sẽ không cố ý chuẩn bị mứt hoa quả cho y.
Yến Hành Dục không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vào "hạ nhân" luôn cúi đầu trước mặt mình.
Không biết Kinh Hàn Chương đã làm như thế nào, mặc xiêm y vải thô của hạ nhân phủ Thừa Tướng, cúi đầu, lộ ra một nụ cười xấu xa khi thực hiện được mưu kế với y.
"Công tử, dùng thuốc đi."
Con người tối tăm của Yến Hành Dục như được thắp lên cả một dải ngân hà, cả người đều trở nên có sức sống hơn.
⭐⭐⭐