Chương 26: Thái phó
Edit: phongsunuong.
Hai người liếc nhau, Kinh Hàn Chương nói: "Thần y bôn ba đường dài, hiện tại đang nghỉ ngơi, không tiện gặp khách, hãy bảo Lâm thái phó ngày khác lại tới đi."
Triệu bá có chút buồn rầu: "Ta đã nói với Lâm thái phó, nhưng hắn lại cố ý ở lại phủ, nói là phải đợi thần y tỉnh."
Kinh Hàn Chương và Yến Hành Dục lại nhìn nhau.
Triệu bá nói: "Lão gia đã tới tiền thính đãi khách, muốn thiếu gia cũng qua đó một chuyến."
Kinh Hàn Chương nhíu mày, nói: "Được, đợi lát nữa ta sẽ qua."
Triệu bá lúc này mới rời đi.
Yến Hành Dục hỏi: "Lâm thái phó thân mang bệnh cũ sao?"
"Ừ." Kinh Hàn Chương không yên lòng mà bấm tay gõ lên tay vịn xe lăn, "Nghe nói hắn năm đó vì phụ hoàng chắn một đao, suýt nữa trúng tâm mạch, từ đó tới giờ thân thể vẫn luôn không tốt. Lần này thần y vào kinh, chỉ sợ hắn cũng tính toán mời thần y tới trị liệu."
Hắn nói xong, nâng mắt hồ nghi mà nhìn Yến Hành Dục: "Ngươi cùng Ngư Tức quen biết lẫn nhau từ trước sao?"
Yến Hành Dục gật đầu: "Khi ta còn nhỏ, Ngư Tức hái thuốc dưới chân núi Hàn Nhược Tự, ăn nhầm một gốc cây độc, nên ta cứu hắn."
Kinh Hàn Chương hồ nghi nói: "Ngươi cứu? Cứu như thế nào?"
Yến Hành Dục thần tình vô hại, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừ, ta đút cho hắn uống nước pha với tàn hương, để hắn nôn được cây độc kia ra."
Kinh Hàn Chương: "..."
Khóe môi Kinh Hàn Chương giật giật, ngươi rốt cuộc là cứu hắn hay là muốn mưu sát hắn vậy?
Dù sao không cần biết như nào, Yến Hành Dục thật sự đã cứu được người, lúc ấy Ngư Tức còn là một thiếu niên khinh cuồng, tự cao tự đại muốn mệnh, vì thế đã hứa hẹn nhất định sẽ chữa khỏi chân của Yến Hành Dục.
Hắn cứ tưởng rằng có thể chữa khỏi một cách dễ dàng, không nghĩ tới lần chữa trị này chữa tới bảy tám năm.
Đầu năm nay thật vất vả mới tìm được biện pháp trị liệu cho hai chân Yến Hành Dục, cũng chính là lúc Ngư Tức đi Nam Cương tìm thuốc, Yến Hành Dục không quan tâm hai chân đã triệt để khỏi hay chưa, liền hồi kinh.
Yến Hành Dục nghĩ tới đây, lại bắt đầu run rẩy.
Y cảm thấy vô cùng may mắn khi Kinh Hàn Chương đang ở trong thân thể mình lúc này, bằng không chính mình nhất định sẽ bị Ngư Tức dọa tới bị bệnh tim.
Yến Hành Dục nhỏ giọng nói với Kinh Hàn Chương: "Hắn thật đáng sợ, ngài đừng cố tranh luận với hắn, khi nào hắn mắng mệt rồi thì sẽ đi về ngủ."
Kinh Hàn Chương sâu kín liếc y một cái, ánh mắt như muốn nói "Ngươi cảm thấy điện hạ của ngươi là cái bánh bao mềm mặc cho người đánh người chửi sao".
Yến Hành Dục bị nghẹn một chút, có chút tay chân luống cuống.
Kinh Hàn Chương không kiên nhân "chậc" một tiếng, nhỏ giọng nói thầm: "Ta đây tạm thời nhịn một chút vậy."
Mắt Yến Hành Dục sáng lên, thần tình vui mừng nhìn hắn.
Trái tim của Kinh Hàn Chương khó hiểu mà run lên khi bị y nhìn như thế, hừ một tiếng rồi quay đầu đi, vành tai có chút đỏ lên, hàm hồ nói: "Ta chỉ nhịn một chút thôi, nếu hắn nói quá sức chịu đựng của ta thì ta dùng chân đạp hắn đấy."
Yến Hành Dục gật gật đầu: "Hắn sẽ không mắng chửi người đâu."
Kinh Hàn Chương nghe vậy thầm cười nhạo một tiếng, mới vừa rồi trước mặt nhiều người như vậy Ngư Tức còn mắng "Ta là cha ngươi", một cái miệng độc có thể mắng người tới hộc máu, sao Yến Hành Dục có thể nói một cách chắc chắn là hắn sẽ không mắng chửi người?
Lát nữa phải tới tiền sảnh gặp Lâm thái phó, Kinh Hàn Chương bảo A Mãn chuẩn bị xiêm y, đi bộ vào trong phòng thay đồ.
Yến Hành Dục chờ ở ngoài, tùy tay cầm lấy một cuốn sách trên giá sách, nhẹ nhàng mở ra.
A Mãn ở một bên thấp giọng nói: "Kinh Chập Vệ trải rộng khắp kinh thành, việc xảy ra ở thưởng phong lâu hôm nay tám phần đã tới tai hoàng đế."
Yến Hành Dục thuận miệng đáp: "Theo suy nghĩ của hoàng đế, hắn chắc chắn sẽ nghi ngờ ta giả liệt, Ngư Tức sẽ thông qua Lâm thái phó cho hắn biết được đáp án."
Y nhìn một trang sách, mày chậm rãi nhíu lại.
Thân thể này của Kinh Hàn Chương thế nhưng lại có vấn đề thật.
Đây rõ ràng là cuốn sách mà Yến Hành Dục có thể đọc làu làu, nhưng khi dùng tầm mắt của Kinh Hàn Chương nhìn vào, Yến Hành Dục sẽ vô ý thức mà đọc thiếu hoặc sai chữ.
Xem xong một trang, Yến Hành Dục thế nhưng xem không hiểu được tới nửa trang—— nếu không phải y nhớ rõ cuốn sách này, Yến Hành Dục cũng hoài nghi liệu y có lấy sai một cuốn sách bị lỗi hay không.
A Mãn gật đầu, lại nói: "Tên đạo tặc trộm đồ phủ Nhiếp Chính Vương hiện đang bị truy nã khắp nơi, cổng thành cũng kiểm tra rất nghiêm ngặt, chỉ sợ tên đó không thể rời kinh thành dễ dàng như vậy được."
Yến Hành Dục chau mày lật sang trang khác, không chút để ý mà nói: "Tra được thêm gì không?"
"Kinh Chập Vệ che giấu rất kỹ, vẫn chưa tra được." A Mãn nói, "Nhiếp Chính Vương đã chết trận mười năm trước, Vương phủ kia bị bỏ trống nhiều năm, bên trong chắc hẳn không có gì đáng giá cả."
Yến Hành Dục rốt cuộc buông tha cho mình, y đóng lại sách, thản nhiên nói: "Không có gì đáng giá? Nếu không có gì đáng giá, thì sao phải xuất động Kinh Chập Vệ?"
A Mãn: "Nhưng mà..."
"Lại nói..." Yến Hành Dục nói, "Có thể đào thoát từ tay nhiều Kinh Chập Vệ như vậy thân thủ nhất định là bất phàm, đừng mò kim đáy bể nữa, tra ở bên ngoài đi."
A Mãn sửng sốt một chút: "Công tử cảm thấy là..."
Yến Hành Dục đang muốn nói chuyện, chợt nghe thấy Kinh Hàn Chương gọi từ trong phòng ra: "Yến Hành Dục."
Yến Hành Dục đưa sách đang cầm cho A Mãn, vừa đi vào trong vừa đáp: "Điện hạ?"
Kinh Hàn Chương quần áo hỗn độn mà đỡ bình phong, miệng ngậm một góc dây buộc tóc, lười biếng vung vạt áo, cười nói: "Tới giúp điện hạ của ngươi thay quần áo a."
Yến Hành Dục: "..."
A Mãn vội chạy tới: "Ta đến, A Mãn giúp ngài!"
Kinh Hàn Chương hừ một tiếng, nói: "Không phải ngươi, công tử, ngươi tới."
Yến Hành Dục cũng không tức giận, bảo A Mãn lui ra, gật đầu nói được, liền đi vào.
Kinh Hàn Chương được người hầu hạ quen từ nhỏ, xiêm y cũng lười tự mặc, hơn nữa xiêm y mùa đông của Yến Hành Dục cứ một lớp lại thêm một lớp, cơ hồ đem mình bọc thành một quả cầu, Thất điện hạ mặc được hai kiện xiêm y liền mất kiên nhẫn.
Hắn dứt khoát ngồi trên giường, tùy ý cho Yến Hành Dục mặc cho hắn từng lớp một.
Cảm giác nhìn khuôn mặt của mình lảng vảng trước mặt mình thập phần mới lạ, Kinh Hàn Chương chống cằm nhìn một hồi, đột nhiên cười nói: "Ngươi tra tên đạo tặc kia làm gì?"
Yến Hành Dục đang cài lại vạt áo, nghe vậy đầu cũng không nâng lên, nói một cách chi tiết: "Phủ Nhiếp Chính Vương không có bảo vật gì có thể trộm, không biết đạo tặc kia đi trộm cái gì, khiến cho nhiều Kinh Chập Vệ đuổi giết tới phủ Thừa Tướng, ta lo lắng bọn họ cố ý hướng về ta."
Kinh Hàn Chương nhìn chằm chằm sợi tóc rủ trên vai Yến Hành Dục, chậm rãi "A" một tiếng: "Ý ngươi là phụ hoàng của ta muốn giết ngươi?"
Nếu người ngoài nghe được hoàng tử nói câu đại nghịch bất đạo như này, thì đến chết cũng không nhận.
Việc phỏng đoán Thánh Thượng tự dưng sai người đi giết người nếu bị truyền ra ngoài, đáp án không cần nói cũng biết, người phải chết chính là Yến Hành Dục.
Nhưng Yến Hành Dục giống như không có quá nhiều phòng bị với Kinh Hàn Chương, mặt không đổi sắc, còn ngoan ngoãn gật đầu: "Đúng vậy, bởi vì hiện tượng thiên văn khác thường lúc ấy, mà toàn kinh thành chỉ có một tai tinh là ta. Qua nửa tháng nữa là tới Tế Thiên đại điển, hắn tám phần là cảm thấy việc ta về kinh sẽ mang sát khí cho Tế Thiên đại điển."
Kinh Hàn Chương thần tình cổ quái: "Ngươi không sợ ta sẽ báo cho phụ hoàng sao?"
Yến Hành Dục có chút mê mang mà ngẩng đầu: "A? Điện hạ muốn nói sao?"
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương nhìn chăm chú vào ánh mắt y, hắn phát hiện mình thế nhưng không nhìn ra Yến Hành Dục là nói thật hay cố ý giả ngu.
Sau một hồi, hắn mới cười một tiếng, lười biếng nói: "Tất nhiên là sẽ không nói, nếu phụ hoàng thật sự muốn giết ngươi, lại giết vào đúng lúc ta ở trong thân thể của ngươi, thì người chết là ta."
Yến Hành Dục cũng tám phần vì lí do đấy nên mới không đề phòng hắn.
Yến Hành Dục gật đầu: "Đa tạ điện hạ."
Kinh Hàn Chương không lên tiếng.
Chờ tới lúc Yến Hành Dục cài tốt kiện ngoại bào cuối cùng, thay Kinh Hàn Chương chỉnh lại vạt áo, Kinh Hàn Chương luôn luôn suy nghĩ sâu xa giống như đã hạ quyết tâm gì đấy, vươn tay kéo chặt vạt áo của Yến Hành Dục, bất ngờ không kịp đề phòng mà kéo cả người y cúi xuống.
Hai người dán sát vào nhau, hô hấp cơ hồ đều giao triền cùng một chỗ.
Yến Hành Dục thần tình đều là thuần túy nghi hoặc, Kinh Hàn Chương lại sửng sốt một chút.
Chủ động kéo người xuống là hắn, hiện tại người giật mình cũng là hắn.
Kinh Hàn Chương mơ mơ hồ hồ mà nghĩ: "Vừa rồi ta định nói gì nhỉ?"
Yến Hành Dục vẫn còn dùng cặp mắt mê man không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhìn hắn, tựa hồ không cảm thấy tư thế hiện tại của hai người có kỳ quái hay không.
Kinh Hàn Chương khó hiểu mà mặt hồng lên, ác nhân cáo trạng trước, hung ba ba nói: "Ngươi dán lại gần như vậy làm gì?!"
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục ngạc nhiên mở to mắt, không ngờ tới Thất điện hạ lại là người không nói lý như vậy.
Nhưng Yến Hành Dục không phải là người sẽ đi tranh cãi với người khác, có lý nhưng không nói thành lời, đành phải làm bộ muốn lui về sau.
Kinh Hàn Chương sau khi nói xong cũng biết được chính mình cố tình gây sự, ho khan một tiếng, tay dùng chút lực mà kéo lại Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục hoảng sợ, vội vươn tay chống lại bả vai hắn một chút, mới không bị ngã trực tiếp vào lòng hắn.
Lúc này Kinh Hàn Chương mới nhớ được chính mình muốn nói cái gì, hắn tới bên tai Yến Hành Dục, hạ giọng nói: "Trong kinh thành người nhìn chằm chằm vào ngươi không ít, ngươi trước đừng trộm tra. Chờ mấy ngày nữa, điện hạ của ngươi cho ngươi quang minh chính đại đi tra."
Yến Hành Dục hàm hồ mà "Hả?" một tiếng.
Kinh Hàn Chương sau khi nhanh chóng nói xong, giống như chạm vào lửa mà lập tức đẩy Yến Hành Dục ra.
Yến Hành Dục thần tình mờ mịt: "Điện hạ vừa mới nói..."
Kinh Hàn Chương nhìn chằm chằm hoa văn trên tay áo, không hiểu sao đột nhiên tức giận, hừ nói: "Ta cái gì cũng chưa nói, ngươi đi đi."
Yến Hành Dục không rõ lí do.
Y cảm thấy Kinh Hàn Chương người này thật kỳ quặc, nói tức là tức, hoàn toàn không có nguyên do, cũng không có bất luận điềm báo nào.
"Đi mau, bây giờ ngươi là Thất điện hạ, việc của phủ Thừa Tướng ngươi đừng có mà xen vào." Kinh Hàn Chương làm bộ muốn nhấc chân, "Nếu ngươi không đi thì ta liền ra ngoài đi đá người a, một cước đá hai người."
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục đành phải vung vung ống tay áo, hành lễ xoay người đi ra ngoài.
A Mãn ra ngoài tiễn y, Yến Hành Dục thấp giọng nói: "Trước đừng tra."
A Mãn sửng sốt: "Vì sao?"
Yến Hành Dục không nói nhiều nữa, dặn dò A Mãn một lát, lúc này mới rời phủ Thừa Tướng.
Kinh Hàn Chương chỉnh trang lại một chút, ngồi trên xe lăn tiếp tục giả liệt, A Mãn trở về thì phụ giúp đẩy hắn đi tới tiền sảnh của phủ Thừa Tướng.
Lâm thái phó quả nhiên đã tới, lúc này đang uống trà với Yến Kích.
Khi Kinh Hàn Chương đến, Yến Kích liếc nhìn hắn: "Sao lại tới chậm vậy?"
Ngày thường Kinh Hàn Chương vừa thấy Yến Kích là muốn hừ một tiếng, lúc này thiếu chút nữa là hừ ra tiếng, hắn cố nén lại, học thái độ của Yến Hành Dục, hành lễ, nói: "Là Hành Dục sai."
Bản điện hạ không sai!
Lâm thái phó vẫn là bộ dáng đạm mạc kia, khẽ gật đầu, nói với Yến Kích: "Ta nghe Liên Trần nói, Hành Dục rất thông minh, bất luận là sách gì chỉ cần xem qua là nhớ, phải ở Hàn Nhược Tự nhiều năm như vậy, thật sự là ủy khuất y rồi."
Yến Kích nghe người khác khen nhi tử của hắn, cũng không cảm thấy có bao nhiêu tự hào, trên mặt vẫn là sự thản nhiên: "Không có ủy khuất hay không ủy khuất, thân thể y suy yếu, có thể sống đã không tệ rồi."
Dù hắn nói như thế, nhưng Lâm thái phó vẫn mỉm cười khen ngợi vài câu.
Kinh Hàn Chương ngồi ở một bên buồn chán đến chết, phiền đến muốn mệnh, muốn trực tiếp rời đi, nhưng sợ lại tạo phiền phức không đáng có cho Yến Hành Dục, nên đành phải cúi đầu tùy tay chơi đùa chuỗi phật châu.
Đối với Kinh Hàn Chương, trao đổi hồn phách với Yến Hành Dục có một cái lợi lớn nhất, chính là không cần phải đi học công khóa của Lâm thái phó.
Đến đương kim Thánh Thượng đều phải lễ nhượng Lâm thái phó ba phần, Kinh Hàn Chương sợ hắn sẽ bị chính mình làm cho tức đến phát bệnh, mỗi một lần lên lớp là phải nhẫn nhịn cực kỳ thống khổ, nhưng vẫn cứ bị phạt chép sách với viết bảng chữ mẫu, miễn bàn có bao nhiêu nghẹn khuất.
Hiện tại thì sao, Yến Hành Dục thay hắn hồi cung đi học công khóa mà hắn ghét nhất, Kinh Hàn Chương cảm thấy chính mình có thể uống thêm hai chén thuốc, còn không cần ăn mứt hoa quả.
Yến Kích hàn huyên với Lâm thái phó nửa ngày, rốt cuộc cũng nói ra mục đích của chuyến thăm lần này.
"Nói ra thật xấu hổ, ta vốn là người gần đất xa trời, Thánh Thượng lại rủ lòng, năm đó vì ta đã tìm kiếm đủ loại thuốc men, trong lúc vô ý biết được một viên thuốc cứu mạng mà Ngư Tức thần y bán, phải đưa ra giá cao mua về thì mới cứu cho ta được một cái mạng." Lâm thái phó thở dài nói, "Ta nghe nói Hành Dục tựa hồ có chút giao tình với Ngư thần y, không biết có thể may mắn được gặp mặt thần y?"
Yến Kích nhíu mày, nhìn về phía Kinh Hàn Chương: "Dục Nhi?"
Kinh Hàn Chương dựa vào gần chậu than để sưởi ấm, thoải mái đến mức sắp lim dim ngủ, nghe vậy mơ mơ màng màng hỏi: "A? Ai? Cái gì?"
Yến Kích: "..."
Lâm thái phó cũng không nổi giận, kiên nhẫn lặp lại một lần.
Kinh Hàn Chương "A" một tiếng, nói: "Thần y hiện đang nghỉ ngơi, không có thời gian gặp người khác."
Lời này của hắn rất trực tiếp, Yến Kích và Lâm thái phó đều sửng sốt một chút.
A Mãn ở sau lưng xe lăn dùng tay chọc chọc Kinh Hàn Chương một cái, Kinh Hàn Chương mới tỉnh hồn lại, hắn đang chuẩn bị học theo thái độ của Yến Hành Dục, chợt nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân từ bên ngoài.
Triệu bá sốt ruột mà chạy vào: "Lão gia, vị... Vị thần y kia tỉnh rồi, hiện tại muốn vào đây."
Còn chưa nói xong, Ngư Tức đã tùy tiện mà xông vào.
Triệu bá lúng ta lúng túng nói: "Lão nô ngăn không được."
Trời lạnh như vậy, Ngư Tức vẫn mặc bộ bạch y đơn bạc kia, quần áo hỗn độn liền vạt áo cũng bị lệch lạc đi, cực kỳ hào phóng.
Hắn thần tình phiến toái mà giữ mái tóc lộn xộn, nói với Lâm thái phó: "Ngươi muốn chữa bệnh?"
Thái độ này của Ngư Tức cũng coi như là đang làm càn, Yến Kích không biết hắn là ai, chau mày, tựa hồ sắp mở miệng đuổi hắn ra ngoài, nhưng Lâm thái phó lại không có chút cảm giác bị mạo phạm nào, đứng dậy nói: "Đúng thế."
Ngư Tức nhìn thoáng qua Lâm thái phó từ trên xuống dưới, không chút khách khí hỏi Kinh Hàn Chương: "Hắn có chức quan gì vậy?"
Kinh Hàn Chương: "..."
Lâm thái phó: "..."
Khóe môi Kinh Hàn Chương giật giật, nghĩ thầm người mà Yến Hành Dục quen biết sao lại có loại đức hạnh thúi như vậy, hắn nhìn là muốn đá người.
Thất điện hạ kiềm lại cái chân đang rục rịch muốn đá người, tức giận nói: "Vị này là thái phó trong cung, mặc dù không có quan chức, nhưng..."
Hắn còn chưa nói xong, Ngư Tức liền quay sang ngắt lời hắn: "A, thái phó a, dạy học à, được."
Hắn lại đánh giá Lâm thái phó từ trên xuống dưới lần nữa, "A" một tiếng: "So với Ngọc Nhi thì còn dễ chữa hơn."
Lâm thái phó đại khái cũng đã nghe về việc "Yến Hành Dục" đá người bên đường, nghe thế nhìn về phía Kinh Hàn Chương.
Ngư Tức chính vì chuyện này mà tới, thuận miệng bịa chuyện: "Chân y rất khó chữa, ta chữa nhiều năm như vậy cũng chỉ khiến cho một bên chân cử động được một chút mà thôi, để mà khỏi hẳn thì đúng là việc thiên phương dạ đàm*."
*Thiên phương dạ đàm: nghĩa là chuyện mơ tưởng hão huyền, chuyện sẽ không xảy ra.
Yến Kích ngồi một bên mày nhíu càng chặt hơn.
Lâm thái phó nhớ tới nghi ngờ của hoàng đế phía trước, nghĩ thầm rằng: "Quả nhiên bệ hạ nghĩ hơi nhiều rồi."
Người bị liệt không thể đứng lên dễ dàng được.
Ngư Tức cũng không nhiều lời, nói thẳng: "Tâm mạch của ngươi bị hao tổn, có vẻ như còn trúng cả độc nữa."
Lâm thái phó sửng sốt, tim chợt nhảy dựng lên.
Thần y trong lời đồn... Thế nhưng không cần xem mạch cũng có thể nhìn ra bệnh trạng sao?
"Rất dễ chữa." Ngư Tức gật đầu, nói: "Chỉ cần ngươi giúp ta một chuyện là được."
Lâm thái phó lập tức nói: "Mời nói."
Tuy Lâm thái phó không có quan chức, nhưng mấy năm nay nhân mạch tích tụ được vẫn là có một chút, dù thần y đưa ra việc khó làm, thì hắn vẫn có thể dốc toàn lực đi làm xong.
Kinh Hàn Chương ở một bên cũng tò mò nhìn, không phải tên thần y này tính tình cổ quái, luôn luôn không tùy tiện chữa bệnh cho người khác hay sao?
Tại sao nghe được người ta là thái phó trong cung, liền trực tiếp đồng ý rồi?
Chẳng lẽ tin đồn là giả?
Kinh Hàn Chương chờ xem kịch vui.
Ngay sau đó, Ngư Tức lắc lư đến bên cạnh hắn, đưa tay đè lại bờ vai của hắn, nói với Lâm thái phó: "Tiểu Ngọc Nhi nhà ta thiên tư thông minh, nhưng thuở nhỏ phải ở tại cái nơi quỷ quái Hàn Nhược Tự kia, chưa từng tiếp nhận được sự giáo dục của thầy giáo, ngươi vừa vặn là thái phó trong cung, học thức chắc chắn là không tệ đi."
Kinh Hàn Chương: "???"
Kinh Hàn Chương đột nhiên có loại dự cảm không tốt.
Ngư Tức vỗ vỗ vai Kinh Hàn Chương, nói: "Nếu ngươi đồng ý rút một chút thời gian tới dạy y, ta sẽ chữa bệnh cho ngươi."
Lâm thái phó không ngờ hắn lại chỉ muốn một việc nhỏ này, sửng sốt một hồi lâu mới nói: "Được."
Ngư Tức lại ngáp một cái, hắn còn chưa ngủ đủ đã bị tha tới xử lý cục diện rối rắm này của Yến Hành Dục, bây giờ vẫn còn buồn ngủ.
"Vậy quyết định như thế nhé, ta về ngủ một giấc, ngày mai sẽ tiêu độc cho ngươi."
Nói xong, sải bước mà rời đi.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương: "???"
Hắn vừa rồi còn nghĩ không cần phải học công khóa của Lâm thái phó, sao mọi chuyện thành ra như vậy rồi?!
Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc mà nghĩ: "Ta muốn tức giận."
Bao nhiêu mứt hoa quả cũng không dỗ được đâu!
⭐⭐⭐
Hai người liếc nhau, Kinh Hàn Chương nói: "Thần y bôn ba đường dài, hiện tại đang nghỉ ngơi, không tiện gặp khách, hãy bảo Lâm thái phó ngày khác lại tới đi."
Triệu bá có chút buồn rầu: "Ta đã nói với Lâm thái phó, nhưng hắn lại cố ý ở lại phủ, nói là phải đợi thần y tỉnh."
Kinh Hàn Chương và Yến Hành Dục lại nhìn nhau.
Triệu bá nói: "Lão gia đã tới tiền thính đãi khách, muốn thiếu gia cũng qua đó một chuyến."
Kinh Hàn Chương nhíu mày, nói: "Được, đợi lát nữa ta sẽ qua."
Triệu bá lúc này mới rời đi.
Yến Hành Dục hỏi: "Lâm thái phó thân mang bệnh cũ sao?"
"Ừ." Kinh Hàn Chương không yên lòng mà bấm tay gõ lên tay vịn xe lăn, "Nghe nói hắn năm đó vì phụ hoàng chắn một đao, suýt nữa trúng tâm mạch, từ đó tới giờ thân thể vẫn luôn không tốt. Lần này thần y vào kinh, chỉ sợ hắn cũng tính toán mời thần y tới trị liệu."
Hắn nói xong, nâng mắt hồ nghi mà nhìn Yến Hành Dục: "Ngươi cùng Ngư Tức quen biết lẫn nhau từ trước sao?"
Yến Hành Dục gật đầu: "Khi ta còn nhỏ, Ngư Tức hái thuốc dưới chân núi Hàn Nhược Tự, ăn nhầm một gốc cây độc, nên ta cứu hắn."
Kinh Hàn Chương hồ nghi nói: "Ngươi cứu? Cứu như thế nào?"
Yến Hành Dục thần tình vô hại, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừ, ta đút cho hắn uống nước pha với tàn hương, để hắn nôn được cây độc kia ra."
Kinh Hàn Chương: "..."
Khóe môi Kinh Hàn Chương giật giật, ngươi rốt cuộc là cứu hắn hay là muốn mưu sát hắn vậy?
Dù sao không cần biết như nào, Yến Hành Dục thật sự đã cứu được người, lúc ấy Ngư Tức còn là một thiếu niên khinh cuồng, tự cao tự đại muốn mệnh, vì thế đã hứa hẹn nhất định sẽ chữa khỏi chân của Yến Hành Dục.
Hắn cứ tưởng rằng có thể chữa khỏi một cách dễ dàng, không nghĩ tới lần chữa trị này chữa tới bảy tám năm.
Đầu năm nay thật vất vả mới tìm được biện pháp trị liệu cho hai chân Yến Hành Dục, cũng chính là lúc Ngư Tức đi Nam Cương tìm thuốc, Yến Hành Dục không quan tâm hai chân đã triệt để khỏi hay chưa, liền hồi kinh.
Yến Hành Dục nghĩ tới đây, lại bắt đầu run rẩy.
Y cảm thấy vô cùng may mắn khi Kinh Hàn Chương đang ở trong thân thể mình lúc này, bằng không chính mình nhất định sẽ bị Ngư Tức dọa tới bị bệnh tim.
Yến Hành Dục nhỏ giọng nói với Kinh Hàn Chương: "Hắn thật đáng sợ, ngài đừng cố tranh luận với hắn, khi nào hắn mắng mệt rồi thì sẽ đi về ngủ."
Kinh Hàn Chương sâu kín liếc y một cái, ánh mắt như muốn nói "Ngươi cảm thấy điện hạ của ngươi là cái bánh bao mềm mặc cho người đánh người chửi sao".
Yến Hành Dục bị nghẹn một chút, có chút tay chân luống cuống.
Kinh Hàn Chương không kiên nhân "chậc" một tiếng, nhỏ giọng nói thầm: "Ta đây tạm thời nhịn một chút vậy."
Mắt Yến Hành Dục sáng lên, thần tình vui mừng nhìn hắn.
Trái tim của Kinh Hàn Chương khó hiểu mà run lên khi bị y nhìn như thế, hừ một tiếng rồi quay đầu đi, vành tai có chút đỏ lên, hàm hồ nói: "Ta chỉ nhịn một chút thôi, nếu hắn nói quá sức chịu đựng của ta thì ta dùng chân đạp hắn đấy."
Yến Hành Dục gật gật đầu: "Hắn sẽ không mắng chửi người đâu."
Kinh Hàn Chương nghe vậy thầm cười nhạo một tiếng, mới vừa rồi trước mặt nhiều người như vậy Ngư Tức còn mắng "Ta là cha ngươi", một cái miệng độc có thể mắng người tới hộc máu, sao Yến Hành Dục có thể nói một cách chắc chắn là hắn sẽ không mắng chửi người?
Lát nữa phải tới tiền sảnh gặp Lâm thái phó, Kinh Hàn Chương bảo A Mãn chuẩn bị xiêm y, đi bộ vào trong phòng thay đồ.
Yến Hành Dục chờ ở ngoài, tùy tay cầm lấy một cuốn sách trên giá sách, nhẹ nhàng mở ra.
A Mãn ở một bên thấp giọng nói: "Kinh Chập Vệ trải rộng khắp kinh thành, việc xảy ra ở thưởng phong lâu hôm nay tám phần đã tới tai hoàng đế."
Yến Hành Dục thuận miệng đáp: "Theo suy nghĩ của hoàng đế, hắn chắc chắn sẽ nghi ngờ ta giả liệt, Ngư Tức sẽ thông qua Lâm thái phó cho hắn biết được đáp án."
Y nhìn một trang sách, mày chậm rãi nhíu lại.
Thân thể này của Kinh Hàn Chương thế nhưng lại có vấn đề thật.
Đây rõ ràng là cuốn sách mà Yến Hành Dục có thể đọc làu làu, nhưng khi dùng tầm mắt của Kinh Hàn Chương nhìn vào, Yến Hành Dục sẽ vô ý thức mà đọc thiếu hoặc sai chữ.
Xem xong một trang, Yến Hành Dục thế nhưng xem không hiểu được tới nửa trang—— nếu không phải y nhớ rõ cuốn sách này, Yến Hành Dục cũng hoài nghi liệu y có lấy sai một cuốn sách bị lỗi hay không.
A Mãn gật đầu, lại nói: "Tên đạo tặc trộm đồ phủ Nhiếp Chính Vương hiện đang bị truy nã khắp nơi, cổng thành cũng kiểm tra rất nghiêm ngặt, chỉ sợ tên đó không thể rời kinh thành dễ dàng như vậy được."
Yến Hành Dục chau mày lật sang trang khác, không chút để ý mà nói: "Tra được thêm gì không?"
"Kinh Chập Vệ che giấu rất kỹ, vẫn chưa tra được." A Mãn nói, "Nhiếp Chính Vương đã chết trận mười năm trước, Vương phủ kia bị bỏ trống nhiều năm, bên trong chắc hẳn không có gì đáng giá cả."
Yến Hành Dục rốt cuộc buông tha cho mình, y đóng lại sách, thản nhiên nói: "Không có gì đáng giá? Nếu không có gì đáng giá, thì sao phải xuất động Kinh Chập Vệ?"
A Mãn: "Nhưng mà..."
"Lại nói..." Yến Hành Dục nói, "Có thể đào thoát từ tay nhiều Kinh Chập Vệ như vậy thân thủ nhất định là bất phàm, đừng mò kim đáy bể nữa, tra ở bên ngoài đi."
A Mãn sửng sốt một chút: "Công tử cảm thấy là..."
Yến Hành Dục đang muốn nói chuyện, chợt nghe thấy Kinh Hàn Chương gọi từ trong phòng ra: "Yến Hành Dục."
Yến Hành Dục đưa sách đang cầm cho A Mãn, vừa đi vào trong vừa đáp: "Điện hạ?"
Kinh Hàn Chương quần áo hỗn độn mà đỡ bình phong, miệng ngậm một góc dây buộc tóc, lười biếng vung vạt áo, cười nói: "Tới giúp điện hạ của ngươi thay quần áo a."
Yến Hành Dục: "..."
A Mãn vội chạy tới: "Ta đến, A Mãn giúp ngài!"
Kinh Hàn Chương hừ một tiếng, nói: "Không phải ngươi, công tử, ngươi tới."
Yến Hành Dục cũng không tức giận, bảo A Mãn lui ra, gật đầu nói được, liền đi vào.
Kinh Hàn Chương được người hầu hạ quen từ nhỏ, xiêm y cũng lười tự mặc, hơn nữa xiêm y mùa đông của Yến Hành Dục cứ một lớp lại thêm một lớp, cơ hồ đem mình bọc thành một quả cầu, Thất điện hạ mặc được hai kiện xiêm y liền mất kiên nhẫn.
Hắn dứt khoát ngồi trên giường, tùy ý cho Yến Hành Dục mặc cho hắn từng lớp một.
Cảm giác nhìn khuôn mặt của mình lảng vảng trước mặt mình thập phần mới lạ, Kinh Hàn Chương chống cằm nhìn một hồi, đột nhiên cười nói: "Ngươi tra tên đạo tặc kia làm gì?"
Yến Hành Dục đang cài lại vạt áo, nghe vậy đầu cũng không nâng lên, nói một cách chi tiết: "Phủ Nhiếp Chính Vương không có bảo vật gì có thể trộm, không biết đạo tặc kia đi trộm cái gì, khiến cho nhiều Kinh Chập Vệ đuổi giết tới phủ Thừa Tướng, ta lo lắng bọn họ cố ý hướng về ta."
Kinh Hàn Chương nhìn chằm chằm sợi tóc rủ trên vai Yến Hành Dục, chậm rãi "A" một tiếng: "Ý ngươi là phụ hoàng của ta muốn giết ngươi?"
Nếu người ngoài nghe được hoàng tử nói câu đại nghịch bất đạo như này, thì đến chết cũng không nhận.
Việc phỏng đoán Thánh Thượng tự dưng sai người đi giết người nếu bị truyền ra ngoài, đáp án không cần nói cũng biết, người phải chết chính là Yến Hành Dục.
Nhưng Yến Hành Dục giống như không có quá nhiều phòng bị với Kinh Hàn Chương, mặt không đổi sắc, còn ngoan ngoãn gật đầu: "Đúng vậy, bởi vì hiện tượng thiên văn khác thường lúc ấy, mà toàn kinh thành chỉ có một tai tinh là ta. Qua nửa tháng nữa là tới Tế Thiên đại điển, hắn tám phần là cảm thấy việc ta về kinh sẽ mang sát khí cho Tế Thiên đại điển."
Kinh Hàn Chương thần tình cổ quái: "Ngươi không sợ ta sẽ báo cho phụ hoàng sao?"
Yến Hành Dục có chút mê mang mà ngẩng đầu: "A? Điện hạ muốn nói sao?"
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương nhìn chăm chú vào ánh mắt y, hắn phát hiện mình thế nhưng không nhìn ra Yến Hành Dục là nói thật hay cố ý giả ngu.
Sau một hồi, hắn mới cười một tiếng, lười biếng nói: "Tất nhiên là sẽ không nói, nếu phụ hoàng thật sự muốn giết ngươi, lại giết vào đúng lúc ta ở trong thân thể của ngươi, thì người chết là ta."
Yến Hành Dục cũng tám phần vì lí do đấy nên mới không đề phòng hắn.
Yến Hành Dục gật đầu: "Đa tạ điện hạ."
Kinh Hàn Chương không lên tiếng.
Chờ tới lúc Yến Hành Dục cài tốt kiện ngoại bào cuối cùng, thay Kinh Hàn Chương chỉnh lại vạt áo, Kinh Hàn Chương luôn luôn suy nghĩ sâu xa giống như đã hạ quyết tâm gì đấy, vươn tay kéo chặt vạt áo của Yến Hành Dục, bất ngờ không kịp đề phòng mà kéo cả người y cúi xuống.
Hai người dán sát vào nhau, hô hấp cơ hồ đều giao triền cùng một chỗ.
Yến Hành Dục thần tình đều là thuần túy nghi hoặc, Kinh Hàn Chương lại sửng sốt một chút.
Chủ động kéo người xuống là hắn, hiện tại người giật mình cũng là hắn.
Kinh Hàn Chương mơ mơ hồ hồ mà nghĩ: "Vừa rồi ta định nói gì nhỉ?"
Yến Hành Dục vẫn còn dùng cặp mắt mê man không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhìn hắn, tựa hồ không cảm thấy tư thế hiện tại của hai người có kỳ quái hay không.
Kinh Hàn Chương khó hiểu mà mặt hồng lên, ác nhân cáo trạng trước, hung ba ba nói: "Ngươi dán lại gần như vậy làm gì?!"
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục ngạc nhiên mở to mắt, không ngờ tới Thất điện hạ lại là người không nói lý như vậy.
Nhưng Yến Hành Dục không phải là người sẽ đi tranh cãi với người khác, có lý nhưng không nói thành lời, đành phải làm bộ muốn lui về sau.
Kinh Hàn Chương sau khi nói xong cũng biết được chính mình cố tình gây sự, ho khan một tiếng, tay dùng chút lực mà kéo lại Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục hoảng sợ, vội vươn tay chống lại bả vai hắn một chút, mới không bị ngã trực tiếp vào lòng hắn.
Lúc này Kinh Hàn Chương mới nhớ được chính mình muốn nói cái gì, hắn tới bên tai Yến Hành Dục, hạ giọng nói: "Trong kinh thành người nhìn chằm chằm vào ngươi không ít, ngươi trước đừng trộm tra. Chờ mấy ngày nữa, điện hạ của ngươi cho ngươi quang minh chính đại đi tra."
Yến Hành Dục hàm hồ mà "Hả?" một tiếng.
Kinh Hàn Chương sau khi nhanh chóng nói xong, giống như chạm vào lửa mà lập tức đẩy Yến Hành Dục ra.
Yến Hành Dục thần tình mờ mịt: "Điện hạ vừa mới nói..."
Kinh Hàn Chương nhìn chằm chằm hoa văn trên tay áo, không hiểu sao đột nhiên tức giận, hừ nói: "Ta cái gì cũng chưa nói, ngươi đi đi."
Yến Hành Dục không rõ lí do.
Y cảm thấy Kinh Hàn Chương người này thật kỳ quặc, nói tức là tức, hoàn toàn không có nguyên do, cũng không có bất luận điềm báo nào.
"Đi mau, bây giờ ngươi là Thất điện hạ, việc của phủ Thừa Tướng ngươi đừng có mà xen vào." Kinh Hàn Chương làm bộ muốn nhấc chân, "Nếu ngươi không đi thì ta liền ra ngoài đi đá người a, một cước đá hai người."
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục đành phải vung vung ống tay áo, hành lễ xoay người đi ra ngoài.
A Mãn ra ngoài tiễn y, Yến Hành Dục thấp giọng nói: "Trước đừng tra."
A Mãn sửng sốt: "Vì sao?"
Yến Hành Dục không nói nhiều nữa, dặn dò A Mãn một lát, lúc này mới rời phủ Thừa Tướng.
Kinh Hàn Chương chỉnh trang lại một chút, ngồi trên xe lăn tiếp tục giả liệt, A Mãn trở về thì phụ giúp đẩy hắn đi tới tiền sảnh của phủ Thừa Tướng.
Lâm thái phó quả nhiên đã tới, lúc này đang uống trà với Yến Kích.
Khi Kinh Hàn Chương đến, Yến Kích liếc nhìn hắn: "Sao lại tới chậm vậy?"
Ngày thường Kinh Hàn Chương vừa thấy Yến Kích là muốn hừ một tiếng, lúc này thiếu chút nữa là hừ ra tiếng, hắn cố nén lại, học thái độ của Yến Hành Dục, hành lễ, nói: "Là Hành Dục sai."
Bản điện hạ không sai!
Lâm thái phó vẫn là bộ dáng đạm mạc kia, khẽ gật đầu, nói với Yến Kích: "Ta nghe Liên Trần nói, Hành Dục rất thông minh, bất luận là sách gì chỉ cần xem qua là nhớ, phải ở Hàn Nhược Tự nhiều năm như vậy, thật sự là ủy khuất y rồi."
Yến Kích nghe người khác khen nhi tử của hắn, cũng không cảm thấy có bao nhiêu tự hào, trên mặt vẫn là sự thản nhiên: "Không có ủy khuất hay không ủy khuất, thân thể y suy yếu, có thể sống đã không tệ rồi."
Dù hắn nói như thế, nhưng Lâm thái phó vẫn mỉm cười khen ngợi vài câu.
Kinh Hàn Chương ngồi ở một bên buồn chán đến chết, phiền đến muốn mệnh, muốn trực tiếp rời đi, nhưng sợ lại tạo phiền phức không đáng có cho Yến Hành Dục, nên đành phải cúi đầu tùy tay chơi đùa chuỗi phật châu.
Đối với Kinh Hàn Chương, trao đổi hồn phách với Yến Hành Dục có một cái lợi lớn nhất, chính là không cần phải đi học công khóa của Lâm thái phó.
Đến đương kim Thánh Thượng đều phải lễ nhượng Lâm thái phó ba phần, Kinh Hàn Chương sợ hắn sẽ bị chính mình làm cho tức đến phát bệnh, mỗi một lần lên lớp là phải nhẫn nhịn cực kỳ thống khổ, nhưng vẫn cứ bị phạt chép sách với viết bảng chữ mẫu, miễn bàn có bao nhiêu nghẹn khuất.
Hiện tại thì sao, Yến Hành Dục thay hắn hồi cung đi học công khóa mà hắn ghét nhất, Kinh Hàn Chương cảm thấy chính mình có thể uống thêm hai chén thuốc, còn không cần ăn mứt hoa quả.
Yến Kích hàn huyên với Lâm thái phó nửa ngày, rốt cuộc cũng nói ra mục đích của chuyến thăm lần này.
"Nói ra thật xấu hổ, ta vốn là người gần đất xa trời, Thánh Thượng lại rủ lòng, năm đó vì ta đã tìm kiếm đủ loại thuốc men, trong lúc vô ý biết được một viên thuốc cứu mạng mà Ngư Tức thần y bán, phải đưa ra giá cao mua về thì mới cứu cho ta được một cái mạng." Lâm thái phó thở dài nói, "Ta nghe nói Hành Dục tựa hồ có chút giao tình với Ngư thần y, không biết có thể may mắn được gặp mặt thần y?"
Yến Kích nhíu mày, nhìn về phía Kinh Hàn Chương: "Dục Nhi?"
Kinh Hàn Chương dựa vào gần chậu than để sưởi ấm, thoải mái đến mức sắp lim dim ngủ, nghe vậy mơ mơ màng màng hỏi: "A? Ai? Cái gì?"
Yến Kích: "..."
Lâm thái phó cũng không nổi giận, kiên nhẫn lặp lại một lần.
Kinh Hàn Chương "A" một tiếng, nói: "Thần y hiện đang nghỉ ngơi, không có thời gian gặp người khác."
Lời này của hắn rất trực tiếp, Yến Kích và Lâm thái phó đều sửng sốt một chút.
A Mãn ở sau lưng xe lăn dùng tay chọc chọc Kinh Hàn Chương một cái, Kinh Hàn Chương mới tỉnh hồn lại, hắn đang chuẩn bị học theo thái độ của Yến Hành Dục, chợt nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân từ bên ngoài.
Triệu bá sốt ruột mà chạy vào: "Lão gia, vị... Vị thần y kia tỉnh rồi, hiện tại muốn vào đây."
Còn chưa nói xong, Ngư Tức đã tùy tiện mà xông vào.
Triệu bá lúng ta lúng túng nói: "Lão nô ngăn không được."
Trời lạnh như vậy, Ngư Tức vẫn mặc bộ bạch y đơn bạc kia, quần áo hỗn độn liền vạt áo cũng bị lệch lạc đi, cực kỳ hào phóng.
Hắn thần tình phiến toái mà giữ mái tóc lộn xộn, nói với Lâm thái phó: "Ngươi muốn chữa bệnh?"
Thái độ này của Ngư Tức cũng coi như là đang làm càn, Yến Kích không biết hắn là ai, chau mày, tựa hồ sắp mở miệng đuổi hắn ra ngoài, nhưng Lâm thái phó lại không có chút cảm giác bị mạo phạm nào, đứng dậy nói: "Đúng thế."
Ngư Tức nhìn thoáng qua Lâm thái phó từ trên xuống dưới, không chút khách khí hỏi Kinh Hàn Chương: "Hắn có chức quan gì vậy?"
Kinh Hàn Chương: "..."
Lâm thái phó: "..."
Khóe môi Kinh Hàn Chương giật giật, nghĩ thầm người mà Yến Hành Dục quen biết sao lại có loại đức hạnh thúi như vậy, hắn nhìn là muốn đá người.
Thất điện hạ kiềm lại cái chân đang rục rịch muốn đá người, tức giận nói: "Vị này là thái phó trong cung, mặc dù không có quan chức, nhưng..."
Hắn còn chưa nói xong, Ngư Tức liền quay sang ngắt lời hắn: "A, thái phó a, dạy học à, được."
Hắn lại đánh giá Lâm thái phó từ trên xuống dưới lần nữa, "A" một tiếng: "So với Ngọc Nhi thì còn dễ chữa hơn."
Lâm thái phó đại khái cũng đã nghe về việc "Yến Hành Dục" đá người bên đường, nghe thế nhìn về phía Kinh Hàn Chương.
Ngư Tức chính vì chuyện này mà tới, thuận miệng bịa chuyện: "Chân y rất khó chữa, ta chữa nhiều năm như vậy cũng chỉ khiến cho một bên chân cử động được một chút mà thôi, để mà khỏi hẳn thì đúng là việc thiên phương dạ đàm*."
*Thiên phương dạ đàm: nghĩa là chuyện mơ tưởng hão huyền, chuyện sẽ không xảy ra.
Yến Kích ngồi một bên mày nhíu càng chặt hơn.
Lâm thái phó nhớ tới nghi ngờ của hoàng đế phía trước, nghĩ thầm rằng: "Quả nhiên bệ hạ nghĩ hơi nhiều rồi."
Người bị liệt không thể đứng lên dễ dàng được.
Ngư Tức cũng không nhiều lời, nói thẳng: "Tâm mạch của ngươi bị hao tổn, có vẻ như còn trúng cả độc nữa."
Lâm thái phó sửng sốt, tim chợt nhảy dựng lên.
Thần y trong lời đồn... Thế nhưng không cần xem mạch cũng có thể nhìn ra bệnh trạng sao?
"Rất dễ chữa." Ngư Tức gật đầu, nói: "Chỉ cần ngươi giúp ta một chuyện là được."
Lâm thái phó lập tức nói: "Mời nói."
Tuy Lâm thái phó không có quan chức, nhưng mấy năm nay nhân mạch tích tụ được vẫn là có một chút, dù thần y đưa ra việc khó làm, thì hắn vẫn có thể dốc toàn lực đi làm xong.
Kinh Hàn Chương ở một bên cũng tò mò nhìn, không phải tên thần y này tính tình cổ quái, luôn luôn không tùy tiện chữa bệnh cho người khác hay sao?
Tại sao nghe được người ta là thái phó trong cung, liền trực tiếp đồng ý rồi?
Chẳng lẽ tin đồn là giả?
Kinh Hàn Chương chờ xem kịch vui.
Ngay sau đó, Ngư Tức lắc lư đến bên cạnh hắn, đưa tay đè lại bờ vai của hắn, nói với Lâm thái phó: "Tiểu Ngọc Nhi nhà ta thiên tư thông minh, nhưng thuở nhỏ phải ở tại cái nơi quỷ quái Hàn Nhược Tự kia, chưa từng tiếp nhận được sự giáo dục của thầy giáo, ngươi vừa vặn là thái phó trong cung, học thức chắc chắn là không tệ đi."
Kinh Hàn Chương: "???"
Kinh Hàn Chương đột nhiên có loại dự cảm không tốt.
Ngư Tức vỗ vỗ vai Kinh Hàn Chương, nói: "Nếu ngươi đồng ý rút một chút thời gian tới dạy y, ta sẽ chữa bệnh cho ngươi."
Lâm thái phó không ngờ hắn lại chỉ muốn một việc nhỏ này, sửng sốt một hồi lâu mới nói: "Được."
Ngư Tức lại ngáp một cái, hắn còn chưa ngủ đủ đã bị tha tới xử lý cục diện rối rắm này của Yến Hành Dục, bây giờ vẫn còn buồn ngủ.
"Vậy quyết định như thế nhé, ta về ngủ một giấc, ngày mai sẽ tiêu độc cho ngươi."
Nói xong, sải bước mà rời đi.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương: "???"
Hắn vừa rồi còn nghĩ không cần phải học công khóa của Lâm thái phó, sao mọi chuyện thành ra như vậy rồi?!
Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc mà nghĩ: "Ta muốn tức giận."
Bao nhiêu mứt hoa quả cũng không dỗ được đâu!
⭐⭐⭐