Chương 13: Tiến cung
Edit: phongsunuong.
Trước khi Yến Hành Dục tiến cung, Kinh Hàn Chương gọi lại y, ngay trước mặt y đem nỏ tháo xuống.
Đôi mắt Yến Hành Dục trừng to, giãy dụa muốn chạy đi, nhưng tay lại bị Kinh Hàn Chương chế trụ.
Kinh Hàn Chương vừa tháo nỏ vừa giải thích nói: "Bây giờ ngươi là Thất hoàng tử, nếu bị Kinh Chập Vệ phát hiện mang theo ám khí tiến cung, thì phụ hoàng chắc chắn sẽ điều tra."
Yến Hành Dục cả người cứng còng, lúng ta lúng túng nói: "Nhưng mà..."
Kinh Hàn Chương liếc nhìn y một cái, thấy y giống như một con mèo liều mạng giương móng vuốt, tức giận nói: "Nếu phụ hoàng biết ta với ngươi trao đổi hồn phách, chờ đến lúc hai ta khôi phục lại bình thường, thì chuyện thứ nhất hắn sẽ làm là ra lệnh cho Kinh Chập Vệ âm thầm diệt trừ ngươi."
Yến Hành Dục sửng sốt.
"Đồ ngốc." Kinh Hàn Chương tháo nỏ xuống, tùy tay ném trên mặt bàn, liếc y một cái, nói, "Không muốn chết thì mau chóng học cách ăn nói cử chỉ của ta, bị người khác phát hiện thì điện hạ của ngươi cũng không cứu nổi ngươi đâu."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Hành Dục tái nhợt, sau khi hồi kinh y đã tiến cung một lần, lần đấy trên người không mang theo cái gì cả, còn bị hoàng đế tính kế một phen, trở về liền bị bệnh nặng, khiến y càng bài xích việc tiến cung.
Kinh Hàn Chương nhìn thấy sắc mặt y đang vô cùng khó coi, "chậc" một tiếng, ngoắc ngoắc tay với y, nói: "Cúi đầu xuống đây."
Yến Hành Dục không làm được hành động cúi người đến trước mặt người khác một cách cuồng vọng của Kinh Hàn Chương, tiến lên vài bước nhẹ nhàng hạ thấp người ngửa đầu nhìn hắn, cho dù là ngồi xổm xuống, y cũng mang theo phong độ tao nhã mà cả đời Kinh Hàn Chương cũng không làm được.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương cũng khinh thường có phong nhã hay không, hơi tức giận mà vươn tay kéo xích thao* trên tóc Yến Hành Dục, nói: "Trong xích thao này có Huyền Thiết Ty* cắt sắt như cắt bùn, đủ để ngươi phòng thân."
*Xích thao: dải tơ, dây màu đỏ.
*Huyền Thiết Ty: Sợi tơ làm từ thép đen.
Yến Hành Dục đưa tay vuốt xích thao, quả nhiên phát hiện bên trong có mấy sợi tơ làm từ thép.
"Có thể đi được chưa?" Kinh Hàn Chương không kiên nhẫn mà gõ gõ tay vịn xe lăn, thúc giục y: "Mau lên một chút, nếu ngọc của ta bị người khác lấy mất, thì ngươi cũng không có ngọc đâu."
Yến Hành Dục vội vàng đứng lên, ngón tay vân vê xích thao, rốt cuộc cũng cảm thấy có chút an toàn, y gật đầu: "Vâng."
Nói xong liền xoay người rời đi.
A Mãn đi ra ngoài tiễn y, nhưng trước khi ra khỏi cửa thiên viện Yến Hành Dục như nhớ tới cái gì đấy, quay đầu dặn dò A Mãn một phen.
A Mãn một lời khó nói hết mà đồng ý.
Tới tiếp đón Kinh Hàn Chương là Kinh Chập Vệ chỉ nghe lệnh của hoàng đế, Yến Hành Dục vốn nghĩ chỉ có mấy tên thị vệ tới đây thôi, nhưng khi ra khỏi cửa phủ Thừa Tướng, liền nhìn thấy một nam nhân quen thuộc ngồi trên lưng ngựa.
Người kia mặc một bộ thường phục màu tím, bên hông giắt loan đao, mặt mày sắc bén như lưỡi kiếm tràn đầy uy nghiêm cùng với lệ khí làm người ta kinh hãi.
Yến Hành Dục nhận ra hắn, Thống lĩnh của Kinh Chập Vệ, Yến Trầm Tích.
Là đường huynh của y.
Yến Kích có một huynh đệ cùng máu mủ, hai người, một người là Thừa Tướng, một người là Trấn quốc Đại Tướng Quân uy danh hiển hách, đều là trọng thần trong triều.
Khi Yến Hành Dục ở trong Hàn Nhược Tự, nghe quốc sư nói quan hệ giữa Yến Kích và Yến Tu Tri như lửa với nước, thập phần bất hoà.
Yến Hành Dục đã về kinh hơn nửa tháng, phủ Tướng Quân cũng không có một người tới hỏi thăm, mà Yến Trầm Tích theo mệnh lệnh tới phủ Thừa Tướng tiếp đón Thất điện hạ, cũng chỉ làm người truyền lời tới, không hề muốn bước vào cửa phủ Thừa Tướng.
Xem ra quan hệ giữa hai phủ thật sự không được tốt.
Yến Trầm Tích thấy "Thất điện hạ" đi ra, xoay người xuống ngựa, ôm quyền hành lễ nói: "Thần đưa điện hạ hồi cung."
Yến Hành Dục ra vẻ trấn định, nhớ lại thói quen cử chỉ ngày thường của Kinh Hàn Chương, sau đó y lên tiếng.
"Hừ."
Yến Trầm Tích: "..."
Yến Hành Dục hừ xong, không dám nhìn biểu tình của Yến Trầm Tích, thấy xe liễn treo đèn cung đình ở một bên, không nói hai lời bỏ ngựa đi lên xe liễn, kéo rèm che ra, ngăn cách tầm mắt nghi hoặc và kinh ngạc của Kinh Chập Vệ xung quanh.
Yến Trầm Tích mày khẽ nhíu lại quay đầu nhìn thoáng qua, giống như không ngờ có thể đón được người kia dễ đến vậy.
Mấy ngày trước Thất điện hạ phóng ngựa trong cung, còn trốn tiết học của Nam thư phòng, hoàng đế nổi giận, ra lệnh cưỡng chế không cho hắn cưỡi ngựa trong một tháng.
Yến Trầm Tích nhận lệnh tới tiếp đón Kinh Hàn Chương, cố ý chuẩn bị sẵn tinh thần, cảm thấy với tính tình kia của Thất điện hạ, chắc chắn sẽ cố tình gây sự nói linh tinh với hắn một phen.
Nhưng không nghĩ tới...
Thất điện hạ luôn luôn vô pháp vô thiên, không sợ trời sập kia thế nhưng không nói hai lời liền chủ động lên xe liễn ngồi?
Một không cáu bẩn, hai không nổi giận, cũng chỉ "hừ" một tiếng.
Các Kinh Chập Vệ khác cũng đưa hai mắt nhìn nhau, thần tình hoảng sợ như muốn nói "Mắt ta cuối cùng cũng bị mù rồi sao?".
Yến Trầm Tích chỉ phụ trách việc tiếp đón người, thấy "Thất điện hạ" rất phối hợp cũng không quản nhiều, tận trung* làm hết phận sự mà bảo hộ xe ngựa tiến cung.
*Tận trung: tận tụy, trung thành.
Trong xe liễn, Yến Hành Dục không chút để ý mà nhìn hai bàn tay xa lạ này của mình, xích thao cuốn quanh ngón tay, không biết y lại nhớ tới cái gì, mà lại bắt đầu đưa tay trái bắt mạch cổ tay phải.
Mạch tượng vẫn kỳ quái như vậy, không giống như trúng độc, cũng không giống như là bệnh cũ.
Rất là kỳ quái.
Yến Hành Dục dò xét nửa ngày mới buông tay xuống.
Chờ Ngư Tức về rồi nói tiếp vậy.
Sau khi tiến cung, Yến Hành Dục được cung nhân dẫn tới điện Thái Hoà.
Hoàng đế với quốc sư đang trao đổi chuyện quan trọng ở trong điện, cũng không gặp y, bảo y trực tiếp đi tới thiên viện chọn ngọc.
Dọc đường đi Yến Hành Dục đều tự ngẫm lại những thói quen về ngôn ngữ và cử chỉ của Kinh Hàn Chương, cùng với lời dặn dò "Lấy hết tất cả" của hắn, y nhẹ nhàng nhíu mày lại.
Mặc dù Kinh Hàn Chương thường hay làm bậy, nhưng cũng không thể muốn lấy hết đống ngọc quý giá như vậy đi, nếu thế hoàng đế thật sự sẽ không nghi ngờ đấy chứ?
Yến Hành Dục suy nghĩ một lúc lâu.
Sau đó liền đã tới thiên viện cất chứa ngọc.
Yến Hành Dục ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tầm mắt liền dán chặt vào một đống ngọc thượng đẳng kia.
Cung nhân nói: "Điện hạ, bệ hạ nói ngài có thể chọn mấy cái..."
Hắn còn chưa nói xong, Yến Hành Dục đã ngắt lời hắn, chân mày cau lại, nói: "Ta không chọn, lấy hết tất cả cho ta."
Cung nhân: "..."
Cung nhân có chút khó xử: "Điện hạ, bệ hạ đã phân phó..."
Yến Hành Dục không muốn làm người khác khó xử, nhưng Kinh Hàn Chương nói muốn lấy hết, nên đành phải ngắt lời người khác lần thứ hai, nói: "Không cần nói nữa, tất cả đều đưa tới cung của ta... Bản điện hạ đi."
Y nói xong, cảm thấy không giống với thói quen của Kinh Hàn Chương, lại bỏ thêm một câu "Hừ" vào nữa.
Cung nhân: "..."
Cung nhân không còn biện pháp nào khác, vẻ mặt đau khổ đi xin chỉ thị của bệ hạ.
Không để y chờ lâu, cung nhân đã chạy về, nhỏ giọng nói: "Thưa điện hạ, bệ hạ đã đồng ý, nói chỉ cần ngài đến học ở Nam thư phòng không thiếu buổi nào, thì sẽ cho ngài toàn bộ ngọc ở đây."
Yến Hành Dục nói: "Được."
Cung nhân vội đi truyền lời.
Yến Hành Dục không tiếng động mà khẽ thở phào một hơi, y làm bộ như không để ý tới viên ngọc bên trong rương, tự chọn ra viên tốt nhất, đưa tay vẽ một vòng tròn trên bề mặt ngọc, giống như đang đánh dấu thuộc quyền sở hữu của mình vậy.
"Viên này thật tốt." Yến Hành Dục nghĩ thầm, "Vậy ta liền muốn viên ngọc này."
Nhìn tới viên ngọc này, Yến Hành Dục đột nhiên cảm thấy lần tiến cung này cũng không mệt lắm.
Chỉ hy vọng rằng Thất điện hạ kia nói chuyện giữ lời.
Yến Hành Dục chọn xong ngọc, vốn tính toán tìm cách gặp quốc sư, nhưng y còn chưa kịp nghĩ xong, thì Giang Phong Hoa đã sốt ruột hốt hoảng mà chạy tới.
"Điện hạ à." Giang Phong Hoa đầu toàn là mồ hôi, thở hồng hộc nói, "Sao ngài đến giờ này vẫn chưa đến Nam thư phòng? Thái phó đã tức giận đến mức râu đã dựng ngược lên rồi."
Yến Hành Dục sửng sốt: "Cái gì?"
Nam thư phòng?
Phủ Thừa Tướng, thiên viện.
Kinh Hàn Chương đang nghịch chiếc nỏ của Yến Hành Dục, hắn bắn cung cưỡi ngựa đều giỏi, nên cũng có hiểu biết về cung nỏ, sau khi Yến Hành Dục gỡ nỏ xuống ngay trước mặt hắn, thì hắn đã nhớ kĩ mọi cơ quan trong nỏ, lúc này hắn đang tháo dỡ nó ra, tùy tay vẽ lại cơ quan của nỏ lên một tờ giấy.
Kinh Hàn Chương chỉ đang giết thời gian, vẽ được một nửa liền không còn kiên nhẫn, nên lại cầm lấy nỏ nghịch tiếp.
Khi A Mãn bưng thuốc đi tới, Kinh Hàn Chương đã chán đến mức lật đi lật lại cuốn kinh Phật mà công tử nhà hắn chép lại.
Ngửi thấy mùi vị khó nói lên lời của thuốc đông y, Kinh Hàn Chương liền biến sắc, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lập tức nói: "Mang thuốc ra chỗ khác đi, ta không muốn uống."
A Mãn không nghe, chậm rãi tiến tới, cẩn thật đặt chén thuốc trước mặt Kinh Hàn Chương.
Hồi tưởng lại lần rót thuốc bi thảm lần trước, mặt Kinh Hàn Chương cũng tái lại rồi: "Ta nói mang ra chỗ khác! Chờ công tử nhà ngươi tìm được quốc sư, sau khi chúng ta đổi lại hồn phách rồi, ngươi để y tự đi mà uống lấy."
A Mãn thần tình vô tội: "Nhưng mà cơ thể của công tử nhà ta không được tốt, mỗi ngày đều phải uống ba chén thuốc không được ngừng."
Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: "Nếu ta uống chén thuốc này, thì cơ thể này của công tử nhà ngươi càng không tốt được."
Chỉ mỗi mùi của chén thuốc kia đã khiến Kinh Hàn Chương suýt nữa thổ huyết, chứ đứng nói tới việc uống hết chén thuốc kia.
A Mãn vẫn còn khuyên nhủ hắn: "Sẽ không, công tử đã uống thuốc quen rồi, vị giác cũng không còn cảm nhận được vị đắng nữa nha."
Kinh Hàn Chương vẫn không nhúc nhích, giống như đã xem thấu mọi việc, hờ hững nói: "Là công tử nhà ngươi phân phó đúng không?"
A Mãn nghẹn lời luôn.
Kinh Hàn Chương thiếu chút nữa bị tức tới cười to, không nghĩ tới tiểu mỹ nhân kia lại dám tính kế mình như vậy.
"Nói." Kinh Hàn Chương lạnh giọng mà chất vấn A Mãn, "Y nói như thế nào?"
A Mãn thấy đã bị vạch trần, đành phải lúng ta lúng túng nói: "Lúc gần tiến cung công tử nói, y thay ngài tiến cung để làm việc, nếu trở về mà vẫn còn phải uống thuốc đắng, thật là vất vả a."
Kinh Hàn Chương: "..."
Cho nên y dám để bản điện hạ thay y uống thuốc?!
Rốt cuộc y lấy lá gan đấy từ đâu ra?!
⭐⭐⭐
Trước khi Yến Hành Dục tiến cung, Kinh Hàn Chương gọi lại y, ngay trước mặt y đem nỏ tháo xuống.
Đôi mắt Yến Hành Dục trừng to, giãy dụa muốn chạy đi, nhưng tay lại bị Kinh Hàn Chương chế trụ.
Kinh Hàn Chương vừa tháo nỏ vừa giải thích nói: "Bây giờ ngươi là Thất hoàng tử, nếu bị Kinh Chập Vệ phát hiện mang theo ám khí tiến cung, thì phụ hoàng chắc chắn sẽ điều tra."
Yến Hành Dục cả người cứng còng, lúng ta lúng túng nói: "Nhưng mà..."
Kinh Hàn Chương liếc nhìn y một cái, thấy y giống như một con mèo liều mạng giương móng vuốt, tức giận nói: "Nếu phụ hoàng biết ta với ngươi trao đổi hồn phách, chờ đến lúc hai ta khôi phục lại bình thường, thì chuyện thứ nhất hắn sẽ làm là ra lệnh cho Kinh Chập Vệ âm thầm diệt trừ ngươi."
Yến Hành Dục sửng sốt.
"Đồ ngốc." Kinh Hàn Chương tháo nỏ xuống, tùy tay ném trên mặt bàn, liếc y một cái, nói, "Không muốn chết thì mau chóng học cách ăn nói cử chỉ của ta, bị người khác phát hiện thì điện hạ của ngươi cũng không cứu nổi ngươi đâu."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Hành Dục tái nhợt, sau khi hồi kinh y đã tiến cung một lần, lần đấy trên người không mang theo cái gì cả, còn bị hoàng đế tính kế một phen, trở về liền bị bệnh nặng, khiến y càng bài xích việc tiến cung.
Kinh Hàn Chương nhìn thấy sắc mặt y đang vô cùng khó coi, "chậc" một tiếng, ngoắc ngoắc tay với y, nói: "Cúi đầu xuống đây."
Yến Hành Dục không làm được hành động cúi người đến trước mặt người khác một cách cuồng vọng của Kinh Hàn Chương, tiến lên vài bước nhẹ nhàng hạ thấp người ngửa đầu nhìn hắn, cho dù là ngồi xổm xuống, y cũng mang theo phong độ tao nhã mà cả đời Kinh Hàn Chương cũng không làm được.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương cũng khinh thường có phong nhã hay không, hơi tức giận mà vươn tay kéo xích thao* trên tóc Yến Hành Dục, nói: "Trong xích thao này có Huyền Thiết Ty* cắt sắt như cắt bùn, đủ để ngươi phòng thân."
*Xích thao: dải tơ, dây màu đỏ.
*Huyền Thiết Ty: Sợi tơ làm từ thép đen.
Yến Hành Dục đưa tay vuốt xích thao, quả nhiên phát hiện bên trong có mấy sợi tơ làm từ thép.
"Có thể đi được chưa?" Kinh Hàn Chương không kiên nhẫn mà gõ gõ tay vịn xe lăn, thúc giục y: "Mau lên một chút, nếu ngọc của ta bị người khác lấy mất, thì ngươi cũng không có ngọc đâu."
Yến Hành Dục vội vàng đứng lên, ngón tay vân vê xích thao, rốt cuộc cũng cảm thấy có chút an toàn, y gật đầu: "Vâng."
Nói xong liền xoay người rời đi.
A Mãn đi ra ngoài tiễn y, nhưng trước khi ra khỏi cửa thiên viện Yến Hành Dục như nhớ tới cái gì đấy, quay đầu dặn dò A Mãn một phen.
A Mãn một lời khó nói hết mà đồng ý.
Tới tiếp đón Kinh Hàn Chương là Kinh Chập Vệ chỉ nghe lệnh của hoàng đế, Yến Hành Dục vốn nghĩ chỉ có mấy tên thị vệ tới đây thôi, nhưng khi ra khỏi cửa phủ Thừa Tướng, liền nhìn thấy một nam nhân quen thuộc ngồi trên lưng ngựa.
Người kia mặc một bộ thường phục màu tím, bên hông giắt loan đao, mặt mày sắc bén như lưỡi kiếm tràn đầy uy nghiêm cùng với lệ khí làm người ta kinh hãi.
Yến Hành Dục nhận ra hắn, Thống lĩnh của Kinh Chập Vệ, Yến Trầm Tích.
Là đường huynh của y.
Yến Kích có một huynh đệ cùng máu mủ, hai người, một người là Thừa Tướng, một người là Trấn quốc Đại Tướng Quân uy danh hiển hách, đều là trọng thần trong triều.
Khi Yến Hành Dục ở trong Hàn Nhược Tự, nghe quốc sư nói quan hệ giữa Yến Kích và Yến Tu Tri như lửa với nước, thập phần bất hoà.
Yến Hành Dục đã về kinh hơn nửa tháng, phủ Tướng Quân cũng không có một người tới hỏi thăm, mà Yến Trầm Tích theo mệnh lệnh tới phủ Thừa Tướng tiếp đón Thất điện hạ, cũng chỉ làm người truyền lời tới, không hề muốn bước vào cửa phủ Thừa Tướng.
Xem ra quan hệ giữa hai phủ thật sự không được tốt.
Yến Trầm Tích thấy "Thất điện hạ" đi ra, xoay người xuống ngựa, ôm quyền hành lễ nói: "Thần đưa điện hạ hồi cung."
Yến Hành Dục ra vẻ trấn định, nhớ lại thói quen cử chỉ ngày thường của Kinh Hàn Chương, sau đó y lên tiếng.
"Hừ."
Yến Trầm Tích: "..."
Yến Hành Dục hừ xong, không dám nhìn biểu tình của Yến Trầm Tích, thấy xe liễn treo đèn cung đình ở một bên, không nói hai lời bỏ ngựa đi lên xe liễn, kéo rèm che ra, ngăn cách tầm mắt nghi hoặc và kinh ngạc của Kinh Chập Vệ xung quanh.
Yến Trầm Tích mày khẽ nhíu lại quay đầu nhìn thoáng qua, giống như không ngờ có thể đón được người kia dễ đến vậy.
Mấy ngày trước Thất điện hạ phóng ngựa trong cung, còn trốn tiết học của Nam thư phòng, hoàng đế nổi giận, ra lệnh cưỡng chế không cho hắn cưỡi ngựa trong một tháng.
Yến Trầm Tích nhận lệnh tới tiếp đón Kinh Hàn Chương, cố ý chuẩn bị sẵn tinh thần, cảm thấy với tính tình kia của Thất điện hạ, chắc chắn sẽ cố tình gây sự nói linh tinh với hắn một phen.
Nhưng không nghĩ tới...
Thất điện hạ luôn luôn vô pháp vô thiên, không sợ trời sập kia thế nhưng không nói hai lời liền chủ động lên xe liễn ngồi?
Một không cáu bẩn, hai không nổi giận, cũng chỉ "hừ" một tiếng.
Các Kinh Chập Vệ khác cũng đưa hai mắt nhìn nhau, thần tình hoảng sợ như muốn nói "Mắt ta cuối cùng cũng bị mù rồi sao?".
Yến Trầm Tích chỉ phụ trách việc tiếp đón người, thấy "Thất điện hạ" rất phối hợp cũng không quản nhiều, tận trung* làm hết phận sự mà bảo hộ xe ngựa tiến cung.
*Tận trung: tận tụy, trung thành.
Trong xe liễn, Yến Hành Dục không chút để ý mà nhìn hai bàn tay xa lạ này của mình, xích thao cuốn quanh ngón tay, không biết y lại nhớ tới cái gì, mà lại bắt đầu đưa tay trái bắt mạch cổ tay phải.
Mạch tượng vẫn kỳ quái như vậy, không giống như trúng độc, cũng không giống như là bệnh cũ.
Rất là kỳ quái.
Yến Hành Dục dò xét nửa ngày mới buông tay xuống.
Chờ Ngư Tức về rồi nói tiếp vậy.
Sau khi tiến cung, Yến Hành Dục được cung nhân dẫn tới điện Thái Hoà.
Hoàng đế với quốc sư đang trao đổi chuyện quan trọng ở trong điện, cũng không gặp y, bảo y trực tiếp đi tới thiên viện chọn ngọc.
Dọc đường đi Yến Hành Dục đều tự ngẫm lại những thói quen về ngôn ngữ và cử chỉ của Kinh Hàn Chương, cùng với lời dặn dò "Lấy hết tất cả" của hắn, y nhẹ nhàng nhíu mày lại.
Mặc dù Kinh Hàn Chương thường hay làm bậy, nhưng cũng không thể muốn lấy hết đống ngọc quý giá như vậy đi, nếu thế hoàng đế thật sự sẽ không nghi ngờ đấy chứ?
Yến Hành Dục suy nghĩ một lúc lâu.
Sau đó liền đã tới thiên viện cất chứa ngọc.
Yến Hành Dục ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tầm mắt liền dán chặt vào một đống ngọc thượng đẳng kia.
Cung nhân nói: "Điện hạ, bệ hạ nói ngài có thể chọn mấy cái..."
Hắn còn chưa nói xong, Yến Hành Dục đã ngắt lời hắn, chân mày cau lại, nói: "Ta không chọn, lấy hết tất cả cho ta."
Cung nhân: "..."
Cung nhân có chút khó xử: "Điện hạ, bệ hạ đã phân phó..."
Yến Hành Dục không muốn làm người khác khó xử, nhưng Kinh Hàn Chương nói muốn lấy hết, nên đành phải ngắt lời người khác lần thứ hai, nói: "Không cần nói nữa, tất cả đều đưa tới cung của ta... Bản điện hạ đi."
Y nói xong, cảm thấy không giống với thói quen của Kinh Hàn Chương, lại bỏ thêm một câu "Hừ" vào nữa.
Cung nhân: "..."
Cung nhân không còn biện pháp nào khác, vẻ mặt đau khổ đi xin chỉ thị của bệ hạ.
Không để y chờ lâu, cung nhân đã chạy về, nhỏ giọng nói: "Thưa điện hạ, bệ hạ đã đồng ý, nói chỉ cần ngài đến học ở Nam thư phòng không thiếu buổi nào, thì sẽ cho ngài toàn bộ ngọc ở đây."
Yến Hành Dục nói: "Được."
Cung nhân vội đi truyền lời.
Yến Hành Dục không tiếng động mà khẽ thở phào một hơi, y làm bộ như không để ý tới viên ngọc bên trong rương, tự chọn ra viên tốt nhất, đưa tay vẽ một vòng tròn trên bề mặt ngọc, giống như đang đánh dấu thuộc quyền sở hữu của mình vậy.
"Viên này thật tốt." Yến Hành Dục nghĩ thầm, "Vậy ta liền muốn viên ngọc này."
Nhìn tới viên ngọc này, Yến Hành Dục đột nhiên cảm thấy lần tiến cung này cũng không mệt lắm.
Chỉ hy vọng rằng Thất điện hạ kia nói chuyện giữ lời.
Yến Hành Dục chọn xong ngọc, vốn tính toán tìm cách gặp quốc sư, nhưng y còn chưa kịp nghĩ xong, thì Giang Phong Hoa đã sốt ruột hốt hoảng mà chạy tới.
"Điện hạ à." Giang Phong Hoa đầu toàn là mồ hôi, thở hồng hộc nói, "Sao ngài đến giờ này vẫn chưa đến Nam thư phòng? Thái phó đã tức giận đến mức râu đã dựng ngược lên rồi."
Yến Hành Dục sửng sốt: "Cái gì?"
Nam thư phòng?
Phủ Thừa Tướng, thiên viện.
Kinh Hàn Chương đang nghịch chiếc nỏ của Yến Hành Dục, hắn bắn cung cưỡi ngựa đều giỏi, nên cũng có hiểu biết về cung nỏ, sau khi Yến Hành Dục gỡ nỏ xuống ngay trước mặt hắn, thì hắn đã nhớ kĩ mọi cơ quan trong nỏ, lúc này hắn đang tháo dỡ nó ra, tùy tay vẽ lại cơ quan của nỏ lên một tờ giấy.
Kinh Hàn Chương chỉ đang giết thời gian, vẽ được một nửa liền không còn kiên nhẫn, nên lại cầm lấy nỏ nghịch tiếp.
Khi A Mãn bưng thuốc đi tới, Kinh Hàn Chương đã chán đến mức lật đi lật lại cuốn kinh Phật mà công tử nhà hắn chép lại.
Ngửi thấy mùi vị khó nói lên lời của thuốc đông y, Kinh Hàn Chương liền biến sắc, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lập tức nói: "Mang thuốc ra chỗ khác đi, ta không muốn uống."
A Mãn không nghe, chậm rãi tiến tới, cẩn thật đặt chén thuốc trước mặt Kinh Hàn Chương.
Hồi tưởng lại lần rót thuốc bi thảm lần trước, mặt Kinh Hàn Chương cũng tái lại rồi: "Ta nói mang ra chỗ khác! Chờ công tử nhà ngươi tìm được quốc sư, sau khi chúng ta đổi lại hồn phách rồi, ngươi để y tự đi mà uống lấy."
A Mãn thần tình vô tội: "Nhưng mà cơ thể của công tử nhà ta không được tốt, mỗi ngày đều phải uống ba chén thuốc không được ngừng."
Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: "Nếu ta uống chén thuốc này, thì cơ thể này của công tử nhà ngươi càng không tốt được."
Chỉ mỗi mùi của chén thuốc kia đã khiến Kinh Hàn Chương suýt nữa thổ huyết, chứ đứng nói tới việc uống hết chén thuốc kia.
A Mãn vẫn còn khuyên nhủ hắn: "Sẽ không, công tử đã uống thuốc quen rồi, vị giác cũng không còn cảm nhận được vị đắng nữa nha."
Kinh Hàn Chương vẫn không nhúc nhích, giống như đã xem thấu mọi việc, hờ hững nói: "Là công tử nhà ngươi phân phó đúng không?"
A Mãn nghẹn lời luôn.
Kinh Hàn Chương thiếu chút nữa bị tức tới cười to, không nghĩ tới tiểu mỹ nhân kia lại dám tính kế mình như vậy.
"Nói." Kinh Hàn Chương lạnh giọng mà chất vấn A Mãn, "Y nói như thế nào?"
A Mãn thấy đã bị vạch trần, đành phải lúng ta lúng túng nói: "Lúc gần tiến cung công tử nói, y thay ngài tiến cung để làm việc, nếu trở về mà vẫn còn phải uống thuốc đắng, thật là vất vả a."
Kinh Hàn Chương: "..."
Cho nên y dám để bản điện hạ thay y uống thuốc?!
Rốt cuộc y lấy lá gan đấy từ đâu ra?!
⭐⭐⭐