Chương : 16
Hình Ngạo Thiên cúi đầu cười, hắn đúng là rất thích nhìn bộ dạng nhỏ bé của nàng khi dịu dàng ngoan ngoãn, nụ cười tuấn mỹ trên mặt như băng sơn, khuôn mặt lộ ra vẻ phong tình vô tận, hắn vén váy Hân Vũ lên cao nhất, chân ngọc cũng kẹp chặt lấy hông của hắn " Vật cưng nhỏ, bộ dạng ngươi lúc này thật là khiến cho người ta thương tiếc, nhưng mà ta thích, sau này mới có thể càng thêm yêu thương ngươi"
Hân Vũ khẩn trương nhắm mắt lại, cầu nguyện u hồn ngàn năm ở đây buông tha nàng, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì khinh nhờn với thần kinh, cũng không liên qua đến nàng, đều là do nam nhân trước mắt này bức nàng, là do ác ma này tạo nghiệp chướng!
Hình Ngạo Thiên ôm nàng rời khỏi quan tài, đem nàng bé đến bên tướng. Một bàn tay vọt lên ôm nàng, tay kia thì đang tùy ý cởi y phục của nàng, lộ ra cái yếm đỏ chói mắt vô cùng sinh động, hiện lên trước mắt hắn càng giống như chất xúc tác.
"Đừng, ngươi thật sự phải làm ở chỗ này sao? Nhưng mà ta còn rất sợ, chờ đi ra ngoài làm có được hay không?" Trước người Hân Vũ chợt lạnh, muốn ngăn cản động tác kế tiếp của hắn nhưng khí lực của hắn quá lớn, nàng căn bản là không thể ngăn cản được.
Hình Ngạo Thiên bất mãn với sự ngăn cản của nàng, một tay kéo cái yếm trước người của nàng xuống, càng ôm chặt nàng hơn khiến hai thân hình áp sát dính chặt, bàn tay to đồng thời hướng lên trên sờ nắm bộ ngực mềm, mang theo ý trừng phạt, dùng sức ở nơi no đủ của nàng.
"Vật cưng nhỏ, ta mới khen ngươi ngoan một chút, ngươi lại không nghe lời rồi sao?" Nhích tới gần gương mặt của nàng, chìa đầu lưỡi khẽ liếm lên khuôn mặt nàng, ngữ khí mang theo vài phần uy hiếp, tà ác nhìn nàng chằm chằm.
"Ừm —-" Hắn cố ý tăng lực đạo trong bàn tay, trên gương mặt đều là hơi thở của hắn #đã che chắn# hắn không dừng quá nhiều lực khống chế đối với nàng, chỉ cần vừa động vào thân thể thơm ngát mềm mại của nàng cùng ngửi mùi hương trên thân thể của nàng, dục vọng của hắn liền nóng dực lên.
"Ngươi buông... Ta không muốn ở đây làm việc này, nơi này so ngàn vạn ánh mắt đang nhìn chúng ta, chúng ta không thể làm vậy ở đây, tuyệt đối không thể!" Hân Vũ ôm chút hi vọng cuối cùng cầu khấn hắn, nhưng nam nhân này đã không còn chút tâm tình đi hiểu lời của nàng.
# đã che chắn# nàng hiểu được đây là cái gì, cắn chặt cánh môi, cưỡng chế bản thân không không phát ra tiếng kêu dâm đãng.
Hình Ngạo Thiên không kiềm chế được lao như bay trong người nàng, Hân Vũ nhíu chặt lông mày, chỉ có thể không lên tiếng yên lặng cam chịu, nhưng hắn đột nhiên tạm dựng, phong tình tựa như thủy triều dâng lên, tiết tấu thong thả khiến nàng cảm giác thư thái rất nhiều, môi cắn chặt cũng dần dần thả ra.
Con ngươi đen thâm thúy nhìn nàng chằm chằm, chú ý đến từng nét diễn cảm trên khuôn mặt nàng, trong mắt hắn, hai má Hân Vũ đã hồng thấy, nửa thẹn thùng nửa là nhục nhã không dám nhìn hắn.
Bị tốc độ mãnh liệt tra tấn mất đi lý trí, lần đầu tiên cảm nhận được sự ôn nhu của hắn, thân thể của nàng cũng bán đứng chính mình, một mắt phản ứng lại từng phản ứng cơ thể con người vốn có,bên trong lại lại cự tuyệt sự đụng chạm của hắn, nhưng thân thể lại luân hãm khi hắn dừng lại.
Hân Vũ khẩn trương nhắm mắt lại, cầu nguyện u hồn ngàn năm ở đây buông tha nàng, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì khinh nhờn với thần kinh, cũng không liên qua đến nàng, đều là do nam nhân trước mắt này bức nàng, là do ác ma này tạo nghiệp chướng!
Hình Ngạo Thiên ôm nàng rời khỏi quan tài, đem nàng bé đến bên tướng. Một bàn tay vọt lên ôm nàng, tay kia thì đang tùy ý cởi y phục của nàng, lộ ra cái yếm đỏ chói mắt vô cùng sinh động, hiện lên trước mắt hắn càng giống như chất xúc tác.
"Đừng, ngươi thật sự phải làm ở chỗ này sao? Nhưng mà ta còn rất sợ, chờ đi ra ngoài làm có được hay không?" Trước người Hân Vũ chợt lạnh, muốn ngăn cản động tác kế tiếp của hắn nhưng khí lực của hắn quá lớn, nàng căn bản là không thể ngăn cản được.
Hình Ngạo Thiên bất mãn với sự ngăn cản của nàng, một tay kéo cái yếm trước người của nàng xuống, càng ôm chặt nàng hơn khiến hai thân hình áp sát dính chặt, bàn tay to đồng thời hướng lên trên sờ nắm bộ ngực mềm, mang theo ý trừng phạt, dùng sức ở nơi no đủ của nàng.
"Vật cưng nhỏ, ta mới khen ngươi ngoan một chút, ngươi lại không nghe lời rồi sao?" Nhích tới gần gương mặt của nàng, chìa đầu lưỡi khẽ liếm lên khuôn mặt nàng, ngữ khí mang theo vài phần uy hiếp, tà ác nhìn nàng chằm chằm.
"Ừm —-" Hắn cố ý tăng lực đạo trong bàn tay, trên gương mặt đều là hơi thở của hắn #đã che chắn# hắn không dừng quá nhiều lực khống chế đối với nàng, chỉ cần vừa động vào thân thể thơm ngát mềm mại của nàng cùng ngửi mùi hương trên thân thể của nàng, dục vọng của hắn liền nóng dực lên.
"Ngươi buông... Ta không muốn ở đây làm việc này, nơi này so ngàn vạn ánh mắt đang nhìn chúng ta, chúng ta không thể làm vậy ở đây, tuyệt đối không thể!" Hân Vũ ôm chút hi vọng cuối cùng cầu khấn hắn, nhưng nam nhân này đã không còn chút tâm tình đi hiểu lời của nàng.
# đã che chắn# nàng hiểu được đây là cái gì, cắn chặt cánh môi, cưỡng chế bản thân không không phát ra tiếng kêu dâm đãng.
Hình Ngạo Thiên không kiềm chế được lao như bay trong người nàng, Hân Vũ nhíu chặt lông mày, chỉ có thể không lên tiếng yên lặng cam chịu, nhưng hắn đột nhiên tạm dựng, phong tình tựa như thủy triều dâng lên, tiết tấu thong thả khiến nàng cảm giác thư thái rất nhiều, môi cắn chặt cũng dần dần thả ra.
Con ngươi đen thâm thúy nhìn nàng chằm chằm, chú ý đến từng nét diễn cảm trên khuôn mặt nàng, trong mắt hắn, hai má Hân Vũ đã hồng thấy, nửa thẹn thùng nửa là nhục nhã không dám nhìn hắn.
Bị tốc độ mãnh liệt tra tấn mất đi lý trí, lần đầu tiên cảm nhận được sự ôn nhu của hắn, thân thể của nàng cũng bán đứng chính mình, một mắt phản ứng lại từng phản ứng cơ thể con người vốn có,bên trong lại lại cự tuyệt sự đụng chạm của hắn, nhưng thân thể lại luân hãm khi hắn dừng lại.