Chương 5
Tác giả: Bao Nilon | Dịch: Hạ Chí
Anh ăn hết nửa quả, không ăn nữa nên đưa cho tôi.
Mặc dù tôi là trợ lý nhưng làm gì có nhiều công việc ngoài lề thế này. Giả vờ làm màu với anh đã đành, giờ còn phải ăn đồ thừa là sao!
Thấy tôi sắp nổi giận, Quý Lương mới thích thú buông tôi ra.
"Ù rồi!"
Anh nheo mắt cười hệt như cáo, gõ khẽ mu bàn tay lên bàn: "Sếp Giang nhớ giao kèo của chúng ta đấy."
Bắt được thời gian vàng, tôi vội vàng mở điện thoại nhắn tin rút lui cho đội trưởng. Nào ngờ mới nhắn xong thì bị lôi mạnh sang bên cạnh.
"Tề Chúc cẩn thận!"
Một cái bình đựng nước bay vụt đến vỡ choang bên cạnh chân tôi!
Mảnh thủy tinh bắn tứ tung xoẹt qua quần, khứa rách bắp chân tôi.
Quý Lương sầm mặt kéo tôi ra phía sau: "Mẹ kiếp, ông định làm gì!"
Sếp Giang mặc lại áo vest, thong dong đứng dậy, bắt chước động tác vứt thuốc lá vào miệng giống đại ca Quạ Đen[1] nhưng điếu thuốc lại bị rơi xuống đất... Ông ta ngại đỏ mặt, thẹn quá liền lật bàn: "Không chơi nữa!"
[1. Đại ca xã hội đen có biệt danh là Quạ Đen trong phim "Người trong giang hồ 1997", diễn bởi Trương Diệu Dương.]
Xung quanh hô hào, mấy tên chạy từ đằng khác đến.
Tôi không ngờ tình hình lại thiên biến vạn hóa thế này. Nhìn thấy có kẻ phang ghế, tôi nhanh chân chạy thoát, không quên đá tên đó một cái.
Mới xoay người tính chuồn mà tôi lại bị nắm chặt cổ tay.
Quý Lương nhanh tay kéo tôi né tránh, đạp thẳng vào đầu gối tên kia, còn không quên ngoái lại nháy mắt với tôi: "Đừng sợ, anh bảo vệ em."
Trời đất, giờ này mà còn làm màu nữa!!!
Không bị anh kéo thì tôi đã chạy lâu rồi!
Thấy có tên phang gậy, tôi xoay người chụp bắp tay hắn, đang định tung đòn phá lực cánh tay mà đội trưởng dạy... thì lại bị lôi xệch ra ngoài.
"Tề Chúc, mau tránh ra!"
Quý Lương khỏe hơn tôi tưởng nhiều. Tôi lăn mấy vòng dưới đất rồi đập vào chân bàn, máu mũi chảy dọc xuống cằm.
"Mẹ kiếp..."
Tôi tức giận đến mức đầu váng mắt hoa, chỉ muốn nhân lúc hỗn loạn đá cho anh mấy cái.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy Sếp Giang ở phía sau vác ghế, hình như ông ta đang cầm điện thoại của tôi...
Khoan đã! Điện thoại?
Trong đó có lịch sử trò chuyện tin tình báo với đội trưởng!
Quý Lương chưa kịp xoay người, tôi đã chạy vọt đến, một tay giữ chắc cái ghế, một tay giật lại điện thoại.
Nó là mạng sống của tôi đấy!
"Mày phá của tao à!" Sếp Giang nổi khùng gào to, tôi chưa kịp ngẩng lên mà cái ghế đã phang thẳng vào đầu.
Trán tôi đau điếng, tầm mắt tối sầm ngã ngửa về sau.
"Tề Chúc!"
Định mệnh, sơ sẩy bị oắt con gõ đầu!
Quý Lương ôm tôi từ phía sau, giọng anh khản đặc, cuống cuồng gọi trong hoang mang.
Có cái gì đó ướt và nóng hầm hập chảy từ trên trán xuống, tôi đau đến mức không mở mắt ra được.
Anh khóc ư? Tại sao lại khóc vì tôi?
Tầm mắt mơ hồ, hình như tôi thấy viền mắt Quý Lương đỏ hoe, cứ ôm mặt tôi mãi cho đến khi bị bác sĩ kéo ra.
Cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh.
Tôi cấp tốc ngồi dậy khôi phục cài đặt gốc cho điện thoại rồi mới thật sự hôn mê.
Anh ăn hết nửa quả, không ăn nữa nên đưa cho tôi.
Mặc dù tôi là trợ lý nhưng làm gì có nhiều công việc ngoài lề thế này. Giả vờ làm màu với anh đã đành, giờ còn phải ăn đồ thừa là sao!
Thấy tôi sắp nổi giận, Quý Lương mới thích thú buông tôi ra.
"Ù rồi!"
Anh nheo mắt cười hệt như cáo, gõ khẽ mu bàn tay lên bàn: "Sếp Giang nhớ giao kèo của chúng ta đấy."
Bắt được thời gian vàng, tôi vội vàng mở điện thoại nhắn tin rút lui cho đội trưởng. Nào ngờ mới nhắn xong thì bị lôi mạnh sang bên cạnh.
"Tề Chúc cẩn thận!"
Một cái bình đựng nước bay vụt đến vỡ choang bên cạnh chân tôi!
Mảnh thủy tinh bắn tứ tung xoẹt qua quần, khứa rách bắp chân tôi.
Quý Lương sầm mặt kéo tôi ra phía sau: "Mẹ kiếp, ông định làm gì!"
Sếp Giang mặc lại áo vest, thong dong đứng dậy, bắt chước động tác vứt thuốc lá vào miệng giống đại ca Quạ Đen[1] nhưng điếu thuốc lại bị rơi xuống đất... Ông ta ngại đỏ mặt, thẹn quá liền lật bàn: "Không chơi nữa!"
[1. Đại ca xã hội đen có biệt danh là Quạ Đen trong phim "Người trong giang hồ 1997", diễn bởi Trương Diệu Dương.]
Xung quanh hô hào, mấy tên chạy từ đằng khác đến.
Tôi không ngờ tình hình lại thiên biến vạn hóa thế này. Nhìn thấy có kẻ phang ghế, tôi nhanh chân chạy thoát, không quên đá tên đó một cái.
Mới xoay người tính chuồn mà tôi lại bị nắm chặt cổ tay.
Quý Lương nhanh tay kéo tôi né tránh, đạp thẳng vào đầu gối tên kia, còn không quên ngoái lại nháy mắt với tôi: "Đừng sợ, anh bảo vệ em."
Trời đất, giờ này mà còn làm màu nữa!!!
Không bị anh kéo thì tôi đã chạy lâu rồi!
Thấy có tên phang gậy, tôi xoay người chụp bắp tay hắn, đang định tung đòn phá lực cánh tay mà đội trưởng dạy... thì lại bị lôi xệch ra ngoài.
"Tề Chúc, mau tránh ra!"
Quý Lương khỏe hơn tôi tưởng nhiều. Tôi lăn mấy vòng dưới đất rồi đập vào chân bàn, máu mũi chảy dọc xuống cằm.
"Mẹ kiếp..."
Tôi tức giận đến mức đầu váng mắt hoa, chỉ muốn nhân lúc hỗn loạn đá cho anh mấy cái.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy Sếp Giang ở phía sau vác ghế, hình như ông ta đang cầm điện thoại của tôi...
Khoan đã! Điện thoại?
Trong đó có lịch sử trò chuyện tin tình báo với đội trưởng!
Quý Lương chưa kịp xoay người, tôi đã chạy vọt đến, một tay giữ chắc cái ghế, một tay giật lại điện thoại.
Nó là mạng sống của tôi đấy!
"Mày phá của tao à!" Sếp Giang nổi khùng gào to, tôi chưa kịp ngẩng lên mà cái ghế đã phang thẳng vào đầu.
Trán tôi đau điếng, tầm mắt tối sầm ngã ngửa về sau.
"Tề Chúc!"
Định mệnh, sơ sẩy bị oắt con gõ đầu!
Quý Lương ôm tôi từ phía sau, giọng anh khản đặc, cuống cuồng gọi trong hoang mang.
Có cái gì đó ướt và nóng hầm hập chảy từ trên trán xuống, tôi đau đến mức không mở mắt ra được.
Anh khóc ư? Tại sao lại khóc vì tôi?
Tầm mắt mơ hồ, hình như tôi thấy viền mắt Quý Lương đỏ hoe, cứ ôm mặt tôi mãi cho đến khi bị bác sĩ kéo ra.
Cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh.
Tôi cấp tốc ngồi dậy khôi phục cài đặt gốc cho điện thoại rồi mới thật sự hôn mê.