Chương 16
Tác giả: Bao Nilon | Dịch: Hạ Chí
Mấy hôm sau, ngoại trừ nhắn tin chào buổi sáng, chúc ngủ ngon và liên tục đăng ảnh tự sướng, thì Quý Lương chưa đến gặp tôi thêm lần nào.
Đội trưởng bảo rằng anh đã đồng ý cùng hành động, thế nhưng khi nhìn vào đôi môi sưng đỏ của cấp dưới, đội trưởng cứ có cảm giác như mình đã bán con gái.
Tôi còn áy náy nhiều hơn ông ấy. Nhìn đủ các mũi tên đánh dấu trên tấm bảng trắng mà nỗi lo ngày một lớn hơn trong tôi.
Thông qua lần gặp trước đó, tôi biết lão Giang Lừa có tính khí thất thường, là một lão điên.
Để Quý Lương hợp tác với ông ta, một khi bắt đầu hành động... khả năng cao sẽ làm anh bị thương.
Tôi suy nghĩ rất kỹ mới đánh đổi bằng khen xuất sắc lấy một cơ hội được cùng tham gia vào lần hành động này.
Ở một nơi khác, Quý Lương đã gửi thời gian và địa điểm cho chúng tôi.
Giang Lừa hẹn gặp anh trên thuyền vào ngày mai. Lúc ấy chính ông ta sẽ dẫn anh tham quan xưởng chế tạo, tiện việc kiểm hàng luôn.
Tất cả đều đã được lên kế hoạch, nhưng chẳng ai ngờ Giang Lừa không thật lòng muốn hợp tác.
Ông ta có mang theo máy làm tiền giả, nhưng chủ đích không hề muốn hợp tác cùng Quý Lương.
Mấy năm trở lại đây, ông ta kiếm được bộn tiền, vậy nhưng tình hình kinh doanh vẫn kém Karaoke Lương Dạ.
Ông ta tính sổ cả lần trước, thế nên Quý Lương vừa lên thuyền đã bị tịch thu mọi thiết bị liên lạc, đến cái kính râm cũng bị kiểm tra.
Đợi đến lúc chúng tôi tiếp cận đến nơi, chuẩn bị hành động thì đã bị ông ta phát hiện.
Thậm chí còn khởi động bom trên thuyền.
Đội trưởng dẫn một nhóm đuổi theo bắt ông ta, một nhóm khác mang bằng chứng rút lui.
Tôi tìm bóng dáng Quý Lương khắp nơi, nhưng mọi tiếng gọi đều không được đáp lại.
"Quý Lương, rốt cuộc anh đang ở đâu?"
"Em sai rồi, em không nên lợi dụng anh!"
"Anh trả lời em đi, bom sắp nổ rồi!"
Tôi bị đồng đội lôi lên thuyền rút lui, khoảnh khắc tiếng gào thét bị gió cuốn bay, chiếc thuyền của Giang Lừa nổ tung, ngọn lửa rực trời bùng lên trước mắt.
"Quý Lương!"
Sóng nhiệt lan ra đánh vào con thuyền rút lui, tôi bị cuốn vào dòng nước, chìm xuống sâu dần.
Cảnh vật xung quanh nhòe màu trắng xóa, có một bóng người ngày càng gần tôi.
"Ai vậy..."
Hình bóng mờ mờ ảo ảo hiện rõ dần, ung dung trả lời: "Ta là Thượng đế. Con có nguyện vọng nào không?"
Trái tim tôi đau đến khó thở, cố gắng hé môi mãi mới bật ra được một tiếng: "Con... Con muốn có Quý Lương."
Thượng đế khựng người, ngồi xuống vỗ má tôi: "Thế thì xem ba mươi giây quảng cáo đi, xem xong ta sẽ hồi sinh Quý Lương cho con."
Sau câu nói ấy, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện quảng cáo viên thuốc Đại Lực Hoàn chẳng hợp tình cảnh hiện giờ, đã vậy cái người đàn ông ễnh ương da đen ấy lại có gương mặt của Quý Lương.[1]
[1. Ghé blog FB "Hạ Hạ Chí Chí" để xem hình ảnh người đàn ông ễnh ương (thay bằng mặt của Quý Lương) trong 30s quảng cáo mà Tề Chúc đã xem nhé.]
"Hở?"
Cái quái quỷ gì vậy!
Tôi ngồi bật dậy nôn ra nước. Cảm giác khó thở kinh khủng như muốn xé rách lồng ngực tôi.
Quý Lương ướt sũng người quỳ trước mặt, anh vỗ má tôi, cười hỏi: "Ngây ngẩn gì đấy? Uống nước vào bị ngốc rồi à?"
"Quý Lương..." Sống mũi tôi cày xè, ứa nước mắt, bổ nhào vào lòng anh: "Làm em sợ chết khiếp."
"Sợ cái gì, anh..."
"Làm em sợ chết khiếp. Em phải xem ba mươi giây quảng cáo buồn nôn, sợ chết đi được."
Quý Lương giật khóe miệng, vỗ đầu tôi, kéo tôi ra như muốn nói gì đó.
Tôi bịt ngay miệng anh lại, hít một hơi thật sâu rồi nói:
"Đại ca à, em chính là cảnh sát nằm vùng ấy!"
"Em sai rồi, em không nên lừa anh, lại càng không nên lợi dụng anh đến tận giờ này."
"Anh nói đúng, đúng là em đã thích anh lại ngại nói ra."
"Bây giờ em muốn hẹn hò với anh!"
Cuối cùng tôi cũng giành được một lần được làm màu rồi!
Quý Lương cười rạng rỡ, chiếc khuyên tai đinh tán ánh lên ánh lửa, nhưng không thể sáng lấp lánh bằng biển sao trong đôi mắt anh.
"Được, anh đây cho phép!"
Mấy hôm sau, ngoại trừ nhắn tin chào buổi sáng, chúc ngủ ngon và liên tục đăng ảnh tự sướng, thì Quý Lương chưa đến gặp tôi thêm lần nào.
Đội trưởng bảo rằng anh đã đồng ý cùng hành động, thế nhưng khi nhìn vào đôi môi sưng đỏ của cấp dưới, đội trưởng cứ có cảm giác như mình đã bán con gái.
Tôi còn áy náy nhiều hơn ông ấy. Nhìn đủ các mũi tên đánh dấu trên tấm bảng trắng mà nỗi lo ngày một lớn hơn trong tôi.
Thông qua lần gặp trước đó, tôi biết lão Giang Lừa có tính khí thất thường, là một lão điên.
Để Quý Lương hợp tác với ông ta, một khi bắt đầu hành động... khả năng cao sẽ làm anh bị thương.
Tôi suy nghĩ rất kỹ mới đánh đổi bằng khen xuất sắc lấy một cơ hội được cùng tham gia vào lần hành động này.
Ở một nơi khác, Quý Lương đã gửi thời gian và địa điểm cho chúng tôi.
Giang Lừa hẹn gặp anh trên thuyền vào ngày mai. Lúc ấy chính ông ta sẽ dẫn anh tham quan xưởng chế tạo, tiện việc kiểm hàng luôn.
Tất cả đều đã được lên kế hoạch, nhưng chẳng ai ngờ Giang Lừa không thật lòng muốn hợp tác.
Ông ta có mang theo máy làm tiền giả, nhưng chủ đích không hề muốn hợp tác cùng Quý Lương.
Mấy năm trở lại đây, ông ta kiếm được bộn tiền, vậy nhưng tình hình kinh doanh vẫn kém Karaoke Lương Dạ.
Ông ta tính sổ cả lần trước, thế nên Quý Lương vừa lên thuyền đã bị tịch thu mọi thiết bị liên lạc, đến cái kính râm cũng bị kiểm tra.
Đợi đến lúc chúng tôi tiếp cận đến nơi, chuẩn bị hành động thì đã bị ông ta phát hiện.
Thậm chí còn khởi động bom trên thuyền.
Đội trưởng dẫn một nhóm đuổi theo bắt ông ta, một nhóm khác mang bằng chứng rút lui.
Tôi tìm bóng dáng Quý Lương khắp nơi, nhưng mọi tiếng gọi đều không được đáp lại.
"Quý Lương, rốt cuộc anh đang ở đâu?"
"Em sai rồi, em không nên lợi dụng anh!"
"Anh trả lời em đi, bom sắp nổ rồi!"
Tôi bị đồng đội lôi lên thuyền rút lui, khoảnh khắc tiếng gào thét bị gió cuốn bay, chiếc thuyền của Giang Lừa nổ tung, ngọn lửa rực trời bùng lên trước mắt.
"Quý Lương!"
Sóng nhiệt lan ra đánh vào con thuyền rút lui, tôi bị cuốn vào dòng nước, chìm xuống sâu dần.
Cảnh vật xung quanh nhòe màu trắng xóa, có một bóng người ngày càng gần tôi.
"Ai vậy..."
Hình bóng mờ mờ ảo ảo hiện rõ dần, ung dung trả lời: "Ta là Thượng đế. Con có nguyện vọng nào không?"
Trái tim tôi đau đến khó thở, cố gắng hé môi mãi mới bật ra được một tiếng: "Con... Con muốn có Quý Lương."
Thượng đế khựng người, ngồi xuống vỗ má tôi: "Thế thì xem ba mươi giây quảng cáo đi, xem xong ta sẽ hồi sinh Quý Lương cho con."
Sau câu nói ấy, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện quảng cáo viên thuốc Đại Lực Hoàn chẳng hợp tình cảnh hiện giờ, đã vậy cái người đàn ông ễnh ương da đen ấy lại có gương mặt của Quý Lương.[1]
[1. Ghé blog FB "Hạ Hạ Chí Chí" để xem hình ảnh người đàn ông ễnh ương (thay bằng mặt của Quý Lương) trong 30s quảng cáo mà Tề Chúc đã xem nhé.]
"Hở?"
Cái quái quỷ gì vậy!
Tôi ngồi bật dậy nôn ra nước. Cảm giác khó thở kinh khủng như muốn xé rách lồng ngực tôi.
Quý Lương ướt sũng người quỳ trước mặt, anh vỗ má tôi, cười hỏi: "Ngây ngẩn gì đấy? Uống nước vào bị ngốc rồi à?"
"Quý Lương..." Sống mũi tôi cày xè, ứa nước mắt, bổ nhào vào lòng anh: "Làm em sợ chết khiếp."
"Sợ cái gì, anh..."
"Làm em sợ chết khiếp. Em phải xem ba mươi giây quảng cáo buồn nôn, sợ chết đi được."
Quý Lương giật khóe miệng, vỗ đầu tôi, kéo tôi ra như muốn nói gì đó.
Tôi bịt ngay miệng anh lại, hít một hơi thật sâu rồi nói:
"Đại ca à, em chính là cảnh sát nằm vùng ấy!"
"Em sai rồi, em không nên lừa anh, lại càng không nên lợi dụng anh đến tận giờ này."
"Anh nói đúng, đúng là em đã thích anh lại ngại nói ra."
"Bây giờ em muốn hẹn hò với anh!"
Cuối cùng tôi cũng giành được một lần được làm màu rồi!
Quý Lương cười rạng rỡ, chiếc khuyên tai đinh tán ánh lên ánh lửa, nhưng không thể sáng lấp lánh bằng biển sao trong đôi mắt anh.
"Được, anh đây cho phép!"