Chương : 91
Tiếng gió gào thét từ bên tai thổi qua, sau khi thân thể ngã vào một chỗ mềm mại lại cao cao bắn lên, trong lòng Phàm Cốt thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng hai tay nắm Phương Du vẫn là chặt như vậy. Lực hạ xuống đánh vào, thiếu chút nữa khiến cho xương ngực Phàm Cốt bị Phương Du đập vụn, sau vài cái bắn lên, Phàm Cốt buông tay, người trong lòng ngực nhanh chóng trở mình lo lắng hỏi: “Sư huynh, ngươi sao rồi? Có bị thương không?” Hai tay bối rối mà ở trên người Phàm Cốt sờ tới sờ lui, hắn mới vừa rồi nghe được sư huynh kêu rên.
Bắt lấy tay Phương Du, Phàm Cốt nửa ngày mới hoãn tới mở miệng: “Ngươi đè chết ta .”
Nghe được sư huynh vẫn là miệng nói thoải mái, Phương Du kích động ôm cổ hắn: “Sư huynh, sư huynh…”
“Khụ khụ, buông ta ra, ngực ta còn đau ni.” Đẩy ra Phương Du, Phàm Cốt xoa xoa xương ngực, ngẩng đầu nhìn phía trên. Tối đen, đỉnh núi không có ánh sáng, Lâm Thịnh Chi hẳn là không có truy lại đây.
“Chúng ta đi thôi.” Vừa muốn đứng lên, Phàm Cốt lại bị người ôm vào lòng.
“Sư huynh…” thanh âm Phương Du mang theo nghẹn ngào, tay Phàm Cốt giơ lên chợt thu thế.”Ngươi lại xảy ra chuyện gì? Hiện tại không phải thời điểm nói chuyện, đi nhanh đi, sớm chút cùng a Bảo bọn họ hội hợp.”
Phương Du không có buông tay, ngược lại ôm chặt lấy Phàm Cốt, khàn giọng nói: “Sư huynh… Ta đã thật lâu thật lâu không có cùng ngươi dùng chiêu đó .” Đó là chiêu thức sư phụ dạy hai người bọn họ. Trước kia, mỗi lần cùng sư huynh luyện chiêu này, đều là thời điểm hắn hạnh phúc nhất, thường thường có thể khiến hắn hưng phấn một đêm không ngủ.
Tay Phàm Cốt buông, mặc cho Phương Du ôm mình, trong lòng cũng không ngăn được thương cảm. Hắn cho là mình đã sớm quên, nhưng vừa rồi lại không biết làm sao tự nhiên xuất ra.
Tay được sư huynh nắm qua thật ấm áp, thân thể được sư huynh ôm qua thấy nóng nóng, nếp nhăn khóe mắt Phương Du tẩm đầy nước mắt. Chậm rãi buông tay ra, thoáng thối lui, Phương Du mượn ánh trăng không sáng lắm đầy ái luyến chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn vẫn như trong trí nhớ ai cũng không sánh bằng của sư huynh. Đưa tay vén vén sợi tóc bạc hỗn độn của Phàm Cốt, Phương Du không cầm lòng nổi mà dán qua.
Phanh phanh phanh phanh… Phàm Cốt có chút hoảng hốt, càng có chút miệng khô lưỡi khô. Gia khỏa này muốn làm cái gì? Không phải là lão muốn…
“Ngô!”
Trong óc nháy mắt trống rỗng, ánh mắt Phàm Cốt đều lồi ra, khiếp sợ đến mức đều đã quên cho Phương Du một quyền.
……………..
“Bảo, tỉnh tỉnh, Bảo?”
Vỗ nhẹ gương mặt Tiểu Bảo, sắc mặt Nhiếp Chính ngưng trọng, từ sau khi đi khỏi Phàm cốc, Tiểu Bảo liền mơ màng trầm trầm, thời gian ngủ thì nhiều, lúc thanh tỉnh lại càng ngày càng ít.
“Tiểu Bảo, tỉnh tỉnh, ăn cơm , Tiểu Bảo.” Lam Vô Nguyệt lắc lắc Tiểu Bảo, tiếp đó lo lắng nhìn về phía A Mao đang bắt mạch cho Tiểu Bảo, mi tâm A Mao vắt thành chữ ‘xuyên’, Diệp Địch đã nấu xong cơm gấp đến độ muốn khóc.
“Bảo, mau tỉnh lại, phải ăn cơm. Bảo?” Nhiếp Chính đem Tiểu Bảo từ trong lòng ngực Lam Vô Nguyệt ôm lại đây, nhéo nhéo người nhóc. Ánh mắt nhắm chặt khẽ có động tác, Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt nhanh gọi: “Bảo ( Tiểu Bảo ), tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh.”
“Cục cưng, chúng ta không ngủ, Cục cưng, tỉnh tỉnh được không?” Diệp Địch hoảng hốt thất thố gọi. A Mao điều tra không ra Tiểu Bảo xảy ra chuyện gì, nhưng tinh thần Tiểu Bảo rõ ràng không đúng .
Trong tiếng kêu gọi của các ca ca, Tiểu Bảo cuối cùng mở mắt, còn là một bộ dáng chưa tỉnh ngủ. Diệp Địch lau lau mắt, nhanh bới một chén cơm cho Tiểu Bảo, múc một muỗng uy đến bên miệng nhóc. Tiểu Bảo hừ vài tiếng, cũng không há mồm.
“Cục cưng, ăn cơm , Cục cưng, há miệng.”
Tựa hồ lần này mới hiểu được phải há miệng, Tiểu Bảo chậm rãi há, Diệp Địch đem cơm uy vào, kết quả Tiểu Bảo lại chỉ ngậm lấy, cằm bất động.
“Bảo, ăn a, đem cơm nuốt xuống.”
Một ngụm một động tác, cằm Tiểu Bảo di chuyển lên, tiếp đó nuốt xuống.
“Đại ca, Tiểu Bảo như vậy không đúng a!”
Lam Vô Nguyệt nhìn mà kinh hãi, sắc mặt Nhiếp Chính đều trắng, Diệp Địch lại khóc ra. A Mao run rẩy nắm một bàn tay Tiểu Bảo tiếp tục vì nhóc bắt mạch, Diệp Địch run run múc một muỗng cơm uy đến bên miệng Tiểu Bảo, Tiểu Bảo cũng sẽ không ăn.
“Đại ca, làm sao xử lý…” thanh âm Diệp Địch mang theo nức nở.
Nhiếp Chính nhìn chăm chú A Mao, hỏi: “Như thế nào? Điều tra không được?”
A Mao chần chờ lắc đầu, khoa tay múa chân nói: A Bảo không có sinh bệnh.
Lam Vô Nguyệt sợ hãi hỏi: “Nhị ca, Tiểu Bảo có phải trúng độc hay không?”
Diệp Địch cầm chén giao cho đại ca, hắn nắm lên tay Tiểu Bảo, chẩn nửa ngày, hắn bối rối lắc đầu: “Không có, không có a, Cục cưng không có trúng độc.” Chung quy vẫn là lo lắng, Diệp Địch tìm ra tất cả giải độc hoàn có thể ăn từng viên một nhét vào miệng Tiểu Bảo, Tiểu Bảo không hề cử động.
“Cục cưng… Ăn, ăn hết.”
Cằm Tiểu Bảo di chuyển lên, thần sắc dại ra mà đem dược nguyên vẹn nuốt xuống.
“Đại ca, Tiểu Bảo không thích hợp!” Lam Vô Nguyệt khẳng định, một tay ôm lấy Tiểu Bảo lên xe, quay đầu nói: “Đại ca, Nhị ca, A Mao, chúng ta trên đường không nghỉ ngơi.”
“Được!”
Diệp Địch cùng Nhiếp Chính thu dọn, A Mao bao bên ngoài xe ngựa.
Vẫn là Nhiếp Chính cùng Diệp Địch điều khiển xe, Lam Vô Nguyệt mang Tiểu Bảo đi trên chiếc xe ngựa to của A Mao, A Đột dọn nhà đến chiếc của bọn họ. Bốn người vội vàng lấp bụng, sau đó một lòng chiếu cố Tiểu Bảo. Vừa mới bắt đầu mấy ngày, Tiểu Bảo còn chưa giống như hôm nay, ít nhất còn có thể kêu ca ca ca ca, nhưng bắt đầu từ tối hôm qua tinh thần Tiểu Bảo rõ ràng liền bất đồng, hôm nay lại giống như choáng váng một câu không nói, cũng không di chuyển, ngay cả khi ngủ.
Sư phó không ở đây, A Mao cùng Diệp Địch đều điều tra không ra Tiểu Bảo rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, bốn người gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Mấy ngày sau đó, tình huống Tiểu Bảo càng ngày càng không tốt, hoặc chính là mê man, hoặc chính là ngơ ngác mà nhìn phía trước không nói một lời, nói với cậu nhóc cậu cũng nghe không được, lại càng không lên tiếng trả lời . Tiểu Bảo như vậy khiến Diệp Địch nguyên bản tinh thần đã không ổn lại tùy thời ở bên bờ vực phát bệnh, nhiều lần lúc hắn sắp phát bệnh đều là A Mao tay mắt lanh lẹ mà đánh ngất xỉu hắn.
Lại chạy gần nửa tháng, bốn người cuối cùng tìm được chỗ biệt viện giấu ở trong rừng. Bất chấp thưởng thức phong cảnh chung quanh cùng cảnh trí biệt viện, sau khi mở ra đại môn, bốn người liền hướng đến phía có phòng ở. May mắn biệt viện không có ai, bằng không khẳng định khiến cho rối loạn. Tìm được phòng ngủ, A Mao, Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính rất nhanh đem giường tích một tầng bụi thu dọn sạch sẽ, Diệp Địch đem Tiểu Bảo đang trong mê man nhẹ nhàng phóng tới trên giường.
Nhiếp Chính theo sau phân phó: “Nhị đệ, ngươi ở trong này trông coi Bảo; A Mao, ngươi đi an trí nhóm A Đột; Vô Nguyệt, ta và ngươi đi đem đồ xe trên dọn xuống dưới.” (phân công ngu ghê huynh, toàn lựa liệt sĩ dọn đồ là sao = =|||)
“Được.” Nóng lòng mà nhìn Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao liền đi ra ngoài.
Ấn lên vai Diệp Địch, Nhiếp Chính trầm thanh nói: “Nhị đệ, ngươi phải chịu đựng, Bảo hiện tại cần ngươi, chúng ta cũng cần ngươi.”
Diệp Địch cũng rõ ràng tinh thần của mình có vấn đề, hắn cầm tay đại ca đang đặt ở trên vai hắn mạnh mẽ gật đầu nói: “Đại ca, ta sẽ tĩnh tâm xuống, không để cho mình phát bệnh.”
“Đừng quên uy Bảo uống nước, ta đi ra ngoài.”
“Ân!”
Đại ca đi rồi, Diệp Địch lúc này mới lộ ra yếu đuối của mình. Ở bên giường quỳ xuống, cầm tay Tiểu Bảo, hắn khóc cầu: “Cục cưng, không cần bỏ lại Hảo ca ca… Cục cưng, Hảo ca ca van cầu ngươi… Không cần, bỏ lại Hảo ca ca…” Hạ giọng khóc rống, Diệp Địch sợ hãi vô cùng.
Ở cửa đứng trong chốc lát, nghe được tiếng khóc áp lực trong phòng, Nhiếp Chính chớp chớp hốc mắt cay nóng, tập tễnh mà đi hướng xe ngựa. Hắn không rõ, bọn họ đã thoát đi Lâm Thịnh Chi đuổi giết, vì sao Tiểu Bảo lại khó hiểu xảy ra chuyện. Hắn muốn hỏi ông trời xem, đến tột cùng phải tra tấn bọn họ thế nào mới nguyện ý buông tha bọn họ.
………………….
Xuất phát từ an toàn, biệt viện mà Giang Duy Thừa đưa cho bọn hắn cũng không lớn, có thể phòng ngừa có người đánh lén không kịp phản ứng. Biệt viện còn có mật đạo dùng để chạy trốn, trong rừng còn có rất nhiều cơ quan thiết trí, chỉ cần làm một ít tay chân, lá trúc thoạt nhìn vô hại này có thể biến thành lợi khí giết người. Nhiếp Chính đem Tiểu Bảo hoàn toàn giao cho Diệp Địch chiếu cố, hắn cùng Lam Vô Nguyệt, A Mao đem biệt viện sửa sang lại, sau khi đem phòng sư phụ sư thúc thu dọn xong liền một đầu chui vào cánh rừng vây quanh biệt viện.
Bọn họ hiện tại chỉ có thể tạm thời né ra đuổi giết của Lâm Thịnh Chi, Lâm Thịnh Chi một ngày không chết, bọn họ liền một ngày sống trong nguy hiểm. Cánh rừng này trước mắt là vòng bảo hộ tốt nhất của bọn hắn. Một khi Lâm Thịnh Chi tìm được bọn họ, nơi này nhất định phải dễ thủ khó công. Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt đem trận pháp trước kia ở nhà học cũng không tinh thông ra, cả ngày ở trong rừng nghiên cứu. A Mao một bên rèn luyện thân thể, làm cho mình mau chóng bình phục, một bên cân nhắc “Bệnh tình” của Tiểu Bảo.
Mà nhiệm vụ chiếu cố Tiểu Bảo cùng nấu cơm, giặt xiêm y cho mọi người liền dừng ở trên vai Diệp Địch. Diệp Địch mỗi ngày vội trong bận ngoài, buổi tối vừa đụng gối đầu liền ngủ, cũng đã quên phát bệnh. Mỗi người đều là bận chuyện, dù là A Đột cùng Tiểu Bối đều phải bận ở trong rừng tuần tra, để ngừa người xấu điểu hư xuất hiện, chỉ có Tiểu Bảo, suốt ngày ngủ ở trên giường không muốn tỉnh lại, cũng không biết bốn vị ca ca sắp vội muốn chết.
Tiểu Bảo đang nằm mơ, chính xác thì cậu đang hãm vào một đoàn bí ẩn không thể tự kềm chế, cho nên cậu luôn là ngủ, vẫn chưa tỉnh lại. Dù là đã đói bụng đến thầm thì kêu, cậu cũng vẫn không tỉnh lại, cho dù cậu có thể tinh tường cảm giác được mình đói bụng, có thể tinh tường nghe được các ca ca đang gọi mình. Mỗi một câu mỗi một chữ trên Hải phách chân kinh đều ở trong lòng Tiểu Bảo mọc rễ, nhú mầm, câu chữ này thật giống như một sợi dây bay loạn chung quanh, khiến người tìm không thấy rõ ràng.
Tiểu Bảo trong chốc lát đem những lời này để bên này, trong chốc lát đem câu nói kia lấy ra để một bên, trong chốc lát lại đem câu nhìn như dư thừa ra. Thật giống như đang say mê chơi trò chơi, Tiểu Bảo ở trong mê tự đi tới đi lui, chính là tìm không thấy đường ra. Nhưng mà càng tìm không thấy, cậu lại càng muốn tiếp tục tìm, có cái gì ở sau đầu đẩy cậu bảo cậu đi tìm, nhất định phải tìm ra đầu sợi, sau đó đem hết thảy đều làm thuận lại, sửa sang rõ, cậu mới có thể an tâm.
“Cục cưng, mau tỉnh lại, tỉnh tỉnh a…”
“Cục cưng, không cần bỏ lại Hảo ca ca, ô… Cục cưng…”
“Bảo, ngươi không cần Quỷ ca ca sao? Mau tỉnh lại a.”
“Tiểu Bảo, ca ca nhớ ngươi , ca ca muốn nghe ngươi kêu ‘Mỹ nhân ca ca’ .”
“…” A Bảo, a Bảo.
Tiểu Bảo chuyên tâm tìm đầu sợi cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ca ca, từ từ, chờ ta, tìm được rồi, ta liền, đi ra ngoài. Ca ca, không sợ, ta tốt lắm.”
Ngô… Rốt cuộc ở nơi nào ni?
……………….
Khi Phàm Cốt cùng Phương Du bốn ngày sau đến biệt viện, hai người còn chưa kịp vui thì nghe được tin tức Tiểu Bảo “Bệnh nặng”. Vọt vào phòng Tiểu Bảo, nhìn thấy người vẫn không nhúc nhích nằm ở nơi đó ngủ, trái tim Phàm Cốt nhắm thẳng trầm xuống.
“Sư phó, ngài mau nhìn xem, chúng ta tìm không thấy nguyên nhân Tiểu Bảo sinh bệnh.”
Gặp được sư phó, Lam Vô Nguyệt vẫn cố nén nay cũng đã đỏ hốc mắt.
Rất nhanh ở bên giường ngồi xuống, Phàm Cốt thăm dò lên mạch Tiểu Bảo, hơn nửa ngày sau, hắn cau mày lấy tay ra, hướng tới bốn người đang tràn ngập hy vọng nói: “A Bảo không có sinh bệnh, chỉ là có chút thể hư, chính là do không có ăn cơm đầy đủ.”
“Nhưng mà Bảo luôn luôn ngủ…” Nhiếp Chính kể lại cho sư phó chứng bệnh của Tiểu Bảo. Nghe xong, sắc mặt Phàm Cốt trầm trọng, loại bệnh này hắn vẫn là lần đầu tiên gặp.
Một người nhịn không được nhỏ giọng nói: “Có thể cùng Hải phách chân kinh có liên quan hay không?” Ngay sau đó, tất cả mọi người nhìn về phía lão. Ánh mắt Phàm Cốt lóe lóe, vỗ vào ván giường, lớn tiếng hỏi: “A Bảo là từ lúc nào bắt đầu không đúng?”
Bốn người lập tức nhớ lại, Lam Vô Nguyệt vẫn mang Tiểu Bảo rất nhanh nói: “Từ luc trong cốc đi ra tinh thần liền không được tốt , ta nghĩ rằng là mệt mỏi.”
Nhiếp Chính cũng nói: “Cậu nhóc ăn uống kém rất nhiều, luôn rất muốn ngủ.”
Sắc mặt Phàm Cốt nháy mắt tái nhợt, rống to: “Nhanh đem nó đánh thức! Ta sao lại quên! Trong cơ thể nó có dưỡng công, nói không chừng nó hiện tại đang luyện Hải phách chân kinh a!”
Bốn người vừa nghe dưới chân như nhũn ra, Nhiếp Chính ôm lấy Tiểu Bảo ngoan tâm mà vỗ vỗ mặt cậu, bối rối gọi: “Bảo! Tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh! Ngươi không thể ngủ ! Ngươi không thể ngủ !”
“Tiểu Bảo! Tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh a! Ngươi không cần ca ca ? Ngươi không cần ca ca !”
“Cục cưng! Cục cưng! Cục cưng!”
A Mao lần đầu tiên đánh Tiểu Bảo, hắn nặng nề vỗ lên mông Tiểu Bảo, làm cho cậu tỉnh lại.
Tất cả mọi người tính cả Phàm Cốt đều muốn điên rồi, bọn họ không dám tưởng tượng sau khi Tiểu Bảo tu luyện Hải phách chân kinh sẽ thay đổi thành bộ dáng gì. Phàm Cốt càng không ngừng tự trách, đều do hắn! Đều do hắn!
Ôm lấy Phàm Cốt đang mãnh liệt nắm tóc của mình, Phương Du cầm thật chặt tay hắn hô: “Sư huynh! Ta chỉ là nói bừa, ngươi đừng xem thật a! Ta luyện qua Hải phách chân kinh, căn bản sẽ không muốn ngủ, chỉ muốn càng không ngừng luyện. Đúng đúng, ta nhớ ra rồi, lúc luyện Hải phách chân kinh nội tức nhất định phải đi nghịch gân mạch mới được, Tiểu Bảo căn bản sẽ không vận công, nó lại càng không biết làm sao đi nghịch gân mạch a!”
“Vậy a Bảo vì sao không tỉnh?” hốc mắt Phàm Cốt như muốn nứt ra, “Trong cơ thể nó có dưỡng công! Vạn nhất Hải phách chân kinh cùng dưỡng công kết hợp…” huyết sắc trên mặt Phàm Cốt toàn bộ thối lui, lẩm bẩm nói: “Là ta hại a Bảo, ta hại a Bảo a!”
Lam Vô Nguyệt nhanh khuyên nhủ: “Sư phó, ngài trước không cần tự trách, chỉ cần đánh thức Tiểu Bảo sẽ vô sự . Nhóc tâm tư đơn thuần, khẳng định chỉ là nhất thời bị Hải phách chân kinh khống chế. Nhóc không phải loại người như Lâm Thịnh Chi, nhóc sẽ không thay đổi thành như vậy.”
“Đúng đúng đúng đúng, sư huynh, việc cấp bách hiện tại chính là đánh thức Tiểu Bảo. Chỉ cần đánh thức nó sẽ vô sự .” Đau lòng xoa xoa da đầu sưng đỏ của Phàm Cốt, Phương Du ôn nhu khuyên bảo. Cái ôm của Phương Du thật giống như một bức tường kiên cố, làm cho hắn có thể an tâm mà dựa vào. Phàm Cốt bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, qua một lát, hắn nhìn về phía Tiểu Bảo còn chưa có thanh tỉnh, hướng tới mấy người nói: “Các ngươi đừng ngừng, ta đi phối dược, làm sao cũng phải cho a Bảo trước tỉnh lại.”
“Được!”
Hung hăng cắn miệng, Phàm Cốt bước nhanh ra ngoài, Phương Du lo lắng theo sát.
Bốn người dùng các loại phương pháp đánh thức Tiểu Bảo nghe không được tiếng khóc ủy khuất của một người: “Ca ca, không đánh, không đánh, mông đau, đau, ca ca, không đánh, Tiểu Bảo thực sự, sắp, xong rồi, xong rồi.”
Bắt lấy tay Phương Du, Phàm Cốt nửa ngày mới hoãn tới mở miệng: “Ngươi đè chết ta .”
Nghe được sư huynh vẫn là miệng nói thoải mái, Phương Du kích động ôm cổ hắn: “Sư huynh, sư huynh…”
“Khụ khụ, buông ta ra, ngực ta còn đau ni.” Đẩy ra Phương Du, Phàm Cốt xoa xoa xương ngực, ngẩng đầu nhìn phía trên. Tối đen, đỉnh núi không có ánh sáng, Lâm Thịnh Chi hẳn là không có truy lại đây.
“Chúng ta đi thôi.” Vừa muốn đứng lên, Phàm Cốt lại bị người ôm vào lòng.
“Sư huynh…” thanh âm Phương Du mang theo nghẹn ngào, tay Phàm Cốt giơ lên chợt thu thế.”Ngươi lại xảy ra chuyện gì? Hiện tại không phải thời điểm nói chuyện, đi nhanh đi, sớm chút cùng a Bảo bọn họ hội hợp.”
Phương Du không có buông tay, ngược lại ôm chặt lấy Phàm Cốt, khàn giọng nói: “Sư huynh… Ta đã thật lâu thật lâu không có cùng ngươi dùng chiêu đó .” Đó là chiêu thức sư phụ dạy hai người bọn họ. Trước kia, mỗi lần cùng sư huynh luyện chiêu này, đều là thời điểm hắn hạnh phúc nhất, thường thường có thể khiến hắn hưng phấn một đêm không ngủ.
Tay Phàm Cốt buông, mặc cho Phương Du ôm mình, trong lòng cũng không ngăn được thương cảm. Hắn cho là mình đã sớm quên, nhưng vừa rồi lại không biết làm sao tự nhiên xuất ra.
Tay được sư huynh nắm qua thật ấm áp, thân thể được sư huynh ôm qua thấy nóng nóng, nếp nhăn khóe mắt Phương Du tẩm đầy nước mắt. Chậm rãi buông tay ra, thoáng thối lui, Phương Du mượn ánh trăng không sáng lắm đầy ái luyến chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn vẫn như trong trí nhớ ai cũng không sánh bằng của sư huynh. Đưa tay vén vén sợi tóc bạc hỗn độn của Phàm Cốt, Phương Du không cầm lòng nổi mà dán qua.
Phanh phanh phanh phanh… Phàm Cốt có chút hoảng hốt, càng có chút miệng khô lưỡi khô. Gia khỏa này muốn làm cái gì? Không phải là lão muốn…
“Ngô!”
Trong óc nháy mắt trống rỗng, ánh mắt Phàm Cốt đều lồi ra, khiếp sợ đến mức đều đã quên cho Phương Du một quyền.
……………..
“Bảo, tỉnh tỉnh, Bảo?”
Vỗ nhẹ gương mặt Tiểu Bảo, sắc mặt Nhiếp Chính ngưng trọng, từ sau khi đi khỏi Phàm cốc, Tiểu Bảo liền mơ màng trầm trầm, thời gian ngủ thì nhiều, lúc thanh tỉnh lại càng ngày càng ít.
“Tiểu Bảo, tỉnh tỉnh, ăn cơm , Tiểu Bảo.” Lam Vô Nguyệt lắc lắc Tiểu Bảo, tiếp đó lo lắng nhìn về phía A Mao đang bắt mạch cho Tiểu Bảo, mi tâm A Mao vắt thành chữ ‘xuyên’, Diệp Địch đã nấu xong cơm gấp đến độ muốn khóc.
“Bảo, mau tỉnh lại, phải ăn cơm. Bảo?” Nhiếp Chính đem Tiểu Bảo từ trong lòng ngực Lam Vô Nguyệt ôm lại đây, nhéo nhéo người nhóc. Ánh mắt nhắm chặt khẽ có động tác, Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt nhanh gọi: “Bảo ( Tiểu Bảo ), tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh.”
“Cục cưng, chúng ta không ngủ, Cục cưng, tỉnh tỉnh được không?” Diệp Địch hoảng hốt thất thố gọi. A Mao điều tra không ra Tiểu Bảo xảy ra chuyện gì, nhưng tinh thần Tiểu Bảo rõ ràng không đúng .
Trong tiếng kêu gọi của các ca ca, Tiểu Bảo cuối cùng mở mắt, còn là một bộ dáng chưa tỉnh ngủ. Diệp Địch lau lau mắt, nhanh bới một chén cơm cho Tiểu Bảo, múc một muỗng uy đến bên miệng nhóc. Tiểu Bảo hừ vài tiếng, cũng không há mồm.
“Cục cưng, ăn cơm , Cục cưng, há miệng.”
Tựa hồ lần này mới hiểu được phải há miệng, Tiểu Bảo chậm rãi há, Diệp Địch đem cơm uy vào, kết quả Tiểu Bảo lại chỉ ngậm lấy, cằm bất động.
“Bảo, ăn a, đem cơm nuốt xuống.”
Một ngụm một động tác, cằm Tiểu Bảo di chuyển lên, tiếp đó nuốt xuống.
“Đại ca, Tiểu Bảo như vậy không đúng a!”
Lam Vô Nguyệt nhìn mà kinh hãi, sắc mặt Nhiếp Chính đều trắng, Diệp Địch lại khóc ra. A Mao run rẩy nắm một bàn tay Tiểu Bảo tiếp tục vì nhóc bắt mạch, Diệp Địch run run múc một muỗng cơm uy đến bên miệng Tiểu Bảo, Tiểu Bảo cũng sẽ không ăn.
“Đại ca, làm sao xử lý…” thanh âm Diệp Địch mang theo nức nở.
Nhiếp Chính nhìn chăm chú A Mao, hỏi: “Như thế nào? Điều tra không được?”
A Mao chần chờ lắc đầu, khoa tay múa chân nói: A Bảo không có sinh bệnh.
Lam Vô Nguyệt sợ hãi hỏi: “Nhị ca, Tiểu Bảo có phải trúng độc hay không?”
Diệp Địch cầm chén giao cho đại ca, hắn nắm lên tay Tiểu Bảo, chẩn nửa ngày, hắn bối rối lắc đầu: “Không có, không có a, Cục cưng không có trúng độc.” Chung quy vẫn là lo lắng, Diệp Địch tìm ra tất cả giải độc hoàn có thể ăn từng viên một nhét vào miệng Tiểu Bảo, Tiểu Bảo không hề cử động.
“Cục cưng… Ăn, ăn hết.”
Cằm Tiểu Bảo di chuyển lên, thần sắc dại ra mà đem dược nguyên vẹn nuốt xuống.
“Đại ca, Tiểu Bảo không thích hợp!” Lam Vô Nguyệt khẳng định, một tay ôm lấy Tiểu Bảo lên xe, quay đầu nói: “Đại ca, Nhị ca, A Mao, chúng ta trên đường không nghỉ ngơi.”
“Được!”
Diệp Địch cùng Nhiếp Chính thu dọn, A Mao bao bên ngoài xe ngựa.
Vẫn là Nhiếp Chính cùng Diệp Địch điều khiển xe, Lam Vô Nguyệt mang Tiểu Bảo đi trên chiếc xe ngựa to của A Mao, A Đột dọn nhà đến chiếc của bọn họ. Bốn người vội vàng lấp bụng, sau đó một lòng chiếu cố Tiểu Bảo. Vừa mới bắt đầu mấy ngày, Tiểu Bảo còn chưa giống như hôm nay, ít nhất còn có thể kêu ca ca ca ca, nhưng bắt đầu từ tối hôm qua tinh thần Tiểu Bảo rõ ràng liền bất đồng, hôm nay lại giống như choáng váng một câu không nói, cũng không di chuyển, ngay cả khi ngủ.
Sư phó không ở đây, A Mao cùng Diệp Địch đều điều tra không ra Tiểu Bảo rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, bốn người gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Mấy ngày sau đó, tình huống Tiểu Bảo càng ngày càng không tốt, hoặc chính là mê man, hoặc chính là ngơ ngác mà nhìn phía trước không nói một lời, nói với cậu nhóc cậu cũng nghe không được, lại càng không lên tiếng trả lời . Tiểu Bảo như vậy khiến Diệp Địch nguyên bản tinh thần đã không ổn lại tùy thời ở bên bờ vực phát bệnh, nhiều lần lúc hắn sắp phát bệnh đều là A Mao tay mắt lanh lẹ mà đánh ngất xỉu hắn.
Lại chạy gần nửa tháng, bốn người cuối cùng tìm được chỗ biệt viện giấu ở trong rừng. Bất chấp thưởng thức phong cảnh chung quanh cùng cảnh trí biệt viện, sau khi mở ra đại môn, bốn người liền hướng đến phía có phòng ở. May mắn biệt viện không có ai, bằng không khẳng định khiến cho rối loạn. Tìm được phòng ngủ, A Mao, Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính rất nhanh đem giường tích một tầng bụi thu dọn sạch sẽ, Diệp Địch đem Tiểu Bảo đang trong mê man nhẹ nhàng phóng tới trên giường.
Nhiếp Chính theo sau phân phó: “Nhị đệ, ngươi ở trong này trông coi Bảo; A Mao, ngươi đi an trí nhóm A Đột; Vô Nguyệt, ta và ngươi đi đem đồ xe trên dọn xuống dưới.” (phân công ngu ghê huynh, toàn lựa liệt sĩ dọn đồ là sao = =|||)
“Được.” Nóng lòng mà nhìn Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao liền đi ra ngoài.
Ấn lên vai Diệp Địch, Nhiếp Chính trầm thanh nói: “Nhị đệ, ngươi phải chịu đựng, Bảo hiện tại cần ngươi, chúng ta cũng cần ngươi.”
Diệp Địch cũng rõ ràng tinh thần của mình có vấn đề, hắn cầm tay đại ca đang đặt ở trên vai hắn mạnh mẽ gật đầu nói: “Đại ca, ta sẽ tĩnh tâm xuống, không để cho mình phát bệnh.”
“Đừng quên uy Bảo uống nước, ta đi ra ngoài.”
“Ân!”
Đại ca đi rồi, Diệp Địch lúc này mới lộ ra yếu đuối của mình. Ở bên giường quỳ xuống, cầm tay Tiểu Bảo, hắn khóc cầu: “Cục cưng, không cần bỏ lại Hảo ca ca… Cục cưng, Hảo ca ca van cầu ngươi… Không cần, bỏ lại Hảo ca ca…” Hạ giọng khóc rống, Diệp Địch sợ hãi vô cùng.
Ở cửa đứng trong chốc lát, nghe được tiếng khóc áp lực trong phòng, Nhiếp Chính chớp chớp hốc mắt cay nóng, tập tễnh mà đi hướng xe ngựa. Hắn không rõ, bọn họ đã thoát đi Lâm Thịnh Chi đuổi giết, vì sao Tiểu Bảo lại khó hiểu xảy ra chuyện. Hắn muốn hỏi ông trời xem, đến tột cùng phải tra tấn bọn họ thế nào mới nguyện ý buông tha bọn họ.
………………….
Xuất phát từ an toàn, biệt viện mà Giang Duy Thừa đưa cho bọn hắn cũng không lớn, có thể phòng ngừa có người đánh lén không kịp phản ứng. Biệt viện còn có mật đạo dùng để chạy trốn, trong rừng còn có rất nhiều cơ quan thiết trí, chỉ cần làm một ít tay chân, lá trúc thoạt nhìn vô hại này có thể biến thành lợi khí giết người. Nhiếp Chính đem Tiểu Bảo hoàn toàn giao cho Diệp Địch chiếu cố, hắn cùng Lam Vô Nguyệt, A Mao đem biệt viện sửa sang lại, sau khi đem phòng sư phụ sư thúc thu dọn xong liền một đầu chui vào cánh rừng vây quanh biệt viện.
Bọn họ hiện tại chỉ có thể tạm thời né ra đuổi giết của Lâm Thịnh Chi, Lâm Thịnh Chi một ngày không chết, bọn họ liền một ngày sống trong nguy hiểm. Cánh rừng này trước mắt là vòng bảo hộ tốt nhất của bọn hắn. Một khi Lâm Thịnh Chi tìm được bọn họ, nơi này nhất định phải dễ thủ khó công. Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt đem trận pháp trước kia ở nhà học cũng không tinh thông ra, cả ngày ở trong rừng nghiên cứu. A Mao một bên rèn luyện thân thể, làm cho mình mau chóng bình phục, một bên cân nhắc “Bệnh tình” của Tiểu Bảo.
Mà nhiệm vụ chiếu cố Tiểu Bảo cùng nấu cơm, giặt xiêm y cho mọi người liền dừng ở trên vai Diệp Địch. Diệp Địch mỗi ngày vội trong bận ngoài, buổi tối vừa đụng gối đầu liền ngủ, cũng đã quên phát bệnh. Mỗi người đều là bận chuyện, dù là A Đột cùng Tiểu Bối đều phải bận ở trong rừng tuần tra, để ngừa người xấu điểu hư xuất hiện, chỉ có Tiểu Bảo, suốt ngày ngủ ở trên giường không muốn tỉnh lại, cũng không biết bốn vị ca ca sắp vội muốn chết.
Tiểu Bảo đang nằm mơ, chính xác thì cậu đang hãm vào một đoàn bí ẩn không thể tự kềm chế, cho nên cậu luôn là ngủ, vẫn chưa tỉnh lại. Dù là đã đói bụng đến thầm thì kêu, cậu cũng vẫn không tỉnh lại, cho dù cậu có thể tinh tường cảm giác được mình đói bụng, có thể tinh tường nghe được các ca ca đang gọi mình. Mỗi một câu mỗi một chữ trên Hải phách chân kinh đều ở trong lòng Tiểu Bảo mọc rễ, nhú mầm, câu chữ này thật giống như một sợi dây bay loạn chung quanh, khiến người tìm không thấy rõ ràng.
Tiểu Bảo trong chốc lát đem những lời này để bên này, trong chốc lát đem câu nói kia lấy ra để một bên, trong chốc lát lại đem câu nhìn như dư thừa ra. Thật giống như đang say mê chơi trò chơi, Tiểu Bảo ở trong mê tự đi tới đi lui, chính là tìm không thấy đường ra. Nhưng mà càng tìm không thấy, cậu lại càng muốn tiếp tục tìm, có cái gì ở sau đầu đẩy cậu bảo cậu đi tìm, nhất định phải tìm ra đầu sợi, sau đó đem hết thảy đều làm thuận lại, sửa sang rõ, cậu mới có thể an tâm.
“Cục cưng, mau tỉnh lại, tỉnh tỉnh a…”
“Cục cưng, không cần bỏ lại Hảo ca ca, ô… Cục cưng…”
“Bảo, ngươi không cần Quỷ ca ca sao? Mau tỉnh lại a.”
“Tiểu Bảo, ca ca nhớ ngươi , ca ca muốn nghe ngươi kêu ‘Mỹ nhân ca ca’ .”
“…” A Bảo, a Bảo.
Tiểu Bảo chuyên tâm tìm đầu sợi cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ca ca, từ từ, chờ ta, tìm được rồi, ta liền, đi ra ngoài. Ca ca, không sợ, ta tốt lắm.”
Ngô… Rốt cuộc ở nơi nào ni?
……………….
Khi Phàm Cốt cùng Phương Du bốn ngày sau đến biệt viện, hai người còn chưa kịp vui thì nghe được tin tức Tiểu Bảo “Bệnh nặng”. Vọt vào phòng Tiểu Bảo, nhìn thấy người vẫn không nhúc nhích nằm ở nơi đó ngủ, trái tim Phàm Cốt nhắm thẳng trầm xuống.
“Sư phó, ngài mau nhìn xem, chúng ta tìm không thấy nguyên nhân Tiểu Bảo sinh bệnh.”
Gặp được sư phó, Lam Vô Nguyệt vẫn cố nén nay cũng đã đỏ hốc mắt.
Rất nhanh ở bên giường ngồi xuống, Phàm Cốt thăm dò lên mạch Tiểu Bảo, hơn nửa ngày sau, hắn cau mày lấy tay ra, hướng tới bốn người đang tràn ngập hy vọng nói: “A Bảo không có sinh bệnh, chỉ là có chút thể hư, chính là do không có ăn cơm đầy đủ.”
“Nhưng mà Bảo luôn luôn ngủ…” Nhiếp Chính kể lại cho sư phó chứng bệnh của Tiểu Bảo. Nghe xong, sắc mặt Phàm Cốt trầm trọng, loại bệnh này hắn vẫn là lần đầu tiên gặp.
Một người nhịn không được nhỏ giọng nói: “Có thể cùng Hải phách chân kinh có liên quan hay không?” Ngay sau đó, tất cả mọi người nhìn về phía lão. Ánh mắt Phàm Cốt lóe lóe, vỗ vào ván giường, lớn tiếng hỏi: “A Bảo là từ lúc nào bắt đầu không đúng?”
Bốn người lập tức nhớ lại, Lam Vô Nguyệt vẫn mang Tiểu Bảo rất nhanh nói: “Từ luc trong cốc đi ra tinh thần liền không được tốt , ta nghĩ rằng là mệt mỏi.”
Nhiếp Chính cũng nói: “Cậu nhóc ăn uống kém rất nhiều, luôn rất muốn ngủ.”
Sắc mặt Phàm Cốt nháy mắt tái nhợt, rống to: “Nhanh đem nó đánh thức! Ta sao lại quên! Trong cơ thể nó có dưỡng công, nói không chừng nó hiện tại đang luyện Hải phách chân kinh a!”
Bốn người vừa nghe dưới chân như nhũn ra, Nhiếp Chính ôm lấy Tiểu Bảo ngoan tâm mà vỗ vỗ mặt cậu, bối rối gọi: “Bảo! Tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh! Ngươi không thể ngủ ! Ngươi không thể ngủ !”
“Tiểu Bảo! Tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh a! Ngươi không cần ca ca ? Ngươi không cần ca ca !”
“Cục cưng! Cục cưng! Cục cưng!”
A Mao lần đầu tiên đánh Tiểu Bảo, hắn nặng nề vỗ lên mông Tiểu Bảo, làm cho cậu tỉnh lại.
Tất cả mọi người tính cả Phàm Cốt đều muốn điên rồi, bọn họ không dám tưởng tượng sau khi Tiểu Bảo tu luyện Hải phách chân kinh sẽ thay đổi thành bộ dáng gì. Phàm Cốt càng không ngừng tự trách, đều do hắn! Đều do hắn!
Ôm lấy Phàm Cốt đang mãnh liệt nắm tóc của mình, Phương Du cầm thật chặt tay hắn hô: “Sư huynh! Ta chỉ là nói bừa, ngươi đừng xem thật a! Ta luyện qua Hải phách chân kinh, căn bản sẽ không muốn ngủ, chỉ muốn càng không ngừng luyện. Đúng đúng, ta nhớ ra rồi, lúc luyện Hải phách chân kinh nội tức nhất định phải đi nghịch gân mạch mới được, Tiểu Bảo căn bản sẽ không vận công, nó lại càng không biết làm sao đi nghịch gân mạch a!”
“Vậy a Bảo vì sao không tỉnh?” hốc mắt Phàm Cốt như muốn nứt ra, “Trong cơ thể nó có dưỡng công! Vạn nhất Hải phách chân kinh cùng dưỡng công kết hợp…” huyết sắc trên mặt Phàm Cốt toàn bộ thối lui, lẩm bẩm nói: “Là ta hại a Bảo, ta hại a Bảo a!”
Lam Vô Nguyệt nhanh khuyên nhủ: “Sư phó, ngài trước không cần tự trách, chỉ cần đánh thức Tiểu Bảo sẽ vô sự . Nhóc tâm tư đơn thuần, khẳng định chỉ là nhất thời bị Hải phách chân kinh khống chế. Nhóc không phải loại người như Lâm Thịnh Chi, nhóc sẽ không thay đổi thành như vậy.”
“Đúng đúng đúng đúng, sư huynh, việc cấp bách hiện tại chính là đánh thức Tiểu Bảo. Chỉ cần đánh thức nó sẽ vô sự .” Đau lòng xoa xoa da đầu sưng đỏ của Phàm Cốt, Phương Du ôn nhu khuyên bảo. Cái ôm của Phương Du thật giống như một bức tường kiên cố, làm cho hắn có thể an tâm mà dựa vào. Phàm Cốt bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, qua một lát, hắn nhìn về phía Tiểu Bảo còn chưa có thanh tỉnh, hướng tới mấy người nói: “Các ngươi đừng ngừng, ta đi phối dược, làm sao cũng phải cho a Bảo trước tỉnh lại.”
“Được!”
Hung hăng cắn miệng, Phàm Cốt bước nhanh ra ngoài, Phương Du lo lắng theo sát.
Bốn người dùng các loại phương pháp đánh thức Tiểu Bảo nghe không được tiếng khóc ủy khuất của một người: “Ca ca, không đánh, không đánh, mông đau, đau, ca ca, không đánh, Tiểu Bảo thực sự, sắp, xong rồi, xong rồi.”