Chương : 77
Người trong võ lâm đều bị Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước dẫn tới Kiến Trữ trấn, Phàm Cốt cùng Phương Du phi thường thuận lợi đến Nhiếp gia vốn đã thành phế tích. Vì không dẫn người chú ý, hai người vẫn đợi cho trời tối mới đi Nhiếp gia. Đứng ở đám cỏ dại sinh sôi rậm rạp, trong tàn viên sau khi bị hỏa thiêu, Phàm Cốt cùng Phương Du đều tâm tình trầm trọng. Đem cây đuốc cắm trên mặt đất, Phàm Cốt lấy ra họa đồ trước đó Nhiếp Chính cho bọn họ, hai người phế đi hơn nửa ngày mới ở dưới một mảnh gạch ngói vỡ tìm được vị trí phòng bếp, vẫn là Phương Du phát hiện một đám bát bị đập nát trước, lúc này mới xác nhận đó là phòng bếp.
Cũng khó cho hai vị “Lão” nhân gia, trời lạnh còn phải ở phế tích lật tìm đến tìm đi. Nguyên bản Phương Du không cho sư huynh động thủ , Phàm Cốt trừng mắt nhìn lão một cái, lão cũng không dám nhiều lời . Sớm chút tìm được là có thể sớm chút trở về, huống chi Phương Du còn bị cảm, mặc kệ có bao nhiêu hận lão, Phàm Cốt cũng sẽ không để lão một mình tìm.
Chuyển mở từng khối gạch lạnh như băng, Phương Du thỉnh thoảng quay đầu nhìn sư huynh ở một đầu khác. Mỗi lần liếc mắt nhìn một cái, hắn liền không biết lạnh. Thổi thổi cái tay đông cứng, hắn ra tiếng: “Sư huynh, ta đến tìm, ngươi uống ngụm rượu ấm người đi.”
Phàm Cốt không nâng đầu nói: “Mau tìm đi, tìm được rồi chạy nhanh tìm khách sạn.”
Biết khuyên không được, Phương Du cũng không khuyên, nhanh hơn tốc độ. Hắn hy vọng khách sạn vẫn chỉ có một gian phòng, hắn còn có thể cùng sư huynh ngủ trên một cái giường.
Đang tham luyến , ngón tay Phương Du đụng phải một thứ cứng rắn, hắn hoàn hồn, tưởng là khối gạch, ngay khi đang muốn chuyển ra, hắn sửng sốt: “Sư huynh!”
Phàm Cốt giương mắt nhìn, lập tức đứng dậy đi qua: “Tìm được rồi?”
“Lấy cây đuốc lại đây.”
Bất chấp đầu ngón tay đông cứng, Phương Du cầm lấy một mảnh mái ngói dùng sức bào, Phàm Cốt đem đuốc để sát vào, là một cái hộp thiết đen tuyền! Chẳng lẽ tìm được rồi? ! Hắn đem cây đuốc phóng tới một bên, nhặt lên một mảnh ngói cùng Phương Du bào. Bùn chung quanh hộp tan rã, Phương Du đem hộp từ dưới đất đào ra, chỉ thấy trên hộp có khóa, trên khóa có dây thừng, trên dây thừng còn xuyên chiếc chìa khóa dính đầy bùn đất.
Phương Du nhẹ nhàng thở ra: “xem như tìm được .”
Phàm Cốt cẩn thận nói: “Mở ra nhìn xem có phải hay không.”
Phương Du đem bùn đất trên chìa khóa cạo sạch, rút ra. Có chút khẩn trương mở ra hộp sắt, Phương Du một lòng nhấc tới cổ họng, trong hộp quả thật đặt một quyển sách, nhưng không có bìa, không biết là sách gì.
“Ngươi xem xem có phải hay không.” Phàm Cốt thúc giục.
Phương Du cầm lấy quyển sách, nào biết phía dưới sách còn có một quyển vốn không có bìa, hắn lật lật, hộp này có hai quyển sách. Hắn mở ra trang thứ nhất, vừa thấy đến câu đầu tiên, tâm của hắn thoáng hạ xuống, không dám nhìn kỹ, Phương Du rất nhanh lật một lần, sau đó khép lại sách hướng Phàm Cốt gật gật đầu: “Quả thật là Hải phách chân kinh.”
“Đem sách thả lại đi, ngay cả hộp cùng nhau mang đi.”
Phương Du không nói hai lời đem sách thả trở về, còn đem hộp khóa lại . Đối với người tập võ mà nói, muốn ngăn cản dụ hoặc của Hải phách chân kinh quả thực là quá khó khăn. Thấy hai mắt Phương Du có chút đăm đăm, Phàm Cốt một cái tát chụp trên đầu Phương Du: “Ngươi nếu còn dám luyện ngoạn ý này, ta liền làm thịt ngươi.”
Phương Du nháy mắt bị đánh tỉnh lập tức nói: “Ta sẽ không luyện, ta không cần lại rời đi sư huynh.”
“Lấy lại đây!” Đoạt lấy hộp, Phàm Cốt đứng dậy, “Đi thôi, tìm khách sạn nghỉ tạm đi.”
“Hảo.”
Tắt đuốc, Phương Du đi theo phía sau Phàm Cốt ly khai phế tích Nhiếp gia. Nhìn bóng dáng sư huynh, Phương Du thầm nghĩ: cho dù đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không luyện nữa, chẳng sợ mất một thân công lực, chỉ cần có thể cùng sư huynh một chỗ, hắn cũng không cần.
Phàm Cốt không biết nơi này có người của Lâm Thịnh Chi hay không, cũng không biết chuyện bọn họ đi Nhiếp gia đào vật có thể bị Lâm Thịnh Chi biết hay không. Hắn thoải mái tìm một khách sạn, muốn một gian phòng. Sở dĩ chỉ cần một gian phòng cũng không phải bởi vì đầy ngập khách, mà là vừa rồi lúc Phương Du lật xem Hải phách chân kinh Phàm Cốt không biết vì sao có một trận hoảng hốt. Sợ Phương Du lại phạm hồ đồ đi luyện Hải phách chân kinh, Phàm Cốt hạ quyết tâm muốn nhìn chặt Phương Du. Nghĩ như thế, hắn theo bản năng cũng chỉ muốn một gian phòng.
Phương Du không biết Phàm Cốt lo lắng, với gã mà nói có thể cùng sư huynh ngủ một giường còn hơn hết thảy. Cùng sư huynh nằm ở trên một cái giường, nghe hô hấp của sư huynh, tuy rằng sư huynh vẫn là đưa lưng về gã, đối với gã hắn hờ hững, nhưng Phương Du cũng hưng phấn một chút đều không biết mệt. Gã đã già đi, không cần sư huynh có thể yêu mình hay không, gã chỉ cầu sư huynh không hận mình, nguyện ý làm cho mình thân cận.
…………………….
Tiểu Bảo sau ngày đó phát bệnh, đám người Nhiếp Chính không tiếp tục muốn nhóc. Thứ nhất Tiểu Bảo còn có vết thương; thứ hai, ai cũng vô pháp mở miệng đi muốn Tiểu Bảo; thứ ba, cũng là bởi vì sư phụ không ở đây, bọn họ không muốn ở sau lưng sư phụ làm loại sự tình này với Tiểu Bảo. Nhiếp Chính, Diệp Địch cùng A Mao vẫn giống dĩ vãng, không vì chuyện ngày đó mà lại có khúc mắc gì, nhưng thời điểm Lam Vô Nguyệt ngẩn người lại rõ ràng hơn. Nhiếp Chính biết y đang phiền não cái gì, nhưng đối với chuyện này chỉ bảo trì lặng yên, chuyện giữa Vô Nguyệt cùng Tiểu Bảo là chuyện của hai người bọn họ, người khác không tiện nhiều lời, huống chi bọn họ đối đãi Tiểu Bảo đã đủ cầm thú .
Bất đồng với tâm tư của các ca ca, tâm tư Tiểu Bảo lại đơn giản vô cùng ── đó là hảo hảo dưỡng thương, sớm một ngày cùng các ca ca song tu. Quỷ ca ca cần nhờ hai gậy đi đường, Đại ca ca không có võ công, Mỹ nhân ca ca tán công, Hảo ca ca có đôi khi vẫn là sẽ phát bệnh, cậu không biết dưỡng công của mình đến tột cùng có thể chữa khỏi cho các ca ca hay không, nhưng sư phó nói có thể, vậy nhất định là có thể. Ôm ý niệm đơn thuần như vậy trong đầu, Tiểu Bảo mỗi ngày ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn ngủ, cũng không dám tùy tiện lộn xộn, hảo hảo dưỡng xương cốt.
Vẫn là trong phòng A Mao, cửa sổ gắt gao đóng, phòng trong đặt hai cái chậu than thực ấm áp. Diệp Địch đem một dũng nước ấm đổ vào dục dũng, thử thử độ ấm, nói: “Tốt lắm.” Lam Vô Nguyệt vẫn ngồi ở chân giường suy nghĩ sâu xa bỗng hoàn hồn, cái gì tốt lắm? Liền thấy đại ca xốc lên chăn, động thủ thoát xiêm y Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt mở to mắt, đại ca hiện tại cùng với Tiểu Bảo song tu? Làm trước mặt bọn họ?! (= =|||||)
“Cục cưng, muốn đi ngoài hay không?” Diệp Địch ngồi xổm bên dục dũng hỏi, trong tay còn chà xát một khối bố khăn. Tiểu Bảo đỏ mặt nhẹ nhàng gật đầu, trong mục trừng của Lam Vô Nguyệt, Diệp Địch đứng dậy đi ra ngoài, sau đó mang theo một cái ngựa gỗ tiến vào, phóng tới bên giường.
“Đại ca, muốn ta đến hay không?”
“Ta đến đi.”
Cánh tay Nhiếp Chính đã có chút khí lực, hắn không sao quá cố hết sức đem Tiểu Bảo ôm đến trên người, làm cho nhóc dựa vào mình, tách ra chân cậu, giống như ôm một anh nhi nói: “Bảo, tiểu đi, tiểu xong rồi các ca ca tẩy thân mình cho ngươi.”
“Không, nhìn…” Phải đi ngoài trước mặt các ca ca, Tiểu Bảo xấu hổ đến thân mình đều đỏ, tiểu chồi giữa hai chân lại thẹn thùng không ngừng run run.
“Cục cưng thẹn thùng , ha ha a…” Diệp Địch ngây ngô cười, Tiểu Bảo nửa khuôn mặt đều đỏ rực . A Mao vỗ vỗ ván giường, làm cho Diệp Địch không cần chê cười Tiểu Bảo, Diệp Địch chạy nhanh xoay người nói: “Cục cưng tiểu đi, Hảo ca ca không nhìn.”
Nhiếp Chính cọ cọ đầu Tiểu Bảo: “Cùng các ca ca có cái gì ngượng ngùng ?”
A Mao nằm ở bên giường nâng tay sờ sờ mặt Tiểu Bảo, nói cho cậu Đại ca ca sẽ không chê cười nhóc. Nhìn nhìn các ca ca, Tiểu Bảo nhắm mắt lại, bụng thoáng dùng sức, tiểu chồi phun ra nước.
Nhiếp Chính đỡ chồi của Tiểu Bảo làm cho nước tiểu của cậu tiến vào ngựa gỗ, chờ tiếng nước không còn, Diệp Địch xoay người, cười đem ngựa gỗ đi ra ngoài. Tiểu Bảo xấu hổ đến mặt đều bốc hơi nước , cúi thấp đầu không dám nhìn các ca ca. Diệp Địch đã trở lại, từ trong lòng đại ca ôm lấy Tiểu Bảo, đem cậu nhóc đặt ở dục dũng, ngoại thương của Tiểu Bảo đều tốt lắm, có thể tắm rửa .
Đè lại thân mình muốn đi lên của A Mao, Nhiếp Chính nói: “Ngươi nằm , chờ thương thế của ngươi hoàn toàn khỏi ta sẽ không đoạt với ngươi.” A Mao theo Quỷ môn quan nhặt về một cái mệnh vẫn thực suy yếu, tuy nói sau khi Tiểu Bảo trở về tinh thần hắn tốt hơn rất nhiều, nhưng so với dĩ vãng vẫn là kém xa. Hiện tại có Diệp Địch, A Mao cũng có thể an tâm dưỡng thương, không cần lo lắng Tiểu Bảo không có người chiếu cố. Không có kiên trì, A Mao nằm trở về, Nhiếp Chính trụ hai gậy đi vào bên dục dũng, Diệp Địch lấy qua cái ghế, đặt ở phía sau đại ca.
Ở phía sau Tiểu Bảo chậm rãi ngồi xuống, Nhiếp Chính nói: “Nhị đệ, ta gội đầu cho Bảo, ngươi lau bên người cho nhóc.”
“Hảo!”
Trên mặt Diệp Địch ý cười trong suốt, chuyện hắn thích làm nhất trừ bỏ xứng độc ra thì chính là chiếu cố cục cưng .
Lam Vô Nguyệt hoảng thần, ở trong lòng tự tát mình một bạt tay, y sao lại có tâm tư xấu xa như vậy?! Đại ca bọn họ rõ ràng là tẩy thân mình cho Tiểu Bảo! Không biết sao nghĩ tới một màn Tiểu Bảo đi ngoài vừa rồi, Lam Vô Nguyệt ‘phốc’ một tiếng đứng lên: “Ta đi pha trà.” Nói xong, liền vội vàng ly khai.
Diệp Địch khó hiểu nhìn cửa đóng chặt, quay đầu nói: “Trong phòng không phải có trà sao?”
Nhiếp Chính thản nhiên nói: “Vô Nguyệt là muốn đi ra ngoài hít thở không khí.”
“Nga.” Nghĩ đến trong phòng điểm chậu than, lại bốc hơi nước, có khả năng Vô Nguyệt là ngại nóng đi.
Tiểu Bảo gối lên bên cạnh dục dũng, nhắm mắt cho Quỷ ca ca gội đầu, khóe miệng lúm đồng tiền hãm sâu, nhìn mà Nhiếp Chính nhịn không được hôn một ngụm lên khóe miệng nhóc. Tiểu Bảo mở to mắt, trong mắt là hạnh phúc được ca ca thương yêu. Nhìn vết sẹo trên người Tiểu Bảo còn chưa có biến mất, Nhiếp Chính nghẹn giọng nói: “Nhắm mắt lại, Quỷ ca ca xối tóc cho ngươi.”
Tiểu Bảo ngoan ngoãn nhắm lại, ánh mắt thành trăng rằm.
Diệp Địch ngồi ở một đầu khác, động tác lau người cho Tiểu Bảo chậm lại, trong mắt hiện lên đau lòng. Dưới bàn tay, chân phải dị dạng của Tiểu Bảo còn chưa lớn bằng bàn tay hắn. Nhiếp Chính đương nhiên cũng thấy được ngón tay Diệp Địch chạm vào cái chân mà Tiểu Bảo luôn nói khó coi, hắn ho nhẹ hai tiếng. Diệp Địch hoàn hồn, tiếp tục lau.
Hai người yên lặng tẩy thân mình cho Tiểu Bảo, trong lòng cũng không phải tư vị. Trên thân mình gầy trơ cả xương của Tiểu Bảo che kín vết thương, những vết thương này đều là bởi vì bọn họ mà khắc xuống. Nhất là Nhiếp Chính, hắn lại áy náy không thôi, dưới tay cũng càng phát ra ôn nhu . Dòng nước ấm áp trôi qua da, Tiểu Bảo thoải mái thở dài một ngụm, Nhiếp Chính mỉm cười, cúi đầu lại ở trên trán Tiểu Bảo ấn một cái hôn.
“Quỷ ca ca…”
“Nước lạnh hay không?”
“Không lạnh, ấm .”
Đứng ở ngoài cửa, nghe phòng trong thỉnh thoảng truyền ra thanh âm, Lam Vô Nguyệt trong lòng loạn loạn . Tựa vào trên tường, chân phải vô ý thức đá một hòn đá nhỏ trên mặt đất, Lam Vô Nguyệt lâm vào bàng hoàng. Y đây là xảy ra chuyện gì? Sao luôn không thể bình tĩnh? Y cũng không phải loại dù thế nào cũng phải cùng Tiểu Bảo song tu, vì sao phải phiền não như thế a?
“Chi chi chi chi! !”
Tiếng kêu bất thường làm Lam Vô Nguyệt hoàn hồn, nhìn thấy tiểu Bối vội vã chạy tới, y bước nhanh đi qua: “Tiểu Bối, xảy ra chuyện gì?”
“Chi chi chi chi tử! ! !” Tiểu Bối vừa nhảy vừa kêu, chỉ phương hướng xuất cốc. Phía sau nó là hai A Đột cùng tiểu Bối như hình với bóng, bọn họ cũng là vẻ mặt ngưng trọng “Hô hô” thẳng kêu.
Lam Vô Nguyệt cảm thấy căng thẳng, thấp giọng hỏi: “Có phải có người vào cốc hay không ?”
Tiểu Bối lắc đầu, lại gật gật đầu, còn bắt lấy vạt áo Lam Vô Nguyệt làm cho y cùng mình đi. Lam Vô Nguyệt quay đầu nhìn nhà gỗ A Mao, quay đầu nói: “Trước không cần nói cho bọn họ, ta đi nhìn một cái.”
“Chi chi chi! !”
Trong cốc còn có một con ngựa, Lam Vô Nguyệt lấy lên kiếm, cưỡi ngựa làm cho tiểu Bối cùng A Đột dẫn đường. Sư phó cùng sư thúc cũng không ở đây, nếu những người đó vào cốc liền phiền toái .
Khi Tiểu Bảo cuối cùng không hề biết thẹn thùng, cậu tẩy sạch sẽ được Hảo ca ca bế ra. Lau khô cho Tiểu Bảo, Diệp Địch nhanh đem Tiểu Bảo ôm vào ổ chân ấm áp của A Mao. Cả thân thể trần trụi dán lên Đại ca ca, Tiểu Bảo lại thẹn. A Mao từ trên tay Nhiếp Chính cầm qua tiểu tiết khố sạch sẽ của Tiểu Bảo, ở ổ chăn mặc vào cho Tiểu Bảo. Khi A Mao không cẩn thận đụng tới chồi non giữa hai chân Tiểu Bảo, hai gò má bị bộ lông che khuất của hắn so với Tiểu Bảo còn hồng hơn.
Diệp Địch thu thập dục dũng, lại lau nước trên đất, tiếp đó còn không ngại mệt giặt sạch xiêm y Tiểu Bảo vừa thay. Xương tay cùng xương đùi Tiểu Bảo đã không cần cố định , nhưng bả vai còn phải tiếp tục. Nhiếp Chính cùng A Mao cùng nhau sát thuốc mỡ trên vai cho Tiểu Bảo, lại dùng bạch bố quấn lên, cuốn lấy thật dày cố định kĩ cho nhóc. Làm xong tất thảy, Nhiếp Chính cùng Diệp Địch ngồi trên giường nghỉ tạm, chờ tóc Tiểu Bảo khô là có thể mỹ mỹ ngủ.
Cửa bị đẩy ra, Lam Vô Nguyệt đi ra ngoài pha trà lúc này mới xuất hiện. Trên mặt y không hề có dị thường, nhưng y lại không tiến vào, mà là nói: “Đại ca, nhị ca, các ngươi đi ra một chút.”
Hai người vẻ mặt nghi hoặc xuống giường đi ra ngoài.
“Đại ca ca?”
A Mao vỗ vỗ Tiểu Bảo, làm cho cậu không cần lo lắng.
Ngoài cửa, Lam Vô Nguyệt nhỏ giọng nói: “Ngoài cốc đến thật nhiều người, ý đồ muốn vào cốc. Bọn họ phát hiện con đường ở hậu sơn.”
Nhiếp Chính cùng Diệp Địch kinh hãi, Nhiếp Chính vội hỏi: “Bọn họ vào được? !”
Lam Vô Nguyệt lắc đầu: “Bọn họ bị độc trùng chặn. Tiểu Bối cùng A Đột ở ngoài cốc phát hiện rất nhiều điểu, nhất định là bọn Phan Linh Tước phát hiện chúng ta ở trong này. Những người đó có người của Thiếu Lâm tự cùng Nga Mi phái.”
“Không thể làm cho bọn họ tiến vào!” Diệp Địch hoảng, bọn họ nhất định sẽ khi dễ cục cưng! Nhất định sẽ khi dễ cục cưng!
Đè lại vai nhị ca, làm cho hắn nhỏ giọng, Lam Vô Nguyệt nói: “Bọn họ nhất thời nửa khắc còn vào không được, nhưng là ta lo lắng Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước. Một khi bọn họ tìm được biện pháp tiến vào, liền nguy hiểm .”
Nhiếp Chính âm thanh lạnh lùng nói: “Sư phó cùng sư thúc không biết hiện tại đến đâu, chúng ta không thể ngồi chờ chết, không thể làm cho bọn họ xông tới.”
“Đại ca, ngươi nói làm sao đây.” Lam Vô Nguyệt nắm chặt kiếm, cho dù không có nội công, y còn có công phu, có thể giết một tên tính một tên!
Diệp Địch thô giọng: “Đại ca, ta nghe lời ngươi!”
Nhiếp Chính nhìn về phía Diệp Địch, phun ra hai chữ: “Dùng độc.” Diệp Địch đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó gật đầu thật mạnh: “Dùng độc! Độc chết bọn họ! Bọn họ đều là người xấu!”
Tiếp theo đó, Nhiếp Chính nói: “Không cần nói cho Tiểu Bảo, cậu nhóc sẽ sợ. Đợi lát nữa ta tìm cơ hội nói cho A Mao, Vô Nguyệt, ngươi cùng Diệp Địch mang A Đột đi xà oa bắt chút xà, quăng đến hậu sơn đi.”
“Hảo!”
“Tiểu Bối đâu?”
“Tiểu Bối cùng hai A Đột thủ ở hậu sơn.”
Nhiếp Chính trầm giọng nói: “Nơi này là Phàm cốc, không phải do bọn họ xằng bậy. Bọn họ có điểu, chúng ta cũng có A Đột lợi hại, ai thắng ai thua còn khó nói. Nhị đệ, những người đó thị phi chẳng phân biệt được, chúng ta cũng không cần thủ hạ lưu tình. Một thanh Nhiếp gia đao liền đủ chúng ta thấy rõ ràng những người đó .”
“Đại ca! Bọn họ khi dễ cục cưng! Ta muốn độc chết bọn họ!”
Lam Vô Nguyệt đem thanh kiếm cột bên hông: “Nhị ca, chúng ta đi thôi, đi bắt xà.”
“Đi!” Diệp Địch cầm cái sọt bắt xà, theo Lam Vô Nguyệt bước đi , mang đầy phẫn nộ.
Hai người vừa đi, Nhiếp Chính bình tĩnh một chút mới quay trở về. Dưới vỗ nhẹ của Đại ca ca, Tiểu Bảo đã sắp ngủ . Nhiếp Chính hướng về A Mao làm cái thủ thế có việc, A Mao nhìn Tiểu Bảo, xốc lên chăn nhẹ nhàng xuống giường.
“Đại ca ca…” Tiểu Bảo tỉnh.
Nhiếp Chính lập tức nói: “Bảo, Quỷ ca ca muốn Đại ca ca hỗ trợ tìm bình dược, ngươi trước ngủ.”
“Ân.” Tiểu Bảo lại nhắm mắt.
Ra phòng, vừa nghe Nhiếp Chính nói những người đó tìm được đường vào cốc từ hậu sơn, A Mao phản ứng đầu tiên là phẫn nộ, phản ứng thứ hai là muốn đi giết người. Ngăn lại A Mao giận dữ, Nhiếp Chính nói: “Bọn họ dám đến, chúng ta liền làm cho bọn họ có đến mà không có về. Ta để Diệp Địch cùng Vô Nguyệt đi bắt xà , chúng ta dùng độc đối phó bọn họ. Ta muốn hỏi ngươi, còn có đường khác có thể vào cốc hay không? Chúng ta muốn trước tiên chuẩn bị.”
A Mao lắc đầu, kéo qua tay Nhiếp Chính viết xuống: bọn họ vào không được, ngươi nói cho A Đột, làm cho bọn họ thả ra bạch phong.
“Hảo.”
Ở nửa canh giờ sau khi Lam Vô Nguyệt phát hiện có người đột nhập cốc, rậm rạp bạch phong cơ hồ che thiên bế nguyệt từ trong cốc bay ra. Ba A Đột bay nhanh về phía hậu sơn, mang bạch phong đi đối phó người xấu ý đồ tiến vào.
Cũng khó cho hai vị “Lão” nhân gia, trời lạnh còn phải ở phế tích lật tìm đến tìm đi. Nguyên bản Phương Du không cho sư huynh động thủ , Phàm Cốt trừng mắt nhìn lão một cái, lão cũng không dám nhiều lời . Sớm chút tìm được là có thể sớm chút trở về, huống chi Phương Du còn bị cảm, mặc kệ có bao nhiêu hận lão, Phàm Cốt cũng sẽ không để lão một mình tìm.
Chuyển mở từng khối gạch lạnh như băng, Phương Du thỉnh thoảng quay đầu nhìn sư huynh ở một đầu khác. Mỗi lần liếc mắt nhìn một cái, hắn liền không biết lạnh. Thổi thổi cái tay đông cứng, hắn ra tiếng: “Sư huynh, ta đến tìm, ngươi uống ngụm rượu ấm người đi.”
Phàm Cốt không nâng đầu nói: “Mau tìm đi, tìm được rồi chạy nhanh tìm khách sạn.”
Biết khuyên không được, Phương Du cũng không khuyên, nhanh hơn tốc độ. Hắn hy vọng khách sạn vẫn chỉ có một gian phòng, hắn còn có thể cùng sư huynh ngủ trên một cái giường.
Đang tham luyến , ngón tay Phương Du đụng phải một thứ cứng rắn, hắn hoàn hồn, tưởng là khối gạch, ngay khi đang muốn chuyển ra, hắn sửng sốt: “Sư huynh!”
Phàm Cốt giương mắt nhìn, lập tức đứng dậy đi qua: “Tìm được rồi?”
“Lấy cây đuốc lại đây.”
Bất chấp đầu ngón tay đông cứng, Phương Du cầm lấy một mảnh mái ngói dùng sức bào, Phàm Cốt đem đuốc để sát vào, là một cái hộp thiết đen tuyền! Chẳng lẽ tìm được rồi? ! Hắn đem cây đuốc phóng tới một bên, nhặt lên một mảnh ngói cùng Phương Du bào. Bùn chung quanh hộp tan rã, Phương Du đem hộp từ dưới đất đào ra, chỉ thấy trên hộp có khóa, trên khóa có dây thừng, trên dây thừng còn xuyên chiếc chìa khóa dính đầy bùn đất.
Phương Du nhẹ nhàng thở ra: “xem như tìm được .”
Phàm Cốt cẩn thận nói: “Mở ra nhìn xem có phải hay không.”
Phương Du đem bùn đất trên chìa khóa cạo sạch, rút ra. Có chút khẩn trương mở ra hộp sắt, Phương Du một lòng nhấc tới cổ họng, trong hộp quả thật đặt một quyển sách, nhưng không có bìa, không biết là sách gì.
“Ngươi xem xem có phải hay không.” Phàm Cốt thúc giục.
Phương Du cầm lấy quyển sách, nào biết phía dưới sách còn có một quyển vốn không có bìa, hắn lật lật, hộp này có hai quyển sách. Hắn mở ra trang thứ nhất, vừa thấy đến câu đầu tiên, tâm của hắn thoáng hạ xuống, không dám nhìn kỹ, Phương Du rất nhanh lật một lần, sau đó khép lại sách hướng Phàm Cốt gật gật đầu: “Quả thật là Hải phách chân kinh.”
“Đem sách thả lại đi, ngay cả hộp cùng nhau mang đi.”
Phương Du không nói hai lời đem sách thả trở về, còn đem hộp khóa lại . Đối với người tập võ mà nói, muốn ngăn cản dụ hoặc của Hải phách chân kinh quả thực là quá khó khăn. Thấy hai mắt Phương Du có chút đăm đăm, Phàm Cốt một cái tát chụp trên đầu Phương Du: “Ngươi nếu còn dám luyện ngoạn ý này, ta liền làm thịt ngươi.”
Phương Du nháy mắt bị đánh tỉnh lập tức nói: “Ta sẽ không luyện, ta không cần lại rời đi sư huynh.”
“Lấy lại đây!” Đoạt lấy hộp, Phàm Cốt đứng dậy, “Đi thôi, tìm khách sạn nghỉ tạm đi.”
“Hảo.”
Tắt đuốc, Phương Du đi theo phía sau Phàm Cốt ly khai phế tích Nhiếp gia. Nhìn bóng dáng sư huynh, Phương Du thầm nghĩ: cho dù đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không luyện nữa, chẳng sợ mất một thân công lực, chỉ cần có thể cùng sư huynh một chỗ, hắn cũng không cần.
Phàm Cốt không biết nơi này có người của Lâm Thịnh Chi hay không, cũng không biết chuyện bọn họ đi Nhiếp gia đào vật có thể bị Lâm Thịnh Chi biết hay không. Hắn thoải mái tìm một khách sạn, muốn một gian phòng. Sở dĩ chỉ cần một gian phòng cũng không phải bởi vì đầy ngập khách, mà là vừa rồi lúc Phương Du lật xem Hải phách chân kinh Phàm Cốt không biết vì sao có một trận hoảng hốt. Sợ Phương Du lại phạm hồ đồ đi luyện Hải phách chân kinh, Phàm Cốt hạ quyết tâm muốn nhìn chặt Phương Du. Nghĩ như thế, hắn theo bản năng cũng chỉ muốn một gian phòng.
Phương Du không biết Phàm Cốt lo lắng, với gã mà nói có thể cùng sư huynh ngủ một giường còn hơn hết thảy. Cùng sư huynh nằm ở trên một cái giường, nghe hô hấp của sư huynh, tuy rằng sư huynh vẫn là đưa lưng về gã, đối với gã hắn hờ hững, nhưng Phương Du cũng hưng phấn một chút đều không biết mệt. Gã đã già đi, không cần sư huynh có thể yêu mình hay không, gã chỉ cầu sư huynh không hận mình, nguyện ý làm cho mình thân cận.
…………………….
Tiểu Bảo sau ngày đó phát bệnh, đám người Nhiếp Chính không tiếp tục muốn nhóc. Thứ nhất Tiểu Bảo còn có vết thương; thứ hai, ai cũng vô pháp mở miệng đi muốn Tiểu Bảo; thứ ba, cũng là bởi vì sư phụ không ở đây, bọn họ không muốn ở sau lưng sư phụ làm loại sự tình này với Tiểu Bảo. Nhiếp Chính, Diệp Địch cùng A Mao vẫn giống dĩ vãng, không vì chuyện ngày đó mà lại có khúc mắc gì, nhưng thời điểm Lam Vô Nguyệt ngẩn người lại rõ ràng hơn. Nhiếp Chính biết y đang phiền não cái gì, nhưng đối với chuyện này chỉ bảo trì lặng yên, chuyện giữa Vô Nguyệt cùng Tiểu Bảo là chuyện của hai người bọn họ, người khác không tiện nhiều lời, huống chi bọn họ đối đãi Tiểu Bảo đã đủ cầm thú .
Bất đồng với tâm tư của các ca ca, tâm tư Tiểu Bảo lại đơn giản vô cùng ── đó là hảo hảo dưỡng thương, sớm một ngày cùng các ca ca song tu. Quỷ ca ca cần nhờ hai gậy đi đường, Đại ca ca không có võ công, Mỹ nhân ca ca tán công, Hảo ca ca có đôi khi vẫn là sẽ phát bệnh, cậu không biết dưỡng công của mình đến tột cùng có thể chữa khỏi cho các ca ca hay không, nhưng sư phó nói có thể, vậy nhất định là có thể. Ôm ý niệm đơn thuần như vậy trong đầu, Tiểu Bảo mỗi ngày ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn ngủ, cũng không dám tùy tiện lộn xộn, hảo hảo dưỡng xương cốt.
Vẫn là trong phòng A Mao, cửa sổ gắt gao đóng, phòng trong đặt hai cái chậu than thực ấm áp. Diệp Địch đem một dũng nước ấm đổ vào dục dũng, thử thử độ ấm, nói: “Tốt lắm.” Lam Vô Nguyệt vẫn ngồi ở chân giường suy nghĩ sâu xa bỗng hoàn hồn, cái gì tốt lắm? Liền thấy đại ca xốc lên chăn, động thủ thoát xiêm y Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt mở to mắt, đại ca hiện tại cùng với Tiểu Bảo song tu? Làm trước mặt bọn họ?! (= =|||||)
“Cục cưng, muốn đi ngoài hay không?” Diệp Địch ngồi xổm bên dục dũng hỏi, trong tay còn chà xát một khối bố khăn. Tiểu Bảo đỏ mặt nhẹ nhàng gật đầu, trong mục trừng của Lam Vô Nguyệt, Diệp Địch đứng dậy đi ra ngoài, sau đó mang theo một cái ngựa gỗ tiến vào, phóng tới bên giường.
“Đại ca, muốn ta đến hay không?”
“Ta đến đi.”
Cánh tay Nhiếp Chính đã có chút khí lực, hắn không sao quá cố hết sức đem Tiểu Bảo ôm đến trên người, làm cho nhóc dựa vào mình, tách ra chân cậu, giống như ôm một anh nhi nói: “Bảo, tiểu đi, tiểu xong rồi các ca ca tẩy thân mình cho ngươi.”
“Không, nhìn…” Phải đi ngoài trước mặt các ca ca, Tiểu Bảo xấu hổ đến thân mình đều đỏ, tiểu chồi giữa hai chân lại thẹn thùng không ngừng run run.
“Cục cưng thẹn thùng , ha ha a…” Diệp Địch ngây ngô cười, Tiểu Bảo nửa khuôn mặt đều đỏ rực . A Mao vỗ vỗ ván giường, làm cho Diệp Địch không cần chê cười Tiểu Bảo, Diệp Địch chạy nhanh xoay người nói: “Cục cưng tiểu đi, Hảo ca ca không nhìn.”
Nhiếp Chính cọ cọ đầu Tiểu Bảo: “Cùng các ca ca có cái gì ngượng ngùng ?”
A Mao nằm ở bên giường nâng tay sờ sờ mặt Tiểu Bảo, nói cho cậu Đại ca ca sẽ không chê cười nhóc. Nhìn nhìn các ca ca, Tiểu Bảo nhắm mắt lại, bụng thoáng dùng sức, tiểu chồi phun ra nước.
Nhiếp Chính đỡ chồi của Tiểu Bảo làm cho nước tiểu của cậu tiến vào ngựa gỗ, chờ tiếng nước không còn, Diệp Địch xoay người, cười đem ngựa gỗ đi ra ngoài. Tiểu Bảo xấu hổ đến mặt đều bốc hơi nước , cúi thấp đầu không dám nhìn các ca ca. Diệp Địch đã trở lại, từ trong lòng đại ca ôm lấy Tiểu Bảo, đem cậu nhóc đặt ở dục dũng, ngoại thương của Tiểu Bảo đều tốt lắm, có thể tắm rửa .
Đè lại thân mình muốn đi lên của A Mao, Nhiếp Chính nói: “Ngươi nằm , chờ thương thế của ngươi hoàn toàn khỏi ta sẽ không đoạt với ngươi.” A Mao theo Quỷ môn quan nhặt về một cái mệnh vẫn thực suy yếu, tuy nói sau khi Tiểu Bảo trở về tinh thần hắn tốt hơn rất nhiều, nhưng so với dĩ vãng vẫn là kém xa. Hiện tại có Diệp Địch, A Mao cũng có thể an tâm dưỡng thương, không cần lo lắng Tiểu Bảo không có người chiếu cố. Không có kiên trì, A Mao nằm trở về, Nhiếp Chính trụ hai gậy đi vào bên dục dũng, Diệp Địch lấy qua cái ghế, đặt ở phía sau đại ca.
Ở phía sau Tiểu Bảo chậm rãi ngồi xuống, Nhiếp Chính nói: “Nhị đệ, ta gội đầu cho Bảo, ngươi lau bên người cho nhóc.”
“Hảo!”
Trên mặt Diệp Địch ý cười trong suốt, chuyện hắn thích làm nhất trừ bỏ xứng độc ra thì chính là chiếu cố cục cưng .
Lam Vô Nguyệt hoảng thần, ở trong lòng tự tát mình một bạt tay, y sao lại có tâm tư xấu xa như vậy?! Đại ca bọn họ rõ ràng là tẩy thân mình cho Tiểu Bảo! Không biết sao nghĩ tới một màn Tiểu Bảo đi ngoài vừa rồi, Lam Vô Nguyệt ‘phốc’ một tiếng đứng lên: “Ta đi pha trà.” Nói xong, liền vội vàng ly khai.
Diệp Địch khó hiểu nhìn cửa đóng chặt, quay đầu nói: “Trong phòng không phải có trà sao?”
Nhiếp Chính thản nhiên nói: “Vô Nguyệt là muốn đi ra ngoài hít thở không khí.”
“Nga.” Nghĩ đến trong phòng điểm chậu than, lại bốc hơi nước, có khả năng Vô Nguyệt là ngại nóng đi.
Tiểu Bảo gối lên bên cạnh dục dũng, nhắm mắt cho Quỷ ca ca gội đầu, khóe miệng lúm đồng tiền hãm sâu, nhìn mà Nhiếp Chính nhịn không được hôn một ngụm lên khóe miệng nhóc. Tiểu Bảo mở to mắt, trong mắt là hạnh phúc được ca ca thương yêu. Nhìn vết sẹo trên người Tiểu Bảo còn chưa có biến mất, Nhiếp Chính nghẹn giọng nói: “Nhắm mắt lại, Quỷ ca ca xối tóc cho ngươi.”
Tiểu Bảo ngoan ngoãn nhắm lại, ánh mắt thành trăng rằm.
Diệp Địch ngồi ở một đầu khác, động tác lau người cho Tiểu Bảo chậm lại, trong mắt hiện lên đau lòng. Dưới bàn tay, chân phải dị dạng của Tiểu Bảo còn chưa lớn bằng bàn tay hắn. Nhiếp Chính đương nhiên cũng thấy được ngón tay Diệp Địch chạm vào cái chân mà Tiểu Bảo luôn nói khó coi, hắn ho nhẹ hai tiếng. Diệp Địch hoàn hồn, tiếp tục lau.
Hai người yên lặng tẩy thân mình cho Tiểu Bảo, trong lòng cũng không phải tư vị. Trên thân mình gầy trơ cả xương của Tiểu Bảo che kín vết thương, những vết thương này đều là bởi vì bọn họ mà khắc xuống. Nhất là Nhiếp Chính, hắn lại áy náy không thôi, dưới tay cũng càng phát ra ôn nhu . Dòng nước ấm áp trôi qua da, Tiểu Bảo thoải mái thở dài một ngụm, Nhiếp Chính mỉm cười, cúi đầu lại ở trên trán Tiểu Bảo ấn một cái hôn.
“Quỷ ca ca…”
“Nước lạnh hay không?”
“Không lạnh, ấm .”
Đứng ở ngoài cửa, nghe phòng trong thỉnh thoảng truyền ra thanh âm, Lam Vô Nguyệt trong lòng loạn loạn . Tựa vào trên tường, chân phải vô ý thức đá một hòn đá nhỏ trên mặt đất, Lam Vô Nguyệt lâm vào bàng hoàng. Y đây là xảy ra chuyện gì? Sao luôn không thể bình tĩnh? Y cũng không phải loại dù thế nào cũng phải cùng Tiểu Bảo song tu, vì sao phải phiền não như thế a?
“Chi chi chi chi! !”
Tiếng kêu bất thường làm Lam Vô Nguyệt hoàn hồn, nhìn thấy tiểu Bối vội vã chạy tới, y bước nhanh đi qua: “Tiểu Bối, xảy ra chuyện gì?”
“Chi chi chi chi tử! ! !” Tiểu Bối vừa nhảy vừa kêu, chỉ phương hướng xuất cốc. Phía sau nó là hai A Đột cùng tiểu Bối như hình với bóng, bọn họ cũng là vẻ mặt ngưng trọng “Hô hô” thẳng kêu.
Lam Vô Nguyệt cảm thấy căng thẳng, thấp giọng hỏi: “Có phải có người vào cốc hay không ?”
Tiểu Bối lắc đầu, lại gật gật đầu, còn bắt lấy vạt áo Lam Vô Nguyệt làm cho y cùng mình đi. Lam Vô Nguyệt quay đầu nhìn nhà gỗ A Mao, quay đầu nói: “Trước không cần nói cho bọn họ, ta đi nhìn một cái.”
“Chi chi chi! !”
Trong cốc còn có một con ngựa, Lam Vô Nguyệt lấy lên kiếm, cưỡi ngựa làm cho tiểu Bối cùng A Đột dẫn đường. Sư phó cùng sư thúc cũng không ở đây, nếu những người đó vào cốc liền phiền toái .
Khi Tiểu Bảo cuối cùng không hề biết thẹn thùng, cậu tẩy sạch sẽ được Hảo ca ca bế ra. Lau khô cho Tiểu Bảo, Diệp Địch nhanh đem Tiểu Bảo ôm vào ổ chân ấm áp của A Mao. Cả thân thể trần trụi dán lên Đại ca ca, Tiểu Bảo lại thẹn. A Mao từ trên tay Nhiếp Chính cầm qua tiểu tiết khố sạch sẽ của Tiểu Bảo, ở ổ chăn mặc vào cho Tiểu Bảo. Khi A Mao không cẩn thận đụng tới chồi non giữa hai chân Tiểu Bảo, hai gò má bị bộ lông che khuất của hắn so với Tiểu Bảo còn hồng hơn.
Diệp Địch thu thập dục dũng, lại lau nước trên đất, tiếp đó còn không ngại mệt giặt sạch xiêm y Tiểu Bảo vừa thay. Xương tay cùng xương đùi Tiểu Bảo đã không cần cố định , nhưng bả vai còn phải tiếp tục. Nhiếp Chính cùng A Mao cùng nhau sát thuốc mỡ trên vai cho Tiểu Bảo, lại dùng bạch bố quấn lên, cuốn lấy thật dày cố định kĩ cho nhóc. Làm xong tất thảy, Nhiếp Chính cùng Diệp Địch ngồi trên giường nghỉ tạm, chờ tóc Tiểu Bảo khô là có thể mỹ mỹ ngủ.
Cửa bị đẩy ra, Lam Vô Nguyệt đi ra ngoài pha trà lúc này mới xuất hiện. Trên mặt y không hề có dị thường, nhưng y lại không tiến vào, mà là nói: “Đại ca, nhị ca, các ngươi đi ra một chút.”
Hai người vẻ mặt nghi hoặc xuống giường đi ra ngoài.
“Đại ca ca?”
A Mao vỗ vỗ Tiểu Bảo, làm cho cậu không cần lo lắng.
Ngoài cửa, Lam Vô Nguyệt nhỏ giọng nói: “Ngoài cốc đến thật nhiều người, ý đồ muốn vào cốc. Bọn họ phát hiện con đường ở hậu sơn.”
Nhiếp Chính cùng Diệp Địch kinh hãi, Nhiếp Chính vội hỏi: “Bọn họ vào được? !”
Lam Vô Nguyệt lắc đầu: “Bọn họ bị độc trùng chặn. Tiểu Bối cùng A Đột ở ngoài cốc phát hiện rất nhiều điểu, nhất định là bọn Phan Linh Tước phát hiện chúng ta ở trong này. Những người đó có người của Thiếu Lâm tự cùng Nga Mi phái.”
“Không thể làm cho bọn họ tiến vào!” Diệp Địch hoảng, bọn họ nhất định sẽ khi dễ cục cưng! Nhất định sẽ khi dễ cục cưng!
Đè lại vai nhị ca, làm cho hắn nhỏ giọng, Lam Vô Nguyệt nói: “Bọn họ nhất thời nửa khắc còn vào không được, nhưng là ta lo lắng Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước. Một khi bọn họ tìm được biện pháp tiến vào, liền nguy hiểm .”
Nhiếp Chính âm thanh lạnh lùng nói: “Sư phó cùng sư thúc không biết hiện tại đến đâu, chúng ta không thể ngồi chờ chết, không thể làm cho bọn họ xông tới.”
“Đại ca, ngươi nói làm sao đây.” Lam Vô Nguyệt nắm chặt kiếm, cho dù không có nội công, y còn có công phu, có thể giết một tên tính một tên!
Diệp Địch thô giọng: “Đại ca, ta nghe lời ngươi!”
Nhiếp Chính nhìn về phía Diệp Địch, phun ra hai chữ: “Dùng độc.” Diệp Địch đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó gật đầu thật mạnh: “Dùng độc! Độc chết bọn họ! Bọn họ đều là người xấu!”
Tiếp theo đó, Nhiếp Chính nói: “Không cần nói cho Tiểu Bảo, cậu nhóc sẽ sợ. Đợi lát nữa ta tìm cơ hội nói cho A Mao, Vô Nguyệt, ngươi cùng Diệp Địch mang A Đột đi xà oa bắt chút xà, quăng đến hậu sơn đi.”
“Hảo!”
“Tiểu Bối đâu?”
“Tiểu Bối cùng hai A Đột thủ ở hậu sơn.”
Nhiếp Chính trầm giọng nói: “Nơi này là Phàm cốc, không phải do bọn họ xằng bậy. Bọn họ có điểu, chúng ta cũng có A Đột lợi hại, ai thắng ai thua còn khó nói. Nhị đệ, những người đó thị phi chẳng phân biệt được, chúng ta cũng không cần thủ hạ lưu tình. Một thanh Nhiếp gia đao liền đủ chúng ta thấy rõ ràng những người đó .”
“Đại ca! Bọn họ khi dễ cục cưng! Ta muốn độc chết bọn họ!”
Lam Vô Nguyệt đem thanh kiếm cột bên hông: “Nhị ca, chúng ta đi thôi, đi bắt xà.”
“Đi!” Diệp Địch cầm cái sọt bắt xà, theo Lam Vô Nguyệt bước đi , mang đầy phẫn nộ.
Hai người vừa đi, Nhiếp Chính bình tĩnh một chút mới quay trở về. Dưới vỗ nhẹ của Đại ca ca, Tiểu Bảo đã sắp ngủ . Nhiếp Chính hướng về A Mao làm cái thủ thế có việc, A Mao nhìn Tiểu Bảo, xốc lên chăn nhẹ nhàng xuống giường.
“Đại ca ca…” Tiểu Bảo tỉnh.
Nhiếp Chính lập tức nói: “Bảo, Quỷ ca ca muốn Đại ca ca hỗ trợ tìm bình dược, ngươi trước ngủ.”
“Ân.” Tiểu Bảo lại nhắm mắt.
Ra phòng, vừa nghe Nhiếp Chính nói những người đó tìm được đường vào cốc từ hậu sơn, A Mao phản ứng đầu tiên là phẫn nộ, phản ứng thứ hai là muốn đi giết người. Ngăn lại A Mao giận dữ, Nhiếp Chính nói: “Bọn họ dám đến, chúng ta liền làm cho bọn họ có đến mà không có về. Ta để Diệp Địch cùng Vô Nguyệt đi bắt xà , chúng ta dùng độc đối phó bọn họ. Ta muốn hỏi ngươi, còn có đường khác có thể vào cốc hay không? Chúng ta muốn trước tiên chuẩn bị.”
A Mao lắc đầu, kéo qua tay Nhiếp Chính viết xuống: bọn họ vào không được, ngươi nói cho A Đột, làm cho bọn họ thả ra bạch phong.
“Hảo.”
Ở nửa canh giờ sau khi Lam Vô Nguyệt phát hiện có người đột nhập cốc, rậm rạp bạch phong cơ hồ che thiên bế nguyệt từ trong cốc bay ra. Ba A Đột bay nhanh về phía hậu sơn, mang bạch phong đi đối phó người xấu ý đồ tiến vào.