Chương : 64
Xa xa nơi cuối đường xuất hiện một chiếc xe ngựa, đánh xe là một vị lão giả tóc râu đều trắng, lão giả phủ một thân bạch y, nhìn qua cả người chính là một chữ ── Trắng. Phía trước lão giả là một con bạch phong mập mạp đang cố gắng vỗ cánh, màn xe ngựa giật giật, một cái đầu từ bên trong dò xét ra, nếu lúc này trên đường có những người khác, chắc chắn sẽ bị dọa nhảy dựng.
“Sư phó, chúng ta còn phải đi bao xa?” Bên trong xe, có người hỏi. Lão giả huy huy roi ngựa, nói: “A Đột nói không xa . Chúng ta ở trên đường sẽ không nghỉ ngơi, một ngày không thấy được a Bảo, tâm này của ta một ngày cũng không sống yên ổn.”
“Ba ba ba”, bên trong xe truyền ra thanh âm, người nọ nói: “Ta cùng A Mao cũng muốn nhanh chóng nhìn thấy Bảo, chỉ sợ sư phó ngài quá mệt mỏi.”
“Chút đường ấy tính là gì. Đợi lát nữa ngươi bôi thuốc cho A Mao.”
“Hảo.”
Mấy người này không phải ai khác, đúng là Phàm Cốt, Nhiếp Chính cùng A Mao xuất cốc đi đón Tiểu Bảo. A Mao bị thương quá nặng, trời lại lạnh, Phàm Cốt lo lắng Tiểu Bảo, cũng lo lắng A Mao. Trên đường ngừng ngừng rồi đi một chút , bởi vậy trì hoãn canh giờ. Vì thế A Mao dị thường tự trách, Phàm Cốt cùng Nhiếp Chính đều khuyên giải an ủi hắn, nếu vết thương của hắn tăng thêm , Tiểu Bảo sau khi biết nhất định sẽ thương tâm. Vì Tiểu Bảo, A Mao mỗi ngày đều bức chính mình ăn nhiều uống nhiều , hy vọng bản thân có thể sớm chút hảo lên.
Nhiếp Chính cũng nắm chặt hết thảy thời gian luyện công. Khí sắc của hắn so với khi mới vừa vào cốc quả thực chính là hai người khác nhau. Dọc theo đường đi, hắn giúp Phàm Cốt chiếu cố A Mao, tứ chi bị thương của mình cũng tốt hơn phân nửa. Tuy nói vẫn là vai không thể đỡ, tay không thể nâng, đi đường cũng phải dựa vào hai gậy, nhưng ít nhất không hề là phế vật người không ra người, quỷ không phải quỷ kia.
Rõ ràng bất đồng với lo lắng của A Mao, Nhiếp Chính đem hết thảy cảm xúc đều đặt ở trong lòng. Lúc này lo lắng không dùng được, việc bọn họ cần phải làm là mau chóng tìm được Tiểu Bảo, đem nhóc đón về cốc. A Đột nói Tiểu Bảo bị thương, thế nhưng nói không rõ ràng có bao nhiêu nghiêm trọng. Nhưng Nhiếp Chính biết, nhất định phi thường nghiêm trọng. Phan Linh Tước tên kia thủ đoạn không kém hơn Lâm Thịnh Chi, Tiểu Bảo dừng ở trong tay của gã, không chết cũng sẽ đi nửa cái mạng. Tóc Nhiếp Chính vốn là hoa râm sau khi Tiểu Bảo gặp chuyện không may lại trắng thêm rất nhiều. Nhìn từ xa, còn nói hắn là một vị lão giả ni.
“Ong ong…”
Bạch phong bay ở phía trước đột nhiên ngừng lại, Phàm Cốt cũng nhanh chóng lặc trụ ngựa. Một A Đột từ trong xe chui ra, hô hô gọi vài tiếng. Bạch phong ở không trung vòng vo vài vòng rồi đột nhiên gia tốc, cực nhanh bay về phía trước. Phàm Cốt sửng sốt, nhanh huy roi đuổi kịp. A Đột nhảy lên đỉnh xe ngựa, hướng xa xa nhìn thẳng. Một lát sau, A Đột rất nhanh nhảy xuống xe ngựa, hướng về phía bạch phong bay đi bắt đầu chạy như điên.
“Sư phó, xảy ra chuyện gì?”
Nhiếp Chính xốc lên màn xe.
Phàm Cốt nhíu mi: “Không biết, các ngươi ngồi yên , ta muốn truy qua.”
Nhiếp Chính buông màn xe ngồi ổn, một tay đặt trên vai A Mao. Xe ngựa bắt đầu lắc lư, lại nghe tiếng roi phất lên.
Tựa hồ là phát hiện cái gì, A Đột dùng tứ chi chạy nhanh về phía trước, sau khi chạy một đoạn đường rất dài, hắn ngừng lại, hô hô hô kêu to. Bạch phong còn đang tiếp tục bay phía trước, Phàm Cốt đem xe đuổi theo, thấy A Đột ngồi xổm ở giữa đường không ngừng hướng về phía trước kêu, hắn ngừng xe ngựa, bước xuống dưới .
“A Đột, xảy ra chuyện gì?”
“Hô hô hô!”
A Đột hét to vài tiếng, lại chạy về phía trước, Phàm Cốt vừa muốn lên ngựa liền ẩn ẩn nghe được thanh âm “Chi chi chi”. Sợi dây buộc chặt hồi lâu trong đầu bị chặt đứt một tiếng, Phàm Cốt bỏ lại roi ngựa phi thân nhảy lên, người đã không thấy tăm hơi.
“Sư phó?”
Nhiếp Chính xốc lên màn xe, liền nhìn thấy thân ảnh sư phó phiêu ra ngoài thật xa. A Mao kéo kéo hắn, hắn quay đầu nói: “Không biết là xảy ra chuyện gì, ta đi xuống nhìn một cái.”
A Mao gật gật đầu.
Lấy qua hai gậy chống của mình, Nhiếp Chính xuống xe, tiếp đó hắn cũng nghe được tiếng kêu “Chi chi chi chi”, thân mình bỗng chốc huơ huơ, chỉ cảm thấy da đầu run lên.
“Chi chi chi chi… ! !”
A Mao trên xe cũng nghe được, hắn nhất thời trừng lớn hai mắt, chống đỡ thân mình muốn ngồi xuống.
“Tiểu Bối, là tiểu Bối sao?” Nhiếp Chính trụ hai gậy như phát điên phóng về phía trước, màn xe bị người kéo xuống, A Mao nằm ở bên cạnh xe hướng về nơi phát ra tiếng mở lớn miệng, không tiếng động kêu : “A Bảo, A Bảo…”
“Chi chi chi chi! !” Tiếng kêu càng ngày càng gần, một hầu tử lông vàng cao cao nhảy dựng lên, nhào vào trong lòng Phàm Cốt đang hướng về nó chạy tới, bốn móng vuốt gắt gao thu xiêm y Phàm Cốt, chi chi chi kêu to, tiếng kêu bi thương mà lại mang phẫn nộ.
“Tiểu Bối! Là ngươi, thật là ngươi!” Phàm Cốt đỏ mắt .
“Chi chi chi! !” Gặp được sư phó, hầu tử khóc rống lên.
“Tiểu Bối, A Bảo đâu? Sao chỉ có một mình ngươi? A Bảo đâu?”
Chỉ thấy được tiểu Bối, tâm Phàm Cốt đều lạnh , trước mắt một trận choáng váng.
“Chi chi chi!!” Tiểu Bối xoay người chỉ chỉ phương hướng nó đến, Phàm Cốt lập tức thanh tỉnh .
“Mau mang ta đi!”
“Sư phó! Là tiểu Bối sao? Là tiểu Bối sao? !” Nhiếp Chính ở phía sau Phàm Cốt hô to, Phàm Cốt ôm tiểu Bối xoay người, hướng tới Nhiếp Chính chạy qua, cực nhanh nói: “Tiểu Bối là tới truyền tin ! Mau! Lên xe! Chúng ta đi đón A Bảo!”
“Hảo! Hảo! Thật tốt quá! Thật tốt quá!” Nhiếp Chính cước bộ bất ổn được Phàm Cốt nâng trở lại xe, Phàm Cốt cũng bất chấp màn xe bị A Mao xả xuống, sau khi lên xe hắn dùng lực huy động roi ngựa: “Giá!”
“Ông…”
Bạch phong cũng tìm được con bạch phong theo tiểu Bối cùng nhau tới báo tin, hai bạch phong ở phía trước dẫn đường, trên đoạn đường trống rỗng, chỉ nghe đến tiếng roi ngựa điếc tai.
……………..
Nhẹ nhàng nâng dậy Tiểu Bảo, Diệp Địch một tay đè lại bả vai bị thương của nhóc, một tay ôn nhu mở miệng Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt múc một muỗng dược uy vào miệng cậu. Tiểu Bảo hơi hơi tĩnh mắt, nhưng bộ dáng lại vẫn là ý thức không rõ. Hai ngày, cậu luôn luôn vẫn đang nóng lên, lúc hôn mê liền càng không ngừng kêu đau, thoáng thanh tỉnh chút liền nhẫn . Hai mắt Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch che kín tơ máu, một nửa là đau lòng, một nửa là lo lắng.
“Ngô…”
Dược rất đắng, Tiểu Bảo uống không nổi. Cậu bây giờ còn chưa thanh tỉnh, uống không được cũng nhịn không được. Lam Vô Nguyệt cắn răng đem thìa nhét vào miệng Tiểu Bảo, buộc cậu uống hết dược. Tiểu Bảo cũng chỉ là dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh, cuối cùng vẫn là đem dược uống xuống. Uống xong, cậu liền mơ mơ màng màng kêu: “Ca ca…”
“Tiểu Bảo, ca ca ở đây.” Lam Vô Nguyệt hôn lên mặt Tiểu Bảo, Tiểu Bảo khép lại mắt. Chỉ cần các ca ca làm ra hành động thương yêu cậu, Tiểu Bảo sẽ rất nhanh an tĩnh lại. Mặc kệ là Diệp Địch hay là Lam Vô Nguyệt đều thích làm như thế, thích dùng phương thức mà Tiểu Bảo thích thương yêu cậu.
Dò xét cái trán Tiểu Bảo, vẫn là thực nóng, Diệp Địch đem cậu nhẹ nhàng buông, sau đó vươn tay dò vào đũng quần Tiểu Bảo. Khô khô, không có nước tiểu. Lần này sau khi bị thương, Tiểu Bảo lại không thể biết khống chế, Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt không để cho người khác nhúng tay, hai người phá lệ dụng tâm chiếu cố Tiểu Bảo.
“Nhị ca, Tiểu Bảo có nước tiểu không?”
“Không có.”
Dịch dịch chăn mà lão giả chuyên môn làm cho Tiểu Bảo, Diệp Địch hướng đến đống lửa bên người Tiểu Bảo bỏ thêm mấy nhánh cây. Bọn họ không biết con chim kia có ở bên ngoài hay không, bất quá hai ngày nay người của Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước đều không có xuất hiện, mọi người cũng liền thoáng thả tâm.
“Lam tiểu tử, sư phó của ngươi tóc thật sự đều trắng?”
Từ sau khi biết Phàm Cốt muốn tới, lão giả liền cả ngày mất hồn mất vía, nếu không phải đi ra ngoài nửa ngày không thấy bóng người, thì chính là oa ở nơi đó lầm bầm lầu bầu, nếu không thì chính là hỏi Lam Vô Nguyệt hoặc Trang Đông Dương một ít chuyện hắn hỏi không biết bao nhiêu lần, tựa như lần này.
Lam Vô Nguyệt rất kiên nhẫn trả lời: “Đúng vậy, sư phó râu tóc đều trắng, bất quá tinh thần nhìn qua vô cùng tốt, một chút cũng không giống lão nhân gia.”
“Ai nói hắn là lão nhân gia ! Hắn vĩnh viễn đều là hai mươi tuổi!” (bệnh người già = =)
Lam Vô Nguyệt lập tức nói: “Là ta sai rồi, sư phó nhìn qua chỉ là râu tóc trắng, dung mạo so với nam tử hai mươi tuổi thoạt nhìn còn còn trẻ hơn chút.”
Lão giả nhất thời lâm vào hồi ức: “Hắn nha, đời này đều sẽ không thay đổi, mặc kệ là dung mạo hay là tính tình. Lúc ấy ta vừa nhận thức hắn, hắn đã không thích quan tâm ta, qua hai mươi năm, hắn vẫn là không thích quan tâm ta, ngươi xem, hắn có phải sẽ không thay đổi hay không?”
Lam Vô Nguyệt phụ họa điểm đầu: “Đúng vậy, sư phó vĩnh viễn sẽ không thay đổi.” Lời này Lam Vô Nguyệt đã nghe từ giật mình đến chết lặng .
Bên kia, lão giả lại lầm bầm lầu bầu lên, lão nói cực nhẹ, Lam Vô Nguyệt cũng không có nghe. Nhìn ra được, giữa người này cùng sư phó chắc chắn đã xảy ra chuyên gì, bọn họ thân là đệ tử, vẫn là ít nhúng tay vào tốt hơn.
Tiểu Bảo lại đang kêu đau , Lam Vô Nguyệt lập tức hoàn hồn, sờ lên mặt Tiểu Bảo cúi đầu nhẹ giọng: “Tiểu Bảo, ca ca ở đây, không đau, không đau .”
“Ca ca…”
“Ngủ đi, ca ca ở đây.”
Tayđặt ở trên trán Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt rất nhanh liền làm cho Tiểu Bảo bình tĩnh xuống. Nhắm mắt lại dưỡng thần, y ở trong lòng cầu sư phó nhanh đến, y thực lo lắng Tiểu Bảo sẽ chống đỡ không nổi.
“Ông…”
Lam Vô Nguyệt lập tức mở mắt, nơi này không có bạch phong, làm sao có tiếng ong? ! Tiếp theo, y nhìn thấy hai A Đột đang ngủ giật giật, sau đó đi lên, tim Lam Vô Nguyệt đập bịch bịch. Diệp Địch cũng phát hiện , hắn buông việc trong tay, đứng lên.
“Ông…”
Tiếng ong dường như ngay tại cửa vào, Trang Đông Dương đứng dậy đi qua. Còn chưa chờ hắn thấy rõ ràng, một con khỉ đã nhảy ra hướng tới mọi người chi chi chi kêu.
“Tiểu Bối!”
Lam Vô Nguyệt đứng dậy bỏ chạy qua, Diệp Địch cũng chạy tới, lão giả đổ lật ống trúc bên người, thần sắc khẩn trương chậm rãi đứng lên.
“Chi chi chi! !” tiểu Bối vừa nhảy vừa kêu cả cái đuôi cũng cao cao dựng thẳng, có vẻ thật là kích động, chỉ chốc lát sau, đám người Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch chợt nghe thấy bên ngoài có người kêu: “Lam tiểu tử, ngươi ở bên trong sao?”
Nước mắt Lam Vô Nguyệt xoát một tiếng trào ra: “Sư phó! Ta ở đây, ta cùng Tiểu Bảo ở trong này!”
“Lam tiểu tử!” Người nọ ở bên ngoài thanh âm nhất thời thay đổi, Lam Vô Nguyệt kéo ra Trang Đông Dương vọt qua, “Sư phó! Sư phó! Ngài cuối cùng đến đây! Ngài mau nhìn xem Tiểu Bảo!”
“A Bảo nó xảy ra chuyện gì? !”
Đi theo một tiếng phát run vội hỏi, một vị lão giả đầu bạc râu bạc xuất hiện ở trước mặt Lam Vô Nguyệt, Lam Vô Nguyệt vừa thấy hắn liền kích động ôm lấy hắn: “Sư phó!”
“Lam tiểu tử, mau mang ta đi nhìn xem A Bảo.” Phàm Cốt dùng cả tay lẫn chân táy máy đỡ lấy Lam Vô Nguyệt, ánh mắt đỏ bừng. Sau đó, hắn thấy được Trang Đông Dương, lập tức nói: “Đông Dương, ngươi dẫn người ra bên ngoài đem A Mao cùng Nhiếp Chính mang vào.”
“Vâng!”
Trang Đông Dương cũng là kích động vạn phần, lập tức dẫn theo mấy người đi ra ngoài đón A Mao cùng Nhiếp Chính.
“Sư phó, nơi này!” Lam Vô Nguyệt giữ chặt tay sư phó đem hắn hướng về chỗ Tiểu Bảo, Phàm Cốt thấy được Tiểu Bảo, tránh khỏi Lam Vô Nguyệt phi thân nhảy qua: “A Bảo!”
Bổ nhào vào bên người Tiểu Bảo, chỉ xem vài lần, Phàm Cốt hốc mắt tàn bạo: “Con chim sẻ chết tiệt kia! Ta muốn làm thịt gã! Ta nhất định phải làm thịt gã!”
“Sư phó, Tiểu Bảo bị Lâm Thịnh Chi đánh nát vai trái.”
“Cái gì?!”
Nước mắt Phàm Cốt đều trào ra , hắn rống giận: “Hổ độc còn không ăn thịt con! Này súc sinh! Súc sinh!”Tay run run xốc lên một góc chăn, Phàm Cốt đang muốn bắt mạch cho Tiểu Bảo, lại nhìn thấy được đôi tay bị bao lên của nhóc, môi Phàm Cốt đều run lên.
“A Bảo, thực xin lỗi, sư phó đã tới chậm, sư phó đã tới chậm…” Tay Phàm Cốt không biết nên đặt ở đâu, hắn một tay nắm qua Lam Vô Nguyệt hỏi: “A Bảo làm sao có thương tích, ngươi nói rõ ràng cho ta.”
Lam Vô Nguyệt cởi bỏ nút thắt xiêm y Tiểu Bảo, chỉ chốc lát sau, tiếng mắng của Phàm Cốt quanh quẩn toàn bộ khe núi không dứt. Khi Lam Vô Nguyệt cởi quần Tiểu Bảo, đem toàn thân vết thương của Tiểu Bảo đều hiện ra ở trước mặt Phàm Cốt, Phàm Cốt một bên mắng một bên khóc một bên phân phó Lam Vô Nguyệt: “Nhanh đem hòm thuốc của ta lại đây, A Bảo của ta a, A Bảo của ta a…”
“Hô hô!” Một A Đột hai tay ôm một hòm thuốc siêu lớn, đưa tới trước mặt Phàm Cốt. Phàm Cốt lau mắt, lấy qua hòm thuốc rất nhanh mở ra.Tay cực nhanh từ bên trong lấy ra hơn mười bình dược, hắn nói: “Lam tiểu tử, ngươi giúp ta một tay.”
“Hảo.”
“Ta đến đi, sư phó, ta biết y thuật.”
Diệp Địch thấu lại đây, Phàm Cốt quay đầu, Lam Vô Nguyệt nhanh chóng nói: “Sư phó, đây là nhị ca ta – Diệp Địch.”
Không có thời gian hân hoan khi gặp lại, Phàm Cốt sắc mặt tái nhợt nói: “Ngươi biết y thuật? Hảo, ngươi cùng Lam tiểu tử giúp ta.”
“Vâng!” Diệp Địch cuồn cuộn nổi lên tay áo.
“Sư phó, Bảo xảy ra chuyện gì?” Nhiếp Chính cùng A Mao đều bị Trang Đông Dương cùng thủ hạ của hắn đỡ tiến vào, hai người liền nhìn thấy sư phó quỳ ngồi dưới đất, phía trước người hẳn là chính là Tiểu Bảo. Nhưng bởi vì bị Lam Vô Nguyệt chắn lại, hai người cũng không có nhìn thấy vết thương trên người Tiểu Bảo. Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch quay đầu nhìn qua, Nhiếp Chính sửng sốt, Diệp Địch cũng sửng sốt.
“Nhị… đệ… ?”
“Đại, đại ca…”
“Đại ca, Tiểu Bảo giúp chúng ta tìm được nhị ca.”
“Nhị đệ?”
Vứt bỏ hai gậy, Nhiếp Chính vẻ mặt khiếp sợ chậm rãi hướng Diệp Địch đi đến, Diệp Địch khóc, bước đi về phía đại ca. Huynh đệ hai người đều không nghĩ tới bọn họ sẽ ở dưới tình huống như vậy gặp nhau.
“Nhị đệ…”
“Ô… Đại ca…”
Trong tiếng kêu gọi kích động của huynh đệ hai người, một đạo thanh âm sợ hãi , hèn mọn , tự biết xấu hổ vang lên: “Sư huynh…”
Ân? Đây là kêu ai?
“Nhị đệ!”
“Đại ca!”
Huynh đệ hai người gắt gao ôm cùng một chỗ.
Phàm Cốt không có ra tiếng, cho hai huynh đệ một chút thời gian tương nhận, có một người dị thường bất an đi đến bên người hắn, lại cúi đầu gọi: “Sư huynh…”
Ân? Cái gì sư huynh? Phàm Cốt quay đầu.
“Bính!” Một lọ dược thế gian khó cầu từ trong tay Phàm Cốt văng ra, trước khi nó tan xương nát thịt, một bàn tay đã cực nhanh cứu vớt lấy. Lam Vô Nguyệt khẽ mở to hai mắt, không khỏi nắm chặt bình dược kia, Tiêu đại ca là sư đệ của sư phó?!
Ánh mắt Phàm Cốt trừng cỡ thể tích có thể so với của A Đột, đối phương lại cúi đầu sợ hãi hô lần nữa: “Sư huynh…”
“Ngươi là…” Phàm Cốt hướng tới một bên lui lui.
“Là ta, Phương Du.” Đối phương ngẩng đầu lên, có đầu bạc, râu bạc giống Phàm Cốt.
Phàm Cốt trương trương miệng, khó thở. Bên kia, có hai huynh đệ ôm nhau khóc ròng, bên này, có hai vị sư huynh đệ cũng là tương kiến (gặp lại) , chẳng qua…
“Ba!” Hung hăng quăng cho Phương Du một cái tát, Phàm Cốt hổn hển rống to: “Ngươi không phải đã chết sao?! Ngươi là xác chết vùng dậy nha!” Lại là một cái tát, Phàm Cốt mang theo một trận gió, người đã ở lối vào .
“Sư huynh!”
Phương Du đuổi theo qua.
“A a! Ngươi đừng tới đây! Ta chán ghét ngươi! Ta cùng với ngươi đã ân đoạn nghĩa tuyệt !”
“Sư huynh!”
Hai vị “Lão nhân gia” không biết tuổi liền cứ như thế mà chạy. Hai mặt nhìn lẫn nhau, Lam Vô Nguyệt đắp hảo chăn cho Tiểu Bảo liền nhanh đuổi theo: “Sư phó! Ngươi mau trở lại chữa thương cho Tiểu Bảo a!”
Lại là một trận gió thổi qua, Trang Đông Dương nhẹ ho khan vài tiếng, che miệng lại thấp giọng nở nụ cười. Mọi người đều chạy, A Mao thấy được Tiểu Bảo, hắn yêu cầu người đỡ mình đem hắn đến trước mặt Tiểu Bảo. Quỳ ngồi dưới đất, hắn khóc, bàn tay to lớn nhẹ nhàng sờ qua mặt trái không có chút máu của Tiểu Bảo, nước mắt nhỏ giọt.
A Bảo…
“Bảo…” Lại một người đến trước mặt Tiểu Bảo, thanh âm khàn khàn, “Bảo, Quỷ ca ca, đến đây.”
Ca ca… trong cơn ý thức mông lung, Tiểu Bảo càng không ngừng kêu: Quỷ ca ca… Hảo ca ca… Mỹ nhân ca ca… Đại ca ca… Đau quá… Ta nhớ ca ca… Ta muốn… Về nhà…
“Sư phó, chúng ta còn phải đi bao xa?” Bên trong xe, có người hỏi. Lão giả huy huy roi ngựa, nói: “A Đột nói không xa . Chúng ta ở trên đường sẽ không nghỉ ngơi, một ngày không thấy được a Bảo, tâm này của ta một ngày cũng không sống yên ổn.”
“Ba ba ba”, bên trong xe truyền ra thanh âm, người nọ nói: “Ta cùng A Mao cũng muốn nhanh chóng nhìn thấy Bảo, chỉ sợ sư phó ngài quá mệt mỏi.”
“Chút đường ấy tính là gì. Đợi lát nữa ngươi bôi thuốc cho A Mao.”
“Hảo.”
Mấy người này không phải ai khác, đúng là Phàm Cốt, Nhiếp Chính cùng A Mao xuất cốc đi đón Tiểu Bảo. A Mao bị thương quá nặng, trời lại lạnh, Phàm Cốt lo lắng Tiểu Bảo, cũng lo lắng A Mao. Trên đường ngừng ngừng rồi đi một chút , bởi vậy trì hoãn canh giờ. Vì thế A Mao dị thường tự trách, Phàm Cốt cùng Nhiếp Chính đều khuyên giải an ủi hắn, nếu vết thương của hắn tăng thêm , Tiểu Bảo sau khi biết nhất định sẽ thương tâm. Vì Tiểu Bảo, A Mao mỗi ngày đều bức chính mình ăn nhiều uống nhiều , hy vọng bản thân có thể sớm chút hảo lên.
Nhiếp Chính cũng nắm chặt hết thảy thời gian luyện công. Khí sắc của hắn so với khi mới vừa vào cốc quả thực chính là hai người khác nhau. Dọc theo đường đi, hắn giúp Phàm Cốt chiếu cố A Mao, tứ chi bị thương của mình cũng tốt hơn phân nửa. Tuy nói vẫn là vai không thể đỡ, tay không thể nâng, đi đường cũng phải dựa vào hai gậy, nhưng ít nhất không hề là phế vật người không ra người, quỷ không phải quỷ kia.
Rõ ràng bất đồng với lo lắng của A Mao, Nhiếp Chính đem hết thảy cảm xúc đều đặt ở trong lòng. Lúc này lo lắng không dùng được, việc bọn họ cần phải làm là mau chóng tìm được Tiểu Bảo, đem nhóc đón về cốc. A Đột nói Tiểu Bảo bị thương, thế nhưng nói không rõ ràng có bao nhiêu nghiêm trọng. Nhưng Nhiếp Chính biết, nhất định phi thường nghiêm trọng. Phan Linh Tước tên kia thủ đoạn không kém hơn Lâm Thịnh Chi, Tiểu Bảo dừng ở trong tay của gã, không chết cũng sẽ đi nửa cái mạng. Tóc Nhiếp Chính vốn là hoa râm sau khi Tiểu Bảo gặp chuyện không may lại trắng thêm rất nhiều. Nhìn từ xa, còn nói hắn là một vị lão giả ni.
“Ong ong…”
Bạch phong bay ở phía trước đột nhiên ngừng lại, Phàm Cốt cũng nhanh chóng lặc trụ ngựa. Một A Đột từ trong xe chui ra, hô hô gọi vài tiếng. Bạch phong ở không trung vòng vo vài vòng rồi đột nhiên gia tốc, cực nhanh bay về phía trước. Phàm Cốt sửng sốt, nhanh huy roi đuổi kịp. A Đột nhảy lên đỉnh xe ngựa, hướng xa xa nhìn thẳng. Một lát sau, A Đột rất nhanh nhảy xuống xe ngựa, hướng về phía bạch phong bay đi bắt đầu chạy như điên.
“Sư phó, xảy ra chuyện gì?”
Nhiếp Chính xốc lên màn xe.
Phàm Cốt nhíu mi: “Không biết, các ngươi ngồi yên , ta muốn truy qua.”
Nhiếp Chính buông màn xe ngồi ổn, một tay đặt trên vai A Mao. Xe ngựa bắt đầu lắc lư, lại nghe tiếng roi phất lên.
Tựa hồ là phát hiện cái gì, A Đột dùng tứ chi chạy nhanh về phía trước, sau khi chạy một đoạn đường rất dài, hắn ngừng lại, hô hô hô kêu to. Bạch phong còn đang tiếp tục bay phía trước, Phàm Cốt đem xe đuổi theo, thấy A Đột ngồi xổm ở giữa đường không ngừng hướng về phía trước kêu, hắn ngừng xe ngựa, bước xuống dưới .
“A Đột, xảy ra chuyện gì?”
“Hô hô hô!”
A Đột hét to vài tiếng, lại chạy về phía trước, Phàm Cốt vừa muốn lên ngựa liền ẩn ẩn nghe được thanh âm “Chi chi chi”. Sợi dây buộc chặt hồi lâu trong đầu bị chặt đứt một tiếng, Phàm Cốt bỏ lại roi ngựa phi thân nhảy lên, người đã không thấy tăm hơi.
“Sư phó?”
Nhiếp Chính xốc lên màn xe, liền nhìn thấy thân ảnh sư phó phiêu ra ngoài thật xa. A Mao kéo kéo hắn, hắn quay đầu nói: “Không biết là xảy ra chuyện gì, ta đi xuống nhìn một cái.”
A Mao gật gật đầu.
Lấy qua hai gậy chống của mình, Nhiếp Chính xuống xe, tiếp đó hắn cũng nghe được tiếng kêu “Chi chi chi chi”, thân mình bỗng chốc huơ huơ, chỉ cảm thấy da đầu run lên.
“Chi chi chi chi… ! !”
A Mao trên xe cũng nghe được, hắn nhất thời trừng lớn hai mắt, chống đỡ thân mình muốn ngồi xuống.
“Tiểu Bối, là tiểu Bối sao?” Nhiếp Chính trụ hai gậy như phát điên phóng về phía trước, màn xe bị người kéo xuống, A Mao nằm ở bên cạnh xe hướng về nơi phát ra tiếng mở lớn miệng, không tiếng động kêu : “A Bảo, A Bảo…”
“Chi chi chi chi! !” Tiếng kêu càng ngày càng gần, một hầu tử lông vàng cao cao nhảy dựng lên, nhào vào trong lòng Phàm Cốt đang hướng về nó chạy tới, bốn móng vuốt gắt gao thu xiêm y Phàm Cốt, chi chi chi kêu to, tiếng kêu bi thương mà lại mang phẫn nộ.
“Tiểu Bối! Là ngươi, thật là ngươi!” Phàm Cốt đỏ mắt .
“Chi chi chi! !” Gặp được sư phó, hầu tử khóc rống lên.
“Tiểu Bối, A Bảo đâu? Sao chỉ có một mình ngươi? A Bảo đâu?”
Chỉ thấy được tiểu Bối, tâm Phàm Cốt đều lạnh , trước mắt một trận choáng váng.
“Chi chi chi!!” Tiểu Bối xoay người chỉ chỉ phương hướng nó đến, Phàm Cốt lập tức thanh tỉnh .
“Mau mang ta đi!”
“Sư phó! Là tiểu Bối sao? Là tiểu Bối sao? !” Nhiếp Chính ở phía sau Phàm Cốt hô to, Phàm Cốt ôm tiểu Bối xoay người, hướng tới Nhiếp Chính chạy qua, cực nhanh nói: “Tiểu Bối là tới truyền tin ! Mau! Lên xe! Chúng ta đi đón A Bảo!”
“Hảo! Hảo! Thật tốt quá! Thật tốt quá!” Nhiếp Chính cước bộ bất ổn được Phàm Cốt nâng trở lại xe, Phàm Cốt cũng bất chấp màn xe bị A Mao xả xuống, sau khi lên xe hắn dùng lực huy động roi ngựa: “Giá!”
“Ông…”
Bạch phong cũng tìm được con bạch phong theo tiểu Bối cùng nhau tới báo tin, hai bạch phong ở phía trước dẫn đường, trên đoạn đường trống rỗng, chỉ nghe đến tiếng roi ngựa điếc tai.
……………..
Nhẹ nhàng nâng dậy Tiểu Bảo, Diệp Địch một tay đè lại bả vai bị thương của nhóc, một tay ôn nhu mở miệng Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt múc một muỗng dược uy vào miệng cậu. Tiểu Bảo hơi hơi tĩnh mắt, nhưng bộ dáng lại vẫn là ý thức không rõ. Hai ngày, cậu luôn luôn vẫn đang nóng lên, lúc hôn mê liền càng không ngừng kêu đau, thoáng thanh tỉnh chút liền nhẫn . Hai mắt Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch che kín tơ máu, một nửa là đau lòng, một nửa là lo lắng.
“Ngô…”
Dược rất đắng, Tiểu Bảo uống không nổi. Cậu bây giờ còn chưa thanh tỉnh, uống không được cũng nhịn không được. Lam Vô Nguyệt cắn răng đem thìa nhét vào miệng Tiểu Bảo, buộc cậu uống hết dược. Tiểu Bảo cũng chỉ là dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh, cuối cùng vẫn là đem dược uống xuống. Uống xong, cậu liền mơ mơ màng màng kêu: “Ca ca…”
“Tiểu Bảo, ca ca ở đây.” Lam Vô Nguyệt hôn lên mặt Tiểu Bảo, Tiểu Bảo khép lại mắt. Chỉ cần các ca ca làm ra hành động thương yêu cậu, Tiểu Bảo sẽ rất nhanh an tĩnh lại. Mặc kệ là Diệp Địch hay là Lam Vô Nguyệt đều thích làm như thế, thích dùng phương thức mà Tiểu Bảo thích thương yêu cậu.
Dò xét cái trán Tiểu Bảo, vẫn là thực nóng, Diệp Địch đem cậu nhẹ nhàng buông, sau đó vươn tay dò vào đũng quần Tiểu Bảo. Khô khô, không có nước tiểu. Lần này sau khi bị thương, Tiểu Bảo lại không thể biết khống chế, Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt không để cho người khác nhúng tay, hai người phá lệ dụng tâm chiếu cố Tiểu Bảo.
“Nhị ca, Tiểu Bảo có nước tiểu không?”
“Không có.”
Dịch dịch chăn mà lão giả chuyên môn làm cho Tiểu Bảo, Diệp Địch hướng đến đống lửa bên người Tiểu Bảo bỏ thêm mấy nhánh cây. Bọn họ không biết con chim kia có ở bên ngoài hay không, bất quá hai ngày nay người của Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước đều không có xuất hiện, mọi người cũng liền thoáng thả tâm.
“Lam tiểu tử, sư phó của ngươi tóc thật sự đều trắng?”
Từ sau khi biết Phàm Cốt muốn tới, lão giả liền cả ngày mất hồn mất vía, nếu không phải đi ra ngoài nửa ngày không thấy bóng người, thì chính là oa ở nơi đó lầm bầm lầu bầu, nếu không thì chính là hỏi Lam Vô Nguyệt hoặc Trang Đông Dương một ít chuyện hắn hỏi không biết bao nhiêu lần, tựa như lần này.
Lam Vô Nguyệt rất kiên nhẫn trả lời: “Đúng vậy, sư phó râu tóc đều trắng, bất quá tinh thần nhìn qua vô cùng tốt, một chút cũng không giống lão nhân gia.”
“Ai nói hắn là lão nhân gia ! Hắn vĩnh viễn đều là hai mươi tuổi!” (bệnh người già = =)
Lam Vô Nguyệt lập tức nói: “Là ta sai rồi, sư phó nhìn qua chỉ là râu tóc trắng, dung mạo so với nam tử hai mươi tuổi thoạt nhìn còn còn trẻ hơn chút.”
Lão giả nhất thời lâm vào hồi ức: “Hắn nha, đời này đều sẽ không thay đổi, mặc kệ là dung mạo hay là tính tình. Lúc ấy ta vừa nhận thức hắn, hắn đã không thích quan tâm ta, qua hai mươi năm, hắn vẫn là không thích quan tâm ta, ngươi xem, hắn có phải sẽ không thay đổi hay không?”
Lam Vô Nguyệt phụ họa điểm đầu: “Đúng vậy, sư phó vĩnh viễn sẽ không thay đổi.” Lời này Lam Vô Nguyệt đã nghe từ giật mình đến chết lặng .
Bên kia, lão giả lại lầm bầm lầu bầu lên, lão nói cực nhẹ, Lam Vô Nguyệt cũng không có nghe. Nhìn ra được, giữa người này cùng sư phó chắc chắn đã xảy ra chuyên gì, bọn họ thân là đệ tử, vẫn là ít nhúng tay vào tốt hơn.
Tiểu Bảo lại đang kêu đau , Lam Vô Nguyệt lập tức hoàn hồn, sờ lên mặt Tiểu Bảo cúi đầu nhẹ giọng: “Tiểu Bảo, ca ca ở đây, không đau, không đau .”
“Ca ca…”
“Ngủ đi, ca ca ở đây.”
Tayđặt ở trên trán Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt rất nhanh liền làm cho Tiểu Bảo bình tĩnh xuống. Nhắm mắt lại dưỡng thần, y ở trong lòng cầu sư phó nhanh đến, y thực lo lắng Tiểu Bảo sẽ chống đỡ không nổi.
“Ông…”
Lam Vô Nguyệt lập tức mở mắt, nơi này không có bạch phong, làm sao có tiếng ong? ! Tiếp theo, y nhìn thấy hai A Đột đang ngủ giật giật, sau đó đi lên, tim Lam Vô Nguyệt đập bịch bịch. Diệp Địch cũng phát hiện , hắn buông việc trong tay, đứng lên.
“Ông…”
Tiếng ong dường như ngay tại cửa vào, Trang Đông Dương đứng dậy đi qua. Còn chưa chờ hắn thấy rõ ràng, một con khỉ đã nhảy ra hướng tới mọi người chi chi chi kêu.
“Tiểu Bối!”
Lam Vô Nguyệt đứng dậy bỏ chạy qua, Diệp Địch cũng chạy tới, lão giả đổ lật ống trúc bên người, thần sắc khẩn trương chậm rãi đứng lên.
“Chi chi chi! !” tiểu Bối vừa nhảy vừa kêu cả cái đuôi cũng cao cao dựng thẳng, có vẻ thật là kích động, chỉ chốc lát sau, đám người Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch chợt nghe thấy bên ngoài có người kêu: “Lam tiểu tử, ngươi ở bên trong sao?”
Nước mắt Lam Vô Nguyệt xoát một tiếng trào ra: “Sư phó! Ta ở đây, ta cùng Tiểu Bảo ở trong này!”
“Lam tiểu tử!” Người nọ ở bên ngoài thanh âm nhất thời thay đổi, Lam Vô Nguyệt kéo ra Trang Đông Dương vọt qua, “Sư phó! Sư phó! Ngài cuối cùng đến đây! Ngài mau nhìn xem Tiểu Bảo!”
“A Bảo nó xảy ra chuyện gì? !”
Đi theo một tiếng phát run vội hỏi, một vị lão giả đầu bạc râu bạc xuất hiện ở trước mặt Lam Vô Nguyệt, Lam Vô Nguyệt vừa thấy hắn liền kích động ôm lấy hắn: “Sư phó!”
“Lam tiểu tử, mau mang ta đi nhìn xem A Bảo.” Phàm Cốt dùng cả tay lẫn chân táy máy đỡ lấy Lam Vô Nguyệt, ánh mắt đỏ bừng. Sau đó, hắn thấy được Trang Đông Dương, lập tức nói: “Đông Dương, ngươi dẫn người ra bên ngoài đem A Mao cùng Nhiếp Chính mang vào.”
“Vâng!”
Trang Đông Dương cũng là kích động vạn phần, lập tức dẫn theo mấy người đi ra ngoài đón A Mao cùng Nhiếp Chính.
“Sư phó, nơi này!” Lam Vô Nguyệt giữ chặt tay sư phó đem hắn hướng về chỗ Tiểu Bảo, Phàm Cốt thấy được Tiểu Bảo, tránh khỏi Lam Vô Nguyệt phi thân nhảy qua: “A Bảo!”
Bổ nhào vào bên người Tiểu Bảo, chỉ xem vài lần, Phàm Cốt hốc mắt tàn bạo: “Con chim sẻ chết tiệt kia! Ta muốn làm thịt gã! Ta nhất định phải làm thịt gã!”
“Sư phó, Tiểu Bảo bị Lâm Thịnh Chi đánh nát vai trái.”
“Cái gì?!”
Nước mắt Phàm Cốt đều trào ra , hắn rống giận: “Hổ độc còn không ăn thịt con! Này súc sinh! Súc sinh!”Tay run run xốc lên một góc chăn, Phàm Cốt đang muốn bắt mạch cho Tiểu Bảo, lại nhìn thấy được đôi tay bị bao lên của nhóc, môi Phàm Cốt đều run lên.
“A Bảo, thực xin lỗi, sư phó đã tới chậm, sư phó đã tới chậm…” Tay Phàm Cốt không biết nên đặt ở đâu, hắn một tay nắm qua Lam Vô Nguyệt hỏi: “A Bảo làm sao có thương tích, ngươi nói rõ ràng cho ta.”
Lam Vô Nguyệt cởi bỏ nút thắt xiêm y Tiểu Bảo, chỉ chốc lát sau, tiếng mắng của Phàm Cốt quanh quẩn toàn bộ khe núi không dứt. Khi Lam Vô Nguyệt cởi quần Tiểu Bảo, đem toàn thân vết thương của Tiểu Bảo đều hiện ra ở trước mặt Phàm Cốt, Phàm Cốt một bên mắng một bên khóc một bên phân phó Lam Vô Nguyệt: “Nhanh đem hòm thuốc của ta lại đây, A Bảo của ta a, A Bảo của ta a…”
“Hô hô!” Một A Đột hai tay ôm một hòm thuốc siêu lớn, đưa tới trước mặt Phàm Cốt. Phàm Cốt lau mắt, lấy qua hòm thuốc rất nhanh mở ra.Tay cực nhanh từ bên trong lấy ra hơn mười bình dược, hắn nói: “Lam tiểu tử, ngươi giúp ta một tay.”
“Hảo.”
“Ta đến đi, sư phó, ta biết y thuật.”
Diệp Địch thấu lại đây, Phàm Cốt quay đầu, Lam Vô Nguyệt nhanh chóng nói: “Sư phó, đây là nhị ca ta – Diệp Địch.”
Không có thời gian hân hoan khi gặp lại, Phàm Cốt sắc mặt tái nhợt nói: “Ngươi biết y thuật? Hảo, ngươi cùng Lam tiểu tử giúp ta.”
“Vâng!” Diệp Địch cuồn cuộn nổi lên tay áo.
“Sư phó, Bảo xảy ra chuyện gì?” Nhiếp Chính cùng A Mao đều bị Trang Đông Dương cùng thủ hạ của hắn đỡ tiến vào, hai người liền nhìn thấy sư phó quỳ ngồi dưới đất, phía trước người hẳn là chính là Tiểu Bảo. Nhưng bởi vì bị Lam Vô Nguyệt chắn lại, hai người cũng không có nhìn thấy vết thương trên người Tiểu Bảo. Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch quay đầu nhìn qua, Nhiếp Chính sửng sốt, Diệp Địch cũng sửng sốt.
“Nhị… đệ… ?”
“Đại, đại ca…”
“Đại ca, Tiểu Bảo giúp chúng ta tìm được nhị ca.”
“Nhị đệ?”
Vứt bỏ hai gậy, Nhiếp Chính vẻ mặt khiếp sợ chậm rãi hướng Diệp Địch đi đến, Diệp Địch khóc, bước đi về phía đại ca. Huynh đệ hai người đều không nghĩ tới bọn họ sẽ ở dưới tình huống như vậy gặp nhau.
“Nhị đệ…”
“Ô… Đại ca…”
Trong tiếng kêu gọi kích động của huynh đệ hai người, một đạo thanh âm sợ hãi , hèn mọn , tự biết xấu hổ vang lên: “Sư huynh…”
Ân? Đây là kêu ai?
“Nhị đệ!”
“Đại ca!”
Huynh đệ hai người gắt gao ôm cùng một chỗ.
Phàm Cốt không có ra tiếng, cho hai huynh đệ một chút thời gian tương nhận, có một người dị thường bất an đi đến bên người hắn, lại cúi đầu gọi: “Sư huynh…”
Ân? Cái gì sư huynh? Phàm Cốt quay đầu.
“Bính!” Một lọ dược thế gian khó cầu từ trong tay Phàm Cốt văng ra, trước khi nó tan xương nát thịt, một bàn tay đã cực nhanh cứu vớt lấy. Lam Vô Nguyệt khẽ mở to hai mắt, không khỏi nắm chặt bình dược kia, Tiêu đại ca là sư đệ của sư phó?!
Ánh mắt Phàm Cốt trừng cỡ thể tích có thể so với của A Đột, đối phương lại cúi đầu sợ hãi hô lần nữa: “Sư huynh…”
“Ngươi là…” Phàm Cốt hướng tới một bên lui lui.
“Là ta, Phương Du.” Đối phương ngẩng đầu lên, có đầu bạc, râu bạc giống Phàm Cốt.
Phàm Cốt trương trương miệng, khó thở. Bên kia, có hai huynh đệ ôm nhau khóc ròng, bên này, có hai vị sư huynh đệ cũng là tương kiến (gặp lại) , chẳng qua…
“Ba!” Hung hăng quăng cho Phương Du một cái tát, Phàm Cốt hổn hển rống to: “Ngươi không phải đã chết sao?! Ngươi là xác chết vùng dậy nha!” Lại là một cái tát, Phàm Cốt mang theo một trận gió, người đã ở lối vào .
“Sư huynh!”
Phương Du đuổi theo qua.
“A a! Ngươi đừng tới đây! Ta chán ghét ngươi! Ta cùng với ngươi đã ân đoạn nghĩa tuyệt !”
“Sư huynh!”
Hai vị “Lão nhân gia” không biết tuổi liền cứ như thế mà chạy. Hai mặt nhìn lẫn nhau, Lam Vô Nguyệt đắp hảo chăn cho Tiểu Bảo liền nhanh đuổi theo: “Sư phó! Ngươi mau trở lại chữa thương cho Tiểu Bảo a!”
Lại là một trận gió thổi qua, Trang Đông Dương nhẹ ho khan vài tiếng, che miệng lại thấp giọng nở nụ cười. Mọi người đều chạy, A Mao thấy được Tiểu Bảo, hắn yêu cầu người đỡ mình đem hắn đến trước mặt Tiểu Bảo. Quỳ ngồi dưới đất, hắn khóc, bàn tay to lớn nhẹ nhàng sờ qua mặt trái không có chút máu của Tiểu Bảo, nước mắt nhỏ giọt.
A Bảo…
“Bảo…” Lại một người đến trước mặt Tiểu Bảo, thanh âm khàn khàn, “Bảo, Quỷ ca ca, đến đây.”
Ca ca… trong cơn ý thức mông lung, Tiểu Bảo càng không ngừng kêu: Quỷ ca ca… Hảo ca ca… Mỹ nhân ca ca… Đại ca ca… Đau quá… Ta nhớ ca ca… Ta muốn… Về nhà…