Chương : 47
Tránh ở trong một sơn động nhỏ hẹp, Lam Vô Nguyệt đã điều tức hồi lâu lại thủy chung không thể áp chế chân khí bốc lên trong cơ thể. Một chưởng kia của Lâm Thịnh Chi cơ hồ đánh tan nội công của y, nếu không phải có bình dược của sư phó, y căn bản không thể đào thoát. Phun ra mấy khẩu huyết, Lam Vô Nguyệt thở hổn hển, ô ngực sắc mặt xanh trắng.Y hiện tại không thể lại cường ngạnh vận công, bằng không chắc chắn tẩu hỏa nhập ma, toàn thân chết bất đắc kỳ tử. Nặng nề mà một quyền đánh lên thạch bích, Lam Vô Nguyệt không cam lòng lại đánh một quyền, huyết thủy thuận theo thạch bích chậm rãi chảy xuống.
Cắn chặt răng, nuốt xuống chua sót, Lam Vô Nguyệt đem nước mắt cứng rắn bức trở về. Tuyệt đối không thể buông tay! Y còn chưa có tìm được nhị ca. Chẳng sợ tan cả thân công lực một lần nữa tập võ, y cũng phải giết Lâm Thịnh Chi, y muốn báo thù, y nên vì hơn một trăm oan hồn Nhiếp gia chết thảm mà báo thù! Nên vì đại ca nhận hết tra tấn mà báo thù! Nên vì y mất đi tay phải mà báo thù!
Từ trong lòng lấy ra một lọ dược cuối cùng, Lam Vô Nguyệt mở ra ngửa đầu toàn bộ rót vào miệng. Đem lọ ném vỡ, y hít sâu mấy hơi làm cho chính mình bình tĩnh. Càng là thời điểm nguy hiểm, càng không thể mất lý trí. Ngồi xếp bằng, Lam Vô Nguyệt nhắm mắt lại một lần nữa điều tức. Đến khi y tỉnh táo lại thì đã hơn một canh giờ sau, Lam Vô Nguyệt mở hai mắt, sắc mặt thoáng hảo chuyển.
Thái dương đã hạ sơn, Lam Vô Nguyệt tính đêm nay trước tiên ở trong huyệt động này nghỉ ngơi. Sáng mai đi ra ngoài tiếp tục tìm kiếm tung tích nhị ca. Dược đã không còn, có lẽ y hẳn là về Phàm cốc một chuyến. Chẳng sợ giết không được Lâm Thịnh Chi, y cũng muốn trước tìm được nhị ca. Lam Vô Nguyệt ở trong lòng đánh chủ ý, xa xa truyền đến một tiếng ưng kêu. Lúc bắt đầu, Lam Vô Nguyệt còn không để ý, đến khi tiếng ưng kia càng ngày càng rõ ràng, y bỗng [!] một tiếng, lập tức ra sơn động.
Ngửa đầu nhìn, Lam Vô Nguyệt sắc mặt đại biến. Không có chần chờ, y phi thân chạy hướng dưới núi. Ở thiên không xoay vài vòng, Hải đông thanh truy theo thân ảnh Lam Vô Nguyệt.
Cước bộ càng lúc càng nhanh, Lam Vô Nguyệt thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trời, con chim kia vẫn theo y. Lần này Lam Vô Nguyệt đã có thể khẳng định , đó là Hải đông thanh của Phan Linh Tước! Phan Linh Tước từng đối với Lam Vô Nguyệt dây dưa không rõ, Lam Vô Nguyệt cũng bởi vậy đối với Tước trang, đối với Phan Linh Tước có năng lực hiểu biết nhất định. Hiện tại con Hải đông thanh kia thực có thể chính là con chim mà Phan Linh Tước luôn mang theo bên người. Lam Vô Nguyệt không dám đại ý, Phan Linh Tước gia khỏa kia đối với y vẫn chưa từ bỏ ý định, huống chi y còn đâm Phan Linh Tước một kiếm thiếu chút nữa giết gã, bị gã nhìn trúng so với bị Lâm Thịnh Chi nhìn càng phiền toái hơn.
“Ong ong ong…”
Ngay khi Lam Vô Nguyệt xuyên qua cánh rừng tránh né Hải đông thanh, một con đại bạch phong xuất hiện ở phía sau Lam Vô Nguyệt. Trên trời có điểu đang truy, phía sau lại thêm một con bạch phong bất thường, Lam Vô Nguyệt bạo nộ, ngay cả con súc sinh này đều hiểu được bắt nạt kẻ yếu . Bị con bạch phong làm cho căm tức, Lam Vô Nguyệt rút ra kiếm, dừng lại cước bộ.
Con bạch phong kia ong ong kêu, cũng ngừng lại, huy động bốn đôi cánh, đứng ở giữa không trung nhìn Lam Vô Nguyệt. Lam Vô Nguyệt giơ lên kiếm hướng con ong kia bổ qua.
“Hô!”
Trong rừng truyền đến một đạo thanh âm quỷ dị, bạch phong ngay trước khi mũi kiếm bổ tới, thân thể đột nhiên rơi chậm lại, tránh được kiếm phong đủ để chém nó thành hai nửa. Lam Vô Nguyệt nắm chặt kiếm lui về sau mấy bước, Hải đông thanh ở trên đầu của y lượn vòng. Xem ra hôm nay cũng bị vây công , âm thầm xem xét bốn phía, Lam Vô Nguyệt tìm kiếm đường chạy trốn.
“Hô hô!”
Lại là đạo thanh âm quỷ dị kia, Lam Vô Nguyệt hướng đến chỗ phát ra tiếng nhìn lại, vừa nhìn thấy, kiếm trong tay y suýt nữa rơi trên mặt đất, đó là thứ gì! Bạch phong chậm chạp vòng vo thân mình, hướng đến quái vật kia bay qua, sau đó dừng ở trên vai quái vật. Quái vật kia ngửa đầu nhìn nhìn Hải đông thanh trên trời, cái miệng thật to mở ra, hung ác lộ ra răng nanh gầm nhẹ vài tiếng.
Lam Vô Nguyệt lặng lẽ lui lại mấy bước, xem ra quái vật này cùng con chim kia không phải một phe, y rất nhanh bình tĩnh xuống, lựa chọn yên lặng xem xét. Quái vật nhìn Hải đông thanh trong chốc lát, tựa hồ nhìn ra điểm cốt yếu, hắn thu hồi cái đầu đang ngưỡng, đi về hướng Lam Vô Nguyệt. Lam Vô Nguyệt chậm rãi lui ra sau, làm tốt chuẩn bị kích sát.
“Hô hô hô!” Quái vật kia hướng Lam Vô Nguyệt kêu vài tiếng, cũng không có ác ý. Ở khoảng cách cách Lam Vô Nguyệt mười bước, quái vật dừng lại, nhìn kiếm trong tay Lam Vô Nguyệt lại hô vài tiếng, sau đó hướng đến y vươn một bàn tay, mở ra, trong tay có một tờ giấy. Lam Vô Nguyệt cả kinh mở to hai mắt, quái vật kia cũng bất động, cứ như vậy nâng tay chờ Lam Vô Nguyệt tới bắt tờ giấy kia, Lam Vô Nguyệt nhìn hắn hơn nữa ngày, thu kiếm. Thấy Lam Vô Nguyệt buông xuống đề phòng, quái vật nhấc chân đi qua, trực tiếp đi đến trước mặt Lam Vô Nguyệt, tay vẫn nâng .
Lam Vô Nguyệt lúc này đã rất bình tĩnh , bộ dáng quái vật này thoạt nhìn không giống như là địch nhân, ngược lại như là vội tới truyền tin cho y. Thong dong lấy qua mảnh giấy, Lam Vô Nguyệt dùng miệng mở ra. Còn chưa có xem xong nội dung trên thư, sắc mặt y đã lập tức thay đổi, xoay người bỏ chạy, quái vật bay nhanh lướt qua Lam Vô Nguyệt, cản lại y, chỉa chỉa con chim trên trời.
Lam Vô Nguyệt gầm nhẹ: “Nghĩ biện pháp dẫn dắt con chim kia rời đi! Ta phải đi về!”
Quái vật hướng về y hô hai tiếng, nhấc lên bao bố trên lưng, nhưng lại ở trước mặt Lam Vô Nguyệt tát lên nước tiểu! Là tát nước tiểu lên Lam Vô Nguyệt! Lam Vô Nguyệt lập tức hiểu được quái vật này đang làm cái gì, cũng không quản có ô uế hay không, y dùng tay tiếp được nước tiểu từ tay quái vật tát lên trên người mình. Quái vật hướng y gật gật đầu, tựa hồ đang khen y thông minh. (||||-)
Ở tại chỗ đứng bất động, thẳng đến trời hoàn toàn ám , quái vật lúc này mới hoạt động , Lam Vô Nguyệt theo sát ở sau. Quái vật mang Lam Vô Nguyệt chui vào trong bụi cỏ khô dày, tận lực tránh đi nhãn ưng của Hải đông thanh. Hải đông thanh ngay từ đầu còn có thể đuổi kịp bọn họ, nhưng dần dần, tiếng ưng kêu của Hải đông thanh liền cách bọn họ càng ngày càng xa. Không đi quản quái vật là làm sao đến, lại là như thế nào tìm được mình , ý niệm duy nhất trong đầu Lam Vô Nguyệt chính là tìm con ngựa chạy về Phàm cốc.
……………
Nằm trên tảng đá ở bên cạnh ao đang nóng lên, Tiểu Bảo nhìn Hảo ca ca càng không ngừng việc trước việc sau dựng lều. Bị Hảo ca ca nhặt được đã hơn mười ngày , hai ngày trước cậu mới xem như chân chính tỉnh lại. Tiểu Bảo tứ chi bị thương nặng còn chưa thể động, vết thương trên người cũng bởi vì mỗi đốt cơ quá nhỏ mà khỏi rất chậm. Bất quá tuy rằng thân mình rất đau rất đau, nhưng trên mặt Tiểu Bảo cũng là cười tủm tỉm . Cậu đã có thể xác định Hảo ca ca chính là vị ca ca mà Quỷ ca ca cùng Mỹ nhân ca ca muốn tìm. Trong ánh mắt đang cười của Tiểu Bảo hiện lên thương tâm cùng áy náy. Hảo ca ca bị bệnh, khó trách Quỷ ca ca và Mỹ nhân ca ca tìm không thấy hắn. Nhìn thân mình gầy gò của Hảo ca ca, Tiểu Bảo chớp rơi lệ trong mắt, cậu không thể khóc, vừa khóc Hảo ca ca sẽ phát bệnh.
Sắp qua năm mới , đại hộ nhân gia, chùa miếu cùng quan phủ đều đang phát cháo làm chút việc thiện. Ngốc tử ở một lần thanh tỉnh cảm thấy hẳn là làm cái túp lều cho cục cưng qua mùa đông, liền đi lên thôn trấn tìm chút vật dụng, không nghĩ tới vừa vặn gặp một hộ đại nhân gia đang phát cháo. Từ lúc đó, ngốc tử mỗi ngày đều đi hơn một ngày đến thôn trấn lĩnh cháo thuận tiện xin chút thức ăn, lại đi hơn một ngày trở về. May mà có ôn trì, cháo bị đông lạnh thành băng đặt ở ao một thời gian liền có thể uống. Ngốc tử lĩnh được cháo một ngụm đều luyến tiếc uống, toàn bộ cho cục cưng ── Tiểu Bảo nói cho ngốc tử tên của mình, nhưng ngốc tử chỉ nhận thức chuẩn cậu là cục cưng .
Lúc ngốc tử ôm Tiểu Bảo trở về liền cảm thấy nhóc vừa nhẹ vừa nhỏ, ôm vào trong ngực chính là một đại bảo bảo, ngốc tử liền thực thông minh cho Tiểu Bảo cái tên như thế, không nghĩ tới còn rất chuẩn. Ngốc tử vui vẻ, cục cưng cục cưng kêu đến càng thuận miệng. Chính là hắn không biết, mỗi lần hắn gọi cục cưng, trong mắt Tiểu Bảo đều sẽ xẹt qua khổ sở. Hiện tại Tiểu Bảo không bao giờ cho rằng chính mình là bảo bối nữa, cậu là sao chổi.
Dùng ba ngày lấy ván cùng nhánh cây đáp một cái lều giản dị ở bên cạnh ôn tuyền, ngốc tử vô cùng cao hứng đem cục cưng “Chuyển” vào. Có túp lều này, cục cưng sẽ càng ấm áp, thân mình cũng có thể sớm chuyển hảo. Sờ sờ trán cục cưng, còn đang nóng lên, ngốc tử xụ mặt, này làm sao đây?
“Hảo, ca ca, ” Tiểu Bảo đem đầu thấu qua cọ cọ mặt ca ca, “Ta, không có việc gì.”
“Không tốt không tốt.” Ngốc tử ôm Tiểu Bảo ồn ào, “Cục cưng không tốt, không tốt không tốt.”
Mũi Tiểu Bảo chua xót, nên làm sao mang Hảo ca ca về Phàm cốc ni? Tâm siết chặt, Tiểu Bảo đem mặt chôn ở trong lòng Hảo ca ca, cậu, không thể trở về, cậu là sao chổi, cậu sẽ hại sư phó cùng Quỷ ca ca…
Đại ca ca… Đại ca ca… Tiểu Bảo nhẫn nhịn không khóc ra, mỗi đêm mỗi đêm, cậu đều mơ thấy Đại ca ca bị kiếm đâm thủng gục trong vũng máu. Vạn nhất Đại ca ca chết, cậu liền đem mệnh này bồi cho Đại ca ca.
“Cục cưng?” Không có nghe thấy thanh âm cục cưng, ngốc tử cúi đầu, nhìn thấy bả vai cục cưng đang phát run, hắn nghĩ đến cục cưng lạnh, hướng tới cục cưng thổi mấy khẩu nhiệt khí, song chưởng ôm sát cục cưng.
“Ngô!” Vết thương trên người bị làm đau, Tiểu Bảo lại không phát ra tiếng, nhẫn xuống. Ngốc tử một lòng ở trên người cục cưng nghe được cục cưng kêu rên, thân thể thối lui nhìn lại, phát hiện cục cưng đang khóc , ngốc tử hoảng.
“Không phải, không phải ta, cục cưng cục cưng, không đúng không đúng!” Buông ra cục cưng, ngốc tử liều mạng lui về sau, ánh mắt hiện lên cuồng loạn.
Tiểu Bảo lập tức hướng tới Hảo ca ca lộ ra một cái mỉm cười ngọt ngào, mắt mang lệ cũng loan lên: “Hảo ca ca, đau ta, trong lòng ta, ngọt, mới khóc.”
“Cục cưng, không phải ta…” Hai tay che ở trước người, giống như bị cục cưng đánh, ngốc tử lộ ra hoài nghi, cục cưng không phải là vì hắn hạ độc mới khóc?
Tiểu Bảo nâng lên song chưởng đặt ở trên vai Hảo ca ca, tiếp đó chống đỡ thân thể na đến trước mặt hắn, ngửa đầu ở trên mặt Hảo ca ca hôn một cái, nhu nhuyễn nói: “Không phải, Hảo ca ca, không phải, không phải.”
Môi ngốc tử run run, toàn thân đều đang run rẩy, động cũng không dám động, trong mắt là kinh hỉ không dám tin, cục cưng hôn hắn ! Nhưng là, nhưng là, thật sự, thật sự…”Không phải, ta?”
Không ngại gương mặt bẩn hề hề của Hảo ca ca, Tiểu Bảo lại hôn một cái, khẳng định nói: “Không phải, không phải. Nếu phải, Hảo ca ca cũng, sẽ không, khóc.”
“Không phải, ta… ?” Ngốc tử giống như tìm được một cây gỗ di động, khát vọng nhìn về phía cục cưng, nếu cục cưng nói là hắn, ngay sau đó hắn có thể sẽ hỏng mất.
Lại hôn một cái.”Không phải nha, không phải nha, không phải Hảo, ca ca. Là, người xấu, là, Diêm La vương.” Tâm, siết đau.
“Không phải, ta… ?” Ngốc tử khóe miệng run rẩy, trong hốc mắt có lệ.
“Không phải, không phải. Hảo ca ca, tốt nhất, tốt nhất, không phải.”
“Ô ô… Cục cưng, không phải ta…”
“Không phải nha, không phải nha, là Diêm La vương.”
“Ô ô ô… Oa a…” Một phen ôm chặt cục cưng, ngốc tử gào khóc rống lên. Nước mắt từng giọt rơi ở trên mặt Tiểu Bảo, Tiểu Bảo cũng nhịn không được vùi vào trong lòng Hảo ca ca khẽ khóc. Hảo ca ca, không phải ngươi, là Diêm La vương, là Diêm La vương… Hảo ca ca, thực xin lỗi, thực xin lỗi…
“Ô ô ô… Cục cưng, không phải ta… Ô ô ô… Cục cưng nói, không phải ta…”
“Không phải… Không phải, Hảo ca ca… Là, Diêm La, vương…”
Gió lạnh ùa vào túp lều, hai con người chịu đựng thương tổn ôm nhau cùng một chỗ lên tiếng khóc, một hầu tử ngồi xổm bên ngoài túp lều ánh mắt đỏ lên nhìn hai người, trong tay nắm một con xà nó thật vất vả mới tìm được.