Chương : 23
Hạnh phúc lại một lần nữa đến với Lăng Tâm Phi, cô lại được thương yêu chiều chuộng hết cỡ. Từ khi Nam Cung Thần xuất viện trở về, anh lại trở về với Nam Cung Thần trước đây, nhưng tình yêu thương bảo bọc của anh đối với Lăng Tâm Phi càng tăng lên. Anh hoàn toàn dành hết thời gian ở bên cô, tổ chức anh giao lại cho Hoa Ảnh và Mị Ảnh còn tập đoàn anh giao lại cho Lôi Ảnh và Tâm Ảnh. Mà Lăng Tâm Phi thì đầu óc rất đơn giản và tham lam giông con nít là luôn quấn lấy anh. Lăng Tâm Phi vì mang thia thứ 7 các triệu chứng của thai phụ liền có, tay và chân cô luôn bị rút, lưng đau hơn đi đứng có vẻ khó khăn. Nam Cung Thần luôn giúp cô xoa bóp tay chân, đấm lưng cho cô, ngoài ra anh còn tự mình học các lớp dành cho thai phụ khi chuẩn bị tới ngày sinh, học các món ăn dành cho thai phụ, anh đều là tự tay chăm só cho cô và con trai sắp chào đời của họ. VÌ mang thai bụng đã lớn nên hai người tam gác lại hôn lễ, nhưng họ chính thức là vợ chồng hợp pháp, vì họ đã đăng kí kết hôn trước. Thế nhưng Lăng Tâm Phi không phải chỉ có mình Nam Cung Thần quan tâm lo lắng mà còn có một khối người, cụ thể như: Triệu Phi Vũ ông nội của cô, ông cho người đi khắm nam châu lựa chọn các món bổ dưỡng dành cho cháu gái ông, còn tự tay chọn quần áo cho cháu cố sắp chào đời, mà Nam Cung lão phu nhân cùng hai vợ chồng Nam Cung Đồng và Long Điền NGọc Hân tranh giành muaa cho cháu nội rất nhiều đồ chơi, quần áo cũng mua đủ thứ, đủ các side đến cho bé 5 tuổi đều có.
Nhà Nam Cung Thần, Lăng Tâm Phi và Nam Cung Thần đang ngây ngốc trố mắt nhìn những thứ chất đầy nhà, mà còn chưa lể những thứ của bốn người lớn chưa cho người mang thừ trong xe vào nhà.
-Phi nhi, đây là sách day chăm sóc con, là mẹ đặc biệt chọn cho con.._ Bà Long Điền Ngọc Hân tươi cười nói.
-Con đã thay cô ấy chăm sóc con, nê mẹ không cần cho Phi nhi đọc những thứ này._ Nam Cung Thần lãnh đạm lên tiếng, ánh mắt thương yêu dành cho bảo bối của mình, anh dĩ nhiên sẽ không để báo bối của mình chịu cực.
-Phi nhi, đây là đồ mà nội tự tay cho cháu cố.._ Bà Nam Ucng lão phu nhân hớn hở nói
-Nội, đã có các cửa hành bán sẵn , nội tự tay đan làm gì?_ Nam Cung Thần lại lên tiếng
-Thần..Nội, rất đẹp nha, cám ơn nội…_ Lăng Tâm Phi thúc nhẹ anh, sau đó thì mỉm cười cảm kích nhìn bà nội.
-Chỉ có cháu dâu hiểu chuyện, cháu đó…không coi bà lão này ra gì?_ Bà nội cười cười nói với cô sau đó quay sang anh trách.
-Nội..nội đừng trách Thần, anh ấy chỉ là lo lắng cho nội thôi.._ Không muốn bà nội giận Lăng Tâm Phi lên tiếng bênh vực chồng ngay. Mọi người nghe Lăng Tâm phi nói vậy thì không nhịn được cười, mà Nam Cung Thần yêu thương hôn má cô, ánh mắt tràn đầy tình yêu thương.
Gần đến ngày sinh của Lăng Tâm Phi vào một buổi sáng có một cảnh như thế này.
-Thần..em..em đau bụng.._ Lăng Tâm Phi đang ăn món mình thèm ăn, bỗng nhiên bụng đột nhiên đau, cô liền gọi Nam Cung Thần.
-Phi nhi..em làm sao? Nội, ba mẹ, quản gia…_ Nam Cung Thần lo lắng gấp đến độ gọi hết cả nhà ra, mặc dù anh đã chuẩn bị tinh thần làm cha nhưng vẫn là không khỏi lo lắng và hồi họp.
-Chuyện gì?_ Người lớn nghe tiếng la của anh không khỏi lo lắng vội vàng chạy ra, nhìn một lượt thấy Lăng Tâm Phi thở gấp mồ hôi ra lấm tấm. Nhịn không được ông Triệu Phi Vũ là người lê tiếng hỏi trước.
-Phi nhi đau bụng.._anh trả lời gọn nhất có thể.
-Cái gì? Không phải là sắp sinh chứ?_ Nam Cung Đồng kinh hô.
-Chẳng phải còn gần nữa tháng nữa mới sinh sao?_ Long Điền Ngọc Hân tính toán, bà nhớ là không nhằm ngày kia mà.
-Ây da..còn không mau đem con bé đi bệnh viện.._ Nam Cung lão phu nhân không lo nhiều, chỉ mong đem cháu dâu đi bệnh viện chuẩn đoán xem sao? Không chừng bà lại được nhanh ẵm cháu. Sau đó thì mọi người đường ai nấy chạy đi lấy đồ. Còn Nam Cung Thần và Triệu Phi Vũ đưa Tâm Phi ra xe đến bệnh viện lớn nhất.
Tại bệnh viện, 1 tiếng sau, mọi người lo lắng đứng ngồi không yên, lại không nghe được động tĩnh gì từ bên trong, Nam Cung Thần hận không thể phá vỡ cánh cửa kia.
-Không được, con phải vào trong.._Nam Cung Thần tính xong vào thì bị y tá chặn lại.
-Nam tổng, nếu người muốn vào phải mặc đồ chống vi khuấn tránh gây hại cho thiếu phu nhân._ Y tá chậm rãi nói.
-Vậy còn không nhanh đi chuẩn bị.._ Anh lạnh lùng trừng mắt khiến cô y tá sợ hãi, cô liên tục gật đầu, liền xoay người đi trước.
-Thần.._ Chưa đi được bao nhiêu bước thì tiếng gọi của Tâm Phi vang lên, Nam Cung Thần dừng bước, mọi người trố mắt kinh ngạc nhìn cô mang bụng lớn bước ra ngoài, cô xấu hổ không dám nhìn người lớn.
-Phi nhi.._ Nam Cung Thần nhanh chống ôm cô vào lòng.
-Phi nhi..cháu chưa sinh sao?_ Triệu Phi Vũ hỏi
-Chưa nha..vì lúc nãy Thần quá gấp, cháu chưa kịp giải thích á.._ Lăng Tâm Phi ch môi nói, vừa nãy thật sự cô có đau, nhưng là không đau nhiều, Nam Cung Thần và mọi người không cho cô kịp nói liền đưa cô đến đây, lúc ở trên xe là do Nam Cung Thần không cho cô mở miệng được nha. Mọi người nhìn nhau sau đó là một trận cười, Nam Cung Thần ho nhẹ, trở về trạng thái lạnh lùng, họ đưa Lăng Tâm Phi, thế nhưng chưa kịp ra khỏi cửa bệnh viện, Lăng Tâm Phi lại kêu đau mà lần đau này là đau dữ dội, khiến cô đứng không vững mà phía dưới dường như có gì đó chảy ra.
-Phi nhi.._ Tiếng hét lo lắng của mọi người.
-Vỡ ối rồi…
-Nhanh..nhanh lên..
-Sắp sinh rồi…
-Ây da..hai cái người này nói mà cũng lắp bắp, mau gọi người…_ Tiếng nháo, ồn ào của người lớn nhà Nam Cung cùng Triệu Phi Vũ, vì không biết nên làm gì mà cũng là vì lo lắng hồi hộp mà không ai nói nên lời, chỉ có bà lão Nam Cung trấn tĩnh ra lệnh, họ tức tốc đưa cô vào phòng sinh, lần này là Nam Cung Thần xông thẳng vào cùng dù cho bác sĩ có cản, vì sức khỏe của cô không tốt, nên ca sinh rất khó, bác sĩ đề nghị mổ nhưng cô không đồng ý, cô nói muốn tự sinh hơn, mà Nam Cung Thần vì không muốn cô chịu đau đớn nên đành phải cắn răng không chiều ý cô liền cho bác sĩ mỗ. Sau hơn hai tiếng đấu tranh trong phòng mỗ với khí thế bức người của Nam Cung Thần các bác sĩ đã thành công mổ xong, tiếng khóc lớn của đứa bé làm thức tỉnh mọi người lớn nhỏ trong nhà Nam Cung bùng tĩnh, vui mừng, mà ngay lúc cô sắp sinh Lăng Tâm Y cùng Ngôn Lôi và Trịnh Phong Nam đã đến.
“ Ba mẹ, cám ơn hai người đã luôn bên cạnh Phi nhi, ba mẹ biết không ba mẹ đượ lên chức ông bà rồi..” Lăng Tâm Y nhắm mắt thầm cầu nguyện trong lòng, trên môi cô là nụ cười yên lòng, nụ cười thanh thản nhất.